Chương 3: Hỉ sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Bòn

Bóng hình Trịnh Duẫn Hạo lại là hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy sau mỗi thảm kịch. Nhưng hiện tại thì tôi không còn cảm nhận được gì, chỉ biết sự thống khổ đang nhấn chìm tâm thức xuống tận cùng địa ngục.

Lễ tang của anh Lương Kiều tôi không thể có mặt. A ba nói nếu đến đó thì chắc chắn tôi sẽ chết theo anh. Ngày họ đưa anh về nơi an nghỉ cuối cùng, tôi chỉ chết lặng từ xa trông theo. Ngay cả can đảm đối diện với di ảnh của anh, tôi cũng không dám.

Tôi cũng chẳng dám về nhà vì sợ nhìn thấy những kỉ niệm với anh Lương Kiều. Chỉ mấy ngày trước thôi anh còn ấp ôm tôi trong căn phòng ấm áp. Giờ thì chỉ riêng mỗi mình tôi lạnh lẽo trên đường trần. Tôi đi lang thang như kẻ hành khất, nhìn đâu cũng ra nét mặt tươi cười của anh.

Từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, rồi tôi chẳng còn nhận biết mình đang ở đâu nữa. Nhưng tôi biết, nếu mình bước hai bước thì Trịnh Duẫn Hạo cũng sẽ bước hai bước phía sau. Hắn luôn âm thầm dõi theo với một khoảng cách nhất định. Một khoảng cách đủ để không làm phiền tôi và cũng đủ để cho tôi biết mình luôn an toàn, đừng có mà dại dột tự vẫn trước mắt hắn.

Tôi quyết định dừng chân, quay người lại nói với Trịnh Duẫn Hạo.

- Về đi và để tôi một mình. Tôi còn trách nhiệm với công ty, còn phải lo cho cha và yêu thương a ba, tôi không chết đâu.

Trịnh Duẫn Hạo thản nhiên:

- Cậu có trách nhiệm với những điều đó, còn tôi thì có trách nhiệm với cậu.

Tôi bật cười cay đắng, chẳng biết hồi đáp thế nào. Là do tôi đã mang Trịnh Duẫn Hạo về nhà nên hắn có trách nhiệm với tôi? Vì vậy mà những lúc tôi tuyệt vọng nhất cũng chính là lúc hắn gần tôi nhất?

Không nói chuyện, Trịnh Duẫn Hạo lại tiếp tục trở lại là khúc gỗ, hai tay vẫn để trong túi quần, nhìn ngó mông lung. Hắn bây giờ cao lớn lịch lãm, ra dáng phong độ đỉnh đạc lắm. Cũng đúng, chẳng phải mấy ngày qua toàn bộ công ty tôi giao hết cho hắn còn gì.

- Cám ơn cậu, Trịnh Duẫn Hạo... - Tôi lí nhí trong miệng rồi trở gót thẩn thờ bước đi. Thật nực cười khi tôi là người đã chiếu cố cho hắn bao năm qua lại chưa bao giờ thấy hắn ghi ơn, giờ lại vuột miệng cám ơn hắn.

Đến tối, trời thật lạnh, tôi ngồi xuống ghế đá ở công viên, nhìn ngắm bọn trẻ nhỏ nô đùa với mấy cái cầu trượt, bập bênh. Nụ cười của chúng thật ngây thơ giòn giả. Cái âm thanh vui nhộn ấy càng khiến tinh thần tôi đảo điên. Vì cái gì mà bản thân tôi lại không được cười hạnh phúc như vậy? Tại sao vây quanh chỉ luôn là màu đen ảm đạm của khổ đau mất mát? Tôi tự vươn đôi tay yếu ớt của mình ra để chăm chú nhìn vào nó. Sự mất mát quá nhiều đến mức tôi chẳng còn dám nắm giữ bất cứ gì để bị mất đi lần nữa. Tự hỏi ông trời sẽ còn muốn lấy của tôi cái gì nữa đây? Sự thuần khiết, người cha mẫu mực, người tình yêu thương, thật sự thì ông trời còn muốn bao nhiêu thứ từ tôi nữa mới cho là đủ?

Tôi vùi mặt vào đôi bàn tay gầy gò xanh xao, vốn dĩ nước mắt đã cạn khô để có thể khóc. Tôi chỉ biết mình phải gắng gượng sống, gắng gượng cam chịu nỗi đau này vì hàng ngàn lí do từ hai chữ "trách nhiệm". Mệt mỏi, hụt hẫng, và hơn hết, là cảm giác quá bất hạnh.

Trong đôi bàn tay ốm o của mình tôi nhận ra có người đã ngồi cạnh bên, hình như còn kèm theo làn khói nghi ngút thơm lừng thì phải.

Thì ra là Trịnh Duẫn Hạo. Hắn đến bên tôi với hai tô cháo nóng.

- Nhịn đói cả ngày, tốt nhất là chỉ ăn cháo thôi.

Hắn cầm tay buộc tôi phải nhận phần của mình, rồi vô tư ngồi thưởng thức phần của hắn.

Nhìn Trịnh Duẫn Hạo ăn ngon lành, tôi mới nhận ra mình đã không ăn gì từ sớm. Và Trịnh Duẫn Hạo vì theo tôi, cũng chẳng ăn gì.

Bất giác tôi lại muốn quan tâm tới hắn, thì thầm hỏi:

- Cha mẹ cậu hiện giờ ở đâu, Trịnh Duẫn Hạo?

Câu hỏi vuột khỏi miệng tôi bởi vì từ trước đến nay, hai chữ "tình cảm" không hề xuất hiện trong cuộc sống của Trịnh Duẫn Hạo. Hắn chỉ biết làm, rồi học, rồi làm, cả việc mở miệng trò chuyện chắc hắn cũng cho là phí phạm thời gian.

Trịnh Duẫn Hạo vẫn dán mắt vào tô cháo, đáp lạnh tanh:

- Chết rồi.

Tôi không bất ngờ, gật gù hiểu chuyện. Đó là lí do hắn phải đi lang thang lúc còn nhỏ như vậy, thời gian cũng hơn hai mươi năm rồi.

- Sao họ lại mất? – Tôi hỏi tiếp.

Trịnh Duẫn Hạo dừng ăn, liếc mắt nhìn tôi.

- Họ phạm pháp, bị cảnh sát truy đuổi rồi bắn chết.

Tôi sững sờ tròn đôi mắt trong khi Trịnh Duẫn Hạo vẫn chẳng để tâm:

- Ăn đi, cháo nguội sẽ mất ngon.

Tôi ái ngại đưa tô cháo lên, miệng thổi thổi, cõi lòng thấy mông lung. Nỗi đau mà Trịnh Duẫn Hạo phải chịu cũng không bé hơn tôi. Có chăng là hình thái và bản chất của sự thống khổ biến dạng đi đôi chút. Tôi tự bật cười, cảm thấy được đồng cảm.

.

.

Qua hôm sau Trịnh Duẫn Hạo mua xe cho tôi thật. Một chiếc CR sáng bóng, mới cáu cạnh. Tôi không có tâm trạng hỏi han tiền hắn có từ đâu, cũng chẳng để ý hắn đã vứt chiếc PJ của tôi ở bãi phế liệu nào. Dù sao cũng mấy chục năm, đúng là cần đổi xe mới. Và điều quan trọng hơn là tôi cần có xe để trở lại công việc sau một ngày đi lang thang như kẻ bụi đời.

Giá như lúc đó tôi suy nghĩ thấu đáo hơn. Trịnh Duẫn Hạo đã gấp rút tống khứ chiếc PJ móp méo đi như tống khứ vật chứng của một tội ác ghê tởm. Hắn luôn sống như một cái bóng và những gì hắn làm cũng âm thầm đáng sợ như tử thần.

A ba càng lo lắng không yên khi tôi trở nên quá bình thản, như thể việc Lương Kiều ra đi là cơn gió thoảng qua. Ông cứ lân la lại gần hỏi chuyện. Riêng bản thân tôi nghĩ mình đã đủ trưởng thành để có thể che giấu đi những giọt nước mắt vào lòng. Tôi mỉm cười với a ba, còn an ủi lại ông.

Nhưng không.

Sự giả tạo bao giờ cũng bị phơi bày trong thời gian nhất định. Đôi mắt thâm quần tiều tuỵ đã tố cáo bao đêm rồi tôi không ngủ được. Ban ngày lại lao vào công việc kín nghẹt thời gian. Kết quả là tôi gục ngã ngay trên bàn làm việc của mình, chiếc bàn lạnh tanh với bản chữ: Giám đốc – Kim Tại Trung.

Bác sĩ không cho tôi đi làm nữa, cũng bắt tôi ngủ sớm với hàng tá liều thuốc an thần. Không làm thì biết lấy gì để tìm quên, để vơi đi nỗi nhớ? Càng rãnh tôi càng quẫn trí, càng mất dần đi sức sống. Tôi không uống thuốc nữa, vứt nó vương vãi khắp phòng, tự đày đoạ thân xác mình với những kỷ niệm về anh Lương Kiều. A ba có khuyên bảo thế nào cũng không vào tai được. Tôi quá nhớ anh và dăm ba phút lại muốn chết theo anh, rồi tự bừng tỉnh bắt mình phải gắn sống. Cứ như vậy, tôi trở thành cái xác không hồn.

Đến ngày thứ sáu thì Trịnh Duẫn Hạo xuất hiện. Hắn bước vào phòng với gương mặt lạnh của kẻ cường quyền, chậm rãi góp nhặt từng viên thuốc tôi quăng cho vào sọt rác. Tôi lặng lẽ ngồi nhìn hắn lượn qua lượn lại dọn dẹp phòng, nghe xung quanh nồng nặc mùi bá khí của sự giận dữ. Tôi tự co mình lại, chăm chú dõi theo Trịnh Duẫn Hạo với ánh mắt đề phòng hắn có thể lao vào bóp chết tôi bất cứ lúc nào.

Dĩ nhiên là Trịnh Duẫn Hạo chẳng có cái ý định bạo tàn ấy, hắn chỉ đến và dọn phòng giúp tôi. Xong, hắn lục tìm liều thuốc mà hôm nay tôi phải dùng, chìa thẳng trước mặt.

- Uống.

Trịnh Duẫn Hạo chỉ nói có thế. Không nhấn giọng như mệnh lệnh, cũng chẳng nhẹ nhàng như nài nỉ. Một chất giọng trầm áp đảo khiến tôi vô thức nhận thuốc và ly nước từ tay hắn, ngoan ngoãn uống hết. Tôi nghe lời hắn một cách trống rỗng, như cái máy đã cài sẵn lịch trình. Có cái gì từ hắn rất đáng sợ, tôi cũng chẳng biết.

Như thể đã làm xong cái nghĩa vụ của mình, Trịnh Duẫn Hạo nhìn tôi uống cạn li nước rồi bình thản bước ra khỏi phòng, lái chiếc CR đến công ty làm việc. Hắn không mở miệng hăm doạ điều gì, nhưng trong ảo tưởng tôi lại tin hắn sẽ khiến cho tôi thật thống khổ nếu như không làm những gì tôi phải làm: ngoan ngoãn ăn cơm và uống thuốc.

Thế là đến trưa tôi tự mò xuống bếp, lục tìm vài thứ để ăn, ăn xong uống thuốc, rồi trở về phòng. Nỗi nhớ về anh Lương Kiều bỗng chốc giảm hẳn. Thay vào đó là cứ thấp thỏm trông Trịnh Duẫn Hạo về, để người giúp việc báo lại với hắn là tôi đã ngoan ngoãn suốt cả ngày hôm nay.

Tất cả diễn biến của buổi sáng hôm đó a ba đều trông thấy, ông không tin vào mắt mình là Trịnh Duẫn Hạo có thể khiến tôi nghe lời. Hắn không những điều hành thật tốt công ty, còn chăm sóc cho tôi rất chu đáo từ khi còn thuở nhỏ. Vậy là tự bản thân a ba cho rằng Trịnh Duẫn Hạo thật xứng đáng làm chỗ dựa cho tôi. Hơn nữa, với tổn thương từng bị cưỡng bức, tôi có xu hướng xa lánh mọi người. Ngoài Trịnh Duẫn Hạo và anh Lương Kiều, tôi có ai là bạn bè đúng nghĩa đâu. A ba đơn giản chỉ nghĩ tôi nghe lời Trịnh Duẫn Hạo là vì hai đứa thân nhau từ nhỏ, ông không hiểu rằng tôi có một nỗi sợ vô hình với hắn.

Rồi a ba đem suy nghĩ của mình giải bày với Trịnh Duẫn Hạo thật. Ý là muốn hắn làm rể của Kim gia. Tôi không hề hay biết điều đó, cũng chẳng biết được hắn đã âm thầm chỉ vẽ cho a ba đủ mọi cách để tôi xiêu lòng. Tôi chỉ biết là sau đó một vài hôm, a ba dẫn về Kim gia một bà thầy bói.

Bà thầy bói già nua, nom có phần phúc hậu, cứ đi lòng vòng khắp nhà ba bốn lượt. Cuối cùng, phán xét như thần: Kim gia nên có hỉ để xua tan tà khí u ám. Hỉ sự có thể giúp cha khỏi bệnh, giúp a ba không lo nghĩ nhiều và giúp tôi vượt qua thống khổ của sự mất mát.

Tôi để ngoài tai, đi thẳng vào phòng. Hỉ sự ư? Thế thì đơn giản quá. Giờ tôi cứ việc treo cổ lên rồi cùng với anh Lương Kiều tổ chức đám cưới dưới địa phủ là xong.

A ba cứ lặp đi lặp lại điều đó vạn lần trong mỗi bữa cơm chiều vì tôi quá dửng dưng. Còn Trịnh Duẫn Hạo thì dĩ nhiên lặng im làm khúc gỗ. Một tháng, rồi hai tháng trôi qua, tôi bắt đầu mệt mỏi với ý muốn của a ba. Ông cứ khuyên tôi quên Lương Kiều và tìm kiếm một tình yêu mới để Kim gia có hỉ sự.

Tôi sẽ chẳng chút nao lòng nếu như không có đêm hôm ấy. Vì không ngủ được tôi lần mò xuống bếp tìm một ly sữa nóng. Đã hai giờ khuya mà đèn phòng bệnh của cha vẫn bật sáng, tôi tiến về phía ấy chỉ vì chút tò mò. Và tôi bắt gặp a ba đang thút thít bên cạnh cha. Thân người ông đã gầy gò ốm o hơn hẳn khi cuộn người vào góc giường. Ông nói với cha tình trạng của tôi hiện giờ khiến ông lo lắng, tôi phải tìm được một điểm tựa tinh thần thì ông mới yên lòng. Bởi quá lo lắng cho tôi mà ông sinh bệnh, còn cha thì nằm mãi chẳng biết khi nào tỉnh lại được. Kim gia giờ lẻ bóng quạnh hiu. Tôi chẳng đủ sức để làm trụ cột cho công ty, nếu cứ kéo dài e là Kim gia sẽ sụp đổ.

Tôi bùi ngùi đứng tựa lưng vào tường, ray rứt dằn vặt bởi mình quá vô dụng. Từ nhỏ đã chẳng học hành giỏi giang để cha phiền lòng, giờ lại vì tình yêu bi luỵ khiến a ba bất an. Tôi nắm chặt ly sữa trong tay, tim quặn đau thắt nghẹn.

Bất chợt a ba lại nhắc đến Trịnh Duẫn Hạo. Ông khen hắn hết lời và xem hắn như con cái trong nhà. Chỉ tiếc họ Trịnh và họ Kim là hai phương trời cách biệt, Trịnh Duẫn Hạo chẳng mặn mà gì gồng lưng lo lắng cho Kim gia. Ông ước gì tôi với Trịnh Duẫn Hạo thành đôi thành cặp, Kim gia vừa có hỉ sự mà ông cũng vui lòng.

Vừa nhắc đến hôn sự giữ tôi và Trịnh Duẫn Hạo, cha lập tức phản ứng mãnh liệt. Khoé môi ông mấp máy, mắt cử động không ngừng. A ba tôi mừng rỡ hét lên, còn tôi vui sướng lao thẳng vào phòng, nắm chặt tay ông và gọi liên tục.

Sáng hôm sau bác sĩ liền đến khám cho cha và bảo sức khoẻ của ông có chiều hướng tốt, nếu có tin vui mọi người nên tâm sự với ông để tinh thần người bệnh phấn chấn hơn. Tôi rất hân hoan, nắm tay a ba cùng hy vọng một ngày cha sẽ tỉnh lại. Trên dưới Kim gia ai cũng hồ hởi mà không để ý rằng, Trịnh Duẫn Hạo đã tiễn bác sĩ ra về với một thái độ thân thiết tà hoặc. Giữa họ chắc chắn có một mối quan hệ vượt mức bình thường.

Bữa cơm chiều hôm đó, tâm tình tôi vô cùng thoải mái. Khi Trịnh Duẫn Hạo vừa ngồi vào bàn ăn a ba đã quả quyết ngay.

- Hai đứa cưới nhau đi.

Tôi chưng hửng tròn mắt nhìn a ba, ông nói tiếp:

- Tự cho mình một cơ hội đi Tại Trung, con muốn cha suốt đời phải sống thực vật sao?

Tôi không đáp, chỉ cúi mặt ăn hết phần cơm của mình. Chốc chốc tôi liếc nhìn Trịnh Duẫn Hạo. Hắn cũng âm thầm nhìn đáp lại.

- Con về phòng. – Tôi bỏ dở bữa cơm, lủi thủi bước lên lầu.

Ngang qua phòng bệnh của cha, tôi nán lại đôi chút. Quả thật mỗi lần nhắc đến việc Trịnh Duẫn Hạo sẽ là thành viên của Kim gia, cha tôi đều có phản ứng mạnh mẽ. Tôi không biết đó là sự đồng tình hay phản đối, chỉ biết bác sĩ bảo đó là dấu hiệu tốt cho bệnh tình của cha. Tôi chơi vơi giữ dòng suy nghĩ, phải chăng đã đến lúc nên lo lắng cho Kim gia nhiều hơn? Đừng chỉ biết hướng theo cảm xúc của riêng mình?

Quá chán nản khi phải lựa chọn, tôi ủ rũ bước về phòng. Toan đóng cửa thì một bàn tay rắn chắc chặn lại. Là Trịnh Duẫn Hạo, hắn đã theo sau tôi từ dưới lầu.

Hai gương mặt đối diện nhau, tôi thấy ngượng. Trịnh Duẫn Hạo lạnh lùng khép cửa lại, để hai chúng tôi một mình trong không gian riêng biệt.

Tôi ngồi trên giường, Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi ngồi xổm đối diện. Tôi thở dài muốn nói lời xin lỗi Trịnh Duẫn Hạo, hy vọng hắn không thấy phiền nhiễu với sự gán ghép vô cớ của a ba. Nhưng trước khi tôi mở lời hắn đã bất ngờ nắm tay tôi. Chưa bao giờ Trịnh Duẫn Hạo dám sỗ sàng như vậy. Tôi giật mình giật tay lại, kinh ngạc nhìn hắn.

Dưới sức mạnh của Trịnh Duẫn Hạo, bàn tay của tôi không tìm được lối thoát. Hắn siết tay thật chặt, đồng thời để hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau.

- Cậu tin tôi chứ? – Hắn nhấn giọng.

Tôi vẫn ngỡ ngàng, tin là tin cái gì?

- Còn tôi, bất kể thời khắc nào cũng chỉ hướng về cậu. – Trịnh Duẫn Hạo rủ rỉ tiếp lời. Ý định đã thể hiện rõ ràng. Hắn chấp nhận cuộc hôn nhân mà a ba đang gán ghép.

Tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ Trịnh Duẫn Hạo muốn kết hôn với mình. Cũng không ngờ hắn dám tự ý động chạm vào tôi. Ngay lập tức tôi cự tuyệt thu tay mình lại, ngã người ra sau để tạo khoảng cách xa hơn với Trịnh Duẫn Hạo.

- Ra ngoài đi. – Tôi vuột miệng với hơi thở nặng nề. Cho đến bây giờ sự đụng chạm từ người khác vẫn còn là nỗi ám ảnh.

Trịnh Duẫn Hạo không chút buồn, như thể đã đoán trước phản ứng gay gắt này. Hắn đứng dậy, chậm rãi tiến về phía cửa.

Không hiểu sao, tôi bật khóc.

Từ ngày Lương Kiều mất, tôi đã chẳng thể khóc được, thế mà hiện giờ nước mắt vô thức tuôn. Nghe tiếng thút thít của tôi, Trịnh Duẫn Hạo lập tức quay lại, hơi rụt rè nhưng cũng quả quyết ôm tôi vào lòng, vỗ về lên mái đầu tôi.

- Xin lỗi... tôi sẽ không như vậy nữa. – Trịnh Duẫn Hạo thì thầm bằng giọng mũi, nghe sầu não. Dường như lương tâm hắn đang dằn vặt và cày xé dữ dội lắm.

Tôi nín khóc, trơ mắt trầm ngâm. Trịnh Duẫn Hạo xin lỗi tôi ư? Một lời nói mà gần hai mươi năm qua hắn chưa bao giờ mở miệng, thậm chí là lúc tôi bị cha đánh vì nhận tội thay hắn. Thế mà bây giờ hắn lại thốt ra như van nài vì đã lỡ tổn hại đến tôi? Hắn nghĩ cái nắm tay miễn cưỡng vừa rồi đã khiến tôi nhớ đến quá khứ từng bị xâm phạm?

Một chút mũi lòng thấp thoáng trong tâm trí, tôi buông Trịnh Duẫn Hạo ra với đôi mắt đỏ hoe.

- Cậu không phải xin lỗi. – Tôi nói thật nhẹ để Trịnh Duẫn Hạo không ray rứt nữa. Cứ mỗi khi nằm gọn trong vòng tay hắn là tôi cảm thấy mình nhỏ bé và cần sự chở che vô cùng.

Rồi chúng tôi chìm vào im lặng. Hai cơ thể ngồi đối diện sát nhau, muốn nói nhiều điều nhưng chẳng mở lời được. Cuối cùng Trịnh Duẫn Hạo lại chủ động trước, một bàn tay của hắn khẽ giơ lên, chờ đợi.

- Nắm chặt tay tôi, được chứ? – Một lần nữa Trịnh Duẫn Hạo lại gợi ý đến việc kết hôn cùng tôi. Ánh mắt phẳng lặng vô cảm giờ lại thiết tha hy vọng. Trịnh Duẫn Hạo tạo cho tôi một niềm tin cả thế gian này đều nằm gọn trong tay hắn, để hắn tuỳ nghi điều khiển và dâng tất cả hạnh phúc cho người ở cạnh bên.

Tôi chỉ biết buồn bã nhìn Trịnh Duẫn Hạo rồi đưa dần ánh mắt xuống bàn tay ngửa ra của hắn. Một bàn tay chai sạm nhuốm bụi trần, to thô với những đường gân vững chãi. Một bàn tay đã nhiều lần dẫn dắt tôi bước ra khỏi hố sâu tuyệt vọng của cuộc đời. Từ nhỏ hắn đã như một người thầy phụ đạo cho tôi, lớn lên lại như một bảo mẫu lo lắng cho tôi những năm đại học. Tôi chợt nhận ra bản thân mình đã gắn chặt với Trịnh Duẫn Hạo kể từ ngày cha thu nhận hắn về Kim gia. Bây giờ hắn đã trưởng thành với đôi tay vươn rộng như cổ thụ, hắn muốn làm bóng cả che chở ngược lại cho tôi ư?

Tôi hoang mang thật nhiều với quyết định của mình, nhưng rõ ràng trái tim đang biểu tình với lí trí. Bàn tay tôi cứng nhắc giơ lên thật chậm và thật chậm, hững hờ đáp nhẹ xuống tay Trịnh Duẫn Hạo. Tôi ngưng tròng mắt chú mục vào hai bàn tay áp sát vào nhau, hơi ấm từ đó lan toả xuyên suốt tâm hồn, những gánh nặng trên vai hoá vô hình rồi tan biến. Phải rồi, có lẽ tôi nên rũ bỏ quá khứ và chấp nhận một bước đi mới.

Nhiều người thường bảo rằng, khi tâm trí đặt ra câu hỏi: nên hay không nên, thì cũng chính là lúc bản thân đã vô thức cảnh giác với quyết định sai lầm của mình. Tôi cũng đã từng đặt ra câu hỏi nên hay không nên chấp nhận Trịnh Duẫn Hạo, nhưng cố chấp không muốn dừng lại, tôi đặt niềm tin quá lớn vào con người chính mình đã mang về Kim gia. Tôi muốn rẽ cuộc đời theo một lối đi bằng phẳng. Có ngờ đâu, lúc bàn tay hắn nắm chặt tay tôi cũng là lúc hắn dần bóp nát trái tim tôi.

Chỉ là thời khắc ấy tôi không nghĩ nhiều như vậy. Bởi, ngay khi hai bàn tay nắm chặt vào nhau, tôi ngây ngốc nhận ra một thứ ánh sáng kỳ diệu trước mắt mình.

Trịnh Duẫn Hạo đang cười.

Hắn cười thật tươi. Một nụ cười hạnh phúc trọn vẹn. Hai mươi năm qua tôi đã quên hẳn đi gương mặt lãnh đạm này cũng có thể cười. Tôi vẫn nghĩ hắn là con người không biết gì về khái niệm cảm xúc. Vậy ra, khi hai tâm hồn cho nhau một ước hẹn, cùng vun đắp yêu thương, thì gỗ đá lãnh băng cũng hoá thành mặt trời nóng bỏng. Trong vô thức, môi tôi cũng hé nụ cười, chủ động ngã người vào ngực Trịnh Duẫn Hạo, tình nguyện ở cạnh hắn. Tôi biết, giây phút ấy chỉ là bản thân mình quá khao khát được chở che.

A ba mừng rối rít khi hay tin Kim gia sẽ có hỉ sự thật. Lương gia cũng đồng cảm cho tôi không thể suốt đời giữ lòng với Lương Kiều. Trên dưới họ hàng gần xa, ai ai cũng chúc mừng gia đình tôi tìm được người rể quý.

Đám cưới linh đình diễn ra, Kim gia rộn ràng sau khoảng thời gian dài chìm trong bóng tối. Tôi không thấy vui, cũng chẳng cảm giác buồn. Như thể Trịnh Duẫn Hạo trở thành người bạn đời là việc đã định đoạt từ trước, giờ tôi chỉ xuôi tay chấp thuận theo.

Sau buổi tân hôn Trịnh Duẫn Hạo dọn hẳn lên ở cùng phòng với tôi, cả hai không hề có tuần trăng mật. Hơn ai hết, bản thân chúng tôi tự hiểu cuộc hôn nhân này không được xây đắp bằng tình yêu. Tôi đến với Trịnh Duẫn Hạo vì Kim gia cần hắn, hắn đến với tôi để trả nợ cho Kim gia. Chưa một phút một giây nào tôi nghĩ Trịnh Duẫn Hạo yêu mình, đơn giản vì hắn là người có trách nghiệm. Tôi đã ngây thơ hiểu về con người của hắn như thế đấy.

Tối đó tôi nằm dài trên giường chằm chằm nhìn về hướng phòng tắm. Sau cánh cửa đó là con người mà từ nay mình sẽ gọi là "chồng". Tôi thở dài nắn bóp hai bàn tay vào nhau, một chút cảm giác muốn gần gũi ái ân cũng không có. Hai mươi năm trời nói với nhau chưa quá mười câu, giờ lại ôm ấp nhau trên một giường, chẳng phải quá gượng ép hay sao? Tôi thật mâu thuẫn. Chỉ biết bản thân mình chưa sẵn sàng đón nhận một cơ thể khác chiếm lấy.

Cánh cửa bật mở, Trịnh Duẫn Hạo bước ra chỉ với chiếc khăn lông quấn ngang người, mái đầu còn sũng nước. Tôi vô thức co người lại, ánh mắt chỉ còn là cái liếc nhìn kín đáo. Lần đầu tiên tôi mới biết Trịnh Duẫn Hạo cao lớn vạm vỡ đến vậy, từng thớ cơ săn chắc lộ rõ nét mạnh mẽ đàn ông. Hắn thong thả với lấy chiếc khăn khác lau lau tóc, tự soi gương như thoã mãn ngoại hình hoàn hảo của mình.

- Em ngủ chứ? – Hắn hỏi, đổi hẳn cách xưng hô với tôi.

Tôi khẽ giật mình, thoái thác:

- Vâng, em ngủ đây, thật sự mệt mỏi lắm.

Tôi vội vàng nằm sát vào tường, xoay lưng với Trịnh Duẫn Hạo, chăn trùm kín mít. Hành động tế nhị thể hiện là tôi chưa sẵn sàng gần gũi hắn như một đôi vợ chồng.

Trịnh Duẫn Hạo chải đầu xong, liền với tay tắt đèn.

- Thế em ngủ trước đi nhé.

Tôi chớp đôi mắt nghe bóng tối ập xuống, sau đó là tiếng đóng cửa khe khẽ.

Man mác với tâm trạng nặng nề, tôi lạ lẫm lồm cồm ngồi dậy. Có lẽ Trịnh Duẫn Hạo đã cảm nhận được người bạn đời này chưa thật tình muốn đi theo hắn. Tôi biết hiện tại hắn lại đi xuống gian phòng phía sau biệt thự, tiếp tục vùi đầu vào công việc. Có phải tôi đã quá đáng với Trịnh Duẫn Hạo không? Nhưng thật lòng thì tôi muốn hắn ngủ luôn dưới đó.

Suy nghĩ nhiều thêm phần cả ngày tiếp khách, tôi mệt mỏi thiu thiu chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ không sâu. Vì vậy, dù tiếng mở cửa, đóng cửa be bé cũng làm tôi thức giấc. Trịnh Duẫn Hạo đã quay lại và nhẹ nhàng nằm xuống sát cạnh bên. Tôi vẫn giả vờ ngủ với hơi thở đều đều, thầm mong hắn đừng đòi hỏi cái điều mà bất cứ người chồng nào cũng có quyền tận hưởng. Tôi không biết Trịnh Duẫn Hạo có nghĩ quá nhiều như tôi không, chỉ cảm giác hắn khẽ xoay người, quàng tay qua ôm lấy cơ thể tôi. Tôi cứng đờ toàn thân nghe hơi thở chầm chậm của hắn phả vào ót mình, hắn còn hôn phớt vào cổ tôi nữa. Tim tôi đập nhanh loạn nhịp, toát cả mồ hôi ra, người nóng bừng. Với tất cả biểu hiện trắng trợn đó mà Trịnh Duẫn Hạo vẫn tin là tôi đang ngủ thì hắn chỉ có bị thiểu năng.

Trịnh Duẫn Hạo chắc chắn không phải người thiểu năng, nên hắn biết tôi còn thức. Biết và chỉ thì thầm an ủi:

- Anh chỉ muốn được ôm em thôi.

Tôi ngượng ngùng không đáp, nằm im bất động lắng nghe hơi thở của Trịnh Duẫn Hạo đều dần. Đêm tân hôn trôi qua nhạt nhẽo như thế. Chỉ bởi vì nó được tạo ra từ trách nhiệm, không phải tình yêu.

.

.

Vì mệt mỏi lẫn ngủ trễ, tôi thức dậy thật muộn. Chiếc bóng lượn qua lượn lại quanh phòng như trêu tức tôi phải mở đôi mắt lười nhác ra. Tôi thấy Trịnh Duẫn Hạo đã chỉnh tề trong bộ vest sang trọng, tay chỉnh chu lại chiếc carvat cho đúng vị trí.

- Anh đi làm à? – Tôi ngạc nhiên. Mở miệng gọi "anh" chứ thật ra vẫn chẳng có chút cảm giác gì Trịnh Duẫn Hạo là chồng mình. Mọi thứ đến quá nhanh và mới mẻ.

Trịnh Duẫn Hạo vẫn chú tâm vào ngoại hình của mình, không liếc nhìn tôi.

- Gần cuối năm nên công việc lu bu lắm, em biết mà.

- Nhưng... – Tôi ái ngại. Thế chẳng phải là Kim gia chúng tôi bóc lột hắn quá ư.

Trịnh Duẫn Hạo tiến lại gần, vô tư đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ.

- Em ngủ tiếp đi, thức cả đêm qua còn gì?

Tôi cúi mặt với đôi má nóng bừng, Trịnh Duẫn Hạo cũng biết tôi không ngủ được ư? Thật sự vì quá lo sợ phải gần gũi với hắn mà tôi cứ trằn trọc mãi. Hắn càng ôm chặt tôi lại càng thở không ra.

Bất chợt tôi ngước mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo, ý muốn hỏi hắn có biết lí do tôi không ngủ được là do cái ôm của hắn? Nếu biết, sao hắn vẫn tiếp tục siết chặt vòng tay để hành hạ giấc ngủ của tôi vậy?

Tôi tròn mắt nhìn thì Trịnh Duẫn Hạo lại nhoẻn miệng cười, thật ra nó chỉ là cái nhếch môi chứ chẳng được tính là cười.

- Nếu đã đám cưới rồi thì em nên quen dần sự tồn tại của anh, không phải sao?

Tôi lập tức liếc mắt đi nơi khác. Vậy ra Trịnh Duẫn Hạo đang bắt buộc tôi phải chấp nhận sự có mặt hiển nhiên của hắn trên chiếc giường ngủ. À, chắc là bắt đầu muốn chứng tỏ quyền lực rồi đây.

Tôi không nói gì nữa cho đến khi Trịnh Duẫn Hạo lái xe ra khỏi Kim gia. Hắn muốn đi làm chứ tôi thì chẳng có ý định chường mặt lên công ty sau hôn lễ. Tôi quyết định rửa mặt cho tỉnh táo rồi đi thăm cha.

Hôm ấy cha chẳng phản ứng gì với bất cứ lời nào tôi nói, trước mắt tôi hoàn toàn là con người bất động. Rồi a ba cũng đến, tiếp tục câu chuyện về cuộc hôn nhân chóng vánh của tôi. A ba cứ lặp lại mãi lời khuyên là tôi nên mở lòng đón nhận Trịnh Duẫn Hạo, nên để cho Trịnh Duẫn Hạo thấy thoải mái khi là rể của nhà họ Kim. Tôi chán nản để a ba lại một mình với cha, buâng quơ bước ra ngoài đi dạo.

Từ khi Lương Kiều mất tôi thường hay đi dạo thẩn thờ, giống như một con tàu không tìm ra phương hướng. Hiện giờ tôi đã có Trịnh Duẫn Hạo, hắn lo lắng việc công ty cho tôi, cũng trở thành điểm tựa cho tôi, nhưng tôi vẫn chẳng thấy nhẹ nhõm cõi lòng. Mái ấm từ Kim gia vẫn chưa ấm, nó lạnh lẽo một thứ âm khí vô hình rất ngột ngạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro