Chương 4: Bị uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi tôi quay lại trước cổng ngôi biệt thự thì phát hiện ra một gã thanh niên lạ mặt đang lấp ló ngay bức tường rào, là một ca nhi. Chỉ liếc qua là biết loại người chẳng mấy lương thiện. Không chút cảm tình, tôi lạnh lùng hỏi:

- Anh tìm ai?

Gã ca nhi có chút giật mình nhưng không tỏ ra ái ngại khi bị phát hiện, ngược lại còn chăm chú soi xét ngoại hình của tôi từ trên xuống dưới.

- Quí cậu đây là "Trịnh phu nhân"? – Gã trầm giọng hỏi.

- Thì sao? – Tôi khó chịu.

Gã liền mỉm cười giảo huyệt.

- Thế thì tốt quá, tôi đến cốt ý là để tìm quí cậu đó mà. Chỉ mong quí cậu chuyển lời đến người chồng cao ngạo của mình, rằng "cái đời callboy thiếu thốn lắm".

Lập tức tôi sa sầm nét mặt, những lời hạ tiện như thế chẳng thể lọt tai nổi. "Cái đời callboy thiếu thốn"?, nghe là biết muốn làm tiền Trịnh Duẫn Hạo rồi. Mà Trịnh Duẫn Hạo đã làm gì để bọn người hạ tiện này tống tiền chứ? Không lẽ hắn ra ngoài dang díu với ca nhi khác?

Tôi nén cơn giận, ra chiều bình thản:

- Vậy anh tên gì?

Gã xoa xoa hai đôi bàn tay, híp mi thích thú trước khi rời gót:

- Chồng của quí cậu sẽ nhớ tên tôi mà. Hẹn một ngày đẹp trời gặp lại nhé, tiểu mỹ ca nhi ~

Tôi nắm chặt tay lườm theo gã. Đúng là những kẻ bần cùng thô lỗ, chỉ cần liếc nhìn thôi cũng thấy bẩn cả mắt. Trịnh Duẫn Hạo sao có thể quen biết hạng người hạ lưu này? Dù hắn từng là kẻ lang thang, nhưng từ khi vào Kim gia, hắn đã tự cho mình cái địa vị cao sang hơn khối người. Và tôi cũng biết, trước giờ Trịnh Duẫn Hạo rất kén bạn, không phải ai cũng dễ dàng nói chuyện với hắn đâu.

Hậm hực bước vào nhà, tôi đóng rầm cánh cửa. Chuyện này không thể để cho a ba biết, thể nào ông cũng lo lắng rồi nghĩ lung tung. Tôi quyết định im lặng với cái bực tức cứ âm ĩ trong lòng, kiên nhẫn chờ Trịnh Duẫn Hạo về.

Tối đó, tôi lặng lẽ ngồi tựa lưng vào thành giường chờ Trịnh Duẫn Hạo từ phòng tắm bước ra. Ngày thứ hai trở thành bạn đời chưa thể khiến tôi có thói quen hầu hạ chồng. Để mặc Trịnh Duẫn Hạo tự tìm chiếc khăn lau mái đầu, tôi chậm rãi lên tiếng.

- Hôm nay có một ca nhi đến tìm em.

Thông báo xong tôi chăm chú xem xét biểu hiện của Trịnh Duẫn Hạo. Quả nhiên hành động của hắn có khựng lại một chút.

- Để làm gì? – Vừa lau tóc, Trịnh Duẫn Hạo vừa vô tư hỏi.

Tôi tiếp tục bình thản:

- Để nhờ em nhắn với anh một câu "cái đời callboy thiếu thốn lắm".

Lần này thì Trịnh Duẫn Hạo che giấu cảm xúc hoàn hảo thật, tôi chẳng nhìn ra gì từ nét mắt lạnh lùng ấy. Hắn vẫn thản nhiên chăm chút chải chải đầu.

- Vậy em đang khó chịu vì điều gì? Cứ hỏi, anh sẽ giải đáp.

Tôi khá bất ngờ trước câu trả lời của Trịnh Duẫn Hạo. Những tưởng hắn sẽ trốn tránh hay thoái thác. Quả nhiên Trịnh Duẫn Hạo là kẻ cao tay ấn hơn tôi. Thật ngây thơ khi tin rằng mình có thể bắt bẻ được hắn.

Thở dài ra có chút ân hận vì ghẻ lạnh với chồng, tôi xị mặt.

- Sao anh lại quen biết với hạng người đó vậy?

Trịnh Duẫn Hạo lại nhếch môi với nụ cười chẳng phải cười. Giờ tôi mới phát hiện ra đó là biểu hiện của sự khinh rẻ. Phải, Trịnh Duẫn Hạo tỏ rõ thái độ khinh thường đến chán ghét khi tôi hỏi về gã ca nhi kia.

- Tên đó là một trong những người tình của Vương Tuấn. Vì đám cưới của chúng ta, hắn muốn anh chung chi cho một khoảng kha khá để bịt miệng.

Tôi sững người ngây đờ tròng mắt, bàn tay cứng lạnh đến toát mồ hôi. Vương Tuấn, cái tên của một con quỷ đeo bám mãi tuổi thơ của tôi. Cho dù hắn chết thảm thế nào cũng không xoá đi được sự tổn thương sâu đậm mà tôi phải chịu. Nhưng tôi sững sờ không phải vì nghe lại tên của Vương Tuấn, mà tôi hiểu ẩn ý Trịnh Duẫn Hạo đang cố nói tránh. Người tình của Vương Tuấn thì chắc chắn sẽ biết việc y từng xâm hại tôi, và giờ y muốn dùng nó để uy hiếp Kim gia. Dù sao cũng là gia tộc có tiếng, những chuyện thế này vỡ lở thì chúng tôi sẽ gặp phiền phức với bọn phóng viên. Uy thế trên thường cũng mất đi ít nhiều.

Thấy biểu tình của tôi trầm trọng, Trịnh Duẫn Hạo liền tiến lại sát bên, xoa xoa mái đầu an ủi:

- Anh đã hứa với cha sẽ không để bất cứ ai tổn hại đến em một lần nữa, vì vậy, anh biết làm cách nào để xử lý cái tên xấu xa đó.

Tôi thở dài nặng nề để xuôi theo cái ôm của Trịnh Duẫn Hạo, bất giác thương hắn nhiều vô kể. Tôi thấy mình thật bất công với Trịnh Duẫn Hạo, không chịu thấu hiểu cho hắn. Kết hôn cùng tôi là hắn đã chấp nhận gánh cả trách nhiệm lớn trên vai, vậy mà tôi lại không biết chia sẻ.

Hình tượng cao đẹp của Trịnh Duẫn Hạo trong lòng tôi mỗi lúc một lớn. Đến thời điểm đó thì nó đủ lớn để che mờ lí trí. Lúc ấy tôi vẫn là Giám đốc của công ty, toàn bộ tài sản Kim gia do tay tôi quản lí. Dù Trịnh Duẫn Hạo trọn quyền điều hành nhưng người ngoài sẽ không thể biết được hắn có thể tuỳ nghi sử dụng tiền của Kim gia. Do đó, nếu chỉ là một kẻ tham lam đê tiện muốn tống tiền, thì người mà y nên tìm tới là tôi chứ không phải Trịnh Duẫn Hạo. Nhưng Trịnh Duẫn Hạo đã khôn khéo đổ tất cả lên sự mặc cảm về quá khứ của tôi. Để che dấu sự thật hắn không ngần ngại sát muối vào vết thương của tôi thế đấy. Bởi thật chất, cái lí do mà gã ca nhi kia làm tiền còn đáng sợ hơn gấp vạn lần việc Vương Tuấn cưỡng bức tôi.

Đêm hôm ấy tôi để Trịnh Duẫn Hạo ôm ấp mình mà chẳng có chút muộn phiền nào, đôi lúc còn chủ động ngả vào người hắn. Hắn dịu dàng hôn nhẹ lên cổ tôi, hít hà lấy hương thơm dịu ngọt. Niềm tin mà tôi dành cho hắn thật trọn vẹn, đó cũng là khơi nguồn nuôi nấng một tình yêu.

Mấy ngày sau Trịnh Duẫn Hạo báo với tôi đã đưa gã ca nhi kia một số tiền, đồng thời cho người cảnh cáo y im lặng suốt kiếp. Tôi nghĩ cái im lặng đó có nghĩa là y đã bỏ đi thật xa. Tôi không hề biết với Trịnh Duẫn Hạo, một người được gọi là im lặng giữ bí mật đồng nghĩa với việc chẳng bao giờ có cơ hội mở miệng lần nữa.

Kể từ đó tôi bắt đầu mở lòng với Trịnh Duẫn Hạo hơn. Hắn thật sự là một người nhạy bén và chu toàn, cả sở thích hay đi dạo vòng quanh của tôi hắn cũng nhận ra. Những ngày rỗi rãi, hắn tự ngõ lời cùng đi hóng gió với tôi. Các món tôi thích hắn cũng biết và mua cho cả hai dùng. Dần dà tôi đã cười thật nhiều, thoải mái tíu tít bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo, mặc dù chỉ có mình tôi mở miệng. Trịnh Duẫn Hạo không nói nhưng tôi biết hắn lắng nghe, tất cả những gì tôi kể hắn đều nhớ cả.

Thời gian trôi qua, tôi càng lúc càng ít lên công ty. Quyền Giám đốc cũng vơi đi một nửa. Tôi bắt đầu xem việc chăm sóc Trịnh Duẫn Hạo là một niềm vui, hàng ngày đều bảo hắn phải về sớm để thưởng thức các món ăn tôi nấu. Những lúc ấy khiến tôi nhớ đến thời sinh viên của cả hai. Hắn ở phòng trọ sát bên, ngày nào cũng qua phòng tôi ăn ké. Nếu tính ra thì mối quan hệ của tôi và Trịnh Duẫn Hạo rất đẹp đúng không? Tôi là người đã đưa bàn tay ra cứu vớt hắn, và hiện tại thì hắn tự nguyện che chở cho tôi. Chúng tôi thật sự là đôi bạn thân thiết, hoạn nạn có nhau và hạnh phúc cũng cùng nhau chia sẻ. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy mình chỉ cần một mình Trịnh Duẫn Hạo trên cõi đời là đủ rồi. Tất cả những mối quan hệ xung quanh đều vô nghĩa.

Thế là hai chúng tôi đã chính thức ở cùng nhau hơn ba tháng trời, Trịnh Duẫn Hạo dễ dàng hiểu tất tần tật về tôi. Bản thân tôi cũng nghĩ mình hiểu hắn. Buồn thay, thật chất tôi chẳng hiểu gì về con người này cả.

Một hôm Trịnh Duẫn Hạo đi làm về muộn, tôi chờ hắn mãi ở phòng khách, buồn chán dán mắt vào TV. Ít khi tôi xem phim, chỉ là vô tình tìm thấy sự đồng cảm. Nhân vật chính cũng mất đi người yêu trong một vụ tai nạn, nhưng chàng ca nhi kia vẫn nhất quyết tôn thờ tình yêu của mình. Dù khó khăn, vất vả, chàng trai luôn cố gắng vượt qua, một mực thuỷ chung cùng người đã khuất.

Tôi tắt TV, cố nuốt trôi giọt nước miếng khô đắng. Giữ trọn vẹn một tình yêu ư? Tôi tự bật cười cay đắng với chính mình. Lương Kiều mất chưa được bao lâu thì tôi đã vội vàng tiến đi một bước, tìm kiếm hỉ sự cho Kim gia. Thời gian qua tình yêu dành cho anh vẫn âm ĩ nhưng nó đã nhạt nhoà rồi. Tôi thở dài hai ba lượt, cảm giác ray rứt khôn nguôi. Cho đến bây giờ tôi cũng chưa một lần ra viếng mộ anh. Cứ sợ nhìn thấy anh thì không cầm lòng được, hoá ra đó lại là sự vô tình lạnh lẽo.

Tiu ngỉu bước lên phòng, tay tôi vô thức mở hộc tủ chất chứa bao kỉ niệm. Mọi thứ Lương Kiều tặng, tôi đều xếp gọn gàng ở đây. Khi bàn tay giơ lên tấm hình hai người chụp chung, nước mắt tôi đã không cách gì kiềm được nữa. Nó lặng lẽ chảy dài, mỗi lúc một nhiều qua từng món kỉ vật tôi vuốt ve lấy. Một thời tình yêu say đắm ùa về, tôi thả hồn theo những năm tháng hạnh phúc thời sinh viên. Cho đến khi cánh cửa bật mở, tôi mới giật mình trở về hiện tại.

Trịnh Duẫn Hạo bước vào phòng, sa sầm nét mặt ngay lập tức khi nhìn thấy bức hình Lương Kiều trong tay tôi. Hắn không nói bất cứ lời nào, đóng sầm cánh cửa, bỏ đi mất. Thái độ lạnh lùng đến muốn đóng băng cả gian phòng.

Tôi không nghĩ phản ứng của Trịnh Duẫn Hạo lại mãnh liệt đến vậy. Nhanh chóng lau nước mắt và đóng hộc tủ lại, tôi vội bước ra khỏi phòng tìm Trịnh Duẫn Hạo. Khi tôi đi hết dãy hành lang cũng là lúc ánh đèn xe khuất sau cánh cổng. Trịnh Duẫn Hạo đã rời khỏi Kim gia ngay khi vừa đi làm về.

Tâm trạng chùn xuống đến thảm hại, tôi bồn chồn đi qua đi lại trước phòng khách, nửa muốn gọi cho Trịnh Duẫn Hạo, nửa lại không. Có lẽ tôi nên để Trịnh Duẫn Hạo bình tĩnh. Mà hắn có bao giờ nổi giận đâu mà phải bình tĩnh? Chẳng lẽ vì như thế mà ghen ư? Tôi thấy thật mâu thuẫn, hắn không thể cấm đoán tôi thôi nhớ về anh Lương Kiều được. Anh là mối tình đầu của tôi cơ mà.

Đến hai giờ sáng, tôi mệt mỏi gục đầu trên salon rồi lập tức bừng tỉnh vì quá buồn ngủ mà không thể ngủ. Lại thẩn thờ rảo bước ra sân, tôi trông ngóng ánh đèn xe quen thuộc. Trịnh Duẫn Hạo giận tôi thật ư? Lẽ nào tôi đã sai thật ư?

Chán nản nặng nề, tôi ngồi gục trước cổng nhà, để cho màn sương giá lạnh phủ lên vai. Cũng phải thôi, chưa bao giờ tôi làm trọn bổn phận người vợ thì đừng bắt Trịnh Duẫn Hạo phải làm tốt trách nhiệm người chồng. Đã cưới nhau còn vương vấn mối tình cũ, ai có thể đủ rộng lượng để bỏ qua.

Dù sao thì Trịnh Duẫn Hạo cũng thật lạnh lùng, hắn đành tâm bỏ tôi một mình bơ vơ như vậy. Trái tim kia rõ ràng cũng sắc đá và tàn nhẫn lắm.

Tôi ngồi mãi ngoài đường đến ba giờ sáng mới uể oải quay về phòng. Nhìn chiếc hộc tủ hững hờ oan trái, tôi kiên quyết bước đến, dọn hết những gì trong đó vào chiếc hộp nhỏ. Quên đi và quên tất cả đi! Tôi tự nhũ như vậy. Con người ai cũng hướng về phía trước, thời gian qua tôi có khổ đau hay đày ải bản thân thì Lương Kiều cũng không thể sống lại. Vậy thì hãy để tình yêu kia trôi về quá khứ. Những gì từ hiện tại mới cần được trân trọng giữ gìn.

Tôi bùi ngùi sờ nắn lại những kỉ vật của Lương Kiều lần cuối, cố gắng mường tượng hương thơm của anh còn lưu lại nơi đây. Tôi hít thở thật sâu, đem hộp đồ bỏ hẳn vào kho, không một lần ngoái đầu quay lại.

Xong, tôi trườn lên giường với đôi mắt ngó thao tháo trần nhà, đếm đến chục ngàn con cừu non mà không sao ngủ được. Tâm hồn cứ mệt mỏi nặng nề, chẳng thể hiểu việc Trịnh Duẫn Hạo giận dỗi lại khiến tôi bất an đến vậy. Tôi quyết định ngồi vào bàn làm việc, mở laptop và chăm chú vào một số hợp đồng gần đây của công ty.

Thức cả đêm, thần kinh tôi căng như dây đàn, đầu óc choáng váng bởi cơn buồn ngủ qua đi, mắt cứ mở tròn trắng xoá. Tôi gác một tay lên trán, xoa xoa vầng thái dương rồi gục đầu vào đôi bàn tay mệt mỏi.

Lúc đó khoảng sáu giờ sáng thì phải, cánh cửa phòng hững hờ bật mở. Tôi vội vã ngẩn đầu lên như thể đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi.

Trịnh Duẫn Hạo bước vào phòng, vẫn trang phục vest phẳng lì như đêm qua, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng băng giá. Hắn có liếc nhìn tôi, một cái nhìn nhẹ hững. Và trước ánh mắt tò mò của tôi, hắn ngang nhiên bước đến cuối phòng, mở hộc tủ ra xem xét.

Tôi thật sự bất ngờ đến ngây người trước hành động đó của Trịnh Duẫn Hạo. Nhận ra chiếc hộc tủ trống lốc, không còn một món kỉ vật nào của Lương Kiều, gương mặt hắn giãn ra ngay lập tức. Vậy cả đêm qua hắn bỏ đi là vì giận tôi nhung nhớ Lương Kiều thật ư? Bây giờ hắn về kiểm tra xem tôi có hiểu chuyện mà vứt những thứ không-được-phép-có-mặt trong gian phòng cưới của tôi và hắn?

Tâm tình Trịnh Duẫn Hạo đa phần đã thoải mái. Hắn vẫn không nói lời nào, thư thả bước vào phòng tắm. Tôi thở hắc ra một hơi vì quá ngỡ ngàng trước con người này. Rốt cuộc thì tôi đối với hắn là cái gì đây? Cảm giác mình như một con dế bé bị Trịnh Duẫn Hạo thích quay là quay vòng vòng.

Và dĩ nhiên, tôi thấy giận. Chờ Trịnh Duẫn Hạo cả đêm không phải để trông thấy cảnh tượng hắn điều tra về chiếc hộc tủ của tôi, không phải để nhìn thấy hắn hỉnh mặt nâng cái quyền làm chồng lên cao ngất ngưỡng. Đóng rầm chiếc laptop lại, tôi thẳng một đường bước ra khỏi phòng. Chết tiệt! Trịnh Duẫn Hạo là cái thá gì mà dám nghênh ngang với tôi như thế?

Tôi bỏ qua phòng a ba, ngồi thu lu một góc thở ra ba bốn lượt. Cơn tức giận chẳng vì thế mà kiềm xuống chút nào. Thấy tôi hậm hực không lên tiếng, a ba đoán ngay là hai đứa vừa cãi nhau. Ông không cố khuyên nhũ, chỉ lẵng lặng ra khỏi phòng để tôi một mình.

Ít phút sau thì Trịnh Duẫn Hạo bước vào, tôi liếc hắn một cái dài chán ghét. Trịnh Duẫn Hạo tỏ vẻ chẳng nhận ra vợ đang giận, tinh thần còn rất hưng phấn. Chắc là do tôi đã "ngoan ngoãn" vứt hết mấy món quà của anh Lương Kiều.

- Anh đi làm nhé. – Hắn để lại cho tôi lời chào thật nhẹ rồi rời gót.

Tôi điên tiết bước đến đóng rầm cánh cửa. Nhìn thấy thái độ của vợ lạnh nhạt như vậy mà một câu dỗ ngọt cũng không mở lời. Trịnh Duẫn Hạo thật sự là đồ chết tiệt.

- Tại Trung à, vợ chồng muốn hoà thuận thì nên có một đứa con. – Trong bữa sáng hôm đó a ba thật tình khuyên nhũ như thế.

Tôi trề môi bỏ ngoài tai. Một cái hôn giữa tôi và Trịnh Duẫn Hạo còn chưa có huống gì là con với chả trẻ nhỏ. Cơ bản ca nhi cũng không dễ sinh con. Như a ba cả đời cũng chỉ có tôi là con một.

Tính ra sáng nay không có Trịnh Duẫn Hạo dùng cơm cùng thật là hay. Chỉ nghĩ đến hắn ngồi kế bên là lại muốn nỗi cáu. Và tôi quyết định sẽ không quan tâm gì đến Trịnh Duẫn Hạo nữa.

Hôm qua sau khi xem xét một số dự án mới, tôi quyết định trưa nay sẽ đến công ty. Nhưng kế hoạch ấy phải thực hiện sớm chỉ vì một bài báo mà tôi đọc phải trong lúc nhâm nhi tách cà phê.

"Nghi án mưu sát con trai ông hoàng kinh tế được lật lại"

Tôi chưa bao giờ quan tâm nguyên nhân thực sự cái chết của Vương Tuấn. Bản thân cũng chẳng thương tiếc gì cho y. Cái làm tôi chú ý chính là gương mặt bị nghi ngờ là một trong các hung thủ mưu sát Vương Tuấn được đăng trên trang bìa.

Trí nhớ tôi không thuộc hạng tốt lắm, chỉ là con người này gây khá nhiều ấn tượng với tôi. Đó chính là gã ca nhi mà dạo trước lấp ló ngoài cổng Kim gia, nhờ tôi chuyển lời đến Trịnh Duẫn Hạo câu nói hạ tiện. Theo bài báo, gã tên là Trần Thảo, làm nghề callboy. Xác gã được tìm thấy vào hai tháng trước trên một con đường vắng vẻ. Qua thời gian điều tra, cảnh sát cho rằng Trần Thảo chính là một trong bốn callboy đã đi cùng Vương Tuấn trong cái đêm y bị rơi xuống từ sân thượng.

Tôi gấp tờ báo lại, nhíu mày suy tư. Vậy là Trần Thảo đã chết cách đây hai tháng? Khoảng thời gian cũng gần với lúc y đến tìm tôi.

Không hiểu bất an điều gì từ cái chết của một callboy hèn mạt, tôi quyết định đến công ty tìm Trịnh Duẫn Hạo.

Kim gia chỉ có chiếc xe duy nhất. Nói là mua cho tôi nhưng Trịnh Duẫn Hạo gần như độc chiếm nó. Tôi cũng không câu nệ mình phải thường xuyên đến công ty bằng taxi, vì bao giờ Trịnh Duẫn Hạo cũng đi làm sớm hơn. Hơn nữa, cho đến giờ tôi vẫn không thích tiếp xúc, rượu chè với người khác, nên mọi quan hệ cùng đối tác đều do Trịnh Duẫn Hạo tiếp quản.

Khi tôi vừa đến công ty cũng là lúc Trịnh Duẫn Hạo bước vào gara để xe. Gương mặt vốn dĩ đã quá lạnh lùng của hắn sáng nay lại có phần sắc lạnh hơn nữa. Tôi có một linh cảm rất kì lạ, mỗi khi Trịnh Duẫn Hạo nổi giận là tôi lại cảm tưởng có một mãng khói đen âm u bao trùm lấy hắn. Cái liếc nhìn giá băng qua đôi mắt phẳng lặng ẩn chứa sát khí tử thần. Từng bước chân hắn đi qua như đang giẫm đạp lên mọi thứ làm cho hắn bực bội. Và sáng nay thì sát khí từ hắn cao hơn bất thường.

Trịnh Duẫn Hạo không nhìn thấy tôi, vẫn thẳng đường lái xe ra khỏi gara. Tôi cũng chẳng biết mình muốn gì và đang nghi ngờ điều gì, tự bản thân lại bồn chồn lén đi theo hắn.

Trịnh Duẫn Hạo lái xe rất nhanh, không phải vì vội mà trước giờ hắn thích như thế. Hắn làm gì cũng giỏi. Đến việc lái xe hắn cũng muốn chứng minh mình là thiên tài nốt. Chiếc taxi khổ sở lắm mới giữ được một khoảng cách nhất định.

Và tôi đã linh cảm đúng. Trịnh Duẫn Hạo không hề đi gặp đối tác. Chiếc xe ấy chạy ra ngoại ô, rẽ vào một công trường bỏ dở, hoang vắng tiêu điều. Hắn dừng xe ở đó rồi mất dạng.

Tôi suy nghĩ khá lâu, có nên tiếp tục theo dõi Trịnh Duẫn Hạo hay không, vì bản thân chẳng biết mình đang điều tra cái gì. Cuối cùng sự bất an cũng chiến thắng, tôi nói taxi đợi ở trước công trường, một mình cẩn trọng bước vào trong.

Công trình khá lớn, chắc đến hai mươi tầng, lại có nhiều phân khu. Tôi loay hoay lấp ló qua từng vách tường nhưng chẳng thấy Trịnh Duẫn Hạo ở đâu. Thật sự thì tên chồng "chết tiệt" này vào đây làm gì chứ? Rõ ràng là quá mờ ám mà. Cái tính ương ngạnh không cần thiết của tôi lại nổi lên, nhất định phải tìm cho ra hắn.

Càng vào sâu trong công trình tôi càng thấy hoang mang. Nơi đây quá rộng không một bóng người, quá nhiều cua rẽ lại hoang tàn y như nhau. Tôi bắt đầu mất phương hướng rồi không biết vị trí của mình đang đứng là chỗ nào. Thay vì tìm Trịnh Duẫn Hạo, tôi lo lắng cho việc đi lạc của mình hơn.

Ứm?

Bất ngờ một bàn tay mạnh mẽ từ vách tường gần bên vụt ra, khoá chặt thân tôi kèm theo cái siết tay như muốn bóp nát gương mặt. Tôi ú ớ không thể cất lên thành tiếng, hoảng loạn quẩy đạp hết sức bình sinh.

- Em đến đây làm gì? – Giọng trầm quen thuộc rũ rĩ vào tai, lực siết cũng giảm đi ít nhiều, tôi tròn mắt nhìn chằm chằm vào kẻ đang ôm mình cứng ngắt. Ôi trời, là Trịnh Duẫn Hạo.

Vừa mừng vì không còn ở một mình, vừa nhẹ nhỏm vì kẻ tấn công không phải ai xa lạ, lại vừa xấu hổ vì bị bắt quả tang lén theo chồng, một mớ cảm xúc tơ vò hổn chiến. Phản ứng duy nhất tôi có thể làm là đẩy Trịnh Duẫn Hạo ra, cứng giọng bắt bẻ:

- Vậy chứ anh vào đây làm gì?

Trịnh Duẫn Hạo trầm mặt: - Em theo dõi anh à?

Tôi lấp liếm:

- Thì sao? Ai bảo anh có hành động mờ ám.

Trịnh Duẫn Hạo nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi. Hắn không cao hơn tôi nhiều nhưng ánh nhìn đó hoàn toàn áp đảo. Tôi vô thức cụp mắt xuống, cắn nhẹ vào môi cảm nhận bầu không khí quá ngột ngạt này.

Như đã nói, ngàn lần và vạn lần tôi không bao giờ chụp tội được Trịnh Duẫn Hạo. Trong cái đầu ma quỷ của hắn, mọi diễn biến đều có thể xoay chuyển rất nhanh, trắng tích tắc sẽ trở thành đen. Và hắn rất đơn giản để nắm lấy niềm tin của tôi trọn vẹn.

Trịnh Duẫn Hạo giả vờ thở ra bất lực vì không thể tiếp tục che giấu. Cái thở dài cố chứng minh cho tôi biết tất cả những gì hắn làm chỉ là để tốt đẹp cho tôi.

- Thôi được, nếu em đã muốn biết thì theo anh.

Trịnh Duẫn Hạo nắm tay tôi kéo ra khỏi góc khuất, đi thẳng đến bãi đất trống sâu tít sau công trường.

Tôi theo Trịnh Duẫn Hạo dừng chân giữa bãi đất, tò mò quan sát khắp mọi nơi. Ít lâu sau, từ trong dãy tường đang xây dỡ dang, một bóng người nhỏ thó dần xuất hiện. Cung cách ẻo lã, mắt ếch lại luyến thoắn đưa tình, thoáng trông qua đã biết mình không thể cùng tầng lớp với hạng người đó.

- Ô ~ Trịnh đại gia mang theo cả vợ đến à, bất ngờ đó. – Gã ca nhi lùn tịt kia cất tiếng mỉa mai, tiến lại gần chúng tôi thêm đôi chút.

Tôi nhíu mày, vô thức lùi ra sau Trịnh Duẫn Hạo. Những cậu ấm như tôi thường có xu hướng khiếp sợ loại người như gã ca nhi này. Nỗi sợ bị họ vấy bẩn đến vẻ cao sang, thanh khiết của mình.

Trịnh Duẫn Hạo khác tôi, vẻ hoang tàn nơi đây chẳng chút nào có thể ảnh hưởng đến sự kiêu ngạo của hắn. Bình thản ôm chặt vai tôi vào lòng, hắn nghiêm giọng hỏi:

- Tên còn lại đâu?

Gã thanh niên nhếch mép:

- Bọn tôi sẽ không ngu dại như Trần Thảo, anh Trần Trí đang ở một nơi rất an toàn và sẵn sàng phanh phui mọi chuyện nếu cậu Trịnh đây lại chơi trò ném đá giấu tay.

Thấy tôi ngơ ngác, Trịnh Duẫn Hạo liền hạ giọng giải thích:

- Hắn là Trần Minh, em trai của gã ca nhi dạo trước tới tìm em. Hắn còn một người anh cả tên Trần Trí. Ba anh em nhà chúng là những callboy thân cận của Vương Tuấn.

Nghe Trịnh Duẫn Hạo giới thiệu với tôi, Trần Minh liền cao giọng:

- Ngoài ba chúng tôi thì Vương Tuấn thiếu gia cũng rất yêu quí một người nữa, sao Trịnh đại gia không giới thiệu nốt?

- Câm miệng đi! – Trịnh Duẫn Hạo lập tức nghiếng răng đe doạ, không cho Trần Minh nói tiếp. Tay hắn rút vội tấm sec trong túi rồi vò nát nó thành một cục tròn vo, hững hờ thảy vào Trần Minh.

- Nhận đủ số tiền rồi thì biến. – Đó là một mệnh lệnh. Rõ ràng là bị uy hiếp nhưng Trịnh Duẫn Hạo vẫn giữ thái độ ngạo mạn như kẻ bề trên.

Trần Minh chẳng chút phiền lòng, cúi người nhặt tấm sec lên, cẩn thận mở nó ra thật thẳng để kiểm tra số tiền. Như rất thỏa mãn, gã hôn cái chụt lên miếng giấy nhàu nát đó.

- Trịnh đại gia đúng là đại gia, rộng rãi lắm. Nhưng tôi không nghĩ là anh dám thú nhận điều này với vợ mình đấy.

Trịnh Duẫn Hạo đáp lạnh:

- Cho nên sau này tuyệt đối không được làm phiền Tại Trung nữa.

Trần Minh bật cười hắn hắc:

- Tôi không có dại dột như anh Trần Thảo, tôi còn muốn sống để hưởng thụ sự chu cấp lâu bền của Trịnh đại gia đây chứ ~

Tôi sa sầm nét mặt tức thì. Điều đó có khác nào khẳng định bọn chúng sẽ tiếp tục uy hiếp Trịnh Duẫn Hạo sau khi tiêu hết số tiền hôm nay.

Không thể kiềm được sự tức giận, tôi trầm giọng:

- Thật ra các người muốn gì?

Nhìn vẻ giận dữ của tôi, Trần Minh càng hưng phấn hơn:

- Đúng là mỹ nam hấp dẫn quá, nội cái nhíu mày kia cũng khiến cái gì cần dựng cũng dựng cứng lên cả. Chả trách sao người ta nhìn thấy rồi là muốn phạm pháp ngay. Thân thể trắng trẻo này chắc phải ngọt lắm?

Tôi tím tái mặt mày, thật có ý đem cái gã hạ lưu trước mặt ra xé xác. Hạng callboy thì câu chữ dâm tiện gì cũng có thể thốt ra được. Tôi sốc đến choáng váng. Suốt cuộc đời thanh cao của mình chưa bao giờ tưởng tượng bản thân phải nghe đến lời nhận xét đê hèn đến vậy.

Trịnh Duẫn Hạo cảm nhận ngay toàn thân tôi đang run bần bật, đom đóm mắt nổ vòng quanh. Hắn vội ôm lấy tôi để cố kiềm hãm tâm trí cứ ngày một sôi sục của tôi. Ánh mắt sắc lạnh của hắn liền xoáy sâu vào Trần Minh, như một lời cảnh cáo.

- Câm miệng lại và biến ngay!

Quả nhiên Trần Minh không thốt lời nào nữa, thủng thẳng ve vẩy tờ sec khuất dạng khỏi công trường. Gã không quên để lại cho tôi cái nhìn châm chọc. Tôi nắm chặt đôi bàn tay, tức đến vỡ tim mà chết.

- Tại Trung?

Trịnh Duẫn Hạo ngạc nhiên khi tôi bất ngờ xô mạnh hắn ra, quay người bước vội. Hắn chạy theo níu kéo, tôi càng bức bối đuổi xua. Tất cả nhục nhã của ngày hôm nay là do tôi ngu ngốc chuốc lấy. Tôi đã tin tưởng Vương Tuấn, cãi lời cha và a ba, ghét oan Trịnh Duẫn Hạo rồi bỏ nhà đi biệt. Chính vì cái ngày bốc đồng đó mà bọn xấu xa cứ vịn vào làm tiền Kim gia. Càng bất lực hơn khi Trịnh Duẫn Hạo lại là người phải đứng ra giải quyết mọi chuyện. Tôi tự nguyền rủa bản thân mình, đối mặt với Trịnh Duẫn Hạo tôi chẳng còn cam đảm.

- Tại Trung?

Trịnh Duẫn Hạo vẫn tiếp tục quấn lấy tôi nhưng tôi bỏ mặc, lạnh lùng đóng rầm cửa taxi rồi bảo tài xế nhấn ga. Nét mặt Trịnh Duẫn Hạo lo lắng thấy rõ, vội vã lên xe để dõi theo tôi. Từ kính chiếu hậu tôi có thể thấy rõ hắn sốt sắn thế nào phía sau tay lái. Thế là nước mắt tôi lặng lẽ chảy dài không hồi kết. Tôi không muốn vì lỗi lầm trong quá khứ của mình mà để Trịnh Duẫn Hạo còng lưng ra làm việc, bao nhiêu tiền lại đi nuôi bọn callboy có lòng tham vô đáy. Trong phút giây ấy tôi nghĩ mình đã mắc nợ Trịnh Duẫn Hạo, rằng việc kết hôn cùng tôi đã trở thành gánh nặng cho hắn.

Về đến Kim gia, Trịnh Duẫn Hạo chẳng khó nhọc gì lôi tuột tôi vào một góc khuất trong sân, khoá chặt thân tôi vào vách đá.

- Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên để em biết mọi chuyện. – Hắn thì thầm dằn vặt.

Tôi đã hoàn toàn tôn thờ Trịnh Duẫn Hạo, hoàn toàn tin vì danh dự của Kim gia mà hắn bảo vệ tôi nhất mực.

- Anh không có lỗi, là lỗi của em. – Tôi nghẹn ngào đau đớn. Rồi không thể kiềm lòng được, tôi nấc lên nghẹn ngào.

- Là lỗi của em. Hức! Lẽ ra đêm đó em không nên đi gặp Vương Tuấn, lẽ ra đêm đó em không nên mắng anh, không nên ném tất cả sách vở vào anh...

Tôi gục người xuống, oán hận chính mình. Chỉ vì bị cha đánh đòn do học kém, tôi đã trút mọi giận dữ vào Trịnh Duẫn Hạo. Đêm đó nếu hắn không rong rũi khắp nơi trên chiếc xe đạp cũ mèm tìm tôi, thì có lẽ tôi đã gục chết bên vệ đường. Đó là đêm đã giết chết cuộc đời tôi.

Trịnh Duẫn Hạo không nói tiếng nào, chỉ ôm tôi thật chặt. Bàn tay hắn xoa mạnh mái đầu tôi với tiếng thở nặng nề, chốc chốc hôn vào trán tôi an ủi. Những hành động đó minh chứng hắn cũng đang rất đau, đang rất căm phẫn vì không thể bảo vệ tôi khỏi bi khổ.

Rất lâu sau đó tôi mới trầm ổn lại, rụt rè vùi mặt vào ngực Trịnh Duẫn Hạo, tìm sự che chở. Hắn thở ra nhẹ nhỏm bởi bờ vai tôi không còn thổn thức nữa. Tôi thấy ấm áp lắm bởi điểm tựa vững chãi này, vu vơ quàng tay ôm trả lại hắn. Cả hai cùng siết tay thật chặt. Cảm giác Trịnh Duẫn Hạo là một người chồng trong tôi ngày càng rõ ràng.

Những ngày sau đó tôi bắt đầu mở lòng thật nhiều, chủ động gần gũi Trịnh Duẫn Hạo thật nhiều. Buổi tối, ngoài những cái ôm âu yếm, thỉnh thoảng hắn lại luồng tay vào bên trong lớp áo tôi, vuốt ve làn da lúc nào cũng quá nhạy cảm. Tôi nóng ran người, hơi thở gấp rút. Giây phút đó Trịnh Duẫn Hạo còn thở gấp hơn tôi, hắn vội càng đưa nụ hôn từ sau ót dần lên đến cạnh khoé môi. Tôi nghĩ mình không nên phản kháng, cứ cứng đờ toàn thân để chiều theo ý hắn. Nhưng khi tay hắn di dời xuống sâu hơn nữa, chạm vào nơi thầm kín nhất. Tôi rùng mình ngồi bật dậy, bỏ chạy ra ngoài.

Tôi biết Trịnh Duẫn Hạo rất thất vọng, tiếng thở dài của hắn thật não nề. Những đêm ấy, tôi ngủ ngoài phòng khách, hắn một mình ở trên phòng. Cũng khá nhiều đêm rồi tình trạng ấy diễn ra. Đến giờ a ba vẫn nghĩ tôi quá say mê mấy bộ phim vô nghĩa mà ruồng bỏ chồng.

.

.

Cho đến một ngày cách đó chừng hai tháng, từ văn phòng Giám đốc tôi lại thấy Trịnh Duẫn Hạo hầm hầm bước xuống gara xe. Sát khí ngút trời vẫn bao trùm lấy hắn. Dự cảm lo lắng, tôi gọi điện liền cho thư kí của hắn.

- Dạ, sáng nay phó Giám đốc Trịnh không có cuộc hẹn nào ạ. – Người thư kí hồi đáp.

Tôi càng bồn chồn, toan gác máy thì người thư kí vội nói:

- Thưa Giám đốc Kim, hình như cách đây vài giờ có một người tên Trần Minh gọi cho ngài Trịnh ạ.

Tôi sững người vài giây, tay nắm chặt ống nghe, nặng nề gác máy, mặc cho người thư kí cất tiếng gọi để biết tôi có nghe cô ấy thông báo gì không. Khẽ xoa gương mặt phờ phạc của mình, tôi thẩn thờ bước đến khung cửa sổ, mong ngóng Trịnh Duẫn Hạo trở về.

Vậy là cái tên Trần Minh đó lại tiếp tục uy hiếp chúng tôi nữa?

Tôi quyết định không hỏi gì Trịnh Duẫn Hạo, điều nên làm là thật mạnh mẽ để không trở thành gánh nặng cho hắn. Nhưng không, rốt cuộc thì tôi chỉ là một tên công tử yếu đuối.

Đêm đó, tôi gặp ác mộng. Trong một buổi sáng tất cả các trang báo đều giật bài tít to đùng "Giám đốc Kim gia từng bị cưỡng bức", rồi "Cái chết của con trai ông hoàng kinh tế – Vương Tuấn – rất có thể liên quan đến vụ cưỡng bức 12 năm trước", rồi "Những callboy của Vương Tuấn đang tống tiền Kim gia"... Tôi bị quay cuồng với hàng trăm máy quay phim chỉa vào. Và tiếng hét kinh hoàng kết thúc cơn ác mộng khi hình ảnh Vương Tuấn cường bạo xâm chiếm tôi.

Trịnh Duẫn Hạo bừng tĩnh giấc, chẳng hiểu cớ sự gì đã vội ôm tôi vỗ về, lau lau mồ hôi cho tôi. Trong cơn hoảng loạn, tôi cũng chẳng biết mình đã nói gì nữa. Chỉ biết rằng ngay giây phút thoát khỏi cơn mơ, tôi liền mong muốn cái đám callboy kia đừng tồn tại. Tôi ước gì bọn chúng biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này như tên khốn Vương Tuấn. Tôi thật sự khát khao được giải thoát. Nên chắc chắn, đêm ấy tôi đã vuột miệng yêu cầu gì đó với Trịnh Duẫn Hạo.

Rồi ba ngày sau, thông tin hai callboy Trần Minh và Trần Trí bị bắn chết ở nơi hoang vắng một cách bí ẩn được đưa lên mặt báo. Nghi vấn về việc Vương Tuấn bị mưu sát bởi một nhóm callboy càng được khơi dậy mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro