Phần Không Tên 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 10

Tiêu Lăng đúng hẹn xuất phát đồng loạt cùng Liêu Huy.

Liêu Huy tiến tới hỏi thăm :

"Tiêu tướng quân, thương thế của ngươi thế nào rồi? Nếu chưa ổn, ngươi hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi, chúng ta có thể hội hợp ở Cửu Lâu phố."

" Tạ ơn Liêu Vương quan tâm ", Tiêu Lăng đáp, "Nô tài vẫn ổn."

Liêu Huy thấy y kiên quyết, không nói thêm gì nữa . Đoàn người trên lộ trình đều bình an vô sự. Khi tới chỗ đoàn xe trà, sứ thần Ô Hán Quốc cơ hồ cũng tới cùng ngày với họ. Sứ thần mang một hộp vật phẩm đưa tới trạm tiếp nhận hàng hóa.

"Bắt đầu kiểm tra !"

Liêu Huy để sứ thần tự tay mở mở hộp ra. Chiếc hộp không lớn, có thể nói là khá nhỏ, một người đủ khả năng cầm được. Bên trong chứa tám viên trân châu to tròn, vừa thấy đã biết là vật hiếm có.

"Niêm phong ".

Thủ hạ của Liêu Huy dùng vải bọc quanh hộp, bao bên trên là phong ấn màu vàng. Hộ vệ Trương Quân Thành theo sau Liêu Huy tiến lên định cầm, Tiêu Lăng bước ra ngăn lại :

"Chậm đã !" Y quay đầu bẩm với Liêu Huy : "Liêu Vương, hộp này không lớn, để Tiêu Lăng mang bên người đi."

"Ngươi ...", Trương Quân Thành rất mất hứng, hắn cảm thấy Tiêu Lăng hành động như vậy là làm khó bọn họ.

Tiêu Lăng hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, thản nhiên nói :

"Vương gia của ta lệnh rằng dù có để mạng lại cũng phải hộ tống Liêu Vương cùng cống phẩm đảm bảo an toàn, Tiêu Lăng không dám không tuân. Cống phẩm nhỏ gọn như vậy, đặt ở chỗ ta, Tiêu Lăng người còn cống phẩm còn. Các vị huynh trưởng sẽ không cùng ta tranh cãi chứ ?"

Y lại chuyển hướng quay sang Liêu Huy : "Liêu Vương, người xem ."

"Cũng tốt ", Liêu Huy cười cười, "Vậy làm phiền Tiêu tướng quân ."

"Là chức trách của nô tài "

Tiêu Lăng nói xong, đem hộp cống phẩm gói kỹ lưỡng, đeo trên người.

*********

Đoàn người đêm xuống liền dừng chân, tá túc ở một khách điếm. Trương Quân Thành thấy Tiêu Lăng thủy chung không rời cống phẩm, kỳ quái liền hỏi :

"Tiêu tướng quân, ngươi còn muốn cùng cống phẩm ngủ sao ?"

"Đúng vậy", Tiêu Lăng thành thật trả lời , "Ngươi nếu lo lắng có thể cùng ta ngủ một phòng".

"Ngươi. . . . . .", Trương Quân Thành tức giận. Gần đó, mấy thủ hạ của Liêu Huy cũng khó chịu.

"Các ngươi không cần phải như vậy", Liêu Huy cười nói, "Tiêu tướng quân cũng là do tận tâm gắng sức hành sự mà thôi. Như vậy đi, Tiêu tướng quân và bản vương sẽ ngủ cùng nhau, hắn vừa bảo hộ ta, vừa có thể bảo hộ cống phẩm, các ngươi ngủ ở hai phòng bên cạnh chúng ta."

"Tuân mệnh Vương gia."

Đêm đến, Tiêu Lăng giúp Liêu Huy chuẩn bị chăn đệm trên giường, còn mình trải chiếu nằm dưới đất. Liêu Huy thấy thế liền hỏi :

"Tiêu Lăng, những lúc ở ngoài, ngươi cũng hầu hạ Vương gia nhà ngươi như vậy sao?"

"Đây là chuyện nô tài thường làm ."

Tiêu Lăng châm một ly trà giúp Liêu Huy, hai tay dâng lên :

"Vương gia mời dùng trà."

Liêu Huy tiếp nhận, quan sát y rồi nhấp một ngụm.

"Ngươi thật không giống hạ nhân, so sánh trên dưới, bản vương càng cảm thấy ngươi giống quân nhân hơn."

"Nô tài là thân phận hạ nhân."

"Ngươi có mong trở thành một vị tướng quân chân chính không ?"Liêu Huy cười hỏi Tiêu Lăng.

"Nô tài không dám nghĩ tới."

" Có gì đâu mà không dám nghĩ chứ. Ngươi giết Diêu Thành Kì, sớm đã vang danh thiên hạ. Lần này ngươi có công bảo hộ cống phẩm, đợi đến kinh thành, ta có thể cấp ngươi một chức quan."

"Đa tạ Vương gia , Tiêu Lăng là gia nô của Tây quận vương phủ, tham vọng công danh là mơ tưởng quá phận, ta sẽ không nghĩ nhiều. Vương gia nếu không có chuyện gì khác phân phó, nô tài xin đi ngủ."

Tiêu Lăng cầm lại ly trà đã cạn trên tay Liêu Huy đặt lên bàn.

"Ngủ đi thôi."

" Xin vâng. Nếu Vương gia buổi tối có việc thì cứ kêu một tiếng, Tiêu Lăng sẽ thức dậy hầu hạ."

Y nằm dưới đất, đem hộp cống phẩm đặt ở dưới làm gối đầu , trong tay ôm ngân thương.

*********

Quá nửa đêm, Tiêu Lăng chợt thấy bên cạnh mình có người khẽ ngồi xuống. Nương theo ánh sáng trăng, y thấy người đó là Liêu Huy, bàn tay đang chạm vào vết nô ấn trên vai y.

"Vương gia, ngài . . . . . ."- Tiêu Lăng phân vân không biết Liêu Huy muốn làm gì.

"Tiêu Lăng", Liêu Huy nhẹ giọng nói, "Nơi đây điều kiện không tốt, bản vương ngủ không được. Ngươi xem xem, ánh trăng bên ngoài thật đẹp, không bằng ta và ngươi đi ra ngoài một chút"

Hắn nói xong, ngón tay đặt trên nô ấn của Tiêu Lăng từ từ hạ xuống.

"Dấu ấn của ngươi khắc thật sâu."

Không rõ vô tình hay hữu ý, ngón tay Liêu Huy lướt qua sườn mông Tiêu Lăng .

"Vương gia"

Tiêu Lăng né tránh bàn tay Liêu Huy, đầu hơi nghiêng, theo bản năng khẽ xê dịch, chân cũng co cụm lại, hành động này lọt vào mắt Liêu Huy . Liêu Huy ngẩn ra, rồi ngay sau đó, hắn vừa cười , vừa lắc lắc đầu nói :

"Ta thật bội phục Vương gia nhà ngươi, nguy hiểm, thật sự là nguy hiểm."

"Sao cơ ? " - Tiêu Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung làm cho Liêu Huy lòng có chút run lên.

"Ngươi nghe sẽ không hiểu lời ta nói "

Liêu Huy cười, ánh mắt nhìn sâu vào mắt Tiêu Lăng, ngắm khuôn mặt , lại nhìn tới phần thân thể tinh tráng, rắn chắc hé lộ qua cổ áo mở rộng.

"Ngươi tuổi còn trẻ, rất được, thực. . . . . . giống một thiếu niên nam tử, cho nên, ta. . . . . . bội phục Vương gia nhà ngươi. . . . . . cũng. . . . . . hâm mộ Vương gia nhà ngươi."

Nhìn thấy Tiêu Lăng thần sắc mù mờ, Liêu Huy đành nói :

"Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường."

"Vâng"

Tiêu Lăng vừa định nằm xuống, chợt nghe "phập" một tiếng, một mũi tên từ ngoài cửa sổ bay vào, bắn thẳng tới phía sau lưng Liêu Huy. Tiêu Lăng giơ thương cản lại, đánh mũi tên kia rơi xuống. Y đứng lên, hô lớn :

"Bảo hộ Vương gia !"

Hộ vệ ở hai gian bên nghe được tiếng hô của Tiêu Lăng đều chạy đến, vọt vào phòng Liêu Huy cùng Tiêu Lăng. Tiêu Lăng khẽ phi thân, dùng mũi thương hất hộp cống phẩm đeo lên sau người, thắt chặt dây lưng, nhảy ra ngoài phòng, chỉ thấy hai bóng dáng màu đen nho nhỏ mau lẹ từ bờ tường nhảy ra khỏi khách điếm.

Thủ hạ của Liêu Huy chen chúc hướng ra phía ngoài đuổi theo, Tiêu Lăng đứng im tại chỗ nói :

"Đừng đuổi theo, bọn chúng có hai người. Nơi này bình nguyên, chúng ta rất khó che dấu đội ngũ một ngàn người , có thể bị quan phủ phát hiện. Một ngàn quân đang ở bên ngoài , bọn chúng có thể đến thăm dò lộ trình chúng ta , khả năng xâm nhập như vậy, khinh công chắc chắn không tồi. Dù hai kẻ đó đánh không lại chúng ta, nhưng chúng ta cũng khó lòng truy ra bọn họ, không cần lãng phí sức lực."

Y vừa dứt lời liền quay người trở về trong phòng, Liêu Huy nhìn y, gật đầu tán dương :

"Khá lắm Tiêu Lăng, ngươi có nguyện ý theo ta quay về Đông Tuấn không ? Bản vương sẽ không để ngươi mang phận nô tài ."

"Đa tạ Vương gia". Tiêu Lăng chưa nghĩ tới chuyện đó.

Y cuộn trong đệm chăn trải trên mặt đất, lòng thầm nghĩ : "Bản thân mình trưởng thành ở Tây quận vương phủ, một thân sở học đều là ca ca truyền thụ, chỉ cần trên đời có ca ca là đủ. Ở nơi khác, bắt y góp sức vì người khác, bất luận hậu đãi y nhiều tới đâu, y cũng không thể làm được gì . Huống hồ, yêu nam nhân ấy đến mức nào, bị nam nhân ấy thượng như thế nào , tình cảm khắc cốt ghi tâm đó, ai có thể cho y đây ... Nhưng ca ca không giống mình, hắn phải chịu nhiều ràng buộc. Những ràng buộc ấy vây khốn hắn, cũng vây khốn chính mình. Nếu không có tình yêu đối với ca ca, y đã chẳng mang thân phận gia nô, không chừng giờ đây đang du ngoạn thiên nhai, bốn biển là nhà, tướng quân hay không tướng quân , y nào ham thích. "

chương 11

Màn đêm dần che lấp ánh mặt trời, đoàn người vẫn tiếp tục rong ruổi. Hơn một tháng lộ trình kéo dài, mọi người đều thập phần mệt mỏi. Đến giữa trưa ngày hôm ấy, đoàn người Liêu Huy cùng Tiêu Lăng tới chân một ngọn núi, cột mốc biên giới án ngữ dưới chân núi viết rõ ràng : 'Địa giới Bắc Chinh '.

"Vậy là đã đến địa bàn của Hàn Thế Xương cai quản, mọi người phải tăng cường đề phòng."

Đoàn người xâm nhập sâu dần vào trong núi. Tiêu Lăng cầm thương đi phía trước, tiếp sau là Liêu Huy.

Chợt trên núi truyền đến mấy hồi hiệu lệnh , từ hai cánh rừng phía sau hơn mười con khoái mã phi ra, lao thẳng vào đội ngũ Liêu Huy, lại thêm mấy trăm kẻ bọc hậu tiến đến. Cầm đầu bọn chúng là một cô gái, trên dưới hai mươi tuổi, dung nhan xinh đẹp, tư thế oai hùng, hiên ngang, tay cầm một thanh trường đao.

Tiêu Lăng giục ngựa tiến về trước lên tiếng :" Xin hỏi các người từ đâu tới ?"

"Chúng ta chẳng tới từ nơi nào khác", cô gái cười nói, " mà chính là vương cai quản núi này."

"Sơn vương cô nương", Tiêu Lăng nói, "Chúng ta là quan binh của Đông Tuấn, có nhiệm vụ phải qua quý địa phương của các vị, xin ngươi tránh đường để chúng ta đi, ta sẽ vô cùng cảm kích."

"Ngươi bày tỏ cảm kích như thế nào đây? Không bằng các ngươi để cống phẩm lại đi."

Tiêu Lăng cười nhạt :

"Nguyên lai ngươi tới để đoạt cống phẩm ?"

" Chúng ta sẽ không đoạt, chỉ muốn nhìn một chút coi cống phẩm thế nào."

Nàng vươn chuôi đao, hướng đến đội ngũ phía sau lưng Tiêu Lăng, hô lớn :

"Phía sau mau mang ra."

Tiêu Lăng cười nói :

"Ngươi nếu có bản lĩnh đoạt , ta sẽ cho ngươi xem ."

"Muốn cản ta sao ?", nàng nhướn mày liễu đáp trả : " Vậy hãy xem đao pháp của ta trước."

Nói dứt lời, nàng một đao bổ về phía cổ Tiêu Lăng. Tiêu Lăng chuyên tâm phòng thủ, gạt ngọn đao về hướng khác, y không dùng nhiều khí lực, tay bị đập mạnh, lòng bàn tay tê rần, chợt thầm nghĩ trong lòng : " Cô nương này nhìn qua mảnh dẻ, nhưng khí lực thật không nhỏ."

"Thế nào a", nàng như nhìn ra suy nghĩ của Tiêu Lăng , hưng phấn tiếp lời :"Sợ rồi sao ?"

Đao của nàng lại một lần nữa bổ tới. Tiêu Lăng không hề khinh địch, tập trung cao độ đấu cùng nàng liền mấy hiệp. Nàng đao pháp tinh thông, nhưng dù sao cũng là một cô gái, đấu qua một trận liền thở hồng hộc , vừa đánh vừa lẩm bẩm :

" Hừ, tiểu tử này, xem ra không phải kẻ chỉ có cái mã bề ngoài. Thương pháp của người này không phải từ Đông Tuấn , mà có phần giống Tây quận , chẳng lẽ ngươi là. . . . . . Tiêu Lăng?"

Tiêu Lăng nghe nàng kêu tên của y, liền thu thương lại hỏi :

"Ngươi biết ta sao?"

"Ngươi thật sự là Tiêu Lăng ? ", nàng cười rộ lên, "Ta đã thấy Nhạc Thiên Vũ sử dụng thương pháp này, nhưng ngươi không phải là hắn, cho nên ta đoán ngươi là người đã giết Diêu Thành Kì, Tiêu Lăng !!! "

"Ngươi biết Vương gia ta, vậy ngươi là . . . . ."Tiêu Lăng hoài nghi.

"Đúng là kiến thức nông cạn", nàng nói, "Nói cho ngươi sáng tỏ, ta là. . . . . ."

"Nàng là quận chúa Bắc Chinh, Hàn Minh Châu."

Liêu Huy cười nói tiếp :

" Ngươi đánh giá nhãn lực Bổn vương như thế nào a ?"

" Đông Tuấn Vương gia thật lợi hại, không có gì lừa được ngươi."

Tiêu Lăng vừa nghe thấy, vội nhảy khỏi ngựa, quỳ gối xuống đất :

"Nô tài Tiêu Lăng, bái kiến quận chúa, Tiêu Lăng nhãn lực thật tồi, không biết quận chúa giá lâm. . . . . ."

"Được, rất tốt. . . . . .", Hàn Minh Châu nói, "Đứng lên đi, có thể nhìn thấy Tiêu Lăng Tây quận đại tướng, cũng không uổng công bản quận chúa tự mình đi chuyến này."

Nàng giục ngựa đi đến bên Liêu Huy :

"Liêu Vương, cha ta phái ta đến để hộ tống các ngươi qua Bắc Chinh."

"Làm phiền Hàn Vương gia nhọc lòng giúp đỡ"

Liêu Huy đem một danh mục lễ vật đưa cho Hàn Minh Châu :

"Minh Châu quận chúa, mong ngươi đem lễ này chuyển tới phụ vương ngươi. Bổn vương thân mang hoàng mệnh, ngày khác sẽ tới phủ bái kiến sau."

"Đa tạ Liêu Vương."

Hàn Minh Châu tiếp nhận danh mục lễ vật, giao cho thủ hạ, lại tới trước mặt Tiêu Lăng :

"Tiêu Lăng, ngươi đến kinh thành rồi còn trở về không?"

"Phải quay về chứ, Tiêu Lăng mong có thể trở lại Tây quận phục mệnh."

"Tốt lắm, ngươi giúp ta một chuyện nhé?"

"Quận chúa cứ nói, chỉ cần Tiêu Lăng làm được sẽ không chối từ."

"Không phải chuyện gì khó cả ", Hàn Minh Châu nói, "Ta thích vòng tai bán tại hiệu vàng Triệu gia ở kinh thành. Ngươi trở về giúp ta mua một đôi, đưa đến Bắc Chinh vương phủ cho ta, ta sẽ có thưởng ."

"Chuyện này. . . . . ."

Tiêu Lăng không biết nên đáp ứng hay không. Nhạc Thiên Vũ dặn y không được nhập kinh, không được tiến vào Bắc Chinh vương phủ, nếu đồng ý nhận lời quận chúa, đều sẽ vi phạm hai điều trên. Ca ca chẳng may biết được, không biết sẽ phạt y thế nào đây.

"Sao vậy ?", Hàn Minh Châu giận dỗi, "Ta nếu nhờ Nhạc Thiên Vũ giúp, hắn cũng chẳng thể chối từ, nô tài của hắn so với chủ nhân còn cao giá hơn sao?"

"Không phải, là Vương gia ta có lệnh. . . . . ."

"Hắn lệnh cho ngươi ra sao?"Liêu Huy cười hỏi.

"Điều này. . . . . ."

Tiêu Lăng biết lời dặn dò của Nhạc Thiên Vũ tất có dụng ý, nhưng y không thể nói ra trước mặt Liêu Huy cùng Hàn Minh Châu, đành phải đáp một câu :

"Được, nô tài sẽ nhớ mua."

Hàn Minh Châu ném một thỏi vàng vào tay Tiêu Lăng :

"Đi nào, nhớ kỹ là ngươi đã đồng ý chuyện ta nhờ, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi đâu đấy."

"Vâng, xin quận chúa yên tâm, Tiêu Lăng nhất định giữ lời."

"Ngươi nếu nói mà không giữ lời, ta sẽ tới Tây quận, đi tìm Nhạc Thiên Vũ tính sổ."

"Vâng, Tiêu Lăng không dám quên."

*********

Qua địa giới Bắc Chinh, đi thêm nửa tháng đã gần tới kinh thành. Thời điểm sắp nhập kinh, sắc trời đã tối , đoàn người đành dừng chân nghỉ tại dịch quán.

Liêu Huy nhìn Tiêu Lăng, lo lắng hỏi :

"Tiêu Lăng, đi qua Bình Huyền, ngươi sắc mặt liền rầu rĩ không vui, có phải Vương gia nhà ngươi không cho ngươi nhập kinh hay không ?"

"Không đâu, Vương gia nói gì vậy chứ."

Liêu Huy cười nói : " Vương gia ngươi là sợ ngươi tương ngộ cố nhân . Ta nghe nói công chúa với ngươi có ý tứ gì đó a, Hàn quận chúa xem ra cũng . . . . . ."

"Vương gia !", Tiêu Lăng cực kì lúng túng : "Thỉnh ngài không nên nói tiếp, nô tài chịu không nổi kiểu vui đùa như vậy ."

Liêu Huy ngắm Tiêu Lăng mặt đỏ bừng, bộ dáng vô cùng tú lệ, thở dài một câu : "Đáng tiếc !"

" Đáng tiếc điều gì?"Tiêu Lăng hỏi.

Liêu Huy nói :

"Tiêu Lăng, đề nghị lần trước của bổn vương , ngươi còn chưa trả lời ta. Cuối cùng ngươi có nguyện ý cùng ta quay về Đông Tuấn hay không ? Ta tuyệt không sẽ không để ngươi mang phận nô tài. Bản vương sẽ cho ngươi phủ đệ, cho ngươi danh vị tướng quân, ngươi có thể sống mọt cách tự do tự tại."

Tiêu Lăng cười cười :

"Vương gia có điều kiện gì?"

"Trợ giúp ta hành sự, ta giao việc gì ngươi làm việc đó, nhưng chắc chắn không phải chuyện làm ngươi mất đi tôn nghiêm".

Liêu Huy nói tiếp : "Đây là điều kiện duy nhất của bản vương ! "

"Đa tạ Vương gia ưu ái, Tiêu Lăng bất quá chỉ là một nô tài."

"Ngươi có ý cự tuyệt ta đúng không ?", Liêu Huy đặt tay lên vai Tiêu Lăng khuyên nhủ : "Tiêu Lăng, ngươi cần phải nghĩ cho kĩ, bản vương sẽ không cho người cơ hội như vậy lần nữa đâu."

"Đa tạ Vương gia", Tiêu Lăng cúi đầu đáp : "Tiêu Lăng, chỉ là phận nô tài."

" Nhạc Thiên Vũ khá thật a !"

Liêu Huy hít một hơi, chỉnh lại sắc mặt, nói :

"Tiêu Lăng, ngươi hộ tống bản vương cùng cống phẩm đến nơi đây, chức trách đã hết. Ngươi không cần vào kinh thành , đỡ khiến bản thân thêm khó xử. Ta ngày mai đưa cống phẩm vào kinh, ngươi chờ ở đây được rồi. Ta sẽ cho người ta mua trang sức ở hiệu vàng Triệu gia mang tới giúp ngươi, ngươi nhanh trở về đưa lại cho quận chúa đi, đừng để công chúa phát hiện ra ngươi, ta cũng sẽ gặp phiền toái."

"Đa tạ Vương gia" Tiêu Lăng lại trải đệm xuống nằm dưới đất.

"Ngươi đi ra ngoài đi, cống phẩm lưu lại đây, nơi này an toàn rồi, không ai dám xâm phạm dịch quán ở kinh thành đâu."

"Vâng, vậy nô tài xin cáo biệt.", Tiêu Lăng để lại cống phẩm, cầm thương đi ra ngoài.

*********

Ngày hôm sau, Liêu Huy dẫn người vào kinh, Tiêu Lăng chờ ở dịch quán. Tới giữa trưa, thủ hạ do Liêu Huy phái tới cầm một hộp trang sức gói kĩ đưa cho Tiêu Lăng, bên trên có khắc bốn chữ 'hiệu vàng Triệu gia'.

Tiêu Lăng hỏi:

"Đây là gì vậy? Một đôi vòng tai sao phải cần hộp lớn như vậy?"

"Ngoài vòng tai, Vương gia còn mua rất nhiều trang sức tặng cho quận chúa. Vương gia nói là ngươi có thể trở về được rồi."

"Được, vậy Tiêu Lăng xin trở về Tây quận."

*********

Y ăn qua loa chút cơm trưa, cầm theo hộp trang sức lên đường tới Bắc Chinh. Vừa đến địa phận Bắc Chinh , quan viên Bắc Chinh đã chờ để đón tiếp, đưa y thẳng tới Bắc Chinh vương phủ.

Bắc Chinh vương Hàn Thế Xương đích thân tiếp kiến, Tiêu Lăng dâng xong hộp trang sức, liền nóng lòng muốn rời đi . Hàn Minh Châu cũng không chịu, chẳng cần để ý , trước mặt Tiêu Lăng làm nũng với phụ vương nàng, đòi lưu Tiêu Lăng lại. Hàn Thế Xương không chút ngạo mạn, vô lý như lời đồn đại của thế nhân, tiếp đón Tiêu Lăng nồng hậu, giống con gái mình đều bày tỏ thịnh tình muốn giữ Tiêu Lăng trụ lại một đêm hẵng đi. Sắc trời không còn sớm, thịnh tình kia lại chẳng thể chối từ, Tiêu Lăng đành phải trụ lại, nhưng y không dám ngủ, chỉ nắm thương ngồi ở bên giường.

Nửa đêm, Tiêu Lăng bị âm thanh mở cửa rất khẽ làm tỉnh trí. Y cầm thương lên, chỉ thấy hai bóng dáng hắc y nhân đứng ở cửa, thân hình nhỏ bé mảnh khảnh, rất giống với kẻ đêm đó tới ám sát Liêu Huy. Một trong hai hắc y nhân đi đến gần khẽ lên tiếng :

"Tiêu Lăng, đi mau."

"Quận chúa, là ngươi sao ?"

Tiêu Lăng nhận ra giọng nói của Hàn Minh Châu . Không đợi y hỏi lại, Hàn Minh Châu đã kéo cánh tay y :

"Tiêu Lăng, nơi đây không nên ở lâu, ta và ngươi cũng không nói rõ được bây giờ, ngươi mau đi nhanh lên."

"Đi đâu ?"Tiêu Lăng hoài nghi bất động.

"Đi thôi, ca ca ngươi nhắn cho ta tới cứu ngươi ."

"Ca ca ta ? Là ai?"

"Nhạc Thiên Vũ ."

"Ngươi. . . . . ."

Bán tín bán nghi, Tiêu Lăng tạm thời tin nàng, liền theo chân hai người nhân lúc đêm tối rời khỏi Bắc Chinh vương phủ, tiến về hướng Tây quận. Thanh âm đuổi theo phía sau bắt đầu vang lên. Tiêu Lăng đoán là ở Bắc Chinh có người muốn giết y, trong lòng vô cùng khó hiểu, bèn hỏi Hàn Minh Châu :

"Quận chúa vì sao phải cứu Tiêu Lăng ?"

Hàn Minh Châu đáp : "Thật không dám dấu diếm, ta chỉ là con nuôi của Hàn Thế Xương , hơn mười tuổi mới nhập phủ. Trước khi ta tiến vào Bắc Chinh vương phủ, Nhạc Thiên Vũ đã cứu mạng ta, do vậy ta nợ hắn một ân tình. Hắn phái người nói ta biết : ta nghĩ gì, Liêu Huy muốn làm gì, phụ vương ta muốn làm gì, hắn cũng không quản, nhưng phải giúp hắn bảo vệ tính mạng của ngươi, coi như là đền đáp ân nghĩa trước kia."

"Hàn Vương gia vì cái gì muốn giết ta ?", Tiêu Lăng hỏi , "Các ngươi lại vì cái gì muốn giết Liêu Vương."

"Ngươi hỏi gì mà nhiều vậy ! Công phu Tiêu tướng quân ta đã biết, ta được ủy thác không để ngươi phải chết, nhưng cũng không muốn quân binh Bắc Chinh ta uổng mạng !", Hàn Minh Châu tiếp lời : "Tiêu Lăng, ta không thể cùng ngươi đi quá xa, trước rạng sáng ta nhất định phải quay về vương phủ, nha hoàn Mặc Mẫn của ta sẽ đưa ngươi quay về Tây quận."

Hắc y nữ tử bên cạnh nghe thấy, gật đầu một cái hướng về Tiêu Lăng.

Trời dần sáng, Hàn Minh Châu quất ngựa hồi phủ, Mặc Mẫn cầm lệnh bài của vương phủ , dẫn Tiêu Lăng tới tận địa giới Tây quận mới rời đi.

Tiêu Lăng tạ ơn Mặc Mẫn, quay về Tây quận. Y càng lúc càng nhớ nhà, chỉ mong lập tức nhìn thấy Nhạc Thiên Vũ mới yên lòng.

chương 12

Nhạc Thiên Vũ ngồi ở thư phòng đọc sách nhưng lòng tràn ngập hình bóng Tiêu Lăng, thư quyển mở ra , một chữ cũng xem không được. Tính từng ngày, hẳn là Lăng nhi vài hôm nữa sẽ trở về, thế mà đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, Nhạc Thiên Vũ càng nghĩ càng lo âu.

"Vương gia, lão phu nhân muốn gặp ngài có chuyện cần bàn." Tiếng Thu Bình ở ngoài cửa báo lại.

"Được , ta sẽ tới"

Nhạc Thiên Vũ gấp sách lại, đi tới gian trước, đã thấy mẫu thân cùng thê tử đã ở đấy chờ hắn.

"Hai người cần gặp ta có việc gì, ta còn có chuyện cần giải quyết !"

"Ngươi đang bận chuyện gì ?", Nhạc lão phu nhân từ tốn nói, "Hôm nay Bạch Vân tự đồn rằng có Phật tổ hiện thân, ta muốn cùng Vãn Thanh đi lễ, cầu cho các ngươi sớm sanh nhi tử, ngươi nếu không có việc gì gấp thì cùng đi với chúng ta đi."

"Ta. . . . . .", Nhạc Thiên Vũ nói, " Mẫu thân a, bái phật là chuyện nữ nhân thường làm, ta là một đại nam nhân tới đó biết làm gì . Người muốn có cháu bế sao ? Đi, Vãn Thanh, chúng ta quay về phòng ngủ nào "

Hắn nắm tay Liêu Vãn Thanh , tiếp lời :

"Coi như chuyện bái phật ta cũng góp chút sức a."

"Thiên Vũ. . . . . .", Liêu Vãn Thanh xấu hổ dứt khỏi tay hắn, "Nương, người xem hắn đi, một chút đứng đắn cũng chẳng có."

"A di đà phật, đừng nói bậy !", lão phu nhân tức giận nói : "Quên đi, quên đi, ngươi ăn nói không kiêng dè, đi lễ trái lại có khi còn gây thêm họa, mạo phạm đến đức Phật tổ. Ngươi thật là , thôi ở nhà cho rồi ! Bất quá ta đã phân phó hạ nhân, nhân dịp hôm nay thời tiết tốt quét tước phòng ốc, sân vườn, ngươi giúp ta kiểm tra vậy."

"Được, người cùng Vãn Thanh cũng nên đi đi, đi sớm về sớm."

Nhìn mẫu thân cùng thê tử lên kiệu rời phủ, Nhạc Thiên Vũ lại tới thư phòng, chân gác trên bàn nhắm mắt dưỡng thần.

*********

Mặt trời lên cao, Nhạc Thiên Vũ càng lúc càng buồn ngủ .

"Vương gia, Tiêu Lăng đã trở lại." Hạ nhân ngoài cửa chợt thông báo .

"Ân. . . . . . Cái gì ? Lăng nhi đã trở lại ?"

Nhạc Thiên Vũ tinh thần lập tức tỉnh táo, 'phịch' một tiếng hạ chân xuống đất, thiếu chút nữa hất đổ chiếc bàn, vội phân phó :

" Nhanh lên, mau mau kêu hắn đến thư phòng cho ta."

"Vương gia !"

Tiêu Lăng bước vào thư phòng, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đã có một tầng nước mông lung. Từ khi y đi theo Nhạc Thiên Vũ , cả hai chưa từng xa cách lâu như vậy. Gặp lại sau thời gian li biệt, Tiêu Lăng trong lòng vừa đau xót vừa ngọt ngào. Nhạc Thiên Vũ sao lại không có cảm giác như vậy, hắn để hạ nhân lui xuống, ngây ngốc nhìn ngắm Tiêu Lăng. Một lúc lâu sau, đột nhiên bước tới, ôm lấy Tiêu Lăng, hôn lên môi y, hắn hôn từ môi xuống đến cổ Tiêu Lăng, nhẹ giọng run run nói :

"Lăng nhi, ngươi cuối cùng đã trở lại, ca ca không yên lòng muốn chết."

"Ca ca !"

Tiêu Lăng ôm hắn, nước mắt dường như sắp trào ra, nhưng y không quen rơi lệ, liền cố nén , thân mình run nhè nhẹ.

Nhạc Thiên Vũ ôm lấy Tiêu Lăng , đặt lên bàn, vội vã cởi đai lưng của y.

"Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Không được", Tiêu Lăng ngăn tay hắn lại, "Bên ngoài có rất nhiều người, bọn họ đang quét tước sân viện, chúng ta đến quân doanh đi."

Nhạc Thiên Vũ dừng lại, ngẫm nghĩ rồi nói :

"Không cần, ta mang ngươi tới một chỗ, nơi đó không ai để ý.

""Chỗ nào vậy?"

"Noãn Các".

"Noãn Các ?", Tiêu Lăng bối rối, "Đó không phải nơi ca ca giành để tiếp đón hoàng thất sao?"

Noãn Các là hành cung mà Nhạc Thiên Vũ thành lập để đón tiếp Hoàng Thượng. Năm kia Hoàng Thượng đã đến một lần, ngụ ở đấy, sau đó chưa tới thêm lần nào nữa, Nhạc Thiên Vũ cũng không cho người khác vào trong. Đó là nơi cảnh sắc tuyệt đẹp, Nhạc Thiên Vũ đôi lúc đến nghỉ lại, tĩnh dưỡng tinh thần.

"Hoàng Thượng không đến, cũng không ai tới đó cả. Đi, ta mang ngươi đi."

"Được."Tiêu Lăng cười, nhảy xuống khỏi bàn, theo Nhạc Thiên Vũ rời phủ đến Noãn Các.

*********

Nhạc lão phu nhân cùng Liêu Vãn Thanh cầu nguyện trước tượng Phật, rồi tới hậu đường nghỉ tạm, dùng chút cơm chay. Liêu Vãn Thanh lên tiếng :

"Nương, chúng ta trở về đi."

"Trở về sớm như vậy làm gì? Vất vả lắm mới tới đây ", Nhạc lão phu nhân nói, " phong cảnh bao quanh Bạch Vân tự đẹp như vậy, chúng ta đi thêm chút nữa đi."

"Vâng", Liêu Vãn Thanh lại đáp ," con kỳ thật cũng muốn đi thêm một chút , sợ nương mệt mỏi, mới nói đi về. Nương nếu hưng trí, thật sự là không gì tốt bằng. Chỉ là Bạch Vân tự nhiều người nên phức tạp, dù có thủ vệ bảo hộ nhưng con vẫn thấy không ổn, không bằng. . . . . ."

Nhạc lão phu nhân thấy con dâu hờn dỗi, cười hỏi :

"Vãn Thanh, ngươi rốt cuộc muốn đi chỗ nào a. "

""Con muốn đi. . . . . . Noãn Các", Liêu Vãn Thanh nói, "Con nghe người ta nói, cảnh trí Noãn Các rất đẹp , xây nên để tiếp đón Hoàng Thượng , nay Hoàng Thượng không đến, cũng thành biệt uyển của vương phủ ta. Mấy tháng trước trời lãnh, chúng ta cũng chẳng tới xem qua, hiện nay khí trời đã ấm lên , muôn hoa khoe sắc, cây cối sống dậy, chúng ta tới đó ngắm cảnh, được không nương?"

"Đề nghị này rất hay ", Nhạc phu nhân cười nói, "Biệt uyển tại gia, lại yên tĩnh, nghỉ ngơi ở đó cũng tốt. Được, chúng ta đến đó xem."

Hai người rời khỏi Bạch Vân tự, lên kiệu, đi tới Noãn Các.

*********

Noãn Các bên ngoài có quân binh canh gác. Bọn họ thấy Nhạc lão phu nhân cùng Liêu Vãn Thanh, đều ngạc nhiên : Vương gia vừa mang theo Tiêu Lăng đến, giờ lại thêm lão phu nhân cùng phu nhân tới nữa sao ? Vương gia đã dặn dò rằng ngài có chuyện quan trọng cần thương lượng cùng Tiêu Lăng, không được để kẻ khác quấy rầy, liệu có cần ngăn lão phu nhân cùng phu nhân lại không, biết đâu bọn họ đến để tham gia bàn chuyện cũng nên.

" Thưa lão phu nhân, phu nhân", thủ vệ phụ trách Thành Phi tiến lên thi lễ, "Vương gia cùng Tiêu tướng quân đang ở trong mật đàm, lệnh không được để ai đi vào, không biết. . . ."

"Lăng nhi đã trở lại rồi sao ?"Liêu Vãn Thanh sẵng giọng, "Nương, ngươi xem đấy, chúng ta muốn Vương gia cùng đi liền bị hắn thoái thác, hóa ra là chờ tin của Lăng nhi , thế nên vừa nghe Lăng nhi trở về , hắn liền cao hứng chạy đi gặp."

"Nam nhân mà, chính sự đối với hắn đương nhiên quan trọng hơn." Nhạc lão phu nhân vỗ về mu bàn tay Liêu Vãn Thanh, hỏi Thành Phi : "Tiêu Lăng về khi nào vậy ?"

"Điều này thuộc hạ không biết, dù sao dáng vẻ Vương gia mang theo Tiêu Lăng đi vào, hình như là có việc gấp.", Thành Phi nói tiếp : "Có cần thuộc hạ đi vào thông báo một tiếng hay không ?"

"Không cần, đâu có gì phải thông báo , bọn họ bàn việc của bọn họ , chúng ta đi dạo là chuyện của chúng ta , không ai ảnh hưởng đến ai cả. Noãn Các rộng lớn thế này, còn sợ chúng ta nghe được gì sao ?"

Nhạc lão phu nhân nói xong, được Liêu Vãn Thanh đỡ tay tiến vào Noãn Các. Thành Phi muốn đi thông báo, nhưng nghĩ lại lão phu nhân nói cũng có lý, biết đâu Vương gia đang bàn chuyện kiêng kị, không vào báo lại có lẽ tốt hơn.

*********

Nhạc Thiên Vũ kéo Tiêu Lăng đến hoa viên trong đình, ôm y đặt lên ghế dài, rồi áp trên người y:

"Lăng nhi, nói xem, ngươi có vi phạm lời ca ca dặn hay không vậy ?"

"Ta. . . . . . Không có. . . . . . " . Tiêu Lăng tất nhiên là không dám thú thật, nhưng ánh mắt y sao có thể giấu được Nhạc Thiên Vũ .

"Ngươi dám gạt ta" , Nhạc Thiên Vũ đánh vào mông Tiêu Lăng , " May mà cuối cùng ngươi là đã trở lại ! Thấy ngươi trở về, ca ca mừng biết bao."

"Ca ca, Lăng nhi rất nhớ ngươi.", Tiêu Lăng hai tay choàng quanh cổ Nhạc Thiên Vũ , hôn lên môi hắn, muốn đem cái lưỡi non mềm đưa vào trong miệng Nhạc Thiên Vũ .

Nhạc Thiên Vũ hướng lại gần, tránh đi nụ hôn của y, tay nhanh chóng cởi thắt lưng của Tiêu Lăng.

"Ca ca", Tiêu Lăng có chút ngượng ngùng, "Chúng ta vào trong phòng được không ?"

"Nơi này làm gì có ai", Nhạc Thiên Vũ không thèm quan tâm, "Ta muốn ngắm ngươi dưới ánh mặt trời a. "

Tiêu Lăng biết không lay chuyển được hắn, đành để mặc hắn lột sạch quần áo, toàn bộ cơ thể xích lõa đều phơi bày dưới ánh mặt trời. Tiêu Lăng nằm ngửa mặt trên ghế, hai điểm hồng anh trước ngực vô cùng ngon mắt. Nhạc Thiên Vũ cắn mút trước ngực y rồi lướt dần xuống dưới, dừng lại giữa hai đùi Tiêu Lăng. Khi đầu lưỡi Nhạc Thiên Vũ vừa chạm tới bộ vị cương cứng của y , Tiêu Lăng liền phát ra một tiếng rên rỉ : "Ân", không ý thức mà cong người lên. Nhạc Thiên Vũ chậm rãi chuyển động đầu lưỡi, lúc mạnh lúc nhẹ ma sát điểm mẫn cảm của Tiêu Lăng.Tiêu Lăng chưa bao giờ gặp kích thích quá mức như vậy, nhịn không được kêu lên :

"Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Lăng nhi chịu không nổi. . . . . ."

Nhạc Thiên Vũ dùng răng cắn nhẹ.

"A", Tiêu Lăng bị đau, an tĩnh hơn một chút..

Nhạc Thiên Vũ lại đùa với y, lặp đi lặp lại. Tiêu Lăng khó chịu bật khóc cầu xin:

"Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Tha cho Lăng nhi đi mà."

"Chịu đựng nào, không được phép bắn ra ", Nhạc Thiên Vũ cười, "Hôm nay ca ca hảo hảo phạt ngươi vì không nghe lời ta dặn."

"Ân. . . . . . Ân. . . . . .", Tiêu Lăng rên rỉ ," Hảo. . . . . Lăng nhi không dám thế nữa."

"Quỳ dậy".

"Ân", Tiêu Lăng ngồi dậy quỳ xuống. Nhạc Thiên Vũ không nhanh không chậm dùng dịch thể của Tiêu Lăng chà sát xxx của mình.

"Ca ca, mau lên một chút, cầu ngươi mà."Tiêu Lăng nài nỉ hắn.

Nhạc Thiên Vũ đứng lên, giữ lấy eo Tiêu Lăng , bắt đầu luật động về phía trước . . . . .

*********

Nhạc lão phu nhân đi dạo một lúc, chợt cảm thấy khát nước, nhìn xung quanh chẳng có lấy một kẻ hầu, bất giác có chút kỳ quái.

"Nương, người khát nước rồi sao ?", Liêu Vãn Thanh đoán ra Nhạc lão phu nhân muốn uống nước, "Nương, người ngồi đây nghỉ ngơi một chút, con đi tìm hạ nhân mang nước đến."

"Được, vậy con đi đi, ta chờ ở đây."

Liêu Vãn Thanh đi tìm nước, Nhạc lão phu nhân một mình ngồi lại phơi nắng, ánh mặt trời ấm áp dào dạt , gió mát ôn hòa khiến tâm tình tốt lên nhiều, lại ngắm nhìn khóm hoa, lộ ra nét mặt tươi cười. Xung quanh vốn là tĩnh lặng, bỗng có tiếng rên rỉ của nam nhân từ bụi hoa bên kia truyền đến:

"Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Nhanh lên. . . . . . Nhanh lên. . . . . . Lăng nhi không chịu được. . . . ."

Nhạc lão phu nhân cảm thấy kinh hãi, trái phải vốn chẳng có ai, liền đi về phía trước vài chục bước, hé bụi hoa ra, mơ hồ nhìn thấy một nam tử xích lõa quỳ bám vào ghế dài phía trước , mông dâng cao, đang ngân nga rên rỉ. Phía sau y là một nam nhân quần áo xộc xệch, trước sau tiến nhập. Nhạc lão phu nhân đỏ mặt, tim đập dồn dập, vội vàng bỏ tay khỏi bụi hoa.

"Lăng nhi. . . . . . Lăng nhi. . . . . . ngươi nhẫn nhịn nào. . . . . . Ca ca còn chưa thỏa mãn mà. . . . . ."

Nghe được âm thanh khàn khàn ấy, Nhạc lão phu nhân càng giật mình, lại đẩy bụi hoa ra. Nam tử đang quỳ hơi quay mặt lại, đôi mắt khép hờ, khuôn mặt nam tử thanh tú hiếm có tràn ngập phiếm hồng .

"Ca ca, van cầu ngươi, tha cho Lăng nhi đi mà."

Nàng liếc mắt đã nhận ra, y chính là Tiêu Lăng, thị vệ bên cạnh nhi tử của mình, mà nam nhân trên người y. . . . . .Nhạc lão phu nhân hết thảy không muốn nhận ra hắn. Kẻ kia đúng là Nhạc Thiên Vũ , nhi tử của mình.

"Thiên Vũ !!! ", Nhạc lão phu nhân quát một tiếng, trước mắt tối sầm, lập tức ngất xỉu trên mặt đất.

"Nương, người làm sao vậy ? Nương !"

Liêu Vãn Thanh mang theo hạ nhân lấy nước đi đến vừa vặn nhìn thấy bà ngất xuống, lớn tiếng hô, chạy nhanh tới. Qua khe hở của bụi hoa , nàng tựa hồ nhìn thấy một người xích lõa đang vội vàng mặc quần áo, một người khác thì chạy tới đây.

"Các ngươi mau lui xuống !", Liêu Vãn Thanh quay đầu, đuổi hạ nhân đi hết.

"Nương. . . . . .", Nhạc Thiên Vũ đã chạy tới, xuyên qua bụi hoa, ôm lấy mẫu thân, "Nương, người làm sao vậy. . . . . . Nương. . . . . . Người mau tỉnh lại. . . . . ."

"Thiên Vũ, người đang làm cái gì thế?",Liêu Vãn Thanh nhìn y phục trên người Nhạc Thiên Vũ, thanh âm khẽ run, "Nàng kia là ai?"

"Chuyện không phải vậy đâu. . . . . . Vãn Thanh. . . . . . Ngươi hãy nghe ta nói. . . . . . "

Hắn đang ôm Nhạc lão phu nhân nên không thể ngăn nàng lại. Liêu Vãn Thanh đẩy bụi hoa ra, thấy rõ người vừa mới mặc quần áo, đang kinh hách, sợ run đứng tại chỗ, không phải ai khác, mà là Tiêu Lăng ! Nàng vô cùng choáng váng , cũng ngất lịm xuống đất.

chương 13

Nhạc Thiên Vũ bảo Tiêu Lăng trở về vương phủ trước, rồi gấp rút sai hạ nhân đi lấy thuốc cùng chút nước, giúp mẫu thân và Liêu Vãn Thanh hồi tỉnh.

Nhạc lão phu nhân vừa mở mắt, bắt gặp ánh mắt lo lắng của nhi tử , bà ngồi dậy, dang tay cho Nhạc Thiên Vũ một cái tát, mắng lớn:

" Việc súc sinh như vậy sao ngươi có thể làm ra chứ ? Khi đó mặc kệ ta nói thế nào ngươi cũng không nguyện ý thành thân, ta còn tưởng ngươi phong lưu thành tính. Thành thân lâu như vậy cũng không chịu sinh hài tử, nguyên lai. . . . . . Nguyên lai ngươi thích cái loại quan hệ này. Nam nữ có thể giống nhau sao ? Ngươi cũng không sợ bản thân tự rước nhục ư ?"

Nhạc lão phu nhân tức giận đến đỏ bừng mặt, nhục nhã nói không hết lời, ngẫm lại tình cảnh vừa trông thấy, thực khó mà dễ dàng tha thứ.

" Ngươi, ngươi nhanh đuổi cái tên nô tài Tiêu Lăng đi cho ta !"

"Chuyện đó nhi tử làm không được" , Nhạc Thiên Vũ nói," là con cường bạo y, tội lại bắt y gánh chịu thì thật không công bằng. Hơn nữa, con còn phải dùng đến y. Nếu đuổi y đi rồi, nhiều người sẽ chăm chăm vào y. Y do con một tay dạy dỗ, bỏ nhiều công sức, hiện tại nên người, vào tay kẻ khác, dựa vào cái gì chứ ? Con sẽ không để chuyện đó xảy ra."

"Ngươi nói thì hay lắm, ngươi dạy dỗ y, ngươi chính là sư phụ của y ! Cho dù các ngươi không phải chủ tớ, cũng là thầy trò a, ngươi. . . . . . Ngươi không phải đang gây nên nghiệp chướng sao?"

"Có sao chứ , chỉ là một tên nô tài , chơi đùa một chút đâu có chuyện gì !" , Nhạc Thiên Vũ nhấp một ngụm trà, rồi cười nói thêm :" Nương, nói thật, người không thấy Lăng nhi xinh đẹp sao ?"

"Ngươi. . . . . . Ngươi là đồ súc sinh, nương đến phải xấu hổ thay ngươi !" . Nhạc lão phu nhân nói xong chỉ muốn tự vả vào mặt mình.

" Nương" , Nhạc Thiên Vũ bắt lấy tay mẫu thân," Người có giận thì cứ đánh ta, đừng lấy bản thân mà trút giận."

"Vãn Thanh đâu ?", Nhạc lão phu nhân không thấy con dâu bên người liền hỏi, " Nàng ấy đâu rồi ? Chuyện bê bối của ngươi, nàng biết rồi sao?"

"Ân", Nhạc Thiên Vũ chán nản gật đầu, " nàng và người tương tự nhau, đều bất tỉnh , ta để nàng an dưỡng ở cách vách ."

"Vậy ngươi vì cái gì không ở bên nàng, khuyên nhủ nàng, biện giải với nàng?"

"Ta. . . . . .", Nhạc Thiên Vũ xoa đầu, vẻ mặt khó xử, " ta cũng không biết nên khuyên nhủ nàng như thế nào đây. Người nói xem, sợ các người trông thấy, cuối cùng các người vẫn thấy ."

"Ngươi còn mặt mũi nói thế à?"

Nhạc lão phu nhân xuống giường, muốn đi gặp Liêu Vãn Thanh, quay ra nhìn thấy cách ăn mặc của nhi tử, ngay cả quần áo hắn cũng không chỉnh tề, lại nổi giận :

" Cái tên súc sinh này ! Chuyện tốt đẹp lắm sao ? Còn không mau mặc quần áo cho tử tế , ngươi không sợ hạ nhân cùng thủ hạ nhìn vào, nói Vương gia chủ tử ngươi là kẻ ham sắc vô lại sao?"

"Kẻ nào dám nói ta thì chính là cái loại nô tài chán sống , không muốn có bát cơm ăn nữa sao mà dám đàm tiếu ?"

"Người ta không nói ra miệng, ngươi có thể cấm họ nghĩ gì trong lòng không ?" Nhạc lão phu nhân chỉ vào hắn nói, "Ngươi xem đấy, ngươi xem đấy. . . . . . Ngươi có cái gì tốt đẹp. . . . . ."

"Nương, người đừng mắng nữa, ta cũng rất áy náy mà . . . ".

Nhạc Thiên Vũ mặc quần áo hạ nhân đưa tới .

" Đi thôi, ta đưa người đi gặp Vãn Thanh, người giúp ta hảo hảo khuyên nhủ nàng, khuyên nàng đừng khổ sở, ta sẽ bù đắp cho nàng."

"Ngươi bù đắp, ngươi bù đắp như thế nào ? Chuyện này so với chuyện ngươi ở bên ngoài dạo chơi kỹ viện còn khiến cho nữ nhân ác cảm hơn. Nói xem, ngươi cùng một tên nam nhân. . . . . ."

"Nương. . . . . ." ,

"Được rồi" , Nhạc lão phu nhân nói, "Ta trước giúp ngươi khuyên Vãn Thanh về nhà, tối đến, ngươi tự mình bồi tội với nàng đi."

"Đi, đi, đi" , Nhạc Thiên Vũ lông mày giãn ra, cười làm lành nói,"Cám ơn nương."

Hai người đi đến phòng Liêu Vãn Thanh đang nghỉ tạm . Nàng đã tỉnh lại, dựa vào tường, một mình rơi lệ, thấy Nhạc Thiên Vũ đi đến, liền ngoảnh mặt đi.

"Vãn Thanh" , Nhạc lão phu nhân ngồi xuống bên cạnh nàng, "Con à, đừng nóng giận nữa, vì chuyện này mà tổn hại chính mình thật không đáng. Hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, con cứ coi như hắn đi dạo kỹ viện, ta đã răn dạy hắn rồi, hắn về sau cũng không dám . . . . làm ra loại chuyện này nữa. Kỳ thật a, nam nhân đối với loại chuyện này đa phần là tò mò, hắn phạm vào cũng chỉ nhất thời thôi. . . . . ."

Thấy Liêu Vãn Thanh lệ không ngừng chảy ra, Nhạc Thiên Vũ cũng ngồi xuống, ôn nhu nói :

"Vãn Thanh, ngươi đừng khổ sở nữa , thật xin lỗi, là ta thất lễ với ngươi, đều do ta. . . "

Liêu Vãn Thanh ai oán nhìn hắn, trong lòng ủy khuất vô hạn, cũng không muốn để mẹ chồng bẽ mặt, nàng hạ chân xuống đất, khóc nói :

"Nương, chúng ta về nhà thôi, nơi này, ta sẽ không bao giờ ... đến đây nữa."

" Đúng, đúng, về nhà, cùng nương về nhà, nương tuyệt đối không để con phải chịu ủy khuất ."

Nhạc lão phu nhân trừng mắt với nhi tử của mình, cầm tay con dâu, ba người cùng nhau quay về Tây quận vương phủ.

*********

Lúc ăn cơm chiều , Liêu Vãn Thanh nhìn một bàn bày toàn đồ ăn mình thích, một miếng cũng ăn không vào, chỉ cảm thấy dạ dày phát đau từng trận, kiềm chế không được liền nôn ra .

"Vãn Thanh", Nhạc lão phụ nhân cảm thấy có điểm bất thường, hỏi nàng : " Con làm sao vậy, không thoải mái ở đâu ?"

"Con. . . . . . ăn không vô", Liêu Vãn Thanh buông bát, đứng lên, "Nương, người cứ ăn chậm rãi, con về trước đi nằm chốc lát."

"Được rồi, con cứ nghỉ ngơi đi."

Đợi cho Liêu Vãn Thanh rời khỏi đại sảnh, Nhạc lão phu nhân chợt nhớ tới cái gì, liền phân phó :

"Người đâu, đi tìm thầy thuốc, xem mạch cho phu nhân."

"Thưa vâng !" , Thu Bình nghe lệnh rời đi.

Tây quận vương phủ có thầy thuốc riêng. Trong chốc lát, thầy thuốc mặt mày hớn hở chạy tới :

"Lão phu nhân, Vương gia, có tin mừng a."

"Tin mừng gì ? Nói mau." , Nhạc lão phu nhân hỏi.

"Phu nhân có thai ."

"Thật vậy sao ?" , Nhạc lão phu nhân vừa nghe, mặt mày hớn hở, nhanh bước đến phòng ngủ của Liêu Vãn Thanh cùng Nhạc Thiên Vũ.

"Nương", Liêu Vãn Thanh dù biết tin, sắc mặt lại không hề vui mừng, khóc nhào vào lòng Nhạc lão phu nhân : " Chúng ta quay về Ngọc An đi, ta không trụ nổi ở đây nữa, ta không muốn thấy bọn họ."

"Vãn Thanh đừng khóc, tránh ảnh hưởng đến hài tử."Nhạc lão phu nhân nói," Con vẫn còn giận Thiên Vũ sao, ta sẽ giúp con nguôi giận !"

Bà kéo nhi tử mình đến bên Liêu Vãn Thanh :" Ngươi nán lại chỗ này, hảo hảo chăm sóc Vãn Thanh."

Nói xong, Nhạc lão phu nhân mặt đầy tức giận rời đi.

"Nương, người định làm gì?" Nhạc Thiên Vũ bước đến ngăn trước mẫu thân .

" Làm gì à? Ta còn có khả năng cái gì? Ta muốn giáo huấn cái tên nô tài không biết xấu hổ kia. Ngươi không nỡ xuống tay thì để ta giúp." Nhạc lão phu nhân đẩy hắn ra, đi khỏi phòng.

Nhạc Thiên Vũ ngồi trước mặt Liêu Vãn Thanh, bình tĩnh nhìn nàng, im lặng cúi đầu, không nói một lời. Liêu Vãn Thanh cũng không nói gì, chỉ rơi lệ, chờ Nhạc Thiên Vũ khuyên nhủ. Một lúc lâu sau, Nhạc Thiên Vũ bỗng nhiên đứng lên, xoay người chạy đi.

"Thiên Vũ. . . . . . Ngươi. . . . . ." , Liêu Vãn Thanh vừa sợ vừa tức, đứng bật dậy.

Nhạc Thiên Vũ quay đầu lại nhìn nàng chốc lát : "Thật xin lỗi, Vãn Thanh, ta trở về nói với ngươi sau . Nếu hiện tại ta không đi, nương sẽ đánh chết Tiêu Lăng mất. Y là một viên mãnh tướng của Tây quận ta , phải chết cũng chỉ được phép chết ở trên chiến trường, không thể bỏ mạng dưới gia pháp thế này ."

*********

"Người đâu, trói Tiêu Lăng lại cho ta, đem hắn đến đây." Nhạc lão phu nhân ở Từ đường nghiêm nghị phát lệnh .

"Tuân mệnh " quân lính nghe lệnh, đem Tiêu Lăng trói gô đưa tới Từ đường.

Tiêu Lăng bị kéo vào Từ đường, quỳ gối trên mặt đất. Nỗi dằn vặt này, y không muốn trốn tránh. Một nô tài phạm lỗi như vậy, dù còn mạng sống, cũng không có khả năng bước ra khỏi Từ đường .

"Tiêu Lăng" , Nhạc lão phu nhân hỏi," Ngươi nói đi, ngươi phải chịu tội gì ?"

"Tử tội."

" Ngươi biết thì tốt" , Nhạc lão phu nhân tiếp lời," Nhạc gia ta vốn cũng nhân từ, không tùy tiện lấy mạng nô tài bao giờ, thế nhưng ngươi lại. . . . . . lại không biết liêm sỉ như vậy, một nam nhân cư nhiên dám gây ra chuyện như thế. . . . . ."

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy bộ dáng Tiêu Lăng xích lõa ở dưới thân nhi tử mình, nghe thanh âm của y lúc ấy, bà rất khó tưởng tượng kẻ đó là tuấn mỹ thiếu niên lạnh lùng trước mắt này.

" Lão phu nhân không cần nói thêm nữa," , Tiêu Lăng thẳng thắn nhận tội," lão phu nhân muốn trừng phạt nô tài như thế nào, nô tài xin chịu."

"Chuyện này cũng là do ngươi gieo gió gặt bão !" , Nhạc lão phu nhân quát:" người đâu, đem hắn đánh chết cho ta" .

" Việc này. . . . . ." , bốn binh lính tay cầm hình cụ gia pháp, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên tiếp lệnh hay không.

"Các ngươi đứng đấy làm gì" , Nhạc lão phu nhân quát to :" còn không mau động thủ, ta không tin tên nô tài tội ác tày trời này còn mạng sống rời khỏi Từ đường ."

Dù cho nhi tử chạy tới cửa, Nhạc lão phu nhân biết hắn xưa nay hiếu thuận, lệnh của mình ban ra , hắn sẽ không công nhiên cãi lời .

"Vương gia" , bốn binh lính nhất tề nhìn về phía Nhạc Thiên Vũ từ ngoài Từ đường chạy vội tới. Nhạc Thiên Vũ nhíu mày nhìn mẫu thân, cũng không lên tiếng. Tiêu Lăng khe khẽ giật mình, nhưng vẫn thẳng tắp quỳ , không quay đầu lại, càng không nói gì.

"Động thủ" , Nhạc lão phu nhân lại hạ lệnh. Binh lính không thấy Vương gia mở miệng, đành phải phụng lệnh lão phu nhân . Bốn người giơ gậy lên, nhằm thân thể Tiêu Lăng đánh mạnh xuống , từng đòn chẳng phân biệt nặng nhẹ, chẳng phân biệt được điểm nào trọng yếu cứ thế trút xuống người Tiêu Lăng. Tiêu Lăng cắn môi không để tiếng kêu thống khổ thoát ra, chỉ đôi lúc rên khẽ, như đâm vào tai Nhạc Thiên Vũ .

Qua một lúc, Tiêu Lăng bị đánh đến mức không quỳ nổi nữa, thân thể theo độ mạnh yếu của trượng hình mà trái phải lay động. Y hết bị gậy của người này quất bật dậy, lại bị gậy của kẻ kia hung hăng đè ép xuống. Mấy chục gậy giáng vào thân thể Tiêu Lăng không sót chỗ nào, mồ hôi cùng máu loãng hòa lẫn một chỗ, y phục màu trắng dần dần hoen thành màu đỏ, mà càng lúc càng lan rộng ra.

Tiêu Lăng cắn chặt răng, bờ môi đầy huyết. Lúc có thể y vẫn cố quỳ, nhưng thủy chung đưa lưng về phía Nhạc Thiên Vũ, không quay đầu lại một lần. Bị một trượng chí mạng nện vào sau lưng, Tiêu Lăng liền phun ra một ngụm máu tươi. . . . . .

"Đủ rồi" , Nhạc Thiên Vũ gào to một tiếng," dừng tay lại cho ta !"

Hắn quát binh sĩ lui xuống, đi vào Từ đường, khụy xuống, ôm lấy Tiêu Lăng, nói cùng Nhạc lão phu nhân :

" Nương, đủ rồi, người trừng phạt đủ rồi."

"Ngươi. . . . . . Ngươi ra ngoài cho ta, ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho cái tên nô tài không biết hổ thẹn này." Nhạc lão phu nhân chưa nguôi tức giận, không nghĩ sẽ buông tha Tiêu Lăng một phần nào.

Tiêu Lăng giãy dụa , thoát khỏi lồng ngực Nhạc Thiên Vũ .

" Vương gia. . . . . . , không cần phải xen vào chuyện của nô tài, nô tài. . . . . ."

"Câm miệng" , Nhạc Thiên Vũ dùng tay lau huyết bên miệng của Tiêu Lăng, lau đi lau lại vẫn không hết, thấp giọng nói :" Lăng nhi, còn đi nổi không? Ngươi vì cái gì không vận công bảo hộ chính mình vậy ? Ca ca chưa dạy ngươi sao?"

"Nô tài không dám." Tiêu Lăng khẽ đáp, máu tươi từ trong miệng lại chảy ra.

"Lăng nhi, đừng sợ, ca ca ở đây, ca ca sẽ cứu ngươi."

Nhạc Thiên Vũ trừng mắt về phía mẫu thân, quay lại nhẹ giọng trấn an Tiêu Lăng:

"Ngươi yên tâm, ca ca tuyệt đối không để ngươi chết." Hắn ôm lấy Tiêu Lăng, không để ý Nhạc lão phu nhân ngồi đó tức giận cùng sự kinh ngạc của bọn hạ nhân , chạy nhanh về Đông sương phòng.


chương 14

Nhạc Thiên Vũ đặt Tiêu Lăng lên giường, hai tay áp vào lưng y, dùng chân khí chữa thương. Mãi đến khi Nhạc Thiên Vũ mồ hôi ướt đẫm, trên mặt Tiêu Lăng mới có chút huyết sắc.

"Lăng nhi, Lăng nhi. . . . . . Khá hơn chưa ?"

Hắn đỡ Tiêu Lăng nằm xuống, gắt gao nắm chặt tay y, bàn tay được ấp ủ qua một hồi mới ấm lên đôi chút.

"Ca ca. . . . . . mà. . . . . . không" Tiêu Lăng suy yếu nói, "Vương gia, cứu Lăng nhi rồi thì sau này ngươi biết đối mặt với lão phu nhân cùng phu nhân thế nào đây ?"

"Chuyện này ngươi không cần quản, nếu phải đối mặt, hãy để ta đối mặt, ngươi cứ an tâm dưỡng thương",Nhạc Thiên Vũ lại thở dài, "Nhớ kỹ, nếu còn có ai đánh ngươi như vậy thì phải vận công bảo hộ thân thể, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ca ca không cho phép ngươi chết."

"Ca ca", Tiêu Lăng nhìn thấy Nhạc Thiên Vũ rời đi, liền nắm góc áo của hắn, "Phu nhân có phải sắp có tiểu vương gia hay không ? Lăng nhi chúc mừng ca ca ."

Nhạc Thiên Vũ lại ngồi xuống, cười nói : "Ngươi nghĩ thế nào mà nói vậy, trong lòng không thoải mái sao?"

" Không mà, Lăng nhi thật lòng chúc mừng ca ca !", Tiêu Lăng ngồi dậy, ấp úng nửa ngày, đỏ mặt nói, "Ngươi. . . . . . khuyên nhủ phu nhân cùng lão phu nhân, vì tiểu vương gia làm phúc, tha cho Lăng nhi một mạng, Lăng nhi về sau sẽ không dám tái phạm với ca ca nữa ."

"Vì sao bây giờ mới cầu xin tha thứ?"Nhạc Thiên Vũ hỏi Tiêu Lăng. Thấy y cúi đầu không đáp, lặp lại câu hỏi : "Nói đi, vì sao lại cầu xin tha thứ?"

Hắn biết Tiêu Lăng tính tình cương nghị, quật cường , dù thật sự bị đánh chết , y cũng quyết không nói như vậy.

"Lăng nhi. . . . . . không muốn rời xa ca ca, ta sợ. . . . . . dù Lăng nhi không chết. . . . . . phu nhân cùng lão phu nhân cũng không dung Lăng nhi dưới cùng một mái nhà."Tiêu Lăng nói xong, không dám nhìn Nhạc Thiên Vũ , nhưng môi y hơi dẩu lên , trong mắt cũng ngập một tầng lệ.

"Lăng nhi", Nhạc Thiên Vũ kéo Tiêu Lăng vào lòng, "Ca ca đã hiểu, ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta."

"Ca ca", Tiêu Lăng ôm lấy hắn, rưng rưng nói, "Lăng nhi không sợ chết, không sợ bị đánh, cũng không sợ người khác chê cười, chỉ cần không ly khai ca ca. Lăng nhi chỉ là phận nô tài, ngươi nói với lão phu nhân và phu nhân đừng chấp nhặt với một kẻ nô tài. Tiêu Lăng là nam nhân, không thể sinh hài tử, cũng sẽ không độc chiếm ca ca đâu . . . . . . Ngươi nói rằng Lăng nhi không có cha mẹ, lại sinh trưởng ở vương phủ, không còn nơi nào để đi, nữ nhân đều hay mềm lòng, có thể tha cho Lăng nhi lần này hay chăng ? Về sau ta sẽ không dám , thật sự không dám . . . . . ."

"Lăng nhi, đừng nói nữa. . . . . .", nghe Tiêu Lăng nói những lời này, nhìn dáng vẻ yếu đuối hiếm thấy của y, y ôm tay hắn thật chặt tựa như sợ bị hắn vứt bỏ, Nhạc Thiên Vũ trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy đau xót như vậy.

Điều Lăng nhi sợ hãi thật sự không phải chuyện gì khác, mà sợ lìa xa hắn. Hắn cho tới bây giờ đều biết bản thân mình luôn được y đặt ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng. Sống trong vương phủ, y luôn lạnh lùng là bởi lẽ y cô độc, chỉ khi có hắn ở bên cạnh, y mới có thể thản nhiên biểu lộ tình cảm từ nội tâm.

Khi y mười tuổi, hắn đối với y có khi thật nghiêm khắc nhưng có lúc lại thật ôn nhu. Bản thân hắn trở thành ca ca, trở thành sư phụ của y, thậm chí đôi khi chẳng khác nào phụ thân của y. Y coi hắn là nhà. Bản thân hắn cho tới bây giờ đều là lợi dụng hết thảy những liên hệ ấy để kiểm soát y, giữ chặt y, dặt y dưới thân. Có lẽ nếu người khác biết chuyện này chỉ cho rằng hắn độc chiếm Tiêu Lăng như một món đồ chơi. Thật ra bản thân hắn rất thích Tiêu Lăng, rời xa y, chính hắn liền chẳng ra sao, hắn biết rõ, hắn căn bản không thể làm được điiều ấy. Nhìn Lăng nhi suýt chút nữa bị đánh chết bởi gia pháp, tâm trí của hắn như trống rỗng . . . . .
Tuy vậy nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Hắn không thể vì một gia nô, một nam nhân mà làm thương tổn đến mẫu thân có ơn sinh dưỡng cùng nữ nhân vì hắn sinh con đẻ cái. Nghĩ đến đây, Nhạc Thiên Vũ đẩy y ra, cất giấu nhu tình vào đáy lòng , thản nhiên nói :

"Hảo , chuyện của nô tài ngươi, ca ca sẽ giải quyết."

Thần sắc biến hóa của Nhạc Thiên Vũ đều được Tiêu Lăng thu vào trong mắt. Tiêu Lăng tâm tình chùng xuống.Y không dám ôm Nhạc Thiên Vũ nữa , chỉ đáp :"Vâng, Lăng nhi sẽ biết an phận."

*********

Nhạc Thiên Vũ rời khỏi phòng ngủ của Tiêu Lăng , đi đến phòng mẫu thân. Nhạc lão phu nhân thấy Nhạc Thiên Vũ , cả người tức giận đến phát run.

"Nương" , Nhạc Thiên Vũ đi đến trước mặt mẫu thân, quỳ xuống, "Người nói đi, người muốn thế nào mới có thể tha cho y."

"Đuổi nó cút khỏi Tây quận vương phủ."

"Trừ bỏ chuyện này, nguyên nhân ta đã nói với người rồi ".

"Thiên Vũ, ngươi cùng nó không phải tình cảm thật sự, đúng không?"Nhạc lão phu nhân nhìn nhi tử kiên trì khác thường , lo lắng bất an hỏi.

"Không có, đó là chuyện không có khả năng"Nhạc Thiên Vũ nói, "Ta chỉ là cảm thấy làm như vậy đối với y rất không công bằng. Tuy rằng y là nô tài, nhưng là nô tài đã lập được nhiều chiến công hiển hách, chúng ta xử tử y như vậy, khó có thể giải thích với thế nhân . Nếu thủ hạ ta hỏi đến Tiêu tướng quân, ta biết nói sao đây? Nói y cùng ta lên giường, rồi lại bị ta đánh chết ư ?"

Hắn xem mẫu thân hiển nhiên là đang dao động, lại nói thêm : "Nương, y mới mười tám tuổi, vẫn là một đứa nhỏ. Nhi tử thượng y, là nhi tử làm sai. Nương, người ăn chay niệm phật nhiều năm như vậy, ngay cả con kiến cũng không nỡ giết hại, đây lại là một mạng người . . . . .Nương, nhi tử mong người suy xét."

"Ta cũng không phải khăng khăng muốn đánh chết nó, chính là, chỗ Vãn Thanh. . . . . ."

"Chỉ cần người không muốn lấy mạng của Tiêu Lăng , ta sẽ khuyên nhủ Vãn Thanh. . . . . ."

"Ngươi. . . . . . Ngươi có thể nói cái gì được đây . . . . . Vãn Thanh chỉ e là liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn thấy ngươi . . . . . ."

"Nương", Liêu Vãn Thanh từ ngoài cửa tiến vào.

"Thiên Vũ, đứng lên đi, trên mặt đất rất lạnh", nàng nâng Nhạc Thiên Vũ dậy, đi đến bên cạnh Nhạc lão phu nhân, sờ sờ bụng , mỉm cười nói : "Nương, vì hài tử này, chúng ta coi như tích đức làm việc thiện đi. Người cũng nói, Thiên Vũ là nhất thời hồ đồ, Tiêu Lăng là phận nô tài, chủ tử bắt y làm gì, y sao dám không theo.Nếu vì chuyện này mà lấy mạng y, chúng ta quả thật đối xử với y quá bất công. Thôi quên đi, con dâu cũng sẽ không so đo, chỉ cần bọn họ về sau không làm vậy nữa."

"Con thật tốt" , Nhạc lão phu nhân mỉm cười vui sướng.

Nhạc Thiên Vũ cũng cảm kích trong lòng . Hắn đi tới, đặt hai tay lên vai Liêu Vãn Thanh :

"Vãn Thanh, cám ơn nàng. Ta sẽ không bao giờ tái phạm, về sau mỗi ngày sẽ ở bên nàng cùng hài tử."

Thấy Liêu Vãn Thanh có chút hờn dỗi làm như vẫn còn oán trách, Nhạc Thiên Vũ lai nói thêm :

"Nếu nàng không muốn thấy Tiêu Lăng, ta bắt y đến quân doanh ở."

"Không cần", Liêu Vãn Thanh lập tức đáp, "Cứ để y ở lại đây, ta không sao mà. Y chỉ là một kẻ nô tài, nếu không muốn gặp thì có thể không gặp. Y nếu rời đi sẽ thành chuyện cho kẻ khác bàn tán ra vào, biết đâu có người lòng không yên."

Nàng nói xong, vô tình hay cố lườm Nhạc Thiên Vũ một cái. Nhạc Thiên Vũ cười cười, hoàn toàn không thèm để ý.

*********

Buổi tối, Liêu Vãn Thanh nằm rúc trong lồng ngực Nhạc Thiên Vũ .

"Thiên Vũ, người đối với Lăng nhi chỉ là vui đùa thôi đúng không? Sẽ không vì y mà bỏ rơi ta cùng hài tử chứ ?"

"Ngươi đang nói gì vậy", Nhạc Thiên Vũ hôn lên tóc thê tử, "Ta là cảm thấy thú vị nhất thời thôi, nam nhân so với nữ nhân làm sao được. Ta có ngươi, ai cũng không quan trọng bằng."

"Thật sao?"

"Thật !.."

"Vậy ngươi đồng ý với ta một chuyện được không?"

"Chuyện gì ? Ngươi nói đi, ta đều đáp ứng."

"Ngươi về sau không được gặp Tiêu Lăng nữa!"

Nhạc Thiên Vũ ngẩn ra, không trả lời, chỉ nói một câu: "Y bị thương nặng ."

"Ta sẽ phái người tới chăm sóc y."

"Ngươi ?"

"Đúng, ta phái người đi chiếu cố y, chờ y khá lên, sẽ bảo y đến phòng bên kia ở, không cho y đến nhà trước nữa. Ta không quan tâm có thấy y hay không, chỉ cần ngươi không gặp y. . . . . .Thiên Vũ, chỉ cần thế thôi, được không?"Liêu Vãn Thanh lắc lắc cánh tay Nhạc Thiên Vũ làm nũng.

"Được , ta sẽ không gặp y nữa." Hắn ôm bờ vai trần của Liêu Vãn Thanh, nghĩ tới ánh mắt Tiêu Lăng , trong lòng thở dài một tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro