Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ta không hiểu ngươi trầm mặc bảo vệ, ngươi không hiểu ta cố chấp kiên trì.

Tại này đó không hiểu nội tình, chúng ta lãng phí bao nhiêu thời gian, phụ lòng lẫn nhau.

Trước khi kết thúc sinh mệnh, ta nghĩ cùng ngươi sóng vai,

Thay ngươi chống đỡ gian truân, vì ngươi xua tan cô độc.

Trước khi kết thúc sinh mệnh, ta nghĩ cùng ngươi làm bạn,

Bước qua ánh tà dương của Trường Giang, cùng xem tinh nguyệt triền miên.

                   ************

Đêm hè, vài tiếng sấm vang rền sảng khoái sau một trận mưa to. Nước mưa đầy trời trong chốc lát liền đem thành phố này dội thấu, đem theo bảng hiệu đèn nê ông đỏ "Mỹ nhân nghênh đón hào khách, say giấc mộng trong sự ôn nhu" hòa tan mấy phần.

Bảng hiệu là của Lệ Hào. Là hộp đêm lớn nhất tại K thành, nên chuyện đột nhiên xuất hiện mưa to đối với việc làm ăn của nó cũng không tạo ra ảnh hưởng lớn. Nó lại như một yêu quái ngồi xổm ở trong thành thị, tỏa ra yêu khí hấp dẫn dụ đám người nổi lên ham muốn hưởng lạc, vô hình tạo ra tình sắc ám muội ban đêm, tham lam hút khô tiền mặt trong túi bọn họ.

Hành lang trên lầu ba có cửa sổ mở, ánh đèn màu vàng phác hoạ bên cửa sổ một cái bóng đen. Đó là một nam nhân trẻ tuổi, bộ dáng khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, một đầu màu đỏ thắm đặc biệt dễ thấy, tóc mái rất dài, cúi thấp xuống, cơ hồ đem đôi mắt toàn bộ che phủ. Hắn đưa khuỷu tay khoát lên trên khung cửa sổ, yên tĩnh nhìn màn mưa bên ngoài.

Hắn từ trong túi tiền lấy ra một điếu thuốc, nhen lửa, hút một hơi. Khí nicotin quá mức nồng nặc vọt vào khoang phổi kích thích yết hầu, làm cho hắn không nhịn được bắt đầu ho khan.

Đều nói rượu giải ưu, biến mất sầu. Thuốc lá này hắn vẫn hút không quen.

Thuốc lá trong kẽ tay từng tấc từng tấc thiêu đốt. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng nõn đến không có bất kỳ vết tích lao động. Áo sơ mi trắng tròng lên vóc người cao to kiên cường kết hợp cùng áo vest đen ngược lại tạo nên mấy phần suất khí, chỉ tiếc style tóc đỏ trên cái đầu xù kia cùng với phong cách quần áo hầm hố đã đem phần suất khí này hủy đến không còn một mống. Một khối bài màu vàng được gắn xiêu xiêu vẹo vẹo trên ngực hắn, phía trước là một ký hiệu phi ưng màu vàng, mặt sau có chữ "Người phục vụ tầng ba Lệ Hào -- A Chu".

Khói là khách nhân bỏ lại, rất độc hại, không có cái gì tốt lành. Khách nhân hắn tiếp đón tại tầng ba đều là khách nhân phổ thông, tiêu phí không cao, tiền boa cũng rất keo kiệt, không sánh được với tầng trên. Cơ cấu ở Lệ Hào rất rõ ràng, tầng càng cao đẳng cấp càng cao, khách nhân vui đùa tùy ý vung tiền như rác, tiền boa cũng cao. Chỉ có điều hầu hạ hào khách cần phải thật cẩn thận, hắn mới đến ba tháng, vẫn không có cơ hội được điều lên.

"Này, A Chu." Một người phục vụ mặc trang phục đồng dạng từ trong phòng chui ra, dửng dưng bước đến, tiện tay giựt thuốc lá trong tay hắn, hít mạnh hai cái rồi lại nhét trả vào, nhếch môi: "Ngươi ngược lại thật biết lười biếng."

Mi tâm của hắn ở góc khó nhìn thấy mà khẽ động một chút, chếch nghiêng người tránh né sự thân cận của người kia, đem tàn thuốc giẫm tắt vứt trên mặt đất, nói: "Bên trong đang làm việc kia, lẽ nào ta ở lại làm khán giả ?"

Người phục vụ trước ngực mang bảng hiệu "Tiểu Đinh" tự nhiên biết ý của hắn, cười cười, nghiêng đầu nói: "Nghe nói không, thành nam mới mở một hộp đêm, cũng rất lớn. A Thanh ca ca ở bên kia làm việc, nghe nói đãi ngộ cũng không tệ lắm."

"Ngươi muốn nhảy máng?"

"Không nhảy." Tiểu Đinh chỉ chỉ ký hiệu con chim ưng trên ngực, hơi có chút kiêu ngạo mà nói, "K thành là địa bàn của Kim Ưng, Lệ Hào là sản nghiệp của Kim Ưng, chúng ta đều là người của Kim Ưng, dám cùng chúng ta đoạt mối làm ăn chỉ có thể là tự tìm đường chết."

A Chu nhìn hắn, không tỏ rõ ý kiến: "Ngươi ngược lại là rất có lòng trung thành."

"Đó là đương nhiên, điều thứ nhất trong nội quy của nhân viên là trung thành với tập đoàn mà." Đang nói thì thiết bị trong tay đột nhiên kêu lên, hắn nhíu mày: "Cái tên này một chốc muốn rượu một chốc gọi cô nương, nhưng ngại đắt, cái gì cũng đều yêu cầu phải rẻ nhất, thực sự là không phóng khoáng... Aizzz không nói nữa, ngươi mau vào đi, lười biếng để Trữ ca bắt được liền thảm." Nói rồi vội vã quay về lô ghế riêng phục vụ khách nhân.

Mưa còn đang trút xuống, cọ rửa toàn bộ thành thị, mang theo hơi gió lạnh ẩm ướt kèm mưa bụi mà đến, đem mái tóc màu đỏ rượu buông xuống trán của hắn thổi tan, lộ ra cả khuôn mặt.

Đó là một gương mặt trắng nõn. Từ bên dưới mái tóc bù xù lộ ra đôi mắt mang thần sắc xa cách mà lại tịch liêu, lãnh đạm, còn có chút mùi vị thanh lãnh, cùng với nơi xa hoa đồi trụy này hoàn toàn không hợp.

Thiết bị trong túi đột nhiên chấn động, phát ra âm thanh điện tử đơn điệu. Trong mắt hắn xẹt qua vẻ uể oải cùng mất hứng, lung tung lau mái tóc màu đỏ rượu kia, xoay người hướng về phòng riêng do chính mình phụ trách mà đi tới. Trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy người cách đó không xa đang nhìn mình, từng bước đến gần. Trong nháy mắt xuất hiện kinh ngạc sau đó liền cấp tốc rũ mắt xuống, thậm chí có ý cúi đầu để tóc mái trên trán buông xuống che mắt, không mặn không nhạt mở miệng: "Thang tổng chào buổi tối, hoan nghênh đến Lệ Hào."

Dừng bước trên hành lang, nam nhân cong môi nở nụ cười, đi tới dừng chân trước mặt hắn, nói: "Nhanh chóng giao ca, cùng đi ra ngoài ăn khuya."

"Cảm tạ, tôi không đói bụng." A Chu buông xuống mặt mày, "Tôi muốn đi làm việc, chúc ngài đêm nay tại Lệ Hào chơi vui vẻ." Dứt lời liền muốn từ bên người đối phương đi vòng qua, lại bị tóm lấy cổ tay, hắn kinh hãi, theo bản năng hất tay muốn tránh ra, nhưng không ngờ đối phương nắm rất chặt, không thể vùng thoát khỏi. Hắn tức giận nhíu mày nhìn đối phương.

Thang Thiếu Thành bị cự tuyệt vốn muốn phát tác, lại bị bộ dáng lạnh lẽo trừng mắt này của hắn khiến cho trong lòng rung động, nhất thời tiêu mất hỏa khí, chậm rãi buông lỏng tay ra.

Nói cho cùng, nam nhân trẻ tuổi này đẹp hơn nhiều, chính mình kéo hạ mặt mũi dây dưa lâu như vậy, còn không phải là vì mấy phần dáng dấp lãnh ngạo này khác với tất cả mọi người?

Thang Thiếu Thành tự cho mình là tầm mắt thanh cao, luôn luôn nhìn không lọt những mặt hàng tràn ngập khí tức phong trần bên trong tiêu hồn động này. Vào một buổi tối ba tháng trước, thời điểm xuống lầu liền đụng phải một nhân viên tạp vụ tiến vào thang máy chuyên dụng cho khách quý. Tầm mắt hai người đụng nhau, đối phương lập tức tỉnh ngộ, lùi ra.

Chính là cái nhìn này, đủ khiến hắn kinh diễm. Vốn tưởng rằng dễ như trở bàn tay, kết quả ba tháng trôi qua, hắn dùng hết mọi trò gian đều không đem người thu được lên giường, tình cờ nguyện ý cùng hắn ăn một bữa cơm đã là cho hắn mặt mũi cực lớn. Nhưng mà hắn cũng không tính từ bỏ.

A Chu ở điểm này thực sự làm cho hắn hiếu kỳ.

Rõ ràng là người tại tầng chót lần mò kiếm sống, lại cố tình không có nửa phần lấy lòng. Ngay cả khi ngoan ngoãn vâng lời cũng có một loại lạnh nhạt không nói ra được. Rõ ràng có một dung mạo cực anh tuấn, đôi mắt kia long lanh như sương sớm đủ khiến người khác động tâm, nhưng thủy chung không muốn cắt đi đầu xù tóc đỏ kia cùng với thay đổi quần áo hầm hố. Rõ ràng có thể dựa lưng cây đại thụ là hắn để mở rộng giao thiệp, mưu cầu phát triển, nhưng lại không muốn theo hắn tham gia bất kỳ cuộc tụ tập nào, cũng cự tuyệt nhận lễ vật mà hắn đưa ra. Rõ ràng kinh tế túng quẫn, nhưng lại có cảm giác xa hoa, lễ nghi dùng cơm lại không có nửa phần sai lầm, vô cùng thong dong. Còn có một lần, trong lúc vô tình hắn phát hiện vào thời điểm A Chu nghe thấy thị giả báo sai tên rượu đỏ, trong mắt liền lộ ra một loại biểu tình hài hước.

Càng tiếp xúc, hắn càng cảm giác A Chu trong lúc phất tay mang theo một loại khí độ ung nhã thong dong. Loại khí độ này càng giống như là từ lúc sinh ra đã mang theo, lắng đọng tại trong xương, từ nhỏ cơm ngon áo đẹp như hắn cũng chưa chắc với đến được. Vì thế hắn còn cố ý sai người đi thăm dò điều tra A Chu, nhưng tạm thời không thu hoạch được gì.

Đẹp đẽ, thanh lãnh, tràn ngập phòng bị, liền kiêu căng khó thuần.

Giống như là loài báo ngủ đông giữa núi rừng, khó có thể tới gần, không có cách nào bắt giữ. Cũng giống như là báo hoa kiêu hãnh, cao ngạo mà đứng ở trên vách núi cheo leo, dẫn dụ người đổ xô tới.

Câu đố càng khó giải càng khơi ra hứng thú nghiên cứu, khiến cho người tìm ra lời giải như hắn làm không biết mệt.

"Chiều nay có rảnh không? Ta sai người từ Nhật Bản mang theo ít thịt bò tới đây, cùng nếm thử." Thang Thiếu Thành có lúc cảm thấy A Chu mới là quý công tử xem thường gia tài bạc triệu, còn mình đổi lại chỉ là một tên nhà giàu mới nổi ăn nói khép nép. Bạn đầu vốn chỉ là cảm giác mới mẻ nhưng về sau lại dốc hết sức muốn nhìn xem đến tột cùng là ai hơn ai. Ngay cả mình còn bội phục sự kiên nhẫn của bản thân.

"Ngày mai tôi có ca đêm, buổi chiều buồn ngủ."

Thang Thiếu Thành đối với hắn từ chối không có một chút nào bất ngờ, không ngừng cố gắng nói: "Vậy ta liền chờ cho đến khi ngươi tới."

"Nếu như Thang tổng không sợ
đánh rơi mặt mũi, tôi liền không có vấn đề."

"Mặt mũi so với ngươi tính là gì." Thang Thiếu Thành cười nói.

A Chu nhìn hắn một chút, ném câu tiếp theo "Tôi đi" liền quay người tiến vào số 364 của lô ghế riêng. Khách bên trong đã say khướt, thân thể mập mạp cơ hồ trần như nhộng dựa vào người nữ tiếp rượu Lam Tâm, hung hăng mà la hét: "Lại thêm một bàn". Lam Tâm đem xúc xắc hướng trên bàn vung một cái, kiều tích tích cười nói: "Trương lão bản, một bàn phạt rượu ngươi còn không uống đây. Ngươi là đại nam nhân, không thể cùng tiểu nữ tử như ta chơi xấu." Nói xong lời này liền đem chén rượu trong tay đối hắn một mực rót vào. Bàn tử ngơ ngơ ngác ngác uống vào, nhao nhao một hồi, triệt để say ngất ngây.

Lam Tâm thấy hắn không còn phản ứng, trên mặt thu cười, dùng sức đem người đẩy qua một bên, lạnh lùng nói: "Để cho ngươi ăn đậu phụ thế nhưng ngươi con mẹ nó lại không cho tiền boa, ném ra năm trăm đồng liền ảo tưởng đưa được ta lên giường, ta phi!" Dứt lời dứt khoát cắp lên một điếu thuốc ngậm lên miệng, bật lửa làm thế nào cũng châm không được. Nàng buồn bực mà mắng một câu thô tục, xoay mặt nhìn thấy A Chu đứng ở cạnh cửa, cong môi lên, gác chéo chân ngoắc ngoắc ngón tay: "Đến, giúp tỷ tỷ châm điếu thuốc."

A Chu không lên tiếng, khom lưng nhặt lên áo khoác màu đỏ bị ném xuống đất, đi tới khoác ở trên người nàng, từ trong túi may ô của áo móc ra bật lửa in chữ "Lệ Hào hoan nghênh ngài", châm lửa cho nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Lam Tâm nhìn hắn một chốc, mở miệng nói: "Làm sao, tỷ tỷ không dễ nhìn ?"

"Nhìn chán."

Nghe hắn đáp như thế, nàng không khỏi phì một tiếng bật cười, "Tiểu tử ngươi thực sự là... Còn nhiều người muốn ăn đậu phụ của lão nương, ngươi lại không cần. Chẳng lẽ ngươi thật sự là gay? Vị Thang lão bản kia nhưng là đối với ngươi tình hữu độc chung a."

"Đó là chuyện của hắn." A Chu lạnh nhạt vô cùng.

Lam Tâm cười cười, ôm lấy bờ vai hắn, đem một nửa khói phả bên miệng hắn: "Làm một điếu." Thấy hắn cau mày, thu tay lại: "Thôi, không chơi với ngươi. Tên mập mạp này làm sao thì làm. Ta cũng không muốn ở đây cùng hắn, kẻ đáng ghét."

A Chu đùa bỡn thiết bị phát sáng trong tay, nói: "Đưa hắn lên phòng cao cấp ở lầu trên."

"Hắn như thế làm sao có khả năng làm cái kia..." Nói tới đây thì dừng lại, Lam Tâm như bỗng nhiên tỉnh ngộ, môi đỏ câu lên: "Tiểu tử ngươi đủ thâm. Bất quá, vạn nhất hắn nháo lên..."

"Hắn không phải khách VIP của Lệ Hào, sẽ không ai để ý."

"Cũng đúng." Nàng dùng móng tay đỏ tươi bấm bấm mặt của bàn tử, cười nói: "Ngươi dám chiếm tiện nghi của lão nương, lúc này cho ngươi nếm đủ."

Từ tầng ba Lệ Hào trở lên gồm đủ loại phòng khách cao cấp, cung cấp loại phục vụ "chu toàn" nhất, dùng để thỏa mãn sự chìm đắm trong ôn nhu không muốn tỉnh của hào khách, giá cả không ít, hơn vạn một chút. Trương bàn tử bất quá cũng chỉ là một ông chủ nhỏ, lúc thường cũng chỉ có gạt lão bà giấu chút tiền riêng đi ra lêu lổng, thích táy máy tay chân nhưng vô cùng keo kiệt, tiền boa cũng không muốn cấp, nào dám chọn phòng mắc như vậy. A Chu thừa dịp hắn say rồi tự ý thay hắn chọn, chờ hắn tỉnh rồi nháo lên, liền cùng Lam Tâm sống chết nói là chính hắn đặt, bàn tử cũng chỉ có thể làm người câm mạnh mẽ nuốt vào thiệt thòi. Bởi vậy, lần sau sẽ sinh ra e sợ, không có tiền còn lâu mới dám đến.

"Chờ chút sẽ có người tới đưa hắn lên phòng, ngươi có thể nghỉ làm rồi." A Chu nói.

"Ừm. Nguyên Nguyên còn ở nhà chờ ta." Lam Tâm đem y phục mặc xong, từ trong túi xách lấy ra một gương soi mặt nhỏ, thành thạo thấm ướt bông tẩy trang, đem son môi cùng eye shadow biến mất, lộ ra khuôn mặt trắng trong thuần khiết, không có chút sắc bén khó coi, trái lại lộ ra mấy phần mềm mại ôn hoà. So với các nữ tiếp rượu khác, ba mươi tám tuổi đã là không còn trẻ, đuôi mắt có không ít vân mịn, da dẻ cũng bởi vì thường dùng mỹ phẩm kém chất lượng nên nhìn có vẻ hơi sạm lại. Trước khi đi khoát tay áo một cái, nói câu "Cảm tạ."

A Chu "Ừ" một tiếng. Hắn đối với người nào cũng đều lạnh nhạt, chỉ có Lam Tâm là một ngoại lệ. Bởi vì Lam Tâm đã giúp hắn. Hắn người mang ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro