Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm nhạc bị tắt đi, trong phòng chỉ còn tiếng ngáy thô lỗ của Trương lão bản. Trong màn ảnh TV phản chiếu gương mặt A Chu đang có biểu tình mơ hồ. Hắn cầm một cái điện thoại di động rẻ tiền, trên bàn phím đánh ra một chuỗi dãy số quen thuộc, ngón tay dừng lại ở trên phím gọi, chậm chạp không chịu ấn xuống. Trong chốc lát, có người gõ cửa, hắn cấp tốc đưa điện thoại di động bỏ vào túi quần, đứng lên.

Là người phục vụ ở phòng khách kia tới đón Trương bàn tử. Vừa vặn cũng đến ca của A Kiệt, hắn liền về tới công viên ký túc xá.

Nói là ký túc xá, kỳ thực cũng chỉ là một toà nhà thấp bên cạnh Lệ Hào, cách nhau cùng lắm 500 mét. Giữa các phòng bên trong đều nhét vào ba tấm phô cao thấp, sáu người ở chung, mỗi một tầng dùng chung một phòng vệ sinh cuối hành lang. Bởi vì miễn phí, nên vẫn có nhiều người ở. Đám thanh niên quần cư ở đây chen chúc trong căn phòng nhỏ, đánh bài hút thuốc nói nhao nhao ồn ào, vứt giày, quần áo rối như tơ vò, mở cửa sổ rồi mà trong không gian vẫn tràn đầy một luồng khí khó chịu.

Lúc này ngoại trừ hai người làm ca đêm không ở, còn lại ba người cũng đã ngủ, phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng. A Chu rón rén đi vào, ở trong bóng tối không biết làm ngã cái gì, phát ra một tiếng vang nhỏ. Hắn dùng khăn mặt treo bên giường lung tung xoa xoa mặt, ngã xuống cái giường thuộc về mình. Lăn lộn hồi lâu vẫn khó có thể nhắm mắt, không nhịn được lấy điện thoại di động ra, nhìn rất lâu vào một dãy số, cuối cùng vẫn là nhấn nút "Xoá", đem ném ở một bên.

Cái gì cũng không thể làm.

Cảm giác mãnh liệt mà vô lực triệt để đem hắn vây quanh.

Mẹ, Gia Huệ, Mẫn Nhiên... Trong lòng sinh ra tưởng niệm, nhưng mà không dám liên hệ. Hắn cảm thấy mình giống như là một con chuột kéo dài hơi tàn trốn ở trong động.

Bóng đêm dần đậm lại, tất cả đều yên tĩnh. Hắn mơ màng nằm, tựa hồ rất lâu không thể thoải mái ngủ một giấc, mỗi ngày đều sinh hoạt như một xác chết di động, không có điểm dừng.

Liền mơ tới chuyện trước kia. Giữa hè, sau cơn mưa, trong không gian đều là mùi vị thảo diệp hoà cùng bùn đất ướt át. Lão gia tử nằm ngủ gật trên ghế nằm, đại cẩu khéo léo phục ở bên cạnh hắn. Phụ thân và ba vị thúc thúc đứng ở trong vườn hoa nói chuyện phiếm, tựa hồ ai nói chuyện cười gì đó, dẫn tới tất cả mọi người thoải mái nở nụ cười. Mẫu thân một mặt cùng thẩm thẩm nói việc nhà, một mặt đem trái táo gọt xong nhét ở trong tay hắn. Gia Huệ mặc quần trắng mang theo cái vương miện nhẹ nhàng đi tới, dùng bàn tay nhỏ nhắn từ phía sau lưng che đi mắt của hắn, để hắn đoán xem mình là ai. Mẫn Nhiên cầm lấy cung chạy tới kêu tên của hắn, nhất định phải lôi kéo hắn cùng nhau chơi đùa. Còn có người kia...

"Dịch Thần, ăn táo tây không?" Hắn nghe thấy thanh âm thời niên thiếu của mình.

Một khuôn mặt tuấn tú còn hơi chút non nớt quay sang nhìn hắn, con ngươi sáng ngời mang theo ý cười như ánh trăng ôn hòa mềm mại.

"Cho ngươi một nửa." Hắn đưa tới.

Đột nhiên, mi tâm người kia nhíu lại, từ kinh ngạc ngược lại biến thành băng lãnh. Không nói gì, không nhúc nhích, cặp mắt màu đen kia lạnh lẽo như băng, sắc bén, phảng phất cảm giác như có thể nhìn thấu tất cả.

Mà táo tây trong tay mình không biết từ khi nào đã biến thành khẩu súng, thật lạnh, rất nặng."Không, không đúng..." Hắn hoảng sợ đến mức muốn ném nó đi, nhưng căn bản ném không mất. Hắn kinh hoàng mà ngẩng đầu, chỉ thấy rất nhiều họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mình.

Tim run lên bần bật, hắn giật mình tỉnh lại, từ trên giường ngồi dậy há miệng thở dốc.

Thì ra là giấc mộng.

Mồ hôi lạnh trên người tựa như đem quần áo thấm ướt. Sợ hãi đi cùng với hắn từ ác mộng cho tới hiện thực.

Còn muốn chịu đựng bao lâu? Còn có thể trốn bao lâu? Nếu như bị bắt được sẽ như thế nào?

Hắn không dám nghĩ tới.

Làm sao biết được đến cùng sẽ đi tới tình trạng như thế này đâu. Hắn nghiêng mình đứng dậy. Khối hiệu trước ngực viết chữ "A Chu" ở trong bóng tối phát ra ánh huỳnh quang màu xanh nhạt.

Hắn cười khổ một cái. Cái danh tự này được đặt thực sự là chuẩn xác, mình bây giờ giống như là một chiếc thuyền nhỏ mất đi phương hướng ở trên biển, sợ hãi chẳng biết lúc nào sóng to gió lớn sẽ ập đến, mong đợi không biết lúc nào sẽ cập bến vào bến cảng an toàn.

Lão gia tử nói không sai. Hắn quả nhiên không phải đối thủ của người kia, từ nhỏ đến lớn hắn cũng không sánh bằng. Chỉ vì sự ngu xuẩn không phục, nghe theo sự xúi giục cùng lời thổi phồng, liền ngông cuồng đến mức muốn thay thế người đó. Kết quả trong ba tháng ngắn ngủi, liền bị dồn đến tuyệt cảnh, không thể không chạy trốn đến làm một người phục vụ không đáng chú ý ở Lệ Hào.

Đây là do Dương Lâm sắp xếp cho hắn. Vị này là người hầu cận của cha hắn, là người cuối cùng mà hắn có thể dựa vào, đáp ứng bí mật đem hắn đưa ra nước ngoài. Nhưng tính từ lần liên hệ cuối cùng cho tới nay đã qua mười ngày, vậy mà người do Dương Lâm phái tới đón hắn vẫn không xuất hiện. Mỗi ngày đều như là dày vò, ngoại trừ chờ đợi cái gì cũng không làm được. Hắn cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, chính mình rất có thể sẽ nổi điên.

Ngơ ngơ ngác ngác qua một đêm, kêu chút thức ăn ngoài để lấp đầy bụng, A Chu vùi đầu ngây ngốc cả ngày ở trong phòng, buổi tối mười giờ đúng bắt đầu đi làm đêm, vừa đặt chân đến phòng riêng mình phụ trách, lại ở bên trong ống nghe nghe được Trữ ca triệu gặp.

La Ninh là chủ quản nhân sự, bình thường luôn là một bộ dáng nghiêm túc thận trọng, đối với nhân viên ở Lệ Hào quản lý cũng rất nghiêm khắc, không ít người bị hắn tóm tóc sa thải. A Chu cho là việc tự ý chỉnh Trương bàn tử ngày hôm qua đã bị bại lộ, đang suy nghĩ nên ứng đối ra sao, thế nhưng kết quả lại là nhận được thông báo chuyển lên tầng trên.

"Tại sao?" Hắn vô cùng bất ngờ.

"Tầng mười có người nghỉ việc, hiện tại thiếu người."

"Ý của tôi là... Tại sao lại là tôi? Năng lực làm việc của tôi tính ra cũng không quá nổi bật, hơn nữa nghe nói từ tầng năm trở lên người phục vụ đều phải trải qua khoá huấn luyện chuyên nghiệp."

"Ngươi đi cùng Đại Hoa, hắn sẽ chỉ ngươi."

"Có thể..."

"Làm sao, ngươi không muốn?" La ninh ngẩng đầu nhìn hắn: "Người từ chối tăng lương cũng không nhiều."

Người phục vụ ở Lệ Hào ngoại trừ lương cơ bản giống với bên ngoài, còn căn cứ theo lô ghế riêng mà trích tiền theo phần trăm. Lô ghế riêng ở tầng ba - nơi A Chu đang làm - khá nhỏ, giá cả cũng tương đối thấp, một mình hắn phụ trách bốn căn phòng xung quanh. Một buổi tối phục vụ rượu ở bốn gian phòng gộp lại bất quá cũng chỉ mấy ngàn đồng. Còn ở tầng mười thì lại khác. Một phòng riêng xa hoa cần hai đến ba người cùng phụ trách, ở trong đó một buổi tối ít thì hơn vạn, nhiều nhưng cũng không đến mức cao nhất, tuy nhiên thu nhập tự nhiên cũng tăng gấp đôi. Những người phục vụ ở tầng dưới vì muốn được chuyển lên mà giành nhau đến rách đầu chảy máu, dồn dập lấy lòng La Ninh. Tiểu Đinh cũng đã từng lén lút đưa lễ vật, cũng bị tịch thu không kém những người khác. Chỉ tiếc cơ hội ngàn năm có một này đối với A Chu lại không tốt, hắn thấp mặt mày nói: "Tôi nhát gan, sợ phạm sai lầm khiến khách nhân không cao hứng."

La ninh ngoắc ngoắc khóe miệng: "Phải vậy không? Ta cho là ngươi dám tùy ý tăng giá cho khách, sự can đảm phải rất khá."

Hắn trong lòng hồi hộp một chút, sắc mặt có chút trắng. Việc này quả nhiên vẫn không thể giấu diếm được.

"Thừa dịp khách nhân say rượu ngươi lại dám tự mình ghi thêm đơn. Chuyện như vậy một khi vỡ lở ra, ngươi không chỉ bị đuổi, còn phải bồi thường hết tất cả chi phí. Ta vạch trần ngươi hay không, quyết định bởi thái độ của ngươi, ngươi suy nghĩ cho kỹ càng."

Lời nói đã đến nước này, không còn đường lui. Hắn mím mím môi, mở miệng: "Tôi phụ trách phòng nào ở tầng mười?"

"1003."

"Tôi bây giờ sẽ đi qua. Cảm tạ Trữ ca đề bạt."

Thang máy dừng ở lầu thứ mười, cửa mở ra trước mắt liền trở nên sáng ngời, trong hành lang trải một tấm thảm màu vàng, con trỏ điện tử màu xanh lam giống như sóng biển phun trào gắn trên tường, chỉ dẫn hướng đi của mỗi lô ghế riêng. Phòng số ba khách nhân còn chưa tới, Đại Hoa cùng hắn phụ trách nơi này dẫn hắn đi xem xung quanh phòng. Tương tự với phòng tổng thống, trong phòng có các thiết bị nhu cầu, cung cấp các loại biểu diễn giải trí. Chừa lại khu vực để người biểu diễn, trên sàn nhảy nhỏ còn dựng thẳng một ống tuýp màu bạc. Căn phòng có kết cấu trong suốt, khiến góc nhìn không hề bị khuất mà thoải mái phóng tầm mắt đến giường lớn đặt cạnh cửa sổ ở phòng trong cùng với bồn tắm xa hoa, lộ ra mùi vị ám muội, thuận tiện để khách nhân ở này hưởng dụng các loại phục vụ tình thú.

"Như thế nào, so với lầu ba hẳn là tốt lắm đúng không?" Đại Hoa nhìn hắn một cái, "Công việc của ngươi tại tầng này không thể so với dưới lầu, muốn được để ý, tay chân cũng phải nhanh, còn phải biết giữ tốt cái miệng của mình. Vô luận bên trong chơi cái gì đều không liên quan chúng ta, coi như không nhìn thấy, cũng đừng đi khắp nơi nói linh tinh, rõ chưa?"

"Ừm."

"Khách nhân hẹn trước mười một giờ đến, ngươi trước tiên chuẩn bị một chút, lên tinh thần, đem tóc của ngươi chải chuốt lại, nhìn rối như tơ vò."

"Ồ." A Chu ngoài miệng đáp ứng, trên tay lại không có động tác gì. Đại Hoa đi ra ngoài bưng mâm đựng trái cây, hắn ngồi xuống cái ghế đặt giữa phòng, nhìn cái vũ đài trống rỗng kia, bên môi có một tia tự giễu.

Chỗ này hắn cũng không xa lạ gì. Có một thời gian hắn hoàn toàn ngâm mình ở nơi này, cùng nhóm công tử ngày đó sống mơ mơ màng màng, uống rất nhiều rượu, ôm rất nhiều nữ nhân. Có một lần uống quá nhiều rượu, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, lúc tỉnh lại nhìn thấy Gia Huệ ôm mặt gào khóc. Cho nên về sau hắn chưa từng đặt chân tới đây một lần nào nữa.

Hắn không muốn để cho nàng khóc.

Nhưng hắn biết nếu như mình không chào mà đi, nàng nhất định sẽ khóc.

A Chu có chút buồn bực mà nhíu mày, thấy Đại Hoa tiến vào, lập tức đứng dậy, làm bộ xoa xoa bàn trà đã sạch sành sanh.

"Bên ngoài có người tìm ngươi." Đại Hoa nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết, bằng không đợi lát nữa khách tới sẽ không tốt."

Hắn đáp một tiếng, nhìn thấy Thang Thiếu Thành đứng ở ngoài cửa cũng không bất ngờ, quy củ lên tiếng chào hỏi.

"Nghe nói ngươi được điều đến nơi này. Ta vốn định muốn chọn phòng này, nhưng đáng tiếc hôm nay đã bị đặt mất."

"Ừm."

"Thế thì về sau ở tầng này ta có thể thường nhìn thấy ngươi, cũng tốt." Nam nhân mỉm cười.

"Đợi lát nữa khách nhân liền tới." Rõ ràng có ý đuổi khách.

"Ngày mai cùng ta đến Đông Hồ đi dạo đi. Kiểu tiếp đãi trong ký túc xá khiến ta muốn ngộp chết."

A Chu căn bản không muốn đáp ứng, lại sợ hắn dây dưa không dứt khiến người khác chú ý, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Lên tầng này rất có thể gặp phải người quen cũ, cho nên cần phải cẩn thận gấp bội. Tiễn Thang Thiếu Thành xong, hắn lập tức trở lại cửa phòng 1003, cúi đầu đứng chờ đón khách.

Khoảng mười một giờ, thiết bị trong tay khẽ chấn động, biểu hiện khách nhân đã đến. Nghe thấy tiếng bước chân chằng chịt từ phía thang máy hướng lại, càng ngày càng gần.

A Chu khẽ ngẩng đầu, phía dưới tóc mái màu đỏ nhìn thấy rõ người đang bước tới từ đằng kia, nhất thời cả người cứng đờ, tất cả hô hấp đều bị đình chỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro