Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy.

Trong đầu chỉ còn dư lại một ý nghĩ duy nhất, chân lại như bị thứ gì đó níu lại khiến cho hắn không thể nhấc chân. Cả người đều cương cứng, tim trong lồng ngực nảy lên dồn dập, giống như muốn đem toàn bộ nổ tung.

Hắn dự đoán hơn vô số trường hợp gặp lại, vốn cho là mình có thể biểu hiện một cách bình tĩnh. Nhưng khi tất cả đến, tâm lý đã vất vả xây dựng nên lại không đỡ nổi một đòn, đem toàn bộ trong nháy mắt đổ nát. Thế giới dường như biến thành chất dính sền sệt, đem hắn bao vây ở trong đó, không thể thở được.

Một giây, hai giây. Thời gian chậm chạp trôi qua, bị kéo dài như một tấm ảnh.

Một bước, hai bước. Chiếc giày da được may thủ công như phát ra ánh sáng mà đạp lên thảm trải nền, hướng hắn mà đến, càng ngày càng gần.

Năm mét, ba mét, một mét...

Mỗi một lỗ chân lông tựa như cũng đang hô hoán muốn chạy trốn, trái lại cơ thể cứng ngắc như mất đi năng lực phản ứng. Như là người sắp sửa chết chìm, bị nước biển chảy ngược ngăn chặn miệng mũi, nghẹt thở như sắp mất đi tri giác.

Sau đó... Sượt qua người.

Hết thảy cảm quan tựa hồ lập tức trở về, đại não trong nháy mắt khôi phục lại công năng sau phút giây lệch khỏi quỹ đạo.

Hắn không có bị nhận ra.

A Chu đem tay không ngừng run rẩy nắm lại thành quyền đặt ở bên người, đầu cúi thấp, để cho mái tóc màu đỏ rũ xuống che đi tầm mắt.

Đúng, hắn chỉ là một người phục vụ tầm thường ở Lệ Hào, cũng sẽ không được khách nhân đặc biệt để ý, chỉ cần hắn đúng quy củ mà làm xong phận sự, sẽ không gây nên sự chú ý. Huống hồ người kia tới đây, có khi lại có những người phục vụ tự dâng mình tới cửa, cơ hội mình có thể chuồn đi rất nhiều.

Đúng như dự đoán, một nhóm sáu người mới vừa bước vào cánh cửa phòng riêng, Phó tổng giám đốc Tào Khôn liền dẫn một đám chủ quản vội vã tới rồi, khom người nói: "Thần thiếu, ta không biết là ngài tới, không xuống dưới lầu nghênh tiếp, thật sự là thất lễ."

"Không có chuyện gì, ngày hôm nay nhất thời rảnh rỗi, lại đây vui đùa một chút." Nam nhân trẻ tuổi ngồi xuống ghế sô pha làm từ da trâu đặt ở giữa phòng, nhấc chân lên, lắc lắc ly rượu trong tay. Mấy người cùng hắn tiến vào yên tĩnh đứng ở phía sau. Cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Thấy tình hình như vậy, trên trán Tào Khôn chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, đứng nghiêm túc, ở khoảng cách gần nhất lén lút quan sát người đang ngồi.

Tóc đen, mắt đen, gương mặt giống như một bức tranh thủy mặc phác hoạ. Một thân khoác lên trang phục màu trắng kiểu Trung Quốc, rất có vài phần văn nhân phong độ của người trí thức. Đôi môi mỏng tựa tiếu phi tiếu, nhưng mà ánh mắt nguội lạnh, như là u quang thanh lãnh trong đêm đông, từ chỗ cao quan sát chúng sinh, giống như loại vũ khí trên giang hồ giết người không thấy máu trong truyền thuyết, sắc bén đến có thể dễ dàng xuyên thấu lòng người. Hắn bất động thanh sắc ngồi, tuy thong dong mà lại nắm trong tay tất cả, cỗ khí chất không giận mà uy, lạnh lẽo ngột ngạt làm cho tất cả mọi người đều không tự chủ mà đứng thẳng lưng.

Con trai nuôi của Sở Dục - nguyên tổng tài điều hành tập đoàn Kim Ưng - mới vừa kế nhiệm Sở gia gia chủ, trong tay cầm tài lực của tập đoàn Kim Ưng và cũng là người mới nhậm chức lãnh đạo nắm giữ quyền lực Hắc Ưng hội —— Sở Dịch Thần.

Đại lão bản bỗng nhiên giá lâm khiến Tào Khôn vô cùng hoảng sợ. Rất nhanh tính toán xem không phải trong quá trình kinh doanh Lệ Hào đã xảy ra chuyện gì khiến BOSS phải tự mình đến xử lý hắn chứ? Dù sao vị gia chủ tân nhậm này cũng không phải nhàn nhã đến họp cũng như đến hộp đêm tìm lạc thú. Hắn mặc dù chỉ là đi theo Dương Lâm gặp qua Sở Dịch Thần mấy lần, nhưng chỉ với bằng này lần gặp mặt hắn liền rõ ràng, cùng tin đồn bên ngoài hoàn toàn giống nhau. Sở Dịch Thần trò giỏi hơn thầy, so với phụ thân hắn Sở Dục còn khó ứng phó hơn, cần cẩn thận tới mười ngàn lần. Lại cố tình ngày hôm nay tổng giám đốc Dương Lâm không ở đây...

"Dương tổng có thể đã ngủ, tôi không liên lạc được với hắn. Đây là khoản thu mấy tháng này của công ty, mời ngài xem qua."Tào Khôn cầm quyển sổ nhỏ nhắn trong tay đưa lên, nam nhân mặc tây trang đứng ở cạnh ghế salon thân thủ nhanh chóng tiếp nhận, tỉ mỉ lật qua lật lại, mới đưa cho Sở Dịch Thần.

"Không cần, ta nói rồi, chỉ là tới chơi." Ngón tay thon dài chỉ chỉ rượu đỏ trên tờ menu, "Đem đến một bình rượu, còn lại Hắc Vũ tự sắp xếp đi."

"Vâng." Nam nhân mặc tây trang màu đen lên tiếng, cùng Tào Khôn nói vài câu. Rất nhanh, rượu cùng điểm tâm đều đưa lên, Tào Khôn ở một bên tự mình mở rượu, dịch rượu màu đỏ thẫm sóng sánh ở bên trong chai thủy tinh long lanh hiện ra. Ánh đèn bị chỉnh tối lại, mấy người cầm nhạc cụ tiến vào, một bên đánh một bên xướng, đều là những ca khúc yên tĩnh.

Hắn quả nhiên là không yêu thích náo nhiệt.

Bên trong góc phòng, A Chu yên lặng mà nhìn nam nhân đang dựa vào ghế sô pha. Vừa nãy khủng hoảng nhưng đến hiện tại cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bóng đêm là thích hợp nhất để tự vệ, làm cho hắn có thể ẩn thân trong bóng tối. Trước mắt xem như mình ngụy trang thành công, ít nhất đối phương cũng không nhận ra hắn. Nghĩ đến Sở Dịch Thần mà biết người hắn vẫn luôn tìm kiếm lại là người đang đứng bên cạnh sẽ là biểu tình gì, hắn muốn cười liền không cười nổi.

"Tôi đi phòng vệ sinh rửa tay." Hắn cùng với Đại Hoa thì thầm, sau đó chậm rãi đi tới cửa. Mới vừa mở ra một cái khe liền thấy rõ người đứng bên ngoài, lập tức cúi thấp đầu xuống, rụt cổ lại.

Mẹ. Hắn không nhịn được thầm mắng trong lòng. Mới vừa rồi còn nghĩ sở Dịch Thần bên người thế nào lại chỉ mang theo Hắc Vũ, kết quả cư nhiên cái tên Bạch Hiểu này canh chừng ở bên ngoài. Hai người kia đều là trợ thủ của sở Dịch Thần, cũng là hai vị chủ quản ở Hắc Ưng hội. Một vị quản người một vị quản tiền, một tàn nhẫn một khôn khéo, bị người trong giới coi là "Hắc bạch song sát", đều là nhân vật hung ác. So với Hắc Vũ vẫn luôn lạnh như băng, thì Bạch Hiểu luôn cười híp mắt này càng khó đối phó hơn, cùng hắn đối diện nhất định sẽ bị vạch trần.

Xem ra là trốn không được, trước mắt chỉ có thể an phận đứng đợi tại chỗ này.

"Ngươi không phải đi nhà xí sao, tại sao không đi?" Đại Hoa thấy hắn trở về, hỏi.

"Cũng không phải rất gấp..." Hắn cười khổ.

Bên kia, Tào Khôn cẩn thận đem rượu rót vào trong ly, hắn vốn là không giỏi làm chuyện như vậy, lúc này tay chân lại càng vụng về, khiến rượu văng ra một ít.

"Không cần ngươi tự mình làm, kêu người phục vụ lại đây." Sở Dịch Thần mở miệng.

"A, được." Tào Khôn như trút được gánh nặng, chỉ chỉ hai người: "Lại đây."

A Chu giật mình, cả người nhất thời trở nên cương cứng. Đại Hoa đứng bên cạnh thấy hắn bất động, đẩy hắn một chút. Hắn đành phải cúi đầu tiến lên, khom người đi lau rượu trên bàn.

"Thần thiếu, có cần gọi vài cô gái đến giúp ngài trợ hứng hay không?" Tào Khôn hỏi.

"Không cần. Gần đây công việc rất bận, có điểm mệt mỏi nên muốn thả lỏng một chút, nhiều người trái lại càng huyên náo hoảng loạn."

"Vậy để tôi gọi người có kỹ thuật xoa bóp lại đây giúp ngài?"

"Kêu hắn xoa bóp chân cho ta đi." Sở Dịch Thần đem hai cái chân dài khoát lên trên khay trà.

A Chu vẫn luôn cúi đầu thấp thỏm không biết "Hắn" trong lời nói kia là ai, kết quả là nghe thấy Tào Khôn kêu tên của mình. Nhất thời tâm lý chìm xuống.

Dưới tình huống này, hắn đã không có bất kỳ đường lui nào, càng ra vẻ mất tự nhiên càng dễ dàng làm lộ, chỉ có thể kiên trì. Tuy ánh đèn rất mờ, nhưng khoảng cách lại quá gần, hắn không dám mạo hiểm cùng đối phương nhìn thẳng, chỉ có thể tận lực đè thấp thân thể, lựa chọn tư thế ngồi xổm hoặc là quỳ. Hắn cúi đầu một chân quỳ xuống, thời điểm tay đụng tới ống quần đối phương liền cảm thấy có chút run.

A Chu một chút lại một chút nắn bóp, trên lưng trên trán tất cả đều là mồ hôi, lòng bàn tay thế nhưng đã lạnh lẽo một mảnh. Hắn cảm thấy chính mình như là bị bỏ vào trong một cái nồi chiên xào lớn, mỗi một phút đều dài dằng dặc. Trong đầu ngoại trừ hi vọng: "Đừng nhận ra ta", còn lại hoàn toàn tàn nhẫn mà đem sở Dịch Thần mắng 180 kiểu: "Khốn kiếp, cư nhiên kêu lão tử quỳ xuống bóp chân cho ngươi."

Thời gian giằng co khoảng chừng sau ba bài hát, nam nhân lại mở miệng: "Tại sao đặt cái tên này?"

Hắn run lên, động tác trên tay dừng một chút.

Đây là nguy hiểm đến gần, vẫn là... Hắn đã bị nhận ra? Hắn cưỡng bách chính mình nhanh chóng trấn định lại, tận lực nhỏ giọng nói: "Tùy tiện đặt."

"A Chu." Nam nhân uống một hớp rượu, nói: "Cũng không tệ."

"... Cám ơn ông chủ." Hắn vừa mới khô khan nói ra mấy chữ này, liền nghe thấy đối phương chậm rãi bù đắp nửa câu nói sau.

"So với Sở Vân Hàm dễ nghe hơn nhiều."

Con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, đông cứng tại chỗ.

Thế giới toàn bộ sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro