Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Xoa bóp không tệ, ta thế nhưng lại không biết ngươi có thiên phú hầu hạ người." Nam nhân thu chân, chế giễu nói.

Bị nhận ra khiến cả người Sở Vân Hàm trở nên lạnh lẽo, đại não trống rỗng từ bên trong chậm rãi hoàn hồn, muốn đứng dậy lại bị người đè vai xuống.

"Vân thiếu, đừng nhúc nhích nha." Không biết từ thời điểm nào Bạch Hiểu đã xuất hiện sau lưng hắn, cười tủm tỉm thấp giọng nói: "Nếu còn lộn xộn, có khả năng trên người lại muốn thêm một đòn." Như là đùa giỡn, nhưng lại chứa đựng một ít mùi vị âm hàn.

Hắn lúc này mới cảm giác được phía sau vai mình là cây súng kia, nhất thời cả người cùng tóc gáy đều dựng lên. Hắn nhìn về phía sở Dịch Thần, nam nhân như là thần linh khẽ rũ mắt xuống, biểu tình trên mặt cực kì nhạt, phảng phất một khắc sau sẽ biến hóa, hỉ nộ khó dò.

Sở Vân Hàm ngay cả một cử động cũng không dám.

Ra hiệu cho Hắc Vũ, bao gồm cả Tào Khôn ở bên trong cung hết thảy "Người ngoài cuộc" đều lùi ra, trong phòng chỉ còn dư lại Sở Dịch Thần đang ngồi, hắn nửa quỳ, Hắc Vũ, Bạch Hiểu cùng bốn tên cận vệ đang đứng.

Đây là chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài sao? Trong lòng hắn cười lạnh nói: "Sở Dịch Thần cũng thật là biết chừa lại mặt mũi cho chính mình."

Đèn dần dần sáng lên.

"Tóc tai quá khó coi." Âm thanh Sở Dịch Thần từ đỉnh đầu truyền xuống.

Tóc giả màu đỏ thắm bị Bạch Hiểu kéo xuống, lộ ra tóc ngắn màu nâu bên trong. Hắc Vũ từ trong tủ bên giường lấy ra một cái lược thay hắn chải chuốt chỉnh tề.

"Tốt hơn rồi." Nam nhân đem rượu trong ly uống hết, hướng hắn quơ quơ, "Lại đây rót rượu."

Sở Vân Hàm duy trì tư thế quỳ một chân trên đất không nhúc nhích, trầm mặc trong chốc lát mở miệng nói: "Ngươi không phải không để cho ta động ? Tự mình rót đi." Thời điểm trốn chạy trước kia hắn luôn luôn lo lắng sợ hãi, sắp đem mình bức điên, nhưng đến lúc bị vạch trần, ngược lại liền bình tĩnh. Hắn biết rõ một khi rơi vào trong tay Sở Dịch Thần sẽ không có lối ra, cũng không cần lao lực giãy dụa, không bằng đem toàn bộ tinh thần "vò mẻ chẳng sợ nứt" ứng đối với Sở Dịch Thần đến sảng khoái. Nhưng mà hành động nhỏ như là ngón tay của hắn không tự chủ khép lại vẫn bán đứng nội tâm đang căng thẳng.

Nam nhân nhíu mày. Sở Vân Hàm chỉ cảm thấy tê rần nơi vai cánh tay, tiếp theo chậm rãi hiện lên một cảm giác vừa đau vừa nóng giống như thiêu đốt, cảm giác ấm áp mà sền sệt rỉ ra. Đạn Bạch Hiểu bắn ra chuẩn xác xẹt qua cánh tay trái của hắn, rách ống tay áo, ở trên da vẽ ra một vết máu.

"Viên đạn tiếp theo sẽ không trật như vậy nữa đâu, Vân thiếu." Âm thanh Bạch Hiểu lành lạnh.

Sở Vân Hàm sắc mặt trắng bệch, thẫn thờ mà đứng dậy, chân như nhũn ra, lảo đảo một cái mới có thể đứng lại. Hắn chậm rãi đi tới bên người nam nhân, thay Sở Dịch Thần rót rượu.

"Uống như vậy không quá thú vị, ngồi xuống chơi xúc xắc với ta đi." Nam nhân mở miệng: "Đoán đại tiểu, nếu thua phạt uống rượu."

Lẽ nào ta có thể phản đối sao? Sở Vân Hàm trong lòng cười khổ, ở bên trên ghế salon ngồi chếch xuống.

Trước mặt hai người đều đặt một cái ly đế cao giống nhau như đúc. Hắc Vũ uốn gối, nửa quỳ xuống chỗ để khay trà, sau đó đem hai viên xúc xắc bỏ vào bên trong đầu chung màu đen, dùng sức lắc mấy lần rồi dừng lại, đưa tay từ trên bàn dời đi.

"Ngươi đoán trước." Sở Dịch Thần nói.

Sở Vân Hàm đối với chuyện này ngược lại là mèo mù chuột điếc, đoán: "Đại."

Đầu chung mở ra, mười điểm, cư nhiên bị hắn đoán trúng.

Bạch Hiểu đổ một tầng rượu đỏ mỏng manh vào trong ly Sở Dịch Thần. Nam nhân quơ quơ, uống một hơi cạn sạch.

Lần thứ hai, đối phương như trước để cho hắn đoán trước. Sở Vân Hàm chọn "Tiểu", kết quả chín điểm, thua. Bạch Hiểu đi tới trước mặt hắn, đè thấp miệng bình, rượu đỏ không ngừng cuồn cuộn chảy ra, mãi đến tận khi chén đầy rồi mới thôi.

"Này sao có thể tính?" Hắn cau mày: "Căn bản không công bằng."

"Xác thực không công bằng." Sở Dịch Thần nhàn nhạt nhìn hắn, "Từ khi mới bắt đầu, ta không nói đây là một trò chơi công bằng."

"Ngươi..." Hắn muốn đứng lên, lại bị một người đặt lại trên ghế salon. Bạch Hiểu trên mặt mang thói quen cười: "Chớ lộn xộn."

"Có bản lĩnh ngươi một súng bắn chết ta." Sở Vân Hàm cắn răng.

"Nếu như thiếu gia đã hạ lệnh, ta sẽ rất tình nguyện chấp hành."

Sở Vân Hàm bị nụ cười bên trong như ẩn như hiện sát ý kia làm cho một thân nổi da gà, cứng đờ ngồi, hướng sở Dịch Thần nói: "Ngươi muốn ta đem một chén này đều uống?"

"Năm 1989, ta tặng ngươi nhiều chai rượu vang đỏ. Nhớ không lầm đó là khẩu vị yêu thích của ngươi." Nam nhân dựa vào ghế salon miễn cưỡng nhìn hắn.

Sở Vân Hàm mím mím môi, cầm lấy cốc chứa tràn đầy dịch rượu màu rubi đậm đà, ngửa đầu nhắm mắt uống vào. Mùi vị chua xót tràn ngập khoang miệng, tiện đà khiến cho khu vực bên trong cổ họng vì nuốt rượu vào quá nhiều mà trở nên tê dại. Với lại dùng cách uống rượu như thế này đều sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy khó có thể nuốt xuống. Sau khi uống hết một chén, hắn đem ly không một lần nữa thả lại trên khay trà.

Hắc Vũ tiếp tục lay động đầu chung, năm điểm, tiểu. Hắn đã đoán đúng, khẽ thở ra một hơi. Nhưng mà trò chơi vẫn còn tiếp tục, sau khi Sở Dịch Thần uống cạn ngụm rượu trong chén, xúc xắc bên trong chung lại bắt đầu va chạm. Hiện tại Sở Vân Hàm đã rõ ràng tại sao người kia lại rộng lượng cho hắn đoán trước, bởi vì loại trò chơi này vô luận chơi bao lâu, chính mình cũng là người thua. Hắn chỉ có thể đem hết thảy hi vọng đặt ở vận may, mong đợi mình có thể vẫn luôn đoán đúng. Đáng tiếc sự may mắn đã trốn biệt đi, không cho hắn cơ hội.

Liên tiếp bốn lần đoán sai, hắn thấy rượu liền nổi lên từng trận buồn nôn, đầu cũng có chút choáng, đem cốc cầm lên liền thả xuống, nói: "Ta uống không được."

Sở Dịch Thần đưa tay khoát lên ghế sô pha, dựa lưng nhìn hắn, thấy hắn từ đầu đến cuối không có động tác, mở miệng nói: "Bạch Hiểu, giúp hắn một chút."

"Vân thiếu, thất lễ." Bạch Hiểu dứt khoát lấy tay nâng hàm dưới của Sở Vân Hàm lên, dùng sức cưỡng bách hắn mở ra hàm răng, sau đó đem rượu trong chén mạnh mẽ rót vào trong miệng hắn.

Sở Vân Hàm trợn to hai mắt liều mạng giãy dụa, nhưng mà thân thể lại bị bảo tiêu vững vàng đè xuống ghế salon, không có nửa phần khả năng động đậy. Rượu bị ép đổ thẳng vào khí quản khiến hắn bị sặc, theo bản năng bắt đầu ho khan, một mặt lại bị ép nuốt chất lỏng này làm cho hắn không kịp thở, phát ra âm thanh nghẹn ngào. Uống hết một chén, bọn cận vệ mới buông tay ra. Hắn cong lưng lại kịch liệt ho khan, ngoại trừ trên mặt, áo sơmi màu trắng cũng nhuộm dần màu đỏ của rượu, nhìn qua vô cùng chật vật. Sở Vân Hàm ho khan hồi lâu mới bình phục lại, đỏ mắt lên gắt gao nhìn chằm chằm người đối diện: "Ngươi chơi đủ rồi sao?"

"Tiếp tục." Sở Dịch Thần vẫn một bộ dáng hờ hững: "Đoán đi, đại hay là tiểu?"

Hiển nhiên, trò chơi còn muốn tiếp tục tiến hành, nếu người khống chế trò chơi không mở miệng kêu dừng, mãi mãi cũng sẽ không kết thúc. Sở Vân Hàm rõ ràng, lúc này chính mình tựa như động vật ăn cỏ bị đàn sói cùng vây nhốt, rốt cuộc không còn khả năng chạy trốn, bị đùa bỡn, bị dằn vặt, toàn bộ phụ thuộc vào tâm tình của đối phương. Trong lòng dâng lên một luồng tuyệt vọng.

Đã không có đường lui.

Hắn mím mím môi, cắn răng nói: "Đổi một loại trò chơi đi, 1 trận phân thắng thua. Ta đoán đúng, ngươi thả ta đi. Ta đoán sai, ngươi giết ta."

Nam nhân nhìn hắn, ý tứ trêu tức trong ánh mắt càng ngày càng nồng đậm, khuôn mặt giãn ra, môi mỏng câu lên, nhàn nhạt nói: "Được thôi."

Dĩ nhiên... Đáp ứng.

Sở Vân Hàm trong lúc nhất thời có chút ngạc nhiên, nhìn chằm chằm đối phương trong chốc lát, nhưng lại không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì từ trên gương mặt đó. Phảng phất như màn quyết định đánh cược sinh tử vừa rồi chẳng qua chỉ là một cuộc giải trí tầm thường, là thú vui tiêu khiển mà thôi.

Đó là loại biểu tình không đáng để ý.

Nam nhân không thèm để ý sự sống chết của hắn.

Hắn đã nghĩ tới trường hợp một khi rơi vào trong tay Sở Dịch Thần, sẽ chịu đòn, sẽ chịu đủ dằn vặt, thậm chí đón nhận những vết thương đau đến chết đi sống lại. Nhưng hắn bình tĩnh, tin rằng dù như thế nào nam nhân cũng sẽ không để cho hắn chết, cho nên mới có thể lùi một bước để tiến hai bước đưa ra loại cá cược này. Mà hiện tại trong sự bình tĩnh dao động này, hắn bắt đầu hoài nghi dự đoán của bản thân là sai. Sở Dịch Thần thật sự muốn mạng của hắn, tự cho là thông minh thế mà ngược lại chính là cho đối phương một lý do động thủ, tự tay đem mình đẩy tới vách núi.

"Đoán đi, đại hay là tiểu."

Sở Vân Hàm run lên một cái, thất hồn lạc phách nhìn đầu chung dừng lại trong tay Hắc Vũ, lại đem tầm mắt quay sang, cuối cùng dừng ở trên người Sở Dịch Thần, vành mắt có chút ửng hồng, hồi lâu mới cụt hứng mở miệng: "Đại."

"Quyết định?" Nam nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: "Ngươi có thể suy nghĩ thêm một chút, đêm nay ta có thời gian."

Mồ hôi trên trán tỉ mỉ chảy ra, hoà chung với chỗ rượu chưa khô, dấp dính cực kì. Trong óc hiện ra một cái cân thiên bình, mặt trên có hai viên xúc xắc khắc chữ "Đại", "Tiểu", lắc lư trái phải bất định. Càng suy nghĩ càng hỗn loạn, hắn đỡ trán đổi giọng: "Tiểu... Ta chọn tiểu."

Đầu chung mở ra.

Sở Vân Hàm cứng đờ nhìn chằm chằm vào hai viên xúc xắc, thân thể như bị cố định không nhúc nhích được, mãi đến tận khi Hắc Vũ thấp giọng nói "Vân thiếu, ngài thua" hắn mới hoảng hoảng hốt hốt ngẩng đầu lên, trong mắt như có một tầng sương mù, âm thanh khàn khàn: "Cho nên ngươi muốn giết ta, thật không?"

"Đây là do ngươi xác định quy tắc trò chơi." Sở Dịch Thần dựa vào ghế salon, thoáng nghiêng nghiêng đầu, Bạch Hiểu lần thứ hai rút súng ra.

"Ngươi không thể giết ta..." Hắn đột nhiên đứng lên, lập tức bị hai tên hắc y một lần nữa ấn về ghế salon đơn bên trong kia. Súng của Bạch Hiểu chặn lại sau gáy hắn, Sở Vân Hàm sắc mặt trắng bệch, run rẩy mở miệng: "Sở Dịch Thần, ngươi giết ta, Dục thúc cùng Hứa thúc chắc chắn sẽ không tha thứ cho ngươi, còn có Mẫn Nhiên cùng Gia Huệ..."

"Thân là gia chủ, thanh lý kẻ phản bội là chức trách của ta." Nam nhân đảo qua khuôn mặt kính hoảng của hắn, nói, "Yên tâm, ta vẫn sẽ như cũ cho phép ngươi dùng thân phận Sở gia Đại thiếu gia an táng ở bên trong nghĩa địa gia tộc, cho ngươi hảo hảo đi bồi tiếp lão gia tử."

"Không, không thể như vậy..." Lòng hắn dĩ nhiên rối như tơ vò, một lòng chỉ muốn cầu được tha thứ, nói lớn: "Dịch Thần, ta sai rồi, lúc đó chỉ là do đầu óc ta bị nóng lên mới đáp ứng bọn họ... Ta cũng không biết sự tình sẽ phát triển thành như vậy, ta thật không biết... Dịch Thần, ta —— "

"Được rồi! Đừng gọi ta như vậy." Âm thanh lạnh lùng ngắt lời hắn. Trong con ngươi đen nhánh của nam nhân như phảng phất hai ngọn lửa, đem nóng rực cùng băng lãnh dung hoà tại một chỗ, mỗi một từ phun ra đều lạnh như băng: "Ngươi mỗi một lần gọi ta như vậy, đều sẽ làm ta nghĩ đến màn kịch ngươi diễn ở trong điện thoại. Âm thanh ngươi phát run, ngươi nói ngươi sợ, muốn ta đi cứu ngươi, ngươi khóc lóc gọi tên của ta. Nói cho ta biết, lúc đó biểu tình trên mặt ngươi là loại biểu tình gì?"

"Ta sai rồi...". Đây là lần đầu tiên Sở Vân Hàm cảm nhận được Sở Dịch Thần không hề che giấu chút phẫn nộ nào, loại phẫn nộ này làm cho hắn sợ hãi đến phát run, không ngừng đỏ mắt nhẹ giọng xin tha: "Là ta bị ma quỷ ám ảnh, mới làm ra loại chuyện đó... Ta cũng không dám nữa, cầu ngươi..."

Cả phòng yên tĩnh, âm trầm chỉ còn dư lại tiếng khóc nức nở mang theo cầu xin tha thứ của hắn.

Hồi lâu, thanh âm thanh lãnh của nam nhân vang lên.

"Ta có thể cho ngươi hai lựa chọn. Loại thứ nhất, nắm giữ tất cả nhưng chết. Loại thứ hai, mất đi tất cả nhưng sống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro