Chương 1: Đùa dai bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ nhất: Đùa dai bắt đầu

"Bác, cháu muốn một bọc kẹo cao su!" Hàn Triệu Lâm đem hai đồng tiền đưa cho lão đại gia ngồi trong tiệm tạp hóa.

Lão đại gia gật đầu một cái, thu tiền, lấy một bọc kẹo từ kệ hàng bên trên đưa cho hắn.

"Bạn nhỏ Lâm, cháu buổi sáng lại không đánh răng sao?" Lão đại gia hiếu kỳ nói, lộ nụ cười khả ái, bởi vì chỉ cần nhìn tiểu tử lanh lợi đáng yêu này một cái liền không nhịn được muốn trêu chọc một chút.

"Không phải đâu, cháu hôm nay vừa nãy đánh răng rất đầy đủ nha !" Hàn Triệu Lâm lắc đầu một cái, há miệng lộ ra hàm răng trắng, cường điệu nói. Lão đại gia nhìn chăm chăm một chút, cười ha ha một tiếng, có mấy chiếc răng còn chưa mọc đủ.

"Vậy cháu mua kẹo cao su làm gì?" Lão đại gia tiếp tục hỏi.

"Hắc hắc, vì đùa dai!" Hàn Triệu Lâm đưa ra một ngón tay, thần bí nói.

"Bác ơi, cho cháu mua một cục tẩy!" Một thanh âm khác đột nhiên từ bên người vang lên. Hàn Triệu Lâm cả người run lên, quay đầu lại nhìn đầy kinh ngạc! Đây không phải chính là người mình sắp tiến hành đùa dai sao?

Nhìn thấy Viên Hạ Sinh mặt lạnh đứng bên cạnh mình, tay cầm năm đồng tiền nhìn lão đại gia ngồi ở bên trong.

Ở bên cạnh nhìn một cái, người này dáng dấp cũng thật là đẹp mắt. . . Hàn Triệu Lâm nghĩ. Lập tức lại ý thức được, vội vàng lắc đầu một cái. Không đúng, cái tên quý phi nương nương đó đẹp mắt ở chỗ nào? Bổn đại gia đây mới là đẹp trai nhất vũ trụ!

"Hắc hắc, đây không phải là tiểu Hạ sao? Dọn tới chỗ này đã quen thuộc chưa?" Lão đại gia nhận lấy tiền, đưa cho hắn cục tẩy, lại ân cần hỏi.

Viên Hạ Sinh gật đầu một cái, cực kỳ có lễ phép nói. "Rất quen thuộc rồi, cảm ơn bác đã quan tâm cháu" Nhưng biểu tình trên mặt ngược lại vẫn lạnh lùng không hề thay đổi.

Nghe được hai người nói chuyện, Hàn Triệu Lâm trợn to mắt, không nhịn được hỏi hắn."Cậu. . . Dọn tới nơi này ở?"

Viên Hạ Sinh quay đầu lại, trầm mặc nhìn chòng chọc tên trước mắt này mấy giây, sau đó hỏi."Cậu là ai ?"

"Cái gì?!" Hàn Triệu Lâm tựa như người bị phang trên đầu một gậy! Người này nói gì, không nhận ra ta là ai? Bổn đại gia đường đường xưng bá nhà trẻ, hắn lại không biết ta là ai, hơn nữa còn là học cùng lớp, có lầm hay không vậy?!

"Cậu. . . Cậu. . ." Hàn Triệu Lâm tức giận nổ mũi chỉ Viên Hạ Sinh, trong lúc nhất thời lại không nói ra lời!

"Bác, hẹn gặp lại!" Viên Hạ Sinh cũng không thèm nhìn tới Hàn Triệu Lâm sắp bùng nổ hỏa khí tới nơi, chỉ xin phép lão đại gia rồi rời đi.

"Cậu. . . Nhớ mặt tôi! Cái đồ quý phi nương nương cậu, tôi nhất định sẽ xử lí cậu, cứ chờ đó!" Hàn Triệu Lâm trầm mặt xuống, ấm ức gào lên tuyên thệ, hận không thể dùng ánh mắt xuyên thủng thân thể người nào đó.

Viên Hạ Sinh đem cục tẩy bỏ vào cặp sách của mình, lúc này mới đột nhiên nghĩ tới cái gì.

Mới vừa rồi cậu trai kia, hình như là bạn học của mình ...

Hàn Triệu Lâm thở hổn hển đem kẹo cao su nhét vào trong miệng, dùng sức nhai, giống như mình bây giờ đang ăn thịt chính người nào đó.

Hai người lần lượt đến nhà trẻ, Hàn Triệu Lâm thừa dịp Viên Hạ Sinh đi vệ sinh, lặng lẽ đem kẹo cao su dính lên băng ghế ở trên của Viên Hạ Sinh. Sau đó lại lặng yên không tiếng động ngồi xuống lại, chuẩn bị ở một bên xem kịch vui. Viên Hạ Sinh tựa như không có chút cảm giác nào, trở lại phòng học liền theo thói quen ngồi vào ghế ngồi ở trên, lúc này Hàn Triệu Lâm cười trộm, nụ cười lúc này có chút rạng rỡ.

Trong suốt quãng thời gian ở trường học, Viên Hạ Sinh vẫn không cảm thấy cái gì khác thường. . . Sau đó cô giáo đột nhiên gọi tên hắn.

"Bạn nhỏ Viên Hạ Sinh, hôm qua cô giáo có giao nhiệm vụ học thuộc lòng, cô tin tưởng em nhất định hoàn thành, em có thể đọc một đoạn trong bài "Xuân Hiểu" được không?"

Cô giáo mong đợi nhìn hắn, mà mọi ánh mắt cũng chăm chú nhìn hắn. Viên Hạ Sinh liền muốn đứng dậy, nhưng lúc này lại phát hiện, quần mình với ghế ngồi hình như bị dính gì đó.

Hàn Triệu Lâm chú ý tới động tác Viên Hạ Sinh cứ như vậy loay hoay giằng co, muốn đứng lên, nhưng lại không dám. Lúc này hắn biết, mưu kế của hắn đã thành công rồi. Nhanh lên một chút đi, Viên Hạ Sinh, nhanh lên một chút đứng lên, để cho các bạn học cùng cô giáo nhìn dáng vẻ bị bêu xấu của ngươi một chút, haha! Trên mông dính kẹo cao su nhất định sẽ rất đẹp mắt. Hàn Triệu Lâm ảo tưởng, không cẩn thận phát ra tiếng cười kì quái.

"Bạn nhỏ Hàn Triệu Lâm, nhìn em cười tươi như vậy, nhất định đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ, vậy em tới thay Viên Hạ Sinh đọc thuộc đi!" Cô giáo dạy văn ghét nhất chính là quấy nhiễu kỉ luật trong lớp, cho nên lần này Hàn Triệu Lâm coi như là bị bắt tại chỗ rồi. Cô giáo tỏ ý Viên Hạ Sinh có thể không cần đọc nữa, sau đó lại dùng ánh mắt vừa tha thiết lại uy nghiêm nhìn chằm chằm Hàn Triệu Lâm.

Lúc này, Hàn Triệu Lâm lại thành tiêu điểm của cả lớp. Cuối cùng không chịu nổi áp lực to lớn lúc đó, đành làm bộ đáng thương đứng lên. Nhìn chung quanh bốn phía, tất cả đều là ánh mắt muốn xem kịch vui.

"Cô giáo, em. . ." Hàn Triệu Lâm muốn cầu xin tha thứ.

"Em đọc đi. . ." Nhưng là cô giáo dạy văn vẫn là không tha.

Hàn Triệu Lâm gần như sắp khóc, cuối cùng do dự đọc lên."Xuân miên bất giác hiểu, khắp nơi con muỗi cắn. . . Đêm tới. . . Tiếng mạt chược, không biết. . . Hồ bao nhiêu."

"Ha ha ha. . ." Tiếp theo là trong lớp các bạn học được một trận phình bụng cười to, bên cạnh nét mặt dở khóc dở cười của cô giáo, còn có ánh mắt muốn giết người của Hàn Triệu Lâm.

Đọc xong, Hàn Triệu Lâm liền hận không thể đào một cái hố để chui vào, mình không phải là muốn Viên Hạ Sinh bị bêu xấu sao? Nhưng bây giờ đây là tình huống gì? Thượng đế ơi! Hàn Triệu Lâm xấu hổ không đất dung thân, trong lúc bất chợt liếc lên xem nét mặt của Viên Hạ Sinh, cái gì, cái tên mặt tê liệt đó cũng không nhịn được cười ?! Đáng ghét, ta muốn giết ngươi, tên khốn!

"Bạn nhỏ Hàn Triệu Lâm, em thấy mình đọc như thế nào?" Giáo sư văn chương tận lực duy trì nụ cười ôn nhu.

"Cô giáo, em cảm thấy mình đã đọc bằng tất cả tấm lòng rồi ạ." Hàn Triệu Lâm trả lời.

"Ha ha ha ha ha. . ." Tiếp tục một trận cười như điên!

"Ngày mai mang cho cô bản chép phạt bài "Xuân Hiểu" hai mươi lần!" Cô giáo cuối cùng đã mất hết kiên nhẫn.

Hàn Triệu Lâm nghe thấy chép phạt hai mươi bản《 xuân hiểu 》 liền tuyên bố mình thế là toi đời rồi! Mà Viên Hạ Sinh sau khi tan học còn đem chuyện quần dính kẹo cao su nói cho chủ nhiệm lớp, sau đó dưới sự giúp đỡ của cô giáo, đổi một cái quần sạch sẽ, khôn ngoan giải quyết sự lúng túng này.

Nhưng, Hàn Triệu Lâm sẽ không từ bỏ, hắn sẽ tiếp tục tiến hành kế hoạch đùa dai của mình, một cái kế hoạch thất bại thì có là gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro