Chương 2: Đùa dai dẫn tới khách không mời mà đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ hai: Đùa dai dẫn tới khách không mời mà đến

Khi Viên Hạ Sinh đem chiếc quần bị dính kẹo cao su về nhà, mẹ Viên thực sự buồn bực rất lâu, xem ra tính cách của con trai mình quả nhiên là bị người ta ghét. Phải làm sao bây giờ, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao kết giao được với bạn tốt, xem ra ta phải hành động rồi. Mẹ Viên nghĩ xong liền đem con trai mình kéo xuống bên cạnh, tận tình khuyên bảo:

"Tiểu Hạ, con biết không? Con trai phải hướng ngoại một chút mới được hoan nghênh, cho nên tiểu Hạ phải thường xuyên tươi cười biết không? Con nhìn con xem, nét mặt tê liệt như một ông lão. Như vậy làm sao được đây!" Tiếp theo mẹ Viên còn liệt kê hàng loạt hậu quả nghiêm trọng của việc mặt liệt lạnh lùng. Viên Hạ Sinh dường như đối với những lời này hoàn toàn không quan tâm. Nhưng vẫn lạnh lùng gật đầu một cái, nói."Con sau này sẽ không làm mặt lạnh lùng nữa." Nói xong lại mang nét mặt tê liệt đó đi làm bài tập...

Mẹ Viên không nói nữa, kết quả con vẫn là mặt tê liệt mà...

Nếu con đã không muốn kết giao bạn bè, ta đây thân làm mẹ con sẽ đi tìm bạn cho con. Mẹ Viên thầm nghĩ, nếu mới dọn tới nơi này nên đi loanh quanh một chút, nhân tiện đi tìm hiểu xem có đứa trẻ nào bằng tuổi tiểu Hạ hay không, để cho tiểu Hạ cùng bọn trẻ chơi với nhau không phải quá được sao? Ừm, xem ra nên suy nghĩ phương pháp này thật kỹ một chút.

Trong lúc đó Viên Hạ Sinh thì một mình ở trong phòng ngủ suy nghĩ việc hôm nay rốt cuộc là ai đã dính kẹo cao su lên ghế của hắn.

Mấy ngày tiếp sau đó, ông cụ non Viên Hạ Sinh lại tiếp tục gặp phải một số chuyện không giải thích được.

Ví dụ như, các bài kiểm tra của hắn lại đột nhiên bị keo dán dính chặt, cứng như gạch vậy, không cách nào lật ra xem được. Hắn ghét côn trùng như vậy, nhưng trong ngăn bàn đột nhiên lại có mấy con gián hoặc sâu róm nhảy ra. Bút chì của hắn lại tự nhiên mất hết ruột chì, chỉ còn cái vỏ trống không. Trên quần áo tự nhiên lại bị dán một mảnh giấy ghi chú viết "Quý phi nương nương đáng ghét". Dây giày của hắn không hiểu sao lại bị buộc cùng chân bàn khiến cho hắn bị ngã. Đến giờ thể dục dây giày lại đột nhiên chui vào trong thùng rác. Giờ học mỹ thuật lại đột nhiên không tìm được bản vẽ của mình. Giờ học âm nhạc thì sẽ bị ai đó nhét bùn vào lỗ trên ống sáo.

Viên Hạ Sinh lần này cuối cùng đã rõ, xem ra mình thật sự bị người ta ghét rồi, nhưng rốt cuộc là ai làm chứ ? Cứ như vậy vừa nghĩ vừa đi, Viên Hạ Sinh lại không chú ý tới bóng dáng ai đó núp trong bóng tối. Ở khúc quanh một con mèo hoang đột nhiên vọt ra đụng vào trên mặt hắn, hắn lảo đảo mấy cái rồi ngã xuống vũng nước ở bên đường. Mèo hoang kêu một tiếng quái dị, mình mẩy cũng ướt như chuột lột chạy đi.

Mà cái tên gây ra họa đang núp ở một bên cười trộm hì hì, Viên Hạ Sinh lần này cho ngươi biết sự lợi hại của ta. Lần này ngươi nhất định sẽ khóc! Tới đi, khóc lên đi!

Viên Hạ Sinh chỉ từ từ đứng lên, dùng tay áo xoa xoa mặt rồi yên lặng rời đi. Cái này làm cho Hàn Triệu Lâm rất buồn rầu, tại sao người này lại không biểu lộ tình cảm gì hết? Không phải đâu, dáng vẻ như vậy tình huống như vậy nhất định sẽ than vãn khóc lớn không phải sao, người này thật là quá kỳ quái. Nhưng lại không nhìn thấy hắn khóc, Hàn Triệu Lâm vô cùng buồn bực.

Đáng ghét, mình đùa dai như vậy hắn lại không phản ứng gì, tự mình một mình làm nhiều chuyện vô lý, giống như một đứa ngốc vậy! Hàn Triệu Lâm khó chịu nghĩ, tức giận đá vào vỉa hè. Lần sau nhất định phải để cho hắn khóc!

Khi Hàn Triệu Lâm về đến nhà liền thấy cửa nhà mình có một đôi giày nhỏ, bị nước bẩn thấm ướt, nhìn vô cùng quen thuộc. Còn chưa kịp suy nghĩ gì liền nghe được tiếng mẹ mình từ trong phòng khách truyền tới.

"Bạn nhỏ Lâm, có bạn mới tới, mau tới đây làm quen một chút."

Bạn mới? Là ai cơ chứ. Hàn Triệu Lâm kinh ngạc suy đoán, kết quả tự mình nhảy vào phòng khách quan sát, cằm thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, mặt trắng bệch, đây không phải Viên Hạ Sinh cái tên mặt liệt mới vừa bị mình trêu chọc sao? oh my god ! Ai tới nói cho ta, tại sao cái tên quý phi nương nương này lại ở nhà ta?

"Xin chào, tôi là Viên Hạ Sinh, đột nhiên tới làm phiền, thật là xin lỗi." Viên Hạ Sinh hướng phía Hàn Triệu Lâm cúi chào, quần áo trên người Viên Hạ Sinh trên người còn lưu lại dấu vết nước bẩn lúc nãy.

"Cậu. . Chào. . . bạn học Viên." Chào cái con khỉ ấy! Bây giờ là tình huống gì đây cơ chứ! Hàn Triệu Lâm quả thực không chịu nổi cái sự kích động này, ngay cả nói chuyện cũng trở nên cứng nhắc. Con bà nó, có lầm hay không, người này là tới báo thù sao? Muốn nửa đêm tới tập kích ta sao? Còn cả cái gì tự giới thiệu mình, người này quả nhiên là đang khiêu chiến giới hạn của ta! Hàn Triệu Lâm tự nhiên sinh ra dự cảm xấu.

"A! Thì ra các con là bạn học sao? Thật là có duyên nha. Mẹ tiểu Hạ đi vắng, ba lại đi công tác, cho nên mẹ Viên để hắn cuối tuần này tạm thời ở tại nhà chúng ta." Mẹ Hàn gương mặt tràn đầy tình thương của mẹ nhìn Viên Hạ Sinh, thật là, đứa nhỏ này dáng dấp linh hoạt khéo léo, nhất định là giống như mẹ hắn.

"A a. . A a, thì ra là như vậy. . ." Hàn Triệu Lâm chỉ có thể dùng tiếng cười gượng trả lời mẹ, cái này nhất định là mượn cớ, người này là muốn tiến hành đả kích trả thù với ta, nhất định là như vậy không sai!

"Vậy bác trước hết đi nấu cơm, bạn nhỏ Lâm, con phải chiêu đãi bạn thất tốt đó!" mẹ Hàn vui vẻ dặn dò, sau đó liền đi vào phòng bếp, để lại hai bạn học mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Viên Hạ Sinh vẫn là mặt tê liệt, trầm mặc nhìn chằm chằm Hàn Triệu Lâm, thấy hắn cả người không được tự nhiên. Hàn Triệu Lâm mặt đầy cứng ngắc đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì. Ai da ai da, bây giờ là tình huống gì! Loại khó xử vô hình này là gì chứ! Không biết nên làm thế nào cho phải, Hàn Triệu Lâm chỉ có thể giơ ngón tay trỏ chỉ lên mâm trái cây trên bàn uống trà."Muốn ăn không? Dưa hấu."

Viên Hạ Sinh dời ánh mắt lên bàn trà, nhìn chằm chằm dưa hấu một lúc lâu, sau đó chậm rãi đưa tay mình ra. . .

"Oa, cậu định ăn thật sao?! Tiết tháo của cậu đâu mất rồi?!" Hàn Triệu Lâm kinh hãi kêu lên.

Viên Hạ Sinh không phản ứng với hắn mà tự mình gặm dưa hấu. Hàn Triệu Lâm khó hiểu nhìn hắn rồi chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, thiệt là, quả nhiên là một người kỳ quái! Sau đó cũng tự mình cầm một miếng dưa hấu lên gặm. Cuối cùng, hắn phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, chính là Viên Hạ Sinh, người này ăn dưa hấu lại không nhổ hột !

"Cậu đang làm cái gì ?! Mau nhổ ra đi!" Hàn Triệu Lâm nhanh chóng ném miếng dưa của mình qua một bên, sau đó nhào tới Viên Hạ Sinh bên cạnh, dùng sức lắc lắc cổ hắn. Viên Hạ Sinh cổ căng một cái, kịch liệt ho khù khụ đứng lên, cuối cùng phun ra tất cả dưa hấu vừa ăn.

"Này, cậu không biết ăn dưa hấu là phải nhổ hột hay sao?" Hàn Triệu Lâm gánh mi dạy dỗ.

"Thì ra ăn dưa hấu là phải nhổ hột sao?!" Viên Hạ Sinh bừng tỉnh hiểu ra trả lời.

Hàn Triệu Lâm nhếch lông mày, người này là tên ngốc sao? Không thể tin nổi nhà hắn không dạy hắn cái này. . .

Viên Hạ Sinh sau khi biết ăn dưa hấu phải bỏ hột thì càng thêm hài lòng ăn dưa, thỉnh thoảng còn nói "Bảo sao hồi trước tôi ăn dưa lại bị mắc ở cổ họng. . ."

Hàn Triệu Lâm trên đầu đầy mây đen, tên này quả nhiên vẻ bên ngoài và đầu óc bên trong hoàn toàn trái ngược. . .

Tối đến ở nhà Hàn Triệu Lâm ăn cơm, Viên Hạ Sinh lần đầu được trải nghiệm tài nấu nướng cao cấp là gì (bởi vì tài nấu nướng của mẹ Viên thật là thê thảm không nỡ nhìn). Cũng để cho Hàn Triệu Lâm biết, Viên Hạ Sinh người này ăn siêu nhiều (một đứa trẻ bốn năm tuổi mà ăn đến ba bát cơm lớn, Hàn Triệu Lâm đoán là do tài nấu nướng của mẹ hắn quá tốt).

Sau bữa cơm tối, mẹ Hàn nhìn một chút Viên Hạ Sinh toàn thân bẩn thỉu, lại quay sang nhìn biểu tình u ám của Hàn Triệu Lâm (đoán rằng hai bạn nhỏ lại đánh nhau), sau đó thở dài lắc đầu một cái.

"Hay là hai con cùng nhau đi tắm đi!"

Lời vừa nói ra giống như sét đánh ngang tai! Hàn Triệu Lâm nhanh chóng chạy xa ba mét, hoảng sợ nhìn chằm chằm mẹ mình

Nói chuyện phải cẩn thận nha! Cái gì gọi là cùng nhau đi tắm, tại sao lại muốn con cùng với tên quý phi nương nương này đi tắm chứ?!

"Vâng!" Viên Hạ Sinh gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng cởi quần!

"Cậu tích cực như vậy làm gì!" Hàn Triệu Lâm thở dốc hét lớn!

Xem ra, chuyện thú vị lại sắp xảy ra rồi. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro