CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà kính nằm ẩn sau khu vườn rợp cây xanh mát, là nơi lý tưởng để thư giãn và tận hưởng không gian xanh mát. Cánh cửa kính lớn mở ra, cho phép ánh nắng mặt trời len lỏi vào từng góc khuôn viên. Trên trần nhà kính, hàng dãy chậu hoa đủ màu sắc từ những loại hoa nhỏ nhắn như hoa phong lan, hoa dạ yến thảo đến những bông hoa lớn rực rỡ như hoa hồng và hoa cẩm tú cầu. Mỗi loại hoa đều phô diễn vẻ đẹp riêng biệt, tạo nên một bức tranh vô cùng sống động và phong phú.

Dưới bóng mát của các cây cỏ, Doãn Hạ Chi ngồi bên bàn trà được bày trí đẹp mắt, nhìn ra cảnh quan tươi mới của vườn hoa. Ánh nắng mặt trời chiếu sáng qua kính, làm nổi bật nét đẹp tự nhiên của cậu. Ánh sáng nhấp nhô trên mái tóc nâu, tôn lên làn da trắng mịn và đôi mắt lấp lánh dưới ánh nắng. Doãn Hạ Chi tỏa ra vẻ đẹp thanh khiết, như một bức tranh sống động đầy tinh tế.

Cùng với bầu không khí trong lành của khu vườn hoa, Doãn Hạ Chi thưởng thức hương vị nhẹ nhàng của tách trà thơm phức. Cậu nhấm nháp từng ngụm trà, một tay lướt nhẹ trên bàn phím laptop, tiếp tục sự sáng tạo và sáng tác tác phẩm của mình. Ánh nắng mặt trời chiếu qua lớp kính, tạo nên một không gian rực rỡ và ấm áp, khiến khu vườn hoa trở nên lung linh hơn bao giờ hết.

Doãn Hạ Chi viết một câu chuyện tình yêu, tác phẩm "1314 cách yêu em", là câu chuyện cậu luôn mơ đến. Quyển sách đầu tay này của cậu cũng sắp hoàn thành, là một câu chuyện tình yêu vừa ngọt vừa đắng. Mỗi trang viết, mỗi câu chữ đều mang trong mình tâm tư và khát khao của cậu về một tình yêu trọn vẹn.

Trong câu chuyện, nhân vật chính yêu một người đàn ông mạnh mẽ và kiên cường, người mà cậu đã dành trọn trái tim. Những dòng văn chảy trôi dưới ngòi bút cậu, kể về một mối tình đầy đam mê nhưng cũng lắm thử thách, tình yêu của cậu dành cho Lâm Thiên.

Nếu không thể cùng anh trong hiện thực, Doãn Hạ Chi muốn được ở bên anh trong từng trang viết của mình, nơi cậu có thể tạo ra một thế giới mà tình yêu của họ không bị ngăn cách bởi bất kỳ rào cản nào.

Khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt cậu, nụ cười nhẹ nở trên môi, cậu cảm nhận được niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong lòng. Dù chỉ là trong tưởng tượng, nhưng điều đó cũng đủ để làm cậu thấy mãn nguyện. Cậu tiếp tục viết, từng dòng chữ mang theo cả tình yêu và hy vọng, với mong muốn một ngày nào đó, có thể sống trong một tình yêu đẹp như trong giấc mơ của mình. Sẽ không ai hiểu được, cậu yêu anh đến nhường nào. Trong những giây phút tuyệt vọng nhất, khi cậu muốn buông bỏ tất cả, chỉ có người ấy đã đưa tay ra, dù chỉ là tiện tay cứu rỗi cậu như một vật nuôi. Nhưng không có anh, cậu đã chết từ hôm đó rồi.

Những khoảnh khắc đau đớn và trống trải đó, cậu vẫn không ngừng nhớ về anh, như một chiếc neo giữ cậu lại giữa biển cả mênh mông của nỗi đau. Lâm Thiên có lẽ không biết, hay thậm chí không quan tâm, rằng hành động nhỏ bé đó đã cứu sống cậu, đã cho cậu một lý do để tiếp tục sống, dù chỉ là để chờ đợi anh, để yêu anh trong thầm lặng.

Cậu biết rằng tình yêu của mình có thể không bao giờ được đáp lại, nhưng cậu không thể ngăn trái tim mình không rung động trước anh. Cậu yêu anh đến mức đau đớn, đến mức không thể rời xa, ngay cả khi bị tổn thương nhiều đến thế. Và dù anh có coi cậu như một món đồ, một vật nuôi, thì với cậu, anh vẫn là cả thế giới, là lý do duy nhất để cậu tiếp tục tồn tại.

Trời ngả màu cam, hoàng hôn buông xuống, nhuộm cả khu vườn và nhà kính trong ánh sáng ấm áp. Doãn Hạ Chi khép laptop lại, lặng lẽ trở vào nhà. Cậu xuống bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho Lâm Thiên, bận rộn cả buổi chiều với từng món ăn tinh tế. Đến khi mọi thứ đã sẵn sàng, cậu ngồi bên mâm cơm, chờ anh trở về.

7 giờ.

8 giờ.

Rồi 10 giờ.

Anh vẫn chưa về. Mâm cơm được hâm đi hâm lại không biết bao nhiêu lần. Bụng đói meo, cậu vẫn ngồi đó, đôi mắt dần nặng trĩu vì mệt mỏi và buồn ngủ.

Đến khi Lâm Thiên về đến biệt thự, đã là 12 giờ khuya. Anh bước vào, thấy đèn nhà vẫn sáng. Bước đến phòng ăn, anh nhìn thấy bóng dáng mảnh mai, nhỏ bé của Doãn Hạ Chi, đầu gối lên hai tay, ngủ gật trên bàn. Trên bàn là mâm cơm nguội ngắt. Không hiểu sao, anh chợt nhớ đến nụ cười của cậu lúc sáng, nhớ đến lời hứa chờ anh về. Một chút tội lỗi đột nhiên dâng lên trong lòng anh.

Doãn Hạ Chi giật mình choàng tỉnh, thấy anh đứng trước mặt. Nhìn đồng hồ đã chỉ 12 giờ, nước mắt đột nhiên tuôn rơi. Cậu cảm thấy rất ấm ức, dù anh không bảo cậu đợi nhưng ít nhất, một cuộc gọi báo không về ăn cơm cũng không có.

Lâm Thiên thấy cậu khóc thì không biết phản ứng thế nào. Doãn Hạ Chi đưa tay dụi mạnh lên mắt, cố nén tiếng nức nở, hai mắt đỏ hoe ngước nhìn anh. "Anh đã ăn tối chưa? Để em hâm lại đồ ăn nhé."

"Tôi ăn rồi," Lâm Thiên trả lời, hơi chột dạ.

"Lần sau, anh có thể báo với em nếu anh không ăn cơm ở nhà được không? Em biết em chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh, em không có quyền đó. Nhưng mà, chỉ một tin nhắn thôi cũng được ạ, em sẽ không đòi hỏi gì nữa," cậu nén nước mắt, cúi đầu nói, tay thu dọn bàn ăn. Một kiếp trước anh cũng như vậy, nhưng cậu chỉ im lặng chịu đựng, không một lời than phiền, cũng ngoan ngoãn không khóc trước mặt anh, sợ anh chán ghét.

Nhìn cậu lặng lẽ thu dọn, lòng Lâm Thiên bỗng dậy lên một cảm giác không tên. Anh đã quen với sự im lặng và ngoan ngoãn của cậu, chưa từng thấy cậu bộc lộ cảm xúc chân thật như vậy. Thêm một lần, anh lại cảm thấy trái tim mình như bị thắt lại, một cảm giác mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ có với người vợ trên danh nghĩa này.

Doãn Hạ Chi thu dọn chén đĩa một cách lặng lẽ, cố kìm nén cảm xúc đang dâng trào. Cậu không muốn tỏ ra yếu đuối, nhưng sự vô tình của Lâm Thiên khiến cậu không thể kìm lòng được. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, Lâm Thiên đột nhiên cảm thấy một nỗi day dứt khó tả. Anh luôn nghĩ rằng cậu chỉ là một người vợ trên danh nghĩa, nhưng giờ đây, trước mặt anh là một người con trai với những cảm xúc chân thật, mong manh và dễ bị tổn thương. Khoảnh khắc ấy, anh nhận ra rằng, có lẽ anh đã quá vô tình.

Đột nhiên anh nhớ lại ngày hôm đó, lần đầu anh gặp Doãn Hạ Chi. Trước cửa khách sạn lớn, một thân hình nhỏ bé bị một đám người đánh đập dã man. Máu chảy ra từ vết thương trên đầu cậu, nhuộm đỏ cả mặt đất. Đôi mắt trong veo của cậu trở nên đục ngầu, ánh lên sự tuyệt vọng và đau đớn. Cậu nằm thoi thóp, hơi thở yếu ớt như muốn buông bỏ tất cả.

Lâm Thiên lúc đó vừa từ khách sạn bước ra, nhìn thấy cảnh tượng ấy, anh không hiểu sao mình lại dừng chân. Anh vốn không phải người hay lo chuyện bao đồng, những chuyện như thế này thường chẳng hề khiến anh bận tâm. Nhưng đôi mắt ấy, ánh lên sự tuyệt vọng đến tột cùng, khiến anh không thể rời đi.

Anh không suy nghĩ nhiều, bước tới và ra lệnh cho đám người kia dừng lại. Anh không hiểu sao mình lại làm như vậy, nhưng anh biết nếu không cứu cậu bé đó, anh sẽ hối hận cả đời.

Nhìn Doãn Hạ Chi trước mặt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, Lâm Thiên chợt nhận ra rằng, cậu bé ngày nào vẫn còn đó, với những cảm xúc chân thật và mong manh. Anh đã quen với sự im lặng và ngoan ngoãn của cậu, nhưng giờ đây, sự bộc lộ cảm xúc của cậu khiến anh phải suy nghĩ lại về tất cả những gì đã qua.

Anh chợt cảm thấy mình có trách nhiệm hơn với cậu, không chỉ vì nghĩa vụ mà còn vì một tình cảm nào đó đang dần nảy nở trong tim anh, một thứ tình cảm mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ có với người vợ trên danh nghĩa này.

Mang Doãn Hạ Chi về đây cũng chỉ vì ông nội ép anh phải kết hôn, nếu không ông sẽ không chịu chữa bệnh. Lâm Thiên, với tính cách lạnh lùng và kiêu ngạo, ban đầu không hề nghĩ đến chuyện lập gia đình. Nhưng lời nói của ông nội như một mệnh lệnh, không thể từ chối. Anh đành phải tìm đại một người để lấy. Hôm đó, khi thư ký Trương nhắc đến Doãn Hạ Chi, anh thoáng nhìn tấm ảnh và hồ sơ của cậu, lập tức đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.

Mang Doãn Hạ Chi về không phải vì tình yêu hay sự quan tâm, mà chỉ để thỏa hiệp với ông nội. Anh cần một người vợ trên danh nghĩa, và Doãn Hạ Chi trở thành người được chọn một cách ngẫu nhiên. Trong lòng Lâm Thiên, luôn có một người khác - người anh thực sự muốn lấy, nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của em ấy. Anh đã vì em ấy mà chờ đợi rất lâu, rất lâu... Doãn Hạ Chi vốn chỉ là người thay thế, một phần của kế hoạch tạm thời.

"Được," Lâm Thiên lên tiếng đồng ý lời đề nghị của cậu.

"Cảm ơn anh, vậy chúng ta kết bạn trên Social Media với nhau được không ạ? Cũng tiện liên lạc hơn ạ." Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh sự chờ mong, vì khóc mà khóe mắt và chiếc mũi nhỏ đỏ hoe, nhìn như bé nai con bị thương, rất đáng yêu.

"Được, đưa điện thoại cậu đây," anh đáp.

"Đây ạ." Cậu nhanh chóng cầm điện thoại chạy đến đưa cho anh. Lâm Thiên bấm một vài thao tác rồi lấy điện thoại mình ra đồng ý kết bạn. Cậu chăm chú nhìn từng động tác của anh, đôi mắt tràn đầy hy vọng và niềm vui nhỏ bé.

"Nghỉ ngơi sớm đi." Nói rồi anh trả điện thoại lại cho cậu, quay lưng bước lên lầu.

"Dạ, anh yêu ngủ ngon nha." Doãn Hạ Chi vui vẻ đáp, giọng cậu rất hay, như tiếng chuông vang, rất êm tai. Cầm điện thoại, cậu thầm nghĩ, cả hai đã có thêm bước tiến mới rồi. Đời trước cho đến khi dọn khỏi Lâm gia, cậu cũng chưa từng nhắn tin với anh.

Lâm Thiên bước lên lầu, đầu óc vẫn còn lởn vởn hình ảnh của Doãn Hạ Chi với đôi mắt đỏ hoe và nụ cười tươi rói. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào tâm trí anh. Anh không hiểu sao mình lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Doãn Hạ Chi ngồi lại trong phòng ăn, lòng tràn ngập niềm vui. Cậu nhìn vào màn hình điện thoại, thấy tên Lâm Thiên trong danh sách bạn bè của mình. Điều này tưởng chừng đơn giản nhưng đối với cậu lại là một bước tiến lớn. Đời trước, cậu luôn cảm thấy mình như một cái bóng trong cuộc đời của Lâm Thiên, không có vị trí rõ ràng, không được anh chú ý.

Trong khoảnh khắc đó, Doãn Hạ Chi không thể không mỉm cười. Cậu biết mình phải cố gắng hơn nữa để Lâm Thiên có thể nhận ra tình cảm chân thành của mình. Bây giờ, cuộc sống mới này cho cậu cơ hội để thay đổi. Cậu thầm tự nhủ sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để đến gần hơn với Lâm Thiên, để anh nhận ra tình cảm thật sự của cậu.

Doãn Hạ Chi uống một ít sữa rồi tắt đèn phòng ăn, nhẹ nhàng bước lên lầu. Trong ánh đèn mờ ảo của hành lang, cậu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Đêm đó, khi nằm trong chăn ấm, Doãn Hạ Chi không thể ngừng mỉm cười. Những ký ức của kiếp trước ùa về, nhưng lần này chúng không làm cậu đau đớn mà ngược lại, mang đến một cảm giác hy vọng một tương lai mới.

Đời trước, Lâm Thiên luôn lạnh nhạt với cậu. Những lần hiếm hoi anh gần gũi, đều là những khoảnh khắc đầy mạnh bạo và đau đớn, như thể anh chỉ coi cậu là một cậung cụ để thỏa mãn nhu cầu. Dù biết rằng yêu anh là một sai lầm, rằng sự tồn tại của cậu chỉ đem lại cho mình tổn thương, Doãn Hạ Chi vẫn không thể ngăn trái tim mình rung động vì anh. Đêm nay, cậu lại mơ về anh, nhưng không phải những giấc mơ đầy đau khổ như trước kia, mà là những giấc mơ đẹp đẽ, nơi anh mỉm cười với cậu, nơi họ cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc bình yên.

Dù biết rằng yêu Lâm Thiên là sai lầm, cậu không thể ngăn trái tim mình đập loạn nhịp khi nghĩ về anh. Cậu biết mình ngu ngốc, biết rằng bản thân đang tự dấn thân vào con đường đầy chông gai và đau khổ. Nhưng tình yêu không phải là thứ mà cậu có thể kiểm soát. Nó như một dòng nước chảy, dù cố gắng ngăn lại, nó vẫn tìm cách len lỏi và tràn ra. Cậu đã vô phương cứu chữa, trái tim đã thuộc về Lâm Thiên từ lâu và chẳng thể quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro