Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9: Động cái liền sừng cồ lên Công X Mỹ thiếu niên khoai to Thụ (Hoàn thành)

***

Trong kho hàng truyền đến một tiếng vang thật lớn, nhưng thật lâu sau cũng không có người lên tiếng.

Cao Tĩnh lần nữa nhấc chân bước đi, lại nghe được phía sau có người phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ đè nén, rất cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn từ bên trong bờ môi cắn chặt tràn ra ngoài.

Bước chân nâng lên lại buông xuống.

Diệp Dĩ Thần lê trên mặt đất, duỗi tay với lấy cái điện thoại bị rơi vỡ nát bươm. Cậu cũng không sợ bẩn, cởi truồng ngồi trên sàn nhà đầy tro bụi, cẩn thận nắm chặt đồ vật trong tay.

Cao Tĩnh sẽ không quay đầu, cậu biết.

Trai thẳng kia trong lúc vô tình xâm nhập giới này, cùng với loại người từ sâu bên trong phóng đãng không chịu nổi như cậu hoàn toàn khác biệt, hoàn, toàn, không, giống, nhau.

Diệp Dĩ Thần cúi thấp đầu, ngón tay vô thức gãi lên vết nứt trên màn hình điện thoại đi động, lặng lẽ cong môi. Đột nhiên, cậu cảm giác có người tới gần, hơi bối rối ngẩng đầu lên.

Cao Tĩnh từ trên cao nhìn xuống cậu.

"A Tĩnh." Diệp Dĩ Thần thấy là hắn, ánh mắt hơi động, rất tự nhiên đưa ra lời thỉnh cầu với hắn, "Anh đưa em về nhà đi......"

Cao Tĩnh lông mày nhíu chặt.

Quần áo Diệp Dĩ Thần bị kéo cắt xé, treo lơ lửng từng dải trên thân, căn bản che không được cái gì. Con cặc lớn như cột chống trời đã nhận ra Cao Tĩnh tới gần, lập tức hồi tưởng lại cảm giác sợ hãi khi bị nam sinh dùng sức nắm khủng khiếp bóp đến cơ hồ sắp nổ tung, đáng thương xìu xuống. Mà chủ nhân của nó đang ở thời điểm cả thể xác và tinh thần đều mệt rã rời, hốc mắt có chút đỏ, trong lòng rõ ràng là khổ sở, nhưng trên mặt lại nhanh chóng mỉm cười với Cao Tĩnh.

Cao Tĩnh dường như chưa từng thấy biểu cảm nào khác trên mặt cậu ngoài tươi cười.

Nhưng mà, hiện tại Diệp Dĩ Thần cười so với khóc còn khó coi hơn, thêm cả bộ dạng bị người ta dùng bạo lực lăng nhục này, càng thêm khó coi.

Cao Tĩnh: ......"

"A Tĩnh......" Diệp Dĩ Thần quan sát nét mặt của hắn, nhõng nhẽo nói: "Đưa em......"

"Bảo ba mẹ cậu tới đón!" Cao Tĩnh lửa giận còn chưa nguôi, thật muốn đem cậu ra lại đánh cho một trận.

"Mẹ em đi công tác rồi......"

"Ba cậu!" Cao Tĩnh hận không thể véo tai cậu mà nói chuyện.

"Không có ba......" Diệp Dĩ Thần ủy khuất nói, lại cười hì hì kéo ống quần Cao Tĩnh, "Chỉ có một người ba tên Cao Tĩnh thui......"

"Cậu còn cười được! Đến cùng có cái quái gì buồn cười?!" Cao Tĩnh gầm lên, đồng thời cảm thấy Diệp Dĩ Thần đúng là có bệnh.

Đương nhiên là có bệnh rồi, mà còn là bệnh không nhẹ, nếu không thì sao có thể xem hiểu thứ hắn vẽ ra trong tình trạng bực bội cực đoan.

Diệp Dĩ Thần cuối cùng bị tiếng rống của hắn làm cho an tĩnh lại, chậm rãi thu liễm nụ cười mỉm trên mặt, có chút không vui cúi thấp đầu xuống.

Trên người bị ném lên hai kiện quần áo, là Cao Tĩnh nhặt được từ dưới đất lên, chỉ để lại cho chủ cũ là tên đồng bóng một cái quần cộc.

"Con mẹ nó cậu mặc quần áo vào cho tôi!"

Diệp Dĩ Thần liếc nhanh hắn một cái, đem quần áo rõ ràng không vừa vặn chòng lên người, ngẩng đầu lên thì Cao Tĩnh đã đi xa.

"A Tĩnh! Chờ em một chút......" Diệp Dĩ Thần khập khiễng đuổi theo phía sau.

Cao Tĩnh cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, thề sẽ không để ý đến cậu nữa, không ngờ vừa mới ra khỏi cửa nhà kho, người theo đuôi phía sau liền bắt đầu làm mình làm mẩy.

"Ai da! A Tĩnh, anh cõng em đi mà......" Diệp Dĩ Thần dậm chân, "Cái quần này thật nhỏ mà! Siết người ta đau quá, "ớt" sắp gãy mất......"

Cao Tĩnh bước chân loạng choạng, quay đầu thì thấy Diệp Dĩ Thần cực kỳ khó chịu banh hai đùi ra, dửng dưng để cự vật dưới háng đung đưa lủng lẳng, bước như con rùa đi trên đường.

Thấy Cao Tĩnh thành công bị mình hấp dẫn lực chú ý, Diệp Dĩ Thần vui vẻ lắc mông đi tới, miệng kêu: "A Tĩnh......"

Còn chưa nói hết câu, cậu liền bị nam sinh không thể nhịn được nữa, đẩy vào một góc của nhà kho.

Chiếc quần vừa mặc vào lại bị cởi ra, lòng bàn tay dày dặn phủ lên cặp mông bị tàn phá thê thảm, dùng sức nhào nặn.

Cao Tĩnh thô bạo tách ra bắp đùi của cậu, dương vật dữ tợn xuyên thẳng vào nơi mềm mại sâu trong thiếu niên.

"A! A Tĩnh, cậu lúc nào mà......" Diệp Dĩ Thần đau đến chảy nước mắt sinh lý, nhưng ánh mắt mơ hồ lại không nỡ rời khỏi người trước mắt.

Cao Tĩnh không hề sợ hãi đối mặt với đôi mắt quyến rũ đó, cúi đầu cắn lên môi thiếu niên, hung hăng đụ địt.

Người một hồi khóc một hồi rên dưới thân hắn, vừa dâm vừa đĩ lại không biết xấu hổ.

Nhưng hắn hết lần này tới lần khác không buông bỏ được.

Ài.

Kỳ thật, chiều hôm đó còn có một người nữa đi đến nhà kho bỏ hoang, bởi vì nhát gan không dám tiến lên, chỉ đi lòng vòng xung quanh nhà kho.

Đứng xem toàn bộ quá trình sự việc diễn ra, cậu ta cơ hồ sụp đổ, trong cái trường học gay 'hiếm có khó tìm công' này, hai con cặc cậu ta coi trọng thế mà mẹ nó Đụ! Lẫn! Nhau! Rồi!

Mới tưởng tượng cảnh tượng kia một chút...... Hoàn toàn nhìn không nổi á!

Trải qua hai lần bị cắm sừng, bạn học Cao Tĩnh cuối cùng 'vò mẻ không sợ sứt', tìm về một con điếm lẳng lơ bạn chịch 'rớt đầy đất', mỗi ngày trôi qua đều giống như bị cao huyết áp, bất cứ lúc nào cũng hai mắt trợn ngược toan bỏ đi.

Lỗ đít của mỹ thiếu niên vang danh toàn trường Diệp Dĩ Thần là của hắn rồi, nhưng hắn phải để mắt đến con cặc phía trước của tiểu thụ nhà mình, phòng ngừa cậu có thể ra ngoài đụ đàn ông bất cứ lúc nào.

Diệp Dĩ Thần lại càng mù quáng, bỏ mặc bao nhiêu lỗ đít xinh đẹp như vậy không đụ, lại nằm dưới thân đàn ông rên rỉ mỗi ngày.

Hà Minh Vũ trong lòng đau khổ nhưng cậu ta không nói.

Sau khi đi săn ở gần trường học một thời gian, cậu ta đối cuộc sống khốn khổ này thất vọng cực độ, quyết định tiếp tục sự nghiệp vĩ đại bắt đầu nảy mầm từ vài tháng trước của mình.

Cậu ta phải làm công.

Ừm!

(Toàn văn hoàn thành)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro