Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu hoa yêu truy phu ký – Thiên Thu Tại Thời

~Editor: Thảo

Chương 9:

Trong các cung điện, đèn đuốc dần được thắp lên, vẫn chưa đến giờ ngủ của các chủ tử, đây vốn là thời gian những hạ nhân bận nhất, nhưng trong Lưu Xuân đình lại rất im lặng, đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại không có chút tiếng người nào.

Lục Chất lúc này đang ngồi trên chủ vị, hai tay cầm một ly trà nóng, vô cùng nhàn nhã mà thổi hai cái.

Cách hắn ba bước chân, quỳ hai hàng bên trong là cung nữ cùng nội thị phục vụ bên trong đình, bên ngoài là các thái giám cùng cung nữ phụ trách các việc nặng như vẩy nước, lau nhà, quét dọn, quỳ đầy đất, Lục Chất thấp giọng nói một câu, lại truyền rõ ràng đến tai mỗi người.

"Ai nói trước?"

Bảo Châu quỳ gần hắn nhất rùng mình một cái, tất cả những suy nghĩ từ trước của nàng đều là Lục Chất đến hỏi nàng, nàng phải đáp sao cho đúng.

Nhưng bây giờ, ai nói trước? Nói cái gì? Từ lúc nào thì bắt đầu nói, nói bao nhiêu... Hai giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Bảo Châu rỉ ra, môi mím đến trắng bệch.

Nha đầu bị nàng đuổi tới thư phòng vừa dược Nghiêm Dụ An cùng hai tên thái giám mang đến, trong lòng Bảo Châu tức đến nhỏ máu, mang theo nàng ta bao lâu nay, chả lẽ không có tí tác dụng nào sao? Hôm nay hai người chưa từng nói chuyện với nhau, nàng căn bản không biết Lục Chất biết cái gì, không biết cái gì.

Nếu nha đầu chết tiệt kia khai hết ra? Chỉ là một đại nha đầu như nàng, dám ở trước mắt chủ tử nói luyên thuyên sao?

Bảo Châu kinh hãi chớp chớp mắt, rất nhanh liền hủy bỏ phỏng đoán này của mình.

Làm nô tài cũng có quy củ của nô tài, bây giờ tiểu nha đầu là cung nữ dưới trướng Bảo Châu, nàng hôm nay ở trước mặt chủ tử bán Bảo Châu, ngày mai ai biết nàng có vì những cám dỗ khác mà bán chủ tử không. Trong hoàng cung, người bán chủ cầu vinh là người bị mọi người kiêng kị nhất, bán đứng nàng, tiểu nha đầu sẽ không nhận được cái gì tốt.

Rất nhanh, Bảo Châu đã nghĩ xong, trong lòng cũng có thêm dũng khí. Lục Chất cũng chỉ vừa hỏi, nàng cắn môi, chuẩn bị đánh cược một lần.

"Điện hạ, nô tài nói."

Mặt Lục Chất không có chút cảm xúc nào, cũng không khiến người ta nghe ra được cái gì từ giọng nói, chỉ bình tĩnh hỏi: "Ngươi tên gì? Tiến lên đây rồi nói."

Tiểu thái giám vội vàng dùng cả tay lẫn chân bò vào trong phòng, quỳ cách Bảo Châu một chút, dập đầu hai cái rồi nói: "Điện hạ, nô tài gọi là Thuận Ý, trước đó mới được Nghiêm công công điều đến Lưu Xuân đình phục vụ."

Lục Chất nhìn Nghiêm Dụ An, Nghiêm Dụ An liền quay sang nói với tiểu thái giám:

"Không cần quá lo lắng, ngưới cứ bình tĩnh. Buổi sáng hôm nay, từ lúc Tử Dung chủ tử tỉnh đến khi điện hạ đến đây, chủ tử, cùng người bên cạnh chủ tử, làm cái gì, nói cái gì, ăn uống cái gì, ngươi hãy nói ra rõ ràng."

Tiểu thái giám rất khẩn trương, lại dập đầu thêm mấy cái nữa, rất dùng sức, tạo ra tiếng vang cộc cộc cộc.

Dập đầu xong, hắn mới quỳ rạp xuống, cung kính nói: "Vừa qua canh ba được một nén nhang, chủ tử liền tỉnh. Lúc đó Bảo Châu đang ở hậu viện điện hạ hầu hạ ngài, là Ngọc Châu phục vụ chủ tử. Sau khi thay quần áo cùng rửa mặt, Ngọc Châu phục vụ chủ tử ăn nửa chén cháo nấm hương, điểm tâm chỉ dùng một miếng bánh hoa quế chưng đường cùng nửa miếng bánh hoa mai, tất cả đều được mang lên ngay khi làm xong, không qua tay người khác. Sau khi chủ tử ăn xong, Bảo Châu cô nương trở lại, chủ tử hỏi điện hạ ở đâu, Bảo Châu nói điện hạ chưa dậy, khi nào chủ tử uống thuốc xong sẽ sai người đến xem sao."

Ly trà trong tay Lục Chất nhẹ vang lên một tiếng, Thuận Ý co rúm lại, không biết mình nói sai chỗ nào, theo hắn nghĩ, chuyện thực sự sẽ khiến điện hạ tức giận, còn ở phía sau cơ.

Bảo Châu lúc này đã quỳ rạp trên mặt đất, trái tim nảy lên, như muốn nhảy ra khỏi ngực nàng, nàng muốn mở miệng xin tha, Nghiêm Dụ An nháy nháy mắt, liền có hai tên thị vệ xông lên, một người đè nàng xuống, một người che miệng nàng lại, không cho nàng động đậy.

Lục Chất nói: "Nói tiếp."

"Dạ, điện hạ." Thuận Ý run lên, nói: "Toa thuốc là do Liễu đại phu kê sau khi chủ tử giảm sốt, tối hôm qua sau khi chủ tử dùng thuốc đã tốt hơn, cũng đã vui vẻ hơn chút. Chủ tử sau khi dùng thuốc cùng hai miếng táo mật, lại hỏi Bảo Châu cô nương thêm mấy lần, điện hạ đã dậy chưa."

Thuận Ý nuốt nước bọt một cái: "Bảo Châu cô nương trả lời... Nói điện hạ có nhiều việc phải làm lắm, không, không có thời gian để ý đến mấy tên nô tài như chúng ta."

Nói ra cái này, Nghiêm Dụ An cũng không còn cách nào trấn định nữa, đôi tay đầy vết chai nắm chặt hơn, đầu cúi càng thấp. Nhưng Lục Chất không cho hắn quỳ, hắn không thể quỳ.

"Còn gì nữa không?" Lục Chất nói: "Nói hết một mạch luôn đi."

"Dạ, điện hạ. Sau đó, chủ tử không chờ được nữa, nói mình muốn đi tìm điện hạ. Thế nhưng Bảo Châu lại nói điện hạ đã phân phó, không cho phép chủ tử ra khỏi Lưu Xuân đình, các thái giám cùng cung nữ giữ cửa không thể làm gì khác hơn là ngăn lại." Trán Thuận Ý dí sát vào mặt đất lạnh như băng, dù cố khống chế như thế nào đi nữa, thanh âm vẫn phát run: "Bảo Châu cô nương không cho chủ tử mang giày, chỉ nói là điện hạ không cho phép. Chủ tử tự mình đi, xuýt chút nữa ngã từ trên giường xuống. Đi đến cửa, các nô tài ngăn, chủ tử... Chủ tử vành mắt đỏ bừng, miệng chỉ nói 'Van xin các ngươi, ta muốn tìm...' chủ tử gọi tục danh của điện hạ. Bọn thái giám không gánh nổi van xin của chủ tử, không thể làm gì khác ngoài việc quỳ xuống, nhưng vẫn ngăn lại..."

"Ồn ào một trận, đến khi các nô tài không biết làm gì nữa, chủ tử đột nhiên quay người lại về giường. Cho đến lúc điện hạ tới, không đi ra ngoài nữa." Thuận Ý nói: "Nô tài không thấy trên giường chủ tử có động tĩnh gì, non nửa giờ sau, Ngọc Châu nói lo chủ tử nín thở lâu quá sẽ phát bệnh, nói với Bảo Châu cô nương cho truyền đại phu, Bảo Châu không đáp ứng, bưng một ly trà vào. Một lát sau, Ngọc Châu liền vội vã chạy đến thư phòng của điện hạ. Sau đó Bảo Châu có nói vài lời với chủ tử, nô tài... Nô tài tội đáng chết, nô tài thức sự không dám nói lại...."

Nghiêm Dụ An khẽ liếc nhìn sắc mặt Lục Chất, đè ép âm thanh, quát: "Nô tài đáng chết, điện hạ bảo ngươi nói, ngươi còn có cái gì không dám nói, hả?"

Thuận Ý cả người đều là mồ hôi lạnh, thấm ướt cả bộ y phục thái giám của mình, hắn cắn răng, nói hết lại những gì Bảo Châu nói với Tử Dung cho Lục Chất, không hơn không kém chữ nào.

Từng câu từng chữ vang lên, sau đó, trong Lưu Xuân đình, im lặng đến nỗi như nghe được tiếng kim rơi.

Một hồi lâu sau, Lục Chất đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói một câu "Tốt lắm", sau đó cầm ly trà trên tay, ném mạnh về phía Bảo Châu, vỡ tan tành trước mặt nàng.

Bảo Châu dùng hết sức giãy giụa, hai tên thị vệ suýt chút nữa không giữ được nàng, nàng liều mạng cố đến gần Lục Chất, giống như muốn dập đầu xin tha, trong miệng kêu ô ô.

Lục Chất không liếc nàng một cái, im lặng một hồi, mới nói với Nghiêm Dụ An: "Tử Dung vẫn còn đang bệnh, vẫn chưa khỏi hẳn, không nên thấy máu. Hôm nay tất cả những người đã ngăn cản Tử Dung, không cần đánh đến chết, nhưng mỗi người bị phạt bốn mươi trượng, trừ nửa năm tiền thưởng. Những người còn lại phạt hai mươi trượng, trừ ba tháng tiền thưởng."

Trượng dùng để thi hình được làm từ thân cây trúc, đầu to đường kính khoảng một tấc, đầu nhỏ hoảng nửa tấc, lóng trúc được cạo sạch, lúc hành hình nâng lên thật cao, rơi vào mông, thanh âm nhỏ, lại đau vào bên trong, là một thứ dùng để giết người không thấy máu.

Những người có thể chịu hai mươi trượng mà không ngất là rất ít, còn đến bốn mươi trượng, phải nằm trên giường ít nhất ba tháng.

Có những tên nô tài thể chất yểu ớt, chịu đánh như vậy chẳng bằng ban chết.

Nhưng nghe Thuận Ý nói ra những điều kia, thấy Lục Chất xử lý như vậy, đối với những người trong sân chính là thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, trong lòng tuy còn hốt hoảng, nhưng lại vô cùng đội ơn Tử Dung, từ nay cũng không dám coi thường cậu nữa.

Nghiêm Dụ An khom người đáp ứng, Lục Chất tiếp tục nói: "Còn với nô tài vọng tưởng suy đoán ý nghĩ của chủ tử, Cảnh Phúc điện của ta không chứa nổi, cũng không dám làm gì. Ngươi đưa nàng trở về Nội Vụ phủ đi, nhớ nói rõ sự tình cho họ.

Búi tóc trên đầu Bảo Châu giờ đã bị xõa tung ra, những lời nói của Lục Chất giống như rút hết mọi sức lực của nàng, mặt mày phờ phạc mềm nhũn quỵ xuống đất, hai tên thị vệ buông nàng ra, không giữ nữa, nàng khẽ mở miệng, nhưng không thể phát ra chút âm thanh nào.

Dù phạt nặng đi chăng nữa, chỉ cần vẫn còn công việc, cũng không quá ghê gớm, khó chịu đựng nhất vẫn là bị đuổi khỏi Cảnh Phúc điện.

Cung nữ bị trả về Nội Vụ phủ có kết quả gì, Bảo Châu vô cùng rõ ràng. Bình thường trải qua huấn luyện của những ma ma trong đó ai ai cũng đều bị lột một lớp da, huống chi nàng còn có tội danh như vậy. Hơn nữa, không chỉ những hành hạ đó, mà sau khi kết thúc, cũng sẽ không có cung nào muốn nhận nàng.

Các Đại thái giám Đại cung nữ trong cung đều có ánh mắt rất cao, làm sao có thể cho phép nô tài có tiền án như vậy vào cửa?

Nàng chỉ mới mười lăm, nhưng sau này, chỉ có thể làm việc cùng với những cung nữ thái giám già nua, không được ai yêu thích.

Bọn thái giám cung nữ đều bị hình phạt cho Bảo Châu dọa sợ đến ngây người, nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng kịp.

Sau này chỉ cần dùng hết sức mà phục vụ Tử Dung, cậu tốt, bọn họ cũng sẽ tốt. Nhưng nếu Tử Dung có chỗ nào không thoải mái, bọn hắn sẽ trở thành Bảo Châu thứ hai, thứ ba...

Thấy thời gian đã không còn sớm, Nghiêm Dụ An nói: "Nô tài đáng chết, nhưng chuyện bẩn thỉu này lại làm phiền đến điện hạ. Chuyện đã giải quyết xong, điện ha có muốn về chính điện nghỉ ngơi không ạ?"

Lục Chất nói: "Không vội. Hôm đó ta bảo ngươi đi tìm hai tên thái giám, đây là một tên, tên còn lại đâu?"

Nghiêm Dụ An vội vàng gọi Hỉ Tường tới cho Lục Chất xem, sau khi hỏi qua tên tuổi, chỗ phục vụ trước kia, Lục Chất nói: "Được rồi, lấy hai tên này đi. Bắt đầu từ ngày mai, khi Tử Dung ra ngoài, các ngươi hãy đi theo hầu hạ."

Hai tiểu thái giám vội quỳ xuống cảm tạ, Lục Chất nói tiếp: "Hôm nay cung nữ đến thư phòng gọi là Ngọc Châu đúng không?"

Tiểu nha đầu quỳ trên mặt đất, nghe Lục Chất nói đến mình, giọng run run trả lời: "Thưa điện hạ, đúng là nô tì."

"Có công lao nhưng không thể không phạt, sau khi chịu phạt, tiếp tục phục vụ chủ tử của mình cho tốt."

Tiểu nha đầu vâng vâng dạ dạ, Lục Chất hơi trầm ngâm, nói tiếp: "Sau này đổi tên thành Ngọc Trụy đi."

Nghe hắn nói như vậy, ngày hôm sau, Nghiêm Dụ An sửa lại toàn bộ tên những người hầu có chữ Châu trong đó, từ đó về sau, không có ai nhắc đến Bảo Châu nữa.

Tử Dung chỉ cần có Lục Chất là đủ rồi, cậu cũng không để ý đến nha đầu đã dạy quy củ đã đi đâu.

Các thị vệ hộ tống Lục Chất về Thủy Nguyên các, những chuyện như vậy là lần đầu tiên xảy ra dưới mí mắt Nghiêm Dụ An, trên mặt hắn có chút không nén dược tức giận, đi theo sau lưng Lục Chất, eo càng cong xuống.

Thế nhưng Nghiêm Dụ An nhìn không thấu tâm tư của Lục Chất, vừa rồi khi xử lý mấy tên nô tài kia, hắn vẫn chưa cho tiểu công tử một danh phận nào, Nghiêm Dụ An phỏng đoán, tiểu công tử kia chắc vẫn chưa bắt được tâm của điện hạ?

Nhưng khi Lục Chất vừa bước vào Thủy Nguyên các, ngay cả áo khoác cũng chưa cởi, đã đi vào trong phòng, vừa đi vừa hỏi cung nữ: "Chủ tử của các ngươi đã tỉnh chưa? Hắn dậy có rót nước cho hắn uống không?"

Cung nữa đáp chưa, hắn mới dùng lại trước cửa, đổi quần áo, vòng qua bình phong, một lúc sau mới đi ra ngoài.

Nghiêm Dụ An nhịn không được, nhân lúc các cung nữ dang sắp xếp chăn đệm, nói với Lục Chất: "Điện hạ, tiểu công tử.... Tính tình như vậy, ở đây ngài cưng chiều hắn, nhưng lại không thể chắc chắn hắn ra ngoài có bị ai bắt nạt hay không. Nô tài nghĩ, vừa vặn trong phòng của ngài đang không có ai, hay là cho hắn một danh phận, sẽ khiến những tên nô tài này cân nhắc trước khi muốn làm hại công tử."

Nghiêm Dụ An khuyên Lục Chất thu Tử Dung, trừ việc thật lòng muốn che chở Tử Dung ra, còn có chút một chút suy tính trong đấy.

Chuyện Lục Chất kéo dài không muốn thành thân đã khiến hoàng đế không vui. Không chỉ như vậy, trong phòng của hắn cũng không có chút động tĩnh gì, Đại ma ma trong Cảnh Phúc điện đã vô cùng gấp gáp.

Trong Hoàng cung này, chuyện gì cũng có thể bị đào lên đến ba thước. Nghiêm Dụ An cũng đã cân nhắc, mấy năm gần đây, hoàng đế không ngừng tuyển tú nạp phi, Lục Chất lại làm ra vẻ không gần sắc dục, bị những người có ý đối địch vặn vẹo, thổi gió bên tai hoàng đế, nói hắn có ý muốn qua mặt hoàng đế, vậy thì quá oan khuất rồi.

Đáng tiếc Nghiêm Dụ An còn chưa kịp bày tỏ nỗi lòng của mình, trên mặt Lục Chất đã hiện lên thần sắc chưa bao giờ nghĩ tới, bật cười nói: "Ngươi nói gì vậy! Hắn mới bao nhiêu? Động một chút đã khóc sướt mướt, bảo Bổn cung nói với hắn, cũng giống như nói với một chú chó con vậy, ngươi nghĩ hắn có thể hiểu sao? Đi đi đi, lão già này, không biết ngươi đang nghĩ cái gì nữa."

Thật ra lời nói của Lục Chất có chút miễn cưỡng. Vì dù mặt Tử Dung trông có hơi non nớt, nhưng chỉ cần thái giám hoặc ma ma có chút kinh nghiệm là có thể nhìn ra, khung xương của cậu, Nghiêm Dụ An kết luận, Tử Dung dù chưa mười tám cũng đã được mười sáu, mười bảy tuổi rồi, chính là thời điểm có thể phục vụ một cách tốt nhất.

Nhưng nghe Lục Chất nói vậy, Nghiêm Dụ An cũng cười theo, tát nhẹ hai cái lên mặt mình, nói: "Là nô tài hồ đồ."

Một đêm không mộng, sáng sớm ngày thứ hai, Lục Chất đang mặc quần áo, Tử Dung ngủ phía bên kia bình phong cũng tỉnh.

Tứ điện hạ không để ý đến y phục mình còn chưa chỉnh tề, tránh ra khỏi tay những cung nữ, bao người trong chăn lại, ôm lên, cọ cọ trên mặt Tử Dung mấy cái, khóe miệng nhếch lên: "Sao không ngủ tiếp?"

Tử Dung ngốc ngốc cười, đem mặt chôn vào cổ Lục Chất, lẫn lộn gọi Lục Chất, điện hạ, điện hạ, Lục Chất, lặp đi lặp lại.

Nghiêm Dụ An cong môi cúi đầu, xoay người truyền Ngọc Trụy hôm qua đã bị phạt xong lên giúp Tử Dung thay quần áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro