Chương 1: Tái Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có thời gian, thật sự không có thời gian." Túc Úc gác chân lên bàn, ngồi như hắny xương nhìn hai cái giường em bé với vẻ mặt uể oải.

"Làm gì đâu mà không có thời gian chứ? Anh Úc, cứu một mạng người hơn xây bảy chùa. Chuyện này phải dựa vào anh đó..." Cậu trai trong điện thoại thấy không nói được nữa: "Bây giờ anh đang làm gì đó? Hồi sáng anh còn nói hôm nay rãnh rỗi mà?"

Đứa trẻ nằm trên giường em bé màu hồng-xanh lật người. Túc Úc cầm một quyển vở ghi vật lý trung học nâng cao, vừa nghe điện thoại vừa cầm bút bôi bôi vẽ vẽ, vẽ một vòng tròn lớn trên bản vẽ điện áp cực kỳ trôi chảy. Anh ấy nghe tiếng lải nhải trong điện thoại, mất kiên nhẫn giải thích: "ba tao tăng ca, tao phải trông em."

Cậu trai ồ một tiếng; "Sao ba anh lại tăng ca?"

Đúng vậy, ba tăng ca đột ngột kéo anh ấy khỏi biển học mênh mông, ban lệnh rõ ràng bảo anh ấy phải trông em trai.

Khó lắm anh ấy mới dỗ được một đứa ồn ào ngủ, bây giờ còn một đứa vẫn mở to mắt.

Túc Úc thở dài: "Mày cầu nguyện cho bản thân đi."

"Đừng mà anh! Anh rủ lòng từ bi cứu em đi, thua trận bóng này là em phải bao thằng cháu rùa kia ăn ở căn tin một tháng đó... Ăn căn tin là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn..." Cậu trai thấy có vẻ vô vọng nên nói: "Vở ghi chép, em sẽ đi mượn vở ghi chép của học thần cho anh."

Túc Úc chợt tươi tỉnh hẳn: "Mày nói thật? Mày mượn được ư?"

"Được mà!" Cậu trai đảm bảo: "Em gái ruột của học thần là bạn học của em gái em. Em sẽ mở đường cứu nước, mượn được!"

Túc Úc nghe vậy hào hứng hẳn, đứng bật dậy quay đầu nhìn tình hình bên chỗ giường trẻ em. Thằng nhóc hay quấy khóc đã ngủ say, đứa còn lại thì mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh ấy.

"Cúp máy trước đi, lát nữa nói." Anh ấy nhìn chằm chằm nó một hồi, sau đó kéo cái chăn bên cạnh, nhét tay thằng nhóc vào, nhìn nó nằm thẳng thớm rồi mới vươn tay che mắt nó lại.

Lúc Túc Lê tỉnh lại chỉ cảm thấy mắt hơi ngứa, cậu không khỏi đưa tay đẩy thứ đang che mắt mình ra. Ánh sáng cam chói bang và thiếu niên mặc đồ kỳ lạ đập vào mắt cậu. Đầu cậu đau như búa bổ, cơ thể như bị tảng đá nặng đè lên, ký ức mơ hồ lập tức phá vỡ sự đề phòng của cậu.

Chỉ trong nháy mắt, cậu đã liên kết được thiếu niên trước mặt vào ký ức của mình.

Người này tên Túc Úc, là anh trai hiện giờ của cậu.

Từ khi mở mắt chào đời vào thế giới khác người này, cậu vẫn chưa tỉnh lại từ trạng thái hỗn độn. Tiếng khóc nỉ non của trẻ con, tiếng nói chuyện của loài người, cách giao tiếp kỳ lạ... Lượng thông tin khổng lồ ngập tràn ý thức vốn mơ hồ của cậu. Cậu cứ mơ màng trải qua hai năm cho đến bây giờ mới khôi phục ý thức, sắp xếp rõ ràng lại mọi việc.

Cậu vốn là con Phượng Hoàng thuần huyết duy nhất còn sót lại trong trời đất, độ kiếp thất bại nên thần hồn ra sức chạy trốn, vọt vào dòng thời không hỗn độn. Cậu cũng không biết mình đã phiêu đãng bao lâu rồi mới vào thế giới xa lạ này, đầu thai thành con của gia đình này.

Đầu thai thành con của một gia đình bình thường, trở thành con của loài người.

Túc Lê phục hồi tinh thần, khẽ liếc nhìn người bên cạnh.

"Sao lại không có tác dụng thế nhỉ?" Túc Úc hơi bực mình. Đứa em trai này của anh rất ngoan, trước đây chỉ cần che mắt lại là ngoan ngoãn ngủ ngay: "Hồi trước ngủ nhanh lắm mà..."

"Túc Úc, cái thằng nhóc ranh này, con lại làm gì đó?"

Từ ngoài cửa bất chợt vang lên giọng nói trách móc, một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ vest trắng bước vào: "Bảo con trông em trai mà con trông như vậy đó hả? Còn động tay động chân nữa chứ. Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng có đụng vào mắt em bé, con có điều khiển được lực tay không? Lỡ làm em bị thương thì sao?"

"Nhóc Lê còn mở to mắt ra, lần trước nó ngủ với ba mẹ hai người cũng dỗ nó ngủ vậy mà?" Túc Úc cầm lấy vở ghi Vật Lý gần đó: "Con thề, hồi nãy con đụng còn nhẹ hơn lật sách nữa."

Ba Túc đặt cặp táp xuống: "Nhẹ hơn cả lật sách à? Con biết mình lật sách mạnh tới mức nào không?"

Túc Úc: "..." Không thể giải thích!

Ba Túc nhìn ánh đèn chiếu sáng hai chiếc giường trẻ em, khẽ bước đến thật chậm. Bé con trên chiếc giường nhỏ màu hồng-xanh đã ngủ say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, còn bé con bên giường xanh dương đậm lại mở to mắt nhìn ông, đôi con ngươi trong veo phản chiếu hình bóng ông.

Đứa đã ngủ say kia là em trai Túc Minh, còn đứa đang mở mắt thao tháo là anh trai Túc Lê.

Hai đứa nhỏ được sinh ra vào rạng sáng, một đứa tên Lê, một đứa tên Minh.

Hai đứa là anh em ruột, nhưng trông không hề giống nhau mà tình trạng cơ thể cũng khác nốt.

Đứa nhỏ thừa hưởng toàn bộ dòng máu Cửu Vĩ Thiên Miêu của ba Túc, vừa sinh ra đã tràn trề sức mạnh, rất thích khóc lóc, linh lực cũng dư thừa, là một bé mèo con khoẻ mạnh vô cùng có thiên phú. Anh trai Túc Lê thì hoàn toàn trái ngược với em trai khoẻ mạnh.

Em trai rất thích khóc quấy, còn Túc Lê không rên lấy một tiếng.

Em trai dư thừa linh lực, Túc Lê lại không hề có linh lực.

Trên người em trai có dấu vết dòng máu rất rõ, Túc Lê lại như một đứa trẻ loài người bình thường, không có yêu linh, bình thường đơn giản.

Nói vậy là cặp sinh đôi của yêu tộc khác với con của loài người, khả năng thừa hưởng dòng máu của cả ba mẹ là cực đại. Em trai đã thừa hưởng dòng máu Cửu Vĩ Thiên Miêu, đáng lẽ ra anh trai cũng sẽ thừa hưởng dòng máu Thần Loan Điểu Huyết của mẹ.

Nhưng lại không hề, mẹ Túc không hề cảm nhận được dòng máu Thần Loan Điểu Huyết trong người Túc Lê.

Con non không có yêu linh, việc này đối với yêu tộc tương đương với khuyết tật bẩm sinh.

Ba Túc nhìn Túc Lê mở mắt thao láo lập tức mềm giọng hỏi: "Bé con sao lại không ngủ thế?"

Con non không trả lời ông, chỉ hơi mở to mắt nhìn ông, đôi mắt trong veo sạch sẽ chuyển động chầm chậm như đang đánh giá trang phục ông mặc, như thể ông là người xa lạ, phải xác nhận lại mới biết được.

Ba Túc đã quen nhìn ánh mắt của con non, mỗi lần ông về nhà, cậu sẽ dùng ánh mắt đó để nhìn ông. Có lúc ông đeo đồng hồ, thay kính hoặc cầm cặp táp, con non đều sẽ chú ý vào vật trang trí lạ lẫm đó.

Sau đó ông mới hiểu được, những thứ đó khiến cho cậu cảm thấy bất an hoặc sợ hãi.

"Ba xin lỗi, ba quên mất."

Ba Túc cởi vest đặt sang một bên, rồi lại tháo đồng hồ ra, sau đó mới chậm rãi lại gần cậu, thấy cậu không sợ mới khẽ khàng bế con trai lên, vừa bế vừa dỗ: "Ba đưa con ra ngoài chơi."

Cậu nắm nhẹ vào quần áo ba, không quấy, cũng không từ chối.

Ba Túc bế vô cùng cẩn thận.

Cách phòng trẻ em không xa là phòng khách, lúc này trên đất có trải thảm lông, vật dụng trong nhà và các loại đồ trang trí, những nơi bén nhọn đều đã bị bọc lại.

Ba Túc bế Túc Lê ra khỏi phòng trẻ em, lại lấy trong túi ra món đồ chơi mới mua ban sáng - một cái trống bỏi. Hạt châu nhỏ lắc lư gõ nhẹ vào mặt trống, phát ra những tiếng ngắn mà liên tục.

Túc Lê nhìn món đồ chơi phát ra tiếng vang lắc qua lắc lại, không nói gì cả. Cậu hơi cúi đầu nhìn vào đôi tay non nớt của bản thân.

Thần hồn quá mạnh, cơ thể chuyển sinh thua xa cơ thể mạnh mẽ của cậu trước đây, thậm chí còn vì phải chứa đựng thần hồn của cậu mà trở nên yếu ớt cực độ. Đây là cơ thể con non, muốn cử động khó hơn cậu nghĩ rất nhiều, không cách nào điều khiển cơ thể đi lại như ý muốn được, chỉ có thể được ba mẹ bế đi.

Túc Lê thử giật giật ngón tay, phải tốn vài phần sức lực mới nhúc nhích được đầu ngón tay, một lát sau mới hoàn toàn điều khiển nổi.

Hình như cậu vẫn sử dụng linh lực được, dùng vài yêu thuật đơn giản hẳn là không sao... Nhưng để khôi phục lại như trước kia chắc còn phải cần một thời gian.

Tiếng trống bỏi dồn dập vẫn còn tiếp tục.

Túc Lê đưa mắt nhìn trống bỏi*, không thể không nhìn nhận tình hình trước mắt.


Việc độ kiếp thất bại trôi qua đã lâu, thật ra cậu đã quen rồi. Phượng Hoàng như cậu phải tuân theo thiên kiếp chỉ là việc sớm muộn, nhưng ban đầu cậu cho rằng có thể đối mặt với độ kiếp ổn thoả bằng tri thức đã tích luỹ, không ngờ khi lâm nguy lại phạm phải sai lầm. Thần hồn lơ lửng mấy ngàn năm, khó khăn lắm mới có được cơ hội chuyển sinh mà lại đi vào một thế giới thế này.

Đây là một gia đình loài người bình thường, trong trí nhớ của cậu, người nhà rất bình thường và giản dị, ba mẹ đi làm, anh trai thì đi học.

Hiện giờ cậu hai tuổi, người trong phòng ngủ là em trai song sinh Túc Minh, người che mắt bảo cậu ngủ đi là anh trai Túc Úc, còn người đang dùng đồ chơi dỗ cậu vui là ba. Cậu còn có một người mẹ, nghe nói là "ảnh hậu", bây giờ đang "làm việc" ở ngoài.

Chỉ là Túc Lê có phải "người thường" đâu, cậu là một con Phượng Hoàng đầu thai chuyển sinh mà?

Túc Lê chỉnh đốn lại suy nghĩ: Việc quan trọng nhất là phải hoàn toàn điều khiển được cơ thể này, sau đó phải nghĩ cách tu luyện...

Nhưng thế giới này có tồn tại linh lực không? Túc Lê cảm nhận được sự lạ lùng của thế giới này, vì từ khi cậu khôi phục ý thức đến giờ hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ dấu vết linh lực nào từ thế giới bên ngoài.

"Em đừng lo, tập trung quay cảnh tối nay đi." ba Túc vừa lắc lư trống bỏi vừa gửi tin nhắn thoại cho vợ.

"Biết rồi, đã cho uống sữa rồi."

"Đúng vậy, tình hình của bé con hôm nay cũng không khác lúc trước mấy."

Ba Túc lắc trống bỏi, gửi tin nhắn thoại xong mới phát hiện ra bé con đang quay đầu nhìn mình, hình như là cảm thấy hứng thú với điện thoại của ông.

Ông đành phải đưa điện thoại cho cậu: "Bé con thích cái này sao?"

Túc Lê nhìn đồ vật hình chữ nhật trên đùi mình, dùng tay đẩy đẩy, hơi nặng.

Cơ thể cậu quá yếu ớt, dùng linh lực mà cũng không khiến vật nhỏ đó nhúc nhích được.

Cậu lại nhìn một lúc.

Lạ thật, sao lúc nãy vật này phát ra âm thanh được thế? Linh lực? Thao tác? Hay còn có nguyên nhân khác?

Tin tức hỗn loạn cùng ký ức mờ mịt trộn lẫn vào nhau, Túc Lê không khỏi sắp xếp lại ký ức một lần nữa, vật hình chữ nhật màu đen phát ra tiếng trước mặt gọi là gì? Tivi ư?

Ba Túc vẫn luôn quan sát sự thay đổi của con non, nhìn thấy cậu chạm vào điện thoại, sau đó lại dời mắt đến tivi gần đó, hoàn toàn không hề có hứng thú với trống bỏi* ông mới mua. Ông đành phải lắc trống bỏi, muốn tìm ra ngọn nguồn hứng thú của con: "Bé con không thích cái này hả?"

Túc Lê hơi chần chừ, đồ chơi trẻ con vẫn còn kêu lên liên tục, cậu nhìn bàn tay nhỏ trắng múp của mình.

Chắc là cậu phải tỏ vẻ rất hứng khởi nhỉ?

Những vật trang trí trong phòng khác hẳn với những món đồ của loài người mà cậu từng nhìn thấy, cậu không cảm nhận được một chút linh lực nào cả. Không chỉ vậy mà còn có những đồ vật vượt quá tầm hiểu biết của cậu, việc này cho thấy đây là một thế giới hoàn toàn khác.

Món đồ chơi trẻ con này không hề khơi gợi được hứng thú của cậu, cậu muốn biết rốt cuộc cái "Tivi" hình chữ nhật đằng kia là gì hơn.

Không hề có dấu vết của linh lực mà lại thần kỳ hơn cả bảo vật linh khí biết nói của cậu.

Thế giới xa lạ này thật kỳ diệu, có nhiều món đồ cậu hoàn toàn không thể giải thích nổi bằng những nhận thức lúc trước.

"Bé con muốn xem tivi hả?" Ba Túc thấy ánh mắt cậu cứ dán vào tivi, đành phải đặt trống bỏi xuống, bật tivi, lúc này đang chiếu thế giới động vật.

Túc Lê nhìn thấy mặt kính đen ngòm sáng lên thì lập tức chăm chú nhìn sang đó.

Thật lạ quá, vì sao không có linh lực mà lại có thể hiển thị được hình ảnh kỳ dị như vậy?

ba Túc nhìn thấy con non bị tivi thu hút, một lát sau vẫn thấy bé con ngoan ngoãn xem tivi, hoàn toàn không có phản ứng khác...

Nhưng mà phản ứng hôm nay của cậu hình như không giống lúc trước.

Đây là ảo giác của ông sao? Sao ông lại cảm thấy hôm nay con non thích xem tivi hơn lúc trước nhỉ?

Đã xem chăm chú mấy phút rồi đó!

"Ba ơi, đèn trong phòng hư rồi." Giọng Túc Úc vọng ra từ trong phòng, sau đó anh đi ra. Anh đã thay vào một cái áo ngắn tay và quần đùi, điểm đặc biệt duy nhất chính là sau lưng có ngọn lửa màu xanh dương thấp thoáng.

Ba Túc quay đầu lại, nhìn thấy yêu hoả lấp ló sau lưng anh thì vội trừng mắt liếc một cái.

Túc Úc nhanh chóng thu yêu hoả lại, hơi chột dạ nói: "Ngày mai ba nhớ gọi người tới sửa nhé, làm ảnh hưởng hiệu suất học tập của con."

Trong nhà có quy định không được sử dụng yêu thuật và linh lực trước mặt Túc Lê, như vậy sẽ khiến bé con nhận thấy mình khác với cả nhà, khiến cậu sinh ra cảm giác tự ti. Đây là kết luận mà ba rút ra sau khi đọc đủ thứ sách "Hướng dẫn nuôi dạy trẻ của loài người". Vì vậy nên trong lúc Túc Lê có mặt, trong nhà không cho phép sử dụng bất kỳ yêu thuật gì.

Túc Lê nghe thấy giọng nói của anh trai không hề có phản ứng, đương nhiên cũng không chú ý đến anh lẳng lặng thu yêu hoả lại.

Cậu quan sát cái tivi kỳ lạ xong lại chú ý đến những đồ gia dụng trong phòng, ghép cùng với những ký ức mơ hồ mấy năm qua, sô pha, máy lạnh...

Cậu càng nhìn càng hoảng hốt.

Những thứ này hoàn toàn không có dấu vết lưu chuyển linh lực mà lại tinh xảo, kỳ diệu hơn cả, đều không cần thao tác của người khác mà có thể tự do hành động. Nếu là trước kia, cậu muốn thao tác linh khí như vậy cũng phải hết sức tập trung vào linh khí mới sử dụng được, thế giới này làm cậu quá choáng váng.

Thật sự không tồn tại linh lực sao? Thần lực Phượng Hoàng trong cơ thể cậu làm sao thế? Sao cậu hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ dao động nào của thế giới bên ngoài vậy?

Bên kia, anh trai Túc Úc cầm giày chơi bóng đi từ trong phòng ra: "Bạn học rủ con chơi bóng, con đi giành sân đây."

"Đừng đi, nãy ba về thấy cửa sân vận động đóng rồi, con không xem dự báo thời tiết à?"

"Dự báo thời tiết?" Anh nhíu mày, cầm điện thoại xem thời tiết thành phố, còn chưa mở ứng dụng ra đã nhìn thấy tin nhắn bạn gửi, bảo hôm khác hẹn lại sau, anh lẩm bẩm: "Hẹn hôm nào? Đưa vở ghi chép cho tao mượn trước được không? Tao sắp phải thi rồi."

ba Túc: "Vở ghi chép gì? Vở ghi chép ba đưa cho con con có đọc hiểu chưa?"

Túc Úc: "Sao mà giống nhau được chứ? Bạn học cho con mượn vở ghi chép của học thần đó."

Vở do yêu viết và do con người viết sao mà so sánh nổi? Chỉ trọng điểm thôi cũng đã khác nhau rồi.

Tầm nhìn của trẻ con rất khác biệt, góc độ quan sát rất khó để nhìn được toàn cảnh. Túc Lê nhìn một hồi, không chú ý đến cuộc trò chuyện của hai ba con nữa, dù cách nói chuyện khác nhau nhưng tập trung chú ý thì vẫn hiểu được, hình như là bảo ngoài trời sắp mưa rồi.

Cậu không thích mưa, những giọt mưa ướt át dầm dề thấm lông chim mang đến cảm giác ướt lạnh rất nặng khó chịu. Nghĩ đến đây cậu hơi cụp mắt, nhìn bàn tay tròn múp thịt, không biết bây giờ thần lực Phượng Hoàng của cậu còn lại mấy phần đây?

Ba Túc nhận thấy cảm xúc của con non, dịu dàng hỏi: "Bé con làm sao thế? Mệt rồi hả?"

Ông không nhận được câu trả lời, đành phải chỉnh nhỏ âm lượng tivi, ôm cậu lại gần một tí. Ông nhìn thấy bé con hơi nắm tay lại, không khỏi thở dài cẩn thận gỡ nắm tay cho cậu: "Bé con, con nắm tay chặt quá sẽ đau đó."

Linh trí của con non khiếm khuyết bẩm sinh khá chậm chạp, có lúc sẽ vô thức làm đau bản thân. Ba Túc quen tay giúp cậu gỡ nắm tay, xong việc còn nhẹ nhàng xoa ngón tay cho cậu.

Túc Lê nhìn hành động nhỏ nhặt này, hơi sững người.

Tiếng gió vù vù khẽ vang lên, yêu linh trong rừng sâu bất chợt phân tán mạnh mẽ, cây cối xung quanh đổ rạp, để lại một vòng xoắn ốc. Nơi này là núi yêu quái nức tiếng, còn có tên là núi Tức Linh, nghe nói hồi thượng cổ đây là thuộc địa của đại yêu, dồi dào linh khí hàng vạn năm qua, yêu linh rất nhiều, cũng có rất nhiều yêu quái tụ tập đông đảo.

"Mọi người mau chạy đi! Phong Yêu sắp độ kiếp rồi!"

"Hắn đã độ kiếp rất nhiều lần rồi mà? Có lần nào thành công đâu."

"Tôi nghe nói mấy trăm năm trước hắn đã độ kiếp."

Nhóm tiểu yêu thét lên hoảng hốt. Trong rừng rậm, bên dưới sơn động từng đợt sơn yêu lũ lượt chạy ra, động tĩnh rúng động làm cho núi Tức Linh xảy ra dư chấn. Phong Yêu mà bọn họ nói đến đang đứng trên mỏm đá sâu trong núi Tức Linh, xung quanh từng đợt gió ập vào cột đá bốn phía, từng nhát cắt sâu chồng chất, Phong Yêu đã hiện nguyên hình, hắn hoàn toàn khác những yêu quái bé nhỏ kia. hắn là tinh quái được ngưng tụ từ những ngọn gió thuần khiết nhất của trời đất, bẩm sinh đã mang hình người, dùng gió làm quần áo, cả cánh và tai đều dài, được sinh ra như một tinh linh trong truyện cổ tích của thế giới loài người.

Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn lên, bên trên có một mảnh vỡ lửa đỏ thẫm lơ lửng, bao quanh là yêu linh và áp lực cực đại. hắn đã thử nhiều lần nhưng không thể chạm vào mà còn bị nó cắt cho thương tích đầy mình.

Ngàn năm trước hắn vào núi Tức Linh là vì có người nhìn trộm thiên cơ, đã bước nửa chân vào tiên cảnh ban cho hắn một đoạn cơ duyên, nói rằng cơ hội độ kiếp của hắn sẽ ở núi Tức Linh.

Là tinh quái được ngưng tụ thành từ linh lực của đất trời, bọn họ được trời đất vô cùng cưng chiều, nhưng lại phải đối mặt với quá trình độ kiếp khó khăn gấp trăm lần những yêu tộc khác. Từ xưa đến nay, có rất ít Phong Yêu vượt qua độ kiếp, mỗi lần độ kiếp đều phải mạo hiểm mạng sống, vì thế nên sau khi nhận được lời chỉ bảo, hắn đã vội vàng vào núi Tức Linh, tình cờ thế nào lại gặp mảnh vỡ kỳ lạ này.

Mảnh vỡ này có vẻ bị tách ra từ thần binh, phát ra hơi thở cực kỳ cổ quái, phải đến gần nhìn mới cảm nhận được thần lực mạnh mẽ còn đọng lại bên trong nó. Mảnh vỡ này bị phong ấn sâu trong núi Tức Linh không ai phát hiện ra, Phong Yêu tình cờ tìm được lập tức cho rằng đây chính là cơ hội độ kiếp của hắn.

Thực tế cho thấy mảnh vỡ này liên quan đến độ kiếp của hắn, bởi vì từ sau khi tìm được nó hắn đã độ kiếp mười sáu lần, đây là lần thứ mười bảy mà trông có vẻ lại sắp thất bại rồi.

Phong Yêu cứ nghĩ là lại thấy không cam tâm, nhìn mảnh vỡ lẩm bẩm: "Trước đây không có thần quang... Chẳng lẽ đây là cơ hội cuối cùng của ta ư?" Hắn đành phải tập trung lực về phía trước, dùng linh lực thuần của Phong Yêu chạm vào đỉnh nứt, chợt nổ tung ánh sáng đỏ chói mắt.

Thần lực mạnh mẽ ép hắn phải lùi ra sau, cuối cùng nhắn nhào ra đất.

Hắn đột ngột ngẩng đầu lên chỉ thấy mảnh vỡ giữa không trung có biểu hiện lạ lùng, trước khi tiêu tán thần lực đã chỉ về đỉnh núi gần đó, rồi lập tức biến mất giữa trời đất.

"Hướng đó..." Phong Yêu bau mày: "Hình như là núi nhà họ Túc?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro