Chương 21: Ta xin thu hồi hai từ "mỹ nhân"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buộc phải nói, mặc dù võ lâm đồng đạo có chút gì đó... Ừm, chính là đầu óc không được minh mẫn cho lắm, có thể nói thi thoảng cũng rất yêu thích bát quái, cũng rất là nhát chết nhưng thực lực không thể coi thường. Chính là toán người mặc đồ đen đó có khoảng bốn chục người, bạch đạo đi vào Ngự Hà Thác không thể gọi là nhiều, chỉ có hơn chục người nhưng lại là những cao nhân danh chấn tứ phương, uy danh lừng lẫy. Thoáng cái đã xử đẹp một nhóm sát thủ gà què không biết từ đâu chui ra. Thậm chí họ còn chép miệng tiếc rẻ, quá ít bao cát để đánh một trận ra trò.

Đến khi nhìn lại một góc cách đó không xa, đôi mắt Diệp Vũ toả sáng nhìn chăm chăm những người vừa thể hiện võ công tuyệt thế. Thoáng chốc, những ai vừa chép miệng tiếc rẻ liền thấy lạnh sống lưng, có cảm giác tam thiếu rất đáng sợ, dù chỉ số vũ lực bằng không đi chăng nữa nhưng dưới tác dụng của Tử Y, hoàn toàn không biết kẻ xuống mồ tiếp theo là ai.

Lãnh Thiên giữ nguyên bản mặt lạnh, đến vỏ kiếm cũng không nhấc mà dùng chưởng phong quét tới, ánh mắt y đảo qua đảo lại trên một cái xác. Lâu đến mức mọi người còn cho rằng y có hứng thú đặc biệt với nghệ thuật nghiên cứu xác chết thì y mới đưa mắt nhìn một vòng, chậm rãi nói: "Người của triều đình."

Thoáng chốc, người nơi này liền thu lại tâm tư bát quái, tập trung nghe y định nói gì. Thật xin lỗi, đại hiệp mặt than nào đó hoàn toàn không có ý định cho các ngươi biết đầu đuôi ra sao. Dù gì thì nơi này cũng nhiều người 'thông minh' tự tìm tòi may ra còn hiểu. Chẳng hạn như lệnh bài ra vào kinh thành nhét ngay dưới lớp y phục đen kịt kia? Lãnh Thiên không để ý đến ánh mắt ai oán của võ lâm đồng đạo, chậm bước trầm ổn vào cửa đá cách đó vài thước. Trước khi đi còn nhìn đến Diệp Vũ vẫn đang hâm mộ nhìn các vị đại hiệp chỉ được thấy trên phim ảnh. Đây là đại hiệp thật đó! Là hàng thật giá thật đó a! Chỉ kém chảy một hàng nước miếng...

Mặc dù có cảm nghĩ y rất khác với bản mặt than không ra cảm xúc, tỷ như vì sao y võ công còn cao hơn bọn họ mà hắn lại không lộ ra vẻ mặt này? Ai... Cung chủ đại nhân, ngươi không cảm thấy khí lạnh mình toả ra hơi nhiều hay sao?

Tạm không nói đến tâm tư rối loạn của mỗi người ở đây, đặc biệt là vòng tuần hoàn Lãnh Thiên, Diệp Vũ và các vị đại hiệp nằm không cũng trúng đạn, cơ bản là bát quái quá nhiều không thể liệt kê, rất phiền lòng nha. Nói đến bên trong hang đá trước mắt, Lạc Ngọc ngồi trên tấm thảm đen trải trên đất, hơn nữa trước mặt còn có một đĩa điểm tâm, bên cạnh còn có nến, chu đáo cực điểm. Loáng thoáng mọi người có thể nhìn thấy được dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nhi nữ Lạc Sơn lão quái.

Không lạc vào thế giới người khổng lồ là rất may mắn biết không? Diệp Vũ âm thầm thu lại hai từ "mỹ nhân" hồ ly trước đó hắn nói với Lạc Sơn lão quái, bởi vì... Vị tiểu thư này, ngươi thực sự có thể khuynh quốc khuynh thành bằng dung nhan 'xuất sắc' chứ không phải bằng khổ hình to lớn ấy chứ?!!!

Chỉ biết Lạc Ngọc trước mắt có một vẻ bề ngoài hết sức mạnh mẽ, uy phong. Đúng! Chính là mạnh mẽ, cơ bắp cuồn cuộn, mặt y chang như cái chậu lớn và đôi mắt ti hí như hạt bí đang nhồm nhoàm nhai điểm tâm. Bọn hắn cũng không thể nhận ra đó chính là Lạc Ngọc nếu như không thấy một cảnh tượng đẫm nước mắt khi hai phụ tử gặp nhau.

"Cha!"

"Ngọc nhi!"

"Cha!"

Võ lâm lặng lẽ nhích người dịch qua để thuận tiện cho Lạc Sơn lão quái lao ra biểu đạt tình cảm với nhi nữ. Họ sẽ không thừa nhận đây là hành vi sợ bị đè chết của tiểu thư to lớn nào đó đâu. Tuyệt đối không có!

Tống Phù giật giật cơ mặt, ái ngại nhìn Lạc Sơn lão quái. Già như vậy rồi, xương cốt sẽ không bị đè gãy đó chứ? Riêng hai gương mặt bất biến nhìn tình hình trước mắt chính là Diệp Vũ và Lãnh Thiên. Cung chủ đại nhân vốn không có cảm giác gì quá lớn, còn vị tam thiếu kia là quá sốc khi trước đó mình đi so sánh nàng với hồ ly. Kì thực hồ ly là một mỹ nhân xinh đẹp mà, rất xinh đẹp đó biết không?

===

"Đại ca..." Diệp Thanh Thanh nhìn đại ca mình hùng hổ viết thư như viết tiểu thuyết dài tập, không khỏi có chút bất lực muốn tông cửa chạy đi. Nàng thực sự có xúc động muốn tung một làn khói độc cho đại ca, sau đó đóng gói đem về An Tâm Cốc.

"Yên tĩnh một chút, chuyện này nhất định phải thông tri cho cha và nương biết. Nếu có thể còn kịp thời đề phòng, hừ Tiểu Vũ không thể dễ dàng bị người ta lừa đi như vậy, kẻ làm đại ca như ta biết ăn nói sao?" Diệp Hải Ân vẫn chí khí bừng bừng viết tiếp, vẻ mặt nặng nề trách nhiệm. Bên ngoài cửa, Kim Uyên rụt lại cánh tay chuẩn bị gõ cửa, nàng cảm thấy kì thực biểu ca đầu óc có vấn đề của mình bỗng chốc thật hiền lành đến sợ, ít nhất không có tình trạng vừa thích tạc mao lại hay phát bệnh như đại thiếu Diệp gia.

Liên tục khoảng thời gian này, Diệp Hải Ân không biết đã viết ra bao nhiêu tình huống cẩu huyết cho một công tử bột và cung chủ mặt than nào đó, đến mức mà toàn bộ người trên Tuyết Liên Sơn đều ngẩng đầu nhìn trời tỏ vẻ. Chúng ta kì thực đã quá quen thuộc, mỗi ngày đều phát bệnh gì đó rất bình thường đúng không? Mà người đứng ở đầu sóng ngọn gió như Diệp Thanh Thanh chỉ không ngừng gửi thư cho Diệp Vũ, chỉ kém lập đàn gọi hồn hắn về mà thôi.

===

"Hắt xì." Diệp Vũ xoa xoa mũi. Chảng lẽ có mỹ nhân nào đó nhớ thương ta? Ai... Sức hút quá lớn và làm người nổi tiếng kì thực cũng rất mệt a.

Lãnh Thiên như có như không liếc hắn một cái sau đó dẫn đầu đòn người quay trở lại bên bờ Ngự Hà Thác, không hiểu sao mấy ngày hôm nay y có cảm giác oán khí ngập trời xung quanh mình, này hẳn là ảo giác đi.

"Vậy... Tiển bối, tiểu thư cũng đã an toàn trở lại, chúng ta cũng đến lúc cáo từ." Nhị Lôi Quỷ Thủ chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lạc Sơn lão quái.

"Ân, đa tạ chư vị đã ra tay tương trợ. Chuyện lần này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Ít nhất triều đình đã nhúng tay, hơn nữa còn cả ma giáo khuấy động, võ lâm cũng bắt đầu nổi sóng. Về sau có chuyện gì cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ trả ơn này." Lạc Sơn cười khà khà đứng cạnh Lạc Ngọc, hơn nữa ánh mắt cũng đảo qua Diệp Vũ. Mọi người chỉ khách khí nói vài lời, cũng hiểu được này là lão đã nợ một phần ân tình.

"Đã không còn sớm, cáo từ." Lãnh Thiên cũng chắp tay cúi đầu rồi đi trước, hơn nữa rất tự giác xách theo công tử bột vẫn đang lơ mơ chưa rõ chuyện gì xảy ra.

===

"Tình hình thế nào?"

"Chủ nhân, không vấn đề gì, chẳng qua có biến số. Bất quá, kế hoạch vẫn bảo toàn."

"Hảo, cứ theo kế hoạch. Vật đó nếu không thể lấy về, các ngươi cũng không cần tiếp tục sống nữa. Ta không nuôi kẻ vô dụng."

Kẻ bịt mặt đứng trước đình cúi đầu thật sâu, trong mắt xẹt qua nét sợ hãi, vội vã cúi đầu rồi lui ra ngoài. Người ngồi trong đình nhìn chén trà còn nghi ngút khói, ánh mắt ôn nhu như nhìn tình nhân: "Nếu có thể, ta cũng muốn chơi đùa với ngươi lâu một chút, nhưng Diêm Vương Điện lại thực chào đón ngươi, Vũ."

===

Tần Như Lan run run cầm lá thư... Không! Là một xấp giấy dày như tiểu thuyết dài tập do con trai cả tự tay biên soạn, hai mắt nàng rưng rưng đẫm lệ. Hít sâu một hơi, nàng la lên: "Phu quân a a a! Tiểu Vũ của chính ta cuối cùng cũng tìm được chốn về rồi!"

"?" Diệp Khải run tay một chút, khoé môi run rẩy nhìn "hiền thê" của mình. "Chốn về" rốt cuộc là nam hay nữ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro