Chương 5 Đó là bánh trứng của tôi mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quân đoàn số 1, bộ tổng tư lệnh, đế quốc Lam Tinh.

"Lý phó quan, ngài có một phần chuyển phát nhanh."

Máy truyền tin vang lên trong văn phòng, Lý Khải dùng giọng nói trầm ổn trả lời: "Được, tôi lập tức đến." Sau đó bước nhanh ra khỏi văn phòng. Trên đường có người cùng hắn chào hỏi, hắn cũng đều gật đầu, sau đó vào thang máy, ấn chọn tầng một.

Lý Khải là Sĩ quan phụ tá của Thiếu tướng trẻ tuổi nhất đế quốc – Hạ Vân Sâm. Đều nói trước cửa Thừa tướng là bảy vị quan, tuy rằng hắn là Sĩ quan phụ tá của Hạ Thiếu tướng, nhưng lại được hưởng cấp bậc Trung tá, địa vị ở trong căn cứ chỉ sau Thiếu tướng.

Thang máy "Đinh" một tiếng rồi mở ra, Lý Khải đi ra, xác nhận chung quanh không có người, mới dám qua đi.

Chuyển phát nhanh ở tương lai không thể tiến vào bộ tổng tư lệnh, kiện hàng của bộ tổng tư lệnh đều được ban bảo vệ nghiệm thu, sau đó sẽ có người đến lấy hàng.

Khi Sĩ quan ban bảo vệ nhìn đến vẻ mặt lãnh đạm của Lý Khải xuất hiện ở cửa, y liền đưa pần chuyển phát nhanh đưa cho hắn, "Sĩ quan phụ tá Lý, đây là chuyển phát nhanh của ngài."

"Cảm ơn." Lý Khải gật đầu với y, sau đó cầm chuyển phát nhanh rời đi.

"Sĩ quan Lý vừa mới cười có phải hay không?" Sĩ quan bảo vệ khoa nói khẽ với bạn mình, "Hình như đây là lần đầu tiên anh ta nhận chuyển phát nhanh mà, vui vẻ như vậy, không lẽ đang yêu?"

"Suỵt!" Người kia hoảng sợ, cảnh giác nhìn về phía cửa, thấy Sĩ quan Lý đã đi xa mới khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Chuyện của cấp trên là cậu có thể quản được sao?" Nói như vậy, ở ban bảo vệ đã lâu người kia vẫn lộ ra nụ cười trêu chọc với đồng bạn, "Trên nội dung hàng viết "thực phẩm", có lẽ là nửa kia làm thức ăn cho ngài ấy đo, hắc hắc jawcs."

Lý Khải một tay cầm chuyền phát nhanh, một đường mặt lạnh trở về, thoạt nhìn cùng ngày thường giống nhau như đúc. Trên đường có một ít sĩ quan quen biết đi qua, nhìn đến chuyển phát nhanh hắn cầm trong tay đều cảm thấy có chút hoang đường, Lý Khải là cẩu độc thân, tính cách lại nghiêm túc, ở quân bộ nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không gặp Lý Khải nhận đơn hàng nào.

"Cậu cũng sẽ nhận chuyển phát nhanh hả? Đây là cái gì?" Đối phương hiển nhiên thực giật mình, sau đó bừng tỉnh nói, "A —- là chuyển phát nhanh của Thiếu tướng huh? Lại là quà của fanboy fangirl gửi Thiếu tướng đi? Nhưng mà không phải Thiếu tướng vẫn luôn không nhận huh?"

Lý Khải liếc mắt nhìn anh ta, duỗi tay vỗ mạnh kiện hàng, nhàn nhạt nói: "Là của tôi, có văn kiện để ở trong nhà, bảo quản gia trí năng gửi lại đây."

Vừa lúc cửa thang máy mở, hắn lập tức tạm biệt đồng nghiệp, ôm kiện hàng đi vào, chờ cửa thang máy khép lại, khi chỉ còn lại mình hắn, hắn liền chờ không nổi mà mở bọc ra, lộ ra hộp giữ tươi trong suốt, một cái bánh trứng vàng rực cùng một phần tương ngọt nằm ở bên trong.

Lý Khải, hoặc phải nói là Tầng trời thấp bay qua, nhớ tới ở Hệ thống phát sóng trực tiếp nếm được mỹ diệu tư vị làm Lý Khải nhịn không được nuốt nước miếng.

Hiện tại thế cục yên ổn, quân bộ cũng rảnh rỗi, vì thế Lý Khải liền có thêm một sở thích không muốn người biết – lên Tấn Giang xem phát sóng trực tiếp. Kỳ thật ngày thường hắn đều xem phát sóng trực tiếp cơ giáp, hôm nay sẽ tiến vào phòng phát sóng trực tiếp kia, thuần túy là nhìn đến đề cử trên trang đầu mới tiến vào, không thể tưởng tượng được lại có thể ăn đến mỹ thực chưa bao giờ thấy qua.

Kiện hàng này đúng là một trong ba phần bánh trứng rút thăm trúng thưởng của Nguyễn Đường.

Đinh ——

Thang máy ngừng ở tầng thứ tám, Lý Khải nhìn thoáng qua, không quá để ý. Cho đến khi cửa thang máy chậm rãi mở ra, ngoài cửa hiện ra một bóng người cao lớn rắn rỏi.

"Chào Hạ, Hạ Thiếu tướng!"

Lý Khải ôm hộp giữ tươi, chào người phía trước theo nghi thức quân đội, sau đó trơ mắt nhìn đối phương đi vào, ấn chọn tầng mười hai.

Hắn nhịn không được giấu hộp giữ tươi vào sau lưng, cẩn thận dùng mắt ngó thanh niên mặc quân trang, biểu tình mệt mỏi lại nghiêm túc bên cạnh,

Hạ Vân Sâm, Thiếu tướng trẻ tuổi nhất của đế quốc Lam Tinh, năm nay vừa mới 48 tuổi, hiện giờ con người 30 tuổi mới thành niên, lấy tuổi thọ trung bình cao đến 300 tuổi, tuổi của anh vẫn còn rất trẻ. Thể chất cùng tinh thần lực của anh đều song S, sau khi tốt nghiệp ở trường quân đội liền ra chiến trường giết địch, lập nên chiến công hiển hách, có danh xưng là chiến thần của đế quốc, tuy rằng tính cách của anh hơi lãnh đạm, nhưng cũng không cản trở sùng bái của mọi người với anh. Nhưng mà, một người có thể nói là hoàn mỹ như vậy lại vô cùng chán ghét đồ ăn tự nhiên.

Cửa thang máy khép lại, trong lòng Lý Khải nhảy dựng, chỉ có thể cầu nguyện hộp giữ tươi đủ kín, sẽ không phát ra bất cứ hương vị gì làm Thiếu tướng phản cảm. Nhưng trời không nghe hiểu lòng hắn, còn chưa đến nửa phút, hắn liền nghe thấy giọng nói lãnh lẽo của Hạ Vân Sâm.

"Anh đang cầm cái gì trong tay?"

Trán của Lý Khải ra mồ hôi lanh, sau đó thành thành thật thật khai báo: "Báo cáo Thiếu tướng, là bánh trứng."

"Bánh trứng?" Hạ Vân Sâm nhíu chặt mày, "Lại là sản phẩm mới của Hiệp Hội Đầu Bếp?"

Gần đây đế quốc đang mở rộng việc dùng đồ ăn tự nhiên thay thế cho dịch dinh dưỡng, trước đây bất đắc dĩ phải dùng dịch dinh dưỡng, nhân loại vì chiến tranh mà phải nuốt thứ khó ăn đó, nhưng thay đổi hiệu quả một cách vô tri vô giác cũng làm thay đổi xấu đến phương diện tâm lý, ví dụ như trầm cảm, cảm xúc không ổn định, dễ giận cùng mất ngủ,vv... Hiện nay đã vào thời kỳ hòa bình, con người không cần phải vì chiến tranh mà phải hi sinh nhu cầu ăn uống.

Nhưng Hạ Vân Sâm lại cảm thấy việc này căn bản là lãng phí thời gian. Thân là chiến sĩ cơ giáp có thể chất cùng tinh thần lực đều là cấp S, dịch dinh dưỡng không có bất cứ ảnh hưởng nào với anh, Hơn nữa ngũ giác của anh mạnh hơn người thường mấy lần, vị giác cũng vô cùng nhạy bén, thức ăn Hiệp Hội Đầu Bếp tỉ mỉ nấu ra, anh nếm vào lại cảm thấy nhạt như nước ốc, thậm chí cảm thấy ghê tởm, còn không bằng nuốt dịch dinh dưỡng vô vị, ít nhất nó sẽ không làm anh có cảm giác muốn phun ra.

Hơn nữa nếu chọn dùng nguyên liệu nấu ăn tự nhiên, quân đội không chỉ lãng phí nhân lực đi làm một cái nhà ăn, còn phải lãng phí thời gian đi ăn cơm. Đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, tuy rằng hiện nay rằng bọn họ đã đánh lui những kẻ xâm lược đó, nhưng nếu như vậy đã cho rắng có thể kê cao gối mà ngủ thì hoàn toàn sai.

Tuy rằng nói vậy, anh cũng không có khả năng bỏ qua vấn đề tâm lý cungfg nguyện vọng cá nhân của cấp dưới, anh không phản đối dùng thức ăn tự nhiên, nhưng cũng tuyệt đối không hi vọng mấy thứ này xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng vì hiệu quả quảng bá nguyên liệu nấu ăn tự nhiên, Viện Khoa Học đã điều động toàn bộ nhân lực tiến hành phục hồi nguyên liệu nấu ăn, sau đó kết hợp với Hiệp Hội Đầu Bếp, thường thường cho ra món mới. Mỗi lần có sản phẩm mới ra lò, bọn họ đều sẽ đưa một phần đến chính phủ cũng các nhà quyền cao quý trọng, Hạ gia tất nhiên cũng nằm trong danh sách. Chỉ là không nghĩ đến, lần này bọn họ lại trực tiếp đưa đến quân bộ.

"Cầm vứt đi!" Mày anh nhăn chặt lại, "Về sau lại có chuyển phát nhanh như vậy, không cần phải hỏi tôi, chính anh tự xử lý."

"A, nhưng mà...." Lý Khải sửng sốt, hình như Thiếu tướng có hiểu lầm với người nhận kiện hàng này? Ngón tay hắn vô thức dùng lực, "Thiếu tướng, đây là của — "

Tiếng "rắc" truyền đến từ hộp giữ tươi, lại rỗ ràng thêm trong không gian thang máy kín đáo. Nắp hộp hơi mỏng của nó bị Lý Khải thể chất cấp bậc A+ bóp ra cái khe.

"Hương vị gì —- " Mày Hạ Vân Sâm nhảy dựng, cảm thấy một mùi hương nồng đậm nháy mắt lan tràn toàn bộ không gian trong thang máy, ánh mắt anh nhìn xuống, liền nhìn thấy hộp giữ tươi bị Sĩ quan phụ tá bóp ra một cái khe, mùi hương chính là được truyền đến từ nơi đó.

Khó được chính là, hương vị của đồ ăn lúc này không giống với hương vị làm anh ghê tởm kia, mà là có chút mê người kèm theo xa lạ.

Anh cảm thấy dạ dày ngủ yên mấy chục năm của mình giống như đang dần thức tỉnh, thành dạ dày dao động, mang đến một cảm giác trống rỗng khó tả.

"Từ từ." Anh nâng tay lên, rốt cuộc thay đổi quyết định, "Kiện hàng này tôi nhận."

"A......?" Lý Khải có chút mờ mịt mà nhìn về phía Hạ Vân Sâm.

Ánh mắt không độ ấm của Hạ Vân Sâm cũng nhìn hắn, làm Lý Khải giật minh một cái, lập tức giao hộp giữ tươi ra ngoài.

Mắt thấy cửa thang máy khép lại trước mắt mình, Lý Khải mới rốt cuộc nhớ đến lời hắn muốn nói.

"Thiếu tướng, đó là bánh trứng của tôi mà......"

"Của tôi......"

***********

Nguyễn Đườngg cũng không biết một phần bánh trứng giao cho người xem bị người khác mạnh mẽ cướp đoạt, sau khi y ăn uống no say thì lại mỹ mãn ngủ trưa, thẳng đến ba giờ chiều mới rời giường, sau đó liền bắt đầu nghiên cứu thực đơn buổi tối.

Trước đó còn thừa hai củ khoai tây. Tuy rằng tủ lạnh có thể giữ tươi, nhưng để lâu cũng sẽ ảnh hưởng đến hương vị, hơn nữa nếu như khoai tây mọc mầm thì không thể ăn.

Nguyễn Đường gõ gõ cằm, quyết định cơm chiều liền dùng khoai tây.

Tục ngữ nói, buổi sáng ăn ngon, giữa trưa ăn no, buổi tối ăn ít, nhưng mà hiện tại người sống về đêm càng nhiều, ăn quá ít hiển nhiên không thể đủ cho kiếp sống đêm của đa số cư dân mạng.

Bây giờ y vẫn là chỉ có thể ăn một ít đồ ăn dễ dàng tiêu hóa được, cơm là không thể, y không nghĩ lại uống cháo, như vậy còn lại cũng chỉ có mì sợi.

Làm ra quyết định, Nguyễn Đường liền vào hậu trường phát sóng trực tiếp, chuẩn bị rút ra một số tiền đi mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó kinh ngạc phát hiện, phát sóng trực tiếp của y lúc sáng lại thu được 1900 thông dụng tệ.

—— Người tương lại thật là quá đáng yêu!

Nguyễn Đường vui vẻ đem toàn bộ tiền lời chuyển vào tải khoản của mình, sau đó vào trung tâm mua sắm, vì báo đáp nhiệt tình của khán giả, tối nay y chuẩn bị làm một món có thịt, thức ăn không thể thiếu thịt, nhà không thể thiếu trúc, thịt mang đến cảm giác hạnh phúc cho con người mà không gì có thể thay thế được. Có khoai tây, lại có thịt, như vậy thực đơn tối nay cũng đã có thể quyết định, liền làm mì thịt ức bò khoai tây.

Y chọn một khối thịt ức (*), vừa có nạc lại vừa có mỡ, mỡ nạc vừa phải như vậy sẽ cho ra hương vị càng tốt, sau đó lại mua cà rốt, hành tây, bột mì cùng sốt cà chua.

(*) Thịt ức (beef brisket): Chỗ này tác giả để là phần thịt bụng. Tra google thì có nguồn để chỗ thịt bụng là thịt ức. Mình không ăn thịt bò cộng với việc không rõ cách chia thịt của Trung Quốc thế nào nên không chú thích phần này được. Thông cảm a.

Nhưng mà gia vị như đại hồi (bát giác), quế cùng rượu đều không có, dưới tình huống không có gia vị chính, y phải dùng sốt cà chua có hương vị nồng đậm thay thế, vị hẳn là cũng không tệ lắm.

Sau khi đặt hàng không lâu, nguyên liệu nấu ăn Nguyễn Đường vừa mua liền được đưa đến trong nhà.

Chuẩn bị sẵn sàng xong, Nguyễn Đường lại đeo mắt kính lê, chuẩn bị tiến hành phát sóng trực tiếp.

Nhưng mà, khi y mở quang não ra chuẩn bị phát sóng trực tiếp, y lại thấy điểm vàng nhấp nháy phía trên bên trai, y nhìn qua, phát hiện là tin nhắn trong trạm. Lo lắng lại bỏ qua tin nhắn quan trọng gì, Nguyễn Đường vội vàng click mở.

Tin nhắn có hai cái, một là vì y lấy khoai tây nấu ăn, cho nên hệ thống liền đề cử cho kênh của y, đề cử này mang đến cho y không ít nhân khí.

Tin thứ hai là báo cho y cấp bậc chủ bá đã tăng lên level 2. Cấp bậc chủ bá cùng nhân khí phòng phát sóng trực tiếp là cùng giá trị, giá trị nhân khí không chỉ là số người onine, mà còn có quan hệ với lễ vật của người xem.

Thăng cấp với Nguyễn Đường là một chuyện tốt, y nhớ rõ sách hướng dẫn có viết, khi chủ bá đạt đến cấp 2 liền sẽ mở chức năng theo dõi, sau khi người xem theo dõi chủ bá, mỗi lần chủ bá phát sóng trực tiếp đều sẽ báo cho quang não người xem, là một công năng góp phần tích góp nhân khí.

Nguyễn Đường vui vẻ mở phát sóng trực tiếp ra: "Chào buổi tối, tôi là chủ bá Nguyễn Đường, bây giờ tôi sẽ làm mì thịt ức bò khoai tây."

Khi phát sóng trực tiếp mở, một phần lớn người xem theo dõi Nguyễn Đường thu được thông báo phát sóng trực tiếp liền dùng tốc độ ánh sáng vào phòng.

................................................................................

Lần này cũng chưa check lỗi đánh máy đâu T.T Để đó khi nào hoàn lại check một lần vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro