Chương 7: Nhanh chóng nổi tiếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba kiện hàng nhanh chóng được gửi đi, Nguyễn Đường duỗi eo, vừa đếm tài khoản trống rỗng được lấp đầy vừa mỹ mãn ăn mì thịt bò khoai tây.

Có mùi tiền bên cạnh, ngay cả mì vốn dĩ đã ngon nay lại càng ngon hơn.

Y không có thoái quen lướt mạng, hơn nữa thân thể suy yếu cần phải nghỉ ngơi, bởi vậy sớm liền nằm ngủ, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ một sự kiện không lớn không nhỏ, nhưng trùng hợp với sự nổi tiếng của y.

7 giờ tối, đúng là thời điểm sôi nổi nhất của dân mạng tương lai.

Lúc này, một bài đăng mới hấp dẫn lực chú ý của đông đảo dân mạng.

"@ Hạ Di v: Siêu cấp ăn ngon mì thịt bò khoai tây [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ video liên tiếp ], cùng tôi ăn qua ăn ngon nhất cá [ video liên tiếp ]."

—— nữ thần lại phát bình luận với món ăn mới!

Khâu Lâm là đồ tham ăn tiêu biểu, nhà cô chỉ tuy rằng chỉ là khá giả, ngày thường cũng đều uống dịch dinh dưỡng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến khát vọng đối với nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên của cô. Dịch dinh dưỡng không có hương vị hoàn toàn không thể so sánh với vị đồ ăn thiên nhiên, cô có thể nếm mỹ thực trên phát sóng trực tiếp mà không cần bỏ tiền, từ đây cô liền yêu say đắm nguyên liệu nấu ăn tự nhiên.

Cô theo dõi một lượng lớn chủ bá mĩ thực, cũng nếm không ít món ăn của nhà ăn cao cấp cùng bọn họ, tuy rằng chỉ là số liệu thực tế ảo nhưng cũng làm cô biến thành nửa "tinh thông nguyên liệu nấu ăn tự nhiên"", chỉ là dù có đi bao nhiêu nhà ăn, nếm bao nhiêu mỹ thực, cô vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.

Nhưng chỉ cần cô nói suy nghĩ này ra, nhất định sẽ bị người khác cười nhạo, nói cô uống dịch dinh dưỡng nhiều quá nên vị giác không nhạy bén. Cho đến khi cô theo weibo của Hạ Di mới cảm thấy tự tin.

Cũng không phải có cô mới cảm thấy như vậy, ngay cả hoa khôi của đế quốc Hạ Di cũng thấy như vậy mà.

Được mọi người gọi là hoa khôi của đế quốc, Hạ Di không chỉ có diện mạo xuất chúng mà tài năng của cô cũng đứng đầu đế quốc. Càng không cần bàn đến gia thế hung hậu, quan hệ khổng lồ cùng với tính cách sắc bén sáng sủa của cô.

Hạ Di là con gái của đại sư cơ giáp Hạ Sâm, hoàn mỹ kế thừa tài năng cùng kỹ thuật của cha, tuổi trẻ cũng đã thiết kế ra cơ giáp S cấp, có thế nói là nhân tài cấp bậc tinh anh của đế quốc. Mấy năm gần đây bởi vì hôn phu của nàng – Bạch Triệt đảm nhiệm chức Phó viện trưởng ở Viện Khoa học, cô cũng thương xuyên chia sẻ động thái có liên quan đến nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên.

Bởi vì gia thế hùng hậu, cô thường xuyên ra vào các nhà ăn cao cáp, khẩu vị nhạy cảm, lời nói sắc bén, thường xuyên bình luận về món ăn của các nhà ăn trên Weibo, khen thì ít mà mắng thì nhiều, lại cố tình đều nói ở điểm quan trọng làm người khác không thể phản bác, bởi vậy rất nhiều đầu bếp cao cấp vừa yêu vừa hận cô.

Nhưng nhóm cư dân mạng lại cảm thấy hứng thú với lời bình của cô, cho đến bây giờ, cô đã là một cao nhân phê binh mỹ thực ngồi trên vạn fans.

Nhưng mà hôm nay, được công nhận là khó chiều Hạ Dị lại phá lệ tôn sùng với hai món ăn này, hơn nữa một cái là dùng nguyên liệu nấu ăn mới mà Viện Khoa Học vừa đẩy ra – khoai tây, nấu với thịt bò cùng một thứ gọi là "mì" chưa từng được nghe nói qua, còn có một đồ ăn dùng nguyên liệu nổi danh nguy hiểm – cá, làm cho Thời Hạ (*) thậm chí đều hoài nghi nữ thần có phải bị trộm tài khoản hay không.

(*) Có lẽ là tên fan của Hạ tỷ.

Nghĩ như vậy, Khâu Lâm lại vẫn là khắc chế không được lòng hiếu kỳ nhấp vào video liên tiếp.

"'Chào buổi sáng, tôi là chủ bá Nguyễn Đường, hôm nay tôi làm cháo cá lát cùng bánh trứng..."

So với chủ bá nổi tiếng mà cô theo dõi, nhân khí phòng phát sóng này có thể nói là ít đến đáng thương, cô có chút nhàm chán mà bò đến bàn nguyên liệu, nghiêng đầu nhìn động tác của y.

Chủ bá tự nhiên lấy cá ra, tự nhiên đè cá lên mặt thớt, tự nhiên lấy dao.... Cậu ta đang làm gì?

Cô sợ đến mức lập tức nhảy dựng lên, cảm giác được hình ảnh máu me vừa rồi nhìn thấy, tức khắc làm dạ dày đều quay cuồng. Không đành lòng nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn như vậy, cô cau mày, bỏ qua một đoạn dài trong video.

Cái loại cuồng ngược đãi tàn nhẫn này, chẳng lẽ có thể làm ra món gì mỹ vị sao? Cô hung tợn mà thầm nghĩ, tôi tuyệt đối sẽ không ăn một ngụm cá bị ngược đãi nào. Vì yêu cùng hòa bình.

"... Mọi người đến nếm thử cháo cá đi, mới vừa ăn xong bánh trứng, uống một chén cháo có thể làm trôi dầu, thực thoải mái."

Tên biến thái xấu xa còn lừa gạt — hương vị gì thế này?

Biểu tình Khâu Lâm lập tức cứng đờ.

Khi chủ bá mở nắp nồi, phòng phát sóng trực tiếp nhanh chóng được tràn ngập bởi một mùi thơm tinh khiết nồng đậm, hơi nóng màu trắng không ngừng bay lên, mùi gạo xen lẫn vào mùi thịt, hơn nữa còn không cảm thấy tanh.

Cô không khỏi nuốt một ngụm nước bọt đã tràn đầy khoang miệng.

Sau đó tay run run cầm muỗng hướng về phía chén cháo, đánh bay lời thề sống chết bảo vệ yêu cùng hòa binh vừa rồi.

"Thật thơm!"

Gần một tiếng sau, bình luận dưới bài đăng này mới đột nhiên nổ tung.

【@cc:!!!!! Mẹ hỏi tôi sao lại khóc lóc xem video! 】

【@ đồng vàng rơi xuống: Vừa rồi tôi...... Thật giống như điên rồi, tuy rằng vài thứ kia đều nuốt không đi xuống, tôi còn là liều mạng mà nhét vào miệng......】

【@ hai tháng nửa: Lầu trên còn bình thường chán. Tôi ngay cả nồi cháo đều quét một vòng....】

【@ Mạt gia Tiểu Toàn: Tay nghề chủ bá siêu cấp tốt! Theo dõi! 】

【@ Đồng vàng rơi xuống: Theo dõi 1, chủ bá này quả thực là thần. Trước đây đều không ai làm mì sợi, Hiệp Hội Đầu Bếp khi nào lại có thêm một nhân tài như vậy? Có pahir là bí mật bồi dưỡng đầu bếp năm sao hay không?】

Trong khi bọn họ liều mạng suy đoán thân phận của chủ bá thần bí này, thậm chí nhận định là vũ khí bí mật của Hiệp Hội Đầu Bếp, thành viên Hiệp Hội Đầu Bếp cũng dùng sắc mặt ngưng trọng nhìn bài đăng này.

Nhưng mà không kích động vui mừng như cư dân mạng, vẻ mặt của bọn họ là trầm trọng nhiều.

"Chúng ta thật vất vả nghiên cứu ra cách ăn khoai tây, lại bị người khác đoạt trước. Hơn nữa còn làm ngon hơn chúng ta rất nhiều. Các anh nói nhưu thế nào?" Vẻ mặt của người đàn ông trung niên ngồi trên đầu trầm xuống, râu đen dày đặc trên môi càng làm tăng vẻ hung tàn của ông ta.

Ánh mắt gã quét quanh một vòn, thấy mọi người đều cuối đầu không dám lên tiếng, nhịn không được cười lạnh nói: "Mệt các anh xưng là đầu bếp ưu tú nhất đế quốc... A, nắm giữ nguồn tài chính đáng kể của Hiệp Hội, nhưng ngay cả một đứa nhãi ranh vô danh đều không bằng. Ưu tú! Thật sự là quá ưu tú!"

Hai tay của gã đấm mặt bàn thật mạnh, râu bởi vì phẫn nộ mà run nhè nhẹ: "Ngày mai Viện Khoa Học đẩy ra nguyên liệu nấu ăn mới, đó là cơ hội của chúng ta! Trong vòng một tuần, hoặc là các anh cho tôi một kết quả vừa lòng, hoặc là...."

"Làm cậu ta ngừng phát sóng trực tiếp!"

********

Cùng lúc đó quân đoàn số 1, bộ tổng tư lệnh lại lần nữa thu được một phần chuyển phát nhanh của Sĩ quan phụ tá Lý.

Lý Khải lần này học thông minh, sau khi nhận hàng từ ban bảo vệ, hắn liền bay thẳng đến phòng khác lầu hai. Quân bộ rất có ít người đến, cho nên phòng khách liền thanh phòng nghỉ của bọn họ. Đến giữa trưa, vài binh sĩ mang theo đồ ăn thiên nhiên từ nhà lại đâu sẽ lại đây, vừa nói chuyện, vừa chia sẻ đồ ăn cho nhau.

Lúc này đã sớm qua giờ cơm, bọn nhóc dưới đó đều nhanh đi tập luyện, toàn quân bộ chỉ có hắn còn đi dạo. Thiếu tướng chán ghét mùi vị của thức ăn tự nhiên, cho nên tuyệt đối sẽ không đến nơi này, hắn liền xử lý phần thưởng ở chỗ này, đi bộ một vòng lại trở về, đảm bảo không chê vào đâu được.

Nghĩ như vậy, mặt Lý Khải không khỏi tươi cười, lại lần nữa tăng nhanh bước chân.

Hằn cầm hộp giữ tươi, tay phải cầm nắm cửa, mạnh kéo ra.

Một mùi hương nồng đậm nhanh chóng bay đến, hắn ngẩng đầu, Hạ Thiếu tướng ngồi trước bàn hội nghị, đối mặt hắn, ánh mắt chim ứng sắc bén bắn lại.

Hai tay Lý Khải run lên, phản xạ có điều kiện nhanh chóng nghĩ nhận tội, rồi lại thoáng nhìn hộp cơm tinh xảo trước mặt Thiếu tướng.

Trên hộp cơm để hình hoa hồng kiều diễm, đó là biểu tượng của nhà ăn cao cấp nhất đế quốc – Hoa Hồng. Bên trong nhà ăn này đều là đầu bếp ba sao của Hiệp Hội Đầu Bếp, trang hoàng hết sức xa hoa, mặc dù chỉ là phần cơm rẻ nhất cũng lấy của hắn nửa tháng tiền lương, càng đừng nói đến nơi này chỉ mở ra cho chính phủ cùng nhà giâu, người thường có tiền cũng chưa chắc có thể đi vào.

Nhưng mà đối với một phần mỹ thực tinh xảo cùng xa hoa này, mày Hạ Vân Sâm lại nhíu chặt lại, nhìn kỹ, khuôn mặt lãnh đạm kia còn có chút tái nhợt.

"Thiếu tướng!"

Lý Khải kêu một tiếng, lập tức tiến lên đóng lại nắp cơm hộp cao cấp, tiếp đó mở chức năng lọc khí, xua tan hết mùi vị trong phòng. Làm xong, hắn mới quay đầu lại, có chút lo lắng nhìn về phía Hạ Vân Sâm.

Làm mười mấy năm Phó quan của anh, hiểu biết của Lý Khải đối với Hạ Vân Sâm so với chính chủ còn sâu hơn.

Thiếu tướng chưa bao giờ cho phép người khác mang thức ăn tự nhiên đến trước mặt mình, sự kháng cự đối với thức ăn quả thực rất ngoan cố, không biết có bao nhiêu người không vừa ý tính tình bá đạo lại không biết đối nhân xử thế của anh.

Nhưng là Lý Khải lại biết, Thiếu tướng không phải không biết đối nhân xử thể, mà là thứ này đối với anh mà nói, giống như là độc dược.

Nếu chỉ là bệnh kén ăn thì không nói, chính là tình huống của Thiếu tướng có chút bất đồng, trừ bỏ bởi vì ngũ giác quá mạnh, không chỉ có thể cảm nhận được mùi lạ chưa được rửa sạch gây khó chịu của thức ăn, càng phiền toái chính là, thân thể của anh lại rất nhanh sinh ra phản ứng bài xích mãnh liệt.

Nếu là ở trên chiến trường, tình huống như vậy hoàn toàn đủ để trí mạng!

Huống chi anh là chiến thần của đế quốc, lưng anh đeo vịnh dự, cũng đồng nghĩa với việc gánh vác trách nhiệm liên quan.

Chiến thần của đế quốc là không thể có nhược điểm, càng không thể là nhược điểm trí mạng buồn cười như thế này.

Cho nên tới nay, Thiếu tướng đều giấu kĩ nhược điểm này, không dám để bất kì người nào biết, ngay cả bị nói là thông thái rởm cũng tuyệt không nói ra.

Chỉ là Lý Khải không nghĩ đến, Hạ Thiếu tướng cho tới nay đều cách xa đồ ăn thiên nhiên sao đột nhiên liền nghĩ nếm thử?

Hạ Vân Sâm thoát ra khỏi trạng thái khó chịu đến cực điểm, trân mặt đã không còn tái nhợt, lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm ngày thường, chỉ là mày vẫn nhíu như cũ.

Anh chậm rãi mở miệng: "Phần bánh trứng ngày hôm qua, tôi không có cảm giác này."

Lý Khải lập tức liền hiểu rõ. Bánh trứng không biết vì cái gì không làm Thiếu tướng bài xích, Thiếu tướng nghĩ chán ghét của anh đối với nguyên liệu nấu ăn đã có chút cải thiện cho nên hôm nay cố ý đặt một phần cơm ở nhà ăn cao cấp thử nghiệm một chút.

Nhưng thực hiển nhiên, anh thất bại.

...... Có lẽ, chỉ có cơm của chủ bá kia là có thể.

Lý Khải thầm nghĩ, mặc dù đầu lưỡi của hắn không nhạy bén nhưng cũng có thể cảm nhận được đồ ăn chủ bá làm hoàn toàn khác với đầu bếp khác. Có lẽ đây là cứu tinh của Thiếu tướng?

Hắn cầm kiện hàng thật chặt, mì thịt bò trong tay biến thành thần dược nắm giữ tính mạng của cấp trên, nặng ngàn cân.

Hạ Vân Sâm gần như đã tiếp nhận sự thật, ngược lại nói: "Hôm qua tôi hỏi qua, phần bánh trứng ngày hôm qua cũng không phải Hiệp Hội Đầu Bếp đưa đến, là tôi hiểu lầm, xin lỗi. Nhưng đồ vật tôi đã ăn, anh mua hết bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho anh."

"Thiếu tướng, tôi không cần tiền!" Lý Khải nói, "Vốn dĩ bánh trứng kia tôi cũng không tốn tiền, nếu Thiếu tướng thích, chỉ cần ăn là được."

Nhiều năm như vậy, Thiếu tướng vẫn luôn đối xử với chiến sĩ trong quân đoàn như anh em. Bề ngoài anh thoạt nhìn luôn ít nói cười, lại có vẻ hung ác cũ kỹ, không có biết bao nhiêu ma mới nhập ngũ bị anh dọa sợ đến mức thở mạnh cũng không dám. Nhưng nếu như ở chung đủ lâu, Thiếu tướng rốt cuộc là dạng người gì, lòng bọn họ cũng đã hiểu rõ.

Không lập bia đỡ đạn, không lập đội cảm tử, mỗi lần chiến tranh đều xung phong đi đầu, bao nhiêu lần chuyển bại thành thắng, nguyên nhân chỉ vì không muốn bỏ qua bất kì binh sĩ nào.

Có vì đánh giặc mà tàn tật, quân nhân xuất ngũ, sinh hoạt nghèo túng, tất cả đều được Thiếu tướng giúp đỡ, chỉ vì để các tướng sĩ đổ máu vì đế quốc có thể có một cuộc sống bình thường.

Thiếu tướng tốt với bọn họ, bọn họ vẫn đều nhớ kỹ trong lòng.

Hắn để mì thịt bò khoai tây đến trước mặt Thiếu tướng, cũng không sợ bị phạt, trực tiếp nói:"Kỳ thật hôm nay cũng có, đều là cùng một người làm. Ngài có muốn thử phần mì thịt bò khoai tây này không? Nếu như thật sự có thể..."

Hắn quan sát sắc mặt Hạ Vân Sâm, chậm rãi mở nắp giữ tươi, chỉ cần sắc mặt Thiếu tướng không khỏe, hắn liền đóng nóng hộp.

Nhưng cho đến khi hắn hoàn toàn mở nắp hộp, Thiếu tướng cũng không có gì phản ứng, thậm chí sắc mặt còn hồng nhuận một ít.

Hắn cầm đôi đũa đưa qua: ""Ngài nếm thử?"

Hạ Vân Sâm không có chối từ. Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này, không, tính cả bánh trứng ngày hôm qua, đã là lần thứ hai.

Mùi lạ thuộc về nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên hoàn toàn bị vây bởi mùi hương nồng đậm, thân thể anh không sinh ra bài xích, ngược lại càng tràn ngập năng lượng. Đã quen với mùi lạ của đồ ă cùng dịch dinh dưỡng vô vị, bất chợt đối mặt với tuyệt đỉnh mỹ vị như vậy, anh thậm chí sinh ra một ít cảm giác vô thố.

Anh kẹp một đũa mì sợi, nước soup hồng nâu đặc sệt chảy dọc theo sợi mì, tất cả đều rơi vào miệng anh, lan tỏa trong khoang miệng.

Hóa ra cảm giác đồ ăn lướt qua đầu lưỡi là như thế này.

"Tôi có thể hỏi một chút... Đây là ai làm?"

Hạ Vân Sâm chỉ ăn hai miếng liền buông đũa, đẩy mì đến trước mặt Lý Khải. Theo như anh nghĩ, nếu Hiệp Hồi Đầu Bếp không có vị đầu bếp này, đối phương lại đưa đồ ăn cho Lý Khải hai ngày liền tiếp, hẳn là vị người nhà nào của Lý Khải.

Nhưng mà Lý Khải sờ sờ cái ót, trên mặt cũng xấu hổ tươi cười: "Chính là...một cái chủ bá Tinh Võng."

Mày Hạ Vân Sâm run lên: "Chủ bá Tinh Võng?" Ánh mắt anh rơi xuống trên người Lý Khải, "Xem ra tôi cần nghĩ lại một chút, có phải giao nhiệm vụ cho anh quá ít hay không."

"Không, không phải...... Đây là duyên phận chỉ dẫn a." Lý Khải vội vàng cười làm lành, "Bằng không sao tôi có thể phát hiện cái này chủ bá, lại đem y giới thiệu cho Thiếu tướng ngài a?"

"Ngài xem xem, có thể hay không...... xử lý nhẹ tay a?"

Hạ Vân Sâm cười như không cười nói: "Không có lần sau."

"Tốt tốt tốt!" Cư nhiên liền dễ dàng được tha một mạng, Lý Khải thầm nhẹ nhõm, mở ra màn hình Tinh Võng, chia sẽ không gian cá nhân của chủ bá cho anh, "Chính là chủ bá này, Nguyễn Đường, số kênh là R21314."

Nguyễn Đường.

Hạ Vân Sâm nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dừng trên tên này, ánh mắt thâm trầm.

Đêm nay, số lượng fans trong không gian cá nhân của Nguyễn Đường tăng nhanh chưa từng có, vô số người sử dụng chen chúc đến, mặc kệ là đến vì mỹ thực hay lòng mang âm mưu gì, tất cả đều giấu trong đại quân fans này, nhìn không ra bóng dáng.

.......................................................

Mấy chương sau công bắt đầu thể hiện cái sự thổ hào của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro