Chương 1: Gặp Gỡ Định Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Gặp Gỡ Định Mệnh

Một buổi chiều mùa thu dịu dàng bao phủ khắp công viên với những tán lá vàng rơi rụng. Ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua những tán cây, tạo ra những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Tiếng chim hót vang lên từ xa, hòa quyện với âm thanh nhẹ nhàng của gió thổi qua cành lá. Công viên này là một nơi yên bình, một góc thiên đường giữa lòng thành phố náo nhiệt. Công viên nằm ở trung tâm thành phố, một nơi rộng lớn với những con đường nhỏ trải dài giữa những hàng cây cổ thụ. Những chiếc ghế đá rải rác khắp nơi, nơi mọi người thường dừng chân nghỉ ngơi, ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên và thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng. Gần hồ nước, nơi những chú vịt bơi lội tự do, có một cầu gỗ nhỏ dẫn đến một đảo nhỏ giữa hồ, nơi lý tưởng cho những ai muốn tìm kiếm sự tĩnh lặng và riêng tư.

Simon, một chàng trai 19 tuổi, đang ngồi dưới một gốc cây lớn bên cạnh hồ nước, tập trung vẽ tranh. Mái tóc nâu nhạt xoăn nhẹ ôm lấy gương mặt thanh tú của cậu. Đôi mắt xanh lam sâu thẳm như bầu trời mùa hè, đầy vẻ mộng mơ và sáng tạo, cậu chăm chú nhìn vào khung cảnh trước mắt, đôi tay thoăn thoắt lướt trên mặt giấy vẽ. Simon mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần jeans cũ kỹ, và đôi giày thể thao đã mòn. Dáng người cậu mảnh khảnh nhưng không yếu ớt, với đôi tay chắc chắn từ những ngày tháng cầm bút và cọ vẽ.

Với Simon, hội họa không chỉ là niềm đam mê mà còn là lối thoát cho tâm hồn nhạy cảm của mình. Sinh ra trong một gia đình bình thường, cuộc sống không mấy khá giả, cậu thường phải làm việc bán thời gian để có tiền chi trả cho việc học và mua họa cụ. Cậu theo học tại một trường đại học nghệ thuật, nơi mà niềm đam mê và tài năng của cậu đã thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng lại không đủ để giúp cậu thoát khỏi cuộc sống khó khăn. Những lúc rảnh rỗi, Simon thường đến công viên để vẽ tranh, tìm kiếm nguồn cảm hứng mới và cũng là để tránh xa khỏi những ồn ào của cuộc sống.

Hôm nay, Simon đang tập trung vẽ một bức tranh phong cảnh. Cảnh sắc mùa thu với những tán lá vàng rơi rụng xung quanh hồ nước, và bầu trời trong xanh. Cậu muốn ghi lại khoảnh khắc yên bình này, và đặt cả tâm hồn mình vào từng nét vẽ. Mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại cậu và bức tranh. Một sự tập trung tuyệt đối mà chỉ có những người thực sự đam mê mới có thể hiểu được.

Trong lúc Simon đang mải mê với bức tranh của mình, Wilhelm, một chàng trai 21 tuổi, đang đi dạo quanh công viên. Wilhelm là một hoàng tử, sinh ra và lớn lên trong hoàng cung, nơi mà mọi thứ đều được sắp đặt sẵn sàng cho cậu. Với mái tóc vàng óng ả và đôi mắt xanh biển sâu thẳm, Wilhelm toát lên vẻ quý phái và cuốn hút khó cưỡng. Dáng người cao ráo, vững chãi, cùng với phong thái điềm tĩnh và lịch lãm, Wilhelm luôn thu hút sự chú ý của mọi người mỗi khi xuất hiện.

Tuy nhiên, cuộc sống trong hoàng cung không phải lúc nào cũng hào nhoáng như mọi người tưởng. Wilhelm thường cảm thấy ngột ngạt và cô đơn, bị gò bó trong những quy tắc và trách nhiệm của hoàng gia. Mỗi ngày, cậu phải đối mặt với những áp lực không ngừng nghỉ từ gia đình và xã hội, từ những kỳ vọng về tương lai đến việc giữ gìn danh tiếng của dòng tộc. Dù được bao bọc trong nhung lụa và sự giàu có, nhưng đôi khi, cậu chỉ mong muốn có thể sống một cuộc sống đơn giản, tự do và thoải mái như những người bình thường khác.

Wilhelm thích đến công viên mỗi khi có thời gian rảnh, để thoát khỏi sự giám sát và áp lực từ hoàng cung. Công viên là nơi mà cậu có thể là chính mình, không bị ràng buộc bởi bất kỳ quy tắc nào. Ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, Wilhelm mặc một chiếc áo len màu xám và quần jeans, cố gắng che giấu thân phận của mình để tận hưởng sự yên bình. Cậu đi dạo quanh hồ nước, đôi mắt quan sát mọi thứ xung quanh với một sự tò mò không giấu được.

Trong lúc đi dạo, Wilhelm vô tình nhìn thấy Simon đang ngồi dưới gốc cây, say mê vẽ tranh. Cậu dừng lại, lặng lẽ quan sát chàng trai trẻ với sự chú ý đặc biệt. Có điều gì đó ở Simon khiến Wilhelm cảm thấy cuốn hút. Có lẽ đó là sự tập trung tuyệt đối, hay là nét mặt điềm tĩnh và sáng tạo của cậu. Wilhelm tiến lại gần hơn, cố gắng không gây sự chú ý để có thể ngắm nhìn bức tranh của Simon rõ hơn.

Simon vẫn không nhận ra sự hiện diện của Wilhelm, cậu đang mải mê với bức tranh của mình. Nhưng rồi, khi cậu dừng bút và ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của Wilhelm đang đứng gần đó. Bất ngờ và có chút lúng túng, Simon mỉm cười nhẹ nhàng, không biết rằng trước mặt mình là một hoàng tử.

Wilhelm cười đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp: "Xin lỗi đã làm phiền, tôi chỉ tình cờ thấy cậu vẽ tranh và không thể không dừng lại để chiêm ngưỡng." Simon cảm thấy ngại ngùng nhưng cũng có phần tự hào, vì hiếm khi có người lạ chú ý đến tác phẩm của mình. "Cảm ơn anh," Simon đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, "Tôi chỉ đang vẽ khung cảnh xung quanh thôi. Đây là sở thích của tôi."

Wilhelm tiến lại gần hơn, chăm chú nhìn vào bức tranh. "Cậu thật sự rất có tài," anh nói, giọng điệu chân thành, "Những nét vẽ rất sống động và chi tiết. Cậu học vẽ ở đâu vậy?" Simon cười nhẹ, nhún vai khiêm tốn: "Tôi đang theo học tại trường đại học nghệ thuật. Vẽ tranh là niềm đam mê lớn nhất của tôi."

Wilhelm cảm thấy ấn tượng với sự khiêm tốn và chân thành của Simon. "Thật đáng ngưỡng mộ," anh nói, "Tôi chưa từng gặp ai có đam mê nghệ thuật như cậu. Mà tên tôi là Wilhelm, rất vui được gặp cậu." Simon bắt tay Wilhelm, không hề nhận ra thân phận thật sự của người đứng trước mặt. "Tôi là Simon. Rất vui được gặp anh, Wilhelm."

Cuộc trò chuyện giữa họ tiếp tục diễn ra một cách tự nhiên và thoải mái. Wilhelm và Simon nhanh chóng cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với nhau, như thể họ đã quen biết từ lâu. Họ trao đổi về nghệ thuật, cuộc sống, và những ước mơ của mình. Simon kể về cuộc sống sinh viên của mình, về những khó khăn và thử thách mà cậu phải đối mặt. Wilhelm lắng nghe với sự quan tâm chân thành, cảm thấy được giải thoát khỏi những áp lực của cuộc sống hoàng gia khi ở bên Simon.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, và cả hai không nhận ra rằng mặt trời đã bắt đầu lặn. Mặt hồ lấp lánh ánh hoàng hôn, tạo nên một khung cảnh thơ mộng và lãng mạn. Wilhelm nhìn đồng hồ, nhận ra rằng đã đến lúc phải trở về hoàng cung. Anh tiếc nuối nói với Simon: "Tôi rất vui được nói chuyện với cậu hôm nay, nhưng tôi phải đi rồi. Hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau." Simon cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cậu mỉm cười đáp: "Tôi cũng vậy. Rất vui được gặp anh, Wilhelm. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại."

Wilhelm gật đầu, ánh mắt ánh lên một niềm vui khó tả. Trước khi rời đi, anh nói thêm: "Cậu thường vẽ tranh ở đây à? Tôi có thể ghé thăm vào những ngày tới không?" Simon cảm thấy vui mừng trước lời đề nghị của Wilhelm. "Vâng, tôi thường xuyên đến đây. Sẽ rất tuyệt nếu anh ghé thăm."

Wilhelm mỉm cười, một nụ cười chân thành và ấm áp. Anh chào tạm biệt Simon và rời khỏi công viên, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lưu luyến không muốn rời xa. Cuộc gặp gỡ này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh, và anh không thể ngừng nghĩ về chàng trai trẻ đầy tài năng và đam mê mà mình vừa gặp.

Wilhelm trở về hoàng cung, nơi mà mọi thứ đều được sắp xếp hoàn hảo và không có chỗ cho sự tự do cá nhân. Hoàng cung là một tòa lâu đài rộng lớn, được xây dựng từ những viên đá cổ kính, với kiến trúc nguy nga và tráng lệ. Những hành lang dài và rộng lớn, những bức tường được trang trí bằng tranh vẽ và các tác phẩm nghệ thuật quý giá, tất cả đều toát lên sự giàu có và quyền lực của hoàng gia.

Dù sống trong một môi trường xa hoa và quyền quý, Wilhelm luôn cảm thấy cô đơn và bị áp lực. Là con trai trưởng của nhà vua, cậu phải gánh vác nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ, từ việc học hành cho đến tham gia vào các hoạt động chính trị và ngoại giao. Cuộc sống của cậu không chỉ bị giám sát bởi gia đình mà còn bởi ánh mắt soi mói của công chúng và giới truyền thông. Mọi hành động của cậu đều phải tuân theo những quy tắc nghiêm ngặt, và cậu hiếm khi có thể tự do làm điều mình muốn.

Cha của Wilhelm, vua Frederick, là một người nghiêm khắc và đầy quyền lực. Ông luôn đặt áp lực lên Wilhelm để trở thành một vị vua giỏi trong tương lai. Vua Frederick muốn Wilhelm phải hoàn hảo trong mọi khía cạnh, từ học vấn cho đến cách ứng xử và ngoại giao. Ông thường xuyên tổ chức các buổi học riêng với những gia sư nổi tiếng và yêu cầu Wilhelm tham gia vào các cuộc họp quan trọng, ngay cả khi cậu chưa thực sự sẵn sàng. Điều này khiến Wilhelm cảm thấy bị áp lực và mất đi niềm vui sống.

Mẹ của Wilhelm, hoàng hậu Isabella, là một người phụ nữ dịu dàng và nhân từ. Bà luôn cố gắng làm cho cuộc sống của Wilhelm dễ chịu hơn bằng cách lắng nghe và ủng hộ cậu. Tuy nhiên, bà cũng không thể thay đổi những quy tắc và trách nhiệm mà cậu phải tuân theo. Dù rất yêu thương con trai, hoàng hậu Isabella thường phải đặt lợi ích của hoàng gia lên trên tình cảm cá nhân, và điều này khiến bà đau lòng.

Buổi tối hôm đó, khi ngồi cùng gia đình trong bữa tối, Wilhelm vẫn không thể ngừng nghĩ về Simon và cuộc gặp gỡ tình cờ. Anh nhớ lại ánh mắt lấp lánh của Simon khi nói về niềm đam mê nghệ thuật của mình, và cảm thấy ngưỡng mộ sự nhiệt huyết và tài năng của cậu. Wilhelm cũng cảm thấy một sự kết nối đặc biệt với Simon, như thể họ có một sự đồng điệu về tâm hồn.

Trong phòng riêng của mình, Wilhelm ngồi trước cửa sổ, nhìn ra khung cảnh đêm tối bao phủ hoàng cung. Ánh đèn từ những ngọn đuốc và các tòa nhà tạo nên một khung cảnh lung linh và huyền ảo. Nhưng trái ngược với vẻ ngoài hào nhoáng, Wilhelm cảm thấy tâm hồn mình trống rỗng và cô đơn. Cậu muốn tìm kiếm một điều gì đó thực sự ý nghĩa, một thứ có thể mang lại niềm vui và sự thỏa mãn cho cuộc sống của mình.

Cuộc gặp gỡ với Simon đã mở ra một cánh cửa mới trong tâm trí Wilhelm. Anh nhận ra rằng, có lẽ mình cần một người bạn thực sự, một người có thể hiểu và chia sẻ với mình những niềm vui và nỗi buồn. Simon, với tài năng và sự chân thành, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Wilhelm. Anh cảm thấy muốn tìm hiểu thêm về chàng trai này và khám phá thế giới nghệ thuật mà Simon đang sống.

Wilhelm quyết định rằng, ngày mai anh sẽ quay lại công viên, tìm gặp Simon và tiếp tục cuộc trò chuyện còn đang dang dở. Anh cảm thấy hào hứng và đầy hy vọng về việc xây dựng một mối quan hệ mới, một mối quan hệ không bị ràng buộc bởi địa vị hay quyền lực, mà chỉ đơn giản là tình bạn chân thành.

Trong khi đó, Simon cũng đang suy nghĩ về cuộc gặp gỡ bất ngờ với Wilhelm. Sau khi trở về từ công viên, cậu không ngừng nghĩ về người lạ mặt với ánh mắt chân thành và nụ cười ấm áp đó. Có điều gì đó ở Wilhelm khiến Simon cảm thấy thoải mái và tin tưởng, một cảm giác mà cậu hiếm khi tìm thấy ở những người xung quanh cậu.

Simon cảm thấy ngạc nhiên về sự quan tâm của Wilhelm đối với bức tranh của mình. Cậu thường không nhận được nhiều sự chú ý từ người lạ, và việc có ai đó thực sự quan tâm đến tác phẩm của mình là điều khiến cậu cảm thấy tự hào và hạnh phúc. Simon cũng cảm thấy một sự kết nối đặc biệt với Wilhelm, dù họ chỉ mới gặp nhau lần đầu.

Trong căn phòng nhỏ bé của mình, Simon ngồi trước giá vẽ, nhưng tâm trí cậu đang trôi dạt với những suy nghĩ về Wilhelm. Cậu tự hỏi liệu có phải do sự cô đơn của cuộc sống sinh viên khiến mình dễ dàng cảm thấy gắn kết với một người mới gặp hay không. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Simon biết rằng cuộc gặp gỡ này là điều đặc biệt và có thể mở ra một chương mới trong cuộc đời cậu.

Simon hy vọng rằng ngày mai Wilhelm sẽ quay lại công viên như đã hứa. Cậu cảm thấy háo hức và mong chờ một cuộc trò chuyện mới với Wilhelm, người mà cậu cảm thấy có thể trở thành một người bạn thực sự, người có thể chia sẻ và đồng cảm với cậu trong cuộc sống.

Buổi tối hôm đó, cả Wilhelm và Simon đều không biết rằng cuộc gặp gỡ định mệnh này sẽ thay đổi cuộc đời họ mãi mãi. Đó không chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, mà là khởi đầu cho một câu chuyện tình yêu đầy xúc cảm và thách thức, nơi mà cả hai sẽ phải đối mặt với những khó khăn và định kiến để tìm kiếm hạnh phúc thực sự.

Những chiếc lá vàng rơi rụng ngoài cửa sổ, đánh dấu sự chuyển mình của mùa thu. Một mùa mới đang đến, và cùng với nó là những thay đổi lớn lao trong cuộc sống của Wilhelm và Simon. Số phận đã đưa họ đến với nhau, và giờ đây, họ sẽ cùng nhau viết nên một câu chuyện tình yêu đầy cảm động và sâu sắc, giữa lòng thành phố náo nhiệt nhưng cũng đầy thơ mộng.

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng xuyên qua rèm cửa, đánh thức Wilhelm dậy sớm. Anh cảm thấy một niềm vui nhỏ bé lan tỏa trong lòng khi nghĩ về cuộc hẹn không chính thức với Simon tại công viên. Sau khi hoàn thành những nhiệm vụ và trách nhiệm hoàng gia vào buổi sáng, Wilhelm chuẩn bị rời khỏi hoàng cung để đến công viên, nơi anh hy vọng sẽ gặp lại Simon.

Trong khi đó, Simon cũng dậy sớm hơn thường lệ. Cậu chuẩn bị những dụng cụ vẽ và mang theo một chút đồ ăn nhẹ để dành cho buổi sáng yên bình. Trong lòng cậu tràn đầy hy vọng và sự chờ đợi, mong chờ một ngày mới với những điều thú vị và bất ngờ.

Wilhelm và Simon, hai con người từ hai thế giới khác nhau, nhưng lại tìm thấy sự đồng cảm và gắn kết từ chính những sự khác biệt đó. Cuộc sống là một hành trình đầy bất ngờ, và đôi khi, những cuộc gặp gỡ tình cờ lại trở thành bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người.

Wilhelm bước ra khỏi hoàng cung, để lại sau lưng những áp lực và trách nhiệm nặng nề, hòa mình vào dòng người đang tấp nập trên phố. Anh đi bộ đến công viên, lòng cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn bao giờ hết. Wilhelm cảm thấy háo hức khi nghĩ về cuộc gặp gỡ với Simon, một người bạn mới, một ánh sáng mới trong cuộc sống của mình.

Khi đến công viên, Wilhelm thấy Simon đã ngồi sẵn dưới gốc cây quen thuộc. Nhìn thấy Wilhelm, Simon nở một nụ cười tươi, nụ cười mà Wilhelm cảm thấy như ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào tâm hồn mình. Anh tiến lại gần Simon, chào hỏi và bắt đầu một ngày mới đầy hứa hẹn bên người bạn đặc biệt của mình.

Và từ đây, câu chuyện của họ bắt đầu, một câu chuyện về tình bạn, tình yêu, và những cuộc phiêu lưu trong thế giới nghệ thuật đầy màu sắc và cảm xúc. Một câu chuyện không chỉ đơn thuần là sự gặp gỡ của hai con người, mà còn là sự kết nối giữa hai tâm hồn đồng điệu, giữa những ước mơ và khát vọng của tuổi trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro