Chương 2: Lời Mời Hợp Tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Lời Mời Hợp Tác

Ánh nắng mặt trời rải xuống công viên những vệt sáng ấm áp, những tia nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành một tấm thảm ánh sáng lung linh trên mặt đất. Simon ngồi dưới gốc cây cổ thụ quen thuộc, với hộp màu nước và cây cọ trong tay, đang mải mê pha màu cho bức tranh phong cảnh của mình. Không khí trong lành của buổi sáng sớm khiến cậu cảm thấy dễ chịu, thoải mái, và tràn đầy năng lượng.

Wilhelm xuất hiện với nụ cười trên môi, mái tóc vàng óng ánh dưới ánh nắng. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần jeans, và giày thể thao, trông giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái tự nhiên. Khi tiến đến gần Simon, Wilhelm cảm thấy lòng mình bồi hồi một cách kỳ lạ, như thể anh đang bước vào một hành trình mới mẻ và thú vị.

Simon ngẩng đầu lên khi thấy bóng dáng quen thuộc của Wilhelm. Một nụ cười vui vẻ nở trên môi cậu, đôi mắt xanh lam lấp lánh như biển cả trong ánh nắng ban mai. "Wilhelm! Thật vui khi gặp lại anh," Simon nói, giọng nói pha chút hào hứng và bất ngờ.

"Chào buổi sáng, Simon," Wilhelm đáp, giọng nói ấm áp và thân thiện, "Tôi đã hứa sẽ quay lại mà, đúng không? Cậu đang vẽ gì vậy?"

Simon đưa bức tranh đang dang dở ra cho Wilhelm xem. Đó là một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp với những gam màu tươi sáng, mô tả lại vẻ đẹp yên bình của công viên vào buổi sáng. Những đường nét tinh tế và màu sắc sống động thể hiện rõ tài năng và sự nhạy bén trong việc quan sát của Simon.

"Thật tuyệt vời," Wilhelm khen ngợi, ánh mắt không rời khỏi bức tranh, "Cậu thực sự có tài, Simon. Tôi chưa từng thấy ai có thể nắm bắt được vẻ đẹp tự nhiên một cách tinh tế đến vậy."

Simon đỏ mặt trước lời khen của Wilhelm. Cậu chưa bao giờ quen với việc nhận được những lời khen ngợi, đặc biệt là từ một người như Wilhelm, người mà cậu cảm nhận được sự chân thành và cảm thông trong từng lời nói.

"Cảm ơn anh," Simon nói nhỏ nhẹ, "Tôi chỉ cố gắng vẽ những gì mình cảm nhận thôi. Công viên này có rất nhiều điều thú vị để khám phá, và tôi muốn ghi lại tất cả."

Wilhelm ngồi xuống cạnh Simon, đôi mắt sáng lên với một ý tưởng bất chợt. "Simon, tôi có một ý tưởng mà tôi nghĩ cậu có thể quan tâm," anh bắt đầu, đôi mắt ánh lên sự hào hứng, "Cậu có bao giờ nghĩ đến việc tổ chức một buổi triển lãm tranh chưa?"

Simon bất ngờ trước câu hỏi của Wilhelm. Cậu chưa từng nghĩ đến việc tổ chức một buổi triển lãm tranh của riêng mình. Đối với cậu, việc vẽ tranh đơn thuần chỉ là cách để bày tỏ cảm xúc và tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn.

"Triển lãm tranh?" Simon lặp lại, cố gắng tiếp nhận ý tưởng mới mẻ này, "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Tôi chỉ là một sinh viên nghệ thuật, làm sao có thể tổ chức một buổi triển lãm?"

Wilhelm mỉm cười, nhìn Simon với ánh mắt đầy động viên. "Cậu có tài năng, Simon, và tôi tin rằng mọi người nên được nhìn thấy những tác phẩm tuyệt vời của cậu. Nếu cậu đồng ý, tôi có thể giúp cậu tổ chức một buổi triển lãm nhỏ. Tôi biết một vài người bạn có thể giúp đỡ, và chúng ta có thể thuê một không gian nhỏ trong thành phố để trưng bày tranh của cậu."

Simon cảm thấy tim mình đập nhanh hơn với ý tưởng này. Cậu chưa từng nghĩ rằng mình có thể tổ chức một buổi triển lãm tranh, chưa bao giờ nghĩ rằng tác phẩm của mình có thể được trưng bày trước mắt công chúng. Nhưng lời đề nghị của Wilhelm mang lại cho cậu một sự khích lệ lớn lao, một niềm tin rằng có thể mình đủ khả năng để làm điều đó.

"Tôi không biết phải nói gì," Simon lúng túng, đôi mắt sáng lên với sự cảm kích, "Ý tưởng này thực sự tuyệt vời. Nhưng tôi không chắc liệu mình có thể làm được không."

Wilhelm đặt một tay lên vai Simon, nhìn cậu với ánh mắt chân thành. "Cậu có thể, Simon. Cậu chỉ cần tin vào bản thân mình. Và tôi sẽ ở đây, giúp đỡ cậu từng bước."

Simon cảm thấy lòng mình tràn đầy sự biết ơn và cảm động. Wilhelm, người mà cậu mới chỉ gặp vài ngày trước, đã mang đến cho cậu một cơ hội mà cậu chưa từng nghĩ tới. Cậu cảm thấy như đã tìm thấy một người bạn thực sự, một người có thể nhìn thấy và trân trọng những gì cậu đã làm.

"Wilhelm, cảm ơn anh," Simon nói, giọng nói đầy cảm xúc, "Tôi thực sự không biết phải nói gì hơn. Nếu không có anh, tôi sẽ không bao giờ dám nghĩ đến điều này."

Wilhelm mỉm cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui. "Chúng ta là bạn mà, đúng không? Tôi chỉ muốn thấy cậu thực hiện được ước mơ của mình."

Cuộc trò chuyện của họ tiếp tục diễn ra trong bầu không khí thoải mái và vui vẻ. Wilhelm và Simon cùng nhau lên kế hoạch cho buổi triển lãm, từ việc lựa chọn những bức tranh sẽ được trưng bày đến việc chuẩn bị không gian triển lãm. Wilhelm đề xuất rằng họ nên tổ chức buổi triển lãm vào cuối tháng, để có đủ thời gian chuẩn bị và thu hút sự chú ý của mọi người.

Simon cảm thấy háo hức và phấn khởi khi nghĩ về buổi triển lãm đầu tiên của mình. Cậu chưa bao giờ cảm thấy tự tin và quyết tâm như thế này trước đây. Được Wilhelm ủng hộ và giúp đỡ, Simon cảm thấy như mình có thể làm được mọi thứ.

Ngày hôm đó, Wilhelm và Simon dành cả buổi sáng để thảo luận và lên kế hoạch chi tiết cho buổi triển lãm. Wilhelm đã liên lạc với một số bạn bè trong giới nghệ thuật, nhờ họ giúp đỡ trong việc quảng bá và chuẩn bị không gian triển lãm. Với sự giúp đỡ của Wilhelm, mọi thứ dường như trở nên khả thi và dễ dàng hơn rất nhiều.

Khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu sáng khắp công viên, Wilhelm và Simon cùng nhau đi dạo quanh hồ nước. Họ nói về mọi thứ, từ nghệ thuật đến cuộc sống, từ những ước mơ đến những thử thách mà mỗi người đang đối mặt. Wilhelm kể cho Simon nghe về cuộc sống trong hoàng cung, về những áp lực và trách nhiệm mà cậu phải gánh vác. Simon lắng nghe với sự đồng cảm và hiểu biết, cảm nhận được rằng dù họ đến từ hai thế giới khác nhau, nhưng cả hai đều có những khát vọng và ước mơ riêng.

"Simon," Wilhelm nói, giọng nói trầm lắng, "Cậu có bao giờ cảm thấy rằng mình không thể sống đúng với những gì mình mong muốn không?"

Simon ngừng lại, suy nghĩ về câu hỏi của Wilhelm. Cậu biết rằng cuộc sống của mỗi người đều có những áp lực và ràng buộc riêng, nhưng cậu cũng tin rằng mọi người đều có quyền theo đuổi ước mơ và hạnh phúc của mình.

"Có chứ," Simon đáp, giọng nói nhẹ nhàng, "Nhưng tôi luôn tin rằng, dù có khó khăn đến đâu, chúng ta cũng phải cố gắng sống đúng với bản thân mình. Tôi nghĩ rằng, việc sống thật với chính mình mới là điều quan trọng nhất."

Wilhelm cảm thấy được truyền cảm hứng từ những lời nói của Simon. Cậu nhận ra rằng mình đã tìm thấy một người bạn đồng hành, một người có thể hiểu và chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc sâu thẳm trong lòng mình.

Cuối buổi sáng, khi cả hai phải tạm biệt nhau để trở về với công việc và trách nhiệm của mình, Wilhelm và Simon hẹn sẽ gặp lại vào ngày hôm sau để tiếp tục chuẩn bị cho buổi triển lãm. Trước khi rời đi, Wilhelm nói với Simon, giọng nói tràn đầy sự quyết tâm: "Cảm ơn cậu, Simon. Cậu đã giúp tôi nhìn thấy một khía cạnh mới của cuộc sống. Tôi thật sự mong chờ buổi triển lãm của cậu."

Simon mỉm cười, cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. "Tôi cũng vậy, Wilhelm. Cảm ơn anh vì đã tin tưởng và ủng hộ tôi."

Wilhelm và Simon tạm biệt nhau, lòng đầy hy vọng và quyết tâm. Cuộc gặp gỡ tình cờ này đã mở ra một cánh cửa mới, nơi mà hai tâm hồn có thể tìm thấy sự đồng điệu và gắn kết. Và từ đây, họ sẽ cùng nhau bước đi trên con đường đầy thú vị và thách thức, với niềm tin rằng tình bạn và sự hỗ trợ lẫn nhau sẽ giúp họ vượt qua mọi khó khăn để đạt được những ước mơ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro