Chương 1: Xuyên không rồi?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng, đừng đi, đừng bỏ em lại đây mà..." .Vương Liên Nhật nắm chặt tay Vương Liên – anh của Vương Liên Nhật – Nguyệt.

Vương Liên Nguyệt: "Ngoan, nín đi nào." Nếu em cứ như vậy thì anh sẽ không nỡ mất.

Vương Liên Nhật: "Anh không, không cần em nữa đúng không?...Híc."

"Ngốc." - Vương Liên Nguyệt vươn tay ra, lau đi dòng lệ đang lăn dài trên má của cậu em trai mình rồi nhỏ nhẹ nói: "Em là đứa em trai duy nhất của anh, sao lại không cần được?"

Dù khôn mặt Vương Liên Nguyệt vẫn luôn cười nhưng nụ cười với lời nói lại mang một giai điệu buồn.

Đôi mắt to tròn, đẫm lệ, hơi sưng lên của Vương Liên Nhật nhìn anh mình một lúc, nói: "Vậy---" Lời chưa kịp ra hết thì cảm giác cơ thể như có một nguồn điện ập đến, đôi mắt cậu dần mơ hồ.

Một người đằng sau đỡ lấy Vương Liên Nhật.

"Được rồi, thả tay anh ra nào." Vương Liên Nguyệt đặt bàn tay còn lại lên đôi tay đang nắm lấy tay mình của Vương Liên Nhật.

Không.

"Giúp tôi chăm sóc cho em ấy." Nói xong, đôi mắt cậu cũng dần đỏ lên.

Vương Liên Nguyệt tháo chiếc vòng cổ của mình xuống, nói: "Giúp anh giữ chiếc vòng này nhé, nó quan trọng với anh lắm đấy." Rồi đeo lên cho Vương Liên Nhật, lau đi những giọt nước mắt trên mi cậu và đặt nhẹ một nụ hôn trên chán.

Cuối cùng đứng dậy, quay đầu rồi rời đi.

Không, anh hai.

Nhìn bóng lưng Vương Liên Nguyệt dần đi xa, Vương Liên Nhật đưa tay ra như đang cố với lấy một thứ gì đó mặc cơn tê, đau khắp người.

Nhưng thứ cậu với được chỉ là không khí...đôi mắt cậu dần mờ đi.

Một màn tối bao chùm.

"Không, không,anh hai...hic...đừng bỏ em ở lại...đừng..."

"ANH HAI!!!"

Vương Liên Nhật bật dậy trên chiếc giường, với vẻ mặt hoảng hốt, chán thấm đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập như mới trải qua chuyện gì rất đáng sợ.

Cậu đảo mắt quanh một lượt, khi định thần lại lực thở cũng dần trầm ổn hơn, hít một hơi ngắn, cuối cùng thở ra một hơi dài...

Vương Liên Nhật: "..." Lại là giấc mơ đấy...

Ba mẹ tôi mất tích từ khi tôi còn rất nhỏ, vì vậy mà tôi và anh hai phải sống nương tựa lẫn nhau. Anh ấy là người thân duy nhất của tôi và cũng là người tôi yêu quý nhất. Anh hai rất tốt, anh luôn nở một nụ cười rất đẹp, an ủi, quan tâm, cố gắng lấp đầy lỗ hổng thiếu đi người thân trong trái tim tôi, thay ba mẹ chăm sóc tôi.

Nhưng vào cái ngày định mệnh ấy, anh hai đã rời đi, đã biến mất như ba mẹ tôi vậy. Và hiện giờ, tôi đang sống cùng "bảo mẫu" – vừa là bạn của anh và cũng vừa là người chăm sóc tôi kể từ khi anh tôi đi.

Tôi đã từng trông chờ rất nhiều vào một ngày nào đó anh sẽ quay lại và đón tôi đi cùng. Nhưng dần lớn, tôi cũng dần hiểu "Tại sao trong khi chờ đợi một thứ gì đó sẽ không bao giờ xảy ra, chúng ta lại không tự mình đi tìm kiếm nó?"...

Người biết được anh trai hiện giờ đang ở đâu chắc chắn chỉ có bạn của anh ấy, anh Cố Mật Dương.Dù biết là vậy nhưng mỗi lần hỏi hay nhắc đến anh ấy đều đánh trống lảng và giả vờ như không biết. ㄟ( ̄ー ̄)ㄏ

Hình như anh ấy đang trong bếp, nhanh chuồn lẹ thôi!

Vương Liên Nhật đi từ từ xuống cầu thang. Cậu lấy hết sức bình sinh đi thật nhẹ để không bị phát hiện.

"Đứng lại, mới sáng sớm đã đi đâu?" Một giọng nói phát ra khiến trái tim đang lơ lửng của cậu rơi cái "Bẹp!" xuống đất.

Thôi rồi...

Phải cố gắng bình tĩnh, không được hoảng, nghĩ cách, nghĩ cách...

Vương Liên Nhât "À!" một tiếng, ló đầu vào cửa, nói: "Em đi ra thư viện trả sách."

Cố Mật Dương liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới, nghi hoặc hỏi: "Trả sách? Vậy sách đâu?"

"Đoàng!" câu nói như xét đánh ngang tai Vương Liên Nhật. ('O □ O ;)

Chết mama rồi, quên mất!!!

Vương Liên Nhật ngập ngừng mãi không thốt ra được một câu: "A...a...em...em..."

Nhìn một màn bối rối đến hóa đá của Vương Liên Nhật khiến cho Cố Mật Dương có chút không nhịn cười được.

Cố Mật Dương vừa quét bơ vào ổ bánh mì trên bàn vừa nói: "Đi chơi cũng được, anh không cấm nhưng em phải biết đường về đúng giờ, giữ an toàn cho bản thân, không chơi hay sử dụng những đồ không phù hợp, không gây gổ đánh nhau, không---"

"Khoan! Em nhớ rồi, em nhớ rồi" Vương Liên Nhật cắt lời. Nếu không làm thế thì chắc lại một nghìn lẻ một lời dặn của mẹ cho con gái tuổi mới lớn mất.

Cố Mật Dương: "Vậy ăn sáng xong đã rồi đi đâu thì đi."

Từ "đi" chưa kịp nói hết thì Vương Liên Nhất đã chạy mất bóng chỉ còn tiếng vọng lại của cậu: "EM ĂN SÁNG CÙNG BẠN, ĐỪNG TÌM EM!".

Cố Mật Dương: "..." – Hazz...đành vậy, hôm nay chắc là lần cuối cùng anh được trò chuyện với em rồi, Vương Liên Nhật ạ, chúc em may mắn...

Cố Mật Dương nói thầm trong lòng, đôi mắt rũ xuống nhìn ra ngoài cửa kính.

Vương Liên Nhật vừa chạy vừa nghĩ, sao hôm nay lão Dương lạ thế nhỉ? Bình thường thì toàn bắt mình ở nhà không cho đi chơi, trốn cũng bị bắt về hoặc là đi cùng mình. Hôm nay bỗng nhiên lại thả rông mình không quản? Hazzz...

Do mải suy nghĩ nên Vương Liên Nhật không biết đã đến điểm hẹn từ lúc nào.

Bỗng một người gọi to: "Anh Vương Liên Nhật, bên này!"

À, là Nhất Nhâm Đan.

Nhất Nhâm Đan là người bạn trì cốt của Vương Liên Nhật từ khi còn học tiểu học tới giờ. Do Vương Liên Nhật trước đó đã nghỉ nguyên một năm để làm quen với việc không có anh bên cạnh.

Dù Vương Liên Nhật và Nhất Nhâm Đan học cùng nhau nhưng Vương Liên Nhật cũng tính là lớn hơn một tuổi nên Nhất Nhâm Đan gọi Vương Liên Nhật là anh. Thực ra, Vương Liên Nhật đã nói không cần gọi như thế nhưng Nhất Nhâm Đan vẫn khăng khăng gọi nên đành vậy.

Vương Liên Nhật vừa thở hồng hộc vừa nói: "Xin lỗi đã để cậu chờ lâu."

Nhất Nhâm Đan không ngần ngại làm giá đỡ cho cậu bám vào, xua tay nói: "Không sao, em cũng chỉ vừa mới đến thôi. Mà anh đang suy tư gì sao cứ cắm đầu vào chạy thế?"

Vương Liên Nhật nói: "haha, mấy chuyện linh tinh thôi."

Nhất Nhâm Đan khoác tay lên vai cậu, nói: "Vậy sáng anh ăn gì chưa? Nếu chưa ăn thì em bao."

Vương Liên Nhật đáp ngay: "Được!"

Hai người vào một quán ăn, đánh chén một bữa no căng rồi cùng nhau đi tản bộ, tán gẫu về mấy chuyện linh tinh trên trời dưới biển.

Khi Vương Liên Nhật đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh một gốc cây trong công viên, bỗng nhiên có một cô gái đi tới nhờ cậu chụp hộ tấm hình mình với chú chó cưng.

Khi chuẩn bị bấm máy thì một cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ má khiến Vương Liên Nhật giật mình quay đầu lại. Hóa ra Nhất Nhâm Đan đi mua nước về.

Nhất Nhâm Đan cười gằn nói: "Anh đang chụp hình gái à?"

Vương Liên Nhật phủ nhận ngay: "Làm gì có chuyện đó, cô ấy nhờ tôi chụp hộ mà."

Chụp xong, cô gái cảm ơn cậu rồi dừng chốc lát, ngại ngùng nói: "Cậu bạn này có thể cho tôi phương thức liên lạc được không."

Vương Liên Nhật chưa kịp trả lời thì Nhất Nhâm Đan từ đằng sau vừa xoa đầu cậu vừa đáp lại bạn nữ kia: "A, xin lỗi nha, anh tôi không thích làm quen với người lạ."

Vương Liên Nhật đẩy tay Nhất Nhâm Đan ra, nói: "Đừng xoa đầu tôi."

Nhất Nhâm Đan cười cười nói: "Haha, được rồi, tại anh lùn quá nên em không tự chủ đươc mà quen tay."

Vương Liên Nhật , nói: "Tôi không lùn, tại do cậu cao quá thôi!..."

Nhìn một màn vừa rồi, cô gái cười tủm tỉm nói: "À, ra là thế, vậy tôi không làm phiền hai người nữa." Rồi rời đi.

Ánh mắt đấy là sao?

Cậu gì đó ơi, hình như có hiểu nhầm gì ỏ đây rồi!!! (〃>目<)

Khuôn mặt Vương Liên Nhật tối sầm lại nhìn Nhất Nhâm Đan đang tỏ vẻ ra vô tội.

Bị Vương Liên Nhật nhìn, Nhất Nhâm Đan như chú cún vô tội rụt đuôi cụp tai trông vô cùng đáng thương.

Cứ thế bốn mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng cũng là Vương Liên Nhật chịu thua trưới, vỗ vỗ chỗ ghế bên cạnh, nói: "Lười giận cậu, ngồi xuống đi."

Nhất Nhâm Đan đưa nước cho cậu rồi vui vẻ ngồi xuống.

Thực ra, cô gái vừa nãy làm quen với Vương Liên Nhật không phải là thích hay có hảo cảm gì đó mà là để dựa vào cậu để xin in4 của Nhất Nhâm Đan. Nhất Nhâm Đan ở lớp luôn chiếm được hảo cảm của mọi người ( đặc biệt là mấy bạn nữ ) nhưng do một số lí do nào đó mà Nhất Nhâm Đan không thích làm quen hay tiếp xúc với người khác (trừ Vương Liên Nhật ra). Dù không hòa đồng với mọi người (cho lắm), nhưng với bộ mặt đẹp từ trong ra ngoài của Nhất Nhâm Đan thì chuyện đó không còn quan trọng nữa.

Thấy Vương Liên Nhật cứ nhìn cô gái mới đi lúc nãy mãi, Nhất Nhâm Đan không vui, nói: "Cô gái đó đẹp lắm à? Sao anh cứ nhìn mãi thế?"

Vương Liên Nhật cảm giác như mình mới bị quở trách, ngoài cười trong không cười, nói: "Tôi nhìn con chó."

Nhất Nhâm Đan hỏi: "Anh thích chó?"

Vương Liên Nhật: "Đương nhiên rồi, chó dễ thương như vậy ai mà chả thích."

Nhất Nhâm Đan suy nghĩ một hồi, tươi cười nói: "Vậy khi nào em tặng anh một chú chó nhé."

Nghe vậy mặt Vương Liên Nhật sáng lên, hỏi lại như muốn chắc chắn là vậy: "Thật á?!" Rồi bỗng nhiên buồn trở lại: "Nhưng lão gia nhà tôi không cho nuôi thú cưng..." ('=‸=')

Nhất Nhâm Đan nói: "Vậy thì em nuôi hộ cho, rảnh thì cứ sang nhà em chơi với nó là được."

Vương Liên Nhật gãi gãi đầu, nói: "Cậu đã mua cho tôi vậy mà còn tồn công nuôi hộ, vậy không phiền cậu chứ?"

Nhất Nhâm Đan híp mắt cười, nói: "Tất nhiên là không rồi, của em cũng là của anh mà. Anh thích cái gì em đều cho anh!"

Vương Liên Nhật xoa đầu cậu, nói: "Nói linh tinh gì vậy hả? Như cậu mắc nợ tôi cái gì không bằng."

Thằng nhóc này, thiệt là...

Bỗng nhiên điện thoại của Vương Liên Nhật có tiếng chuông tin nhắn "Tinh!".

Hửm? Ai nhắn vậy nhỉ?

Vương Liên Nhật mở điện thoại ra thì thấy Cố Mật Dương nhắn cho cậu chỉ vỏn vẹn hai chữ "Tạm biệt".

Tạm biệt? Là sao vậy? Có khi nào lão Dương nhắn nhầm không? Để tí về nhà hỏi.

Nhất Nhâm Đan nghiêng đầu về phía Vương Liên Nhật, hỏi: "Ai nhắn vậy?"

Vương Liên Nhật đáp: "Lão gia."

Nhìn thấy dòng chữ, mặt Nhất Nhâm Đan có hơi nhăn lại, tựa hồ như đang nghĩ gì đó.

Vương Liên Nhật cất điện thoại đi rồi đứng lên, vươn vai, nói: "Giờ còn ít thời gian, hay đi ra tiệm sách đi. Hình như hôm này bán phần hai của bộ truyện tôi đang đọc."

Nhất Nhâm Đan nhìn cậu, định nói nhưng thôi.

Sau khi mua xong, Vương Liên Nhật vừa đi vừa nhìn quyển sách trên tay, miệng đang nhẩm một bài hát nào đó.

Nhất Nhâm Đan nhìn cậu, nói: "Quyển sách này hay lắm à?"

Vương Liên Nhật: "Cũng không tính là hay, chỉ là cốt truyện khá đặc sắc, nói về một người trải qua rất nhiều khổ cực để tìm lại 'ánh sáng' của đời mình. Từ đấy mở ra một câu chuyện thú vị."

Nhất Nhâm Đan: "Ồ..."

Bỗng ánh mắt của Vương Liên Nhật va phải một quán bán kẹo đường bên kia đường. Đôi mắt cậu sáng lên. Thấy vậy, Nhất Nhâm Đan nói: "Anh muốn ăn kẹo đường hả? Để em đi mua cho nhé! Vẫn là hình bông sen?"

Vương Liên Nhật lục chiếc túi bên hông, nói: "Ừm! Vậy chờ tôi lấy tiền đã."

Nhất Nhâm Đan: "Không cần đâu, đây là em mua cho mà."

Vương Liên Nhật: "Vậy lại làm phiền cậu rồi."

Khi Nhất Nhâm Đan đang đi qua vạch kẻ trắng dành cho người đi bộ thì bỗng một chiếc xe lao nhanh tới. Vương Liên nhật thấy vậy, không kịp hét lên, phi nhanh ra đẩy Nhất Nhâm Đan ra.

KÉTTTT... RẦMMMMM!!!

Hơ...đau quá...sao nhiều người tụ tập ở đây vậy?...

Nhất Nhâm Đan...sao mặt cậu hốt hoảng thế?...

À...nhớ rồi...mình bị xe đâm...

Vậy là mình sắp chết rồi ư...

Ich...không được...mình vẫn chưa tìm được anh trai và ba mẹ...

Ha...chóng mặt và mệt quá...

Không thể chết như thế được...mình phải dậy...

...

Tít tít tít tít tít.

Vương Liên Nhật ngay lập tức bật dậy. Cậu thở hồng hộc, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhìn quanh một lượt.

Đây là đâu đây? Chả phải mình chết rồi ư?

Bỗng một tiếng máy móc phát ra, trước mặt cậu hiện ra một bảng có dòng chữ.

Rẹt rẹt rẹt...[ Chúc mừng kí chủ trùng sinh thành công! ]

Trùng sinh?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro