Chương 2: Rất thích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Kí chủ cần hoàn thành nhiệm vụ...] ---

Vương Liên Nhật: "Khoan đã, vậy chẳng lẽ tôi đã chết rồi ư?"

[ Kí chủ chưa chết, thân xác của cậu đang trong tình trạng hôn mê sâu. Nếu nhiệm vụ thất bại thì kí chủ sẽ chết thật. ]

Theo như bối cảnh hiện giờ thì mình đã xuyên không. Vậy, nếu giống như những quyển tiểu thuyết mình đã đọc thì chắc cái bảng trước mặt này là Hệ thống. Và sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao thì mình có thể sẽ sống lại...Nhưng...

Vương Liên Nhật: "Nếu hoàn thành xong hết nhiệm vụ thì tôi sẽ được gì?"

[ Kí chủ sẽ được sống lại và được thực hiện một nguyện vọng. ]

Nghe vậy, khuôn mặt Vương Liên Nhật tươi lên hẳn, cậu hỏi: "Nguyện vọng gì cũng được?"

[ Tất nhiên. Vậy, kí chủ có đồng ý giao ước không? ]

Vương Liên Nhật cân nhặc một lát, nói: "Được!"

[ Hiện giờ, kí chủ đang trong thân xác của "Vương Liên Nhật" 14 tuổi– nam chính trong bộ tiểu thuyết <<Học Bá Yêu Tôi Ư?!>>... ]

Ồ, vừa là nam chính lại còn trùng tên cơ à.

Rẹt rẹt rẹt.. [ Để thuật tiện cho việc giao tiếp, kí chủ sẽ tiếp nhận kí ức của nguyên chủ sau năm giây nữa. Tôi xin tắt... ]

Vương Liên Nhật: "Hả?! Còn chưa nói cốt truyện như thế nào mà? Nhiệm vụ của tôi là gì?"

Bỗng trên màn hình xuất hiện một quyển sách đi ra.

[ Trong đây là cốt truyện. Nhiệm vụ của kí chủ là hoàn thành nó, có thể loại bỏ tình tiết không cần thiết và thêm những tình tiết để câu chuyện thú vị và đặc sắc hơn. Nhắc nhở thân thiện: Nếu tình tiết không đi đúng theo như trong truyện mà không xử lý kịp thời thì kí chủ sẽ "đăng xuất". Không có chuyện gì quan trọng nữa thì xin cáo từ. ]

Nói xong, hệ thống biến mất.

Vương Liên Nhật: "Ê, này!"

...

Cảm giác hệ thống này có hơi khác với những bộ truyện mình đọc.

Để xem nào.

Cậu vừa mở quyển sách mà hệ thống đưa cho ra, vừa vệ sinh cá nhân.

Trong bộ tiểu thuyết <<Học Bá Yêu Tôi Ư?!>> kể về mối tình đẹp như thơ của cặp đôi nam nữ chính. Vào ngày thi tốt nghiệp cấp 2, trời mưa rất to mà nam chính lại quên không mang theo dù. Khi cậu định dầm mưa về nhà cũng là lúc nữ chính và muốn cậu cùng về bằng chiếc dù của mình. Sau lần giúp đỡ đi chung dù với nữ chính trong cơn mưa đó, đã khiến nam chính bồi hồi, nhớ nhung cô. Và khi lên cấp ba, nam chính phát hiện mình học cùng lớp với nữ chính thì liền bắt đầu làm quen với cô. Hai người cùng học tập, cùng tâm sự và cùng đi chơi với nhau. Rồi sau khi tốt nghiệp đại học, nam chính quyết định tỏ tình với nữ chính và được cô đồng ý. Từ đấy, hai người có một tình yêu hạnh phúc.

Ồ, cốt truyện cũng coi như là đơn giản.

Rồi cậu mở điện thoại ra xem ngày.

Chiều nay là ngày nguyên chủ sẽ thi tốt nghiệp à.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời âm u như có thể mưa bất cứ lúc nào.

Bỗng dười nhà vang lên tiếng gọi: "Nhật Nhật ơi, xuống mẹ bảo."

Là mẹ của nguyên chủ. Vương Liên Nhật: "Vâng."

Cậu vừa đi xuống dưới tầng vừa hỏi: "Mẹ gọi con có viêc gì vậy ạ?"

Một tiếng "mẹ" này, lâu lắm rồi mới được gọi lại.

Nhất Tạ Nhàn – Mẹ của nguyên chủ vẫy vẫy tay gọi cậu lại, nói: "Lại đây, lại đây, dì và em họ đến chơi này."

Vương Liên Nhật nói: "Con chào dì. Lâu rồi không gặp, dạo này dì có khỏe không ạ?"

Nhất Phương Vy – Dì của nguyên chủ vỗ vỗ vai cậu, nói: "Dì vẫn khỏe lắm. Con càng lớn càng đẹp trai à nha."

Vương Liên Nhật cười cười: "Haha, dì quá khen ạ."

Vương Liên Nhật nghiêng đầu thì thấy có một cậu bé đằng sau dì, Nhất Phương Vy nói: "Lại đây chào anh họ đi này, Hùng Hùng."

Trong nguyên tác em họ của Vương Liên Nhật – Nhất Hàn Hùng là một cậu bé ít nói sẽ trợ giúp cậu trong việc lấy được trái tim của nữ chính.

Vậy thì phải đối xử tốt với nhóc ấy.

Từ đằng sau Nhất Phương Vy đi ra là một cậu bé có mái tóc đen huyền che mất đôi mắt lưu ly đỏ tạo ra một cảm giác huyền bí. Nhìn thấy cậu, Vương Liên Nhật có cảm giác quen thuộc như đã gặp nhưng không thể nhớ là ở đâu.

Cậu nhóc này... Sao lại quen thuộc đến thế?...

Vương Liên Nhật: "Chào em nha, anh là Vương Liên Nhật, 15 tuổi."

Nhất Hàn Hùng: "Chào."

Vương Liên Nhật: "..."

Này thì cũng lạnh quá rồi đó.

Nhất Phương Vy: "Thằng bé này thật là. Con thông cảm nha, Hùng Hùng giống tính ba nó nên ít nói lắm."

Vương Liên Nhật: "Không sao đâu ạ. Mà em mấy tuổi rồi dì?"

Nhất Phương Vy: "Hùng Hùng 11 tuổi."

Vương Liên Nhật: "Ồ..., vậy dì với em vào ngồi chơi đi ạ, cháu đi chuẩn bị trà."

Nhất Tạ Nhàn: "Con lấy thêm mấy cái bánh trong tủ ra nữa nhé."

Vương Liên Nhật: "Vâng ạ." Rồi cậu đi vào bếp.

Trong nguyên tác nói mẹ Nhất Hàn Hùng sẽ đi ra nước ngoài cùng chồng một thời gian nên quyết định gửi con mình sang nhà chị trông hộ.

Vậy thì phải nghĩ cách làm quen với nhóc lạnh lùng đó thôi.

Đến chiều, khi chuẩn bị đi thi, mẹ cậu nói: "Trời sẽ mưa đấy, nhớ mang theo dù nghe chưa?"

Vương Liên Nhật: "Vâng ạ. Con chào mẹ, chào dì con đi."

Nhất Phương Vy: "Ừ, chúc con thi tốt nhé!"

Đi được nửa đường đến gần thùng rác, Vương Liên Nhật tiện tay ném luôn chiếc dù đi.

Đối với một người đã thi vào đại học thì việc thi lên cấp ba chỉ là chuyện đơn giản.

Sau khi thi xong, trời đang mưa khá to, Vương Liên Nhật đang đứng ở sảnh nhìn dòng người đi về gần hết thì có một bàn tay đặt lên vai cậu. Cậu giật mình quay người lại thì thấy một cô gái xinh xắn với mái tóc nâu màu hạt dẻ cùng với một chiếc ô trằng trong suốt trên tay.

Nữ chính Thanh Vân Linh xuất hiện rồi! Xinh đẹp thật đấy.

Thanh Vân Linh giọng nhẹ nhàng hỏi: "Bạn học này, nhà cậu ở đâu vậy?"

Vương Liên Nhật đáp: "Nhà mình gần chung cư S."

Thanh Vân Linh nói: "Vậy cùng đường rồi, cậu muốn đi chung không?"

Vương Liên Nhật cười nói: "Vậy thì cảm ơn cậu nhiều."

Vương Liên Nhật cầm ô, hỏi: "Thế nhà cậu ở đâu?"

Thanh Vân Linh: "Mình sống trong chung cư S."

Hai người vừa đi vừa nói một lúc thì bỗng một chiếc xe ô tô đi nhanh tới.

Ồ, đây là cảnh quen thuộc trong tiểu thuyết ngôn vào trời mưa.

Chiếc xe đi nhanh khiến vũng nước dưới đường bắn lên. Vương Liên Nhật quay người che chắn cho Thanh Vân Linh tạo nên một cảnh đẹp dưới mưa.

Thanh Vân Linh luống cuống, nói: "Cậu có sao không?"

Vương Liên Nhật nói: "Không sao, ướt một tí thôi ấy mà, thể nào về mình cũng tắm."

Thanh Vân Linh ngại ngùng lấy chiếc khăn trong ba lô của mình ra đưa cho Vương Liên Nhật, nói: "Cảm ơn cậu nha, hay cậu dùng tạm chiếc khăn này lau qua đi."

Vương Liên Nhật nhận lấy chiếc khăn, nói: "Ừm, mà nhà mình ở bên kia rồi, mình về đây, tạm biệt cậu nhé!"

Thanh Vân Linh nói: "Ừm, hẹn gặp lại!"

Vương Liên Nhật thầm nghĩ cô gái vừa xinh vừa tốt như vậy thật hiếm thấy, nguyên chủ may mắn rồi.

Vương Liên Nhật mở cửa vào nhà nói: "Con về rồi đây."

Nhất Tạ Nhàn đi ra, thấy cậu bị ướt thì lo lắng hỏi: "Con sao lại bị ướt thế này?Ô con mang theo đâu?"

Vương Liên Nhật gãi cổ, cười nói: "Con không sao, chỉ bị ướt một chút thôi. Ô của con không biết tại sao lại không thấy đâu nên con đành..."

Nhất Tạ Nhàn thở dài, lấy khăn bông lau đầu cho cậu nói: "Thằng bé này thật là, nếu lần sau mất ô thì chờ tạnh một chút rồi chạy về cũng được."

Bỗng Nhất Hàn Hùng đi ra từ phòng khách.

Thấy vậy, Vương Liên Nhật biết nhưng vẫn hỏi: "Em vẫn ở đây à?"

Nhất Tạ Nhàn nói: "Ừ, dì cùng chồng dì có chuyện đi ra nước ngoài nên gửi A Hùng ở đây một thời gian."

Vương Liên Nhật: "Ồ, ra vậy."

Nhất Tạ Nhàn nói: "Chuyện này đột ngột quá nên mẹ chưa kịp dọn phòng nên tối nay A Hùng sẽ ngủ cùng con nhé."

Vương Liên Nhật đồng ý ngay: "Được ạ."

thời cơ để bồi bổ mối quan hệ đến rồi!


Sau khi tắm xong, Vương Liên Nhật đi ra thì thấyNhất Hàn Hùng đang đọc sách.

Cậu tiến lại gần, hỏi: "Nhóc đang làm gì vậy?"

Sao thấy quển sách này quen quen vậy ta? A, đâylà cuốn cốt truyện hệ thống đưa mà!

Vương Liên Nhật giựt ngay quyển sách lại, ném thẳngvào tủ dưới bàn học, cười nói: "Haha, quyển sách này không đọc được đâu, để anh lấy cho em cuốn khácnhé!"

Nhất Hàn Hùng nói: "Không cần." rồi đi vào phòngtắm.

Vương Liên Nhật: "..."

Vương Liên Nhật đi xuống bếp, giúp mẹ dọn cơm rồicùng ngồi ăn cơm với nhau, trò chuyện vui vẻ.

Vương Liên Nhật gắp đồ cho ba mẹ rồi đến NhấtHàn Hùng: "Nhóc đang trong tuổi ăn tuổi lớn nên ăn nhiều vào nha."

Vương Hải Minh – Ba của nguyên chủ nói: "Concũng vậy, ăn nhiều vào."

Vương Liên Nhật cười nói: "Haha, vâng ạ."

Lâu rồi mới có cảm giác ấm áp như này...

Dọn xong, Vương Liên Nhật vào phòng thì thấy NhấtHàn Hùng đang nằm trên giường, cậu hỏi: "Ở nhà em hay ngủ sờm thế à?"

"Chơi game không, anh có trò này hay lắm nè."

"Nhócconơi, em ngủ thật rồi à?"

...

Hazz...đành đợi ngày mai vậy.

Vương Liên Nhật tắt đèn, lấy chiếc chăn mỏng đắpcho Nhất Hàn Hùng rồi lên giường đi ngủ.

NhấtHàn Hùng: "..."

Đến giữa đêm, Vương Liên Nhật tỉnh giấc vì tiếng động bên cạnh.

Cậungồi dậy nhìn ra bên thì thấy trán Nhất Hàn Hùng lẫm đẫm mồ hồi, miệngnhư đang nói gì đó.

Vương Liên Nhật nghe loáng thoáng như đang cầu cứu.

Hửm? Nhóc con đang gặp ác mộng à?

Giọng của Nhất Hàn Hùng dần to lên: "Không...không được...không cam tâm..."

Thấy không ổn, Vương Liên Nhật lay cậu dậy: "Này! Nhóc có sao không? Tỉnh dậy đi!"

Nhất Hàn Hùng hét lên: "KHÔNG!!!"

Từng giọt nước mắt từ mà Nhất Hàn Hùng dần rơi xuống.

Vương Liên Nhật lo lắng hỏi: "Em có sao không?"

Nhất Hàn Hùng không nói gì, nước mắt cứ rơi xuống thành từng hang.

...

Chắc nhóc con bị ác mộng dọa sợ rồi.

Vương Liên Nhật đi vào trong phòng tắm, lấy khăn ướt rồi đi ra.

Cậu dè dặt lau mồ hôi cho Nhất Hàn Hùng.

Nhận được xúc cảm từ má truyền đến, Nhất Hàn Hùng giật mình định thần lại.

Cậu nhìn Vương Liên Nhật, hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Vương Liên Nhật cười nói: "Lau mồ hôi cho nhóc."

Sau khi ổn định, Vương Liên Nhật hỏi: "Nhóc mơ thấy gì thế?"

Nhất Hàn Hùng: "Không biết..."

Vương Liên Nhật mặt khó hiểu, nói: "Giấc mơ của nhóc mà nhóc lại không biết ư?"

Nhất Hàn Hùng nhìn cậu, nói: "Những người trong mơ tôi đều không biết nhưng lại cảm thấy rất đau, tim như bị cắt vào."

Vương Liên Nhật: "Vậy nhóc còn nhớ những gì trong đấy không?"

Nhất Hàn Hùng: "Nhớ hết."

Vương Liên Nhật cười nói: "Vậy cố gắng quên đi nha."

Nhất Hàn Hùng vừa bất ngờ vừa khó hiểu nhìn cậu.

Vương Liên Nhật nói: "Đúng còn gì, nhóc bảo không biết nhưng cảm thấy rất đau, tim như bị cắt vào còn gì. Vậy quên đi là điều tốt nhất."

Nhất Hàn Hùng nói: "Nói như dễ lắm..."

Vương Liên Nhật cười cười, xoa đầu cậu, nói: "Haha, vậy giờ mình đi ngủ tiếp nha."

Nhất Hàn Hùng đẩy tay cậu ra, nói: "Không."

Vương Liên Nhật: "Vậy nhóc tính thức đến sáng luôn à?"

Nhất Hàn Hùng không trả lời.

Bỗng đôi bàn tay thò ra, ôm lấy Nhất Hàn Hùng kèo vào trong chăn.

Nhất Hàn Hùng giật mình, giãy ra nhưng không được, nói: "Anh làm gì vậy?!"

Vương Liên Nhật ôm cậu vào lòng, đáp: "Hehe, ôm nhóc cho nhóc đỡ sợ, thấy anh tốt không?."

Nhất Hàn Hùng cố vùng ra: "Không cần, thả tôi ra!"

Vương Liên Nhật nhẹ nhàng nói: "Phải xưng là em. Được rồi, ngoan, ngủ đi, anh bảo vệ nhóc."

Nhất Hàn Hùng bất lực đành nằm im, cậu nghĩ người này bị gì vậy, thật khó hiểu. Nhưng...cảm giác cũng rất dễ chịu?...hương sen nhẹ...

Trong màn đên tĩnh lặng chỉ còn tiếng mưa rơi nhẹ, Nhất Hàn Hùng nhìn Vương Liên Nhật. Cậu giơ tay chạm nhẹ vào mặt Vương Liên Nhật rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Vương Liên Nhật được mẹ giao cho nhiệm vụ đi chợ. Khi về đến gần nhà, cậu thấy Nhất Hàn Hùng và đứng đối diện là một bà cô mặt dữ tợn, đằng sau bà cô có một cậu bé nhìn cũng trạc tuổi Nhất Hàn Hùng đang khóc nhưng trông lại giống đang cười hơn.

Bỗng bà cô đó giơ tay lên như sắp đánh Nhất Hàn Hùng.

Thấy vậy, Vương Liên Nhật xông tới, chắn trước mặt Nhất Hàn Hùng.

"Chát!" một tiếng. Nhất Hàn Hùng cảm thấy không đau, mở mắt ra thì bất ngờ khi thấy Vương Liên Nhật đứng trước mặt mình, nói: "Anh...?"

Bà cô kia quát lên: "Mày lại là thằng nào?!"

Vương Liên Nhật không quan tâm, quay lại, ngồi xuống đối diện với Nhất Hàn Hùng, hỏi: "Nhóc có sao không?"

Nhất Hàn Hùng: "Không sao, nhưng...mặt anh..."

Vương Liên Nhật cười nói: "Tí vết nhỏ ý mà, nhóc không sao là tốt rồi."

Nhất Hàn Hùng áp bàn tay mình lên bên má đỏ ửng do bị tát của Vương Liên Nhật, dần cảm thấy đau lòng, nói: "Má anh...đỏ hết lên rồi."

Thấy Nhất Hàn Hùng lo lắng cho mình, Vương Liên Nhật vui vẻ nói: "Anh thật sự không sao mà, tí sẽ hết ngay thôi. Mà sao bà cô kia lại đánh nhóc vậy?"

Nhất Hàn Hùng nói: "Em đang đi hòng mát thì thằng kia chạy từ đâu đến, bắt em phải làm ngựa cho nó cưỡi. Em không chịu, nó liền đánh em, em phản kháng đẩy nó ngã xuống đất rồi nó liền khóc. Nghe thấy tiếng khóc, bà cô kia chạy đến chửi em, bảo em bắt nạt nó rồi chuẩn bị đánh em. Em xin lỗi..., nếu không phải em đẩy nó ngã thì anh đã không bị đánh rồi."

Vương Liên Nhật xoa đầu cậu, trêu chọc rồi ôn nhu nói: "Nhóc mà cũng biết xin lỗi cơ à? Đây không phải là lỗi của nhóc, nhóc làm như vậy là đúng lắm!"

Bà cô kia bị bơ lại nghe vậy, thẹn quá hóa giận, quát to: "Mày đừng có lo chuyện bao đồng!? Không biết gì thì đừng nói!"

Vương Liên Nhật ngồi dậy, nói: "Lo chuyện của em tôi đâu được gọi là chuyện bao đồng, đấy là bảo vệ. Mà người không biết gì là bà mới đúng, không nghe rõ sự việc đã kết luận."

Bà cô kia nghe vậy, quát lên: "Mày tin tao đánh cho máy thêm mấy cái nữa không?!"

Vương Liên Nhật cười thách thức, nói: "Bà giỏi thì đánh đi."

Bà cô giơ tay lên chuẩn bị tát Vương Liên Nhật thì bị tay cậu giữ lại. Vương Liên Nhật không nhẹ nhàng mà đẩy thẳng bà ta xuống đất.

Bà ta kêu lên "A!" rồi quát to: "Mày...mày dám!?"

Vương Liên Nhật phủi phủi tay, nói: "Bà là gì mà tôi lại không dám?"

Nói rồi cậu cầm lấy tay của Nhất Hàn Hùng rời đi mặc cho tiếng chửi ở đằng sau.

Vương Liên Nhật cười nói với cậu: "Lần sau gặp loại người như vậy cứ đánh thẳng cho anh, nếu không người ta lại tưởng nhóc sợ mà bắt nạt đấy. ( Hổ không gầm lại tưởng Hello Kitty )"

Nhất Hàn Hùng cười nhẹ đáp: "Vâng, cảm ơn anh."

Thấy cậu cười với dáng vẻ ngoan ngoãn, Vương Liên Nhật không kìm được mà ôm lấy Nhất Hàn Hùng: "Trời oi, nhóc cười lên đáng yêu quá à ~"

Nhất Hàn Hùng nghĩ thầm trong đầu: "Anh rất kì lạ nhưng cũng rất tốt và mạnh mẽ khiến cho người ta có cảm giác an toàn khi ở bên. Rất thích..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro