Chương 3: Anh thích hoa Sen?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lạch cạch" – Tiếng cửa mở.

Vương Liên Nhật đi vào bếp, nói: "Mẹ ơi, bọn con về rồi. Đồ để ở đâu ạ?"

Nhất Tạ Nhàn: "Con cứ để ở trên bàn ấy."

Nói xong, Nhất Tạ Nhàn quay đầu lại, thấy mặt Vương Liên Nhật đỏ nguyên một bên má, còn Nhất Hàn Hùng cũng bị trầy xước.

Nhất Tạ Nhàn bất ngờ, chạy đến một tay xoa lên bên má đỏ của Vương Liên Nhật, một tay cầm lấy đôi tay của Nhất Hàn Hùng xem vết xước, lo lắng hỏi: "Hai đứa bị sao thế này? Đánh nhau à? Mới ra ngoài có một lúc mà đã thành ra thế này rồi."

Vương Liên Nhật cầm lấy tay Nhất Tạ Nhàn, nói: "Con thì không sao nhưng em họ bị trầy da rồi. Tí nữa con sẽ kể cho mẹ nghe sau, giờ để con giúp em xử lý vết thương không nhiễm trùng mất."

Nhất Tạ Nhàn thở dài, nói: "Được rồi, hộp cứu thương mẹ để trong tủ ở phòng khách đấy."

Vương Liên Nhật: "Vâng ạ." Rồi đi ra phòng khách lấy hộp cứu thương.

Lên phòng mình, cậu ngồi xuống, mở hộp cứu thương ra, nói: "Đưa tay đây để anh xem vết thương cho."

Nhất Hàn Hùng giơ tay ra trước mặt cậu.

Vương Liên Nhật cầm lấy tay cậu, nhìn một lượt, cười nói: "Không biết mấy nhóc đánh nhau kiểu gì mà bị trầy xước như này nữa."

Song cậu lấy trong hộp ra một lọ thuốc sát trùng, nói: "Cố nhịn nha, sẽ hơi đau đấy." Rồi bôi lên những vết xước của Nhất Hàn Hùng.

Nhất Hàn Hùng một mặt vẫn không thay đổi biểu cảm, chỉ có đôi lông mày là hơi nhíu xuống.

Thấy vậy, Vương Liên Nhật không nhịn được cười, nói: "Đau thì cứ kêu ra, không cần nhịn đâu."

Nhất Hàn Hùng: "..."

Sau một hồi loay hoay cuối cùng cũng xong, Vương Liên Nhật cất đồ đi, nói: "Thế nào rồi, còn đau nữa không?"

Nhất Hàn Hùng cử động cánh tay rồi lắc đầu.

Thấy vậy, Vương Liên Nhất chuẩn bị đi ra ngoài cất đồ thì bị Nhất Hàn Hùng gọi lại: "Anh."

Vương Liên Nhật quay đầu lại: "Sao vậy nhóc, vẫn còn đau à?"

Nhất Hàn Hùng lắc đầu, chỉ tay vào má của Vương Liên Nhật, nhẹ giọng hỏi: "Má anh...còn đau không?"

Nếu Nhất Hàn Hùng không hỏi thì Vương Liên Nhật cũng quên mất.

Cậu thấy Nhất Hàn Hùng quan tâm mình, lại gần, ngồi xuống, nắm lấy tay cậu bé áp lên má mình, giọng nũng nịu nói: "Má anh vẫn còn đau lắm, hay em xoa cho anh đi."

Định trêu cậu nhóc một phen nhưng ai ngờ Nhất Hàn Hùng vậy mà lại lấy tay mình xoa nhẹ lên má cậu, hỏi: "Anh hết đau chưa?"

Vương Liên Nhật bất ngờ, xoa đầu cậu, cười nói: "Hết đau rồi nhóc con ạ, cảm ơn nhiều nha."

Nhất Hàn Hùng bị xoa cho một đầu rối xù, ánh nằng từ cửa sổ chiếu lên mặt cậu, không hiểu sao lại có chút đỏ.

Đến trưa, khi đang ngồi ăn cơm, mẹ cậu hỏi: "Giờ cũng nghỉ hè rồi, hai đứa muốn về quê ngoại chơi không?"

Nghe vậy, Vương Lên Nhật thầm nghĩ dù sao giờ cũng chưa đến lúc làm nhiệm vụ nên liền đồng ý, cậu hỏi: "Vậy bao giờ đi ạ."

Nhất Tạ Nhàn: "Bao giờ cũng được, hai đứa chọn ngày đi."

Vương Liên Nhật nói: "Hay mai đi luôn đi mẹ, dù sao mai thời tiết cũng đẹp."

Nhất Tạ Nhàn: "A Hùng, con đồng ý không?"

Nhất Hàn Hùng: "Được ạ."

Nhất Tạ Nhàn gật đầu, nói: "Ừm, vậy chiều nay hai đứa chuẩn bị đồ đạc đi nhé, mẹ đặt xe cho."

Vương Liên Nhật: "Vâng."

Tua nhanh đến tối, Vương Liên Nhật lúc này mới tắm xong, chuẩn bị mặc đồ thì nhận ra mình quên mang quần áo: "Ý, quên mang quần áo rồi."

Hazz...não mình dạo này bị gì thế này? Đến quần áo cũng quên mang.

Không biết nhóc kia có còn trong phòng không ta?

Vương Liên Nhật gọi vọng ra: "Hàn Hùng?"

Nghe thấy Vương Liên Nhật gọi, Nhất Hàn Hùng nói: "Có chuyện gì?"

Ồ, vẫn còn trong phòng, vậy nhờ nhóc ấy lấy hộ vậy.

Vương Liên Nhật: "Nhóc lấy hộ anh bộ đồ anh để trên giường được không?"

Nhất Hàn Hùng mang đồ đi tới, gõ cửa phòng tắm.

Cánh cửa mở ra, Nhất Hàn Hùng thấy Vương Liên Nhật phần thân trên không mặc gì liền quay mặt đi, nói: "Đồ này." Rồi đưa đồ cho Vương Liên Nhật.

Vương Liên Nhật nhận lấy đồ.

Thấy Nhất Hàn Hùng quay mặt đi liền biết cậu đang ngại, trêu trọc nói: "Cùng là nam nhân với nhau có gì đâu mà ngại, hay vào đây tắm luôn đi."

Nhất Hàn Hùng quay người đi, nói: "Nhanh mặc đồ vào đi."

Vương Liên Nhật: "haha, được." Rồi cậu đóng cửa lại.

Khi mới chợp mắt được một lúc, Vương Liên Nhật cảm thấy có cái gì đó đang xích lại gần mình, cậu mở mắt ra thì thấy đó là Nhất Hàn Hùng.

Vương Liên Nhật hỏi: "Nhóc chưa ngủ à, sao vậy?"

Nhất Hàn Hùng nhìn lên nói: "Không ngủ được, em sợ..."

Vương Liên Nhật cố xua đi cơn buồn ngủ, ôm cậu vào lòng, cười nói: "Vậy nghe anh kể truyện không?"

Nhất Hàn Hùng gật đầu.

Vương Liên Nhật: "Trong một khu rừng nọ, có một con Sói sống một mình. Không ai muốn làm bạn với nó hết vì trông nó rất đáng sợ và luôn lạnh nhạt với mọi thứ. Bỗng một ngày nó bị hai con sói khác hãm hại rớt xuống một chiếc hố. Nó gắng mãi cũng không trèo lên được vì chân nó đang bị thương. Cùng lúc đấy có một chú Thỏ đi qua, thấy nó đang gặp nạn thì liền muốn giúp nó.

Chú ta nhảy lại gần, ngó đầu xuống chiếc hố, nói: 'Có cần ta giúp không?'

Nghe thấy có người nói chuyện với mình, con Sói ngẩng đầu lên thì thấy một con Thỏ, nghĩ rằng Thỏ bé xíu thì làm sao cứu được mình, liền nói: 'Không cần.'

Thỏ nghe vậy, liền đoán được ngay Sói đang khinh mình bé không cứu được nó, liền nói: 'Đừng tưởng ta bé mà không cứu được ngươi nha, ta thừa sức.'

Thấy Thỏ mạnh miệng, Sói nói: 'Không cứu được ta mà còn bị rớt xuống thì ngươi làm thức ăn cho ta đấy.'

Thỏ nghe vậy có hơi run, nhưng hiểu được Sói đã đồng ý liền chạy đi.

Thấy Thỏ rời đi, Sói nghĩ: 'Chắc bị mình dọa sợ rồi, giờ nghĩ cách xem lên kiểu gì đã.'

Một lúc sau, Sói ta nghe thấy tiếng động ở trên, cảnh giác ngẩng đầu lên thì thấy Thỏ, nó hỏi: 'Ngươi chưa đi?'

Thỏ: 'Đương nhiên là chưa rồi, ta có cách cứu ngươi rồi đây."

Rồi Thỏ ta thả một sợ dây thừng xuống, nói: 'Ngươi ngậm lấy sợi dây này đi.'

Sói thấy vậy, nói: 'Ngươi bé thế này tính kéo ta lên kiểu gì?'

Thỏ phụng phịu, nói: 'Ai bảo ta kéo? Thôi đừng nói nữa, nhanh ngậm vào đi.'

Sói ngậm vào chiếc dây thì bỗng như có một sức mạnh nào đó ở đầu dây bên kia kéo sói lên.

Lên đến nơi, Sói bất ngờ cùng hoài nghi, hỏi: 'Ngươi...làm cách nào mà lại...?'

Thỏ thấy vậy, cười nói: 'Ta lấy sợ dây ở chỗ xe chở gỗ rồi buộc vào đuôi xe. Nhờ sức kéo của chiếc xe mà đưa ngươi lên.'

Nói xong, Thỏ ta thấy chân của Sói bị thương, nhảy lại gần, nói: 'Ngươi bị thương rồi, ta đi hái thảo mộc giúp ngươi chữa thương nhé.'

Không chờ Sói trả lời, Thỏ liền nhảy đi.

Khi đang hái thảo mộc, Thỏ bị một con sói nhìn thấy. Nó sợ hãi nhảy nhanh về nhưng không kịp, nó đã bị sói bắt được.

Khi tưởng mình sắp chết, bỗng một giọng nói quen thuộc phát ra từ sau thỏ: 'Thả ra!'

Con sói nghe thấy, bị khí tức làm cho sợ hãi liền bỏ Thỏ lại mà chạy đi.

Thỏ quay người lại thì thấy con Sói mình vùa cứu mới cứu lại mình. Thỏ ta nhảy lại gần, nói: 'Cảm ơn ngươi nha.'

Sói nói: 'Không cần, có ơn tất trả.'

Thỏ bảo Sói nằm xuống đưa vết thương cho mình xem, Thỏ lấy thảo mộc giã cho ra nước rồi bôi lên chân Sói, nói: 'Sẽ hơi đau đấy.'

Thấy Sói vẫn bình thường, Thỏ hỏi: 'Người không đau à?'

Sói nói: 'Bằng này không nhằm nhò gì.'

Thỏ nghe vậy, bôi mạnh lên chân Sói, Sói kêu ra một tiếng rồi ngại ngùng quay mặt đi.

Thỏ ta cười nói: 'Đau thì cứ kêu đi, không cần nhịn.'

Sói nhìn Thỏ, hỏi: 'Ngươi không sợ ta à?'

Thỏ nói: 'Đương nhiên là không rồi.'

Sói: 'Nếu ta ăn thịt ngươi thì sao?'

Thỏ đáp lại ngay : 'Ngươi sẽ không.'

Nghe xong, Sói không nói gì nữa để Thỏ chữa thương cho mình.

Sau khi xong, Sói hỏi nhà Thỏ ở đâu, Thỏ nói: 'Ta không có nhà, ta đi phiêu lưu loanh quanh trong những khu rừng.'

Thấy trời sắp tối, Sói hỏi: 'Ngươi muốn về nhà ta không?'

Thỏ nói: "Về nhà ngươi ư? Vậy trong nhà ngươi có loài của ngươi không?'

Sói: 'Không, ta sống một mình.'

Thỏ: 'Vậy thì được, nhà ngươi ở đâu?'

Sói đứng lên, nói: 'Đi theo ta.'

Đến một hang động, Sói nói: 'Ngươi ở trong đợi ta.' Rối Sói đi.

Một lúc sau, Sói quay lại với mấy củ cà rốt ngậm trên miệng, Sói để trước mặt Thỏ, nói: 'Cho ngươi đấy, ăn đi.'

Thỏ cầm lấy một củ, vui vẻ gặm một miếng, hỏi: 'Ngươi lấy đâu ra vậy?'

Sói đáp: 'Không cần biết.'

Thỏ lại hỏi: 'Vậy ngươi ăn chưa? Cho ngươi một củ này.'

Sói nói: 'Ta không ăn cà rốt, ngươi ăn đi, ta ăn cái khác rồi.'

Thỏ vừa ăn vừa hỏi về hoàn cảnh của Sói. Sau khi biết Sói không có bạn bè liền quết định ở lại bầu bạn cùng Sói.

Đến đêm Thỏ nằm bên cạnh Sói, nói: 'Người ngươi ấm quá, cho ta ngủ gần ngươi nhé.'

Sói mặt có chút đỏ, nói: 'Ừ.' Rối lấy đuôi mình đắp lên cho Thỏ.

Từ đấy, một Sói một Thỏ làm bạn ở bên nhau đến mãi."

Vương Liên Nhật kể xong, thấy Nhất Hàn Hùng đã ngủ, xoa nhẹ đầu cậu rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Vương Liên Nhật chưa ngủ đủ giấc đã bị đánh thức.

Nhất Tạ Nhàn lay cậu dậy, nói: "Nhật Nhật, dậy chuẩn bị đi này! Ăn sáng xong còn đi!"

Vương Liên Nhật dù không muốn nhưng vẫn phải dậy.

Nhất Hàn Hùng bên cạnh đang cho vài món đồ vào ba lô, nói: "Lên xe rồi ngủ tiếp."

Vương Liên Nhật nói: "Đành vậy thôi..."

Sau khi lên xe, Vương Liên Nhật lúc này vẫn còn tỉnh đang bấm điện thoại. Nhưng chưa được một lúc Nhất Hàn Hùng đã thấy Vương Liên Nhật cứ gật gà gật gù. Cậu đánh lấy đầu Vương Liên Nhật để lên vai mình.

Khi đang say giấc, Vương Liên Nhật ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cậu chợt tỉnh giấc. Thấy Vương Liên Nhật dậy, Nhất Hàn Hùng nói: "Sắp đến nơi rồi."

Vương Liên Nhật dụi dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một đầm sen to. Mắt Vương Liên Nhật sáng lên như thấy vàng.

Thấy vậy, Nhất Tạ Hàn nói: "Anh thích sen?"

Vương Liên Nhật cười nói: "Ừm, anh rất thích."

Sau một lúc, hai người cuối cùng cũng về đến nhà ngoại.

Vương Liên Nhật đi vào, nói: "Bà ơi, bọn cháu về rồi đây."

Nghe vậy, bà ngoại đi ra từ phòng bếp củi, khuôn mặt cười tươi, nói: "Hai đứa về chơi với bà à, sao không báo trước để bà ra đón."

Rồi lại gần xoa đầu hai đứa cháu yêu của mình.

Vương Liên Nhật nói: "Dạo này bà có khỏe không?"

Bà nói: "Bà vẫn khỏe lắm, thấy hai đứa cháu của bà lớn như này bà vui lắm."

Nhất Hàn Hùng nói: "Bọn con còn mang quà về cho bà này."

Bà: "Ừm, vậy để bà xách cho không nặng."

Vương Liên Nhật nói: "Không cần đâu ạ, giờ mình vào nhà thôi."

Bà cầm lấy tay Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng, nói: "Ừm, vậy vào thôi."

Ba người cùng nói chuyện, cùng nấu cơm và ăn.

Sau khi ngủ trưa dậy, Vương Liên Nhật nói với bà: "Bà ơi, bọn con đi ra đầm sen một lúc nhé."

Bà: "Ừm, hai đứa đi chơi phải giữ an toàn đấy."

Vương Liên Nhật: "Vâng ạ."

Đi một hồi đến đầm sen, Vương Liên Nhật vui vẻ hái một vài bông sen còn Nhất Hàn Hùng ngồi trên đồng cỏ chờ cậu.

Những cánh diều bay cao cùng những cơn gió mang theo hương sen nhẹ. Vương Liên Nhật đi đến gần, thầy Nhất Hàn Hùng đang nhìn lên bầu trời, cậu lấy một bông sen đưa đến gần, chạm lên má của Nhất Hàn Hùng.

Nhất Hàn Hùng hoàn hồn nhìn lại thì thấy Vương Liên Nhật một tay ôm sen, một tay đưa một bông chạm vào mình, cười nói: "Tỉnh rồi à?"

Một cơn gió thổi qua hai người khiến những bông sen đung đưa tạo nên một khung cảnh bình yên, nhẹ nhàng mà tươi đẹp đến thơ mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro