Chương 4: Ở quê (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhất Hàn Hùng đơ part 2.

Thấy vậy, Vương Liên Nhật cười cười ngồi xuống bên cạnh cậu.

Nhất Hàn Hùng nhận lấy bông hoa sen Vương Liên Nhật đưa. Cậu giơ lên gần mũi, ngửi nhẹ... Là mùi của anh ấy....

Vương Liên Nhật nhắm mắt lại cảm nhận, nói: "Ở đây dễ chịu thật a."

Bỗng từ xa có tiếng ríu rít cười đùa của những đứa trẻ.

"Bay lên, bay lên!"

"Diều bay lên rồi!"

"Nhìn kìa, bay cao thật đấy!"

...

Vương Liên Nhật quay sang hỏi Nhất Hàn Hùng: "Nhóc thả diều bao giờ chưa?"

Nhất Hàn Hùng lắc đầu.

Nghe vậy, Vương Liên Nhật tỏ vẻ đắc ý chỉ tay vào mình, nói: "Vậy để anh đây chỉ cho nhóc nha!"

Nói xong, cậu bỏ bó hoa sen xuống, cùng Nhất Hàn Hùng đi đến gần chỗ bọn trẻ đang chơi.

Vương Liên Nhật cười nói: "Mấy đứa cho anh chơi với được không?"

Thấy người lạ, lũ trẻ thì thầm với nhau.

"Đây là ai vậy?"

"Tao cũng không biết nữa, chưa từng thấy."

Một đứa lớn nhất trong bọn nó đi ra, trông cũng trạc tuổi Nhất Hàn Hùng, hỏi: "Anh đến từ đâu vậy?"

Vương Liên Nhật đáp: "Anh từ thành phố về quê chơi. Em cho bọn anh chơi với đươc không?"

Đứa trẻ đó lại hỏi: "Vậy anh có biết chơi không?"

Vương Liên Nhật nói: "Em đang khinh anh đấy à, đương nhiên là anh biết rồi."

Nói xong, mấy đứa trẻ tụm lại với nhau như đang bàn gì đó.

Nhất Hàn Hùng bỗng lên tiếng hỏi : "Anh biết chơi?"

Nghe vậy, Vương Liên Nhật ngồi xuống, kéo hai bên má của cậu ra, như ủy khuất nói: "Mấy đứa trẻ kia không tin anh thì thôi đi, giờ đến nhóc cũng vậy à ?..."

Nhất Hàn Hùng mặc Vương Liên Nhật kéo hai má của mình đến biến dạng, gắng gượng nói: "Không, em tin."

Vương Liên Nhật: "Vậy sao còn hỏi?"

Nhất Hàn Hùng: "Anh từng chơi rồi à?"

Vương Liên Nhật: "Tất nhiên."

Nhất Hàn Hùng: "Anh chơi với ai?"

Nghe xong câu hỏi này, Vương Liên Nhật dần thả lỏng đôi tay trên má Nhất Hàn Hùng ra rồi cười đáp: "Một người bạn thân."

Vào hồi cấp 3, trường có tổi chức cho đi nông thôn để trại nghiệm cuộc sống ở đấy. Trong những ngày ở đấy, tôi được làm và học hỏi rất nhiều điều thú vị cùng với những cảnh đẹp và hơn hết chính là trò chơi thả diều. Lúc đó, chính Nhất Nhâm Đan là người chỉ và dạy cho tôi. Hoài niệm thật đấy.

Không biết giờ Nhâm Đan đang như thế nào nhỉ?...

Bỗng tiếng nói của đứa trẻ kia cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: "Được rồi, bọn em có thừa một con diều, cho anh mượn."

Đó là một con diều đơn 1 dây hình Kim cương ( Diamond ) với nhiều màu sắc.

Vương Liên Nhật nhận lấy: "À, ừ, anh cảm ơn."

Sau khi đưa diều, bọn trẻ chạy ra chỗ thả diều của chúng.

Vương Liên Nhật quay sang cười nói với Nhất Hàn Hùng: "Giờ để anh dạy nhóc nhé."

Nhất Hàn Hùng gật đầu: "Ừm..."

Vương Liên Nhật nói: "Để thả diều, bước 1 là phải đưa diều ra trước gió. Lưu ý, hướng gió là hướng thổi từ phía đối diện với con diều trở lại. Cầm diều ở vị trí nơi liên kết giữa các sợi dây diều."

Cậu vừa giảng dạy, vừa thực hiện cho Nhất Hàn Hùng xem.

"Bước 2, di chuyển đi bộ hoặc chạy khoảng 20m về phía trước.

Bước 3, sau khi diều đã bắt được gió, hã từ từ thả dây dài dần ra. Dây diều không nên quá chùng cũng không nên quá căng.

Để điều chỉnh diều, dung tay nắm sợi dây diều và giật lại, đồng thời có thể nới thêm dây. Điều này sẽ giúp diều bay cao hơn.

Lúc này thì có thể thỏa sức chơi được rồi. Nhưng lưu ý là phải quan sát việc thay đổi hướng gió và tốc độ gió."(nguồn web)

Nhất Hàn Hùng nhìn con diều dần dần bay lên, đôi mắt cậu cũng dần dần sáng lên.

Vương Liên Nhật nói tiếp: "Bước 4, nếu muồn thu diều thì dần dần cuộn lại dây diều. Khi cuộn dây diều, đi về phía diều cho đến khi nó hạ cánh an toàn trên mặt đất. Lưu ý, nếu diều bắt đầu quay, đó là do dây quá căng. Ta cần làm diều chùng 1 chút bằng cách nới thêm dây rồi lại thu tiếp.(nguồn web)

Nhóc học được chưa?"

Nhất Hàn Hùng gật gật đầu: "Rồi."

Vương Liên Nhật đưa diều cho cậu, cười nói: "Vậy giờ làm thử cho anh xem nào. Nếu gặp khó khăn thì anh chỉ cho." Rồi cậu ngồi xuống.

Nhất Hàn Hùng làm y chang lời Vương Liên Nhật nói, không lệch chút nào.

Con diều của Nhất Hàn Hùng cũng bay lên cao theo gió.

Bay lên rồi.

Vương Liên Nhật nhìn mà cảm thán, đi lại chỗ Nhất Hàn Hùng, nói: "Nhóc tiếp thu nhanh thật đấy, hồi đó anh phải làm đi làm lại mấy lần mới thành công."

À đúng rồi.

Vương Liên Nhật hình như nhớ ra cái gì đó, nói: "Trong trường hợp gió nhẹ thì có thể nhờ bạn cầm hộ diều."

Nhất Hàn Hùng thắc mắc: "Cầm hộ diều?"

Vương Liên Nhật chỉ tay vào hai đứa đang thả diều trong đãm trẻ, nói: "Nhóc có thấy hai đưa kia không?"

Nhất Hàn Hùng gật đầu.

Vương Liên Nhật nói tiếp: "Nhờ bạn cậm hộ diều là là để người bạn khác cầm diều giơ lên trước mặt, cách mình khoảng 5 đến 10m.

Khi gió nổi lên, ra hiệu cho họ thả diều ra còn mình thì cầm giây diều giật và điều chỉnh cho diều ổn định. (nguồn web)

Nhóc có muốn thử không?"

Nhất Hàn Hùng nhìn Vương Liên Nhật, gật đầu.

Hai người chơi với nhau rất vui đến tận khi chiều tà.

Khi đi qua đầm sen, Vương Liên Nhật thuận tay hái một bông sen và một đài sen, nói: "Nhóc biết gì không? Bông sen vừa đẹp, vừa thơm như thế này nhưng lại mọc trong một lớp bùn vừa đen cũng vừa không thơm. Dù vậy nhưng nó vẫn giữ được vẻ tinh khiết."

Cậu vừa bóc hạt sen vừa nói tiếp: "Hạt sen thì vừa trắng, ăn thì thơm và bùi nhưng bên trong, tâm sen lại rất đắng."

Rồi cậu lấy hạt sen mới bóc, gỡ tâm sen ra, đưa cho Nhất Hàn Hùng, nói: "Nhóc ăn đi."

Nhất Hàn Hùng nhận lấy, cho vào miệng ăn. Rất ngon.

Về đến nhà, Vương Liên Nhật cùng Nhất Hàn Hùng vào bếp phụ giúp bà nấu bữa tối.

Bà thấy hai đứa cháu về, hỏi: "Hôm nay chơi có vui không?"

Vương Liên Nhật cười đáp: "Vui lắm bà ạ! Con còn cùng Hùng Hùng chơi thả diều nữa."

Bà cười hiền hậu nói: "Sợ mấy đứa về đây không quen, nhưng giờ thấy hai đứa chơi vui như vậy thì bà cũng vui rồi."

Sau khi ăn xong, Vương Liên Nhật đi tắm. Lúc cậu đi ra thì thấy Nhất Hàn Hùng đang loay hoay làm cái gì đó.

Nhóc con làm gì vậy nhỉ?

Cậu đi đến bên Nhất Hàn Hùng, hỏi: "Nhóc làm gì vậy?"

Nhất Hàn Hùng quay người lại, trên tay là hai bông hoa sen được gấp khéo léo bằng giấy, một bông trắng và một bông hồng.

Vương Liên Nhật: "Nhóc gấp à? Đẹp ghê ta~"

Nhất hàn Hùng giơ lên trước mắt cậu, nói: "Cho anh."

Vương Liên Nhật bất ngờ, hỏi lại: "Cho anh á?"

Nhất Hàn Hùng gật đầu.

Vương Liên Nhật cười nói: "Nhóc vậy mà cũng biết tặng quà cho người khác ư?"

Nhất Hàn Hùng: "Không nhận?" Rồi cậu như chuẩn bị cất đi.

Vương Liên Nhật nhanh tay cầm lấy, đáp: "Sao có thể, đồ nhóc tặng ngàn năm có một, chắc chắn là phải nhận rồi."

Thằng nhóc này đúng là ngoài lạnh trong nóng mà.

Hoa sen trắng theo nghĩa thực thể hiện cho lòng bác ái, sự tinh khiết, thanh cao, trong sáng và thuần khuyết.

Hoa sen hồng thể hiện cho tình yêu thương, sự bao dung, lòng nhân ái và sự may mắn.

Nhóc con này cũng biết chọn đó chứ.

Vương Liên Nhật cười tươi, nói: "Cảm ơn nhóc nhiều nha."

Nhất hàn Hùng tai có chút ửng đỏ.


Lời nhắn của tác giả:

Chương mới được cập nhập vào mỗi thứ 2 hàng tuần nha. (~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro