Chương 5: Ở quê (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm hôm sau, ngoài trời mưa tầm tã mãi không ngớt.

Vương Liên Nhật bị đánh thức vì lạnh, cậu nhìn ra ngoài cửa.

Đang mưa à, chăn đâu rồi nhỉ?

Rồi lại nhìn sang bên cạnh.

Nhóc kia cũng đâu rồi?

Lúc này Vương Liên Nhật mới để ý cái áo khoác đắp trên người mình. Cậu cầm lên, nói thầm: "Chiếc áo này là...?"

Là của Nhất Hàn Hùng? Sao nó lại ở đây?

Vương Liên Nhật mở điện thoại lên thì thấy mới có 5 giờ sáng. Cậu đi ra ngoài thì thấy dưới bếp có ánh sáng lập lòe của ngọn lửa củi. Khi đi xuống bếp, cậu thấy bà cùng Nhất Hàn Hùng đang nấu gì đó.

Thấy cậu, bà nói: "Nhật dậy sớm thế cháu? Ngủ thêm lúc nữa đi."

Vương Liên Nhật đi vào, đáp: "Cháu ngủ vậy là đủ rồi ạ." Rồi ngồi xuống cùng hai người.

"Mà bà với em đang nấu gì vậy ạ?"

Nhất Hàn Hùng đáp: "Ngô ngọt."

Vương Liên Nhật: "Ồ... Mà sao nhóc dậy sớm thế? Đã vậy còn không gọi anh dậy cùng."

Bà cười nói: "Hùng nó thấy cháu ngủ ngon quá nên mới không gọi dậy."

Nhất Hàn Hùng yên lặng.

Không nỡ gọi mới đúng...

Vương Liên Nhật tựa đầu vào vai Nhất Hàn Hùng, nói: "Ở đây ấm thật, tự nhiên lại muốn ngủ tiếp, nhưng cũng muốn chờ để ăn."

Nhất Hàn Hùng cũng không nói gì, ngồi im cho cậu tựa.

Bà nói: "Vậy cháu cứ ngủ đi, khi nào dậy rồi ăn cũng được."

Vương Liên Nhật: "Cháu muốn ăn lúc nó mới được vớt ra cơ."

Nhất Hàn Hùng: "Ngủ đi, khi nào chín thì gọi."

Mắt Vương Liên Nhật lờ đờ, cậu cười nói: "Vậy thì được."

Mọi thứ chìm vào yên tĩnh chỉ còn lại tiếng mưa và tiếng củi cháy.

...

Không biết đã ngủ bao lâu, một giọng nói nhẹ nhàng phát ra bên tai Vương Liên Nhật: "Anh, dậy đi."

Giọng nói cùng tiếng mưa khiến cậu tỉnh giấc. Vương Liên Nhật từ từ mở mắt.

Thấy vậy, Nhất Hàn Hùng đưa cho cậu một cốc nước.

Vương Liên Nhật cầm lấy, uống một ngụm liền tỉnh khỏi cơn mơ màng.

"Đây là..."

Nhất Hàn Hùng đáp: "Nước ngô. Ngon không?"

Vương Liên Nhật vui vẻ nói: "Ừm! Lâu rồi mới uống lại, thực sự là rất ngon."

"Mà mấy giờ rồi nhỉ?" – Cậu hỏi.

"6 giờ." – Nhất Hàn Hùng đáp.

Vương Liên Nhật nhìn ra ngoài, thở than: "Lâu như vậy rồi mà vẫn còn mưa, không biết bao giờ mới tạnh để đi chơi đây."

Bỗng có tiếng gọi trên nhà: "Nhật, Hùng, lên ăn ngô nè các cháu."

Vương Liên Nhật đáp: "Vâng ạ!"

Đằng sau ngôi nhà được bà trồng rau và hoa. Bên cạnh thềm còn có một cây Sao Đen che bóng mát. Vương Liên Nhật vừa ngồi nhìn ngắm khung cảnh trong mưa vừa ăn ngô.

"Này, hệ thông."

[ Hệ thống hoạt động 7/24, chưa tính thời gian bảo trì. Kí chủ cần gì? ]

Vương Liên Nhật như đang tự hỏi mình: "Có phải chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ của thế giới này là sẽ được gặp anh hai không? Liệu khi thấy mình anh ấy sẽ phản ứng như thế nào?"

[ Không. ]

Vương Liên Nhật lúc này mới để ý là mình đã vô thức gọi hệ thống ra.

Cậu ngơ ngác hỏi lại: "Không?"

[ Kí chủ không những phải hoàn thành thế giới này mà còn phải hoàn thành nhiều thế giới khác nữa. ]

Vương Liên Nhật sốc nặng khi nghe xong: "Khụ khụ!...Tại sao?!"

Bỗng trước mặt hiện ra một bảng, bên trong có các đồ vật kì lạ kèm theo giá tiền như Shopee. Nó tự động lướt sang, ở khu cuối cùng, có một lọ trông như lọ thuốc, nước bên trong có màu đỏ được đề tên là "Thuốc Hồi Sinh".

Nhưng thứ cần chú ý không phải là tên thuốc mà là giá tiền.

Vương Liên Nhật lẩm nhẩm: "Chục, trăm, triệu, chục triệu, trăm...trăm triệu, một...một...một tỷ (1 000 000 000)?!"

What?! Một tỷ?!

Cậu như muốn ngất đi khi nhìn thấy giá.

[ Kí chủ chỉ cần tiết kiệm đủ số điểm là có thể đổi. ]

Vương Liên Nhật: "Khoan! Một tỷ lận đó, vậy bao giờ mới xong?!"

[ Kí chủ không cần lo, mỗi thế giới sẽ cho số điểm khác nhau, ít nhất là 10 000 (mười nghìn) điểm. Khi hoàn thành tốt thì còn được thưởng thêm. ]

Nghe vậy, Vương Liên Nhật mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì được..."

Rồi cậu lại nói: "À mà không, nếu tính theo số điểm ít nhất đi, vậy thì tôi phải hoàn thành...100 000 (một trăm nghìn) thế giới?!"

Tính xong, đầu óc cậu choáng váng lảo đảo. Vương Liên Nhật ngất part 2.

Bỗng có một tiếng nói đằng sau.

"Anh?"

Nghe thấy, Vương Liên Nhật mới định thần lại, cậu quay người lại thì thấy Nhất Hàn Hùng đang đi tới.

Vương Liên Nhật cười nói: "Thì ra là nhóc à."

Nhất Hàn Hùng đưa cho cậu cốc cà phê: "Uống đi."

Vương Liên Nhật nhận lấy, vui vẻ nói: "Wow, là cà phê à. Trời mưa như này mà ngồi uống cà phê thì quả là lofi chill a."

Nhất Hàn Hùng quan sát, nói: "Sắc mặt anh khá tệ, có sao không?"

Vương Liên Nhật khựng lại một tý rồi đưa tay sờ lên mặt mình, cười nói: "Trông rõ thế cơ à, nhưng anh vẫn bình thường mà, không sao cả."

Nhất Hàn Hùng im lặng.

Cùng lúc đó, bà đi vào và nói: "Nếu chiều nay tạnh mưa, hai đứa có muốn đi bắt cá không?

Vương Liên Nhật: "Bắt cá ạ?"

Bà lại gần, ngồi xuống cạnh hai người, nói: "Ừm, mỗi khi mưa đầu mùa trút xuống, càng lớn càng tốt, đặc biệt là mưa vào buổi xế chiều khi nước từ sông rạch đang lớn tràn vào mương thì cá dưới mương theo đường nước mưa chảy ngược xuống, bắt đầu cho cuộc di cư ngược dòng, tìm về đồng ruộng, ao hồ để sinh sản. Nếu nhà có ao thì nước sẽ từ ao ngập lên vườn, cá theo đó cũng lên.

Lúc này, người lớn và trẻ con xách nơm, đeo giỏ, mang thúng đi bắt cá.

Ta sẽ men theo các đường nước do mưa lớn chảy xuống mương hoặc rảo theo các lỗi đi trong vườn, quanh gốc rơm, đồng củi,... sẽ thấy những con cá đi lạc, có khi chúng mắc kẹt lại đâu đó."

Vương Liên Nhật chăm chú nghe, nói: "Nghe coi bộ rất thú vị."

"Vậy chiều nay mấy giờ đi ạ?"

Bà: "Khi nào tạnh mưa thì đi,chắc tầm xế chiều (3-5h chiều) là được."

Vương Liên nhật: "Vâng."

Đến chiều trời cũng đã tạnh mưa, Vương Liên Nhật bên hông đeo giỏ đang đuổi theo một con cá trê.

Vương Liên Nhật: "Hùng, con cá này to lắm nè. Nhóc lại đây giúp anh bắt nó với."

Bà nói: "Bắt mấy con bị kẹt cho dễ này cháu, mấy con đang bơi bắt tốn sức lắm."

Vương Liên Nhật: "Mấy con này to hơn ạ."

Nhất Hàn Hùng nói: "Cẩn thận ngã."

Vương Liên Nhật: "Yên tâm, anh còn lâu mới ngã."

"Ý, nó dừng lại rồi."

Vương Liên Nhật dần dần tiến lại gần con cá, đếm thầm: "1..2...3!"

"A!" – Cậu kêu lên.

Nhất Hàn Hùng lập tức quay đầu lại. Cậu thấy Vương Liên Nhật đang ngồi dưới nước.

Nhất Hàn Hùng đi lại, nói: "Anh có sao không? Em mới nhắc rồi mà không nghe."

Vương Liên Nhật quay lại, vui vẻ, nói: "Nhóc nhìn nè." Rồi cậu giơ tay lên.

Đó là một con cá trê khá to.

Khuôn mắt Vương Liên Nhật rạng rỡ: "Thế nào, thấy anh giỏi không?"

Thấy vậy, Nhất Hàn Hùng thở dài, không tự chủ được mà khóe môi nhấc nhẹ lên.

"Ừm."

Khi đang đi về nhà, bỗng có tiếng gọi: "Bà Thư, sang đây tôi bảo tí."

Bà: "Ừ, chờ tôi tí."

Rồi bà quay sang bảo với Vương Liên Nhật: "Bà đi ra đây một tí, cháu về nhà thổi cơm giúp bà nhé."

Vương Liên Nhật: "Vâng."

Mặt trời dần lặn xuống, ánh chiều tà in trên mặt nước tạo lên những vệt sáng vàng. Đằng xa xa có mấy đứa trẻ đang ríu rít, nô đùa bắt cá.

Vương Liên Nhật đi trước Nhất Hàn Hùng. Bỗng cậu thấy cái gì đó dưới đất.

Ý!

Cậu ngồi xuống nhặt rồi quay lại, nói: "Nhóc đưa tay đây."

Nhất Hàn Hùng nghe theo đưa tay ra. Vương Lên Nhật bỏ một cái gì đó vào tay cậu. Cậu mở tay ra nhìn thì liền đứng hình.

Đây là...một hòn đá hình trái tim màu trắng vàng?

Vương Liên Nhật cười nói: "Đẹp không? Cho nhóc đó."

Rồi cậu quay người đi tiếp: "Nhanh về nào."

Ánh chiều tà lấp lóe trên khuôn mặt hai người. Một người tươi cười nói chuyện, một người yên lặng lắng nghe.


Bật mí chương tiếp theo:

Nhóc con đây ghen rồi?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro