Chương 6 - King Allen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-王艾伦(Vương Ái Luân): Vương Eren =)) (nhân vật chính của bộ anime "Attack on Titan")

Không biết họ đã đi được bao lâu, hình bóng của một cây đa to lớn đột nhiên xuất hiện trong màn sương. Nó giống như một vị thần cổ xưa ẩn nấp trong bóng tối, vươn những cành cây rậm rạp lá, trải dài tán cây khổng lồ che phủ toàn bộ khung cảnh bầu trời. Những chiếc rễ vặn vẹo, ngoằn ngoèo, đâm xuyên ẩn mình dưới lòng đất như chờ đợi thời cơ thích hợp để săn mồi.

Đổng Chinh bước tới nhìn kết cấu có vẻ không được tự nhiên của vỏ trên thân cây khổng lồ tám người ôm không xuể. Nó xoắn lại, tụ hội về một phía giống như một chiếc thước đo thiên văn. Chiếc thước đo bị kẹt trong thân cây mang nhiều hạt vàng đính kèm, nhưng có chín vị trí trống không.

Đổng Lâm Hải chạm vào kết cấu kim loại lạnh lẽo của cái thước đo thiên văn, hỏi: "Anh có muốn đính hạt vào không?"

"Không đủ số lượng, chúng ta chờ mọi người đến rồi nói chuyện." Đổng Chinh nhìn quanh. Màn sương mù dày đặc khiến anh chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng đen của những tán cây gần đó, có vẻ như không có ai đến trước: "Chúng ta tìm một nơi nấp trước, chờ những người khác."

Đổng Lâm Hải nói: "Ủa? Tại sao?"

"Đừng quá nổi bật." Đổng Chinh giải thích ngắn gọn: "Cẩn thận ở một nơi như vầy không bao giờ là thừa."

Cả hai tìm một đoạn cây rậm rạp gần gốc làm chỗ trú, ngồi xuống đất. Cuối cùng họ cũng có thể nghỉ ngơi sau một chặng đường dài. Họ lấy từ túi nước và thức ăn tìm thấy trong căn chòi của người kiểm lâm, bổ sung thể lực cho cơ thể.

Cả hai anh em đều mang theo tâm sự nặng nề. Ai có thể nghĩ rằng họ sẽ đến một nơi xa lạ như vậy chỉ sau một vụ tai nạn xe hơi?

Chú hề hướng dẫn họ nói với Đổng Chinh rằng đáng ra họ đã chết, nhưng lại may mắn được chọn đến thế giới của Vương quốc Trắng Thuần. Ở đây, chỉ cần người đã chết được Nữ hoàng chấp thuận, người đó sẽ có cơ hội quay trở lại thế giới thực.

Để được công nhận, họ phải liên tục tham gia những chiếc hộp khủng bố, đạt được tấm vé hành hương đến Cung điện của Nữ hoàng.

Im lặng ăn một lúc, Đổng Lâm Hải nuốt miếng bánh mì cuối cùng xuống rồi hỏi: "Cậu thiếu niên kia thì sao? Cậy ta là người như thế nào?"

"Cậu ấy đã quay lại." Đổng Chinh nhẹ nhàng cho cậu coi những đường vân trên tay trái, trầm ngâm nói: "Cậu ấy rất mạnh. Liệu những lá bài phổ biến nhất ở cấp độ mới vào nghề có thể triệu hồi được một tù nhân mạnh mẽ như vậy hay không?"

"Có lẽ là do may mắn. Chẳng qua là tính khí của cậu ta quá thất thường, lại còn khó đối phó..." Đổng Lâm Hải thầm phỉ nhổ, vẫn chưa quên trải nghiệm bi thảm khi bị Thôi Tả Kinh ép moi xác người kiểm lâm. Cậu chợt nghe thấy tiếng cành cây bị đạp gãy gần đó, quay đầu nhìn ra ngoài.

Những người mới đến là một nhóm nhỏ gồm ba người: hai nam một nữ. Cả nhóm dừng lại trước gốc cây đa như anh em nhà họ Đổng đã làm trước đó.

Họ trao đổi ngắn gọn vài câu. Mặc dù không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng bọn họ rõ ràng là không có đủ hạt vàng. Cuối cùng, họ ngồi xuống cạnh cây đa, đợi những người khác trong khi nghỉ ngơi.

Khoảng mười phút sau, một loạt bước chân khác lại đến. Đây là một đội gồm hai người, cả hai đều là những người đàn ông đã có tuổi, mang theo vết thương ở chân. Dễ nhận thấy họ đã phải trải qua một số trải nghiệm khó chịu.

Hai đội nói chuyện được một lúc thì Đổng Chinh đứng dậy. Anh không chờ đợi nữa, vác khẩu súng săn nổi bật qua vai, thì thầm: "Đi thôi."

Họ giả vờ như vừa thoát khỏi màn sương mù. Cô gái ở đội đầu tiên nhìn thấy hai người, vẫy tay chào. "Này, ở phía này này."

Đổng Chinh ừ một tiếng, vẫn giữ hình tượng im lặng trầm mặc. Trước khi gặp phải quan tài, mọi người đều đã hành động cùng nhau nên có sẵn một số ấn tượng.

"Này, súng của anh đến từ đâu thế?" Người đàn ông đầy máu bên cạnh hỏi. Từ khi Đổng Chinh đến, hắn lập tức chăm chú nhìn vào khẩu súng săn trên vai anh.

Súng săn là loại vũ khí lớn, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý, vì vậy Đổng Chinh không hề cố ý che giấu: "May mắn tìm thấy nó trên đường."

"Sao tôi chưa từng gặp được loại chuyện tốt như vậy?" Đối phương lập tức bất mãn lẩm bẩm: "Thay vào đó tôi đã đụng phải con quái vật. Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo."

"Vẫn còn tốt chán, dù sao thì anh cũng an toàn đến đây." Người đàn ông đeo kính trong bộ ba an ủi anh ta, trông người này có vẻ rất có kinh nghiệm. "Đạo cụ này sẽ dẫn chúng ta đến bản đồ tiếp theo, bản đồ này yêu cầu chín hạt vàng được lấy từ quan tài. Chúng tôi có hai ở đây, còn mấy người thì sao?"

Người đàn ông có vẻ ngoài cứng rắn nói: "Chúng tôi chỉ có một. Ban đầu có ba hạt, nhưng con quái vật dường như đuổi theo những người mang theo nhiều hạt. Vết thương là nó ban cho tôi, nên tôi đã ném đi hai hạt khác khi bỏ trốn."

Hai người đàn ông này cao gần hai mét, trông khoẻ mạnh như một con trâu. Nhìn vào cơ bắp đồ sộ của họ, chắc chắn là họ đã trải qua một quá trình huấn luyện, nhưng vẫn bị Henry truy đuổi thảm hại đến mức này. Nhưng dù thế nào, họ vẫn làm tốt hơn Đổng Chinh và Đổng Lâm Hải rất nhiều, cả hai đều suýt chết.

Đổng Chinh nói: "Chúng tôi có hai hạt."

Người đàn ông đeo kính gật đầu. "Hãy đợi thêm những người khác mang đủ số hạt, sẽ an toàn hơn nếu mọi người cùng nhau đi đến bản đồ tiếp theo."

Trong khi Đổng Chinh đang nói chuyện, Đổng Lâm Hải nhân cơ hội lặng lẽ quan sát những người này. Người phụ nữ duy nhất trông như đang ở độ tuổi đôi mươi, buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc bộ quần áo thể thao, trông rất có năng lực và từng trải. Người đàn ông đi cùng cô chính là người đàn ông đeo kính cao gầy và một người đàn ông trung niên khác chưa từng lên tiếng. Ông ta trông bình thường, hơi hói, nhưng khí chất của ông ta lại khiến Đổng Lâm Hải cảm thấy rất quen thuộc. Đó chính là cái cảm giác khi nhìn thấy vị giám đốc tài chính to béo ở công ty của bố.

Mặc dù ba người này đi cùng nhau, nhưng có vẻ như chỉ có cô gái trẻ và người đàn ông hói là có quen biết. Hai người họ đứng gần nhau, giữ một khoảng cách mong manh với người đàn ông đeo kính.

Cậu đoán là họ đã gặp được người đàn ông đeo kính ở trên đường. Đổng Lâm Hải im lặng suy nghĩ, nhìn về phía hai người đàn ông cao to còn lại. Cậu bị kẻ có râu bắt quả tang, nhìn chằm chằm dữ dội.

Đổng Lâm Hải lập tức quay mặt sang một bên coi như không có chuyện gì xảy ra. Cả hai người đàn ông đều bị thương. Cánh tay trái của người đàn ông có râu được băng chặt, miếng gạc thấm đẫm máu chứng tỏ vết thương vẫn còn khá nặng. Bất kể ai bị thanh kiếm của con quái vật chém trúng, chắc chắn là sẽ rất chật vật.

Đổng Chinh đương nhiên cũng để ý tới ác ý của người đàn ông có râu đối với Đổng Lâm Hải. Tuy nhiên, anh lờ đi và tập trung trao đổi thông tin với người khác. Người đàn ông cơ bắp đi cùng người đàn ông có râu nói rằng họ đã bị hiệp sĩ thây ma truy đuổi ngay sau khi thoát khỏi quan tài. Họ cuối cùng đã phải ném những hạt vàng đi để chạy trốn. Sau đó, hiệp sĩ thây ma có lẽ đã quay lại đuổi về hướng của Đổng Chinh.

Nhóm của người đàn ông đeo kính khá là may mắn, không gặp phải bất kỳ mối nguy hiểm chết người nào. Sau khi trải qua vài thử thách giải đố, họ đã đến đây một cách suôn sẻ.

Đổng Chinh chia sẻ lại những manh mối và thông tin tìm được trong căn chòi của người kiểm lâm. Để vượt qua hộp một cách an toàn, họ nhất định phải chú ý đến tinh thần đồng đội, ngu dốt giữ mình chắc chắn không phải là cách tốt nhất để rời khỏi nơi này. Tất nhiên, anh che giấu sự tồn tại của Thôi Tả Kinh cùng với số thuốc anh mang theo, chỉ nói rằng nhóm của anh rất may mắn, trên đường đi chưa từng gặp phải hiệp sĩ thây ma.

Khi mọi người đang trao đổi thông tin thì một người khác cũng đi về phía này. Đây là một thanh niên tóc đỏ. Từ ngũ quan sâu sắc có thể dễ dàng nhận ra được anh ta là người da trắng với một ít tàn nhang, vẻ mặt hơi hoảng sợ. Nhìn thấy có người trước cây đa, anh ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới, nhanh chóng ngồi xuống dựa lưng vào thân cây.

"A ui, tôi mệt muốn chết rồi..." Tóc Đỏ vừa kêu lên bằng giọng Bắc Kinh, vừa lấy ra một chai nước từ túi xách của mình. Anh uống hơn non nửa chai nước, miễn cưỡng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng. Khi ngẩng đầu lên, anh chỉ thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình.

"?" Tóc Đỏ với đôi mắt xanh ngây thơ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Người đàn ông đeo kính nói: "Trên người cậu có hạt vàng nào không? Chúng ta cần thêm bốn hạt nữa để mở lối vào bản đồ tiếp theo."

"Không, tôi làm mất nó trên đường." Tóc Đỏ trả lời đơn giản.

Mọi người trao đổi ánh mắt, không hoàn toàn tin vào lời giải thích này. Có lẽ là Tóc Đỏ đã cố tình vứt hết hạt vàng trên người để không bị hiệp sĩ thây ma truy đuổi.

Khi lần đầu tiên bước vào chiếc hộp, họ tìm thấy một gợi ý trong rừng gợi ý phải lấy đủ hạt vàng để qua màn. Nhưng trước những nguy hiểm có thể khiến người ta chết không có chỗ chôn, tình tiết hay đạo cụ gì đó không cần cùng được - thực tế thì cấp độ của chiếc hộp này không cao, hầu hết những người tham gia đều là người mới, người đàn ông đeo kính có kinh nghiệm nhất cũng mới chỉ tham gia bốn chiếc hộp, đừng nói đến hai anh em nhà Đổng mới bước vào Vương quốc Trắng Thuần hai ngày trước.

Người phụ nữ có mái tóc đuôi ngựa buộc cao nói: "Vậy chúng ta chỉ có thể đợi, nghỉ ngơi một chút đi, hy vọng những người khác có thể nhanh chóng đến đây. Chúng ta có năm hạt vàng, lại không biết thây ma kia đang ở đâu. Càng ở đây lâu, chúng ta càng dễ gặp nguy hiểm."

Mọi người ngồi xuống đất dưới bóng cây đa. Xung quanh họ không có một âm thanh nào cả. Ngay cả những con quạ khó chịu và đáng sợ cũng đã biến mất không một dấu vết. Như thể là trong vương quốc được thâu tóm bởi cành đa, những sinh vật khác không thể tồn tại.

Mọi người không khỏi hạ thấp giọng nói. Khi mới bước vào hộp có tổng cộng mười hai người, bây giờ họ có năm hạt vàng, vẫn thiếu mất bốn hạt. Họ vẫn chưa rõ người phía sau có mang đủ đạo cụ hay không.

Mọi người đang ngồi theo nhóm, chỉ có Tóc Đỏ lẻ loi một mình. Anh nhìn quanh vài lần, phải lòng với hai anh em trạc tuổi mình, mặt dày chạy tới chỗ Đổng Chinh hỏi: "Tôi ngồi ở đây có được không?"

"Được." Đổng Chinh gật đầu. Anh đang nói chuyện với Đổng Lâm Hải về Thôi Tả Kinh và sự trở lại của cậu trong ký hiệu trên tay trái của mình, Khi Tóc Đỏ tham gia cùng họ, anh lập tức im lặng. Tóc Đỏ cảm nhận được bầu không khí trì trệ, gãi đầu giới thiệu: "Này, tên tôi là King Allen. Đây là lần thứ ba tôi vào hộp, các anh có thể gọi tôi là Allen hoặc King."

"Tôi tên Đổng Chinh, đây là em trai Đổng Lâm Hải của tôi." Đổng Chinh hỏi: "Anh đi một mình à?"

"Tôi đi chung với hai người khác khi chúng ta chia ra ở quan tài. Sau đó, tôi đi vệ sinh và để họ đợi tôi. Ai biết được hai con rùa kia sẽ bỏ chạy?" Allen phẫn nộ nói. May mắn là anh có một chút kinh nghiệm cùng với sự dũng cảm. Nếu để một người mới ở một mình trong khu rừng sương mù với tiếng quạ kêu và sự truy đuổi của thây ma, chắc chắn họ sẽ sợ chết khiếp.

Đổng Lâm Hải hỏi: "Anh không biết hai người đó sao?"

Allen lắc đầu. "Nếu quen thì họ đã không bỏ rơi tôi. Tôi đang đi trên đường thì gặp chiếc hộp quỷ quyệt này nguỵ trang thành một nhà hàng. Tôi thực sự ghen tị với cậu, có thể đi cùng với một người mà cậu biết, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau."

Trong lòng Đổng Lâm Hải lập tức trở nên ấm áp: "Không sao đâu. Anh đã biết chúng tôi rồi. Dù sao thì nhiều người cùng làm vẫn tốt hơn là đơn độc."

Phốc.

Đổng Chinh nghe thấy một tiếng cười khúc khích. Cơ thể của anh lập tức cằn cứng, cảnh giác nhìn xung quanh.

Mọi người đều đang làm việc riêng của họ, âm thanh đó giống phát ra từ trong đầu anh.

Anh cau mày, ngập ngừng chạm vào mu bàn tay trái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro