Chương 46 - 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 046 : Phương pháp không sợ thây ma

Edit + Beta: Snail

Sau khi liên tục đi hai ngày, bọn người Cố Diễm lại một lần nữa bị ép dừng lại.

Đây là đang từ một nơi khác trên đường cao tốc vòng xuống, phía trước, cầu gảy rồi.

Lúc này đã gần bốn giờ chiều, thời gian không còn sớm nhưng cũng không tính là muộn. Ở phía trước mở đường là xe bọn Trình Viễn, khi gặp tình huống này liền dừng lại, tiến đến xe bọn Cố Diễm báo cáo tin tức.

Cố Diễm nhìn về phía Dương Sóc, "Anh thấy sao?"

Dương Sóc nghĩ nghĩ, nói, "Hiện lúc này... lần nữa tìm đường ra e là không dễ dàng như vậy, ban đêm lái xe cũng không an toàn, trước tìm nơi ở lại đi, ngày mai trời sáng sẽ hành động tiếp."

Cố Diễm nhẹ gật đầu, vì vậy, nhiệm vụ kế tiếp của đoàn người chính là tìm địa phương nghỉ ngơi và hồi phục.

Liễu Phi Tuyết là người đầu tiên xuống xe, đi về phía một hướng, cũng không biết mục tiêu là nơi nào, Chu Châu thấy thế liền lên tiếng chào hỏi Dương Sóc rồi đi theo.

Dương Sóc chỉ liếc bọn họ một cái liền thu hồi lực chú ý, ngược lại Cố Diễm nhàn nhạt nói: "Tên kia là một biến số không nhỏ, anh ta có thể thay đổi việc anh cùng không gian liên lạc được sao?"

Dương Sóc biết rõ đối phương đang lo lắng chuyện gì, đối với Cố Diễm mà nói, bất kể là Liễu Phi Tuyết hay là Chu Châu đều không được y chào đón, chẳng qua hiện tại hắn xác thực không có cách nào.

Hiện tại không gian cùng hắn càng có cảm giác nối liền thành một thể, hơn nữa có Chu Châu tồn tại, cùng với những thay đổi lớn sau khi thăng cấp... muốn thoát ly quan hệ với Chu Châu, hắn thật sự một chút nắm chắc cũng không có.

"Đệt! Ở đâu ra con gián lớn như vây chứ!" Âm thanh rống to của Phương Quốc truyền đến, mấy người không khỏi nhìn về phía cậu ta, quả nhiên là một con gián rất lớn, so với con gián bình thường lớn hơn ít nhất 100 lần, hơn nữa ánh mắt con gián kia đỏ bừng bừng, thoạt nhìn giống như bị điên vậy.

Cố Diễm cùng Dương Sóc liếc nhau một cái, đến gần phía bên kia.

Phương Quốc đã dùng dị năng giải quyết con gián kia, hơn nữa bên cạnh cậu ta còn có ba anh em Đổng Dương Hiền phối hợp, hai con gián hơi lớn đã bị phong nhận (lưỡi đao gió) đánh cho tan rã, tình cảnh có chút thảm, khắp nơi đều là mảnh vụn của gián.

Có lẽ mùi hương quá khó ngửi, Đổng Dương Hiền dùng một cái gió lốc cuốn đi tất cả mảnh thi thể trên mặt đất.

Sắc mặt Trình Viễn ngưng trọng, gã nhìn sang bụi cỏ bên cạnh, nơi đó, cảm giác động vật rục rịch vô cùng mãnh liệt, Cố Diễm chú ý tới dị thường bên này, ánh mắt nhìn về phía đó.

"Trước đừng động vào bên kia, mau rời khỏi nơi này."

Trình Viễn hiểu rõ gật đầu, "Được." Sau đó kêu mọi người tranh thủ thời gian ly khai. Nơi bọn họ đến là một gian nhà địa thế tương đối thấp, từ sân trước nhìn về phía bên kia, có thể thấy được tình huống phía đó, vô cùng rõ ràng. Quan trọng nhất là đồ vật trong phòng bên này tương đối đầy đủ.

Chạy hai ngày đường, ăn cơm đều giải quyết trên xe, nếu như có thể có một bàn đồ ăn nóng sốt, tin rằng ai cũng không cự tuyệt, trong phòng vốn có ba thây ma, mọi người giải quyết không tốn sức chút nào.

Thương lượng một chút hành trình ngày mai, Cố Diễm cùng Dương Sóc ngồi xuống một bên, cách bọn Trình Viễn có chút xa.

Lúc Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết trở lại thì đã hơn tám giờ tối.

Hỏi hai người có cần ăn cơm hay không, nhận được câu trả lời phủ định, hai người trực tiếp tìm tới Dương Sóc cùng Cố Diễm, bộ dáng có lời muốn nói.

Cố Diễm cùng Dương Sóc không dấu vết nhìn nhau một cái, đều từ đáy lòng suy nghĩ bọn Chu Châu là có chuyện gì, sau đó đi đến phòng phía trước tiểu viện.

"Được rồi, nói ở đây đi." Chu Châu mở miệng, liếc nhìn Dương Sóc, "Bọn ta vừa phát hiện một vài đồ vật, thứ đó chỉ có lợi cho ngươi."

Chỉ có lợi cho hắn? Dương Sóc có chút sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra, là chỉ có lợi cho không gian?

Chu Châu liếc mắt một cái liền nhìn thấu Dương Sóc đang nghĩ gì, khẽ lắc đầu, "Không phải không gian, là chính ngươi."

Dương Sóc nheo mắt lại, "Hử? Ta?"

Chu Châu gật đầu, "Ừ, là ngươi. Hiện tại ngươi sử dụng dị năng thực vật phải thông qua ta mới có thể thành công, hơn nữa lúc ta không ở cạnh ngươi thì thực lực không mạnh, ta phát hiện vật kia có thể gia cố bản thể thực vật bên trong không gian, sau đó khiến bản thể thực vật dù cho không thông qua ta cũng có thể cung cấp lực lượng cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể cung ứng tinh hạch, khiến nó không ngừng thăng cấp."

Chu Châu giải thích vô cùng tường tận, Dương Sóc nghe rõ ý của đối phương, lập tức thay đổi ý niệm trong đầu.

"Nói như vậy, có thứ đó, ta có thể chân chính có được dị năng thực vật rồi?"

Chu Châu gật đầu, "Không sai, từ mức độ nhất định nào đó mà nói, là như thế."

Cố Diễm đối với vật có lợi như vậy cũng rất cao hứng, chỉ cần có thể tăng cường thực lực Dương Sóc, khiến hắn có thể có càng nhiều dư địa tự bảo vệ mình, dù cho Chu Châu cũng Liễu Phi Tuyết làm hết thảy cũng không phải không có mục đích, nhưng từ giá trị lợi ích mà nói, là đáng để trao đổi.

Vì vậy, sau khi động tâm liền lập tức hành động, dưới sự dẫn dắt của Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết, bốn người lợi dụng bóng đêm nhanh chóng lẻn ra ngoài, dọc đường đi đụng phải thây ma cũng không công kích, hầu như đều là lấy tránh né làm chủ đạo.

Nhưng dù là như vậy, bởi lộ trình không gần, cho nên mấy người dùng tốc độ cap nhất chạy đi vẫn tốn hơn nửa canh giờ, trong đó Dương Sóc thể chất kém cỏi nhất, đã có chút thở hổn hển.

Mà trong nữa canh giờ này, mặc dù mấy người chủ yếu né tránh thây ma, nhưng cũng đều không tránh được ra tay. Duy nhất không ra tay chỉ có Liễu Phi Tuyết, thằng này rất quái dị, thây ma đối với y giống như không thể nào cảm thấy hứng thú, làm như không thấy đi vòng qua, vô cùng kỳ quái.

Cố Diễm luôn không dấu vết dò xét Liễu Phi Tuyết, đối với năng lực "kỳ dị" của chàng trai cảm thấy rất hứng thú, nếu ai cũng có loại năng lực này, như vậy tận thế cũng không đáng sợ rồi. Thây ma hoành hành thì tính là gì? Dù sao cũng không thấy được bạn!

Dương Sóc bởi một lòng chạy đi... trên thực tế cũng bởi vì thực lực chênh lệch, cho nên chỉ có thể vùi đầu chạy, căn bản không có lòng dạ dư thừa đi chú ý những chuyện khác.

Cố Diễm nhẹ nhàng kéo tay Dương Sóc, "Mệt không?"

Dương Sóc lắc đầu, "Khá tốt, thể chất quá kém, kết quả của thiếu rèn luyện thôi." Không giống Cố Diễm, dù là tổng giám đốc tập đoàn lớn, người cầm lái Cố gia, nhưng mà chưa từng quên việc rèn luyện. Hiện tại dị năng cũng là song hệ dị năng, cao tới cực điểm! So với mình, củi mục hơn nhiều!

Cố Diễm hơi cười cười, an ủi dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Dương Sóc, "Không sao cả, không phải bây giờ cơ hội đến rồi sao? Rèn luyện thể năng hiện tại mỗi ngày đều có thể tiến hành."

"Ừm." Dương Sóc nhẹ gật đầu, đối với việc mình "củi mục" cũng không phải vô cùng để ý, một người cường đại hay không chủ yếu vẫn là tâm lý, bằng không cho bạn thực lực mạnh mẽ cũng vô ích. So với đời trước hắn tự nhận đã tốt hơn rất nhiều.

"Ngay ở phía trước, nhìn thấy cái bảo tháp đổ ngã đó không?" Ngón tay Chu Châu chỉ chỉ.

Dương Sóc cùng Cố Diễm đồng thời gật đầu, "Thấy, đồ vật ở bên trong?"

Chu Châu gật đầu, "Ừ, ở bên trong, tuy bảo tháp dù là vứt đi, tận thế bùng nổ cũng không có du khách gì đó, nhưng trong tháp vốn có một đám người lang thang, cho nên thây ma bên trong không ít. Mà thứ chúng ta muốn, ta cùng Liễu Phi Tuyết đã dò xét qua, ở tầng cao nhất."

"Xem ra bảo tháp này có hai mươi mấy tầng?" Dương Sóc nhíu nhíu mày.

"Ừ, 24 tầng." Chu Châu cho câu trả lời khẳng định, "Mặc khác cho các người một lời khuyên, bởi vì có thứ đó, cho nên thây ma gần thứ đó đại khái sẽ rất lợi hại, thực lực Cố Diễm hiện tại tương đương với cấp ba, nhưng còn chưa tới cấp ba, thây ma bên trong thì chúng ta không biết."

Dương Sóc không nói gì, Cố Diễm đã nhíu mày trước, "Nếu thây ma bên trong cường hãn như vậy, Dương Sóc không thích hợp tiến vào."

Khóe miệng Dương Sóc giật giật, cho nên, hắn đây là bị xem thường sao? Phải không? (Chính xác XD)

Được rồi, rất rõ ràng là vậy. Có điều trong lòng cũng không có bao nhiêu tâm tình không thoải mái, bởi Cố Diễm đang vẻ mặt lo lắng nhìn bản thân, hơn nữa bờ môi mân chặt lại. Hiển nhiên tâm lý không bình tĩnh...

Chu Châu nhìn về phía Cố Diễm, thản nhiên nói: "Hắn phải tiến vào, thứ đó khi lấy được nhất định phải lập tức ăn hết, bằng không sẽ không có hiệu quả."

Mày Cố Diễm nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi. Y lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Châu, Chu Châu phản ứng bình tĩnh.

Dương Sóc bọc tay Cố Diễm trong lòng bàn tay, nhéo nhéo: "Em ngay bên cạnh anh mà, không có việc gì."

Cố Diễm không phải người không tự tin, nếu không y cũng không thành người cầm lái Cố gia, nhưng nếu sự tình có quan hệ với Dương Sóc, như vậy tự tin của y không dùng được nữa, bởi y không gánh chịu nỗi cái lỡ như kia.

"Kỳ thực cũng không cần lo lắng như vậy, bất kể nói thế nào, cũng có ta cùng Liễu Phi Tuyết ngay đây."

Giao Dương Sóc cho người khác y càng không yên lòng, nhất là với Liễu Phi Tuyết kia, người từng vây bọn họ trong kết giới, y có thể yên tâm mới có quỷ! Cố Diễm hơi mím môi.

Dương Sóc kéo tay Cố Diễm, "Được rồi, dù sao cũng phải vào, cứ quyết định vậy đi, chúng ta tận lực đi cùng nhau, giúp đỡ nhau là được rồi."

Cố Diễm liếc nhìn Dương Sóc, nhìn thấy quyết tâm nơi đáy mắt đối phương, cuối cùng đành phải gật đầu.

Liễu Phi Tuyết xung phong, giống như thanh thản đi dạo sau vườn hoa vậy, sau y là Cố Diễm cùng Dương Sóc, Chu Châu bọc hậu, Chu Châu liếc nhìn bóng lưng cái thằng đi tuốt ở đằng trước, im ắng giật giật khóe miệng.

Bảo tháp quả nhiên là vứt đi, thoạt nhìn rất cũ nát, nhưng Bồ Tát bên trong bảo tháp còn không ít, chẳng qua là lâu không sửa chữa lại, thoạt nhìn vô cùng bẩn, bụi bặm rất nhiều. Không gian tầng thứ nhất cũng không lớn, có nhiều tượng Bồ Tát càng khiến không gian nhỏ hơn, ở vị trí gần cửa lớn có hai cái bồ đoàn màu vàng, chẳng qua hiện tại màu vàng đã sớm nhiễm lên huyết sắc, bọn người Liễu Phi Tuyết vừa đi vào liền nghe thây ma gầm rú, quả nhiên là bộ dạng kẻ lang thang, tóc bẩn ghê hồn, y phục trên người qua mấy ngày nay cũng đã nát vụn, còn tản ra mùi tanh tưởi, một vài con còn có thể trông thấy xương cốt, mùi rất khó ngửi.

Thây ma nhào tới có bốn con, nhưng bọn nó đều không nhìn thẳng Liễu Phi Tuyết đi đầu phía trước, bay thẳng đến Cố Diễm cùng Dương Sóc đằng sau y đánh tới, vài thây ma bình thường Cố Diễm đương nhiên sẽ không để trong mắt, hai cái hỏa cầu liền giải quyết toàn bộ bốn con thây ma nhào tới kia.

Thần thái Liễu Phi Tuyết mặc dù băng lãnh, nhưng động tác có thể nói là nhàn nhã, Cố Diễm không rõ ý nghĩa rốt cục nói: "Những con thây ma đều không cảm giác được anh?"

Liễu Phi Tuyết như cười mà không cười quét mắt nhìn Cố Diễm, "Ngươi muốn biết phương pháp?"

Y đương nhiên muốn biết phương pháp, nếu như con người có thể làm được, như vậy dùng trên người Dương Sóc, khiến thây ma không nhìn thấy Dương Sóc, y liền không cần lo lắng rồi. Cho nên, Cố Diễm chẳng qua là nhìn Liễu Phi Tuyết, bởi biểu tình đối phương như cười như không khiến y cảm thấy không đơn giản, ít nhất cho dù có phương pháp y cũng không cho rằng đối phương sẽ dễ dàng nói ra.

Dương Sóc hơi dừng một chút, hiểu được ý tứ Cố Diễm, cũng nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, giữa lông mày không tự giác cau lại.

"Kỳ thực một chút cũng không khó." Biểu tình như cười như không trên mặt Liễu Phi Tuyết càng lớn, đáy mắt chỉ có lạnh nhạt, "Người chết đương nhiên thây ma không có hứng thú."

Câu trả lời này... Dương Sóc cùng Cố Diễm đều sững sờ, cảm thấy phát lạnh. Bọn họ biết rõ nguyên nhân, Liễu Phi Tuyết, Liễu Phi Tuyết chân chính đã chết, mặc dù hiện tại cái người tên là Tàng Thanh chiếm cứ thân xác anh ta, khiến anh ta thoạt nhìn giống như người bình thường, nhưng cũng chỉ là "thoạt nhìn" mà thôi, trên thực tế, Liễu Phi Tuyết là một người chết! Bởi vì là người chết, cho nên thây ma mới không có hứng thú!

Chu Châu tiến đến đúng lúc nghe được câu nói sau cùng, màu mắt hắn có chút âm u, đáy mắt càng có chút xót xa. Hắn thở sâu hít vào một hơn,đánh gãy bầu không khí có chút quỷ dị giữa ba người. "Được rồi, đi thôi."

, 047 : Chiến

Edit + Beta: Snail

Mười tầng đầu bốn người không tiêu phí bao nhiêu thời gian, Dương Sóc hầu như chưa từng động thủ.

Nhưng bắt đầu từ tầng thứ mười ba, mấy người rõ ràng cảm thấy áp lực càng nặng nề hơn.

Liễu Phi Tuyết cũng bắt đầu ra tay, nhưng dường như là nghe lời Chu Châu, y chẳng qua chỉ đừng bên người Dương Sóc. Chỉ khi Dương Sóc không đối phó được mới có thể giúp đỡ chút, thời gian khác trên cơ bản đều là làm người ẩn hình nhiều hơn. Đối với hiện tượng này, Cố Diễm coi như hài lòng, y cũng chỉ muốn Liễu Phi Tuyết bảo vệ tốt Dương Sóc là được.

Thời điểm khi ở tầng mười sáu đột nhiên vọt ra một con thây ma mèo, đối với động vật họ mèo này bọn người Cố Diễm từng đối phó qua, một lần tại trạm xăng dầu kia còn suýt nữa bị thương, cho nên đặc biệt phòng bị.

Mà dù như vậy, trong bọn họ vẫn có một người bị cào trúng.

"Không sao chứ?" Sắc mặt Chu Châu biến đổi, một phát nắm lấy tay bị thương của Liễu Phi Tuyết.

Không sai, bị thương là Liễu Phi Tuyết, nhưng y là do ngăn cản cho Dương Sóc mới vậy, nếu không bị cào trúng không phải là bàn tay y mà là mặt Dương Sóc rồi.

Dương Sóc cũng chạy tới, "Anh không sao chứ?"

Liễu Phi Tuyết giống như cười mà không phải cười quét nhìn hai người một cái, "Cũng đã chết rồi còn có thể có chuyện gì, yên tâm đi, bệnh độc này cũng không truyền trên người ta được. Vả lại, dị năng giả với virus thây ma vẫn có kháng cự nhất định, đừng thấy vậy chứ trên cơ bản cũng không có việc gì."

Chu Châu mím chặt cánh môi, "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận một chút."

Liễu Phi Tuyết xùy~ một tiếng bật cười, "Xem ta ngươi dường như mong muốn bị cào trúng là mặt Dương Sóc, mặc dù gương mặt này thoạt nhìn rất xấu trai, cũng không khiến người ta hài lòng, nhưng nếu bị cào trúng vẫn là tương đối phiền toái."

Khóe miệng Dương Sóc giật giật, bật cười khổ, được rồi, hắn là người trong cuộc nên vẫn là chớ nói cái gì.

Chu Châu liếc đối phương một cái, tiện thể bắt lấy tay Liễu Phi Tuyết, không buông ra nữa.

Liễu Phi Tuyết nhíu nhíu mày, tự mình hất ra, lạnh lùng trừng Chu Châu.

Chu Châu không để ý, ánh mắt nhìn về phía cửa thang lầu, nơi đó dường như có động tĩnh, có thể là thây ma tầng trên muốn xuống tới.

"Tháp này có người lang thang, mèo lưu lạc cũng không thiếu, còn có chuột các loại, đều phải cẩn thận." Cố Diễm cũng đã đi tới, nhàn nhạt nói, động vật trong bảo tháp vứt đi này không phải ít, còn có gián các loại. Hơn nữa Liễu Phi Tuyết cũng nói, có thứ kia tồn tại, cho nên bất kỳ động vật nào đều có khả năng biến dị. Hơn nữa còn là biến dị thực lực cường hãn!

Dương Sóc nhẹ gật đầu, "Ừ, mọi người nên cẩn thận hơn." Sau đó mọi người tiếp tục tiến lên.

Cứ như vậy, gần như là vẫn luôn chiến đấu đến tầng thứ 18, trên người Cố Diễm có thêm hai vết thương, Dương Sóc nhìn mà đau lòng, ngược lại là chính hắn, được bảo hộ vô cùng tốt, cho nên lông tóc ít bị tổn thương.

"Chiến đấu lâu như vậy, mọi người nghỉ ngơi một hồi đi." Chu Châu mở miệng nói.

Những người khác cũng không dị nghị, Dương Sóc đau lòng dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt chung quanh miệng vết thương của Cố Diễm,"Đau không?" Hắn hỏi chính là nhảm nhí, làm sao sẽ không đau. Có chút ảo não, bản thân luôn không giúp được gì.

Cố Diễm ngược lại không thèm để ý lắc đầu, "Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi."

Dương Sóc không cố kỵ có người thấy kéo thân thể Cố Diễm về phía mình, ở trên trán người ta hôn một chút, "Nhìn em bị thương anh cảm thấy bản thân rất vô dụng." Trong giọng Dương Sóc có chút đắng chát.

Cố Diễm không thích đối phương nói như vậy, nhíu nhíu mày, "Đừng nói thế, bất quá là ngoài ý muốn mà thôi. Hơn nữa thế đạo hiện tại... có thể sống đã không tệ, bị thương cũng không quá đáng vì không đủ cường đại, đợi đến lúc chúng ta đều cường đại lên, sẽ không có vấn đề nữa."

Mặc dù biết lời Cố Diễm nói hơn phân nửa là an ủi, Dương Sóc vẫn miễn cưỡng cong lên khóe miệng cười cười, "Ừ, anh hiểu mà. Cho nên, thứ trên lầu kia, chúng ta bắt buộc phải có."

Cố Diễm cũng cong lên khóe miệng, trong mắt nở rộ quang mang kiên định, "Không sai, chúng ta bắt buộc phải có."

Nghỉ ngơi ước chừng 10 phút, bốn người tiếp tục leo lên.

Đến tầng hai mươi, thây ma công kích điên cuồng hơn, gần như là vừa lên đến liền có thây ma đập vào mặt, kỳ thực nơi này so với tầng trệt, nhân số thây ma không nhiều lắm, nhưng mà, hầu như đều là loại hình tốc độ, tốc độ thật nhanh, hơn nữa móng vuốt sắc bén vô cùng.

Thậm chí dị năng lôi hệ của Cố Diễm cũng không hữu dụng nữa, khi nhẹ thì rơi trên đỉnh đầu thây ma giống như gãi ngứa cho đối phương vậy, mà nặng hơn, trừ khi rơi vào đỉnh đầu bọn nó, bằng không thây ma sẽ không chết, vẫn như cũ kêu gào ngăn cản bọn họ đi lên.

"Cẩn thận!" Cố Diễm quát nhẹ một tiếng, sau đó kéo Dương Sóc lại.

Dương Sóc kinh hoảng nhìn lại, đã thấy sau lưng mình không biết từ lúc nào đứng một con thây ma đen thùi lùi, da con thây ma kia toàn bộ đều là màu đen, đôi con ngươi lõm vào bên trong, thoạt nhìn rất khủng bố.

Dương Sóc sợ đến xuất mồ hôi lạnh cả người, "Anh không hề cảm giác được nó!"

Thần sắc Chu Châu có chút ngưng trọng, vừa rồi hắn cách Dương Sóc không xa, nhưng cũng không nhìn thấy, hoặc là nói không cảm giác được con thây ma này.

Chu Châu nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, Liễu Phi Tuyết nhíu nhíu mi, sau đó tay chỉ chỉ nóc nhà, "Hẳn là nấp ở phía trên kia, con thây ma này có chút kỳ quái."

Không sai, che giấu khí tức tốt như vậy, xác thực không tầm thường. Con thây ma này... chẳng lẽ có trí tuệ?

Nghĩ như vậy, Dương Sóc cảm thấy trái tim có chút lạnh, nếu như thây ma có trí tuệ, đó không phải càng khó đối phó hơn sao? Chỉ là một đám không có trí tuệ đã phiền toái như vậy, có trí tuệ còn hơn nữa!

Thây ma toàn thân đen thùi lùi kia một kích không thực hiện được về sau không tiếp tục công kích nữa, vậy mà bay lên trên, giống như nóc nhà có giác hút hút lên vậy.

Bốn người đều nhìn chằm chằm con thây ma kia, Chu Châu dẫn đầu xuất thủ trước, thực vật điên cuồng hướng nóc nhà lan ra, hơn nữa từng cành cây đều mang gai nhọn, thây ma kia dường như cảm giác được nguy hiểm, gào lên một tiếng, sau đó toàn thân vậy mà xuyên phá nóc nhà!

Mọi người sững sờ, "Đệt!" Dương Sóc nhịn không được mắng một câu thô tục, "Cái nóc nhà như thế vậy mà phá không tốn sức à?"

Mặc dù là bảo tháp vứt đi, nhưng mà cũng không nên vứt đi đến mức này chứ?

"Nó đi lên rồi." Chu Châu lạnh lùng nhìn cái lỗ lớn.

Mày Cố Diễm nhăn lại, "Tốc độ cùng sức lực của nó đều rất mạnh."

"Lên đi." Dương Sóc thở dài, "Cũng không biết anh thây ma này đang suy nghĩ gì, đánh cũng không đánh, đánh lén không thành công liền bỏ chạy.'

Hai tầng kế tiếp ngược lại tốt hơn một ít, thây ma phía trên mặc dù cường, còn có một con chó biến dị nổi đầy ban, nhưng không có kẻ đánh lén, cho nên đối phó xem như dễ dàng.

Sau khi thu hoạch ba miếng tinh hạch, bốn người tiến lên tầng 23.

Đây là tầng giáp với tầng cuối cùng, con thây ma đen sì kia vẫn luôn không xuất hiện, khiến mọi người càng thêm đề phòng.

Mà tầng này, bọn họ vừa mới đi lên, thang lầu sau lưng bọn họ vậy mà ầm ầm sụp đổ!

Biến cố này khiến mấy người đều kinh ngạc, quay đầu nhìn lại... thang lầu nặng nề nện xuống, ở tầng phía dưới kia văng lên bụi bặm đầy trời, cùng lúc đó, một tượng Phật bên dưới cũng ầm ầm ngã xuống đất.

"Grào..." Tiếng thây ma bén nhọn gầm rú cũng theo sau vang lên. Sau đó, năm con thây ma giống thế đột nhiên xuất hiện, đánh tới phía bọn người Cố Diễm, không giống những con gặp được phía dưới, trên thân năm con thây ma này đều có chút đen nhánh, phảng phất như đổ nước sơn đen lên vậy.

Năm con thây ma, Chu Châu gánh vác hai con, nhưng có chút cố sức, Cố Diễm một con, Liễu Phi Tuyết cùng Dương Sóc mỗi người một con, Liễu Phi Tuyết cùng Dương Sóc dựa vào vô cùng gần, mục đích đương nhiên là vì trông nom hắn.

Mà bản thân Dương Sóc ở thời điểm chống lại thây ma mới phát hiện mình có bao nhiêu cố sức.

Tốc độ thây ma quá nhanh, mặc dù có Liễu Phi Tuyết tiếp ứng nhưng hắn cũng không cách nào kéo ra khoảng cách với thây ma. Không quá hai phút, trên trán liền toát ra mồ hôi lạnh.

Thực vật giống như không cần tiền điên cuồng tràn ra, chủ ý Dương Sóc là muốn cuốn lấy thây ma xông lại kia. Nhưng mà sức lực thây ma rất lớn, gần như là vừa quấn lên, thây ma kia liền bung thực vật ra, sau đó tiếp tục giương nanh múa vuốt vọt tới Dương Sóc.

Có một lần, khi Dương Sóc miễn cưỡng kéo ra khoảng cách, móng tay thây ma vậy mà điên cuồng sinh trưởng, suýt nữa liền đâm vào tròng mắt Dương Sóc, vì vậy, Dương Sóc lại phải cực khổ kéo ra khoảng cách, nhưng mà không gian nơi này lớn như vậy, khắp nơi đều là chiến trường, sách lược hắn dùng căn bản không thành công!

"Grào!" Thây ma đối chiến cùng Dương Sóc khi không thể xông lên thế nhưng lại phun ra từ trong miệng một đoàn lửa!

"A!" Dương Sóc quá sợ hãi, đầu nghiêng xuống muốn tránh đi ngọn lửa kia, nhưng động tác vẫn chậm!

"Ư..." Kêu đau một tiếng, đầu Dương Sóc giống như bị nổ tung lại bắt đầu đau đớn.

Lửa thây ma kia phun ra tựa hồ không phải lửa bình thường, thiêu trên người khiến hắn đau buốt.

"Dương Sóc!" Cố Diễm kinh hãi, bản năng muốn vọt tới Dương Sóc bên này, nhưng con thây ma trước mặt y cũng không phải nói đi là đi, hầu như ngay lúc Cố Diễm quay người lập tức liền giương nanh múa vuốt nhào tới, suýt nữa đã câu lấy lưng Cố Diễm! Nếu không phải Chu Châu tại thời khắc mấu chốt ngăn cản được!

Nhưng Chu Châu vốn chỉ có một người đối phó hai thây ma, lúc này lại giúp Cố Diễm ngăn cản, vì vậy bên người xuất hiện sơ hở, móng vuốt một con thây ma nắm lấy cánh tay Chu Châu.

"Ư..." Chu Châu rên một tiếng, màu mắt ám trầm, gai nhọn thẳng hướng ngực thây ma đâm tới. Thây ma bị đâm trúng, rống lên một tiếng, thực vật quấn lấy thân người khiến nó ra sức tránh đi, nhảy nhảy nhảy nhảy bung. Rồi sau đó, Chu Châu vội vàng tăng lớn trình độ phóng thích thực vật.

Tình hình chiến đấu, càng phát ra kịch liệt.

Bên kia, Liễu Phi Tuyết cũng không bỏ qua tình huống Chu Châu bên này, nhìn thấy cánh tay hắn bị thây ma cào bị thương, màu mắt lập tức vô cùng âm trầm, thây ma trước mặt khiến y phiền càng thêm phiền, vốn không muốn dùng lực lượng kia, nhưng mà...

Trong mắt hiện lên một đạo hào quang khát máu, thời điểm thây ma đến gần Liễu Phi Tuyết không lui mà tiến tới, tùy ý móng vuốt thây ma đáp lên lồng ngực chính mình, sau đó, bàn tay hắn cũng đưa vào trong đầu thây ma.

Lúc này đây thây ma ngay cả gào thét đều không thể phát ra, liền ngã xuống đất, sau đó bị Liễu Phi Tuyết móc ra tinh hạch trong đầu đối phương, tinh hạch màu trắng sữa nhan sắc rất đẹp, nhưng hào quang khát máu trong mắt Liễu Phi Tuyết lại càng lúc càng lớn.

Giết chết một con thây ma, Liễu Phi Tuyết cũng không dừng lại, y đi thẳng tới trước mặt Dương Sóc, lúc này, Cố Diễm cũng đến bên người Dương Sóc, Cố Diễm lo lắng nâng Dương Sóc dậy, hỏi thăm tình huống đối phương.

Mà Liễu Phi Tuyết chỉ có một động tác, vẫn là như vậy, thây ma nhào đầu về phía trước, y tiến ra đón, móng vuốt thây ma chộp vào người y, mà bàn tay y cũng với vào bên trong đầu thây ma.

Lập tức, giải quyết hai con thây ma, nhưng Liễu Phi Tuyết từ ngoài nhìn vào cũng biến thành một huyết nhân, vô cùng chật vật. Máu chảy đầm đìa như từ trong địa ngục bước ra.

Sau đó, Liễu Phi Tuyết tiếp tục tiến về phía Chu Châu bên kia, Chu Châu nhìn thấy bộ dáng Liễu Phi Tuyết lập tức đôi mắt đều đỏ lên, "Phi Tuyết! Ngươi!"

Liễu Phi Tuyết nhìn cũng chưa từng nhìn đối phương, lại muốn dùng phương pháp như vừa nãy, nhưng lúc này đây đã bị Chu Châu ngăn cản. "Tàng Thanh!" Hiện tại, hắn gọi không phải Phi Tuyết mà là Tàng Thanh.

Liễu Phi Tuyết ngẩn người, hào quang khát máu trong mắt bỗng dưng tiêu tán rất nhiều.

Chu Châu thoáng thở dài một hơi, tăng nhanh tiến độ đối phó thây ma.

Rất nhanh, ba con thây ma còn lại đều giải quyết xong. Nhưng Chu Châu cũng trả giá không nhỏ, vì không cho Liễu Phi Tuyết tiếp tục xằng bậy, thậm chí còn dùng tới một viên hạt giống bản thể làm đạn tạc.

Cố Diễm không hề quản tới tình hình chiến đấu, tình huống Dương Sóc hiện tại thật không tốt...

, 048 : Y chỉ hy vọng hắn bình yên

Edit + Beta: Snail

Tình huống hiện tại của Dương Sóc đích xác không tốt, lửa thây ma kia phun ra vô cùng cổ quái, hiện tại hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn không thôi, so với lúc trước khi chính mình có được dị năng còn mãnh liệt hơn nhiều.

Nếu không phải Cố Diễm tỉnh táo ngay trước mặt hắn, chỉ sợ hắn không phải chỉ là bộ dáng dữ tợn hiện tại.

Không muốn khiến Cố Diễm lo lắng, cho nên còn khắc chế, chẳng qua phần khắc chế này Dương Sóc không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu.

Liễu Phi Tuyết nhàn nhạt nhìn về bên này, "Một tầng cuối cùng ta cùng Chu Châu đi thôi, các ngươi ở chỗ này chờ, mang thứ đó thu vào tay sẽ có trợ giúp với hắn."

Nắm đấm nơi tay Cố Diễm nắm thật chặt, bình tĩnh nhìn về phía Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết.

Chu Châu trầm mặc nhẹ gật đầu, chẳng qua là cho Cố Diễm một ánh mắt khẳng định, sau đó liền kéo bàn tay Liễu Phi Tuyết nhảy lên phía trên.

Liễu Phi Tuyết liếc mắt nhìn cánh tay mình bị nắm chặt, thần sắc không rõ.

Sau khi hai người kia biến mất, Dương Sóc mạnh mẽ chịu đựng khẽ kéo tay Cố Diễm, âm thanh có chút suy yếu, "Yên tâm đi, anh không có việc gì, đừng lo lắng."

Cánh môi Cố Diễm mân chặt lại, ánh mắt trầm thống. Yên tâm? Hiện tại y làm sao có thể yên tâm!

"Anh đừng nói chuyện, bảo tồn thể lực." Cuối cùng, Cố Diễm chỉ nhẹ nhàng nói như vậy, để sức nặng toàn thân Dương Sóc dựa vào trên người chính mình, Dương Sóc thuận theo y.

Xuyên thấu qua thân thể đối phương truyền đến nhiệt độ cực nóng, Cố Diễm lo lắng trùng trùng, chỉ hy vọng bọn Chu Châu mau xuống. Ôm Dương Sóc thật chặt, chỉ sợ buông lỏng tay đối phương sẽ không ở đó nữa.

Thời gian chờ đợi thường đều là gian nan nhất, bọn họ có thể nghe thấy âm thanh thây ma gào thét phía trên, xen lẫn tiếng mèo kêu, bọn họ cũng biết phía trên đang trải qua một hồi đại chiến không thua nơi này khi trước, mà Cố Diễm động cũng không động, chỉ chờ đợi.

Bọn họ dường như cũng không nghĩ tới Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết có thể sẽ không xuống được, mà một khi hai người đó gặp chuyện không may, như vậy toàn bộ thây ma phía trên sẽ mất khống chế sau đó lao xuống, bằng trạng thái bọn họ hiện tại, tuyệt đối không trốn được!

Hai người không biết là quên tự hỏi hay là căn bản chưa từng suy xét qua, cứ chờ như vậy.

Như vậy, thời gian trôi qua hơn nửa canh giờ, ý thức Dương Sóc đã càng ngày càng mơ hồ, ngón tay Cố Diễm túm lấy cánh tay đối phương không khỏi càng ngày càng gấp. Y không ngừng nói chuyện cùng Dương Sóc, nhưng Dương Sóc đáp lại càng lúc càng ít. Thẳng đến hơn mười phút trôi qua, Dương Sóc triệt để hôn mê.

"Dương Sóc!" Cố Diễm trợn mắt muốn rách ra, nếu không phải còn lại một tia lý trí e rằng sẽ muốn lay động bệnh nhân, nhưng lập tức liền không làm thế, ngón tay y rất dùng lực, hầu như bóp nát cánh tay Dương Sóc.

Mà dưới loại dùng sức này, Dương Sóc đã hôn mê vậy mà mơ hồ hừ một tiếng.

Cố Diễm vui mừng trong lòng. Vội vàng gắt gao nhìn Dương Sóc, nhưng đối phương cũng chỉ hừ một tiếng, lại không còn động tĩnh khác, hơn nữa sắc mặt tái nhợt vô cùng, trắng xám hệt như tờ giấy.

Vừa lúc đó, phía cửa thang lầu thông lên tầng trên truyền đến một tiếng vang thật lớn, một thây ma đen thùi lùi từ phía trên ngã xuống, cái trình độ đen sì này, cùng với chút quần áo có hơi quen thuộc đọng trên thân thây ma khiến Cố Diễm một ánh mắt liền nhìn ra được thây ma này chính là thây ma có trí tuệ bọn họ từng gặp!

Thây ma kia hiển nhiên là bị đánh rơi xuống, ngay khi đối phương vừa rơi xuống Cố Diễm liền làm ra phản ứng, y buông Dương Sóc ra, dị năng hỏa hệ cùng lôi hệ đồng thời tụ lại trong lòng bàn tay chính mình, sau đó ném về phía thây ma kia.

Lập tức, thây ma kia không hoàn toàn kịp phản ứng bị hỏa cầu đánh trùng ngực, có điều nó hiểm hiểm tránh đi lôi hệ công kích, sau đó từ dưới đất bò dậy, chỉ là trên phương diện tốc độ không còn linh hoạt như lúc trước, nó gầm rú, hé miệng, vậy mà lại phun ra một đoàn lửa!

Màu mắt Cố Diễm lạnh lẽo, ôm Dương Sóc ngay tại chỗ lộn nhào một cái né tránh lửa kia, sau đó dị năng lôi hệ giống như không cần tiền ném tới đỉnh đầu thây ma.

Rốt cục, lôi điện bổ trúng đầu thây ma, thây ma gào khóc kêu thảm, màu sắc trên người càng đen, nhưng lúc này đây không phải tiến hóa mới như vậy, mà là bị sét đánh!

Thây ma bị bổ trúng, tiếng gào thét càng lớn, vậy mà cả người bay lên, hướng bay đương nhiên là Cố Diễm bên này! Đồng thời há to miệng phun tới một hỏa cầu.

Cố Diễm cả kinh, ôm Dương Sóc bắt đầu né tránh, dị năng lôi hệ vừa rồi phát ra quá nhiều, cần làm lạnh một chút, vì vậy cũng ném ra hỏa cẩu, hai luồng hỏa cầu chạm vào nhau phát ra tiếng nổ nhỏ.

Nhiệt hỏa dậy sóng đem thây ma đang bay ở không trung cùng Cố Diễm và Dương Sóc đều tung lên.

Thây ma lại rú một tiếng thảm thiết, hiển nhiên sóng nhiệt kia khiến nó không dễ chịu.

Cố Diễm cũng không chịu nỗi, càng đừng nhắc tới thời điểm y tránh né toàn bộ đều lấy bảo vệ Dương Sóc là chính, vì không để Dương Sóc ngã, y ngăn lại tất cả công kích!

Một ngụm máu tươi từ miệng Cố Diễm phun ra, sắc mặt y có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt càng lãnh tĩnh, càng rét lạnh, y đương nhiên cũng nghe được tiếng hét thảm của thây ma, hiện tại con thây ma kia như nỏ mạnh hết đà, cơ hội này nếu như không nắm lấy như vậy chờ thời điểm thây ma khôi phục lại thì xui xẻo chính là y cùng Dương Sóc rồi!

Bọn họ là người, thây ma là quái vật chỉ cần không chết sẽ không biết mệt mỏi, ưu thế và hoàn cảnh xấu đồng thời đặt cùng một nơi, là người đều biết phải lựa chọn thế nào để chính mình có lợi nhất!

Vì vậy, Cố Diễm cắn răng buông Dương Sóc ra, sau đó chạy ra ngoài, đồng thời lại là một đoàn hỏa diễm bắn về phía thây ma, ngay giữa đầu đối phương.

"GR...À..OOOO!!!" Lúc này thây ma kêu thảm thiết hơn trước nhiều.

Thừa dịp nó bị tổn thương mà đoạt mạng nó, Cố Diễm móc dao găm ra vọt lên, cũng không thèm để ý lửa kia còn đang thiêu đốt, dùng dao găm trực tiếp đâm vào đầu thây ma, hung hăng xoay tròn một cái, móc ra một viên tinh hạch màu trắng sữa mỹ lệ.

Màu sắc tinh hạch càng đậm, càng trong suốt hơn chút, màu trắng sữa giống như có thể ngưng tụ thành chất lỏng vậy.

Cố Diễm chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua liền thu tinh hạch vào trong túi áo, sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh Dương Sóc.

Lúc này Dương Sóc đã hoàn toàn lâm vào hôn mê, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có.

Cố Diễm nhìn bộ dáng này của đối phương, trong lòng run rẩy một cái, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng xanh xao thêm hai phần.

Trong hơn mười phút kế tiếp, còn có ba con thây ma rơi xuống, nhưng không phải đồng thời đều rơi xuống, hơn nữa thời điểm rơi xuống mức độ bị thương nặng càng lớn hơn so với thây ma đen sì kia, Cố Diễm sớm có chuẩn bị không đợi bọn nó phát ra công kích liền tiến lên nghênh tiếp, hầu như là trong ba phút liền chấm dứt chiến đấu, dùng dao găm móc tinh hạch trong đầu bọn nó ra, cũng đều là màu trắng sữa, nhưng từ trình độ trong suốt mà nói so với thây ma đen sì kia liền kém một chút, lúc này Cố Diễm cũng không có thời gian suy nghĩ vì sao có sự khác nhau như vậy.

Trên thực tế nếu không phải hiện tại bản thân không thích hợp mang theo Dương Sóc hôn mê đi lên, càng không thể để một mình Dương Sóc ở lại chỗ này, y sớm liền mang đối phương lên trên kia rồi!

Trong dày vò, rốt cục, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đồng thời xuất hiện, bọn họ từ tầng trên trực tiếp nhảy xuống, trong đó, Liễu Phi Tuyết gần như thành một huyết nhân, Cố Diễm vừa đối mặt liền giật mình vô cùng, dùng thực lực của người này mà cũng bị làm thành như vậy sao?

Mà nhìn tình huống Chu Châu cũng không tốt lắm, tóc hình như thiếu đi một đoạn, trên mặt đầy bụi bẩn, quần áo cũng rách vài nơi, hai người, đều có thể nói là vô cùng chật vật.

"Tính sai, nơi này quá nhiều thể biến dị cao cấp." Chu Châu thản nhiên nói, sau đó hỏi: "Dương Sóc đâu?"

Cố Diễm chạy tới ôm lấy Dương Sóc, vừa rồi vì đề phòng khả năng thây ma sẽ tiếp tục bị ném xuống, cho nên y che giấu Dương Sóc lại, bản thân canh giữ ở đầu bậc thang bên này.

Chu Châu liếc mắt nhìn thần sắc Dương Sóc, sắc mặt hắn khẽ biến, sau đó lấy ra một cái hộp.

Cái hộp mở ra, Cố Diễm ngửi được một mùi thơm nồng đậm, cụ thể thì nói không nên lời, cũng không cách nào hình dung mùi thơm đó, rất dễ chịu, nhưng dường như có một chút hương vị đàn hương?

"Thứ này chính là thứ chúng ta muốn lấy?" Cố Diễm nhìn Chu Châu, "Có thể giúp Dương Sóc sao?"

Chu Châu nhẹ gật đầu, "Nếu như vật này không có tác dụng ta cũng không còn cách khác."

Trong hộp chỉ có một vật, một khối màu xanh giá giống như ngọc bài gì đó. Nhưng ngọc bài kia chỉ lớn cỡ hai ngón tay cái, hơn nữa nhìn khá mềm mại, cũng không biết là cái gì.

Chu Châu dùng đầu ngón tay nặn thứ đó ra, sau đó nhét vào miệng Dương Sóc.

Thứ đó, nhìn thì mềm, nhưng cũng có thể là vật cứng, nhưng mà không ngờ tới khi tiến vào miệng Dương Sóc lại nhanh chóng hóa thành chất lỏng, sau đó bị Dương Sóc theo bản năng nuốt xuống.

Mà nhìn thấy Dương Sóc nuốt thứ đó Chu Châu thở phào một hơi, "Chúng ta đi nhanh đi, cái tháp này sợ là sẽ đổ." Dù sao cũng là vứt đi, hơn nữa vừa rồi trải qua nhiều lần chiến đấu như vậy. Nhất là hai tầng cao nhất, hiện còn chưa ngã xuống đã là kỳ tích rồi.

Cố Diễm nhẹ gật đầu, ôm Dương Sóc, Chu Châu xung phong, ba người nhanh chóng vọt xuống phía dưới.

Lúc này đây bớt đi rất nhiều ngăn trở, dù sao thời điểm đi lên thây ma đã giải quyết không ít, nhất thời nửa khắc cũng không có người như vậy từ ngoài đến đây, mặc dù đến, chỉ cần không phải thể biến dị cao cấp, thây ma bình thường ngay cả cho bọn họ luyện tập cũng không tính.

Lao xuống không dùng quá 10 phút, trong lúc đó còn bao gồm cả thời gian dừng lại giải quyết thây ma.

Lao ra ngoài tháp, quả nhiên, không bao lâu, ngọn tháp đổ xuống, toàn bộ bảo tháp lung lay sắp đổ, nhưng cuối cùng chỉ đổ mấy tầng phía trên, phía dưới vẫn ổn định, chẳng qua bảo tháp không có đỉnh nữa rồi.

"Trở về." Chu Châu nói, ở phía trước tiên phong mở đường, bọn họ là cố ý không lái xe tới, chính là sợ lúc rút lui sẽ bất tiện, hơn nữa đường bên này cũng không thể lái xe.

Cho nên khi trở về đương nhiên cũng chỉ có thể chạy, ba người đều trải qua chiến đấu kịch liệt, phương diện thể lực dĩ nhiên sẽ kém hơn lúc đến, cho nên khi trở về dùng thời gian nhiều hơn chút.

May mà Cố Diễm một lòng chỉ lo lắng cho tình trạng của Dương Sóc, cho nên mỏi mệt gì đó ngược lại không rõ ràng như vậy. Y chẳng qua là ôm người một đường chạy như điên, đáng vui mừng chính là, trên đoạn đường này, cái loại cực hạn lửa nóng trên người Dương Sóc có chuyển biến tốt, y ôm đối phương đã không cảm thấy nhiệt độ kia nóng bao nhiêu nữa rồi.

Hơn nữa thỉnh thoảng y sẽ cúi đầu nhìn tình huống Dương Sóc một chút, cũng phát hiện sắc mặt đối phương tốt lên rất nhiều.

Trở lại nơi ở tạm, Trình Viễn gác đêm nhìn thấy bộ dáng chật vật của mấy người liền chấn động.

"Cố tổng, Dương Sóc làm sao vậy? Các vị gặp phải cường địch sao?"

Gã biết rõ bọn người Dương Sóc ra ngoài, dù sao trong phòng thiếu mấy người gã không thể phát hiện thì không cần lăn lộn nữa, nhưng mà nghĩ, bằng thực lực mấy người này không nói là quét ngang thiên hạ, nhưng mà chỉ cần cẩn thận không lâm vào vòng vây thì tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, không ngờ ra ngoài một chút, cả đám lại đều chật vật như vậy.

Dương Sóc còn bị Cố Diễm ôm, xem ra là bị thương nặng, cường địch lợi hại như thế nào, vậy mà có thể khiến mấy người này ít nhiều đều bị thương, nếu là tự bọn gã chống lại...

Cố Diễm mím môi khẽ lắc đầu một cái, "Không có việc gì, đừng lộ ra, Dương Sóc cũng không sao, nghỉ ngơi một đêm là được, chúng tôi vào trước, đêm nay đành giao cho anh rồi."

Trình Viễn trịnh trọng gật đầu, "Được, đêm nay tôi nhất định gác đêm thật tốt, Cố tổng mau vào đi."

Cố Diễm không nói thêm gì nữa, ôm Dương Sóc lách mình tiến vào.

Cẩn thận đặt người lên giường, Cố Diễm tìm đến nước cùng khăn mặt tỉ mỉ lau sạch gò má, thân thể đối phương, đổi cho đối phương một thân quần áo nhẹ nhàng khoan khoái, bận rộn hơn nửa canh giờ. Sắc mặt Dương Sóc càng ngày càng tốt, mặc dù còn chưa tỉnh lại, nhưng Cố Diễm yên tâm rất nhiều.

Lại liếc nhìn bản thân vô cùng bẩn, màu mắt y tối sầm, cũng qua loa đi rửa mặt.

Một lát sau, Cố Diễm trở về ôm eo Dương Sóc, vùi mặt vào giữa cổ đối phương, sau đó chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Y mặc kệ tận thế hay không tận thế, y chỉ thầm mong người bản thân yêu tận xương tủy này... bình yên...

, 049 : Đêm khuya người tới

Edit + Beta: Snail

Trong mê man Dương Sóc mơ một giấc mộng rất dài, nói là mộng, kỳ thực gọi là quá khứ bị hắn lãng quên tương đối chính xác hơn. Đó là thời điểm bản thân mới quen Cố Diễm.

Cố Diễm luôn luôn là thiên chi kiêu tử, mà bản thân, mặc dù không có tâm lý thù hận kẻ giàu gì đó, nhưng hắn cũng tuyệt đối không phải kẻ giàu có gì, bình thường trong vòng quan hệ đương nhiên cũng không phải người có địa vị cao. Đừng nói, khi đó bản thân vẫn là sinh viên.

Thời điểm học đại học cũng không phải thuận buồm xuôi gió, khi bản thân lên cấp ba trong nhà còn không lấy đâu ra tiền, nếu không phải bản thân kiên trì sợ là không thể tiếp tục học lên.

Sau khi đến đại học, học phí gì đó đương nhiên là tự mình gánh vác, cũng ra bên ngoài làm công, ngẫu nhiên có cơ hội quen biết một người, người kia là một đốc công, tình huống trong nhà tương đối phức tạp, tóm lại cũng không rõ chuyện gì xảy ra, người kia vừa mắt mình, vậy mà lấy ra một khoản tiền bảo là muốn cùng bản thân cùng nhau đầu tư buôn bán, mở tiệm.

Quen biết người kia cũng không phải chuyện quá ngoài ý muốn, hắn biết rõ, đốc công kia làm vậy đại khái là có ý với mình, hắn muốn cự tuyệt, nhưng người kia nắm giữ chừng mực vô cùng tốt, không khiến người phiền chàn, cũng không trở thành bức bách, so với tâm tư lợi dụng lẫn nhau, hắn và đối phương lá mặt lá trái một đoạn thời gian, không ngờ tới, cuộc làm ăn đầu tiên thật sự thành công!

Có món tiền đầu tiên, về sau, thời điểm người kia nói rõ với mình, hắn đương nhiên liền cự tuyệt, mà người kia ước chừng nhìn ra hắn kiên quyết, lại như có tâm tư khác, nghe nói khi đó vợ gã cùng gã ầm ĩ chuyện ly hôn, dù sao một đống lớn chuyện bừa bãi lộn xộn, sau, người kia thoải mái dựa theo ước định lúc trước, lợi ích thu được chia đều, sau đó thả Dương Sóc đi.

Cho nên, Dương Sóc có phản cảm với đàn ông, nhất là sau chuyện đốc công kia, mặc dù nói từ đầu đến cuối đều là lợi dụng, bản thân cũng không chút thiệt thòi, có điều là ai cũng không nói ra mập mờ trong đó mà thôi.

Nhưng mà, chung quy vẫn là lợi dụng, trong lòng không thích, cũng bởi vì điều này, về sau thời điểm chuyện Cố Diễm phát sinh hắn mới có thể mâu thuẫn như vậy, mới có thể căm hận, chán ghét như vậy.

Hắn luôn không nhớ quá rõ tình huống lần đầu gặp Cố Diễm, chỉ biết đêm hôm đó kỳ thật có chút hỗn loạn.

Đêm hôm đó, đàm phán thành công chuyện làm ăn thứ hai tâm tình bản thân rất tốt, cùng mấy người uống rượu, về sau còn đi quán bar chơi, bản thân hình như nhìn trúng một người phụ nữ, cô kia cũng có ý với mình, cho nên sau khi giải tán ở quán bar hắn liền cùng người phụ nữa kia ngầm hiểu lẫn nhau định đi mướn phòng.

Sau đó, cũng chính là đêm hôm đó, hắn đụng phải Cố Diễm bị thương, đối phương bị một đám lưu manh đuổi theo, nhưng trông Cố Diễm vô cùng cường hãn, mặc dù bản thân bị thương, những tên côn đồ kia đều không thể đến gần người y nửa điểm.

Lúc ấy uống nhiều rượu, ấn tượng sâu sắc cùng duy nhất đầu tiên của bản thân đối với Cố Diễm là người này màu mắt rất lạnh, giống như muốn ăn thịt người, là nhân vật không dễ chọc.

Hắn vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà người phụ nữ định cùng hắn đi mướn phòng kia vậy mà ngu ngốc kêu lên. Cũng phải, phụ nữ nhìn thấy loại tình cảnh máu tanh này đương nhiên đều sợ hãi, cho nên kêu to cũng không có gì đáng trách, nhưng tình huống ngày đó, người phụ nữ kia kêu gào ra tiếng cũng quá ngu xuẩn rồi.

Hắn thật không muốn chõ mõm vào, nhưng mà không ngăn được những tên côn đồ kia tự động đem hắn cùng Cố Diễm quy về một nhóm, vì vậy, liền bị liên lụy. Có điều Dương Sóc hắn chưa bao giờ là người xoắn xuýt cả, nếu đã bị quy cùng một nhóm, vậy không bằng thật làm người cùng một nhóm đi, hơn nữa đàn ông uống say luôn tương đối kích động chút, thêm vào đó có mấy người đàn ông không có huyết tính, mấy người đàn ông không thích đánh nhau, từ nhỏ số lần hắn đánh nhau cũng không ít.

Cho nên, động thủ, người phụ nữ định cùng hắn đi mướn phòng kia tức thì thét chói tai rồi chạy trốn.

Đi là tốt, miễn cho bị những tên côn đồ kia lợi dụng, kết quả còn liên lụy hắn!

Một trận kia đánh rất thoải mái, mặc dù hắn cùng Cố Diễm đều bị thương, nhưng thật sự rất thoải mái, những tên côn đồ kia đều bị bọn họ đánh nằm la liệt. Khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên, hắn lôi kéo Cố Diễm chạy như bay.

Mà Cố Diễm bị hắn lôi kéo, không biết vì sao lại chạy theo hắn... nhìn như đương nhiên, bởi vì vừa mới cùng chung hoạn nạn, nhưng nếu người hiểu tính tình Cố Diễm có lẽ sẽ biết nguyên nhân lúc ấy không đơn giản.

Sau buổi tối ngày đó, hắn vẫn đi mướn phòng, nhưng không cùng phụ nữ, mà là cùng Cố Diễm.

Hai người đều bị thương, cho nên phí một đoạn thời gian mới xử lý tốt chính mình, sau đó liền ngủ.

Ngày hôm sau, Cố Diễm đã đi, không lưu lại thứ gì.

Vốn tưởng rằng hai người sẽ không đồng thời xuất hiện nữa, nhưng từ ngày hôm đó Cố Diễm bắt đầu thường xuyên xuất hiện, có đôi khi là nơi hắn công tác, có đôi khi là trên đường hắn tan tầm trở về, có đôi khi là trên đường hắn đến trường.

Nếu nói là vô tình gặp được, ai cũng không tin, Cố Diễm rất bình thản cùng hắn "vô tình gặp nhau".

Dần dần, quan hệ hai người trở nên hơi kỳ quái, có chút giống bạn bè, lại có chút không giống.

Quan hệ chân chính thay đổi là vì bản thân, kia dường như là ngày sinh nhật của một hoa hậu giảng đường nào đó, hắn cùng hoa hậu giảng đường có hai phần mập mờ, mặc dù hắn chưa từng công khai theo đuổi, nhưng mà, luôn có ý đó.

Sinh nhật hoa hậu giảng đường ngày đó, tất nhiên có rất nhiều người đi KTV chúc mừng cô, bản thân đương nhiên là một trong số đó.

Ngày đó, hắn chỉ nhớ rõ tất cả mọi người đều đi, lưu lại chỉ có bản thân cùng hoa hậu giảng đường kia.

Vì vậy, phát sinh cái gì dường như đều là chuyện đương nhiên, hắn mang hoa hậu giảng đường đi vào khách sạn nhỏ, sau đó, ở bên trong đụng phải Cố Diễm chạy đến, sắc mặt Cố Diễm vô cùng băng lãnh.

Hoa hậu giảng đường bị Cố Diễm đuổi đi, bởi Cố Diễm trực tiếp hôn hắn, sau đó kéo hắn tiến vào trong phòng khách sạn.

Thời gian sau đó là một đám hỗn loạn, Cố Diễm cường thế cứng rắn thay đổi quan hệ giữa bọn họ.

Uy hiếp, dụ dỗ gì đó đều đến một lượt, khi đó hắn chân chính kiến thức thủ đoạn của Cố Diễm.

Ầm ĩ đến mức, Cố Diễm thậm chí không tiếc hủy hoại thanh danh trong trường học của hắn, cho nên, làm sao khiến hắn không oán hận.

Cũng vì thế, bắt đầu của hai người kỳ thực đã hỏng bét.

Cũng bởi điều này, hắn luôn đối đầu với Cố Diễm, cũng bởi điều này, hắn dù kỳ quái vì sao người đàn ông cường đại như Cố Diễm ở trên giường vậy mà cam nguyện bị mình giày vò, nhưng bởi bản thân oán hận, cho nên hắn đều liều mạng giày vò, sau đó né tránh...

Hắn thậm chí không biết, đến cùng Cố Diễm tại sao lại thích bản thân.

Chẳng lẽ là do thời điểm lần đầu gặp mặt hắn cùng đối phương đánh nhau với một đám lưu manh sao? Đáp án này khiến hắn thế nào cũng cảm thấy không ổn, yếu ớt không vững chắc.

Hay là, chẳng lẽ bản thân đẹp trai đến nỗi khiến Cố Diễm vừa gặp đã yêu? Không cần nằm mơ! Điều này không có khả năng!

Người có địa vị như Cố Diễm, dạng người gì chưa từng gặp qua, chỉ cần y muốn, người chờ bò lên giường y còn không biết có bao nhiêu, ôm trọn một vòng thành phố cũng không khoa trương, cho nên, đối với mình vừa thấy đã yêu? Ha ha! Ngay cả bản thân cũng không tin tưởng. Cho nên, hắn không biết nguyên nhân, về sau cũng không muốn biết nguyên nhân.

Hắn chỉ nhớ rõ bản thân chán ghét Cố Diễm, cho nên thường đối đầu với đối phương, mặt khác, hắn đều không muốn suy nghĩ.

Nếu như không làm lại một đời, nếu như Cố Diễm không vì bản thân mà chết, hắn cùng Cố Diễm, hiện tại nhất định vẫn là quan hệ đối địch, hắn sẽ không phát hiện người kia tốt, hắn sẽ không phát hiện người kia có đôi khi rất hèn mọn trước mặt bản thân. Hắn sẽ không phát hiện, người kia, yêu bản thân, là thật lòng yêu...

Khi mở mắt ra đã là sáng sớm, ánh mắt Dương Sóc có chút chua xót, cảnh trong mơ đêm qua rất rõ ràng, thời điểm hắn lần đầu gặp Cố Diễm, cùng với những năm gần đây ở bên Cố Diễm.

Đầu vừa động một chút người bên cạnh liền tỉnh chống người ngồi dậy, Cố Diễm nhìn bản thân, sau đó trên trán một mảnh ấm áp, là Cố Diễm đang thử nhiệt độ bản thân.

"Không có phát sốt, yên tâm đi." Âm thanh có chút khàn nhưng tinh thần rất tốt, Dương Sóc nói nhỏ.

Vẻ mặt Cố Diễm rõ ràng nhẹ nhàng thở phào, tia sáng quan tâm trong mắt rất sâu, Dương Sóc nhìn thấy rõ ràng, trong lòng có chút chua xót, hắn còn đang đắm chím trong mộng cảnh không quá đẹp kia, cho nên so sánh với giờ phút này mới có thể cảm thấy chua xót, hắn thật có chút không dám nhìn bộ dáng Cố Diễm rồi.

Bản thân có tài đức gì, vậy mà có thể khiến Cố Diễm yêu đến vậy.

"Không phát sốt là tốt rồi, hiện tại anh cảm thấy thế nào, thứ kia Chu Châu đã cho anh ăn hết, anh có cảm thấy nơi nào không thoải mái không?" Cố Diễm liên tiếp hỏi nhiều vấn đề, hiển nhiên là lo lắng gần chết.

Dương Sóc cảm giác chút, sau đó thử dùng dị năng thực vật, hai mắt liền sáng ngời.

Thực vật giống nhau, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được thực vật dọc theo người mình phát ra ngoài cường hãn hai phần.

Hắn giống như có thể chặt chẽ liên hệ với thực vật, hơn nữa đồng thời có thể phát giác thực vật trước khi biến hóa, nếu như hiện tại chỉ là thây ma bình thường, thực vật này của mình thời điểm trói buộc có thể trực tiếp giết chết đối phương, không cần dị năng khác phụ trợ nữa.

Nhìn bộ dáng mừng rỡ trong mắt Dương Sóc Cố Diễm liền biết được hiệu quả, vì vậy khẽ cười.

"Cảm giác thế nào?" Y biết rõ kỳ thực Dương Sóc vẫn luôn để ý chuyện thực lực bản thân không đủ cường đại, không thể chân chính tự bảo vệ mình, cho nên giờ phút này y rất muốn biết cảm giác sau khi Dương Sóc nắm giữ lực lượng.

Dương Sóc cười cười, "Không tệ." Chỉ nói hai chữ này, nhưng tảng đá lớn trong lòng, buông xuống.

Về sau, hai người lại nói chuyện một hồi, Cố Diễm kể lại chuyện bọn họ ngày hôm qua sau khi rời khỏi bảo tháp.

Dương Sóc lẳng lặng nghe, Chu Châu lúc này không ở trong không gian, chắc là ở bên Liễu Phi Tuyết rồi.

Hai người kia đều bị thương, cũng không biết tình huống thế nào, có điều chắc là không nặng lắm.

Thời điểm ra ngoài không nhìn thấy hai người Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết, hỏi Trình Viễn, Trình Viễn nói bọn họ sáng sớm liền ra ngoài rồi. Hai người kia, tinh lực trái lại thật tốt.

Lúc này tu sửa cầu gãy hiển nhiên không thực tế, cho nên bọn người Cố Diễm đi đường vòng.

Lại qua một ngày đi đường, đêm nay bọn họ không ở trong nhà, mà là nghỉ ngơi trên đường lộ. Không phải không muốn tìm nhà, mà là do không có ở ven đường, khoảng cách xa quá thì không thích hợp.

Ngủ trên xe mặc dù không thoải mái chút, nhưng trên đường chạy nạn ai còn có thể thong thả ung dung.

"Còn khoảng ba bốn ngày nữa thì có thể đến biên giới thành phố J rồi." Đêm nay nửa đêm đầu là Cố Diễm cùng Dương Sóc gác đêm, hai người nhẹ giọng nói chuyện.

Cố Diễm nghe Dương Sóc nói khẽ gật đầu một cái, "Ừm."

Dương Sóc nghĩ nghĩ, nháy mắt nhìn Cố Diễm, "Em lo lắng tình huống Cố gia sao?"

Cố Diễm khẽ cười cười, "Em tin tưởng ông nội có thể xử lý tốt."

Dương Sóc nhẹ gật đầu, thủ đoạn của Cố lão gia tử quả thật không tệ, "Chỉ hy vọng mọi chuyện ở đó đều tốt."

Mọi chuyện đều tốt, chính là Cố lão gia tử sử dụng tốt mấy cái kho hàng, hơn nữa, Cố gia không loạn, không nhiều thây ma, có người giúp đỡ làm việc. Cố gia gia đại nghiệp đại, không loạn, là tốt rồi!

Cố Diễm hiểu được ý của đối phương, chỉ là khẽ cười cười. Bọn họ liếc nhìn chỗ ngồi trống không phía sau, trời vừa tối Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết lại rời đi, thần thần bí bí cũng không biết đang làm gì.

Trương Quân cùng Liễu Phi Dương nửa nằm mà ngủ, hai người dựa sát vào nhau trông rất hài hòa.

Dương Sóc lôi kéo tay Cố Diễm, "Chúng ta đi dạo đi."

Cố Diễm nhẹ gật đầu, Liễu Phi Tuyết cho bọn họ một vật, là bột phấn thực vật gì đó, rất thối, vãi ra chung quanh xe có thể khiến những thây ma kia bỏ qua hai chiếc xe, nhưng thời gian tác dụng không lâu lắm, chỉ có năm canh giờ, hơn nữa chỉ có thể ngăn cản thây ma bình thường, có điều như thế cũng đủ, bằng không bọn họ cũng không phải chỉ làm chút ngụy trang cho xe, sau đó liền ngừng ở ven đường nghỉ ngơi.

Đường bên này không nhìn thấy xe khác, bọn họ đi là đường nhỏ, ít người, thây ma cũng bớt, thây ma ngẫu nhiên du đãng hai người sau khi xuống xe không để lại dấu vết liền giải quyết xong. Có điều bởi vì phải gác đêm, cho nên hai người cũng không rời xe trong phạm vi quá xa.

Nói chuyện một hồi, có chút lạnh, hai người đang muốn lên xe, bỗng nhiên, âm thanh xe gắn máy vang lên, xình xịch nhằm hướng bên này chạy tới, đèn xe gắn máy cũng chiếu vào, ánh sáng trắng có chút chói mắt. Đồng thời còn có thể nghe thấy thây ma rống lên một tiếng, hiển nhiên là theo sau xe gắn máy kia chạy tới.

Nhất thời, Cố Diễm cùng Dương Sóc đều nheo mắt lại...

, 050 : Anh thích em

Edit + Beta: Snail

Hiện tại ngay lúc này, ai cũng không có khả năng chân chính ngủ say, huống chi bây giờ thời gian còn sớm.

Thời điểm âm thanh xe gắn máy vang lên, bọn người Trương Quân trong xe liền bừng tỉnh.

Trương Quân xuống xe, hai người khác xuống xe nữa là Đổng Dương Thanh cùng Đổng Dương Hiền.

"Cố tổng." Hai người sau khi xuống xe liền tiến đến gần Cố Diễm bên này.

Cố Diễm khẽ gật đầu với bọn họ, Trương Quân cau mày, "Người nào vậy!"

Dương Sóc không nói chuyện, bình tĩnh nhìn về phía phương hướng chiếc xe gắn máy kia. Rất nhanh, xe kia thắng gấp dừng trước mặt bọn người Cố Diễm, "Ai, anh em, cứu mạng!"

Người kia bộ dáng khoảng 25~26 tuổi, thân mặc y phục màu đen, có điều thế nhưng lại đeo kính nhìn đêm.

Dương Sóc híp híp mắt, lạnh lùng cười cười, "Muốn cứu mạng cậu cũng được, cậu vẫn là trước nên giải quyết mấy thứ đi theo này đi." Nói như vậy, hiển nhiên là không có ý hỗ trợ rồi.

Chàng trai nghe vậy nhảy xuống xe gắn máy, nhất thời gào to kêu lên, "Chao ôi, cùng là người lưu lạc thiên nhai, tương ngộ cần gì từng quen biết, giúp một tay đi, những thây ma này quá phiền toái rồi. Quả thực là không bỏ rơi được đám theo đuôi này."

Chàng trai hùng hùng hổ nói, sau đó nhanh chóng xoay người một cái, băng thứ giống như trời mưa đâm về phía thây ma theo tới phía sau. Độ chính xác cũng không tệ lắm, đại bộ phận có thể đi vào đầu thây ma.

Dị năng băng hệ... Dương Sóc trừng mắt nhìn, lại híp mắt lại.

Cố Diễm chỉ lạnh lùng nhìn, Trương Quân ngược lại huýt sáo, "A, không tệ, sức chiến đấu mạnh mẽ."

Thây ma theo tới quá nhiều, hơn mấy chục con, hơn nữa thây ma bình thường tương đối ít, nhưng cũng không phải thể biến dị cao cấp, nếu như luận theo đẳng cấp, thể biến dị cao cấp xem như cấp ba, như vậy hiện tại những thây ma tới đây chính là đã ngoài cấp một nhưng chưa đủ cấp hai. Không tính là quá tốt, nhưng cũng không kém.

Năng lực chàng trai không tệ, hơn nữa độ linh hoạt rất cao, thây ma bình thường gần như là một cái băng thứ một con, nhưng còn dư lại dường như khó đối phó, chính yếu nhất thì đúng là thây ma thật sự quá nhiều rồi! Cũng không biết là từ nơi nào đưa tới.

"Diễm, em nói cần giúp một tay không?" Dương Sóc cười hì hì kéo bàn tay Cố Diễm.

Cố Diễm đảo mắt thoáng liếc đối phương, mỉm cười thản nhiên, "Ý anh thế nào?" Đối với y mà nói một người xa lạ thật sự không tính là gì, xem như người xa lạ này thực lực không tệ rất có thể tương lai sẽ trở thành bạn bè cùng không có gì đáng kể.

"Anh à." Dương Sóc cười cười, nghĩ nghĩ, nói: "Trương Quân, đi rèn luyện đi, các cậu cũng đi." "các cậu" này đương nhiên là nói với Đổng Dương Thanh cùng Đổng Dương Hiền.

Ba người nghe vậy nhẹ gật đầu, sau đó đồng loạt đi tới.

Có ba người Trương Quân trợ giúp, áp lực trên người chàng trai lập tức giảm bớt, có thời gian cùng tinh lực lặng lẽ cười nói, "Ô, anh em, tổ hợp phong hỏa, thật đẹp trai!"

"Tên kia giữ lại thực lực." Lúc bên cạnh không có người, Cố Diễm thản nhiên nói.

"Hả, thật sự!" Bộ dáng Dương Sóc vô cùng giật mình. Nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười.

Cố Diễm hiểu rõ liếc đối phương một cái, "Anh đừng nói anh không nhìn ra." Đó là không có khả năng, dựa vào chuyện Dương Sóc cẩn thận tỉ mỉ, y không tin đối phương không phát hiện. Hơn nữa nếu đối phương đã xuất thủ, tin rằng cũng là coi trọng thực lực chàng trai kia, với lại theo trực quan mà nói, chàng trai kia mặc dù om sòm chút nhưng dường như cũng không đáng ghét.

"Ha ha..." Dương Sóc vui sướng cười, thần thần bí bí kéo Cố Diễm qua, "Cái kính nhìn đêm kia là đồ tốt, không biết cậu ta có nhiều hay không."

Cố Diễm buồn cười nhìn vẻ mặt muốn làm kẻ cướp của Dương Sóc, nâng lên khóe miệng, "Cũng không cần quá nhiều, nếu anh muốn thì khiến cậu ta đưa cho anh là được." Muốn gia nhập đoàn đội bọn họ, cũng nên có chút "tiến cống".

Dương Sóc vô tội chớp chớp mắt, "Sao có thể như vậy được? Chúng ta là đoàn đội dân chủ, hơn nữa làm sao có thể yêu cầu đội viên thứ gì chứ, sẽ khiến anh bạn nhỏ vừa gia nhập cảm thấy trái tim băng giá."

Cố Diễm giống như cười mà không phải cười nhìn Dương Sóc, không nói lời nào, nhưng ánh mắt kia... hử? Khinh bỉ? Ừm? Buồn cười?

Dương Sóc nhếch miệng, kéo Cố Diễm qua nặng nề hôn lên môi đối phương.

Đây là trừng phạt! Tuyệt đối là trừng phạt! Nói là Dương Sóc hôn, không bằng nói là đang gặm cắn.

Cố Diễm chỉ là vừa bắt đầu thì ngẩn người, sau đó liền buông lỏng bản thân.

Mặc kệ Dương Sóc là hôn hay là gặm cắn, y đều rất vui sướng nhận lấy.

Dương Sóc không nhận được khoái cảm trừng phạt, nhếch miệng, mất hứng, "Diễm, em quá cưng chiều anh rồi."

Cố Diễm chớp chớp mắt, "Không tốt sao?" Hắn làm gì, bản thân đều nhận lấy. Trước kia là như vậy, hiện tại cũng là như vậy, thời điểm trước kia đối phương không có tâm, thậm chí là chán ghét chính mình, bản thân đều có thể một mình tiếp nhận toàn bộ, mặc dù chỉ có ác ý. Mà hiện tại, trong lòng đối phương có mình, thói quen khiến bản thân lại một mình tiếp nhận toàn bộ, nhưng mà, người này thường đều dành cái tốt đẹp cho mình.

Nếu là tốt đẹp, là tình thú giữa hai người, như vậy tại sao y phải cự tuyệt?

Cố Diễm y cũng không phải người ngu, bố trí một tấm lưới thật lớn mới đem người này đến bên cạnh mình, mặc dù tâm tình đối phương là oán hận, nhưng mà thời gian có thể thay đổi tất cả, hiện tại, y đợi được rồi, không phải sao?

Cho nên, người thắng chân chính thật sự là bản thân!

Dương Sóc ngã vào trong lưới tình mình bện, hơn nữa bản thân nắm chắc việc khiến hắn cả đời cũng không thoát được...

"Được, đương nhiên được!" Dương Sóc lộ ra nụ cười rực rỡ, có cái gì tốt hơn chuyện bản thân được người yêu cưng chiều chứ?

Khi hai người nói chuyện thân mật, chiến đấu bên kia chấm dứt, bốn người cùng nhau đi tới.

Hai anh em Đổng Dương Thanh lên tiếng chào Cố Diễm liền tiến vào xe phía trước.

"Dương Hải." Chàng trai mỉm cười vươn tay, Cố Diễm không nhìn, Dương Sóc cười bắt tay đối phương, "Dương Sóc." Nói xong, còn nắm tay chàng trai lắc lư hai cái, một bộ thật hân hạnh gặp gỡ đối phương.

"A." Chàng trai giật mình, sau đó cười, "Cậu cũng họ Dương à, ba trăm năm trước là người cùng tộc đi."

Dương Sóc mỉm cười, "Thật vậy sao."

Hai người nói chuyện khá vui vẻ, cuối cùng, Dương Hải tự nhiên mà lưu lại. Xe bên này thật sự không thể thêm người ngồi, vì vậy, đối phương đến chỗ bọn Trình Viễn bên kia.

"Cảm thấy người này thế nào?" Sau khi người lên xe bọn Trình Viễn, Dương Sóc mới nhàn nhạt hỏi Trương Quân.

Trương Quân nhẹ gật đầu, "Cũng không tệ lắm, thời điểm chiến đấu có hai lần tôi cố ý lộ khoảng trống phía sau lưng, cậu ta cũng phát hiện, kết quả thăm dò tương đối tốt, đương nhiên cũng có khả năng là cậu ta cố ý."

"Cậu cảm thấy cậu ta cố ý biểu hiện sao?" Dương Sóc lại hỏi.

Trương Quân nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Không có loại cảm giác này, cậu ta làm rất tự nhiên, hơn nữa, cậu ta cho người khác cảm giác không tồi, không giống loại người như vậy. A... có điều, có lẽ tôi không nên dùng hai chữ 'cảm giác' này."

Dương Sóc cười cười, không nói gì, vỗ vỗ bả vai Trương Quân, "Được rồi, đi ngủ đi, chúng tôi tiếp tục gác đêm." Bọn họ vốn đang tiến hành công tác gác đêm.

Trương Quân nhẹ gật đầu, cũng không từ chối, "Ờm, tôi vào trước đây."

Sau khi Trương Quân lên xe, Dương Sóc nhìn về phía Cố Diễm, cười, "Lạnh không?"

Cố Diễm lắc đầu, "Không lạnh, Còn anh? Nếu lạnh chúng ta cũng lên xe đi."

Dương Sóc lắc đầu, "Vừa rồi vốn có chút lạnh, hiện tại mặc dù không hoạt động cũng không thấy lạnh nữa, Diễm, chúng ta lên trần xe nằm chút đi."

Cố Diễm nhíu mày, trần xe? Đó cũng không phải nơi tốt lành gì, có điều đối với yêu cầu của Dương Sóc, chỉ cần không mang đến nguy hiểm cho đối phương y sẽ không phản đối, vì vậy gật đầu.

Hai người leo lên nóc xe, Dương Sóc nằm xuống, bởi vì không gian nhỏ, hơn nữa rất dễ trượt xuống, cho nên khi Cố Diễm cũng nằm xuống Dương Sóc liền ôm đối phương thật chặt, hơn nữa mỹ kỳ danh viết là: sưởi ấm.

Cố Diễm đương nhiên cười cười theo ý đối phương, hưởng thụ ấm áp và thân mật giữa hai người.

"Sắp đến nhà rồi, sao anh lại có loại cảm giác cận hương tình khiếp (sợ hãi khi gần quê hương)." Dương Sóc lẩm bẩm nói.

Cố Diễm chớp mắt nhìn, "Sao lại có loại cảm giác này?"

"A... anh cũng không biết." Dương Sóc lắc đầu, "Sau khi trở về em sẽ bận rộn."

Điểm này Cố Diễm ngược lại không phủ nhận, "Anh không muốn theo bên người em?"

"Anh cũng không phải họ Cố, danh bất chánh ngôn bất thuận." Dương Sóc bĩu môi nói.

Mày Cố Diễm nhăn lại, màu mắt thâm thúy, nhìn Dương Sóc, hiển nhiên không vui vẻ rồi.

Dương Sóc khe khẽ thở dài, "Anh muốn cùng bọn người Trình Viễn tổ chức một đoàn."

Cố Diễm rủ mi mắt xuống, không nói chuyện. Thân thể có chút cứng ngắc.

Dương Sóc đau lòng, dịu dàng hôn trán đối phương một cái, nâng cằm đối phương lên, lại hôn lên môi đối phương.

Môi Cố Diễm rất mềm, hơn nữa thật ấm áp, xúc cảm rất thoải mái, Dương Sóc có chút muốn ngừng mà không ngừng được.

Nhưng khi Dương Sóc càng muốn tiến một bước quấn quýt đầu lưỡi, Cố Diễm khẽ đẩy đối phương ra.

Dương Sóc híp híp mắt, mất hứng, Cố Diễm rất ít khi đẩy mình ra, vẫn là chủ đề vừa rồi của mình khiến đối phương không vui đi... ai....

Nét mặt Cố Diễm nói bình tĩnh cũng bình tĩnh, nói không bình tĩnh cũng không bình tĩnh nhìn Dương Sóc, "Dương Sóc, vì sao không thể đi theo bên người em, chúng ta cùng nhau làm việc, không tốt sao?"

"Aizzz..." Dương Sóc thở dài, "Tình huống Cố gia bên kia không biết thế nào, bất kể là tốt hay xấu, em trở về đều cần chỉnh đốn, anh đi theo... Diễm, anh cũng muốn có sự (chuyện) của mình."

Nói là "sự" nhưng thật ra là sự nghiệp, hắn không ngại làm tiểu bạch kiểm, thật sự, đặc biệt tiểu bạch kiểm này là dành riêng cho Cố Diễm, nhưng mà, có thể có sự nghiệp của chính mình luôn tốt hơn không phải sao?

Huống chi, quan trọng nhất là, hắn biết rõ, đi theo bên người Cố Diễm, bản thân ngẫu nhiên sẽ xuất hiện "nhẹ dạ" kỳ thực sẽ ảnh hưởng đến Cố Diễm.

Cố Diễm là người đứng trên cao, là lạnh lùng, y suy nghĩ phương hướng và điểm xuất phát của sự tình khác với mình, bản thân có thể làm đoàn trưởng một dong binh đoàn, nhưng lại không làm được quân trưởng một quân đoàn, đây là khác biệt lớn nhất giữa mình cùng Cố Diễm, so với Cố Diễm, bản thân vẫn quá mềm lòng.

Nhược điểm của Cố Diễm chỉ có mình, hơn nữa quá quan tâm cảm thụ của mình, cho nên, đi theo bên cạnh ngược lại bất lợi với đối phương. Bởi khi y làm việc không tự giác sẽ nghĩ đến ý tưởng của mình, ở thời điểm tàn khốc sẽ không muốn để mình nhìn thấy mặt tàn nhẫn của đối phương, cứ thế mãi, Cố Diễm người gia chủ này có thể làm được gì chứ?

Cố Diễm mím chặt cánh môi không nói lời nào, Dương Sóc hung hăng ôm người vào trong lòng, gắt gao ôm lấy.

"Diễm, đáp ứng anh lúc này đây đừng tùy hứng được không?" Dương Sóc nhẹ nhàng hôn tai Cố Diễm.

Một hồi lâu sau, Cố Diễm nhẹ nhàng mở miệng, "Nếu em không đáp ứng thì sao?"

"Vậy anh liền nghe theo em." Dương Sóc trả lời không chút do dự.

Ánh mắt Cố Diễm lóe lóe, "Dương Sóc, anh lấy lui làm tiến."

Dương Sóc cười lắc đầu, "Không, anh thật lòng, Diễm, nếu em không đáp ứng, anh đương nhiên nghe theo em." Hắn thật sự thật lòng, mặc dù suy xét rất nhiều, nhưng nếu Cố Diễm thật không muốn, vậy thì thôi.

Cố Diễm nghe vậy bình tĩnh nhìn về phía Dương Sóc, lại thật lâu, y rốt cục nhẹ nhàng nói: "Được, em đáp ứng anh."

Dương Sóc cong lên khóe miệng, trong mắt nhưng lại lóe lên đau lòng, "Đồ ngốc, chỉ là ban ngày làm việc không chung chỗ mà thôi, anh còn có thể không quay về sao?" Buổi tối, luôn ở bên nhau, hắn cũng không nỡ cùng Cố Diễm tách ra.

Ánh mắt Cố Diễm nhu hòa hai phần, chủ động vùi vào ngực Dương Sóc, "ừm" vài tiếng không thể nghe thấy.

Dương Sóc ôm người càng chặt thêm, "Diễm, anh thích em."

Hắn muốn nói anh yêu em, nhưng tình cảnh lúc này, ưm, bầu không khí không phải tốt nhất, cho nên cầu yêu gì đó, vẫn là để sau đi, đợi trở lại thành phố J rồi nói. Hắn muốn lên kế hoạch thật tốt.

"Ừm." Thân thể Cố Diễm mềm thêm hai phần, ý cười bên môi rất nhu hòa, Dương Sóc thích... rất tốt, không phải sao? Đầu, càng nhích tới lồng ngực đối phương vài phần.

Dương Sóc cảm thấy mỹ mãn ôm người mình vừa thổ lộ, chậm rãi thở sâu hít vào một hơi, "Diễm, anh thật sự thích em. Rất thích rất thích..."

"...ừm..." Thanh tuyến Cố Diễm hết sức nhu hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro