Chương 51 - 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 051 : Đến thành phố J

Edit + Beta: Snail

Tiếp tục chạy đi, lúc này đây tương đối thuận lợi.

Càng tới gần ngoại thành thành phố J gặp được người cũng càng nhiều.

Hơn nữa rất nhiều người tiến vào thành phố J, đằng trước đằng sau, bọn họ đã gặp được không ít đoàn xe.

Chạng vạng tối một ngày này, bọn hộ rốt cục đến vùng ngoại ô thành phố J.

"Ơ hay, hai người các cậu làm sao giờ mới trở về." Một chàng trai trẻ tuổi nghênh tiếp hai người trung niên.

Một trong hai người kia lắc đầu, "Đừng nhắc nữa, ở đầu kia Bắc Giao đụng phải một con hổ biến dị, nếu không có quân đội Cố gia hãm chân nó, bọn tôi hôm nay có thể trở về hay không còn không biết."

"Thảo nào chật vật như vậy." Sắc mặt chàng trai trẻ tuổi hơi thay đổi.

"Được rồi không nói nữa, chúng ta mau trở về đi." Một người trung niên khác nhanh chóng nói, sau đó, ba người cùng lên một chiếc xe việt dã, xe lướt nhanh rời đi.

Trên xe mở cửa sổ, Cố Diễm cùng Dương Sóc đương nhiên cũng nghe thấy mấy người đàn ông bên ngoài đối thoại.

Dương Sóc nhìn về phía Cố Diễm, mỉm cười, "Xem ra Cố gia rất lợi hại."

Cố Diễm liếc Dương Sóc một cái, nhàn nhạt cười, "Phải nhìn thấy mới biết được."

"Chúng ta gấp rút trở về?" Dương Sóc hỏi ý Cố Diễm.

Cố Diễm nghĩ nghĩ, gật đầu, "Ừm, đi vào trong đi."

Tiến vào biên giới thành thị, hơn nữa nơi này là đại bản doanh Cố gia, chung quy so với ở bên ngoài thì an toàn hơn nhiều.

Mọi người không có ý kiến, sau đó hai chiếc xe chạy về hướng nội thành.

Nửa đêm, thời điểm hai chiếc xe tiến vào nội thành thì bị ngăn lại, kia là trạm gác được thiết lập, người trong đó... hình như còn có ký hiệu của Cố gia.

Điều kiện vào cửa cũng không cao, trên người không có vết thương, không bị lây nhiễm, sau đó mỗi người giao nộp một viên tinh hạch, những điều này không có gì là không được cả.

Trên thân bọn người Cố Diễm đều không có vết thương, tinh hạch bọn họ còn nhiều, cho nên dễ dàng qua cửa.

"Vừa rồi ở trong đó sao em không hỏi tình huống Cố gia?" Sau khi ra ngoài Dương Sóc nghi hoặc hỏi Cố Diễm.

Cố Diễm khẽ lắc đầu một cái, "Người bên ngoài cùng, hỏi cũng không được gì, tạm thời em cũng không muốn trở về quá cao điệu. Có một số việc ngầm làm tương đối thú vị hơn."

Có một số việc? Dương Sóc chớp mắt nhìn, vốn muốn hỏi là chuyện gì, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không hỏi, chỉ cười nhìn người bên cạnh, sau đó nhẹ gật đầu, "Được rồi."

Phương Quốc cẩn thận đụng đụng cùi chỏ Trình Viễn, "Lão đại, Cố gia rất trâu bò."

Trình Viễn giống như cười mà không phải cười liếc nhìn đối phương, "Ừ. Cậu muốn nói cái gì?"

Phương Quốc trừng mắt nhìn, "Đương nhiên là thuận tiện ôm đùi."

Trình Viễn vỗ vỗ đầu Phương Quốc, "Là cậu nhiều mưu ma chước quỷ, muốn ôm thì phải ôm cho chặt."

Phương Quốc hì hì cười ngây ngô. Ba huynh đệ Đổng Dương Thanh đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó bắt kịp bước chân Trình Viễn.

Cố Diễm cũng không mang mọi người đi về hướng Cố gia, mà là đến nội thành tìm một gian phòng ở lại.

Đương nhiên, các gian phòng bên trong nội thành đều đã sớm hoạch định xong, cũng không phải ở chùa.

Lúc này cách tận thế cũng chỉ có một tháng, có điều thành phố này ngược lại không hề hỗn loạn.

Trong quân đội không chỉ có Cố gia tồn tại, còn có một Lý gia, sau đó là quân đội chính phủ. Có điều quân đội bên kia tương đối xui xẻo, bởi quân đội trú đóng ở thành phố này vốn không nhiều lắm, hơn nữa những binh sĩ kia có khá nhiều người biến thành thây ma! Cho nên, thực lực quân bộ ngược lại yếu nhất!

Về phần chính phủ, thời điểm không có quân đội ủng hộ, cũng bất quá là vật bài trí ngoài mặt mà thôi, có điều ở phương diện hiệu triệu cùng nhân tâm làm không tệ lắm.

Cho nên, hiện tại thành phố này có thể nói có ba đại thế lực, Cố gia, Lý gia, cùng với quân chính phương do quân đội và chính phủ hợp nhất, trong đó, Cố gia xem như thế lực uy tín lâu năm, mà Lý gia mấy năm gần đây mới ra đời và phát triển trong thành phố, cho nên thế lực so với Cố gia có chút không theo kịp. Có điều khi tận thế đến, Cố gia nắm chặt cơ hội, mà động tác của Lý gia cũng kịp thời, nắm bắt cũng rất thỏa đáng, vì vậy, hiện tại thành phố này xem như tạo thành thế chân vạc.

Nơi ở là dùng ba miếng tinh hạch làm tiền thuê tháng để đổi, là một ngôi biệt thự, nhưng lại rất rộng rãi.

Tổng cộng có ba tầng, bao gồm cả tầng hầm ngầm ở bên trong, hơn nữa còn có hai cái ga ra.

An bài hết thảy bọn Trình Viễn ở lầu một, bọn người Dương Sóc, Trương Quân, Liễu Phi Tuyết đều ở lầu hai. Lầu ba tạm thời dùng để dự trữ vật tư, xe dừng ở ga ra.

Sau khi chỉnh lý thỏa đáng, Cố Diễm cùng Dương Sóc trở về phòng.

Nơi này nước không khan hiếm như bên ngoài, mặc dù nước máy đã không thể dùng, nhưng về sau khai thác nước giếng vẫn có thể sử dụng, hơn nữa còn có năng lượng mặt trời, cho nên, trải qua một số lắp đặt, khu dân cư trong thành phố mỗi ngày cung cấp nước bốn giờ, theo thứ tự là buổi sáng bảy giờ đến tám giờ, buổi chiều một giờ đến hai giờ, cùng buổi tối tám giờ đến mười giờ.

Lúc này là nửa đêm, đương nhiên không có nước, nhưng mà có thể đốt. Khí than nơi này mặc dù hơi mắc tiền, nhưng là có, vẫn là câu ngạn ngữ kia, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, hiện tại tiền đổi thành tinh hạch, đạo lý vẫn như vậy.

Cố Diễm cùng Dương Sóc đều qua loa tắm rửa một lượt, nhìn đối phương lần nữa thay quần áo ra ngoài, Dương Sóc chớp mắt nhìn, biết đối phương định đêm khuya về Cố gia.

Dương Sóc nhìn sang, "Cần anh đi cùng không?"

Cố Diễm giống như cười mà không phải cười, "Em thật hy vọng anh đi, có điều anh khẳng định anh muốn đi?"

Dương Sóc nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, "A, vẫn là quên đi, anh chờ em trở về."

Cố Diễm thở dài, "Ừm, vậy anh nghỉ ngơi sớm chút."

Dương Sóc có chút đau lòng cho người này, kéo đối phương qua khẽ hôn lên môi y, "Trở về sớm chút, anh chờ, Diễm, em phải biết rằng, mùi vị độc thủ không khuê (một mình một phòng trong ngày tân hôn thời xưa, hiện nay còn dùng để chỉ những cô gái chưa lấy chồng [baidu] – anh vô sỉ >.<) đúng là rất khó chịu."

Khóe miệng Cố Diễm giật giật, độc thủ không khuê? Sao y lại cảm thấy bốn chữ này dùng trên người Dương Sóc... cực độ quái dị? "Độc thủ không khuê? Anh chắc chắn?"

"Đương nhiên!" Dương Sóc làm như thật gật đầu, "Anh một mình, không phải là độc thủ không khuê sao?"

Hai người náo loạn một hồi, Cố Diễm vẫn rời đi.

Dương Sóc ôm ổ chăn lăn qua lăn lại một trận, bên cạnh thiếu một người, thật đúng là ngủ không được. Thật lâu, hắn chậm rãi thở dài, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng làm sao cũng ngủ không được...

Bên kia, sau khi Cố Diễm đến ngôi nhà mình quen thuộc, bí mật tiến vào, bởi quen thuộc địa hình, cho nên không người nào phát hiện y đến, y trực tiếp lẻn vào phòng ngủ ông nội nhà mình.

Ông cụ cũng rất cảnh giác, gần như khi Cố Diễm mở cửa lập tức liền tỉnh lại, sau đó nhanh chóng móc súng từ dưới gối ra, có điều ông có thể nhanh như vậy đã phản ứng kịp thời cùng việc Cố Diễm không muốn che giấu có quan hệ rất lớn.

"Ông nội, người vẫn cảnh giác như vậy." Âm thanh Cố Diễm mang theo ý cười rõ ràng, hiển nhiên nhìn thấy người thân, còn là người thân luôn yêu thương mình, y rất cao hứng.

Ông cụ nghe được giọng nói này chấn động mạnh, sau đó nhanh chóng trở mình ngồi dậy, âm thanh không thể tin, "Cố Diễm?"

Cố Diễm nhẹ nhàng "dạ" một tiếng, đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh ông cụ.

"Ông nội, là con, con trở về rồi." Giọng Cố Diễm trầm thấp vô cùng.

Ông cụ kích động nắm lấy bàn tay Cố Diễm, lẩm bẩm nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Cố Diễm lật tay lại nắm chặt tay ông cụ, bàn tay kia dường như gầy đi không ít, nhưng vấn rất hữu lực.

Cố Diễm cong lên khóe miệng, "Ông nội, thật có lỗi, khiến ngài lo lắng rồi."

Y rất rõ ràng, những ngày này, ông cụ thừa nhận áp lực không nhỏ, đặc biệt là thời điểm không cách nào liên lạc được với mình, mà hôm nay, bản thân cuối cùng cũng trở về.

"Ông nội, con trở về, về sau mọi thứ đều có con." Rốt cuộc, Cố Diễm chỉ nhẹ nhàng nói như vậy.

Lúc 5 giờ, Cố Diễm quay về toàn nhà bọn người Dương Sóc ở, khi đó, Dương Sóc kỳ thực cũng vừa mới ngủ.

Cố Diễm lẳng lặng nhìn người trên giường trong chốc lát, thật lâu cũng không nhúc nhích.

Sau đó, y mới cẩn thận lên giường, Dương Sóc hình như nhận thấy, khi Cố Diễm chui vào ổ chăn liền kéo người vào trong ngực, còn lẩm bẩm một câu "Lạnh quá.".

Cố Diễm nhìn bàn tay đặt trên hông mình, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, sau đó thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt.

Giấc ngủ này của Dương Sóc, khi tỉnh dậy lần nữa đã là giữa trưa 12 giờ, một giấc này, có thể thấy được ngủ đến tuyệt vời bao nhiêu.

Miễn cưỡng ngáp một cái, Dương Sóc mở mắt, Cố Diễm cũng gần như đồng thời mở mắt ra, Dương Sóc thấy thế nghiêng người hôn xuống môi đối phương, "Trở về khi nào?"

"Buổi sáng khoảng 5 giờ, khi đó anh đang ngủ say."

Dương Sóc nhẹ gật đầu, "Gặp được ông nội em rồi?"

"Ừ, đã gặp, kế tiếp sẽ bận rộn một đoạn thời gian, anh bên này muốn thành lập dong binh đoàn?"

Dương Sóc ngáp một cái, "Ừ, nhìn một chút rồi hẵn nói, nhàn rỗi cũng không phải không có cơm ăn."

"Ha ha." Cố Diễm cười cười, kéo Dương Sóc một cái, sau đó hai người đứng dậy.

Thời điểm xuống dưới lầu, trừ Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết, những người khác đều có đủ.

Mà hai người Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết kia, thường xuyên không thấy bóng người bọn họ là chuyện bình thường, đã thành thói quen rồi. À, đúng rồi, còn thiếu một người, đội viên mới Dương Hải.

Dương Sóc hỏi Trình Viễn, "Dương Hải đâu? Sao lại không thấy người?"

"Cậu ta nói có thể có bạn bè ở đây, ra ngoài nhìn một chút rồi." Trình Viễn mỉm cười đáp.

"Các cậu không ra ngoài sao?" Dương Sóc hỏi, không cho rằng những người này không có ra ngoài tìm hiểu tình huống.

Trình Viễn gật đầu, "Ừ, đã ra ngoài rồi, quy tắc cơ bản nơi này đều đã hiểu."

Như vậy cũng tốt, Dương Sóc không hỏi kỹ quá nhiều, hắn đói bụng.

Tìm gì đó ăn, sau khi cùng Cố Diễm giải quyết xong, Cố Diễm nói mình phải rời đi một đoạn thời gian.

Bọn người Trình Viễn không hỏi nhiều. Sau đó, Cố Diễm rời đi.

Dương Sóc cùng bọn người Trình Viễn ra ngoài xử lý chuyện dong binh đoàn, ba người Đổng Dương Thanh lưu lại.

Ôm mục đích giống như bọn người Dương Sóc vô cùng nhiều, cho nên khi đến sảnh giao dịch, phải rất chen chúc.

Mấy người giao hai viên tinh hạch, điền tư liệu, tên của đội dong binh cũng xác lập: Hỏa Diễm.

"Các cậu về trước đi, tôi ở bên cạnh đi dạo." Dương Sóc nói với bọn Trình Viễn, Trương Quân.

Trương Quân lắc đầu, "Bọn tôi cũng không có việc gì làm, cùng đi đi." Liễu Phi Dương cũng nói: "Cùng đi."

Vì vậy, Dương Sóc không phản đối nữa, nói là đi dạo thật sự chính là đi dạo, Dương Sóc cũng chẳng có mục đích gì.

"Cầu xin ngài, bánh mì này là cho con trai tôi, đã hai ngày con trai tôi không có gì để ăn rồi."

Thật sự là đi đến đâu cũng có chuyện như vậy! Chân mày Dương Sóc hơi nhíu lại.

Một thiếu phụ ôm cậu bé trai ước chừng ba, bốn tuổi, sắc mặt bé trai rất vàng vọt, vừa nhìn liền biết là dinh dưỡng không đầy đủ. Mà lúc này thiếu phụ đang cầu khẩn một người đàn ông trung niên hy vọng đối phương không đoạt khối bánh mì khô quắt kia.

Bộ dáng tên đàn ông trung niên kia hung dữ, bên người gã còn đứng một thanh niên dáng vẻ lưu manh, lúc này mặt thanh niên rất không kiên nhẫn, "Được rồi, đi nhanh đi. Đừng chậm trễ chuyện của lão đại."

"Thật sự là xúi quẩy!" Tên đàn ông trung niên hung tợn nói, gã cũng không thiếu một ổ bánh mì, chẳng qua cảm thấy ả đàn bà đụng mình mười phần xui xẻo, cho nên mới làm khó dễ.

Hung hăng mắng, tên đàn ông ném khối bánh mì kia hung hăng giẫm nát dưới lòng bàn chân.

Sắc mặt thiếu phụ trắng bệch vô cùng, mà tên đàn ông sau khi giẫm nát bánh mì thì cùng thanh niên kia tức giận rời đi.

Trương Quân tức giận nắm chặt nắm đấm, nhưng khi muốn xông lên thì bị Liễu Phi Dương kéo lại.

"Cậu muốn làm gì!" Mày Liễu Phi Dương nhăn lại, không đồng ý nhìn Trương Quân.

Mày Trương Quân nhăn càng chặt, "Cậu kéo tôi làm gì! Tên kia, quá kiêu ngạo rồi!"

Liễu Phi Dương mím môi, "Vừa đến liền gây sự?" Anh ta liếc mắt về phía Dương Sóc bên kia, ý là, cậu không thấy Dương Sóc cũng không động sao? Cậu xúc động như vậy làm quái gì!

Trương Quân chán nản, rất không vui, nhưng vẫn kiềm chế lại, mặc dù sắc mặt vô cùng khó coi.

Dương Sóc đạm mạc liếc nhìn phương hướng thanh niên cùng tên trung niên rời đi, không nói gì.

Trương Quân hơi mím môi, đi tới trước mặt thiếu phụ kia, lấy từ trong ba lô ra hai túi mì ăn liền cho đối phương.

Thiếu phụ ngàn ân vạn tạ, nhưng Liễu Phi Dương chú ý tới ánh mắt một số người xung quanh thay đổi...

, 052 : Gặp gia trưởng

Edit + Beta: Snail

Liễu Phi Dương chú ý tới, Dương Sóc làm sao lại không chú ý tới.

Thiếu phụ kia sau khi nghìn ân vạn tạ liền ôm đứa nhỏ đi, nhưng mà cô không chú ý có mấy người ngầm đi theo...

Dương Sóc nhàn nhạt cho Liễu Phi Dương một ánh mắt, Liễu Phi Dương hiểu ý, lôi kéo Trương Quân không để lại dấu vết đi theo thiếu phụ kia. Tên ngu ngốc Trương Quân còn có chút không rõ vì sao Liễu Phi Dương lôi kéo mình.

Liễu Phi Dương trừng mắt với cậu ta, lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm, đi theo tôi."

Vì vậy, Trương Quân chỉ có thể đi theo. Mặc dù vẻ mặt vẫn có chút nghi hoặc.

Mà bên này chỉ còn lại một mình Dương Sóc, có hai người ngóng nhìn một chút, cuối cùng lựa chọn Dương Sóc lạc đàn. Mặc dù mì ăn liền là lấy ra từ trong ba lô Trương Quân, nhưng cũng không khó nhìn ra trong ba người thì Dương Sóc là người cầm đầu.

Cho nên, nếu ngay cả trong tay thủ hạ cũng có thứ tốt, vậy đừng nói chi là người cầm đầu.

Vì vậy, hai người kia đem ánh mắt thả trên người Dương Sóc, nhưng người này y phục sạch sẽ, một chút cũng không giống bộ dáng chạy nạn tới đây, hơn nữa phương hướng vừa rồi bọn họ đi tới, hình như là đại sảnh giao dịch dong binh. Cho nên... gã nhiều lắm là người thám thính.

Người này, rất có thể là dị năng giả, nếu là dị năng giả thì chỉ dựa vào hai người bọn gã là không đối phó được, phải trở về liên hệ với lão đại.

Vì vậy, hai người liếc nhau một cái, một người trong đó nhanh chóng chạy đi, một người khác lưu lại tiếp tục giám thị Dương Sóc, mà đối với hết thảy, Dương Sóc thấy ở trong mắt, lại phảng phất như cái gì cũng không phát giác.

"Cậu là Dương Sóc Dương tiên sinh sao?" Đương khi Dương Sóc xoay người, thời điểm đôi khi cú ý mấy quán ven đường, một giọng nam vang lên bên tai hắn. Là giọng nam thanh niên, âm sắc mang theo lễ phép.

Dương Sóc híp híp mắt, không dấu vết dò xét người đột nhiên xuất hiện, đối với thân phận đối phương cũng rất nhanh đã có suy đoán.

Có điều cho dù như vậy, nhưng Dương Sóc không biểu hiện ra chút nào, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn về phía thanh niên, "Có việc?"

"Lão gia nhà chúng tôi cho mời." Thanh niên ngược lại nói trắng ra.

Dương Sóc giống như cười mà không phải cười nhìn thanh niên, "Lão gia nhà các cậu? A, kia thật không biết lão gia nhà các cậu là nhân vật phương nào?" Cái vẻ mặt như cười như không kia còn mang theo chút châm chọc.

Thanh niên giống như hoàn toàn không nhìn ra Dương Sóc châm chọc, ở trên mặt vẫn như cũ duy trì nụ cười hoàn mỹ.

"Dương tiên sinh bỏ qua cho, lão gia chúng tôi không có ác ý, chẳng qua là cố nhân của Dương tiên sinh, cho nên mới muốn mời Dương tiên sinh đến tâm sự."

Ngữ khí thanh niên vô cùng thành khẩn, Dương Sóc ngoéo khóe miệng một cái không rõ ý nghĩa, "À, như vậy sao, vậy không biết quý tính của lão gia nhà các cậu là?"

"Cố." Thanh niên mỉm cười chỉ nói một chữ, nhưng vô cùng cung kính.

Dương Sóc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mở ra, thản nhiên nói: "Vậy đi thôi."

Bộ dáng thanh niên thở phào một hơi. Hắn thật sự sợ Dương Sóc không đáp ứng, nếu là như thế thì bản thân cũng không biết phải làm sao nữa!

Sau đó, Dương Sóc liền đi theo thanh niên kia, mà bên này, người đi thông báo cho lão đại nhà mình rốt cục mang theo lão đại nhà mình và một số tay chân tới đây, nhưng lão đại kia khi nhìn thấy thanh niên lập tức tát một cái lên đàn em nhà mình.

Đàn em bị đánh mờ mịt không hiểu, "Lão đại..."

"Mày tên ngu ngốc, mày biết thanh niên kia là ai không?" Lão đại hổn hển.

Đàn em rất vô tội lắc đầu, "Em... em không biết... là nhân vật gì lợi hại sao? Lợi hại hơn nữa cũng có thể lợi hại qua đại ca sao?" Chủ ý của tên đàn em là muốn vuốt mông ngựa, nhưng gã vừa nói ra lời này đỉnh đầu liền bị đại ca nhà mình hung hăng vỗ xuống.

Đàn em nhất thời nước mắt lưng tròng, "Lão đại..." Gã đây rốt cục là trêu ghẹo ai chứ! TT^TT

Lão đại "hừ" một tiếng, vẻ mặt vô cùng không vui, nhưng lại mang theo một tia ngưng trọng.

"Tụi bây đều nhớ kỹ cho tao, thanh niên kia là người bên cạnh Cố lão gia tử, tao may mắn từng một lần nhìn thấy từ xa, tụi bây đám ranh con này đúng là chán sống, thậm chí ngay cả Cố gia cũng dám đánh chủ ý! Muốn chết cũng đừng liên lụy ông mày! Về sau nhìn thấy người có quan hệ với Cố gia đều tránh đi cho ta có nghe hay không!"

"Dạ nghe dạ nghe rồi." Mấy tên đàn em liên tục gật đầu, đều có chút líu lưỡi, vậy mà lại là người Cố gia! Bọn họ thật đúng là không thể trêu vào, may mắn còn chưa động thủ, bằng không thì thật không đủ chết.

"Nhưng lão đại, ban nãy em cũng không trông thấy người Cố gia đến..."

Lão đại lập tức đen mặt, "Ban nãy là ban nãy! Bảo tụi bây bình thường suy nghĩ nhiều thêm chút, ánh mắt tốt hơn chút, hiện tại tốt lắm, thiếu chút nữa gây họa rồi? Cút! Đều cút về hết cho tao!"

Đám đàn em hậm hực không dám nhiều lời, vội vàng chạy mất.

Lưu lại lão đại nhìn thật lâu về hướng Dương Sóc cũng thanh niên kia rời đi, thở sâu hít vào một hơi. Tiếp đó, sau một lúc lâu lại phun một hơi kia ra ngoài, "Người kia... hẳn là vừa tới, nếu có thể thông qua hắn kéo quan hệ với Cố gia..." Ánh mắt lóe lóe, lão đại quay người rời đi.

Mà bên kia, Dương Sóc theo thanh niên đi thẳng tới đại bản doanh Cố gia, đương nhiên là ngồi xe tới.

Sau khi xe dừng lại, Dương Sóc đi theo đối phương vào bên trong, ven đường có hai người chào hỏi cùng thanh niên, thanh niên cười đáp lại, nhưng không ai không thức thời hỏi Dương Sóc là ai.

Khi mọi người thấy thanh niên mang theo Dương Sóc trực tiếp đi tìm lão gia tử, tất cả mọi người đều vô cùng ngoài ý muốn.

"Thư ký Lưu vậy mà lại mang người kia trực tiếp đi gặp lão gia tử? Không phải là người lão gia tử muốn gặp đó chứ?"

"Không biết, lão gia tử chưa từng đối xử đặc biệt với người nào, mà ngay cả hai vị phân gia kia..."

"Khụ khụ, loại chuyện này vẫn là đừng nói, người của phân gia mặc dù không có ở nơi này, nhưng bên ngoài thì không ít."

"Ừ, biết rồi, là tôi nhiều lời."

"Có điều thư ký Lưu trực tiếp mang người đến gặp lão gia tử... chuyện này có chút kỳ lạ..."

Bên ngoài nghị luận Dương Sóc đương nhiên không biết được, lúc này hắn đã đi theo thanh niên kia đến thư phòng.

Thanh niên kia chỉ mở cửa cho hắn, nói lão gia chúng tôi chờ ở bên trong, liền lui bước.

Vì vậy, Dương Sóc tự mình đi vào, khi nhìn thấy ông cụ phía sau bàn làm việc, trong nhất thời hắn có chút hoảng hốt, gặp ông cụ này, vẫn là chuyện của đời trước rồi... thật sự là đời trước. Sau khi sống lại cho đến bây giờ chưa từng gặp lại, mà kiếp trước, có lẽ là thời điểm Cố Diễm cứng rắn muốn lôi kéo hắn đến tham dự đại thọ của ông cụ.

Hắn biết rõ, đối với người như bản thân, toàn bộ Cố gia không ai đặt hắn trong mắt. Nhất là ông cụ này, mặc dù đối phương biểu hiện không rõ ràng, nhưng đáy mắt đối phương là khinh thường.

Nếu không có Cố Diễm tồn tại, nếu không phải đứa cháu Cố gia chấp nhất bản thân đến vậy, chỉ sợ cả đời này hắn cũng đừng mong tiến vào cửa lớn Cố gia.

Chỉ tiếc, Cố Diễm thích mình, chấp nhất mình, vì vậy, có chút va chạm.

Ánh mắt Cố lão gia tử lợi hại, đôi con ngươi nhìn Dương Sóc mang theo dò xét. Đối với ông cụ này, Dương Sóc kỳ thực không thích, nhưng hắn kính trọng, cùng với áy náy. Kính trọng là vì ông cụ chống đỡ toàn bộ Cố gia, thủ đoạn đương nhiên rất cao, áy náy là bởi đứa cháu ông thương yêu nhất kiếp trước bị hủy trong tay mình.

Đến chết, ông cụ cũng không đợi được đứa cháu yêu trở về.

Cho nên, nhìn thấy ông cụ, tâm tình Dương Sóc chắc chắn là phức tạp. Đặc biệt, hắn không cho là đối phương vô duyên vô cớ mời mình tới, gặp ông cụ, cũng có nghĩa là phiền toái tới. Người này quan tâm duy nhất ngoại trừ sự phát triển của Cố gia chính là Cố Diễm đứa cháu đắc ý của ông.

Mà mình, là người ông xem thường. Hết lần này tới lần khác, Cố Diễm, cũng là người bản thân buông xuống không được nhất.

Cho nên, hai người gặp nhau, tất có xung đột! Liền xem, xung đột đến mức kia rồi!

"Rời khỏi cháu ta, ta bảo vệ cậu sống thật tốt trong tận thế." Âm thanh của ông cụ không lạnh lẽo, trái lại vô cùng bình tĩnh, nhưng khinh miệt nơi đáy mắt quả thật tồn tại.

Ông dường như khẳng định Dương Sóc sẽ đáp ứng điều kiện này, nếu là lúc trước, khi Dương Sóc chán ghét Cố Diễm, có khả năng sẽ đáp ứng thật. Nhưng mà hiện tại hắn...

Dương Sóc hơi cười cười, "Ông nội, con sẽ không rời khỏi em ấy."

Ông nội? Đôi mắt Cố lão gia tử híp lại. "Tiếng xưng hô này, lão già ta gánh không nỗi."

Dương Sóc vẫn mỉm cười, "Ngài là ông nội Diễm, con cùng Diễm có ý định cả đời này trừ khi chết đi, sẽ luôn ở bên nhau, cho nên, ngài là ông nội em ấy, đương nhiên cũng là ông nội con."

Ánh sáng lạnh trong mắt Cố lão gia tử chợt phát ra, "Theo ta biết, cậu hình như không hề yêu thích cháu ta."

Dương Sóc lắc đầu, trên mặt vẫn mang nét cười, "Không, ông nội, con thích em ấy, ngài hiểu lầm, cả đời này, con cam đoan, con sẽ thích em ấy hơn cả bản thân mình."

Cố lão gia tử cười lạnh, "Vậy sao? Tận thế này tới thật là tốt, khiến một người thay đổi lớn như vậy."

Lời này, đương nhiên là châm chọc, cũng cho thấy ông căn bản không tin lời Dương Sóc.

Dương Sóc khẽ cười khổ. "Ông nội, con biết lời con nói hiện tại có lẽ ngài không tin, nhưng con thật lòng, giao cho thời gian kiểm chứng đi. Lúc này, con không thể rời khỏi em ấy, Cố Diễm là cháu ngài, tính tình em ấy ngài cũng biết, em ấy tuyệt đối sẽ không thả cho con rời đi, bằng không, em ấy sẽ không đến một tháng sau tận thế mới về tới đây, em ấy vừa trở về, việc cần phải làm có rất nhiều, về phần con, cũng không muốn ở thời điểm này gây thêm phiền toái cho em ấy." Dương Sóc nói rất thành khẩn, nhưng hào quang nơi đáy mắt Cố lão gia tử hiển nhiên lại càng không vui.

"Cậu trái lại rất tự tin, thiếu một mình cậu, cháu ta không phải là cháu nữa à?"

Dương Sóc nghe vậy thần sắc bắt đầu nghiêm túc, hắn nhẹ gật đầu, bình tĩnh nhìn ông cụ trước mặt. "Đúng thế ông nội, thiếu con, Diễm sẽ điên, khi đó, Cố gia sẽ không ràng buộc em ấy được. Con không phải đang nâng bản thân lên, nhưng mà ông nội, thời gian lâu dài ông sẽ rõ, con nói đúng sự thật, Con biết con nói như vậy ông nội sẽ càng mất hứng, chỉ là ông nội, chúng ta đều là người Diễm quan tâm, cho nên con hy vọng dù cho ngài không thích con, nhưng nể mặt Diễm nhường nhịn một chút... con cũng sẽ cố gắng hết sức khiến ông nội thích mình."

"Ha ha." Cố lão gia tử cười to, châm chọc vô cùng, "Khiến ta thích? Cậu quả nhiên quá tự đại rồi!"

Dương Sóc không nói gì nữa, chỉ cười khổ.

Một lát sau, Cố lão gia tử lạnh lùng phất tay áo, "Được rồi, ta mệt mỏi, hôm nay cứ như vậy, cậu ra ngoài trước đi."

Dương Sóc nhẹ gật đầu, "Dạ ông nội, con đi đây, hẹn gặp lại."

Mở ra cửa thư phòng, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đợi ở bên ngoài, khóe miệng Dương Sóc cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

"Diễm. Sao em lại tới đây? Không tiến vào?" Quả nhiên là lo lắng cho mình, vốn người này muốn bí mật làm việc một đoạn thời gian đi? Nhưng hiện tại xem ra không thể rồi.

Bản thân, hình như lại rước lấy phiền toái cho Cố Diễm, có điều, cũng không trách hắn được, ai bảo lão gia tử cho mời bản thân căn bản không cự tuyệt được chứ? Cho nên, đành phải tới đây.

Có điều người này cũng thật ngốc, biết rõ lão gia tử sẽ không làm gì mình, sao y còn tha thiết chờ mong mà chạy tới? Chỉ vì muốn nhìn một chút xem mình có tốt hay không? Ông nội của y y còn có thể không hiểu hay sao?

Ánh mắt Cố Diễm đảo qua toàn thân Dương Sóc, thấy đối phương không thiếu cọng lông sợi tóc nào, lúc này mới nhẹ gật đầu, "Đến xem mà thôi, anh nói chuyện với ông nội, em không vào quấy rầy."

Dương Sóc thởi dài, dắt tay Cố Diễm, "Nói xong rồi, đi thôi, tiễn anh trở về."

Cố Diễm gật đầu, không hỏi cái gì, hai người chỉ nắm tay nhau đi ra ngoài....

, 053 : Bị thương

Edit + Beta: Snail

Trong hơn mười ngày kế tiếp, ban ngày bọn Trình Viễn đều không nhìn thấy bóng người Cố Diễm.

Đại đa số thời gian y đều ở trong đại bản doanh Cố gia.

Mà sau khi thành lập tiểu đội dong binh bọn Dương Sóc cũng đều bận rộn. Hiện tại trên cơ bản bọn họ đều ở bên ngoài làm nhiệm vụ, nhưng mỗi ngày đều sẽ có một người lưu lại.

Một ngày này như thường lệ, Dương Sóc cùng bọn Trình Viễn sáng sớm liền ra ngoài.

Mà lúc Cố Diễm trở lại đã là hơn 10 giờ tối, nhưng khiến y ngoài ý muốn là bọn Dương Sóc đều không ở nhà, nhất thời, mắt Cố Diễm lạnh xuống.

Hôm đó, lưu lại là Đổng Dương Hiền, giờ phút này đối phương cũng đang lo lắng, hắn cũng là nửa giờ sau mới trở về. Trước đó hắn vẫn luôn ở bên ngoài tìm người tìm hiểu thêm tin tức.

Nhưng căn bản không có người nhìn thấy bọn Trình Viễn trở về!

Kỳ thực ngẫm lại cũng đúng, làm sao có thể nhìn thấy bọn họ trở về! Nếu bọn họ đã về thì lý nào lại không quay về nhà chứ! Nếu bọn họ trở về thì khẳng định đã sớm về đến nhà rồi!

Hắn ra ngoài cũng chỉ tìm hiểu bọn Trình Viễn đến tột cùng là đi về hướng nào, nhưng lại không có thu hoạch gì.

Gặp Cố Diễm, Đổng Dương Hiền lập tức tiến lên nghênh đón: "Cố tổng, anh rốt cục trở về rồi."

Màu mắt Cố Diễm lạnh lẽo, "Dương Sóc đâu?"

Đổng Dương Hiền lo lắng nói: "Buổi sáng ra ngoài, nhưng mà đến bây giờ còn chưa trở lại, tôi ra ngoài hỏi hồi lâu, không hề nghe được tin tức bọn họ."

Trong nháy mắt, đồng tử Cố Diễm càng lạnh hơn, "Bình thường bọn họ đều đi nơi nào?"

"Ngay tại vùng ngoại ô, đoạn thời gian trước chúng tôi đều hoạt động ở phía đông ngoại thành, hôm nay thời điểm ra ngoài bọn họ cũng không nói đi nơi khác, nhưng tôi hỏi nhiều người từ ngoại thành phía đông trở về, đều nói không nhìn thấy bọn họ."

Không nhìn thấy bọn họ... cánh môi Cố Diễm mân chặt lại, "Tôi biết rồi, cậu ở nhà đợi tin tức, tôi ra ngoài an bày người, có chuyện gì cậu nói với người đó, người đó sẽ liên hệ tôi."

"Được, tôi biết rồi." Đổng Dương Hiền lập tức gật đầu, Cố Diễm bước nhanh ra ngoài.

Cố Diễm không dừng lại nhiều, y trực tiếp đến Cố gia, có chút ít mạng lưới tình báo của Cố gia mới có tác dụng.

Đến Cố gia, hơn hai mươi phút sau, Cố Diễm mang mấy người trực tiếp lái xe đi hướng ngoại thành.

Hiện tại ai cũng biết Cố gia do Cố Diễm quản lý, ai cũng biết y trở về, cho nên đến cửa thành bên kia, thủ vệ đồn biên phòng là người Cố gia khi nhìn thấy Cố Diễm liền lập tức cho đi.

Cố Diễm ở Cố gia có được tin tức chính xác, bọn họ có người ở phía bắc ngoại thành đã từng gặp đoàn người Dương Sóc.

Vì vậy, Cố Diễm mang người trực tiếp chạy tới phía bắc ngoại thành. Mà tới đó, dọc theo dấu vết chiến đấu rõ ràng mà đi tìm, càng tìm, thần sắc Cố Diễm càng lạnh. Dấu vết máu tươi còn tồn lại, hầu như có chút không phân rõ đến tột cùng là của thây ma, dã thú, hay là người!

Ngoại thành Bắc... Cố Diễm nhớ đến Cố gia tập hợp rất nhiều lực lượng đều không giải quyết được mãnh hổ.

Đó là ngày đều tiên bọn họ đến liền nghe nói, khi đó nghe được người Cố gia ở ngoại thành bắc bên kia đối phó hổ biến dị, mà kỳ thực kết quả lúc ấy là Cố gia thương vong vô cùng nghiêm trọng, nhưng cuối cùng vẫn để con hổ trốn mất, trải qua mấy ngày nay cũng không nghe tới tin tức của nó, còn tưởng rằng đã chết trên tay thế lực nào đó, không nghĩ tới...

Hiện tại Cố Diễm tuyệt đối có lý do tin tưởng là con hổ kia giở trò quỷ!

Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết không ở cạnh, Dương Sóc dù cho chân chính có được dị năng thực vật, nhưng đẳng cấp không quá cao, thực lực cùng Trình Viễn không chênh lệch lắm. Dương Sóc,Trình Viễn, hai anh em Đổng Dương Thanh, Phương Quốc, Trương Quân, Liễu Phi Dương, còn có Dương Hải, mặc dù sức chiến đấu thoạt nhìn không tệ, nhưng nếu như con hổ kia còn có trợ giúp khác thì sao?

Cố Diễm thở sâu hít vào một hơi, mà đúng lúc này, dò đường phía trước truyền đến tin tức nói đằng trước có dấu vết rõ ràng.

Bọn người Cố Diễm đuổi theo sát, nhưng dấu vết kia là phương hướng xuyên qua rừng cây.

Bên kia là một khu rừng khá lớn, nguy cơ che giấu bên trong đương nhiên không cần phải nói.

"Cố tổng, có dấu vết xe chạy vào." Người dò đường chỉ vào dấu vết rất rõ dưới chân nói.

Cố Diễm khẽ gật đầu, trong lòng bắt đầu suy tư, bọn người Dương Sóc hẳn là đã tiến vào.

Nhưng bọn họ mang người theo quá ít, nếu tùy tiện tiến vào...

"Cố tổng." Người dò đường hiển nhiên cũng nghĩ tới vấn đề này, "Chúng ta có nên về trước tìm những người khác tới đây không, nơi này người quá ít, lại là buổi tối, chỉ sợ..."

Tuyệt đối không phải bọn họ sợ chết, nhưng mà Cố Diễm cũng ở nơi này, cho nên bọn họ không thể không cân nhắc. Cố Diễm là gia chủ Cố gia, ai cũng có thể gặp chuyện không may, nhưng gia chủ phải bình an! Hắn không dám ngăn cản Cố Diễm từ bỏ, nhưng tìm nhiều người tới đây là nhất định.

Cố Diễm chỉ ngừng vài giây liền thản nhiên nói: "Ba người quay về gọi thêm nhân thủ. Người còn lại tiến vào cùng tôi."

Sau khi an bày, mười người phân thành hai tốp hành động.

Cố Diễm mang theo sáu người đi vào trong rừng, sáu người này đều là người có năng lực của Cố gia, lúc trước khi chưa có dị năng một đám đã rất lợi hại, sau tận thế, càng là tất cả đều có dị năng. Mười mấy ngày nay, Cố Diễm từng đối chiến cùng bọn họ, đối với năng lực bọn họ, y rất tín nhiệm.

Tiến vào, ban đêm trong rừng khí lạnh dày đặc, mấy người đều sở hữu dị năng, nhưng vẫn không nhịn được rụt cổ một cái.

Người vốn dĩ là kẻ dò đường hiện tại cũng biến thành cẩn thận từng lý từng tý, âm thanh tách tách vang lên, như là tiếng động vật chạy trốn, kỳ quái nhất là, bên này thế nhưng rất ít thây ma.

"Két." Thây ma rất ít, nhưng cũng không phải không có, một người trong đó lưu loát vặn gảy cổ thây ma, trong thời gian đó thây ma không thể phát ra chút âm thanh nào!

Sau đó, lại két một tiếng, là một người khác giải quyết một con chó thây ma.

Chó thây ma tốc độ xem như khá nhanh, hơn nữa móng vuốt sắc bén, người kia có thể trong một động tác liền giải quyết được chó thây ma có thể thấy được bản thân người kia rất mạnh mẽ, thảo nào là người Cố Diễm lựa chọn mang đi.

"Cố tổng, xe giấu ở chỗ này." Tiếng người dò đường mang theo hưng phấn.

Hai mắt Cố Diễm có chút sáng ngời, vội vàng chạy tới, quả nhiên, là xe bọn Dương Sóc lái.

Trong xe không có ai, hiển nhiên bọn người Dương Sóc trốn ở nơi khác rồi.

"Có lẽ đang ở phụ cận, tiếp tục tìm!" Cố Diễm nói.

Mọi người thấy hi vọng, ánh mắt đều sắc bén vài phần, nhưng mà, theo bọn họ tiến lên, âm thanh dã thú gào rống cũng càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều.

Có vài người nhíu mày, đúng lúc này, bên hông rừng cây rung chuyển một trận, sau đó, một bóng người vọt ra.

Người Cố Diễm mang đến kinh hãi, theo bản năng muốn chiến đấu, mà lúc này người kia đột nhiên phát ra tiếng: "Tôi là Đổng Dương Thanh, bạn Dương Sóc!"

Người bên Cố Diễm hiểm hiểm mà dừng tay, mà Cố Diễm đã một bước tháo chạy đến trước mặt Đổng Dương Thanh, sắc mặt Đổng Dương Thanh có hơi trắng bệch, hẳn là bị thương.

Cố Diễm chăm chú nhìn chằm chằm đối phương, "Dương Sóc đâu?"

Đổng Dương Thanh vội vàng chỉ một phương hướng, "Tôi mang các anh đi." Đám người Cố Diễm vội vàng đuổi theo Đổng Dương Thanh, mà vừa lúc này tiếng sói tru bỗng dưng truyền đến, nghe âm thanh kia... tuyệt đối cách mọi người không xa!

Sắc mặt mấy người hơi biến đổi, Đổng Dương Thanh càng như vậy, "Chúng tôi đã đụng phải chúng, có hơn hai con tụ tập lại với nhau, sức chiến đấu rất mạnh."

"Cậu đi theo hướng này, ắt sẽ chạm mặt chúng." Cố Diễm thản nhiên nói.

Sắc mặt Đổng Dương Thanh tái nhợt, "Vậy làm sao bây giờ?"

"Chiến đấu." Âm thanh Cố Diễm lạnh lẽo, mà người y mang đến đã bắt đầu chuẩn bị rồi.

Rất nhanh, sói đến, quả nhiên như Đổng Dương Thanh nói, là tụ tập lại một chỗ, tổng cộng ba con.

Ba con sói vậy mà hiểu được sách lược, khi nhìn thấy có nhiều người đến chúng cũng không phân tán ra.

Mặc dù dùng tư thế bay nhào tới, nhưng công thủ hợp lý, Cố Diễm bên này dù có chuẩn bị nhưng vẫn phạm sai lầm.

Có điều, đó chỉ là nhất thời, dù sao Cố Diễm bên này xét về đẳng cấp thực lực cao hơn so với bọn người Trình Viễn, hơn nữa bọn Trình Viễn khi gặp phải đám sói là lúc sau khi chiến đấu, phương diện thể lực so ra cũng kém hơn.

Cho nên trừ lúc mới bắt đầu ba đầu sói chiếm chút thượng phong, về sau gần như là bị đánh bẹp.

10 phút sau, "cạch cạch cạch" ba tiếng, sói bị vặn gãy cổ.

Cố Diễm để cho thủ hạ xử lý thi thể sói mang chúng nó lên xe bọn Dương Sóc, hiện tại động vật biến dị được chứng minh là có thể ăn, chỉ cần đun sôi, hơn nữa mùi vị cũng không tệ lắm.

Hiện tại khuyết thiếu lương thực, cũng chính bởi vì vậy, người có thực lực đều sẽ đi săn.

Ba con sói này cộng lại ít nhất phải 200 cân!

Động tác mọi người vận chuyển thi thể nhanh chóng, đương nhiên không hao phí bao nhiêu thời gian, sau đó, nhanh nhẹn đi theo Đổng Dương Thanh, tốc độ như bay.

Hơn mười phút sau, Đổng Dương Thanh mang bọn họ đi vào một sơn động, bọn người Dương Sóc tìm được cái sơn động tự nhiên này cũng tốn chút thời gian, nói là sơn động, kỳ thực nói là hốc cây càng chính xác hơn.

Chẳng qua là cọc cây bên dưới đều bị móc rỗng, cho nên bên dưới xuất hiện một lỗ lớn, trông rất giống hầm ngầm.

Bên trong Trình Viễn đã sớm chạy ra đón, bọn họ ở trong đó cũng nghe được âm thanh bên ngoài, Dương Sóc nói Cố Diễm nhất định sẽ tìm đến, lúc này mới để Đổng Dương Thanh chỉ bị thương nhẹ đi ra ngoài tiếp ứng, Cố Diễm quả nhiên đến rồi.

Hốc cây lộn xộn, Cố Diễm đối với dơ dáy bẩn thỉu chung quanh đều không để vào mắt, đèn pin bên trong chiếu sáng, ngọn đèn không tính là yếu ớt, y liếc mắt một cái liền trong thấy Dương Sóc nửa nằm ở trong cùng, bộ dáng rất chật vật.

Y phục trên người Dương Sóc đều có chút tả tơi, hiển nhiên là bị móng vuốt động vật xé rách.

Trên mặt hắn cũng có một dấu vết rõ ràng, cũng là do móng vuốt động vật.

Màu mắt Cố Diễm rất trầm rất trầm, tiếp theo đó, tốc độ y chậm lại, từng bước một, vững như bàn đá đi về phía người ở tận cùng bên trong kia.

Người kia đang khép hờ mắt khi Cố Diễm đến bên cạnh liền mở mắt ra, bình tĩnh nhìn về phía y, thật sâu, chậm rãi giơ lên khóe miệng.

Trong phút chốc vành mắt Cố Diễm đỏ hồng, y thở sâu hít vào một hơi mới đè xuống tâm tình bạo ngược, nơi này không lớn, dù y đi chậm nữa, cũng vẫn đến trước mặt Dương Sóc, đừng nói chi là những người khác đều nhường đường cho bọn họ.

Trừ Trương Quân không thể cử động cùng Liễu Phi Dương ở cạnh cậu ta, những người khác đều đi ra ngoài.

Cố Diễm ngồi xổm xuống, bản tay có chút run rẩy, vậy nên không chạm vào Dương Sóc.

Y không biết, nếu bởi bản thân không ở cạnh đối phương, nhận được tin tức là vĩnh viễn mất đi người này, như vậy đến lúc đó y có phát điên hay không. Hiện tại, y đã muốn điên rồi!

Có trời mới biết buổi tối khi trở về không nhìn thấy Dương Sóc trong lòng y có bao nhiêu sợ hãi.

Có trời mới biết thời điểm y ở bên ngoài nhìn thấy nhiều dấu vết chiến đấu kia chính mình phải rất khắc chế mới có thể khiến thân thể không run rẩy, Dương Sóc, Dương Sóc, chan chứa trong mắt đều là người này, y, thiếu chút nữa đã mất đi hắn rồi!

"Diễm..." Tiếng Dương Sóc khàn khàn, âm thanh ân hận, "Khiến em lo lắng, xin lỗi."

Cố Diễm lần nữa thở sâu hít vào một hơn, miễn cưỡng đè xuống tức giận muốn mắng ra miệng. Y muốn mắng Dương Sóc, mắng đối phương khiến chính mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng càng muốn mắng bản thân y hơn, đều do y sai...

Nhìn vẻ mặt Cố Diễm khác thường, Dương Sóc chống người đứng lên, "Diễm..."

"Đừng nhúc nhích." Âm thanh Cố Diễm vô cùng khàn, nhưng giọng nói mang theo ra lệnh.

, 054 : Vành mắt đỏ

Edit + Beta: Snail

Giọng Cố Diễm mang theo mệnh lệnh tuyệt đối nói ra hai chữ "Đừng động" khiến Dương Sóc thật sự không động đậy nữa.

Lúc này hắn cũng nhìn ra, Cố Diễm rất khác thường, vô cùng khác thường.

Hắn biết rõ, đối phương khác thường là do mình, nếu không phải lần này mình gặp nguy hiểm cùng bị thương, đối phương hiện tại tuyệt đối sẽ không có bộ dáng này.

Chẳng qua là... Cố Diễm khác thường vẫn quá lớn ngoài dự liệu của hắn.

Hắn không nghĩ tới, bản thân bức đối phương đến mức độ này.

"Diễm..." Dương Sóc đau lòng vô cùng, nhẹ giọng gọi, lại nhất thời không biết nên dùng lời thế nào để khiển đối phương buông lỏng một chút, hắn muốn cười nói, 'anh không có chuyện gì', đây là thật. Hắn bị thương, nhưng không phải bị thương nặng.

Nhưng mà có một loại dự cảm, nếu mình nói bản thân không có việc gì, như vậy Cố Diễm có thể sẽ càng khác thường.

Dương Sóc ngậm miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Diễm, lại không biết bản thân nên làm gì, nói gì, biểu tình Cố Diễm kéo căng thật chặt, giống như một khi buông ra liền sẽ phát sinh chuyện không cách nào biết trước.

Vì vậy, Dương Sóc chỉ có thể cẩn thận từng ly từng tí nhìn Cố Diễm, chờ đối phương tự mình chậm rãi hồi phục.

Mà loại chờ đợi này không phải gắng công vô ích, cũng không rõ trôi qua bao lâu, Dương Sóc cho là đã qua cả một đời, Cố Diễm rốt cục có động tác.

Y nâng Dương Sóc dậy tựa vào ngực chính mình, Dương Sóc nhất thời thở phào một hơi, một chút sức lực cũng không dùng đến, cả người tựa trong ngực Cố Diễm, hơn nữa loại tư thế này cũng tiện cho hắn nhìn biểu tình đối phương.

"Diễm... đừng như vậy, là anh không tốt." Âm thanh Dương Sóc nhẹ vô cùng, nhưng mà từ trên người Cố Diễm truyền tới cứng ngắc cùng run rẩy khiến hắn biết rõ y nghe thấy, hơn nữa cảm thấy không bình tĩnh.

Cố Diễm thở sâu hít vào một hơi, miễn cưỡng đè xuống bạo ngược trong lòng, y nhắm mắt lại, cúi đầu, hôn lên mép tóc Dương Sóc, Dương Sóc nhu thuận đáp lại, cùng Cố Diễm hôn môi, khiến bản thân càng tới gần đối phương hai phần.

Cố Diễm không nói gì, nhưng hai tay ôm Dương Sóc trong ngực rất dùng sức, hơn nữa giống như đang khắc chế cái gì đó, Dương Sóc cảm giác được cánh tay đối phương rất cứng ngắc.

Trong khi cảm thấy như vậy, Dương Sóc cũng liền giật giật ngón tay mình, hai tay Dương Sóc nhẹ phủ lên tay Cố Diễm, động tác lần này cũng không kịch liệt, cho nên đối với thương thế của hắn không có ảnh hưởng.

Cố Diễm khi cảm giác được trên tay mình nhiều thêm bàn tay không thuộc về bản thân, nhưng lại hết sức quen thuộc ôn hòa, cứng ngắc mới chậm rãi buông lỏng, cũng thoáng thả nhẹ sức lực trong tay.

Dương Sóc không dám kích thích đối phương, chỉ có thể dịu dàng dùng tay chính mình bao trùm lên tay Cố Diễm, rất nhẹ, nhưng lại kiên trì. Lần này hiệu quả rất tốt, lại qua một lát sau, Cố Diễm rốt cục có thể xem như nói chuyện bình thường, mặc dù, giọng nói khàn khàn vô cùng, hiển nhiên còn chưa bình tĩnh.

"Là con hổ kia sao?" Cố Diễm hỏi, ôm Dương Sóc trong ngực, không để cho đối phương nhìn thấy sát ý ngập trời trong mắt y, lúc này y chỉ hy vọng con cọp biến dị kia ở ngay trước mặt y, dùng nó cúng tế lửa giận của mình.

Dương Sóc khẽ gật đầu, không khiến ngữ khí của mình lộ ra nhẹ nhõm, chỉ vô cùng bình tĩnh nói: "Đúng, còn có... anh em nó?" Tổng cộng ba con hổ biến dị, cho nên tiểu đội bọn họ mới có thể chật vật như vậy.

"Tổng cộng mấy con?" Cố Diễm cũng tận sức khiến âm thanh của mình nghe thật bình tĩnh.

Dương Sóc không giấu diếm, "Ba con, vốn dĩ con bị thương kia, hẳn là công lao Cố gia bọn em vài ngày trước, con kia chết rồi, thi thể nó bị anh em bọn nó nuốt vào bụng ngay tại chỗ, hai con còn lại sau khi ăn thi thể đồng loại thì thực lực tăng gấp đôi, bọn anh nhất thời không suy xét kỹ mới có thể chật vật như vậy. Sau đó vừa đánh vừa lui, lúc ấy sắc trời đã tối, chỉ có thể hướng bên này, mặc dù phùng lâm chớ nhập(gặp rừng thì đừng vào), nhưng dưới tình huống đặc biệt vẫn là bên này có thể ẩn thân chút ít, bọn anh liền tiến vào, vận khí cũng không tệ lắm, tìm được chỗ này."

"Ừm...." Cố Diễm nhẹ nhàng ứng tiếng, thản nhiên nói: "Em sẽ không bỏ qua chúng nó."

Dương Sóc khẽ cười cười, "Được, đến lúc đó mang anh cùng đi báo thù."

"Anh ư?" Ánh mắt Cố Diễm chợt gắt gao nhìn chăm chú về phía Dương Sóc. "Thương thế của anh, đừng nói chẳng qua là đơn thuần vì tự bảo vệ mình."

Dương Sóc khẽ cười khổ, đã biết trước đối phương sẽ hỏi cái này.

Mặc dù trong lòng cười khổ, nhưng mà Dương Sóc không hề giấu diếm, "Luôn cùng một đội, giúp đỡ đồng đội một chút mà thôi."

Cố Diễm nhắm mắt lại, không hỏi hắn giúp ai, không hỏi Dương Sóc sao phải làm vậy gì đó.

Có mấy lời một khi hỏi, như vậy có nhiều thứ sẽ thay đổi. Y thừa nhận, bản thân rất ích kỷ. Nhưng mặt ích kỷ như vậy, y không muốn Dương Sóc nhìn thấy, khi đó sẽ khiến y cảm thấy mình rất khó coi.

Đối với việc Cố Diễm không hỏi tới, Dương Sóc cũng không thả lỏng, chỉ cảm thấy hiện tại càng thêm yêu thương.

Người đàn ông này, mỗi một giây, để ý nhất luôn là cảm thụ chính mình, còn luôn lo lắng cho cái nhìn của mình, người yêu như vậy, sau khi bản thân chân chính quan tâm thì làm sao lại không đau lòng...

Dương Sóc đau lòng liền không khỏi nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Dương Sóc, "Diễm, anh có chừng mực, đó là bởi vì anh biết sẽ không gây nguy hiểm đến sinh mệnh anh. Nhưng mà, có thể khiến anh trả giá sinh mệnh, chỉ có Diễm. Diễm cũng như vậy, có phải không?"

Toàn thân Cố Diễm chấn động, hô hấp cũng thô dày hai phần, ánh mắt y nhìn về phía Dương Sóc không khỏi dâng lên một tia phức tạp.

Y đã chờ thời khắc này rất nhiều năm nhưng không biết vì sao, lúc này lại chẳng thể nào cảm thấy vui vẻ, nếu như khi đợi được đến lại muốn Dương Sóc trả giá cao là bị thương, y tình nguyện người bị thương là bản thân, y chỉ hy vọng đối phương bình yên, bình yên sống bên trong đó, dù là không tim không phổi thì cũng dễ chịu hơn như bây giờ, luôn khiến bản thân nóng ruột nóng gan, lo lắng đối phương sẽ bị thương hay không.

"Diễm không vui?" Dương Sóc nhíu mày, hắn cho rằng lời này của mình sẽ khiến đối phương cao hứng.

Âm thanh Cố Diễm khàn khàn, đầu y chôn ở giữa cổ Dương Sóc, "Không, vui vẻ."

Dương Sóc cười, "Lời này nếu nối liền thành một câu chính là không vui, Diễm quả nhiên không vui mà."

Cố Diễm thế nhưng khác thường không có cãi lại, chẳng qua là vẫn như cũ vùi đầu mình vào giữa cổ Dương Sóc, không cho đối phương thấy rõ nét mặt mình. Chỉ là hai tay lại trở nên cứng ngắc có thể nói lên chút gì đó.

Dương Sóc nhíu nhíu mày, khẽ nâng đầu Cố Diễm lên, "Diễm, nhìn anh."

Cố Diễm làm theo lời đối phương, nhưng đã thu hồi biểu tình trên mặt bản thân.

Mày Dương Sóc nhất thời nhăn càng chặt, "Diễm, vì sao không vui? Anh cho là em cũng nghĩ như vậy."

Ánh mắt Cố Diễm có chút lóe lóe, dưới tầm mắt kiên trì của Dương Sóc cuối cùng mới nhàn nhạt nhẹ nhàng nói: "Em thà rằng anh không tim không phổi, ít nhất như vậy anh chỉ quan tâm bản thân." Như vậy, cũng sẽ không bị thương.

Câu cuối cùng Cố Diễm không nói ra, bởi không cần phải nói, Dương Sóc, hắn hiểu.

Dương Sóc quả thật hiểu, chấn động mạnh, vành mắt nóng lên, "Diễm..."

Hắn cho rằng, Cố Diễm muốn, để ý nhất là hai người yêu nhau, đây cũng là điều bản thân đang quan tâm nhất, nhưng mà, Cố Diễm lại nói, dù bản thân không tim không phổi cũng không sao, chỉ cần bản thân bình yên.

Ha ha ha ha, thời điểm vừa mới sống lại bản thân nghĩ phải hồi báo tình cảm của Cố Diễm, muốn khiến Cố Diễm còn chưa chết đi sống thật tốt, thật tốt, nhưng dù như vậy, những thứ này, dường như thành lập trên cơ sở Cố Diễm rất yêu mình. Nếu Cố Diễm không yêu bản thân, di tình biệt luyến, như vậy hắn còn có thể hồi báo sao? Hắn còn có thể hy vọng đối phương thật tốt như vậy sao? Đáp án, sẽ không khẳng định như vậy nữa đi?

Thế nhưng, Cố Diễm không giống, điều người này muốn so với mình rõ ràng hơn nhiều. Có thể nói, Cố Diễm xem như ích kỷ, cũng không phải vì chính y, mà chỉ vì hắn, vì Dương Sóc hắn.

Bản thân vốn cho rằng hiện tại hắn cùng Cố Diễm trả giá tình cảm ngang nhau, là như nhau, không có ai nhiều ai ít, nhưng cho đến bây giờ mới phát hiện vẫn là mình nghĩ quá ngây thơ rồi. Nghĩ quá đơn giản rồi!

Cố Diễm yêu mình, so với mình yêu y nhiều hơn nhiều, điên cuồng hơn nhiều! Là chân chính điên cuồng!

"Thật có lỗi, em biết bản thân rất ích kỷ, anh xem như không nghe được gì đi." Có lẽ là nét mặt Dương Sóc quá mức xúc động, Cố Diễm lập tức nói, chẳng qua thần sắc có chút đè nén.

"Đồ ngốc, em tên ngu ngốc này..." Thanh tuyến Dương Sóc rất khàn, không quan tâm thương thế chính mình, hung hăng kéo Cố Diễm vào trong ngực, gắt gao ôm lấy...

Cố Diễm kinh hãi, muốn đẩy Dương Sóc ra, tránh cho đối phương thương tổn chính mình, nhưng lại sợ bản thân nếu thật sự đẩy đối phương ra ngược lại cũng làm hắn bị thương, vì vậy, chỉ có thể cứng đờ.

"Xin lỗi..." Dương Sóc không muốn Cố Diễm nhìn thấy mắt mình ướt át, không muốn yếu thế trước mặt Cố Diễm, chỉ là không muốn khiến đối phương áy náy, cho nên hắn vùi mặt vào giữa tóc Cố Diễm, hung hăng ma sát hai cái. Giống như nhất định phải làm rối loạn tóc Cố Diễm vậy.

"Đừng nói xin lỗi." Giọng Cố Diễm cũng rầu rĩ, "Em không thích."

"Được, không nói cái kia nữa, chuyện hôm nay, về sau chúng ta cũng đừng để nó lại phát sinh nữa, được không?"

"Ừm, có nguy hiểm gì, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt." Cố Diễm bình tĩnh nói, hạ quyết tâm không cho Dương Sóc lần nữa mạo hiểm ngoài tầm mắt mình.

Dương Sóc ước chừng dự cảm được sắp tới tự do của mình sẽ bị trói buộc, nhưng giờ khắc này, cũng bởi giáo huấn hôm nay, hắn quyết định vẫn là thuận theo ý Cố Diễm, không chỉ bởi vì áy náy, càng bởi... vì yêu say đắm.

Đổi chỗ mà nói, nếu hôm nay người gặp nạn là Cố Diễm, còn là dưới tình huống bản thân không biết, như vậy điều bản thân sẽ làm, có thể so với Cố Diễm còn muốn mạnh mẽ hơn, y, cuối cùng vẫn cố kỵ chính mình.

Cho nên, lời nói "cùng nhau đối mặt" mới sẽ cẩn thận từng ly từng tí như vậy.

Về sau, hai người lẳng lạng ôm nhau trong chốc lát, sau đó, người Cố gia đến, tiếp theo, bọn họ suốt đêm trở về thành phố, có Cố gia hộ tống, hệ số nguy hiểm trên đường nhỏ đi không ít, dù đây là đang ban đêm!

Bọn người Cố Diễm và Dương Sóc đương nhiên là trở về biệt thự đã thuê.

An bày tốt cho Dương Sóc xong, Cố Diễm bảo tất cả người Cố gia quay trở về đi, có điều Cố lão gia tử truyền lời đến, nói là muốn Cố Diễm trở về một chuyến. Cố Diễm biết rõ đối phương vì chuyện gì, nhưng mà không muốn động, vì vậy không đi.

Dương Sóc nằm trên giường chiếu mềm mại cười hỏi đối phương, "Ông nội mời đến, không đi không sao chứ?"

"Từ từ cũng không sao." Cố Diễm thản nhiên nói, "Ông nội biết rõ hôm nay em sẽ không đi."

Dương Sóc cười, kéo Cố Diễm qua lau khô tóc, "Ngủ đi, rất muộn rồi."

Cố Diễm mềm mại nằm trong chăn, ở bên cạnh Dương Sóc tìm được vị trí của mình, sau đó cẩn thận ôm đối phương, Dương Sóc cười hôn tran đối phương một cái, "Yên tâm đi, anh nghỉ ngơi hai ngày là không sao rồi."

Cố Diễm khẽ gật đầu một cái, "Ừ, anh không có chuyện gì em mới có thể yên tâm."

Rồi sau đó, hai mắt hai người đều nhắm nghiền, đầu cùng chạm vào nhau, thời gian yên tĩnh.

Bên kia, Chu Châu ở trước cửa bọn Dương Sóc nhìn thoáng qua một cái, cuối cùng, đi đến gian phòng Liễu Phi Tuyết.

Khi hắn đến đối phương đương nhiên chưa ngủ, trên thực tế, Liễu Phi Tuyết căn bản không cần ngủ.

Khi Chu Châu đến, Liễu Phi Tuyết chỉ nhàn nhạt nhìn đối phương một cái, không nói chuyện.

Chu Châu bình tĩnh nói: "Lần này Dương Sóc bị thương không nhẹ."

Liễu Phi Tuyết giống như cười mà không phải cười, "Ừ, nếu cậu ta treo chỉ sợ ngươi cũng vất vả."

Chu Châu híp híp mắt, đột nhiên nói: "Tàng Thanh, vì sao ngươi đáp ứng cùng bọn ta ra ngoài?"

Đôi mắt Liễu Phi Tuyết lập tức lạnh xuống, trên mặt dù vẫn treo cái biểu tình như cười như không, nhưng con ngươi lạnh lẽo như cái rét mùa đông, "Đôi bên cùng có lợi mà thôi."

Chu Châu từng bước một đến gần Liễu Phi Tuyết, "Hai ngày này, chúng ta đều bên cạnh nhau, ngươi đang tìm vật gì, đúng không?"

"Ngươi không phải cũng ở đây tìm thứ gì sao?" Liễu Phi Tuyết cười lạnh.

Chu Châu ngồi xuống giường Liễu Phi Tuyết, "Tàng Thanh..."

"Ta đã nói, ta hiện tại tên là Liễu Phi Tuyết, ngươi nếu ngay cả chút trí nhớ đó cũng không có thì về sau đừng nói chuyện với ta."

Chu Châu hơi mím môi, "Được rồi, Phi Tuyết, như vậy, ngươi có thể nói một chút ngươi đang tìm cái gì không?"

"Vậy ngươi đang tìm cái gì?" Liễu Phi Tuyết cười lạnh hỏi lại.

Chu Châu nhìn chằm chằm Liễu Phi Tuyết, sau đó từng chữ một cho ra đáp án của mình, "Ta đang tìm thứ ngươi muốn tìm, ta muốn giúp ngươi."

, 055 : Bị giữ lại

Edit + Beta: Snail

"Giúp ta?" Liễu Phi Tuyết nghe vậy càng cười lạnh ra tiếng, "Ta ngược lại muốn biết ngươi định giúp ta thế nào."

Chu Châu nhìn chằm chằm đối phương, "Ngươi muốn tìm cái gì, nói cho ta, để ta giúp ngươi cùng tìm."

"Haaaa!" Liễu Phi Tuyết xùy~ cười một tiếng, "Chu Châu, ngươi cho rằng ta không biết ngươi cũng đang tìm thứ gì đó ở đây?"

Chu Châu dừng một chút, thản nhiên nói: "Ta chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm ngươi cái gì, không sai, ta đang tìm một thứ ở đây."

Liễu Phi Tuyết cười lạnh một tiếng, không mở miệng nữa.

Chu Châu nhìn đối phương, nhẹ nhàng mở miệng. "Ta đang tìm một thứ, hy vọng nó có thể giúp ta nhớ lại tất cả mọi chuyện lúc trước, Phi Tuyết, ta không muốn bị ngươi căm hận không rõ ràng. Ta biết, là ta làm sai điều gì đó, ta biết, là ta có lỗi với ngươi, nhưng mà có rất nhiều thứ ta đều không nhớ rõ, ta muốn biết."

Liễu Phi Tuyết nghe vậy trong mắt lập tức hiện lên hào quang lãnh khốc, "Chuyện đã xảy ra, ngươi biết thì sao, không biết thì sao, cũng chỉ có thể như thế mà thôi."

"Ta hiểu." Chu Châu nhẹ gật đầu, "Nhưng mà, ta vẫn muốn biết, Phi Tuyết, ta không muốn quên bất kỳ chuyện gì giữa chúng ta. Ta không biết tại sao hiện tại bản thân lại biến thành như vậy, năm đó đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì, ta muốn biết rõ ràng."

Liễu Phi Tuyết lạnh lùng nhìn Chu Châu, không nói gì.

Thật lâu sau, bất luận Chu Châu nói cái gì, Liễu Phi Tuyết đều không mở miệng nữa. Y chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Loại cự tuyệt nói chuyện này khiến Chu Châu bất đắc dĩ, nhưng cũng biết gấp không được.

Bất kể như thế nào, Liễu Phi Tuyết hiện tại đang ở bên cạnh mình, ở nơi bản thân có thể nhìn thấy, đây cũng rất tốt rồi. Về phương diện khác, từ từ vậy.

Căm hận của một người không có khả năng loại trừ dễ dàng như vậy, cũng không có khả năng hóa giải đơn giản như vậy, nhưng chỉ cần có đủ kiên nhẫn, như vậy không có chuyện gì là không làm được, hắn vẫn luôn tin chắc như vậy.

Dương Sóc nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này trừ thời gian đến Cố gia Cố Diễm đều ở bên cạnh hắn, hơn nữa buổi tối cũng chưa từng ra ngoài.

Đến ngày thứ tư, thương thế Dương Sóc tốt lên không sai biệt lắm, nhưng hắn không nói cho Cố Diễm biết, phổi mình dường như bị thương nhẹ, cho dù nghỉ ngơi vài ngày, nhưng hô hấp nặng một chút sẽ có đau đớn nhàn nhạt. Hắn không dám nói, sợ Cố Diễm không tiếp thu được.

Hắn nghĩ đến, nếu đụng phải hệ trị liệu, hoặc là bác sĩ gì đó, có thể nhìn một chút.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bác sĩ kia không phải người Cố gia, bằng không hắn đã sớm nói rồi.

Mấy ngày nay hắn cũng cảm giác được tâm tình Cố Diễm không tốt, có lẽ là chuyện phiền toái không ít, nhất là bản thân, chỉ có bản thân thật tốt, người kia mới có thể càng có ý chí chiến đấu, cho nên, bệnh xấu gì đó tạm thời cứ như vậy đi. Dù sao mấy ngày nay hắn cũng không có ý định động võ, tĩnh dưỡng tiếp vài ngày sẽ tốt thôi.

Thời điểm Chu Châu tìm đến Dương Sóc vừa vặn tỉnh ngủ, Cố Diễm mới đi Cố gia không bao lâu, muốn trở về còn phải tốn chút thời gian. Nhìn thấy đối phương, Dương Sóc nhíu mày. Những ngày này, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết thật sự không bình thường.

"Thương thế thế nào rồi?" Chu Châu thẳng thắn hỏi.

Dương Sóc nghe vậy càng thêm nhíu mày, "Làm sao vậy? Có việc?"

Chu Châu nhẹ gật đầu, "Tinh hạch, cổ ngọc." Gọn gàng dứt khoát.

Dương Sóc hơi nhíu nhíu mày, "Có mục tiêu rồi sao?"

Chu Châu gật đầu, "Ừ, có mục tiêu rồi." Cho nên mới đến tìm ngươi.

"Nói thật với mi, giai đoạn này ta tốt nhất không nên động võ, thân thể còn có chút vấn đề nhỏ, Cố Diễm cũng không biết. Mi bên đó, không thể tự mình động thủ?"

Đối với Chu Châu, Dương Sóc cảm thấy không có gì khó nói, cho nên nói thẳng vấn đề thân thể mình ra.

Chu Châu nhíu mày, "Muốn tìm bác sĩ không? Được rồi, khi ra ngoài ta sẽ lưu ý."

"Tốt nhất là có thể chụp x-quang kiểm tra một chút, nhưng hiện tại cái tình huống này... Aizzz..." Dương Sóc thở dài.

"Hai ngày trước đụng phải một người hệ trị liệu, hẳn là có ích." Chu Châu chợt nói.

Dương Sóc vui vẻ, "Được vậy thì quá tốt, hiện tại chụp x-quang cũng không nhất định có thể chụp được vấn đề."

Chu Châu nhẹ gật đầu, "Ta ra ngoài tìm người kia cho ngươi."

"Thực lực của ngươi cùng Phi Tuyết, cho dù không có ta cũng không quan hệ chứ?" Dương Sóc nghi ngờ nói.

Chu Châu lắc đầu, "Không gian là của ngươi, có quan hệ rất lớn."

Dương Sóc nghe vậy càng thêm khó hiểu, "Nói xem như thế nào?" Chẳng lẽ không phải chỉ cần có linh vật là có thể thăng cấp sao?

Chu Châu thản nhiên nói: "Quan hệ khí tức, hiện tại không gian đã từng thăng cấp một lần, chỉ có chủ nhân không gian thông qua cố gắng đoạt được linh vật mới có thể khiến bản thân không gian phát huy hiệu quả lớn nhất, cũng mới có thể thăng cấp nhanh hơn. Bằng không, chẳng qua là linh vật chết, cũng không thể sinh ra hiệu dụng quá lớn đối với không gian. Cho nên bọn ta chỉ có thể phụ trợ, đồ vật kia vẫn do tự ngươi đi lấy là tốt nhất."

Còn có thuyết pháp như vậy... Dương Sóc nhẹ gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi.

Chu Châu thản nhiên nói: "Không gian có ý thức của mình, chỉ có chủ nhân quan tâm, muốn nó trở nên mạnh mẽ, thăng cấp, nó mới có thể làm việc, bằng không, chỉ là người khác không ngừng cho ngươi linh vật, thả vào bên trong không gian, bản thân chủ nhân không gian không có loại năng lực cùng ý thức kia, tiến hóa thăng cấp không gian sẽ không có hiệu quả tốt."

Dương Sóc thở dài, "Ừ, ta biết rồi..." Xem ra hắn vẫn không thể nhàn rỗi rồi, mệt hắn vừa rồi đã đáp ứng Cố Diễm về sau sẽ tận lực không mạo hiểm, nhưng quá trình đoạt linh vật thật không có thời điểm thuận buồm xuôi gió.

Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào hành động cùng với Cố Diễm, đối phương có thời gian, hơn nữa sẽ không phản đối.

Nghĩ như vậy, Dương Sóc nhìn Chu Châu, đổi đề tài. "Mấy ngày nay mi cùng Phi Tuyết đều ở bên ngoài điều tra tin tức linh vật?"

Chu Châu gật đầu, "Ừ, đại đa số thời điểm là như vậy... Dương Sóc, ta hỏi ngươi một vấn đề."

"Ồ?" Dương Sóc nhìn bộ dáng Chu Châu phiền não lại nghiêm túc, dừng một chút, hỏi, "Vấn đề gì?"

Chu Châu nghĩ nghĩ, làm công tác chuẩn bị rồi mới mở miệng, "Ngươi nói, làm sao mới có thể mở ra gút mắt trong lòng một người?"

Dương Sóc lập tức hiểu được ý của đối phương, có thể khiến Chu Châu hỏi, cũng chỉ có mình Tàng Thanh, cũng chính là Liễu Phi Tuyết hiện tại. Trong lòng Liễu Phi Tuyết có khúc mắt, đây cũng là chuyện bọn họ đã biết...

"Ta cho rằng, những ngày này, mi đều ở bên cạnh hắn, quan hệ bọn mi đã không tệ rồi." Dương Sóc cười nói.

Chu Châu cười khổ, lắc đầu, "Không có, y vẫn bài xích ta như cũ. Không muốn ta đến gần."

Dương Sóc nhíu nhíu mày, "Ta không biết bọn mi từng xảy ra chuyện gì, nhưng mà Chu Châu, tính cách Phi Tuyết hiện tại... có chút quái lạ, hẳn là do chuyện đã qua tạo thành. Mà muốn cỡi bỏ khúc mắt của y, cần phải có nhiều kiên nhẫn hơn mới được. Biện pháp tốt ta cũng không có, nhưng ta tin tưởng, mi làm, không ngừng làm, đối xử tốt với y, y luôn có thể thấy trong mắt, bất kể như thế nào, chúng ta từ bên trong cái kết giới kia ra ngoài được, chứng tỏ y cũng không phải muốn đến đây một mình, đó là một cơ hội."

"Thật là một cơ hội sao..." Chu Châu thì thào cúi thấp đầu, "Hiện tại ta một chút cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết nên làm thế nào mới có thể khiến y vui vẻ một chút."

Dương Sóc thở dài, "Có công mài sắt có ngày nên kim." Mặc khác, hắn cũng thật không biết nên nói cái gì, lúc trước hắn cùng Cố Diễm cũng rất có vấn đề, nếu không phải bản thân sống lại một lần, e rằng vấn đề hiện tại sẽ càng lớn, mà hắn may mắn hơn nhiều so với Chu Châu, bởi bất kể như thế nào, ở phương diện tình cảm hắn cùng Cố Diễm phải nói là rất tốt, điều này so với cái gì cũng tốt hơn không phải sao?

Có công mài sắt có ngày nên kim... Chu Châu nhẹ gật đầu, thở sâu hít vào một hơi, "Ừ... ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài tìm cho ngươi dị năng giả hệ trị liệu kia."

Dương Sóc gật đầu, "Đừng mang người đó đến vào lúc Diễm có ở đây."

Chu Châu như cười như không cho đối phương một ánh mắt, "Vợ quản nghiêm."

Dương Sóc nhất thời hắc tuyến, "Chu Châu, mi hiện càng lúc càng giống người hiện đại rồi." Thậm chí cái từ 'vợ quản nghiêm' này cũng biết luôn! Chậc chậc!

Chu Châu ngoéo khóe miệng một cái, "Đây gọi là dung nhập!" Sau đó không nói thêm gì nữa xoay người rời đi.

Dương Sóc cũng mỉm cười kéo khóe miệng, đúng là dung nhập, con người đều như vậy, khi không cách nào thay đổi hoàn cảnh, vậy chỉ có thể khiến bản thân thích ứng với hoàn cảnh. Núi chẳng phải mọi người hợp lại mà thành núi sao... (?)

Buổi chiều, lúc Cố Diễm trở lại Dương Sóc liền ôm eo đối phương, có chút bộ dáng làm nũng.

Cố Diễm buồn cười liếc mắt nhìn đối phương, "Đây là làm sao vậy? Nhớ em hử?"

Dương Sóc chớp đôi con ngươi một cái, sau đó hung hăng gật đầu, "Đúng vậy!" Tiếp đến kéo Cố Diễm dựa sát vào mình, đem mặt chính mình vùi vào giữa cổ Cố Diễm, nhìn thấy làn da tuyết trắng kia, nhịn không được hung hăng hút một cái, không nhẹ không nặng cắn xuống.

Cố Diễm nhẹ nhàng "ư" một tiếng, hô hấp nặng hai phần.

Dương Sóc hài lòng với phản ứng của đối phương, âm thầm cười một tiếng, sau đó hôn lên môi đối phương.

Nụ hôn này cũng không nồng nàn lắm, nhưng thật ấm áp, môi răng gắn bó giao hòa, hai bên đều có thể cảm giác được hơi thở trên thân đối phương, Dương Sóc nhịn không được ôm lấy Cố Diễm,vuốt vuốt mặt y, "Sao em phơi nắng mà không đen nhỉ?"

Cố Diễm sờ lên mặt mình, "Vậy sao?" Y không chú ý tới, "Có thể là vấn đề thể chất."

Dương Sóc chép miệng, "Trời cao thật sự quá ưu đãi em, từ nhỏ xuất thân đã tốt, vóc người đẹp, năng lực mạnh, hiện tại tận thế cũng là người trên người!"

Cố Diễm nghe vậy cười nhìn Dương Sóc, "Thế nào? Sao lại có vị chua nồng đậm như vậy? Thứ gì của em còn không phải của anh sao?" Thật sự không có gì hay để so đo, không phải sao?

"Của em là của anh..." Đôi mắt Dương Sóc lấp lánh, "Ừ, lời này anh thích nghe."

Cố Diễm cười cong mặt mày, "Ừ, đây là đương nhiên."

Hai người thân mật một hồi, thẳng đến khi cửa phòng bị người gõ ra tiếng.

Cố Diễm nhíu mày, đi mở cửa, đứng ngoài cửa là Trình Viễn, "Cố tổng."

Cố Diễm khẽ gật đầu. "Có chuyện gì?" Nếu không có việc gì, những người này sẽ không quấy rầy bọn họ.

Thần sắc Trình Viễn ngưng trọng nhẹ gật đầu, "Trương Quân cùng Phi Dương còn có Phương Quốc, hôm này ba người bọn họ đến chợ giao dịch phía tây, cùng Lý gia nổi xung đột, đả thương một tiểu thiếu gia Lý gia, hiện tại bị người giữ lại rồi."

Cố Diễm nghe vậy màu mắt lập tức lanh lẽo, "Bị giữ lại rồi? Chuyện xảy ra khi nào?"

"Ngay nửa giờ trước, là một người bạn của Phương Quốc tới đây báo tin."

Cố Diễm nhẹ gật đầu, trách không được y không nhận được tin tức, mà lúc này đây dưới lầu có động tĩnh truyền đến, sau đó, Cố Diễm nhìn thấy mật thám Cố gia đến, có lẽ cũng muốn báo cáo chuyện này.

Người kia trông thấy Cố Diễm hai ba bước đã đi tới, "Cố tổng."

Cố Diễm khẽ gật đầu với Trình Viễn, "Việc này tôi sẽ xử lý."

Trình Viễn gật đầu, không quấy rầy Cố Diễm, bước nhanh xuống dưới lầu.

"Nói chi tiết tình huống một chút." Sau khi Trình Viễn rời đi, Cố Diễm nhàn nhạt nhìn về phía người muốn báo cáo tin tức với y.

Người kia rõ ràng rành mạch kể lại sự tình từ đấu đến cuối.

Sau khi nói xong, Cố Diễm hừ lạnh một tiếng, "Lý gia, ngược lại thật to gan, xem bộ dáng là thật sự muốn động thủ rồi. Nên làm thế nào cậu biết rõ."

Người kia nhanh chóng nhẹ gật đầu, Cố Diễm không nói gì, khoát tay cho đối phương rời đi.

Lần nữa trở về phòng thần sắc Cố Diễm có chút lạnh lẽo, Dương Sóc "Hửm?" một tiếng, vừa rồi hắn biết ngoài cửa có động tĩnh, nên hẳn đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống cụ thể hắn không rõ lắm, cũng không ra ngoài nghe.

Đối với một ít chuyện Cố gia, hắn vẫn còn có chút tránh hiềm nghi, bởi không muốn bản thân ảnh hưởng Cố Diễm.

Giờ phút này nhìn nét mặt Cố Diễm, Dương Sóc nhướn mày, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Cố Diễm hơi mím môi, nhẹ nhàng nói: "Trương Quân, Liễu Phi Dương, Phương Quốc, phát sinh một chút xung đột cùng Lý gia bên kia, người bị giữ lại rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro