Chương 61 - 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, 【061 】: Quỷ dị

Edit + Beta: Snail

Mà theo chiến đấu chấm dứt, chuyện kế tiếp đương nhiên là phải tìm kiếm năng lượng thể rồi.

Dương Sóc không có xông lên phía trước, mặc dù hiện tại trái tim hắn dường như nhảy kịch liệt hơn.

Cái loại cảm giác có thứ gì đó đang kêu gọi hắn càng ngày càng mãnh liệt, đã mãnh liệt đến không cách nào bỏ qua rồi.

Cho nên, hiện tại sắc mặt Dương Sóc cũng không tốt, Cố Diễm đi bên cạnh hắn lập tức phát hiện tình huống đối phương.

"Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Cố Diễm hỏi khẩn thiết mà lại lo lắng, Dương Sóc lắc đầu.

"Không có gì, có chút kích động thôi."

"Kích động?" Cố Diễm nhíu nhíu mày, đối với đáp án này không hài lòng lắm.

Bản thân Dương Sóc cũng nói không rõ ràng, cười cười với đối phương, "Tóm lại thân thể không có việc gì, vào đi, cẩn thận một chút." Quả thực cần phải cẩn thận một chút, cái loại cảm giác kêu gọi này quá quái lạ rồi.

Chu Châu đi trước nhất, sau đó là Liễu Phi Tuyết, Cố Diễm cản phía sau.

Tiến vào một gian phòng nhỏ, chính là gian phòng vừa rồi thây ma đi ra nhiều nhất.

Đi vào, cái loại cảm giác tim đập nhanh càng phát ra mãnh liệt, trừ cái đó ra còn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Chân mày Chu Châu cũng hơi nhăn lại, "Sao ta lại cảm thấy không thích hợp lắm?"

Rõ ràng gian phòng này đã trống không, nhưng hắn thế nào lại cảm thấy dường như đã thiếu mất thứ gì đó?

Không, không phải thiếu cái gì, mà là... khí tức! Đúng, là khí tức gian phòng này khác thường!

"Mọi người cẩn thận một chút, vị đạo gian phòng này rất không bình thường." Chu Châu nghĩ đến khí tức bất thường liền vội mở miệng nhắc nhở, nhưng mà hắn nhắc nhở vẫn chậm một chút.

Chỉ thấy sau khi cửa chính mở ra thì trong nháy mắt kế tiếp liền hung hăng đóng lại. Tiếp đó, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng lạnh lẽo đi.

Vốn cũng không nóng, lại đột nhiên hạ nhiệt độ trên phạm vi lớn, như là trong thoáng chốc liền đến Nam Cực vậy, tất cả mọi người đều không thích ứng ngay được. Dương Sóc thậm chí còn run rẩy.

Cố Diễm theo bản năng giữ chặt tay Dương Sóc, cái loại cảm giác rơi vào kết giới, trơ mắt nhìn bản thân cùng người yêu chia lìa thật sự rất thống khổ.

Dương Sóc hiểu được ý của đối phương, đảo ngược lại nắm chặt tay y, "Không có việc gì, đừng quá khẩn trương."

Màu mắt Cố Diễm sâu sắc lạnh lẽo, nhẹ gật đầu, theo nhiệt độ hạ xuống, Chu Châu vừa muốn nói gì đó, bên kia, sau khi cửa đóng lại phát ra tiếng vang, nóc nhà cũng bị thứ gì xốc lên, toàn bộ căn phòng đều yên lặng.

Chu Châu níu lấy tay Liễu Phi Tuyết, "Phi Tuyết, cẩn thận chút, có điểm gì là lạ."

Rất bất thường, Liễu Phi Tuyết vậy mà không hất tay Chu Châu ra, Chu Châu cũng cả kinh, bởi tay Liễu Phi Tuyết thật sự rất lạnh!

Mặc dù nói, bởi vì Liễu Phi Tuyết hiện tại dùng thân thể người khác, cho nên vốn dĩ luôn lạnh lẽo chút, nhưng cũng không lạnh đến mức giống hệt khối băng như thế này...

"Phi Tuyết, sao tay ngươi lại lạnh đến vậy?" Chu Châu kinh hãi.

Liễu Phi Tuyết hơi mím môi, không nói, Chu Châu nhìn kỹ lại, mới phát hiện sắc mặt đối phương rất không bình thường!

Chu Châu cảm giác chuyện này không ổn, "Phi Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi làm sao vậy?"

Liễu Phi Tuyết ho khan hai tiếng, rốt cục nhẹ nhàng nói: "Lực lượng, không sử dụng được rồi."

Khống chế cổ thân thể này, vốn dựa vào lực lượng chính mình, như hiện tại lực lượng bị hạn chế, không sử dụng được, đương nhiên sắc mặt liền kém đi rồi.

Lời Liễu Phi Tuyết khiến lòng mọi người đều trầm xuống, "Lực lượng bị hạn chế?" Bọn họ cuống quít sử dụng dị năng của mình, phát hiện vẫn còn tốt, cũng không xuất hiện tình huống như Liễu Phi Tuyết.

Nhưng mà bọn họ đều không có một hơi buông lỏng, bởi vì ở đây sức chiến đấu mạnh nhất là Liễu Phi Tuyết, Liễu Phi Tuyết xảy ra tình trạng này, có nghĩa là kế tiếp bọn họ phải hoàn toàn dựa vào bản thân, hơn nữa, đáng sợ nhất chính là, trong bóng tối nơi đây có thể ẩn giấu thứ gì vượt qua lực lượng của Liễu Phi Tuyết... hoặc là người!

Trong căn phòng nhỏ có thứ gì mọi người vừa nhìn liền biết ngay, Dương Sóc cảm giác thứ vẫy gọi hắn đã gần ngay trước mắt.

Thay vì lo lắng đến cùng trong bóng tối che giấu thứ gì khiến gian phòng này trở nên quỷ dị như vậy, không bằng thử một phen!

Màu mắt trầm trầm, Dương Sóc nhéo nhéo lòng bàn tay Cố Diễm, Cố Diễm lập tức quay đầu nhìn về phía đối phương.

Dương Sóc nhẹ nhàng nói: "Anh cảm giác được năng lượng thể rồi... Anh muốn thử một chút."

Chân mày Cố Diễm khẽ nhíu lại, nhưng vẫn gật đầu, "Ở hướng nào?"

Dương Sóc dùng ngón tay chỉ vào phía đầu một cái giường nhỏ.

Cố Diễm nhẹ gật đầu, ý bảo bản thân đã biết, sau đó hai người không dấu vết đến gần hướng kia.

Khi gần đến trước giường, Cố Diễm kéo Dương Sóc giấu phía sau lưng mình.

Dương Sóc cười khổ, biết đối phương lo lắng cho mình, cho nên muốn tự động thủ.

Nếu là bình thường, Dương Sóc sẽ thuận theo đối phương, nhưng nơi này đã quỷ dị như vậy, hắn quả quyết không để đối phương mạo hiểm. Vì vậy, hắn trở tay kéo Cố Diễm ra phía sau, hơn nữa kiên định nhìn y.

Cố Diễm nhíu mày, Dương Sóc nhẹ nhàng mở miệng, "Thời gian không nhiều lắm, để anh."

"Diễm, ở bên cạnh nhìn, đừng lo lắng. Anh ngay bên người em."

Cố Diễm thở sâu hít vào một hơi, rốt cuộc gật đầu đáp ứng, nhưng toàn thân đề phòng.

Đầu giường nhỏ đặt rất nhiều thứ, vài quyển tạp thư, còn có mấy cái hộp, đặc biệt là những hộp còn có nắp, cho nên không biết bên trong là thứ gì.

Đồng thời còn có một túi da rắn, bên trong căng phồng, đặt vào thứ gì cũng không biết.

Ánh mắt Dương Sóc đảo qua bề mặt những thứ đó, cuối cùng dựa vào trực giác cố dịnh ánh mắt trên túi da rắn kia, hắn có thể cảm giác, thứ kêu gọi hắn ở bên trong đó!

Nhưng mà, cái túi da rắn kia, người càng đến gần, càng phát hiện nguy hiểm.

Sắc mặt Dương Sóc đã hơi tái nhợt, Cố Diễm nhìn mà lo lắng vô cùng, kiên quyết giữ chặt tay đối phương không để cho đối phương tới gần thêm nữa.

Dương Sóc nhíu mày, nhưng đã không kịp ngăn cản Cố Diễm, bởi đối phương đã vọt tới trước lấy túi da rắn kia, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mở nó ra.

Ánh sáng màu đỏ chói mắt theo túi da rắn mở ra mà che kín cả phòng.

"A!" Nhất là Liễu Phi Tuyết lúc này thế nhưng lại phát ra một tiếng hét thảm, sau đó, cả người y đều bắt đầu trở nên trong suốt, tóc trên đầu cũng bắt đầu dài ra.

Rất nhanh, quanh người y đều bị mái tóc bao phủ.

Chu Châu rất sợ hãi, kéo Liễu Phi Tuyết hướng ra ngoài, nhưng tóc dài quá nhanh, Chu Châu trong quá trình lôi kéo cũng bị chìm ngập vào trong.

Mà tình huống Cố Diễm bên kia cũng tuyệt đối không tốt, ánh sáng màu đỏ kia ngay lúc đầu đã trực tiếp ngưng tụ thành một xạ tuyến chói lọi sau đó phóng về phía ngực Cố Diễm cùng Dương Sóc.

Lúc này Cố Diễm chỉ cảm thấy ngực đau không chịu nổi, hơn nữa có thứ gì đó như muốn nổ tung trong thân thể, trán y che kín mồ hôi, cắn răng, Cố Diễm tiến lại gần Dương Sóc.

Nhưng khiến người ngoài ý muốn là, hiện tại Dương Sóc cảm thấy rất tốt, ánh sáng màu đỏ kia cũng vào ngực hắn, nhưng hắn không có cảm giác đau đớn, trái lại, hắn cảm thấy rất thoải mái.

Chẳng qua là, loại thoải mái này có chút giống như thuốc phiện, khiến người trầm luân, khi Dương Sóc cảm thấy ý thức có chút mơ hồ hắn mới nhận ra khác thường, vì vậy vội vàng nhéo đùi mình hoàn hồn lại.

Có điều cái ngắt hung ác kia hiệu quả cũng không tốt lắm, vì vậy, Dương Sóc đành phải cắn nát đầu lưỡi mình.

Có máu tồn tại, ý nghĩ của hắn quả nhiên tỉnh táo rất nhiều.

Ngực nong nóng, đó là do năng lượng phản ứng, Dương Sóc mở mắt nhìn về phía chiếc túi da rắn, nhìn thấy một khối gì đó màu vàng kim óng ánh tương tự như lệnh bài lộ ra bên ngoài, có lẽ là kết quả mà vừa rồi Cố Diễm di chuyển nó.

Ánh mắt Dương Sóc ngưng kết trên lệnh bài màu vàng kia, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt nhìn vật kia của mình không dời ra được. Cái loại cảm giác vẫy gọi lần nữa truyền đến, lúc này đây, càng thêm rõ ràng.

Dương Sóc tiến hai bước về phía cái lệnh bài kia, ngồi xổm xuống, nhanh chóng nhặt lệnh bài lên.

Ngay khi vật kia vào tay thì ánh sáng đỏ trong phòng đột nhiên dừng lại.

Tóc Liễu Phi Tuyết bên kia đình chỉ sinh trưởng, lại điên cuồng rút lui trở về.

Ngực Cố Diễm một trận thoải mái, nhưng tay chân lại bắt đầu tê dại.

"Ư..." Chu Châu buồn bực hừ một tiếng, ngực bên kia cảm giác được có thứ gì nặng nề vừa rơi xuống.

Cùng lúc đó, Dương Sóc cảm thấy đầu đau đớn, sau đó liền mất hết ý thức...

Nơi Dương Sóc ngã xuống là chiếc giường nhỏ kia, cho nên tránh được kết cục nằm đo đất.

Cố Diễm nhìn thấy Dương Sóc ngã lên giường nhỏ liền vội vàng muốn đi qua, nhưng mà toàn thân tê dại không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn, y hận đến thiếu chút nữa cắn nát hàm răng.

Bên kia, mặt Chu Châu tái nhợt rốt cuộc đứng lên, thân hình Liễu Phi Tuyết trong suốt vô cùng, nhìn như sắp tiêu tán vậy, vành mắt Chu Châu hơi đỏ lên, "Phi Tuyết! Phi Tuyết!"

Liễu Phi Tuyết hơi mở mắt, nhìn sang đôi mắt lo lắng của Chu Châu đột nhiên cảm thấy không cần phải đi so đo chuyện lúc trước.

Người này, bất kể thế nào, đều chưa từng chân chính buông mình ra.

Lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, có quá nhiều thứ đều là vận mệnh đã định trước.

Từ lúc ban đầu, thời điểm người kia xuất hiện dẫn theo quá nhiều âm mưa, trách không được bất luận kẻ nào.

Mình bị tính kế tiến vào cũng không có gì đáng trách, bởi vì khi đó bản thân quá đơn thuần.

Nhưng mà, phản bội mình chưa bao giờ là Chu Châu, mà là tộc nhân của mình...

Mà những người kia, đã không tồn tại nữa rồi. Cho nên, còn cái gì hay để so đo!

Đẩy bản thân xuống địa ngục không phải hắn, mặc dù hắn quên mình, nhưng là do bị phong ấn.

Bản thân không nhà để về, đầu sỏ gây tội không phải hắn, định trước, đều là định trước...

"Phi Tuyết! Phi Tuyết ngươi nói chuyện đi, đừng dọa ta mà!" Chu Châu lo lắng gào thét, ánh mắt Liễu Phi Tuyết nhìn đối phương nhu hòa chút ít, sau đó, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

"Chu Châu! Xem Dương Sóc!" Cố Diễm cắn đầu lưỡi miễn cưỡng nói một câu.

Chu Châu cũng cắn răng, ôm lấy Liễu Phi Tuyết, may mà, thân thể đối phương tuy rằng trong suốt, nhưng trọng lượng vẫn còn, hơn nữa sắc mặt Liễu Phi Tuyết không còn khó coi như lúc đầu nữa rồi...

Khẽ nhẹ nhàng thở ra, Chu Châu ôm Liễu Phi Tuyết đi đến trước mặt Dương Sóc.

Hắn đặt Liễu Phi Tuyết lên bên còn lại của giường nhỏ, sau đó nhanh chóng kiểm tra tình huống Dương Sóc.

Một lát sau, Chu Châu kinh ngạc há to miệng, "Hắn không có vấn đề. Hơn nữa tình trạng rất tốt, chẳng qua là ngủ rồi."

"Ngủ rồi sao?" Cố Diễm cũng kinh ngạc, nhưng sau đó liền buông lỏng.

Chu Châu đứng lên, "Ngươi làm sao vậy? Không thể động sao?"

Cố Diễm nhẹ gật đầu, "Ừ, toàn thân tê dại. Không thể động."

Chu Châu nhíu mày, kiểm tra tình huống Cố Diễm một chút, sau đó lấy ra một hạt giống.

"Ăn vào sẽ tốt hơn chút, ta cũng không rõ tình huống như thế nào."

Cố Diễm không nói nhảm nhiều, cũng không hỏi đây là thứ gì, khi Chu Châu đưa qua liền nuốt vào bụng.

Dạ dày nóng lên một hồi, tình huống tê dại của Cố Diễm lập tức tốt hơn.

Mười phút trôi qua, Cố Diễm có thể động, vội vàng xem tình huống Dương Sóc, tự mình cũng kiểm tra một lần, quả nhiên như Chu Châu nói... ngủ rồi.

"Đây là xảy ra chuyện gì?"

Chu Châu cười khổ lắc đầu, "Ta cũng không biết, phải đợi Dương Sóc tỉnh lại mới biết được, chúng ta nắm chắt thời gian khôi phục lực lượng, nơi này cũng không an toàn.

Cố Diễm gật đầu, "Ừ."

☆, 【062 】: Lệnh bài

Edit + Beta: Snail

Sau đó, hai người liền gấp rút khôi phục, may mà Cố Diễm khó chịu chỉ là do vấn đề toàn thân tê dại mà thôi.

Cho nên sau khi Chu Châu đưa thuốc uống liền tốt lên rất nhiều, nửa giờ sau, y cảm giác bản thân đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Ngược lại, tình huống Chu Châu kém một chút, thời gian trôi qua một giờ, nhưng sắc mặt hắn vẫn có chút tái nhợt, hơn nữa ngực vẫn còn cảm giác đau đớn nhàn nhạt.

Mặc dù cái loại đau đớn này cũng không phải quá rõ ràng, nhưng không thoải mái là thật.

Cửa đã bị đóng lại, bên ngoài có một ít thây ma bình thường du đãng, trước kia bên này nhiều thể biến dị cao cấp, cho nên thây ma bình thường ngược lại không dám tiến về phía này. Đây chính là cấp bậc chênh lệch.

Nhưng hiện tại thể biến dị cao cấp không còn, bên này không có khí tức khiến thây ma bình thường sợ hãi.

Cho nên, những thây ma kia lại tụ tập về phía này, bởi ngửi được hơi thở của con người.

Có điều nơi này dù sao cũng vừa mới đại chiến qua, khí tức lưu lại còn đậm, cho nên, thây ma bình thường đến đây cũng không tính là nhiều, quả thật chỉ có thể xem như du đãng.

Cố Diễm đối phó với những thây ma bình thường này đương nhiên không thành vấn đề, cho nên, những thây ma kia ngay cả cửa cũng không thể đến gần.

Như vậy, lại qua mấy phút đồng hồ, Liễu Phi Tuyết chợt than nhẹ một tiếng.

Dựa vào đối phương gần nhất, Chu Châu vội vàng nhìn sang, "Phi Tuyết!"

Liễu Phi Tuyết từ từ mở mắt, "Chu Châu..." Y có chút hoảng hốt nhớ lại trước khi mê man chính mình suy nhĩ những thứ kia, nghĩ đến Chu Châu lo lắng...

Màu mắt thoáng nhu hòa một ít, Liễu Phi Tuyết chớp mắt, "Vẫn còn ở nơi này?"

Chu Châu nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, "Dương Sóc còn đang ngủ, ngươi lại không tỉnh, ta cùng Cố Diễm ở trong này khôi phục sức chiến đấu, không dám tùy tiện rời đi, nơi này so sánh mà nói ngược lại an toàn hơn chút, thể biến dị cao cấp vừa mới giải quyết, thây ma bình thương không đủ gây sợ hãi, ở trong này tốt hơn chút."

"Ừ..." Liễu Phi Tuyết khẽ gật đầu một cái, "Tình huống Dương Sóc thế nào?"

Chu Châu cười cười, "Kiểm tra thì chỉ là ngủ, hẳn là có kỳ ngộ gì đó, đợi hắn tỉnh lại sẽ biết, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?"

Liễu Phi Tuyết thản nhiên nói: "Đỡ ta đứng lên."

Chu Châu vội vàng nâng đối phương dậy, sau đó đưa tay sờ lên bản tay đối phương, "Thật tốt, nhiệt độ khôi phục chút ít rồi."

Liễu Phi Tuyết có chút không được tự nhiên, rút nay né né sang bên kia, nhưng mà Chu Châu rất kiên quyết, cho nên, tay Liễu Phi Tuyết vẫn bị nắm chặt.

Liễu Phi Tuyết hơi nghiêng đầu sang nơi khác, bên kia, Cố Diễm cẩn thận chiếu cố Dương Sóc, cầm khăn lông lau mặt Dương Sóc, bộ dạng ấm áp kia khiến cánh môi Liễu Phi Tuyết mím lại.

Chu Châu ngược lại không chú ý tình huống Cố Diễm bên kia, hắn nhìn biểu tình Liễu Phi Tuyết có chút ngây ngẩn, còn tưởng rằng đối phương vẫn không thoải mái như cũ, vội vàng lại hỏi thăm, bàn tay đã ở trên người Liễu Phi Tuyết sờ loạn cả lên.

Được rồi, Chu Châu là rất thuần khiết, hắn chỉ muốn biết Liễu Phi Tuyết làm sao, đến cùng là chỗ nào không thoải mái, nhưng động tác này của hắn...

Gương mặt Liễu Phi Tuyết đỏ lên, nhịn không được trừng mắt nhìn Chu Châu, "Đừng lộn xộn!"

Chu Châu ngẩn người, lại nhìn Liễu Phi Tuyết, trông thấy đôi gò má đối phương hồng hồng, bộ dáng kia, chỉ hai chữ "động nhân" (rung động lòng người) sao có thể đơn giản hình dung được, không khỏi ngây ngẩn, trong lòng cũng hung hăng nảy lên.

Bầu không khí, nhất thời trở nên có chút quái lạ, không, thay vì nói là quái lạ, không bằng nói là phức tạp rối rắm càng thỏa đáng hơn. Liễu Phi Tuyết cũng càng thêm không được tự nhiên, y quay đầu đi không nhìn Chu Châu nữa.

Thời gian từng giờ trôi qua, sắc trời rốt cuộc tối lại.

Cố Diễm đã giải quyết vài tốp thây ma, mặc dù biết Dương Sóc không có chuyện gì, nhưng mà đối phương vẫn chưa tỉnh khiến trong lòng y không khỏi lo lắng.

Vấn đề ăn uống thì không cần băn khoăn, có hạt giống Tích Cốc, không cần lo sẽ chết đói.

Rốt cục, Dương Sóc mở mắt, Cố Diễm ở ngay bên cạnh đối phương, đương nhiên lập tức liền phát hiện ra.

"Dương Sóc!" Trong giọng Cố Diễm rõ ràng mang theo vui mừng, Dương Sóc vừa tỉnh lại, trong mắt có vài phần mông lung, nhưng đập vào mắt chính là khuôn mặt Cố Diễm, tỉnh lại liền có thể nhìn thấy người yêu, đây thật đúng là một chuyện hạnh phúc, có điều hắn biết bản thân đã khiến Cố Diễm lo lắng rồi.

"Thật có lỗi, anh ngủ rất lâu rồi hử?" Dương Sóc một bên hỏi, một bên từ trên giường chống người dậy.

Cố Diễm vội vàng giúp đỡ nâng người lên, Dương Sóc thuận thế nương theo thân thể đối phương.

"Trên người Diễm thật ấm áp." Vẫn là như vậy thì tốt hơn, lúc trước gian phòng này lạnh giống như đóng băng vậy.

Cố Diễm cúi đầu hôn lên trán Dương Sóc một chút, "Vậy cứ dựa vào là được, cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không? Có chỗ không thoải mái nhất định phải nói!"

Dương Sóc cười lắc đầu, "Thật sự không có nơi nào không thoải mái cả."

"Vậy anh biết mình xảy ra chuyện gì không? Chu Châu đã kiểm tra qua, kết quả là anh chỉ đang ngủ thôi."

Dương Sóc nghĩ nghĩ, nói: "Ánh sáng màu đỏ kia... em cùng bọn họ đều cảm thấy khó chịu, anh cũng không biết tại sao lại cảm thấy rất thoải mái, nhưng mà loại thoải mái kia có chút quái dị, anh sợ nghiện, tận lực duy trì tỉnh táo. Về sau nhìn thấy bên trong cái túi da rắn đó rơi ra một lệnh bài, bản năng của anh rất muốn chạm vào nó, cho nên liền nhặt lên, tiếp đó thì không rõ lắm..."

Dương Sóc kể lại cảnh ngộ của mình, nhưng tình hình sau đó hắn cũng không biết.

Muốn nói thân thể có gì khác thường, dường như không có, có điều, hắn cảm thấy nhiều thêm thứ gì đó, nhưng mà, đến tột cùng cũng không biết đó là thứ gì.

"Hiện tại anh cẩn thận cảm giác thân thể mình xem, bao gồm cả không gian cùng tinh thần ý thức." Cố Diễm nói.

Dương Sóc nhẹ gật đầu, một lát sau, hắn lắc đầu, "Kỳ thật khi vừa mở mắt anh cũng đã cảm giác qua, trong thân thể anh hình như có thêm thứ gì, nhưng đến tột cùng anh cũng không biết đó là gì. Có điều lực lượng so với lúc trước càng mạnh hơn, điểm này anh có thể khẳng định."

Hai mắt Cố Diễm hơi sáng lên, sau đó lại có chút lo lắng, "Hy vọng là chuyện tốt."

Dương Sóc cười cười, "Để anh lấy túi ngủ ra, hôm nay phải qua đêm ở chỗ này, bên trong không gian cũng có chút thức ăn, chúng ta qua loa ăn một chút."

"Ừm." Cố Diễm nhẹ gật đầu, từ khi không gian của Dương Sóc có thể chứa đồ vật bọn họ đã để rất nhiều thức ăn cùng vật dụng nhằm chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, hiện tại quả nhiên dùng đến rồi.

Liễu Phi Tuyết vốn không cần ăn thứ gì, nhưng vẫn húp chén cháo nóng.

Kia là do Cố Diễm dùng dị năng hỏa hệ giải quyết.

Ăn cơm tối xong, Dương Sóc cùng Cố Diễm liền tiến vào túi ngủ của bọn họ, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết thì ở bên ngoài.

Thây ma bên ngoài còn cần xem xét một chút, hơn nữa giường mặc dù hơi nhỏ, nhưng chỉ cần chen chúc, hai người nằm ngủ không thành vấn đề, điều này đối với Chu Châu mà nói càng là một cơ hội.

Liễu Phi Tuyết khi thấy người tới gần thì không được tự nhiên giật giật thân thể, nhưng giường lại nhỏ như vậy, Chu Châu dán sát vào y muốn lui cũng không biết phải lui đến nơi nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn người bên cạnh.

Trong lòng Chu Châu có chút nhộn nhạo, cười khẽ hôn lên môi Liễu Phi Tuyết.

Liễu Phi Tuyết nhíu mày, gương mặt càng đỏ, y muốn di chuyển, nhưng bận tâm đến bọn Cố Diễm trong túi ngủ bên cạnh, y cũng không muốn bị chế giễu. "Đừng càn quấy!" Cuối cùng, y chỉ có thể quát nhẹ.

Chu Châu im lặng nâng khóe miệng, kéo Liễu Phi Tuyết vào trong ngực.

Mặc dù không biết vì sao Liễu Phi Tuyết bỗng nhiên dao động, đối với mình không bài xích như trước, nhưng mà hắn sẽ không đần đến nỗi đi hỏi "vì sao", tính tình Liễu Phi Tuyết rất cao ngạo, nếu bản thân thật sự mở miệng hỏi, đối phương nhất định sẽ thẹn quá thành giận!

Khi đó ngược lại sẽ bất lợi với chuyện theo đuổi người ta của mình! Cho nên, Chu Châu chỉ mặt dày mày dạn ôm người ta.

Mặc kệ là người như thế nào, mặc kệ tâm người kia cứng rắn bao nhiêu, chỉ cần bỏ ra chân tâm, chỉ cần kiên trì, nhất định có thể khiến đối phương cảm nhận được, bản thân quả nhiên đợi được rồi!

Bầu không khí bên này hài hòa, Cố Diễm bên kia lại càng như vậy, bọn họ so với tình cảm khó khăn trắc trở của bọn Chu Châu thì thuận lợi hơn nhiều.

Huống chi, Cố Diễm đối với người ngoài tuy rằng lạnh lùng, nhưng đối với Dương Sóc luôn nhường nhịn, cưng chiều.

Cho nên, bầu không khí bên này càng hài hòa, Dương Sóc ôm thân thể Cố Diễm, dịu dàng hôn môi đối phương.

Cố Diễm mềm mại vùi trong ngực Dương Sóc, chiều cao hai người không hơn kém nhiều lắm, mặc dù không có hương vị chim non nép vào người, nhưng cũng không thua kém, bởi đôi bên yêu nhau, cho nên làm chuyện gì cũng đều hạnh phúc.

Tối hôm đó, Dương Sóc nằm mơ.

Trong mơ, có âm thanh đang nói gì đó với hắn, nhưng không rõ ràng.

Dương Sóc rất cẩn thận lắng nghe, nhưng vẫn không nghe rõ.

Có điều, có một vật hắn không quên được, đó là một mặt lệnh bài màu vàng.

Lệnh bài vàng kia lẳng lặng trôi nổi trong không khí, Dương Sóc nhìn nó đến mê mẩn.

Sau đó, Dương Sóc dõi theo một chút, bỗng nhiên nói với lệnh bài kia: "Xuống đây!"

Lập tức, lệnh bài kia thật sự hạ xuống, rơi trong lòng bàn tay Dương Sóc.

Dương Sóc nhìn chiếc lệnh bài màu vàng kim óng ánh, cảm thấy bản thân dường như hiểu được cái gì, đồ vật bên trong lệnh bài kia?

Có chút gì đó tiến vào đầu, Dương Sóc cái hiểu cái không.

Nhưng có một chuyện, hắn hiểu được. Lệnh bài kia, là thứ có thể khiến thây ma sợ hãi!

Có điều, nếu đã có thể khiến thây ma sợ hãi, vậy tại sao trong căn phòng nhỏ này lại có rất nhiều thể biến dị cao cấp chứ?

Nếu như thây ma e ngại lệnh bài kia, làm sao lại xúc tiến thây ma tiến hóa?

Hơn nữa, quan trọng nhất là, những thây ma kia, đều dựa vào lệnh bài cả!

Sáng sớm, thời điểm Dương Sóc mở to mắt liền cảm thấy đầu có chút mơ hồ, trong trí nhớ có thêm vài thứ, nhưng đều không rõ rệt, cần bản thân đi chỉnh lý lại.

Hắn như có điều suy nghĩ ngồi dậy, vừa khẽ động, Cố Diễm liền tỉnh, hào quang cảnh giác hiện lên trong mắt Cố Diễm, nhìn thấy Dương Sóc, ánh mắt lại nhu hòa.

"Dương Sóc? Thức sớm vậy?" Cố Diễm ngồi dậy theo.

Dương Sóc cười cười với người bên cạnh, "Ừ, tỉnh, em có muốn ngủ thêm một lát nữa không?"

Cố Diễm lắc đầu, "Không cần, em tỉnh rồi, ngủ có ngon không?"

Dương Sóc nghĩ nghĩ, bò dậy, "Anh dường như nằm mơ, anh nghĩ... có thể anh biết lệnh bài kia ở nơi nào, có tác dụng gì, có điều, cần phải thực nghiệm."

Cố Diễm nghe vậy theo đó tiếp lời, "Hử? Nói xem như thế nào?"

Cảnh trong mơ đêm qua rất mơ hồ, bản thân Dương Sóc cũng nói không rõ ràng, cho nên lắc đầu, "Phải đi ra ngoài mới biết được có phải như vậy hay không."

Ra khỏi lều bạt, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết còn đang ngủ, hai người ôm nhau rất chặt, Dương Sóc chú ý tới trong phòng có thêm kết giới, nơi cửa ra vào có chút khác thường.

Khi cảm giác được Dương Sóc liền ngẩn người, Liễu Phi Tuyết thiết trí kết giới, bản thân cho tới bây giờ chưa từng cảm giác được!

Như vậy, hiện tại là xảy ra chuyện gì?

Lệnh bài! Thời điểm hai chữ này hiển hiện trong đầu, Dương Sóc càng thêm hưng phấn.

Hắn không thể chờ được chạy ra ngoài, hắn muốn thí nghiệm xem cảnh trong mơ của mình có phải là thật hay không!

Nếu nói như vậy, lệnh bài kia quả thật là đồ tốt!

☆, 【063 】: Cùng nhau

Edit + Beta: Snail

Rất nhanh, Dương Sóc đi ra phía ngoài, qua một đêm, thây ma lắc lư bên ngoài càng nhiều thêm.

Nhưng cấp bậc đều không cao, ngẫm lại cũng đúng, nếu cấp bậc cao đã sớm trùng kích kết giới Liễu Phi Tuyết bố trí, nhưng mà cả đêm bọn họ không cảm giác được gì.

Hơn nữa Liễu Phi Tuyết dù sao cũng bị thương, cho nên bố trí kết giới cũng không quỷ thần khó lường như lúc trước.

Những thây ma bình thường du đãng kia sau khi cảm giác được khí tức của Dương Sóc đều trực tiếp nhào tới.

Dương Sóc cũng không né tránh, trái lại, hắn không hề động mà càng tới gần hai bước.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, từ trong cơ thể triệu hồi ra cái lệnh bài màu vàng óng ánh kia.

Mà trong nháy mắt khi lệnh bài màu vàng xuất hiện, hai thây ma gần Dương Sóc nhất lập tức tan thành mây khói.

Giống như Cố Diễm bổ xuống lôi điện, thật sự tan thành mây khói!

Nhưng mà, Cố Diễm bổ lôi điện xuống cần tiêu hao năng lượng bản thân, còn Dương Sóc triệu hoán thì... không cần!

Kết cục hai thây ma cách hắn gần nhất là thảm nhất, trực tiếp tan thành mây khối.

Mà kết cục tất cả thây ma bình thường trong sân nhỏ cũng không tốt, đều không tránh được bị tiêu diệt rồi ngã xuống, đây là tất sát!

Hiệu quả như thế khiến Cố Diễm đi theo sát phía sau kinh ngạc đến ngây người.

"Dương Sóc..." Y ấp úng gọi tên Dương Sóc, không rõ đây là xảy ra chuyện gì.

Y có thể cảm giác được Dương Sóc không có sử dụng dị năng, còn cái lệnh bài màu vàng óng ánh mà đối phương nhắc tới kia cũng không trông thấy, cho nên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Dương Sóc kinh hỉ quay đầu, nhìn về phía Cố Diễm, "Diễm, lệnh bài kia thật sự là thứ tốt! Xem, hiệu quả rất cường đại, thây ma quả nhiên vô cùng sợ hãi nó."

"Anh nói, đây đều là hiệu quả của lệnh bài, thây ma e ngại lệnh bài kia?" Cố Diễm đến gần Dương Sóc.

Dương Sóc gật đầu, "Ừ. Đều là công lao của lệnh bài kia, anh thậm chí không cần sử dụng dị năng!"

"Anh nói lệnh bài, anh lấy nó ra rồi sao? Vậy tại sao bọn em đều không nhìn thấy?"

"Ồ?" Dương Sóc có chút nghi hoặc, "Bọn người các em đều không thấy sao? Em chắc chắn?"

Cố Diễm gật đầu, "Ừ, cái gì cũng không nhìn thấy, có điều mặc kệ bọn em thấy hay không thấy, có hiệu quả chính là chuyện tốt, có điều, lệnh bài kia, không có vấn đề chứ?"

Dương Sóc nghĩ nghĩ, mỉm cười, "Hẳn là không có đi? Anh cảm thấy không sao cả."

Cố Diễm không nói thêm gì nữa, lúc này, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết cũng ra tới, "rầm rộ" vừa rồi Dương Sóc tạo thành bọn họ cũng trông thấy, hơn nữa đều rất kinh ngạc.

Khi Liễu Phi Tuyết lại gần Dương Sóc lập tức nhíu mày, sau đó còn không tự giác rút lui hai bước.

Đồng thời, sắc mặt Liễu Phi Tuyết cũng kém đi, Chu Châu thấy thế vội vàng níu lấy cánh tay đối phương, không dấu vết đỡ lấy y.

"Phi Tuyết, làm sao vậy? Còn không thoải mái?" Hắn một bên hỏi, sau đó thấy Liễu Phi Tuyết lui lại hai bước, một bộ muốn cách Dương Sóc xa chút.

Chu Châu nhìn, bỗng nhiên có chút hiểu được, "Lệnh bài trên người Dương Sóc kia... ngươi... không thích?"

Kỳ thực Chu Châu vốn muốn nói "sợ hãi", nhưng sợ tổn thương lòng tự trọng của Liễu Phi Tuyết, cho nên mới đổi thành hai chữ "không thích".

Liễu Phi Tuyết gắt gao mím môi, nhàn nhạt nhẹ gật đầu, sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, "Khí tức trên người hắn cùng ta tương khắc... Hiện tại thân thể của ta đã chết, lệnh bài kia hẳn là có thể khắc chế vật chết."

Thây ma cũng là vật chết, hơn nữa so với y càng sâu, cho nên mới trực tiếp ngã xuống.

Nếu như cổ thân thể này không có bản thân khống chế, chỉ sợ kết cục hiện tại cũng là như vậy!

"Khí tức trên người tôi?" Dương Sóc nhíu mày, "Trước tôi cách anh xa chút... có điều, khoảng cách nên khống chế như thế nào?" Về sau để hắn chú ý tốt.

Liễu Phi Tuyết thí nghiệm chút, cuối cùng thản nhiên nói: "1,5m."

1,5m... Dương Sóc nhẹ gật đầu, "Tôi biết rồi, thứ đó... còn có biện pháp khác không?"

Chu Châu cười khổ lắc đầu, "Ngay cả lệnh bài kia là cái gì ta cũng không biết, có thể có biện pháp nào."

Sau đó, Chu Châu nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, Liễu Phi Tuyết lắc đầu, "Ta cũng không biết, trước trở về rồi hãy nói."

Khi trở về, Dương Sóc ngồi ở trước đầu xe, Liễu Phi Tuyết ngồi ở cuối cùng, tận lực kéo ra khoảng cách.

Trên đường đi Chu Châu đều rất lo lắng tình huống của Liễu Phi Tuyết, nhưng may mắn thay, có lẽ là thói quen, cũng có lẽ là nguyên nhân khác, Liễu Phi Tuyết sinh ra nhiều sức đề kháng hơn chút.

Vừa đánh vừa đi, lúc về đến nhà Liễu Phi Tuyết đã thích ứng không sai biệt lắm.

Trương Quân nhìn thấy bọn người Dương Sóc trở về nhanh chóng chạy ra nghênh đón, "Sao hôm qua lại không trở về, chúng tôi đều lo lắng... không xảy ra chuyện gì chứ?"

Dương Sóc lắc đầu, "Không có, yên tâm, chúng tôi đều không có chuyện gì, tình huống bên này thế nào?"

"Người của Lý gia đã tới một chuyến, bị đuổi đi, bọn chúng thật đúng lá dám đến tận cửa!"

Trương Quân cười lạnh, có điều nghĩ đến bọn người Lý gia chật vật tới cỡ nào liền không nhịn được muốn cười.

"Người Lý gia?" Dương Sóc nhíu mày, màu mắt vô cùng lạnh, "Vậy sao? Lá gan đúng là rất lớn."

"Rời đi vô cùng chật vật... hơn nữa trắng trợn hòa hảo cười."

"Cái gì trắng trợn?" Dương Sóc ngược lại hiếu kỳ, người Lý gia không giống kẻ không có chút đầu óc nào.

"Muốn gặp Cố Diễm cùng cậu, nói là muốn đàm chuyện hợp tác gì đó, rất thú vị."

Dương Sóc nghe lời này quả nhiên cười lên, "Hợp tác... không giống kẻ không có đầu óc, bằng không, Lý gia cũng sẽ không phát triển đến vậy, vừa có xung đột sau đó lại đây nói chuyện hợp tác? Tự tin của chúng từ nơi nào mà đến vậy?"

"Tôi cũng không hiểu tự tin chủa chúng từ nơi nào đến."

"Liễu Phi Dương thế nào rồi?" Dương Sóc hỏi, Trương Quân vừa đình trả lời, liếc mắt liền thấy Liễu Phi Dương từ trên lầu xuống, vì vậy, Trương Quân ngay tức khắc nhếch môi nở nụ cười.

"Phi Dương!" Cậu ta gọi, sau đó chạy tới, hỏi han ân cần, "Phi Dương, em ngủ ngon không? Sao lại không nghỉ ngơi nhiều chút, thân thể còn không thoải mái mà!"

Liễu Phi Dương liếc mắt, "Em đã tốt, không tàn phế như anh nói đâu."

Trương Quân bĩu môi, "Sao có thể nói là tàn phế? Nghĩ ngơi nhiều vẫn tốt hơn mà."

Mấy người đang nói chuyện, lúc này, một người đi từ bên ngoài vào, là người Cố gia, đối phương đi thẳng về phía Cố Diễm, "Cố tổng."

Cố Diễm khẽ gật đầu, "Chuyện gì?"

Người kia lập tức nói: "Lão gia mời ngài trở về một chuyến, bảo là sự tình khẩn cấp."

Cố Diễm nghe vậy nhẹ gật đầu, "Ừ, biết rồi. Nếu người Lý gia lại đến thì ngăn ở bên ngoài."

"Vâng, thuộc hạ hiểu." Người kia đáp lời, sau đó dưới ý Cố Diễm mà đi ra ngoài.

Dương Sóc đã nghe lời người kia nói, vì vậy đi về phía Cố Diễm, "Làm sao vậy?"

"Trong nhà có chút chuyện, cũng không biết là chuyện gì, anh cùng em về một chuyến đi."

"Anh?" Dương Sóc có chút ngẩn người, "Vì sao?"

Cố Diễm nhàn nhạt cười, "Buổi trưa ăn cơm với ông nội là được... à, nếu như không có chuyện gì." Nghĩ đến có thể có việc phải đi ra ngoài, cho nên Cố Diễm nói thêm.

Dương Sóc nghĩ nghĩ, có chút nghi hoặc liếc nhìn Cố Diễm, "Chỉ là ăn cơm?" Cố Diễm không có mục đích gì khác?

Cố Diễm trừng mắt nhìn, "Nếu không còn có thể thế nào? Anh luôn nói em nghĩ nhiều, là chính anh nghĩ quá nhiều thì có? Bất quá là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi."

"Được rồi." Dương Sóc nhún vai, "Ờm, vậy liền đi thôi." Cùng đi xem xem cũng không có gì.

Cố Diễm cười, "Ừ... đi thôi." Sau đó, hai người lên tiếng chào hỏi những người khác rồi đi ra ngoài.

Khi hai người đến Cố gia thì nghe người phía dưới nói lão gia tử chờ ở thư phòng.

Vì vậy, Cố Diễm trực tiếp đi về hướng kia, mang Dương Sóc đến gian phòng bên này của mình.

Dương Sóc đương nhiên sẽ không cự tuyệt, giường Cố Diễm cũng rất mềm mại rất ấm áp, hơn nữa ánh mặt trời bên này không tệ.

Dương Sóc ngã vào giường lớn, thở sâu hít hai ngụm khí. Bên này rất thoải mái, dưới loại thoải mái này cơn buồn ngủ lại trỗi dậy, Dương Sóc chưa bao giờ là người làm khó chính mình. Vì vậy trực tiếp nhắm mắt ngủ luôn.

Vốn cho rằng chỉ nằm một chút, cũng không thể ngủ, nhưng không ngờ tới... hắn thật sự ngủ!

Vì vậy, khi Cố Diễm đến tìm Dương Sóc liền nhìn thấy một màn này.

Đối phương ngủ vô cùng say, hơn nữa gương mặt khi ngủ... vô cùng... xinh đẹp?

Cố Diễm không muốn dùng từ hình dung này, như mà, dường như chỉ có từ hình dung này là chuẩn xác nhất.

Khuôn mặt Dương Sóc vốn đã tuấn mỹ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, khuôn mặt kia phảng phất như được mạ vàng, cho nên, chỉ có hai chữ xinh đẹp để hình dung mới chuẩn xác.

Cố Diễm nhìn, nhất thời không đành lòng quấy rầy, nhưng y biết, nếu không quấy rầy, một mình mình đi, khi đối phương tỉnh lại nhất định sẽ trách cứ mình.

Cho nên, Cố Diễm vẫn là đi tới, cúi đầu, hôn một chút lên mặt Dương Sóc, "Sóc, dậy đi nào."

"Hử?" Dương Sóc mơ mơ màng màng he hé mắt, nhìn thấy Cố Diễm, theo bản năng nhếch miệng cười (ngu).

"Cố Diễm? Em đến rồi, giường em ngủ thật thoải mái."

Cố Diễm nghe vậy cười, "Thật không? Vậy rất tốt, em ngược lại cũng muốn anh nghỉ ngơi nhiều một chút, có điều em phải lập tức ra ngoài, hơn nữa lúc này nơi đến có hơi xa, không nói lời nào với anh sợ là anh sẽ trách cứ, cho nên... chỉ có thể đánh thức anh dậy."

"Hử? Muốn đi ra ngoài?" Dương Sóc chớp mắt nhìn, đem một tia ngái ngủ còn sót lại tán đi, sau đó, bật người ngồi dậy, "Muốn đi đâu vậy?"

"Nhận được tin tức, cách nơi này hơn năm mươi dặm, Lăng huyện bên kia có một kho lúa, cho nên phải đi thu nó về. Đến lúc đó không gian của anh cũng nên cải trang chút."

Dương Sóc nghe lời này lập tức cười, "Đây là Cố gia bọn em phát hiện, hơn nữa Cố gia phải nuôi sống nhiều người như vậy, hiện tại em trực tiếp đưa cho anh? Cố Diễm, bị biết được, coi chừng người chủ như em chịu không nỗi đó!"

Cố Diễm liếc mắt, "Ai dám, ai có gan này!"

Dương Sóc cười ha ha, hôn lên mặt người yêu một cái.

"Được, vậy anh chỉ có thể nói em làm tốt lắm! Anh nhất định sẽ nhớ rõ phải cải trang chút."

Hai người cười nói hai câu, sau đó Dương Sóc đứng dậy.

Có điều đoàn xe cũng không phải nói xuất phát là lập tức xuất phát, cho nên, Dương Sóc phải chờ một lúc lâu.

Trong thời gian đó, Dương Sóc trở về biệt thự một chuyến.

Trương Quân cùng Phi Dương nghe nói đối phương muốn ra ngoài, muốn đi theo.

Dương Sóc cực tuyệt, ngay cả bọn người Trình Viễn hắn cũng không gọi. Dù sao sự tình Cố gia, lương thực vẫn là bí mật.

Ngược lại không nghĩ đến Phi Tuyết cùng Chu Châu tìm tới, nói muốn đi chung, đến bên kia tiếp tục sưu tập năng lượng thể.

Dương Sóc lần này lại đồng ý, mặc dù mang thêm hai người có thể sẽ tạo thành phiền toái cho Cố Diễm.

Dù sau phía dưới Cố gia có quá nhiều người rồi...

Nhưng nếu chuyện lương thực lần này là cơ mật, như vậy đoán chừng người đi cùng sẽ tương đối có "tố chất" một chút?

Nghĩ như vậy, Dương Sóc cười cười, sau đó cùng bọn người Chu Châu đi về hướng Cố gia.

Dù cho không có tố chất, có Cố Diễm ở đó thì cũng không có chuyện gì, phiền toái thì phiền toái đi, tin tưởng Cố Diễm sẽ vui lòng xử lý...

☆, 【064 】: Ghen tỵ

Edit + Beta: Snail

Vì vậy, Dương Sóc trực tiếp mang theo Liễu Phi Tuyết cùng Chu Châu đến Cố gia.

Thời điểm đến đó, quả nhiên, Cố Diễm chỉ hơi ngẩn người, sau đó liền cười cười với hai người Liễu Phi Tuyết cùng Chu Châu, "Các anh cũng đến rồi."

Liễu Phi Tuyết chỉ nhàn nhạt nhẹ gật đầu, không biểu tình gì.

Đối phương đều luôn lạnh lùng, cho nên không đổi sắc như vậy cũng không có gì.

Ngược lại Chu Châu không ý tứ cười cười với Cố Diễm, "Không rước lấy phiền toái cho ngươi chứ?"

Cố Diễm mỉm cười lắc đầu, "Làm sao có thể, không có việc gì." Sau đó y nhìn về phía Dương Sóc, "Đồ vật đều cầm theo rồi?"

Dương Sóc gật đầu cười, "Ừm, đều cầm."

Một đoàn người ra đi, tổng cộng bốn chiếc xe, hai chiếc xe tải, trọng tải đều tương đối nặng, ba thùng xe. Còn lại là hai chiếc xe việt dã. Bọn người Cố Diễm một chiếc, chiếc kia bên trong cũng có bốn người, là cấp dưới Cố Diễm đắc ý nhất, là lực lượng tinh anh của Cố gia.

Bốn người này phân biệt là Cố Đông, Cố Tích, Cố Nam, Cố Bắc.

Trừ Cố Tích là nữ, còn lại đều là đàn ông, mà cô gái kia...

Dương Sóc nhìn có chút híp híp mắt, nếu như không phải hắn cảm giác sai, người kia, giống như có ý với Cố Diễm... cô ta thích Cố Diễm? Đáp án này khiến bản năng Dương Sóc không thích.

"Cố thiếu." Vừa nói không thích, người kia đã đi tới.

Dương Sóc hơi mím môi, Cố Diễm ngược lại không có tự giác gì, vẫn cùng cô gái kia sóng vai nhau vừa đi vừa nói chuyện.

Vì vậy, ánh mắt Dương Sóc càng thêm híp lại, hắn có thể rõ ràng trông thấy trong mắt cô gái kia che giấu sùng bái, còn có quan trọng nhất là... che giấu say đắm!

Liễu Phi Tuyết lên xe trước, thời điểm Chu Châu muốn theo sau liền liếc mắt về phía Dương Sóc.

Thấy đối phương không nhìn về phía hắn, dừng một chút, lại thấy thần sắc đối phương dường như có chút u ám, hơn nữa...

Lại nhìn theo tầm mắt đối phương, Chu Châu thoáng nhướng nhướng mày, giống như có chút hiểu được rồi.

Vì vậy, Chu Châu đi tới, vỗ vỗ lên bả vai Dương Sóc.

Dương Sóc đảo mắt, nhìn đối phương, "Hử? Làm sao vậy?"

Chu Châu khẽ cười cười, "Không phải ta làm sao, là ngươi làm sao vậy."

Dương Sóc dừng một chút, sau đó cong khóe miệng cười cười, "Không có gì... cũng sẽ không có chuyện gì."

Chu Châu cũng giơ lên khóe miệng, "Nếu ngươi đã biết sẽ không có gì, vậy chẳng phải nên dừng ở đây."

Dương Sóc nghe vậy trở tay vỗ vỗ vai Chu Châu, "Được rồi, ta không có việc gì, mi vẫn là lo cho chính mình đi. Liễu Phi Tuyết bên kia... không có vấn đề đi?"

Chu Châu nghe lời này ngược lại nở nụ cười, "Ta cũng không có việc gì... hiện tại đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, Phi Tuyết đang từ từ tiếp nhận ta, ta có thể cảm giác được."

"Như vậy cũng tốt." Dương Sóc thật lòng vui mừng cho đối phương, "Chẳng qua là... khi nào thì có tiến triển như vậy? Sao ta không biết?" Mặc dù không quá thường xuyên ở cùng nhau, nhưng cơ bản mỗi ngày đều có thể nhìn thấy. Thế nào mà có tiến triển tốt như vậy bản thân lại không biết?

"Ha ha, đừng nói ngươi không biết, kỳ thực chính ta cũng không biết." Chu Châu thở dài.

Dương Sóc hơi sững sờ, "Hử? Mi cũng không biết? Sao lại như vậy?"

Loại chuyện này người khác không biết cũng quên đi, chẳng lẽ bản thân còn không biết sao?

Nếu người trong cuộc đều như cậu ta vậy, như thế tình lữ trên đời này có thể thành đôi được bao nhiêu?

Chu Châu lần nữa thở dài, "Ta thật sự không biết, tỉnh lại sau lần bị thương này Phi Tuyết liền thay đổi thái độ, ta cũng không biết nguyên nhân."

"Hử? Y tỉnh lại sau khi bị thương?" Dương Sóc nhướng nhướng mày, "Mi liều mình tương cứu sao?" Hình như không đến vậy đi?

"Ngươi khen ngược rồi." Chu Châu không dấu vết liếc mắt về phía xe, "Quên đi, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, chỉ cần kết quả tốt, đây là nhất định rồi."

Dương Sóc ngẫm lại cũng đúng, gật đầu, "Ừ, cũng đúng, kết quả tốt là được rồi."

Chu Châu không nói thêm gì nữa, "Vậy ta lên xe trước, đợi chút nữa ngươi lái xe."

"Được." Dương Sóc gật đầu, "Ta sẽ... nếu như Cố Diễm không có tài xế, nhưng ta nghĩ em ấy sẽ có tài xế." Dù sao đường dài như vậy...

Chu Châu nhẹ gật đầu, "Được, tùy thôi, ta đi trước."

Chu Châu lên xe, bên kia, Cố Diễm cùng cô gái tên Cố Tích cũng đã nói xong.

Cố Diễm đi về phía mình, nhưng khiến hắn vô cùng mất hứng chính là, cô ả kia cũng đến rồi!

Dương Sóc lập tức nheo mắt lại, có điều biểu tình lại che giấu vô cùng tốt, trên mặt còn mang theo chút ý cười.

"Chu Châu lên xe rồi hử?" Cố Diễm nhẹ giọng hỏi, vừa rồi nhìn thấy Dương Sóc luôn nói chuyện cùng Chu Châu.

Hơn nữa biểu tình có chút kỳ quái... cho nên y mới hỏi như thế.

Dương Sóc nhẹ gật đầu, "Ừ, cùng Phi Tuyết lên xe rồi." Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu nhìn về phía Cố Tích sau lưng theo y tới đây, Cố Diễm hiểu được ý của đối phương, nói: "Cô ta lái xe."

Lúc này Dương Sóc vì mới bàn về việc ai làm tài xế mà hết ý kiến, nếu như là cô gái này lái xe, hắn tình nguyện bản thân làm người tài xế kia, vì vậy, Dương Sóc mỉm cười nói: "Hay là đừng, chúng ta thay phiên nhau lái đi."

Cố Diễm dừng một chút, có chút nhíu mày, y lái thì không việc gì, nhưng Dương Sóc lái?

Nói thật, Cố Diễm không nỡ để đối phương mệt mỏi, nhưng mà, nếu Dương Sóc đã nói như vậy, khẳng định có chủ ý của hắn, vì thế, Cố Diễm chỉ khoát tay với Cố Tích, "Cô đi trước đi."

Cố Tích hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là không dấu vết liếc nhìn Dương Sóc một cái. Cố Diễm cũng không phát hiện, bởi góc độ kia y không nhìn thấy, nhưng mà, Dương Sóc trông thấy.

Bởi trông thấy, ánh mắt cô gái kia rất có thâm ý khiến màu mắt Dương Sóc hơi lạnh xuống.

Cố Tích rời đi, Dương Sóc lạnh lùng cong khóe miệng, Cố Diễm thấy vẻ mặt này của đối phương liền ngẩn người, "Làm sao vậy Dương Sóc? Có vấn đề gì sao?"

Dương Sóc nghe giọng Cố Diễm liền đưa mắt nhìn về phía đối phương, sau đó nhàn nhạt hừ một tiếng, "Không có gì."

Nói xong, liền muốn xoay người đi đến bên xe, Cố Diễm sẽ thả đối phương đi như vậy mới là lạ!

Vì vậy, ngay khi Dương Sóc xoay người liền kéo cánh tay đối phương.

"Dương Sóc, anh làm sao vậy? Em... đã làm sai chuyện gì sao?" Cố Diễm có chút luống cuống.

Y có thể cảm giác được, vừa rồi Dương Sóc không vui có hơn phân nửa là nhằm vào y, nhưng y không biết là vì sao.

Nhìn Cố Diễm mặc dù luống cuống, nhưng chỉ là quật cường mím môi, Dương Sóc lập tức mềm lòng.

Cũng có chút hối hận, bản thân tức giận với em ấy làm gì! Biết rõ Cố Diễm sẽ không đặt cô gái kia trong mắt, bất quá là ánh mắt cô ta khiến mình không thích mà thôi, trút giận vào Cố Diễm làm gì!

Thở dài, Dương Sóc hối hận léo Cố Diễm vào trong ngực, "Xin lỗi, chỉ là tâm tình anh có chút không tốt, không có việc gì, không liên quan đến em."

Cố Diễm chớp mắt, nhìn nhìn tay Dương Sóc đặt ở bên hông mình, "Vì sao tâm tình không tốt?"

Dương Sóc mỉm cười lắc đầu, "Cũng không có gì, một chút chuyện nhỏ, được rồi, không nói nữa, có thể xuất phát rồi sao?" Nói xong, nâng tay Cố Diễm lên.

Cố Diễm nhẹ gật đầu, "Ừm, có thể xuất phát, em lái xe trước cho, đợi một chút rồi đổi người."

Dương Sóc mỉm cười, "Như vậy sao được, lần này em là thủ lĩnh đội ngũ, sao có thể làm tài xế, anh lái là được rồi, đợi anh mệt mỏi rồi hãy lo đến chuyện thay người."

Cố Diễm bĩu môi, "Bình thường không cần em làm chủ, bọn họ thường xuyên làm nhiệm vụ, chút chuyện này còn phải tự giải quyết thì còn cần bọn họ làm gì?"

Mặc dù nói vô cùng không khách khí, nhưng cũng là lời thật.

Dương Sóc cười cười, không nói thêm gì nữa, chỉ lôi kéo Cố Diễm đi đến bên xe.

Hai người lên xe, Dương Sóc ngồi trên ghế lái, Chu Châu bỗng nhiên "PHỤT" một tiếng phì cười.

Cố Diễm híp mắt nhìn về phía đối phương, "Làm sao vậy? Cậu cười cái gì?"

Chu Châu mím môi lắc đầu, "Không có không có, đâu cười gì đâu." Nhưng mà biểu tình kia...

Cố Diễm có chút không vui, vừa muốn nói gì, bên kia vang lên tiếng ho khan của Dương Sóc.

"Khụ khụ, Chu Châu, lung tung nói bậy gì đó, không tốt đâu, chúng ta đi thôi."

Rõ ràng cho thấy có chỗ nào đó không đúng, Cố Diễm nhìn biểu tình Dương Sóc dừng một chút, cuối cùng không nói gì.

Chẳng qua là thần sắc hơi quái lạ liên tiếp nhìn về phía Dương Sóc.

Dương Sóc bị nhìn đến da đầu có chút tê dại, chỉ có thể kiên trì cười ha ha, "Diễm, em đừng luôn nhìn anh như vậy, anh đang lái xe đó, đừng để xảy ra tai nạn xe cộ."

Cố Diễm thật sự cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, mà chuyện kỳ quái này Chu Châu biết rõ, bản thân vậy mà lại không biết, nhưng tuyệt đối là về mình, bằng không Chu Châu cũng sẽ không cười!

"Anh không nhìn em sao biết em đang nhìn anh?" Cố Diễm rất kinh điển nói một câu.

Dương Sóc nhất thời bị nghẹn xuống, "Được rồi, em không nhìn anh, là anh đang nhìn em."

Cố Diễm khẽ hừ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, hiển nhiên dự định nhắm mắt dưỡng thần rồi.

Dương Sóc cũng không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay nên chờ đợi lo lắng nữa.

Thần sắc Cố Diễm khiến hắn suy đoán không ra trong lòng em ấy nghĩ gì, nhưng mà để đối phương biết mình ghen tỵ vì một cô gái, hơn nữa còn... khụ khụ, cái kia, quả quyết không hay ho gì!

Trên hai chiếc xe chở người cũng không ít, cho nên đoạn đường này vấn đề giải quyết thây ma không cần phiền toái bọn người Dương Sóc, Dương Sóc chỉ phụ trách lái xe mà thôi.

Chiếc đi đầu tiên là xe bọn người Cố Đông, có bọn họ mở đường ở phía trước, vốn đã có thể giải quyết đại bộ phận thây ma. Chiếc xe thứ hai là xe tải, trên xe tải cũng không ít dị năng giả, đều không phải là ăn chay, thứ ba là bọn người Cố Diễm, cuối cùng lại là một chiếc xe tải.

Cho nên, bọn Cố Diễm đi ở nơi sâu nhất không có đất dụng võ.

Cũng bởi vì dạng này, bọn Cố Diễm rất thoải mái, điều này cũng khiến Dương Sóc nhẹ nhõm hai phần, ít nhất tài xế như hắn chỉ phải chịu trách nhiệm nhìn đường là được. Mặt khác đều không cần quản.

Đoàn xe như vậy trong tận thế vẫn có chút đáng xem, vì vậy, ở phía sau xe còn kéo theo hai chiếc xe khác, có điều chẳng qua là xa xa đi theo, cũng không thể nào tới gần.

Có lẽ không phải người nào cũng đều không có đầu óc, lái xe tải ra đương nhiên là đi sưu tập vật tư.

Cho nên đi theo đoàn xe như vậy... luôn có thể thu hoạch chút ít.

Dương Sóc thông qua kính chiếu hậu trên xe phát hiện xe theo phía sau, vì vậy hỏi Cố Diễm bên người.

"Những cái đuôi kia, không xử lý một chút sao? Tiếp tục như vậy sẽ càng lúc càng nhiều."

Cố Diễm khẽ lắc đầu một cái, "Không cần phải xen vào, chưa tới thời điểm xử lý."

"Được rồi, nếu em đã biết thì không nói nữa." Dương Sóc tiếp tục việc lái xe của hắn.

Buổi tối hôm đó, đoàn xe bọn họ tìm được một khu nhà dân nối liền ngụ lại.

Hai chiếc xe tải lớn đều chạy vào sân trong, sau đó để người thay phiên canh giữ trên xe.

Bọn người Cố Diễm vào trong một sân nhỏ, nơi này có bốn gian phòng.

Cố Diễm cũng Dương Sóc một gian, Liễu Phi Tuyết cùng Chu Châu một gian, Cố Đông Cố Bắc một gian, Cố Tích một gian.

"Cố thiếu, bữa tối nấu xong rồi." Cố Tích xuất hiện trước cửa phòng bọn người Cố Diễm.

Dương Sóc quay đầu, nhàn nhạt nhìn đối phương một cái, Cố Diễm thản nhiên nhẹ gật đầu, "Ừ, ra ngay đây."

Cố Tích cung kính lui ra, Cố Diễm đảo mắt, nhìn thấy ánh mắt Dương Sóc có chút khác thường...

☆, 【065 】: Tình cảm khúc chiết

Edit + Beta: Snail

Cố Diễm có chút hiểu được, Dương Sóc nhìn phản ứng của đối phương lập tức liền biết tình huống không tốt.

Quả nhiên, Cố Diễm mở miệng, "Dương Sóc, tâm tình anh không tốt chắc không phải vì Cố Tích đi?"

Dương Sóc nhất thời cảm giác mình bị nước miếng làm nghẹn, yết hầu bắt đầu khó chịu.

"Khụ khụ." Hắn khô khốc ho khan hai tiếng, nhìn về phía Cố Diễm, biểu tình... ờm, có chút quái lạ.

"Ầy Diễm, em nghĩ nhiều rồi, cô ta chỉ là rễ hành rễ tỏi thôi! Tại sao anh phải vì cô ta mà tâm tình không tốt? Em nghĩ quá nhiều rồi! Được rồi, không nói cái này, chắc chắn em đói bụng rồi phải không? Chúng ta qua đó ăn cơm chiều đi."

Bộ dáng Dương Sóc lúc này nhìn thế nào cũng như đang nóng lòng muốn trốn tránh, Cố Diễm nhướng mày, giống như cười mà không phải cười.

Y cũng hơi hiểu được tiếng cười chẳng hiểu ra sao kia của Chu Châu khi ở trên xe, thì ra là vậy.

Dương Sóc, vậy mà lại ghen tỵ! Ha ha... Cố Diễm phát hiện, bản thân cũng rất muốn cười.

Đồng thời, Cố Diễm càng cảm thấy đáy lòng ấm áp thoải mái vô cùng, Dương Sóc ơi Dương Sóc, anh cũng sẽ ghen tỵ sao?

"Ừm, anh nói cũng đúng, cô ta không tính là thứ gì, anh không thích cô ta vậy để cô ta ít xuất hiện là được rồi."

Cố Diễm nói xong, ánh mắt nhìn Dương Sóc rất nhu hòa.

Trong nháy mắt, Dương Sóc thật không biết mình hẳn là nên cảm thấy xúc động hay nên thế nào nữa, dựa theo đạo lý mà nói, Cố Diễm khiến cô gái đáng ghét kia ít xuất hiện là chuyện tốt, nhưng sao hắn lại cảm giác trên mặt đối phương mang theo ý cười rõ ràng khiến người nhìn thấy không thoải mái như vậy? Chậc chậc, đây thật là...

Nhếch miệng, Dương Sóc ở trên mặt Cố Diễm nhéo một cái, hung dữ trừng mắt nhìn đối phương, "Em rất đắc ý?"

Cố Diễm nhướng mày, nét mặt như cười như không không thay đổi, "Sao em phải đắc ý? Có cái gì hay để đắc ý sao?"

"Hừ!" Dương Sóc hừ hừ một tiếng, lại nhéo mặt Cố Diễm một cái nữa, thẳng đến khi cảm giác mặt đối phương hồng hồng, lúc này mới thỏa mãn ngừng lại, "Không đắc ý thì tốt, Cố Diễm, anh đói, đi thôi."

"Được." Thần sắc Cố Diễm hết sức nhu hòa.

Liễu Phi Tuyết không cần ăn gì, buổi tối hôm nay không ra ngoài, Chu Châu cùng phòng với y, có lẽ cũng rất quý trọng cơ hội khó có được ở chung phòng với đối phương, cho nên hắn cũng không ra ngoài.

Dương Sóc cùng Cố Diễm một chút cũng không lo lắng đối phương sẽ chết đói, vì vậy cũng không đi gọi bọn họ.

Cố Tích ngay khi Cố Diễm vừa ra ngoài liền đến gần, đối phương dù sao cũng là cấp dưới Cố Diễm, cho nên tiếp cận là đương nhiên, hơn nữa đối phương chung quy có thể tìm được cái cớ thỏa đáng.

Nhưng Dương Sóc chú ý tới thần sắc người yêu thân ái nhà mình lạnh một chút, biểu tình lạnh lùng hơn trước.

Quan trọng nhất chính là, bộ dáng xa cách đối với Cố Tích kia.

Sau đó, Dương Sóc vô cùng thoải mái trông thấy trong mắt Cố Tích hiện lên sắc thái thống khổ, hơn nữa sắc mặt tái nhợt không ít.

Hiển nhiên bị Cố Diễm kích thích không nhẹ, hừ hừ, bây giờ mới tốt, đáng đời, con gái thì thế nào, muốn thứ không thuộc về mình sẽ có kết quả như vậy.

Huống chi, Cố Diễm cũng không phải là món đồ, đó là bảo bối của mình... hừ hừ, đáng đời!

Dương Sóc thật sự không muốn thừa nhận bản thân hiện tại dường như rất con nít, nhưng sự thật lại là vậy.

Hơi mím cánh môi, Dương Sóc quyết định tự mình ăn thứ của mình, cô gái kia, thật sự rất không đáng lo rồi.

Khi Cố Diễm tới dùng cơm tâm tình Dương Sóc rất tốt gắp cho đối phương một cái đùi gà trong chén mình.

Hiện tại cũng không phải lúc trước tận thế, một cái đùi gà, đó là xa xỉ cỡ nào, bản thân bên này mặc dù không thiếu thứ như vậy, nhưng cũng không phải rất nhiều, có điều, cho Cố Diễm ăn, đưa cái gì hắn cũng đều cam tâm tình nguyện.

Cố Diễm không muốn nhận cái đùi kia, y còn muốn lấy của mình đưa cho Dương Sóc đó, nhưng nhìn bộ dáng kiên trì của đối phương, nghĩ đến, về phương diện thức ăn dù sao cũng không thiếu, vì vậy cuối cùng Cố Diễm vẫn ăn đùi gà Dương Sóc đưa tới.

Ờm, y cảm thấy thứ Dương Sóc cho so với của mình còn ngon miệng hơn nhiều, con người, quả nhiên là nhân tố tâm lý.

Người yêu cho cái gì đều tốt, ăn thứ gì cũng càng ngon hơn.

Bên này vui vẻ hòa thuận, hơn nữa nhìn vào vô cùng ân ái, bên kia Cố Tích lui xuống hai nắm tay nắm lại thật chắt, ánh mắt cũng bắt đầu u ám, cô không muốn đi xem, nhưng lại tự ngược mà nhịn không được nhìn sang, cuối cùng, chỉ có thể khiến bản thân thống khổ hơn.

Cô thích Cố Diễm, kỳ thực đây không phải là bí mật, rất nhiều người đều biết, những người huấn luyện cùng cô cũng biết,

Nhưng mà, cô đã sớm biết bản thân không có khả năng, Cố Diễm, chưa từng thích mình.

Đối với đối phương mà nói, mình chỉ là thuộc hạ, điểm này, cô đã sớm biết rồi.

Nhưng mà, chuyện tình cảm cũng không phải bạn biết liền có thể đem nó thu hồi lại. Cho nên, cô càng thêm hãm sâu vào... hơn nữa, vui vẻ chịu đựng.

Chẳng qua, khiến cô vô cùng không cam lòng chính là, Cố Diễm không thích mình không sao, người đàn ông cường đại như vậy, cô cũng không cho rằng bản thân có thể xứng đôi với anh, nhưng mà, vì sao, vì sao anh lại thích một kẻ như vậy!

Tên Dương Sóc này ngay từ đầu cô đã xem thường, hiện tại cũng là như thế!

Bất kể là ở phương diện nào, một kẻ tầm thường như Dương Sóc đều không xứng với thiên thần cô thích kia!

Dương Sóc, Dương Sóc! Trong miệng lặp lại cái tên này, Cố Tích hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cố Đông cùng Cố Bắc liếc nhau một cái, Cố Bắc chậm rãi rủ mí mắt xuống, chuyên chú nhìn chằm chằm cái chén trước mặt mình, chẳng qua sắc mặt rất khó coi.

Cố Đông híp híp mắt, cuối cùng, chỉ có thể thở dài trong lòng. Quan hệ của mấy người bọn họ... thật không biết khi nào mới có thể chấm dứt, Cố Bắc thích Cố Tích, trong lòng chỉ có đối phương, Cố Tích hết lần này tới lần khác lại thích thiếu chủ.

Nhưng người như thiếu chủ làm sao sẽ động tình với Cố Tích chứ? Cố Tích, định trước là không chiếm được.

Ha ha, kỳ thực, định trước không chiếm được nào phải chỉ có Cố Bắc cùng Cố Tích? Không phải còn có mình sao?

Bản thân cũng thật đáng buồn, biết rất rõ trong lòng Cố Bắc chỉ có Cố Tích, vẫn là không cách nào buông cậu ấy được.

Chẳng lẽ, đây chính là số mệnh của mấy người bọn họ sao? Định trước đều không có được người mình muốn sao?

Chỉ là, mình có thể chịu đựng, Cố Bắc có thể chịu đựng, nhưng còn Cố Tích? Từ lúc tận thế đến, sau khi thiếu chủ trở về cô ấy dường như càng ngày càng không bình tĩnh, thậm chí còn không có ý che giấu tâm tư bản thân.

Đặc biệt khi thiếu chủ cùng Dương Sóc thân mật bên nhau như vậy, cô ấy lại càng không bình tĩnh.

Thậm chí, thiếu chủ còn muốn mang người kia về Cố gia. Hắn biết, nếu như không phải thích đến không phải người đó thì không được, thiếu chủ nhất định sẽ không đưa Dương Sóc đến Cố gia gặp lão gia tử, dù sao, đó chính là lão gia tử...

Nhưng mà, thiếu chủ không chỉ mang người đến, hơn nữa còn biểu hiện quan tâm như vậy, thậm chí thời điểm lão gia tử cùng người kia nói chuyện liền ở bên ngoài chờ, rất sợ người kia bị tổn thương gì đó. Thiếu chủ đối với người ngoài luôn luôn là thiếu chủ lạnh lùng, nhưng vì người kia có thể làm đến bước này, thiếu chủ như vậy, người khác còn có thể hy vọng sao?

Cố Tích, sợ là trong lòng thiếu chủ không có chút ấn tượng nào, nhiều nhất cũng chỉ là một cấp dưới thực lực không tệ mà thôi...

Khi mấy người tâm tư hỗn loạn, bên kia, Dương Sóc cùng Cố Diễm đã ăn xong cơm tối, Dương Sóc lái xe cả ngày cũng mệt mỏi, cho nên liền đi nghỉ ngơi sớm, Cố Diễm đương nhiên đi theo, dù sao ăn bày mọi chuyện đều có người khác, cũng không cần y quản.

Buổi tối hôm đó cũng không yên ổn, đến mười mấy thể biến dị cao cấp, cấp bậc thực lực đều từ cấp hai đến cấp ba.

Nhưng bọn người Cố Diễm đều không ra tay, nếu những người Cố gia kia ngay cả mấy thây ma này cũng không giải quyết được vậy đừng nói đến sưu tập vật tư lương thực gì đó, lương thực ở Lăng huyện kia cũng không phải bí mật gì, chẳng qua là người tổn thất trước đó thật sự rất nhiều, cho nên bí mật kia dù là bí mật, nhưng người mạo hiểm nơi đó cũng không ít.

Đối với bọn Cố Diễm bên này mà nói, chỉ cần trước khi Lý gia cùng chính phủ và quân đội bên kia lấy được nhóm lương thực kia, vậy đó chính là bí mật. Một buổi tối này, người Cố gia giải quyết toàn bộ thây ma tiến đến, không cần bọn người Cố Diễm ra tay.

Có điều, cũng không phải không có tổn thất, lần này có thể cùng đi đương nhiêu đều là tinh anh Cố gia, mất đi liền không thể lấy lại được, cho nên, đến đêm thứ hai, Cố Diễm cùng Dương Sóc quyết định gác đêm.

Vì thế, ban ngày ngày hôm sau Dương Sóc không lái xe nữa, lái xe là Cố Nam.

Đối với người đàn ông này, Dương Sóc vấn tương đối hài lòng, đối phương tuy hơi trầm mặc ít nói, nhưng làm việc lại rất đáng tin cậy, tính tình cũng không tệ, quan trọng nhất là, ánh mắt hắn nhìn Dương Sóc rất bình tĩnh, một bộ chỉ cần thiếu chủ Cố Diễm thích, hắn liền tuyệt đối tiếp nhận, điểm này khiến người ta thật thích.

Không giống ba người kia, dường như chung quy có chút quái dị, một Cố Tích coi như xong, hai người khác cũng không khiến người yên tâm, cảm giác ánh mắt nhìn mình mang theo chút gì đó...

"Sáng mai có thể đến sao?" Dương Sóc hỏi Cố Diễm bên cạnh đang cùng mình tản bộ.

Hiện tại là buổi tối, bọn họ ngủ ở phụ cận xe tải, bây giờ nói chuyện bởi vì ban ngày đều nghỉ ngơi, cho nên cũng ở xung quanh đi dạo, tận thế dù nguy hiểm, nhưng mà đối với thực lực bọn họ lúc này mà nói, chỉ cần không gặp phải thể biến dị cường đại mạnh mẽ công kích, như vậy liền không coi vào đâu, huống chi, bây giờ Dương Sóc có cái lệnh bài kia, đây chính là thứ tốt, có tác dụng khắc chế đối với thây ma không nói, dù là thể biến dị cao cấp cũng có thể khắc chế chút ít, chỉ là không kịch liệt như thây ma bình thường, quan trọng nhất là, lệnh bài kia có thể cảm nhận được tin tức của thể biến dị cao cấp, chỉ cần chúng nó tới gần, có thể phát hiện ngay!

Cho nên, đánh lén gì đó thì đừng nghĩ, bên này có thể cảm giác được tất!

"Ừm, sáng ngày mai là có thể đến, nếu không phải tình hình giao thông bên này không tốt, xe tải vượt qua cần nghỉ ngơi hồi phục, sáng hôm nay nên đến, chúng ta muộn một ngày rồi." Cố Diễm nói xong, túy ý Dương Sóc nắm tay y, cái loại dắt tay ôn hòa này y rất thích, cho nên, cũng đặc biệt quý trọng thời gian như vậy.

"Cái đuôi phía sau em không có ý định xử lý sao?" Dương Sóc thuận miệng hỏi, có điều trong lòng cũng không mấy để ý.

Nếu Cố Diễm đã biết rõ đằng sau có cái đuôi, xử lý bất quá là chuyện sớm muộn, không cần hắn lo lắng, hắn chỉ là tìm đề tài tâm sự với Cố Diễm mà thôi. Cố Diễm cũng hiểu được ý đối phương, thản nhiên nói: "Không có việc gì, sáng ngày mai rồi nói, hiện tại không cần thiết, hơn nữa em có kế hoạch khác... những người kia, có thể làm bia đỡ đạn một chút."

"Hử?" Dương Sóc có chút ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ý đối phương, "Em nói là để những người kia đều đi? Có điều bằng thực lực bọn chúng nhất định túm chặt không đi, vậy nên, bia đỡ đạn?"

Cố Diễm gật đầu, "Ừ, em có ý nghĩ này, nhưng mà cần trù hoạch thêm. Cặn kẽ vẫn chưa xác định, những tên kia cũng không phải kẻ ngu, nhưng dưới lợi ích trước mặt, khiến bọn chúng mạo hiểm cũng không phải chuyện không thể."

"Có thể xem như chúng ta làm ngư ông sao?" Dương Sóc nghi ngờ nói, cảm thấy không có ý nghĩa gì, có hay không có những người kia xông ở phía trước cũng không sao cả, bởi những tên kia dựa vào không được, tối đa cũng chỉ giải quyết một ít thây ma bình thường cùng thể biến dị cấp thấp, được rồi, thỉnh thoảng cũng có thể giải quyết chút ít cao cấp, nhưng nơi đó cao cấp có rất nhiều!

Cố Diễm khẽ cười, "Bất quá là mượn ánh mắt bọn chúng nhìn xem nơi đó đến cùng nguy hiểm nhiều ít, tại sao lại được xưng là vùng đất chết, hiện tại biết được nơi đó có lương thực cũng không nhiều lắm, đại bộ phận còn tưởng rằng nơi đó có bảo bối gì kia."

"Ha." Dương Sóc cười, "Thế đạo này chỗ nào còn có bảo bối đáng giá!"

"Năng lượng thể." Cố Diễm nhàn nhạt cười, "Có thể đề cao năng lực chính mình, không phải thứ tốt sao?"

"Nói đến cái này, nghe nói địa phương trước đây Liễu Phi Tuyết bố trí kết giới, lão đại hai phe đông tây kia, sau khi mất đi ngọc bội không bao lâu liền bạo thể mà chết, tử trạng còn rất khủng bố." Dương Sóc nhiều chuyện nói.

"Ừm." Cố Diễm nhẹ gật đầu, "Phi Tuyết đã sớm nói đó không phải thứ tốt, Chu Châu cũng vậy."

"Aizzz..." Dương Sóc thở dài, đột nhiên nói: "Cố Diễm, em có phải muốn che giấu thực lực Cố gia không?" Nếu không, cũng không cần dùng đến kế hoạch gì, những người kia, thật sự không có chút tác dụng nào.

Cố Diễm thật sâu liếc nhìn Dương Sóc, gật đầu, "Ừ, khai chiến với Lý gia, lửa sém lông mày, nhưng phải phòng bị bọn chúng liên thủ với quân đội và chính phủ bên kia, mặc dù hiện tại bên kia đã đáp ứng lão gia tử không làm ra động tác, nhưng bọn chúng cũng không phải ngu ngốc, nếu Lý gia bị diệt, như vậy Cố gia sẽ độc đại, quan trọng nhất là, quân đội và chính phủ một khi không thể nói rõ..."

"Cho nên, em lo lắng quân đội và chính phủ bên kia sẽ động tay chân?" Màu mắt Dương Sóc có chút trầm trầm.

Cố Diễm lạnh lùng cười cười, "Không phải là lo lắng, là khẳng định, hiện tại em cũng chỉ chuẩn bị đề phòng trước mà thôi, em sợ quân đội và chính phủ bên kia che giấu thực lực. Một cái Lý gia em cũng không lo lắng, chỉ là, nếu cùng quân đội và chính phủ liên thủ, mà quân đội và chính phủ vẫn luôn có điều giấu diếm... liền tương đối phiền toái rồi."

Dương Sóc nghe vậy thở một hơi thật dài, "Được rồi, anh hiểu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro