Chương 66 - 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, 【066 】: Cưng chiều

Edit + Beta: Snail

Hai người Cố Diễm cùng Dương Sóc tản bộ, mãi cho đến hơn 10 giờ tối mới chui vào trong xe.

Mà một đêm này cũng không yên ổn giống trước, đến khi qua 2 giờ thây ma thỉnh thoảng liền đột kích.

Cố Diễm cùng Dương Sóc cũng không cần người khác động thủ, hai người kề vai chiến đấu, lần lượt đánh lui thây ma tiến công, cứ như vậy, vẫn luôn tiếp tục tới bình minh.

Sáng sớm, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết thức dậy liền nhìn thấy Dương Sóc đang ngáp và Cố Diễm.

Chu Châu nhíu mày, "Một đêm không ngủ?"

Dương Sóc nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, hơi mệt, chúng ta trước ăn điểm tâm, đợi lát nữa thì ngủ một chút."

"Ngủ cũng chỉ có thể ngủ ở trong xe đi?"

"Ừ." Dương Sóc vừa ngáp vừa nhẹ gật đầu, "Các cậu không ăn điểm tâm?"

"Không hề gì." Chu Châu đáp lời, sau đó quay đầu nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, "Phi Tuyết, ngươi muốn ăn gì?"

Liễu Phi Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, "Không cần, ngươi muốn thì đi ăn đi." Dù sao y vốn không cần ăn cái gì, hiện tại cũng không muốn giả bộ nữa.

Chu Châu cười ha ha, "Ta cũng không muốn ăn, Phi Tuyết, vậy chúng ta ra ngoài chút đi, đợi thời điểm xuất phát lại trở về là được." Hắn vẫn là muốn cùng Phi Tuyết của hắn ở chung nhiều hơn chút!

Liễu Phi Tuyết sao cũng được nhẹ gật đầu, sau đó Chu Châu liền rất vui vẻ đi theo.

Dương Sóc nhìn dáng vẻ hai người có chút phát hiện, tiếp đó nắm tay Cố Diễm đi vào bên trong.

Điểm tâm chính là mì, Dương Sóc cùng Cố Diễm đều ăn một tô lớn, đến cuối cùng Dương Sóc cũng cảm thấy mình ăn quá no rồi.

Cơm nước xong xuôi, khi ra ngoài thì Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết quả nhiên cũng trở về.

Lên đường, Dương Sóc tựa trên vai Cố Diễm an an ổn ổn ngủ.

Cố Diễm khẽ nghiêng đầu xuống, nhìn dung nhan Dương Sóc khi ngủ, trong lòng rất yên bình.

Dưới loại an tĩnh này, đoàn người bọn họ rốt cục đến Lăng huyện.

Thời điểm xe dừng lại, Dương Sóc cùng Cố Diễm gần như đồng thời mở mắt.

Hai người và bọn Chu Châu cùng nhau xuống xe, đột nhiên, Dương Sóc dừng bước.

Cố Diễm nghi hoặc nhìn về phía đối phương, "Làm sao vậy?" Đang êm đẹp sao lại không đi nữa?

Dương Sóc khẽ cười cười, "Dường như gặp người quen rồi."

"Người quen?" Cố Diễm nhướn mày, sau đó thuận theo ánh mắt Dương Sóc nhìn sang, quả nhiên là người quen...

"Muốn đi chào hỏi không?" Cố Diễm hỏi Dương Sóc, đối với mấy người kia y không để ý lắm.

Dương Sóc nghĩ nghĩ, cười, "Được, nếu đã đụng phải ở đây, chung quy muốn đi qua gặp một chút, lúc trước bọn họ cũng không nói sẽ đến đây... cho nên xuất hiện ở nơi này vẫn khiến người ta rất hiếu kỳ."

Có quyết định, Cố Diễm cùng Dương Sóc liền đi về phía kia.

Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đồng thời nhíu mày, nhưng không đi cùng.

Mà bên kia, khi Hồ Lâm nhìn thấy Dương Sóc cùng Cố Diễm chân mày cũng nhướn lên, bởi không ngờ tới lại đụng phải bọn họ ở chỗ này, so với trước đó không lâu, hiện tại Hồ Lâm có chút cải biến.

Dường như càng thêm trầm ổn, hơn nữa quan trọng nhất là... lúc trước bọn họ có bốn người, nhưng hiện tại chỉ còn ba người! Hồ Lâm, Trương Phong, Trương Tường đều ở đây, người duy nhất không ở kia...

Xem ra, là vĩnh viễn không đến được rồi...

Dương Sóc cùng Cố Diễm đương nhiên sẽ không bóc lên vết sẹo của người khác, vì vậy chỉ cười đi tới.

"Thật sự là trùng hợp, không ngờ lại đụng phải ở chỗ này." Dương Sóc mỉm cười.

Hồ Lâm cũng khẽ cười cười, "Đúng vậy, thật trùng hợp..."

"Các cậu không phải đi bên kia sao? Tại sao lại ở chỗ này?" Dương Sóc ngược lại trực tiếp hỏi.

Hồ Lâm nhàn nhạt cười cười, "Xảy ra một vài chuyện... quên đi, không đề cập tới cũng được. Còn các cậu? Sao lại tới đây? Không phải đến thành phố J sao?"

"Đúng là vậy, đến đây chỉ là làm việc." Dương Sóc nói xong, liếc nhìn về phía đoàn xe Cố gia bên kia.

Hồ Lâm theo ánh mắt Dương Sóc nhìn sang, hơi dừng một chút, "Đoàn xe... các cậu?"

Dương Sóc gật đầu, chỉ chỉ Cố Diễm, "Nhà em ấy."

Nhà cậu ta? Vậy mà lại là trong nhà? Đã sớm biết hai người này không đơn giản, không nghĩ tới...

Ánh mắt Hồ Lâm có chút lóe lóe, đột nhiên nói: "Tôi có thể mạo muội hỏi mục đích tới đây của các cậu không?"

"Thứ có thể hấp dẫn chúng tôi ở nơi này cũng không nhiều." Dương Sóc mỉm cười, chợt nói: "Cậu hỏi như vậy... thật ra là có ý gì? Chúng ta đã từng hợp tác qua, nếu có thể giúp được cái gì, bọn tôi nhất định sẽ không keo kiệt." Dương Sóc nói lời này có chút dáng vẻ thật lòng thật dạ.

Hồ Lâm híp híp mắt, nắm đấm trong tay có chút chặt, sau đó như là đã quyết định được, nói: "Các cậu lái hai xe tải lớn tới đây, vì, e là chỗ lương thực đó đi?"

Những lời này, đúng là khiến Cố Diễm cùng Dương Sóc đều híp mắt lại, "Xem ra, cậu ngược lại biết không ít."

Hồ Lâm nhàn nhạt cười cười, "Bọn tôi ở nơi đó tổn thất một người anh em, đương nhiên biết không ít."

Một người kia, quả nhiên là tổn thất rồi...

Dưới đáy lòng Dương Sóc khẽ thở dài một hơi, "Chúng tôi minh bạch, tình huống nơi đó các cậu biết được bao nhiêu?"

Hồ Lâm bình tĩnh nhìn đối phương, "Tôi sẽ đem tất cả những chuyện chúng tôi biết được nói cho các cậu, tôi chỉ có một yêu cầu."

"Cậu nói đi." Dương Sóc lập tức nói, chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, hắn đều đáp ứng.

"Chúng tôi muốn cùng theo vào, mà tinh hạch của con thây ma cấp bốn bên trong, chúng tôi muốn."

"Thây ma cấp bốn?" Dương Sóc sững sờ, sau đó thần sắc bắt đầu ngưng trọng, "Cậu ta... cũng là bởi vì con thây ma cấp bốn kia?" Chỉ có như vậy, Hồ Lâm mới có thể đưa ra yêu cầu như thế.

Tinh hạch thây ma cấp bốn đúng là rất nhiều người muốn có, mà bọn người Hồ Lâm hiện tại còn chưa có năng lực giết chết thây ma kia, việc này còn cần bọn Cố Diễm động thủ, Cố gia giải quyết thây ma, tinh hạch lại phải đưa cho bọn Hồ Lâm, không phải ai cũng đồng ý đâu!

"Không sai, hợp tác này là chúng tôi chiếm lợi, nhưng tin tức của chúng tôi sẽ không khiến các cậu hối hận. Chỗ đó, chúng tôi đi sâu vào, thứ biết được tuyệt đối nhiều hơn người khác, có thể tránh được rất nhiều thương vong!"

"Được, thành giao." Nói lời này không phải Dương Sóc mà là Cố Diễm, Dương Sóc chỉ mỉm cười.

Sau khi đàm phán tốt, ba người bọn Hồ Lâm liền đi theo Cố Diễm đến đoàn xe bọn họ.

Chu Châu nhìn thấy mấy người trở về, nhướn mày, khi Dương Sóc lên xe thì hỏi: "Sao lại mang về đây rồi?"

Dương Sóc nói lại chuyện vừa rồi một lần, Chu Châu nhướn mày, "Chỉ là thây ma cấp bốn?"

Dương Sóc nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Sợ là không chỉ vậy, có khả năng thây ma cấp bốn bên trong không ít!"

"Ừ, em cũng đoán vậy, hơn nữa... có thể còn có thây ma cao hơn cấp bốn tồn tại." Cố Diễm nói.

Liễu Phi Tuyết vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mở mắt ra, "Trực tiếp đến đó?"

"Ừ, vốn nên dừng một chút, nhưng hiện tại có thể trước đến đó rồi thảo luận tiếp." Cố Diễm nói xong, liếc mắt về phía Chu Châu "Đợi lát nữa còn cần các cậu hỗ trợ."

Chu Châu cong khóe miệng, "Đến đây là để hỗ trợ, đừng ngại."

Dương Sóc nghe lời này cười lên, "Vậy bọn ta mới có thể nhẹ nhõm nhiều."

Chu Châu cười nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, "Đợi chút nữa Phi Tuyết có tiến vào không?"

Liễu Phi Tuyết nhàn nhạt nhẹ gật đầu, "Ừ, cùng vào nhìn một chút là được."

Vị trí kho lúa tương đối gần vùng ngoại ô, hơn nữa đồng ruộng phụ cận cũng khá nhiều.

Liếc mắt nhìn sang, bên trong đồng ruộng rất nhiều thây ma du đãng, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện những thây ma kia không phải du đãng không có quy luật, trên thực tế, chúng nó có quy luật nhất định!

Nhìn kỹ sẽ nhận ra chúng dường như vây quanh một nơi... mà chỗ đó...

Dương Sóc híp mắt lại, "Hồ Lâm, nơi đó là nhà kho?"

"Ừ, chếch xuống dưới chút, nơi này nhìn cũng không rõ ràng, đồng ruộng bên kia địa thế hơi lõm, phải tới gần chút mới có thể nhìn rõ hơn. Hơn nữa phải đi xuống." Hồ Lâm không có nửa phần giấu diếm.

Trương Tường nói: "Tôi có thể ở phía trước dẫn đường." Đây cũng là chuyện phải làm.

Dương Sóc nhìn về phía Cố Diễm, "Hiện tại động thủ?" Mặc dù người đã đến nơi, nhưng hắn cảm giác Cố Diễm không nên động thủ nhanh như vậy mới đúng, mặc dù có Hồ Lâm, nhưng đây là tận thế!

Chẳng lẽ có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm một người? Huống chi dù cho có thể tín nhiệm, cũng cần trù hoạch đi?

Quả nhiên, Cố Diễm lắc đầu, "Không vội, thời gian còn sớm, có thể chờ một chút."

Dương Sóc mơ hồ nhìn về đoàn xe phía sau, những người kia còn chưa giải quyết, Cố Diễm tính toán lợi dụng rồi sao? Như vậy, nhất định đã nghĩ xong?

"Hiện tại không đi?" Hồ Lâm nhướn mày, hiện thời điểm này phải nói là không tệ? Cũng không thể đợi đến tối... như vậy sẽ nguy hiểm hơn nhiều.

Cố Diễm muốn chờ đến tối là không thể nào, có điều buổi tối không có khả năng không có nghĩa là ban ngày không được, chẳng qua là hiện tại ban ngày không cần thiết mà thôi, những người kia, nếu đã một đường tới đây, như vậy cũng nên lưu lại thứ gì đó.

"Hôm nay nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại nói." Cố Diễm nói, sau đó phất tay về phía Cố Đông bên kia.

Đối phương không hổ là thuộc hạ Cố Diễm, còn có lẽ là tri âm, Cố Diễm chỉ phất phất tay hắn liền hiểu được ý đối phương, sau đó lập tức đi xử lý.

Hai chiếc xe tải nghỉ ngơi ở ruộng lúa ven đường, xe việt dã phân ra trước sau vây xe tải vào giữa.

Bọn người Hồ Lâm cũng trở về xe chính mình, nếu hôm nay đã không cần hành động, vậy đương nhiên chỉ cần nghỉ ngơi rồi.

Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết chưa trở về xe, hai người đã tiêu thất vô tung.

Dương Sóc cũng không có hứng thú với chuyện bọn họ đi nơi nào, dù sao chỉ cần thời điểm làm việc bọn họ có mặt là được.

Lúc khác, bọn họ muốn tự do hoạt động cái gì, đương nhiên không có vấn đề!

Vì vậy, trên xe Cố Diễm bên này chỉ còn lại hai người y và Dương Sóc.

Dương Sóc kéo Cố Diễm nằm xuống, "Mệt mỏi rồi, ngủ một lát đi."

Cố Diễm gật đầu, "Ừm, ngủ một lát." Y sao lại không thương tiếc Dương Sóc mệt mỏi.

Dương Sóc nhắm mắt lại, cùng Cố Diễm ngủ bên nhau. Hơn nữa ngón tay che lại tầm mắt Cố Diễm, khiến đối phương theo đó nhắm nghiền hai mắt. Cố Diễm như hắn mong muốn, khóe môi khẽ cong.

Một giấc này hai người ngủ rất ngon, lúc mở mắt ra đã là chạng vạng tối.

"A... bụng thật đói!" Dương Sóc vừa mở to mắt liền ôm bụng kêu đói.

Cố Diễm cười vuốt vuốt bụng cho đối phương, "Để em nhìn xem có phải đói dẹp bụng rồi không?"

Dương Sóc hăng hái, làm bộ đáng thương nhìn đối phương, "Không phải như vậy sao? Nhìn chút đi, dẹp cả rồi nè!"

"PHỤT..." Cố Diễm buồn cười cười ra tiếng, Dương Sóc nhìn mà bất mãn, kéo người qua hung hăng hôn một cái.

"Em cũng dám cười nhạo anh! Thật quá đáng! Anh muốn trừng phạt em!" Dương Sóc hung dữ nói xong, sau đó hôn lên mặt Cố Diễm một cái, lại nhéo một cái, nhéo đến hiện ra dấu vết hồng hồng luôn rồi.

Nhìn nhìn, Dương Sóc nhất thời lại đau lòng, vội vàng vuốt vuốt cho đối phương, "Dùng sức quá, đau không?"

Cố Diễm cười lắc đầu, "Không đau, chút sức lực ấy của anh chỉ gãi ngứa cho em thôi."

"Hừ." Dương Sóc hừ một tiếng, biết là Cố Diễm cưng chiều mình, vì vậy kéo đối phương đứng lên, "Cơm tối muốn ăn gì? Có muốn ăn chút thịt động vật không?"

Cố Diễm nhướn mày, "Thế nào, anh muốn ra ngoài đi săn?" Nếu là thịt nướng... cũng không tệ!

Dương Sóc gật đầu, "Đúng vậy, lâu rồi không ăn thịt nướng, anh làm cho em ăn, dù sao buổi tối cũng không có chuyện gì." Những ngày này đều bôn ba, Cố Diễm rất mệt mỏi, không phải vì chuyện này cũng là chuyện kia, vì thế cũng nên khao bản thân một bữa... dù sao với thực lực bọn họ bây giờ, đi săn cái gì cũng không cần quá lo lắng.

"Được!" Đối với Dương Sóc yêu cầu Cố Diễm chắc chắn sẽ không cự tuyệt, y hận không thể cưng đối phương lên tận trời, vì vậy mỉm cười đáp ứng, "Chúng ta cùng đi."

"Đó là đương nhiên!" Một mình hắn đi cũng không sao, nhưng khiến Cố Diễm lo lắng thì không tốt!

Hắn đúng là tình nhân hợp cách!

☆, 【067 】: Hàn Triều

Edit + Beta: Snail

Kỳ thực Dương Sóc đúng là chưa từng tự mình chân chính đi săn, ngoại trừ đoàn đội.

Lúc này đây, chỉ hai người hắn và Cố Diễm ra ngoài, với lại con mồi mục tiêu tương đối nhỏ chút, không cần những thứ quá lớn kia, vậy nên khá dễ tìm được.

Dương Sóc nhìn trúng mục tiêu là một con hoẵng, phải nói, thứ này tương đối khó tìm, nhất là khi tận thế đến, trong đám động vật cạnh tranh cũng rất lớn, mày ăn tao tao ăn mày, con hoẵng này thoạt nhìn cùng lắm là biến dị cấp hai mà thôi, bắt nó không khó.

Khiến bọn Dương Sóc ngoài ý muốn chính là tốc độ con hoẵng này rất nhanh, khi chạy còn rất quen thuộc địa hình.

Cho nên, để bắt được nó, hai người Dương Sóc cùng Cố Diễm thật sự phải hao phí chút thời gian.

"Diễm, ăn một mình là hành vi không tốt, chúng ta ăn ở bên ngoài xong rồi hãy về."

Tránh cho khiến những người kia nhìn mà thèm! Vẫn là ăn bên ngoài xong rồi trở về tốt hơn.

Cố Diễm đương nhiên sẽ không phản đối, cười gật đầu, "Được, anh nướng cho em ăn?"

"Đương nhiên, để em nếm thử tay nghề của anh." Dương Sóc vỗ vỗ ngực chính mình, một bộ dáng tất cả giao cho anh... Cố Diễm nhìn, ý cười bên khóe môi càng thêm rõ rệt.

Nói bắt tay vào làm liền bắt tay vào làm, bên trong không gian có đồ gia vị, Dương Sóc nướng cho Cố Diễm ăn đương nhiên sẽ không keo kiệt mấy thứ đó.

Không đầy một lát, trong không khí liền lan ra mùi thơm nồng đậm.

"Wow, thơm quá đi..." Bỗng nhiên, một giọng nam truyền đến, còn kèm theo âm thanh nuốt nước miếng.

Cố Diễm cùng Dương Sóc nhất thời đều rùng mình, bởi trước khi chàng trai này xuất hiện bọn họ căn bản không cảm giác được phụ cận có người! Đừng nói chi là, người kia còn cách bọn họ gần như vậy!

Cố Diễm cùng Dương Sóc đồng thời đứng lên, đề phòng nhìn về phía chàng trai bỗng nhiên xuất hiện.

"Cậu là ai!" Dương Sóc híp mắt hỏi, sau đó không dấu vết quan sát chàng trai.

Toàn thân chàng trai mặc một bộ quần áo hưu nhàn thoạt nhìn rất mỏng, bên trong nhiều lắm là một bộ y phục, nhưng trạng thái tinh thần rất tốt, nhìn không ra anh ta có chút cảm giác lạnh nào.

Mà diện mạo chàng trai coi như anh tuấn, rất đoan chính, hấp dẫn người nhất chính là tai trái chàng trai có một chiếc bông tai hình con mắt màu lam*, loại đồ vật như bông tai này trước tận thế rất nhiều người đều có.

Nhưng thứ không thể ăn cũng không thể dùng gì đó sau tận thế thì không có người sử dụng nữa.

Mà bông tai trên lỗ tai chàng trai này thoạt nhìn lại không đơn giản giống vậy.

Bảo thạch màu lam kia vô cùng đẹp đẽ, xinh đẹp lại chói mắt, hơn nữa nhìn sang... không giống như bông tai bình thường!

Không biết vì sao, chiếc bông tai kia, khiến người nhìn vào trong mắt cảm thấy đặc biệt... kiêng kị!

Ánh mắt Cố Diễm đảo qua trên chiếc bông tai kia, sau đó chậm rãi nhận định.

Chàng trai giống như hoàn toàn không phát hiện Cố Diễm cùng Dương Sóc đề phòng, vô cùng tự nhiên ngồi xuống đối diện hai người.

Sau đó, toàn bộ cái mũi chàng trai đều tập trung trên người con hoẵng.

"Thơm quá đi! Thật là thơm quá đi! Các cậu cho tôi ăn một ít đi, tôi chỉ cần một ít là được."

Chàng trai liếm mép đòi hỏi, sau đó đáng thương nhìn con hoẵng trước mặt.

Cố Diễm cùng Dương Sóc liếc nhau một cái, sau đó, Cố Diễm thản nhiên nói: "Lấy năng lực của cậu ở tận thế cũng không thiếu thức ăn đi?"

"Đúng vậy." Dương Sóc cũng phụ họa nói: "Nhìn bộ dáng ngài đây thân thủ rất tốt, thật sự không giống kẻ không lấy được thức ăn..."

Chàng trai nghe vậy càng làm ra vẻ đáng thương, "Tôi có thể bắt được con hoẵng, nhưng mà không biết làm! Các cậu phải biết, không biết làm thức ăn thực sự là rất đau khổ, miệng tôi lại tham ăn, các cậu suy nghĩ chút đi, đau khổ lắm luôn đó! A, cái này thật quá thơm, quá thơm rồi! Cho tôi ăn một chút đi."

Thật sự là chưa từng gặp qua người ham ăn như vậy, khóe miệng Dương Sóc giật giật, không nói nên lời.

"Có được không, tôi chỉ ăn một chút, một chút là tốt rồi, bằng không tôi bắt cho các cậu thêm hai con nữa nha."

Dương Sóc như cười như không cho đối phương một ánh mắt, "Thức ăn chúng tôi có thể tìm được, chủ yếu là công sức nướng nó đi? Có điều cậu muốn ăn cũng không phải không được..."

"Hử?" Mắt chàng trai sáng lên, "Thật sao? Cậu có điều kiện gì?"

"Vừa rồi chúng tôi đều không cảm giác được cậu ở đây, cậu có biện pháp gì che giấu tốt như vậy?"

"Cái này sao..." Chàng trai chớp mắt nhìn, có chút phiền não cào cào mái tóc rối bời của mình.

"Kỳ thực tôi cũng không biết, tôi chỉ biết đó xem như bản năng!"

"Bản năng?" Dương Sóc nhướn mày, "Có ý gì?"

Chàng trai chỉ chỉ thân thể chính mình, "Không biết nữa, có thể là khí tức của tôi tương đối nhạt, cho nên không để người phát hiện? Bằng không cũng không có giải thích khác!"

Không có giải thích khác... khóe miệng Dương Sóc lần nữa giật giật, "Vậy, dị năng của cậu là gì?"

"Dị năng..." Chàng trai lần nữa chớp mắt nhìn, "Các cậu nói là cái này sao?"

Nói xong, đầu ngón tay chàng trai toát ra một ngọn lửa. Ngọn lửa kia không phải màu đỏ cũng không phải màu da cam mà là màu trắng nhạt!

Mặc dù là màu trắng nhạt, thoạt nhìn giống như tùy thời đều có thể dập tắt, nhưng mà, nhiệt độ kia lại rất nóng bỏng.

Dương Sóc và Cố Diễm chỉ đến gần đã cảm thấy thân thể như bị đốt cháy.

Cố Diễm cùng Dương Sóc liếc nhau, ánh mắt lộ ra vẻ kinh dị, "Đây là lửa gì, sao nhiệt độ lại cao như vậy?" Dương Sóc hỏi, vẻ mặt kinh ngạc không che giấu.

"Chính là ngọn lửa đó!" Chàng trai giống như hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời Dương Sóc, "Ngọn lửa của tôi chính là như vậy đó! A, trước đừng nói cái này, nướng chín rồi kia, chúng ta ăn đi!"

Dương Sóc có chút buồn cười, "Ừ, ăn đi, cậu muốn ăn bộ phận nào?"

"Đương nhiên là đùi!" Mặc dù nói như vậy, nhưng chàng trai không tự mình động thủ, chẳng qua là trơ mắt nhìn Dương Sóc, sau đó lại nhìn Cố Diễm, đáy mắt in đầy hai chữ 'muốn ăn'.

Dương Sóc nhìn rồi nở nụ cười, "Được, cậu ăn đi, muốn ăn thì tự mình xé."

Chàng trai nghe vậy lập tức không khách sáo, Cố Diễm cùng Dương Sóc cũng bắt đầu ăn.

Đương nhiên, Cố Diễm đều được Dương Sóc hầu hạ, như rất sợ đối phương ăn không thoải mái vậy.

Hai người ăn xong, à, không, là ba người ăn xong, chàng trai thỏa mãn vuốt cái bụng ăn quá no của mình.

"A, ăn quá ngon, thật sự là rất lâu rồi không ăn thức ăn ngon như vậy! Quá thoải mái rồi!"

"Còn chưa biết cậu tên là gì?" Sau khi ăn xong, Dương Sóc như nhớ tới cái gì nói.

Chàng trai "A" một tiếng, không ý tứ cười cười, "Đúng vậy, quên mất tiêu, tôi tên là Hàn Triều."

"Tôi tên Dương Sóc, đây là bạn đời của tôi, Cố Diễm." Dương Sóc cũng tự giới thiệu.

"Bạn đời?" Đàn ông, Hàn Triều ngẩn người, "Cậu nói là, quan hệ các cậu là người yêu?"

Dương Sóc mỉm cười gật đầu, "Không sai, thế nào, rất kinh ngạc sao?"

Hàn Triều ấp úng lắc đầu, "Không... không phải kinh ngạc, tôi chỉ là không hiểu, chẳng lẽ, đàn ông cùng đản ông cũng có thể làm người yêu sao?"

Dương Sóc nghe lời này cười ha ha, cảm thấy người kia thật không phải đơn thuần bình thường, nếu như không phải giả bộ, như vậy hoàn cảnh cuộc sống trước kia của người này có phải rất đơn thuần không!

"Vì sao không thể? Đàn ông cùng đàn ông yêu nhau, đàn ông cùng phụ nữ yêu nhau trước kia đã là bình thường, đừng nói chi hiện tại, chỉ cần mọi người sống tốt, yêu mến lẫn nhau, vậy chẳng phải đã đủ sao?"

"Vậy là đủ rồi sao?" Sắc mặt Hàn Triều khẽ biến, cũng không biết nghĩ tới điều gì.

Nhìn bộ dáng này, rất giống như kẻ khốn khổ vì tình, cũng có lẽ là lời Dương Sóc nói kích thích anh ta quá lớn.

Có điều bất kể như thế nào, bọn người Dương Sóc không phải anh trai tri kỷ, cho nên cũng không quan tâm lắm.

Trôi qua chốc lát, sắc trời đều đã tối, bọn người Dương Sóc cũng phải về rồi.

Hàn Triều rất không nỡ mà nói: "Các cậu phải đi rồi! Muốn đi đâu vậy!"

Dương Sóc chỉ chỉ một phương hướng, "Chúng tôi có một đoàn xe ở bên kia, cho nên phải trở về đó."

"Các cậu nói là các cậu còn rất nhiều đồng đội sao?" Ánh mắt Hàn Triều hơi sáng ngời.

"Đúng vậy." Dương Sóc cười gật đầu, "Nơi đó còn rất nhiều người, cho nên chúng tôi phải đi rồi."

"Vậy có thể cho tôi đi theo các cậu không? Dù sao các cậu nhiều đồng đội như vậy, cũng không quan tâm nhiều thêm một người như tôi đi? Tôi không có nơi để đi, đi theo các cậu được không?"

Khóe miệng Dương Sóc giật giật, tại sao ai đến cũng muốn đi theo bọn họ? Dương Hải lúc trước cũng vậy, Hàn Triều hiện tại cũng vậy... hơn nữa người này không phải người bản xứ ở đây? Xác định?

"Vậy trước kia cậu ở chỗ nào?" Dương Sóc hỏi.

Hàn Triều chép miệng, "Tôi cũng... mới đến không bao lâu, thứ gì cũng thay đổi, tôi cứ dạo chơi khắp nơi như vậy, cho đến bây giờ... Các cậu yên tâm, tôi cũng sẽ không toi công đi theo các cậu, đánh thây ma gì đó tôi làm rất tốt, các cậu chỉ cần cho tôi ăn ngon là được!"

E là nửa câu sau cùng mới là quan trọng nhất đi! Dương Sóc không nói gì nhìn Cố Diễm một cái, hỏi thăm ý đối phương. Mà Cố Diễm chỉ đạm mạc nhẹ gật đầu, ý là để anh ta đi theo cũng không sao.

Vì vậy, Dương Sóc đáp ứng, "Được, cậu có thể gia nhập chúng tôi, nhưng cậu phải tuân thủ hứa hẹn, khi đoàn xe chúng ta gặp nạn cậu phải hỗ trợ, hơn nữa không được phản bội!

"Đây là khẳng định!" Hàn Triều trịnh trọng gật đầu, "Các cậu yên tâm, Hàn Triều tôi tuyệt đối không phải tiểu nhân!"

Dương Sóc mỉm cười, "Được, vậy chúng ta cùng đi."

Vì vậy, hai người ra ngoài, lúc trở về liền có thêm một người.

Trở lại đoàn xe, Cố Diễm cùng Dương Sóc vốn định tùy ý tìm một chiếc xe an bài cho Hàn Triều, không ngờ đối phương lại muốn đi theo bọn họ, dù sao trong xe cũng có chỗ ngồi xuống, hai người cũng không cự tuyệt.

Vì thế, Hàn Triều liền theo họ đến xe kia, có chút ngoài ý muốn là Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đã trở lại, lúc này hai người đang ngồi trên xe.

Khi Hàn Triều xuất hiện Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đồng thời nhìn sang, ánh mắt lóe lên.

Dương Sóc nhìn phản ứng này của hai người liền biết có gì đó, nhướn mày, "Làm sao vậy?" Người hỏi đúng là Dương Sóc.

Chu Châu bình tĩnh nhìn Hàn Triều, "Tu chân giả?"

Tu chân giả... ba chữ kia vừa ra khỏi miệng Cố Diễm cùng Dương Sóc đều ngẩn người, "Tu chân?"

Thế giới này thật đúng là huyễn huyễn, thậm chí ngay cả tu chân cũng xuất hiện sao?

"A... các cậu làm sao biết?" Hàn Triều hết sức kinh ngạc nhìn Chu Châu cùng Phi Tuyết.

Ánh mắt Chu Châu hơi híp lại một chút, "Đương nhiên là nhìn ra rồi, đầu năm nay... tu chân cũng không nhiều lắm."

"Đúng vậy." Giọng Hàn Triều có chút mất mát, "Đích xác không nhiều, các cậu cũng là tu chân giả phải không? Nhưng mà tôi không cảm giác được khí tức tu chân từ trên người các cậu!"

Chu Châu hơi mím môi, thản nhiên nói: "Đúng là không có khí tức tu chân, bởi công pháp của bọn ta chưa xem là tu chân chân chính." Nói xong, Chu Châu liếc nhìn Liễu Phi Tuyết bên cạnh.

Ánh mắt Liễu Phi Tuyết đã ở trên người Hàn Triều, luôn không dễ dàng mở miệng, y đột nhiên nói: "Công pháp tu luyện của ngươi không phải một mình đi?"

Người bên ngoài có lẽ không hiểu lời này có ý gì, nhưng Hàn Triều nghe xong liền minh bạch, sắc mặt anh ta lập tức biến đổi, màu mắt cũng bắt đầu u ám.

Chu Châu khó hiều nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, "Phi Tuyết? Công pháp của hắn có gì đặc biệt sao?"

Liễu Phi Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, "Không có gì..." Bộ dáng không muốn nói thêm nữa.

Hàn Triều thở dài, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên âm thanh cảnh báo phía trước vang lên, đó là... có người động thủ! Người nào vậy mà buổi tối lại đến kho lương! Muốn chết!

☆, 【068 】: Người đặc thù

Edit + Beta: Snail

Âm thanh cảnh báo vang lên, Cố Diễm cùng Dương Sóc liếc nhau một cái, sau đó chạy về phía trước.

Đằng trước kia, Cố Đông cũng chạy tới, đến chỗ Cố Diễm liền dừng lại, báo cáo, "Thiếu chủ, là một trong những đội đi theo phía sau."

Cố Diễm nhẹ gật đầu, "Sao bọn họ lại nghĩ lúc này đi kho lương."

"Không biết, cũng không hiểu dây thần kinh não của tên nào xảy ra vấn đề." Cố Đông xùy cười một tiếng.

Đêm hôm khuya khoắt đi qua đó, thật sự là dây thần kinh não có vấn đề!

Ánh mắt Cố Diễm nhìn về phía đồng ruộng xa xa, mà Dương Sóc đứng bên cạnh y phát ra tiếng kêu nhẹ.

Cố Diễm lập tức nhìn sang, "Thế nào, có vấn đề?"

Dương Sóc nghĩ nghĩ, liếc nhìn Cố Đông, vẫn nói ra: "Anh phát hiện đồng ruộng bên kia có biến."

Kỳ thực theo lý mà nói, đêm khuya cùng với địa thế đồng ruộng, hắn không nên thấy được tình huống bên kia.

Nhưng hiện tại hiển nhiên thân thể hắn giống như xảy ra chút vấn đề, sau khi lấy được lệnh bài kia, tố chất thân thể hắn tốt hơn nhiều so với lúc đầu, các phương diện như thị lực càng như vậy.

Cũng vì thế, hắn có thể nhìn thấy tình huống bên kia đồng ruộng! Phải biết rằng, nơi này và bên kia có khoảng cách không nhỏ nha!

"Có biến?" Cố Diễm hơi hơi dừng một chút, "Tình huống thế nào?"

"Có người cùng thây ma... bọn chúng giống như đi cùng nhau!" Thời điểm nói những lời này Dương Sóc có chút chần chờ.

Bình thường mà nói, người ở trong bầy thây ma cũng không phải không được, nhưng mà, hữu hảo đi cùng nhau?

Điều này vô cùng không bình thường rồi! Cho nên, lúc nói hắn mới có thể chần chờ như vậy.

"Sao?" Cố Diễm nghe vậy nhướn mày, cũng thấy kinh ngạc, "Người và thây ma đi cùng nhau?"

Dương Sóc khẽ cười khổ, "Thoạt nhìn hình như là vậy, nhưng mà.... tình huống thực tế đến tột cùng xảy ra chuyện gì, dù sao nơi này cách hơi xa, anh cũng không xác định."

Cố Diễm nghĩ nghĩ, nói với Cố Đông: "Yên lặng theo dõi kỳ biến."

Cố Đông nhận lệnh rời đi, sau đó Cố Diễm cùng Dương Sóc đi về phía Chu Châu bên kia.

"Xảy ra chuyện gì?" Đến nơi Chu Châu liền hỏi, ánh mắt tìm tòi trên người Dương Sóc, "Mắt của ngươi..." Hắn hơi ngẩn người.

Đừng nói Chu Châu ngẩn người, Dương Sóc cũng ngẩn người, chẳng hiểu ra sao sờ lên mắt mình, "Mắt ta làm sao? Có vấn đề gì không?"

Chuyện liên quan đến Dương Sóc, Cố Diễm lập tức nhìn sang, nhưng theo đó y cũng hung hăng nhíu mày, lúc nãy quá mờ, cho nên trong thời gian ngắn y cũng không phát hiện, nhưng hiện tại mới phát hiện trong mắt Dương Sóc vậy mà lóe ra ánh sáng màu vàng nhạt! Thoạt nhìn rất khác so với người bình thường!

"Dương Sóc, mắt anh..." Sau khi Cố Diễm sững sờ, vẻ mặt cũng biến đổi.

Dương Sóc nghe vậy liền biết chỗ nào khác thường, hắn sờ lên mắt chính mình, nhíu mày, "Mắt anh đến cùng làm sao vậy? Xảy ra vấn đề gì sao?"

"Màu vàng." Cố Diễm lắp bắp nói, "Có ánh sáng màu vàng... Chính anh không phát hiện sao?"

Dương Sóc nghe vậy lắc đầu, "Không có! Anh không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái!"

Cố Diễm nghe vậy cánh môi gắt gao mím lại, y thở sâu hít vào một hơi, "Dương Sóc..."

Dương Sóc nhíu mày, cười cười trấn an với Cố Diễm, "Diễm, anh không sao, có thể... có quan hệ với lệnh bài kia, được rồi, điều này không phải cũng không có gì sao? Mắt của em là màu tím đó!"

Cố Diễm dừng một chút, nhớ tới bản thân sau khi sử dụng dị năng, mím môi khẽ gật đầu, "Ừ... anh không cảm thấy nơi nào không thoải mái sao?"

"Không có! Điều này tuyệt đối không có!" Dương Sóc chỉ kém không có phát thề thôi.

Lúc này Cố Diễm mới có chút yên lòng, "Không sao là tốt rồi."

Sau đó, ánh mắt Cố Diễm lại chuyện sang đồng ruộng.

"Chu Châu, Dương Sóc nói ở nơi đó nhìn thấy thây ma đi cùng với con người, chúng ta cũng qua đó nhìn xem."

"Hử?" Chu Châu nhướn mày, "Có thể đi cùng thây ma?"

"Ừ, đúng vậy, khiến người ta rất tò mò đi?" Dương Sóc cười cười, "Cho nên muốn đi xem."

"Động tĩnh vừa rồi cũng là đồng ruộng bên kia truyền đến?" Chu Châu hỏi.

Dương Sóc gật đầu, "Đúng vậy, cũng không biết kẻ thiếu não nào, ngay ban đêm lại chạy tới."

"Ầy, vậy thì đi xem. Ta cũng rất hứng thú với chuyện thây ma có thể đi cùng với con người."

Chu Châu nói xong, sau đó nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, "Phi Tuyết, chúng ta cùng đi chứ?"

Liễu Phi Tuyết nhàn nhạt liếc Chu Châu, gật đầu, sao cũng được. "Ừ, cùng đi xem một chút."

Ánh mắt Hàn Triều hơi sáng lên, "Các cậu muốn đi đâu vậy? Tôi đi với!"

Đối với chuyện này, Cố Diễm cùng Dương Sóc đương nhiên không phản đối,vì vậy đều nhẹ gật đầu, "Được."

Sau đó, một nhóm năm người đi về phía đồng ruộng, có điều bọn họ không hề trắng trợn đi qua.

Công phu tiềm hành của mấy người bọn họ đều không kém nên đi được một đoạn đường, từ đồng ruộng bên kia đi vòng qua.

Sau đó không lâu, bọn họ quả nhiên thấy "quái thai" kia.

Quái thai kia quả nhiên đi cùng với thây ma, hơn nữa khoảng cách rất gần, quỷ dị nhất chính là hắn vừa đi vừa nói chuyện cùng thây ma, một bộ dáng rất tương thân tương ái.

Mà thây ma bên cạnh người kia khác rất lớn so với thây ma bình thường.

Trên người thây ma kia quá sạch sẽ rồi! Mặc quần áo là quần áo nguyên vẹn, trên người chỉnh lý sạch sẽ, tóc cũng không mảy may chút rối loạn nào!

Nếu không phải thân thể người nọ cứng ngắc, thật không nhìn ra là thây ma!

Đây chưa phải quỷ dị nhất, quỷ dị nhất chính là sau lưng hai tên kia còn có rất nhiều thây ma khác!

Nhưng những thây ma kia hiển nhiên không có ý định ăn hai người! Mà là đội bảo vệ!

Không sai! Chính là đội bảo vệ tiêu chuẩn!

Bọn người Cố Diễm hai mặt nhìn nhau một lúc, sau đó Cố Diễm nhẹ nhàng mở miệng, "Người kia có vấn đề hay là thây ma có vấn đề?"

"Nếu như thây ma kia có trí tuệ, dẫn đầu những thây ma khác bảo vệ nhân loại thì có khả năng!" Chu Châu nói.

"Nhưng cũng có khả năng là nhân loại đang bảo vệ thây ma! Có lẽ người kia có biện pháp khống chế thây ma đó!" Hàn Triều nhìn, nói, bộ dáng cảm thấy hứng thú vô cùng.

"Ừ, cũng có tình huống này." Cố Diễm thản nhiên nói, mà loại tình huống này so với loại thứ nhất, không tốt.

Thây ma theo cấp bậc tăng trưởng mà có trí tuệ là chuyện bình thường, nhưng nếu con người khống chế thây ma...

Nếu người kia tâm thuật bất chính... như vậy tuyệt đối không phải may mắn gì!

Đặc biệt, người của bọn họ ở đây không ít! Nếu như người kia khiến thây ma tiến công bên này...

"Kho lương này không ít người tới, nhưng tất cả đều không lấy được gì đã lui ra, hoặc là chết ở nơi này, em nghĩ chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với người kia!" Cố Diễm đạm mạc nói.

Dương Sóc nhẹ gật đầu, "Không sai, cấp bậc thây ma tăng trưởng dù có trí tuệ, nhưng cũng sẽ không thoáng cái liền cao như vậy, có người kia bày mưu tính kế mới có thể thành công!"

"Các cậu có thể nhìn ra cấp bậc của thây ma kia không?" Cố Diễm hỏi hai người Liễu Phi Tuyết và Chu Châu.

Chu Châu lắc đầu, "Tạm thời không nhìn ra, phải đợi động thủ."

Liễu Phi Tuyết bình tĩnh liếc sang bên kia, "Ít nhất cấp năm."

Dương Sóc cùng Cố Diễm nghe liền biến sắc, lúc này rốt cục có thây ma cấp năm xuất hiện sao?

Dương Sóc nhìn về phía Cố Diễm, "Cấp năm... không hơn kém em là mấy rồi."

Cố Diễm khẽ gật đầu, "Ừ, chống lại nó, em cũng chỉ có thể 1 vs 1 mới giải quyết được."

Ý chính là tốt nhất đừng xuất hiện thây ma khác quấy nhiễu.

Thần sắc Dương Sóc ngưng trọng lên, "Không biết người kia... có thể đàm phán hay không."

Cố Diễm nhẹ nhàng nói. "Bọn họ cũng không biết có người này tồn tại."

Dương Sóc gật đầu, "Không sai, nếu như sớm biết có người này, như vậy bọn Hồ Lâm sẽ nói." Mà bây giờ bọn người Hồ Lâm chưa nói, vậy có nghĩa là bọn họ cũng không biết có người này tồn tại!

Thở sâu hít vào một hơi, "Cho nên, cũng có thể là thứ để xoay chuyển?" Dương Sóc nhìn thật sâu về phía người kia.

Mà vừa lúc này, người kia dường như cảm giác được cái gì, cũng nhìn về phía này!

"Bại lộ rồi." Chu Châu thản nhiên nói, hắn chỉ nhìn ánh mắt người kia một cái liền biết rõ.

"Nếu đã bại lộ vậy liền trực tiếp đi qua đi." Cố Diễm đạm mạc nói.

Vì vậy, một đoàn người trực tiếp đi về phía kia, mà người kia cùng thây ma cũng đồng thời dừng lại.

Người kia ngăn ở trước mặt thây ma, thây ma sau lưng hắn gầm rú, mà sau khi thây ma kia gầm rú thì thây ma phía sau bọn chúng dường như cũng bạo loạn cả lên.

Có điều, mặc dù như vậy, những thây ma cũng không có động tác xông lên, hiển nhiên là bị thây ma kia khống chế. Mà người kia... nhìn chằm chằm bọn họ đi tới.

Thời điểm hai phe cách nhau khoảng 100m, bọn người Cố Diễm dừng lại.

Dương Sóc nhìn người kia, tuổi người kia không khác bọn họ bao nhiêu, quần áo cũng rất sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt đề phòng, gương mặt thanh tú, hàn quang trong mắt thỉnh thoảng lại lóe lên.

"Bọn mi là ai, vậy mà có thể ẩn núp trong bóng tối đến tận đây, vài tên ngu ngốc vừa rồi có phải cùng một nhóm với bọn mi không?" Âm thanh của chàng trai cũng rất êm tai, có chút trong trẻo, nhưng đây là tận thế, người càng như vậy, hệ số nguy hiểm càng cao!

"Mi cũng nói mấy tên kia là thứ ngu ngốc." Dương Sóc mỉm cười nói.

Chàng trai dường như có chút ngoài ý muốn bên này sẽ là Dương Sóc nói chuyện trước, hơn nữa nhìn những người khác cũng không có chút bộ dáng phản đối nào, mắt người kia đảo quanh, cuối cùng dừng trên người Liễu Phi Tuyết.

"Đoạt xá?" Hắn có chút ngẩn người, ánh mắt híp lại nhìn Liễu Phi Tuyết.

Bên này, ánh mắt Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết cũng híp lại, có điều Liễu Phi Tuyết vẫn là bộ dáng mặt không biểu tình, hơn nữa không có ý định mở miệng, vì vậy, Chu Châu lên tiếng, "Cái gì đoạt xá?"

Người kia cười ha ha, "Giờ còn sợ người khác nhìn ra được sao? Nếu là trước tận thế e rằng còn có thể lo lắng bị sở nghiên cứu gì đó bắt đi, hiện tại, đoạt xá tính là cái gì!"

Chính xác, tại xã hội người ăn thịt người này, đoạt xá tính là cái gì! Pháp luật đã không tồn tại rồi...

Dương Sóc cũng cười ha ha, "Ha ha, mi nói rất đúng, chẳng qua là, mi làm sao nhìn ra được?"

"Nhìn ra rất kỳ quái sao?" Người kia nhún vai, "Hiện tại thế đạo này loạn như vậy, nếu như không có chút thủ đoạn ai có thể sống được, nhìn ra được hay nhìn không ra cũng là năng lực không quá đáng... Bọn mi đều rất mạnh, xem như kẻ mạnh nhất ta gặp được ở đây, bên ngoài, quả nhiên biến hóa rất nhanh! Ta còn thấy tốc độ thăng cấp của bọn ta không tệ, quả nhiên thiên ngoại hữu thiên..." Người kia nhàn nhạt cười, ánh mắt đảo qua trên người bọn Dương Sóc, cuối cùng chậm rãi dừng lại trên người Hàn Triều.

"Khí tức trên thân mi cũng rất quái lạ, không giống dị năng giả bình thường."

Hàn Triều chớp mắt nhìn, "A, đúng vậy, bởi tôi là tu chân."

Cũng không biết là Hàn Triều thần kinh quá thô, hay là chuyện tu chân kỳ thực căn bản không cần giữ bí mật, hắn há miệng lớn tiếng nói ra.

Nhưng lời này của Hàn Triều khiến ánh mắt chàng trai tức thì sáng ngời, "Tu chân? Mi... công pháp của mi thật sự là tu chân, nếu là như vậy... bọn mi muốn cái gì, chúng ta có thể giao dịch một chút!"

"Giao dịch?" Hàn Triều bỗng dưng chuyển hướng về phía Dương Sóc.

☆, 【069 】: Thây ma cùng người

Edit + Beta: Snail

Hàn Triều đương nhiên chỉ biết chuyển hướng sang Dương Sóc, thứ nhất hiện tại hắn đi theo bọn họ.

Thứ hai sao, kỳ thực hắn không quá biết cách chung sống với người khác, như chính hắn đã nói, hắn mới ra ngoài không bao lâu, có rất nhiều chuyện đều không biết, ở thời đại này, hắn cảm thấy con người mặc dù đáng thương, nhưng rất nhiều kẻ đã thối nát rồi. Rất nhiều tên hắn đều không dám tiếp xúc.

Người trước mắt này... cũng không biết vì sao, hắn cảm giác trên người đối phương sẽ mơ hồ truyền đến một tia nguy hiểm, cho nên, hắn không biết ứng đối thế nào.

Bởi không biết, vì vậy đem quyền quyết định giao cho Dương Sóc.

Dương Sóc người này mặc dù cho hắn cảm giác năng lực có chút quái dị, nhưng khí tức ngửi được rất tốt, bản thân không ghét chút nào, mà Cố Diễm kia, tuy rằng đối phương dường như rất mạnh, nhưng khí tức cũng không tệ.

Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên hắn mới có thể tới gần bọn họ.

"Giao dịch?" Dương Sóc nhướn mày, "Mi muốn làm giao dịch gì?"

Chàng trai nhìn về phía Dương Sóc, nhíu mày, "Mi có thể làm chủ?"

Dương Sóc mỉm cười, chàng trai hơi thu mi lại, thời điểm muốn nói gì đó thây ma sau lưng bỗng nhiên kéo cánh tay hắn, tuy rằng động tác thây ma kia cứng ngắc, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Nhưng mà, động tác của nó đã có thể chứng minh chút chuyện rồi!

"Sao?" Chàng trai vừa quay đầu, màu mắt hết sức nhu hòa, khí tức trên thân cũng thế.

Dương Sóc có chút kinh ngạc nhìn chàng trai biến đổi, nhưng ngẫm lại lại thấy rất đương nhiên, dù sao, chàng trai này có lẽ ở cùng thây ma rất lâu rồi...

"Không... muốn..." Âm thanh thây ma vô cùng cứng ngắc, nhưng mà, nó nói chuyện được!

Nhìn xem, tất cả mọi người bên phía Dương Sóc đều rất kinh ngạc.

Đúng, bọn họ biết rõ thây ma sẽ theo cấp bậc tăng trưởng mà có chỗ biến hóa, sẽ sinh ra trí tuệ, vân vân...

Nhưng mà, nói chuyện! Đây là khác nhau rất lớn!

Dù cho cấp bậc thây ma cao, cũng không phải có thể biết nói!

"Nó... nó biết nói!" Chu Châu kinh ngạc vô cùng.

Chàng trai không để ý bọn người Chu Châu khiếp sợ, chỉ là thần sắc hắn vô cùng nhu hòa nhìn thây ma lôi kéo cánh tay mình, "Minh không cần lo lắng, không có việc gì."

Mặc dù chàng trai trấn an rất dịu dàng, nhưng thây ma kia có chút nôn nóng, nó cầm lấy cánh tay chàng trai dùng lực hơi lớn chút, "Không... không... muốn..."

Hiển nhiên, thây ma biết rõ chàng trai muốn làm gì, nhưng nó không đồng ý chàng trai làm vậy.

"Minh ngoan, không có việc gì, tin tưởng anh, được không?" Chàng trai cúi người, ở trên môi thây ma hôn một cái.

Động tác này khiến bọn người Dương Sóc càng thêm rùng mình.

Mặc dù có chút suy đoán về quan hệ của bọn họ, nhưng khi thật sự nhìn thấy loại động tác thân mật này...

Rung động trong lòng vẫn không cách nào hình dung, mà trong đó chấn động nhất e rằng chính là Hàn Triều rồi.

Lại là hai người đàn ông, hơn nữa lúc này còn là nhân loại cùng thây ma.

Không phải địch nhân sao? Thây ma sẽ ăn thịt người đi? Hai người kia lại kỳ dị như vậy...

Quan trọng nhất chính là, nhân loại kia dùng ánh mắt dịu dàng nhìn thây ma, hoàn toàn đem đối phương trở thành người thường.

Hơn nữa, người kia còn hôn môi thây ma, hôn sao... Hàn Triều nghĩ đến người nào đó, sau đó, sắc mặt chợi biến đổi, chẳng qua lỗ tai không biết vì sao lại hồng hồng.

Trong lòng hắn có chút phiền não, bản thân cứ như vậy đi mất... người kia, sẽ nghĩ như thế nào?

Y, sẽ ra ngoài tìm mình sao? Không, sẽ không đâu phải không?

Bản thân lưu lại bức thư tuyệt tình, người kia, chắc chắn sẽ không ra ngoài...

Rủ xuống mí mắt, trong lòng Hàn Triều rối loạn, nắm đấm bên hông có chút chặt hơn.

"Sẽ... đau... không... muốn..." Thây ma không vì chàng trai hôn mà trấn an, ngược lại càng thêm nóng nảy, thấp giọng rống lên, ánh mắt cũng biến thành màu đỏ như máu.

Chàng trai thấy thế mãnh liệt ôm chặt eo thây ma, đem mặt chính mình chôn trong ngực đối phương.

Động tác này dường như bọn họ hay làm, mà sau khi chàng trai thực hiện động tác này, thây ma rất rõ ràng được dỗ yên, bởi nó gần như theo bản năng ôm ngược lại eo chàng trai, để chàng trai đến gần mình hơn, hai cánh tay đặt ở sau lưng chàng trai, chầm chậm vỗ, động tác rất nhẹ.

Bọn người Dương Sóc nhìn chằm chằm, nhìn thây ma kia bình tĩnh lại, ánh mắt cũng không hồng nữa.

Sau đó, chàng trai rời khỏi ôm ấp của thây ma, quay người, mặt mỉm cười với bọn Dương Sóc.

Mặc dù là cười, nhưng không phải nụ cười dịu dàng khi đối mặt với thây ma, mà là nụ cười ôn hòa nhưng xa cách. Có điều, đây vốn rất bình thường. Đối phương như vậy, bọn họ cũng như vậy.

"Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi, đương nhiên, có thể đến kho lương bên kia, đó là mục tiêu của bọn mi đúng không?"

"Kho lương bên kia thây ma rất nhiều sao?"

Chàng trai nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, "Có điều bọn mi không cần lo lắng, thây ma bên kia đều chịu khống chế."

Quả nhiên, nhiều người tiến đến như vậy, nhưng đều chịu thiệt, là do người này lãnh đạo!

Cố Diễm nhẹ gật đầu, "Vậy thì đi nói chuyện đi."

Dương Sóc cười liếc Cố Diễm một cái, hiểu được ý của đối phương, cũng gật đầu.

Sau đó, một đoàn người dưới sự dẫn dắt của chàng trai đi đến kho lương, trong lúc đó đều tự giới thiệu một phen.

Tên của chàng trai là Chung Hưng Vân, còn thây ma kia tên Trầm Minh.

Mặc dù biết bên này có kho lương không nhỏ, nhưng khi thật sự nhìn thấy bọn người Dương Sóc đều khiếp sợ.

Kho lương này thật không nhỏ, lương thực bên trong dù cho hai chiếc xe tải lớn đều tràn đầy cũng không nhất định có thể chứa hết toàn bộ. Mà đối với những lương thực này, biểu hiện của Chung Hưng Vân là vô cùng không đếm xỉa.

Trên thực tế hắn cũng đích xác không cần để ý, có Trầm Minh, nơi nào hắn đi không được, đồ ăn gì đó, thật sự không xem vào đầu. Hơn nữa Chung Hưng Vân chỉ quan tâm Trầm Minh, mà Trầm Minh lại không cần ăn cơm, một mình hắn thì không cần bao nhiêu đồ ăn, cho nên, càng không sao cả.

Cuối cùng, Chung Hưng Vân đưa ra yêu cầu, hắn muốn Hàn Triều dùng linh khí trên người tinh lọc thi độc trong cơ thể Trầm Minh.

Lúc này Dương Sóc mới biết được, virus thây ma có thể tinh lọc, nhưng mà, trong đó còn cần chuyển hóa một ít, Chung Hưng Vân nói, phương pháp chuyển hóa hắn biết, chỉ cần Hàn Triều cung cấp linh khí.

Là linh khí, mà không phải năng lượng của dị năng giả!

Cũng bởi vì dạng này, hắn mới giao dịch với Hàn Triều, bởi trừ Hàn Triều những người khác đều không có cách nào giúp hắn.

Năng lực Chung Hưng Vân dường như cũng rất kỳ dị, ít nhất, phương pháp tinh lọc virus thây ma bọn họ đều không biết. Có điều, đối phương yêu cầu giữ bí mật.

Ngẫm lại cũng đúng, ở thế đạo này, có thể tinh lọc thây ma, đây là năng lực rất cường hãn!

Hơn nữa, nói ra nhất định sẽ bị người ngấp nghé, nhất là những người mất đi thân nhân, hiện tại đang là những nhân vật thượng cấp kia, nếu biết rõ có biện pháp khiến thây ma biến thành người thường, như vậy không điên cuồng mới là lạ!

Nhưng Chung Hưng Vân cũng nói, tinh lọc một thây ma, cần rất nhiều linh khí, hơn nữa không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành, với lại, chỉ có tu chân giả mới có thể hỗ trợ.

Trên thế giới này, có bao nhiêu tu chân giả? Dị năng giả thì không ít, nhưng tu chân giả, có thể ngộ nhưng không thể cầu!

Bọn người Dương Sóc cũng không phải ngu ngốc, loại tin tức này thà rằng phong kín cũng sẽ không truyền đi. Bằng không, thành phố J nhất định đại loạn! Mà loại đại loạn này, tuyệt đối không phải điều Cố gia muốn nhìn thấy!

Cuối cùng, giao dịch xác định, bởi vì loại tinh lọc này không thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Cho nên Chung Hưng Vân cùng Trầm Minh chỉ có thể đi theo bọn Cố Diễm trở về.

Nhưng mà, Trầm Minh là thây ma! Điều này, có chút phiền toái. Có điều cũng chỉ là một chút thôi.

May mà xe việt dã của bọn người Dương Sóc khá lớn, cho nên, thêm hai người... không phải chứa không nổi!

Chung Hưng Vân cùng Trầm Minh được bí mật mang về, dù sao cũng không ai dám tra xét xe bọn người Cố Diễm.

Mà nhóm lương thực này, Cố Diễm đương nhiên trước tiên phái người thu vào tay rồi.

Không nghĩ tới nhiều lương thực như vậy sẽ thuận lợi lấy được, Dương Sóc cảm thấy vận khí bọn họ cũng không tệ lắm.

Mà dưới vận khí không tệ ấy, bọn người Cố Diễm dự định quay trở về.

Lương thực tới tay, những cái đuôi phía sau cũng mất đi giá trị lợi dụng, cho nên phàm là dám nổi lên tâm tư gì đều bị hung hăng xử lý.

Mà thây ma cấp bốn bọn người Hồ Lâm muốn tìm kia cũng bị xử lý, tinh hạch đều giao cho bọn họ.

Lúc này đây, bọn người Hồ Lâm không có tác dụng, nhưng bọn Cố Diễm cũng không tổn thất.

Bởi ba người Hồ Lâm đi theo Cố Diễm đến thành phố J, gia nhập dong binh đoàn của bọn Dương Sóc.

Có bọn họ gia nhập, thực lực dong binh đoàn của Dương Sóc đương nhiên gia tăng không ít.

Trở về, có Trầm Minh tồn tại, đoàn xe bọn người Cố Diễm càng thêm thuận lợi.

Tinh anh Cố gia phát hiện một chuyện kỳ quái, có vài thây ma rõ ràng đánh tới, nhưng lại giống như đột nhiên bị cái gì đó khống chế, khi bọn họ còn chưa kịp phản kích vậy mà... quay đầu bỏ chạy!

Không sai, chính là quay đầu bỏ chạy! Đó là thây ma, trước mặt mày chính là con người, mày chạy cái gì hả!

Người Cố gia vô cùng im lặng, mặc dù bọn họ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Dù sao khống chế thây ma gì đó... vẫn là quá mức thần kỳ rồi!

Ít nhất ai cũng sẽ không nghĩ theo hướng đó! Lại sau đó, hành trình trở về khá nhanh.

Chỉ thời gian một ngày bọn họ liền tới thành phố J, so sánh với thời điểm lúc đi chỉ xấp xỉ một nửa thời gian!

Có điều, hai chiếc xe tải lương thực, mặc dù trên đường không trêu chọc phiền toái gì... bởi đến gây chuyện đều đã chết. Nhưng khi trở về nơi này, phiền toái ngược lại đến rồi. Mà phiền toái này bọn người Cố Diễm đã sớm đoán trước.

Lương thực được đưa đến đại bản doanh Cố gia, sau đó bị giấu đi.

Lại sau đó, liền suốt sáu ngày Dương Sóc không nhìn thấy Cố Diễm.

Hôm bọn họ trở về Cố Diễm bị Cố lão gia tử gọi đi sau đó bọn họ không gặp lại nữa.

Mặc khác không thể nói chính xác tình huống của bọn Trầm Minh, vốn cho rằng bọn họ vừa về đến, liền sẽ tiến hành kế hoạch tinh lọc thây ma kia, nhưng Chung Hưng Vân lại nói chưa được, cần làm chút chuẩn bị.

Tiếp đó, Chung Hưng Vân cùng Trầm Minh liền ở trong phòng không ra ngoài nữa.

Như vậy, trôi qua sáu ngày, một ngày này, khi Dương Sóc đang ăn điểm tâm thì Chung Hưng Vân nắm tay Trầm Minh đi tới.

Cũng không biết có phải ảo giác của Dương Sóc hay không, Dương Sóc cảm thấy ánh mắt Trầm Minh nhiều thêm một tia linh động.

Tròng mắt cũng đen trắng rõ ràng hơn, có điều, thân hình đối phương vẫn cứng ngắc như cũ.

Dương Sóc cười cười với hai người, "Đã tới thì ăn điểm tâm đi, cháo, rất thơm."

Chung Hưng Vân nhẹ gật đầu, ngồi xuống một góc bàn ăn.

Mà Trầm Minh thì ngồi bên cạnh đối phương, trên bàn cơm người không nhiều lắm, trừ Dương Sóc ra cũng chỉ có Phương Quốc.

Ánh mắt Phương Quốc đảo qua trên người Trầm Minh, mặc dù cảm thấy Trầm Minh này quái dị không nói ra được, nhưng hắn cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng chưa nói, sau khi cơm nước xong liền lên tiếng chào rồi đi.

Đối với chuyện Phương Quốc không hỏi nhiều, Dương Sóc khá hài lòng, sau khi chỉ còn lại bọn họ, Dương Sóc hỏi: "Định khi nào thì bắt đầu, có gì cần chúng tôi hỗ trợ có thể mở miệng."

Chung Hưng Vân nhẹ gật đầu, trong con ngươi nhiều thêm một tầng cảm kích, "Ừm, đa tạ, có gì cần tôi sẽ nói." Mà lúc này, Trầm Minh bên cạnh kéo cánh tay hắn.

Chung Hưng Vân lập tức nhìn sang, "Sao vậy, Minh?"

Trầm Minh nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng, "Ăn..."

Sau đó, Chung Hưng Vân nở nụ cười, "Được, anh ăn."

☆, 【070 】: Cạm bẫy

Edit + Beta: Snail

Sau khi ăn xong điểm tâm, Dương Sóc liền một mình đi trên đường.

Hai ngày này không có Cố Diễm làm bạn, hắn cảm thấy thời gian nhàm chán thiệt nhiều.

Rất nhớ người kia, nhưng cũng biết người kia không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh bản thân.

Trước tận thế còn không có khả năng như vậy, sau tận thế thì càng không có khả năng rồi.

Vì để sau này có cuộc sống tốt hơn, con người đều phải học nhẫn nại, huống chi, đó là Cố Diễm, người yêu của hắn, hắn làm sao có thể khiến đối phương bị ràng buộc.

Mới vừa lên phố Dương Sóc liền bị dán mắt vào, đương nhiên, "dán mắt vào" cũng không rõ ràng như vậy.

Lý gia cùng Cố gia sắp khai chiến, hai cha con Lý gia đã sớm nhìn chằm chằm người bên Cố Diễm.

Dương Sóc, chính là bọn họ muốn bắt tới xem một chút có hữu dụng hay không, thăm dò quân cờ của Cố gia.

Con trai bảo bối Lý Hải Hoa bị Cố Diễm hủy, thù này, Lý Chính nhất định sẽ báo.

Hai cha con sau nhiều lần trù hoạch quyết định trước lấy Dương Sóc tình nhân của Cố Diễm khai đao.

Nhưng Dương Sóc người này quá cẩn thận, bên người luôn luôn có dong binh tiểu đội của chính mình đi theo, dù cho không có, cũng có người Cố gia ngầm theo sát, tóm lại chính là không có bao nhiêu thời điểm đơn độc.

Càng thường xuyên, vẫn là Dương Sóc luôn ở bên Cố Diễm, Cố Diễm là thiếu chủ Cố gia, hơn nữa còn là song hệ dị năng, bên người y làm sao có thể không có ai!

Cho nên, tâm tư muốn động vào Dương Sóc đã sớm có, nhưng vẫn luôn không thể đắc thủ.

Đặc biệt tên Dương Sóc này còn thường xuyên "mất tích", ra khỏi nơi này, cho dù là Lý gia bọn họ cũng không cách nào nắm giữ tin tức của hắn, cho nên, hôm nay Dương Sóc lạc đàn đúng là cơ hội ngàn năm một thuở!

Mặc dù nói, khả năng còn có người Cố gia, nhưng mà, người dù sao vẫn ít đi không phải sao?

Hơn nữa, người Cố gia đều núp trong bóng tối, thời điểm xảy ra chuyện gì cũng không nhất địp có thể kịp thời chạy tới, nghe nói Dương Sóc này còn là một tên không có bản lĩnh, chẳng qua là dị năng giả thực vật, cho nên, hôm nay không thể nghi ngờ là một cơ hội vô cùng tốt!

Nhận được tin tức Lý Chính lập tức hành động, có một số việc đương nhiên không cần gia chủ như lão ra mặt, lão vốn muốn phái thủ hạ tinh anh phía dưới đi qua, nhưng Lý Hải Hoa vừa nghe được liền nhất thiết muốn tự mình động thủ.

Hiện tại gã mặc dù là người bình thường không phải dị năng giả, nhưng bởi đã từng là dị năng giả, hơn nữa còn là hệ sức mạnh, cho nên thể chất so với người bình thường tốt hơn chút, những ngày qua cũng đã khôi phục rồi.

Gã vô cùng căm hận Cố Diễm, đương nhiên muốn tự thân báo thù!

Vì vậy, lo lắng cho con trai mình Lý Chính liền phái thêm nhân số nhiều gấp đôi so với lúc trước để đi cùng con trai, bắt Dương Sóc về là nhất định, nhưng con trai mình trăm ngàn lần không được xuất hiện cái gì ngoài ý muốn nữa! Đối với đứa con trai này, Lý Chính quả nhiên rất để tâm.

Bên này Dương Sóc còn không biết bản thân bị tính kế, hắn đang lắc lư di chuyển trên đường, hơn nữa dự định mua một ít gì đó, hiện tại chuyện dong binh đoàn hắn không hỏi đến, đại bộ phận thời điểm đều là Trình Viễn quản lý, thật ra ngoài lúc có nhiệm vụ khó khăn hắn mới có thể cùng tham gia, bình thường trong nhà đều lấy tu luyện làm việc chính.

Đây là đề nghị Chu Châu cho hắn, công pháp dị năng của hắn và người khác không giống nhau, hơn nữa lại có quan hệ với không gian, Chu Châu dạy hắn làm sao lợi dụng linh khí trong không gian để đề thăng bản thân, cho nên, mấy ngày nay thời gian không có Cố Diễm làm bạn, lúc hắn tu luyện là nhiều nhất.

Có chút năng lượng thể đối với không gian mặc dù không có tác dụng quá lớn, nhưng ít còn hơn không, cho nên Dương Sóc cũng tồn tâm tư đào bảo vật, nếu như có thể mua được năng lượng thể tốt gì đó, như vậy cũng không tệ.

Dù sao, loại vật như năng lượng thể tốt này không phải ai cũng biết, vận khí hắn tốt có lẽ có thể chiếm món hời lớn.

Hai ngày này, hắn từng cùng Chu Châu, Liễu Phi Tuyết ra ngoài một lần, đương nhiên là vì năng lượng thể.

Không gặp được loại tình huống như lần đầu tiên thấy lệnh bài kia, mặc dù không có Cố Diễm ở đó, nhưng có ba tên mạnh mẽ như Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết, Hàn Triều, hắn bắt bọn người Liễu Phi Tuyết đến tìm năng lượng thể vẫn không tốn nhiều công phu lắm.

Chẳng qua là vẫn chưa đủ khiến không gian đề thăng cấp bậc mà thôi.

Có điều, không vội, Chu Châu cũng nói, đây không phải chuyện có thể gấp gáp được.

Đừng nói chi, vận khí Dương Sóc xem như không tệ, ở sạp hàng của một ông lão thật sự tìm được một viên ngọc bội năng lượng thể, ngọc bội kia vừa nhìn chính là loại ngọc cổ, năng lượng trong đó rất tinh thuần.

Chẳng qua loại ngọc cổ lúc trước tận thế có lẽ là đồ tốt, khả năng sẽ có rất nhiều kẻ có tiền muốn thu mua, nhưng hiện tại là xã hội con người còn sắp ăn không đủ no, loại vật phẩm trang sức này thật sự là một chút tác dụng cũng không có! Cho nên, chuyện làm ăn của sạp hàng ông lão có thể nói là đáng thương vô cùng.

Ông lão kia đeo một đôi kính lão, hơn nữa phía trước sạp hàng của ông rất nhiều thứ đều là đồ cổ, bình hoa gì đó, vừa nhìn liền biết trước tận thế là mở tiệm đồ cổ, hiện tại cũng do không có biện pháp mới lấy những thứ này ra bán thử xem, dù sao tuổi ông lão đã hơn 70 rồi... cũng không làm được chuyện gì, có thể còn sống đã không tệ. Sống tạm qua ngày... vẫn là vô cùng miễn cưỡng.

Trên thực tế, Dương Sóc suy đoán một chút cũng không sai, không chỉ như vậy, cuộc sống của ông lão so với hắn dự liện còn gian nan hơn. Bởi ông không phải một mình, trong nhà ông còn có một đứa cháu bảy tuổi đã sinh bệnh ba ngày.

Mà đứa cháu này, là thân nhân duy nhất của ông, ông lão vốn chính là người thành phố này, những thứ đồ cổ gì đó có thể bảo lưu lại, vì người khác căn bản không thèm ngấp nghé!

Tại tận thế, trừ lương thực, những thứ đồ cổ kia tính là quái gì.

Ông bà cụ đều thích trữ chút lương thực trong nhà, đồ ăn gì đó, đây là một loại thói quen.

Cho nên, sau khi tận thế đến, bọn họ trải qua tuy rằng khó khăn, nhưng vẫn có thể tiếp tục sống.

Ông lão dù đã hơn 70 tuổi, nhưng tố chất thân thể rất tốt, ông cũng có tầm nhìn xa, sẽ không để cháu mình miệng ăn núi lở, vốn chỉ có hai ông cháu bọn họ, ông phải chiếu cố thật tốt đứa cháu duy nhất này.

Cho nên, lương thực trong nhà bọn họ đều dùng rất eo hẹp, cẩn thận từng li từng tí.

Cháu trai mặc dù mỗi ngày ăn không quá no, nhưng cũng không chân chính bị đói.

Sau tận thế ông liền giúp người ta chạy chân, bán chút đồ vật, hỗ trợ những người có năng lực kia làm chút chuyện gì đó.

Ông tuy lớn tuổi, không thành lính đánh thuê được, nhưng luôn rất cố gắng.

Dù sống gian khổ, nhưng tốt xấu gì cũng chống đỡ qua ngày, chẳng qua chính ông cũng không biết có thể chống đỡ đến khi nào... có điều vì cháu trai, ông sẽ không từ bỏ.

Nhưng mà không ngờ tới, ba ngày trước cháu trai bệnh, chút thuốc còn sót lại trong nhà bọn họ đã dùng hết rồi.

Hiện ở thế đạo này, dược phẩm so với lương thực còn quý hơn nhiều, vì muốn tìm được chút thuốc cho cháu trai, ông đem chút lương thực còn tồn trong nhà đi đổi... ông biết rõ, đây là trị ngọn không trị gốc, lương thực cùng dược phẩm đều trọng yếu! Nhưng mà, ông không có biện pháp.

Ba ngày, cơn sốt của cháu trai rốt cục lui xuống một chút, nhưng thức ăn trong nhà cũng không còn nữa.

Mà trong ba ngày chiếu cố đứa cháu ông cũng chịu lạnh, buổi sáng hôm này đã cảm thấy choáng đầu hoa mắt, căn bản là không có sức làm việc, chỉ có thể bất đắc dĩ mang đồ cổ trong nhà ra ngoài thử thời vận...

Nhưng mà, tận thế lại có ai muốn đồ cổ? Sáng sớm ông đã ra đây, ở trong gió lạnh ngây người ba giờ, cứ thế không có một người đồng ý dùng lương thực trao đổi với ông!

Dần dần, ông lão cũng đã có chút tuyệt vọng, vì bản thân, càng vì cháu trai đang phát sốt của mình.

Dương Sóc, chính là ở thời điểm này đi tới, hắn liếc mắt một cái liền nhìn trúng ngọc cổ kia, cũng không che giấu gì, nói thẳng: "Cụ à, con là người thích ngọc cổ, cụ cần lương thực, con có thể cho, trong nhà cụ còn ngọc cổ như vậy không?" Đơn giản nói chuyện với nhau vài câu, Dương Sóc nói.

Ông lão rất mừng rỡ, liên tục gật đầu, "Có, có, trong nhà còn có vài khối ngọc cổ như vậy, chỉ là lương thực này..."

Dương Sóc cười khoát tay áo, mỉm cười nói: "Cụ yên tâm, sẽ không khiến ngài thua thiệt."

Sau đó, lại nói chuyện với nhau vài câu, Dương Sóc quyết định cùng đối phương trở về lấy ngọc cổ.

Về phần lương thực? Lương thực trong kho lúa kia cũng không phải toàn bộ đều bỏ vào hai chiếc xe tải lớn kia.

Dù cho xe tải muốn chở đi toàn bộ cũng không chở nỗi! Quá nhiều rồi!

Cho nên, bản thân Dương Sóc cũng lấy không ít, hiện tại lương thực bên trong không gian của hắn nhiều đến có thể chất đầy một chiếc xe buýt! Đương nhiên, chuyện này rất ít người biết rõ.

Những người Cố gia kia cũng không biết, bằng không... khụ khụ...

Có ba lô ngụy trang, đến lúc đó Dương Sóc lấy lương thực ra căn bản sẽ không khiến người hoài nghi.

Đặc biệt ông lão này xem ra cũng không giống người sắc bén, điểm nhìn người ấy Dương Sóc tự tin mình vẫn có.

Dương Sóc sở dĩ đi theo đối phương trở về là muốn xem ông lão này có bao nhiêu năng lượng thể như vậy.

Phải biết rằng, năng lượng thể cũng không nhất định giấu trong ngọc cổ, rất có thể vật khác cũng có.

Mặc dù trên sạp hàng chỉ có một khối ngọc cổ là có, nhưng không nhất định trong nhà người ta không có phải không?

Cho nên, Dương Sóc muốn đi xem, nếu có vậy mục đích ra ngoài hôm nay của hắn có thể đạt thành rồi.

Lý Hải Hoa sau khi ăn một lần thiệt thòi lần này đã thông minh hơn, gã biết rõ, ở tận thế không thể coi thường người khác.

Đặc biệt Dương Sóc này lại là tình nhân của Cố Diễm, có thể làm tình nhân Cố Diễm, có lẽ cũng có chút bản lãnh.

Mặc dù chỉ là dị năng giả hệ thực vật, nhưng nếu để đối phương trước tiên phát hiện cái gì, như vậy lần này bản thân có thể gặp nguy hiểm.

Cho nên, Lý Hải Hoa chỉ để cho người bình thường tra xét từ xa.

Cuối cùng, khi nhìn thấy Dương Sóc cùng lão già kia đi ra, Lý Hải Hoa hưng phấn rồi.

Bởi, lão già kia ở nơi nào, một thủ hạ của Lý Hải Hoa biết rất rõ!

Vì vậy, Lý Hải Hoa mang theo hơn hai mươi dị năng giả toàn bộ đều là cấp ba trước tiên chạy tới nhà lão già kia tiến hành mai phục!

Bên này, bọn người Dương Sóc quả thực chậm một bước, bởi buổi sáng ông lão đã choáng đầu hoa mắt, hiện tại có giao dịch nên đáy lòng cao hứng, ông cũng muốn nhanh về nhà chút, nhưng làm sao thân thể cũng theo không kịp.

Bản thân Dương Sóc thì không gấp, câu được câu không trò chuyện, thấy thân thể ông lão không thoải mái còn săn sóc cùng đối phương đi chậm một chút, hơn nữa nhà ông lão cách nơi này khá xa, cứ như vậy, Lý Hải Hoa liền có đủ thời gian tiến hành mai phục.

Trước tận thế ông lão mặc dù chỉ có cháu trai là thân nhân duy nhất nhưng của cải quả thật phong phú.

Mở một tiệm đồ cổ lớn, muốn nghèo cũng không nghèo được, ông lão thích yên tĩnh, hơn nữa muốn cho cháu trai một hoàn cảnh tương đối khá, cho nên chọn phòng ở gần ngoại ô, nhưng cũng chưa đến ngoại ô.

Cứ như vậy, hai người phải đi khá lâu, bởi Dương Sóc cũng không lái xe đến, hiện tại trở về lái xe cũng không quá cần thiết, đi về cũng tốn gần một tiếng đồng hồ.

Dọc theo đường đi Dương Sóc cũng muốn nhìn một chút, cho nên càng không trở về lấy xe.

Phòng ở của ông lão rất lớn, khi đó là hai căn biệt thự ở cạnh nhau, đằng sau còn có một mảnh đất trống lớn. Biệt thự như vậy nếu như ở trung tâm chợ hiện tại cũng rất có giá trị, nhưng lại ở gần ngoại ô nguy hiểm, cho nên không người quan tâm, một ngôi biệt thự trong đó được người khác thuê, ngôi còn lại chính là nơi bọn họ ở.

Lúc này, bọn người Lý Hải Hoa đã mai mục ở khu đất trống cùng trong biệt thự của ông lão.

Lý Hải Hoa mang người đến chỗ lão già, khi phát hiện cháu trai phát sốt một mình ở nhà của lão già kia đang ngủ càng muốn hô to đây là ý trời giúp bọn họ, lão già kia mang Dương Sóc về, khẳng định sẽ đến gặp cháu trai!

Không thể không nói, bọn người Lý Hải Hoa vận may thật đúng là không tệ.

Là vận may Lý Hải Hoa tốt, càng tôn lên sự đối lập, vận may của Dương Sóc liền rất xấu.

Lý Hải Hoa lúc này đây là tình thế bắt buộc, cho nên để cho dị năng giả gã mang đến thu liễm thật tốt khí tức của mình, cũng đừng làm hư chuyện. Cho nên, trước khi tiến vào biệt thự, Dương Sóc đúng là không phát hiện cái gì.

Trên đường trở về ông lão đã nói có một cháu trai bảy tuổi đang phát sốt ở nhà, Dương Sóc không phải là người không có tình cảm, thời điểm có thể giúp đỡ hắn sẽ không để ý giúp một chút, cho nên khi cùng ông lão trở lại biệt thự liền theo đối phương đi xem cháu trai...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro