Chương 1: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mễ Dương nằm trên ghế bập bênh mơ màng, đối diện là cái quạt nhỏ phù phù thổi như muốn ru ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng. Qua một lúc, di động trong tay cậu vang lên hai tiếng, cầm lấy nhìn thoáng qua tin nhắn, là ngân hàng đáp trả số tiền cuối cùng, tiền cho vay mua phòng cuối cùng cũng trả hết, Mễ Dương trong lòng thư thái.

Lúc đang chuẩn bị ngủ, em họ cậu gõ cửa, gọi: "Anh ơi!"

Mễ Dương bị cậu ta làm hoảng sợ, bệnh cảm còn chưa khỏi, lúc nói chuyện mang theo giọng mũi: "Có việc gì?"

Em họ mang mắt kính ghé vào bên người Mễ Dương, ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn cậu, bộ dạng khó mở miệng.

Mễ Dương bị hắn nhìn thấy kỳ quái, hỏi: "Làm sao vậy?"

Em họ trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Anh, tên họ Bạch hôm nay đính hôn."

Mễ Dương sửng sốt một chút, nói: "Hả?"

Em họ đánh giá biểu tình của cậu, nhỏ giọng nói: "Chính là Bạch Lạc Xuyên đó."

Mễ Dương xua xua tay, nói: "Anh biết cậu ta, nhưng cậu ta đính hôn cùng anh thì có quan hệ gì?"

Em họ nói: "Anh trước kia với anh ta không phải có quan hệ tốt lắm à?"

Mễ Dương nghĩ nghĩ, nhíu mày nói: "Em là nói...... anh phải đi sang mừng?"

Em họ nhìn vẻ mặt cậu cũng có chút cổ quái, thành ra hơi nói lắp: "Anh muốn đi sao? Em thấy, nếu không hôm nay anh cứ tránh trước đã, anh về nội thành trước đi, hai ngươi cứ như vậy gặp cũng không thích hợp."

"Cái gì mà về nội thành, ngày mai mừng thọ bà ngoại, anh cố ý tới một chuyến. Còn chưa tổ chức mừng thọ, đi cái gì?" 

Mễ Dương nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng cậu gần đây mới vừa trả hết khoản vay mua nhà, một thân nhẹ nợ. Sờ túi tiền lương mới phát để bên dưới, nội tâm có hơi bành trướng. Hướng em họ cười nói: 

"Không phải chút tiền mừng thôi sao, tiền này anh vẫn có, buổi tối anh qua xem sao!"

Em họ lập tức nói: "Để em cùng anh sang đó đi."

Mễ Dương nói: "Không cần, anh đến đưa cậu ta là xong rồi."

Mễ Dương đặc biệt an tâm ở nhà ăn một bữa cơm, còn cùng lão thái thái hàn huyên một hồi. Bà ngoại Mễ Dương cưng nhất con gái lớn, tự nhiên cũng thương nhất đứa cháu ngoại Mễ Dương này, thấy cậu bị cảm một hai nhất quyết phải cầm nhân sâm của mình than phiến bắt cậu ăn. Mễ Dương làm bộ ăn hai miếng, lúc sau dụ dỗ lão thái thái đi nghỉ trưa, sau mới bớt thời giờ đi một chuyến đến nhà họ Bạch.

Lúc trước đó đã là buổi chiều, giữa trưa mùa hạ ve kêu một mảnh, nghe liền cảm thấy khô nóng khó nhịn.

Nhà tổ của Bạch Lạc Xuyên ở nơi này rất có danh tiếng, vòng một vòng lớn quanh đất rừng. Mễ Dương cưỡi xe đạp mất hơn mười phút, một đường đi nhịn không được mà cảm khái gia nghiệp nhà họ Bạch. Không chỉ có một mảnh rừng này, nghe nói mặt sau còn có hai tòa đỉnh núi. Với cậu mà nói có được một căn phòng ở đã cảm thấy mĩ mãn, Bạch gia lớn như vậy mà người kế thừa chỉ có mỗi Bạch Lạc Xuyên, thật sự so bì không được.

Tới nhà của Bạch gia, Mễ Dương trước cửa ấn hai tiếng chuông, vốn nghĩ đến đây chỉ cần trực tiếp đưa một bao lì xì rồi rời đi. Không nghĩ người bên trong còn chưa ra, đã gặp phải Bạch Lạc Xuyên.

Bạch Lạc Xuyên lái xe tới, vừa cùng Mễ Dương chạm mắt thoáng qua, ngay lập tức dẫm phanh lại, đôi lông mày sắc bén lưu loát chiếu qua cửa sổ xe, đôi mắt nhìn về phía cậu. Hắn lớn lên anh tuấn, cảm xúc quay cuồng thâm thúy trong mắt, gằn từng chữ: 

"Sao cậu lại tới đây?"

Mễ Dương bị cảm mang theo giọng mũi nói: 

"Nghe nói cậu kết hôn, nên đến gặp cậu."

Bạch Lạc Xuyên thật sâu liếc nhìn, nói: "Lên xe."

Mễ Dương do dự: "Không cần, tôi đạp xe tới không tiện......"

Bạch Lạc Xuyên không kiên nhẫn nói: "Tôi bảo cậu lên xe!"

Mễ Dương hơi không vui, trước kia cậu và Bạch Lạc Xuyên quan hệ không tồi, nhưng người này tính cách quá bá đạo, vô cùng ương ngạnh, ngạo khí trong xương cốt cũng lười che đậy. Cậu dần dần cũng không thể nào cùng Bạch Lạc Xuyên hòa hợp, nói ra tốt lắm cũng chỉ có thể xem như đồng hương bạn cũ. Nhưng hôm nay Bạch Lạc Xuyên kết hôn, cũng đành khách nghe theo chủ, để xe đạp một bên, ngồi vào ô tô của Bạch Lạc Xuyên.

Siêu xe thể thao của Bạch Lạc Xuyên thân thấp, Mễ Dương ngồi vào liền thành ổ nhỏ trong xe, đi một đoạn lại cảm thấy có chút lạnh, một hồi thì hắt hơi, cuộn tròn một chỗ, chóp mũi phiếm hồng.

Bạch Lạc Xuyên liếc cậu, nói: "Cậu sao biết tôi muốn kết hôn?"

Mễ Dương nói: "À, em tôi nói."

Bạch Lạc Xuyên mím môi, không nói một lời.

Trong xe không khí có chút xấu hổ, Mễ Dương suy nghĩ một hồi, thử nói: "Chúc mừng."

Bạch Lạc Xuyên cười lạnh một tiếng, nhìn kiểu gì cũng không thấy vui vẻ.

Mễ Dương rất đau đầu, duỗi tay xoa nhẹ một chút. Cậu phiền nhất mấy kẻ có tiền, trong đầu đều nghĩ cái gì không đâu. Nếu cậu có nhiều tiền như vậy, mỗi ngày sẽ vui vẻ giống như ăn tết! Còn có thể hưởng thụ nhân sinh thật tốt!

Lúc sau Bạch Lạc Xuyên dừng xe, bỗng nhiên nhíu mày, duỗi tay sờ soạng trán Mễ Dương, nói: "Tôi vừa rồi cảm thấy có gì không đúng, nhiệt độ lại cao như thế... Cậu phát sốt?"

Mễ Dương vốn bị cảm, vừa nãy còn phơi nắng một đoạn đường, lên xe lại bị điều hòa thổi, người đã hơi mơ màng, nghe thấy hắn hỏi chỉ gật gật đầu đáp: "Hình như là vậy."

Bạch Lạc Xuyên nói: "Bản thân có bệnh hay không bệnh cũng không biết, cậu bị ngốc à?"

Mễ Dương nghĩ thầm. "Tôi không ngốc. Cậu mới ngốc."

Nhưng cậu không dám giáp mặt tranh luận cùng hắn. Bạch Lạc Xuyên đọc nhiều sách, lúc giáo huấn người khác thủ đoạn rất lợi hại. Cậu hiện giờ lại càng không dám khiêu khích người này.

Bạch Lạc Xuyên ngoài miệng trào phúng, lực tay lại ôn nhu, nửa đỡ nửa ôm mang cậu vào trong phòng nghỉ ngơi. Mễ Dương bị hắn ấn ở trên giường, lúc cởi giày mới nhận ra không thích hợp, vội đứng dậy nói: "Không cần, không cần, tôi tới là đưa cậu bao lì xì...."

Bạch Lạc Xuyên không kiên nhẫn nói: "Ai cần tiền của cậu, tự giữ lại đi, nằm yên không được nhúc nhích, tôi đi gọi bác sĩ."

Mễ Dương bị tính tình đại thiếu gia của hắn công kích mà có chút nghịch phản, nhưng cậu lúc sinh khí biểu tình sẽ trở lên nhàn nhạt, ngữ khí khiêm tốn nói : 

"Cũng thật là, tôi đặt biệt đưa lễ vật chúc phúc cậu như vậy. Cậu cũng không thèm để trong mắt."

Bạch Lạc Xuyên nhìn Mễ Dương, nói: "Đưa cái gì?"

Mễ Dương mắt tròn tròn: "Đưa lì xì."

Bạch Lạc Xuyên nhìn bao lì xì trong tay cậu, nói: "Là cái này?"

Mễ Dương gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, tôi đưa xong rồi, cũng không nhọc phiền cậu gọi bác sĩ, giờ phải trở về, bà ngoại tôi còn ở nhà chờ tôi ăn cơm đấy."

Bạch Lạc Xuyên cố gắng hít vào một hơi, chậm rãi nói: "Nếu tới rồi, từ từ hãy đi."

Mễ Dương xốc chăn mỏng muốn dậy, Bạch Lạc Xuyên đè cậu lại, môi mỏng giương lên cười như không cười nói: 

"Cậu nếu tới chúc phúc, ở lại ăn một bữa cơm rồi đi. Rượu đính hôn của tôi, cậu uống hay không uống?"

Mễ Dương nghe hắn nói vậy, chỉ có thể gật đầu.

Bữa tiệc hình như bây giờ mới bắt đầu sắp xếp. Một khoảng lớn trong nhà vừa rồi còn rất quạnh quẽo, nhưng Bạch Lạc Xuyên công phu lớn chỉ một cú điện thoại lập tức gọi tới không ít người. Yến tiệc rất nhanh chuẩn bị. Mễ Dương gặp qua bác sĩ, cũng chỉ nằm nghỉ ngơi một lát, sau đó xuống dưới lầu tham gia tiệc đính hôn.

Mễ Dương nhìn thời gian, 4 giờ chiều. Bọn họ buổi sáng tại nơi này làm yến hội, buổi chiều cùng buổi tối lại làm lần hai, không biết đính hôn có kiêng kị cái này hay không. Nhưng Bạch Lạc Xuyên từ trước đến nay đều tùy hứng, năng lực lại lớn, việc nhỏ nhặt này Bạch gia đối với hắn đều dung túng.

Cô dâu tương lai cũng rất thức thời, là hoa khôi giảng đường học cùng bọn họ trung học. Chỗ chết chính là người này còn cùng Mễ Dương xảy ra một chút chuyện tai tiếng. Nhớ đâu chuyện ngắn ngủn có một tuần lễ. Mà lúc này cô ta nhìn Mễ Dương ánh mắt hơi né tránh, nhưng Mễ Dương biểu tình ngược lại thản nhiên.

Cô dâu trên mặt mang theo tươi cười cứng nhắc, trên người mặc một bộ lễ phục, mặt trang điểm mười phần mộc mạc, nhạt nhẽo. Giống như vừa tùy tiện kéo tới một diễn viên chưa kịp ăn diện lộng lẫy, cường ngạnh bị túm lên.

Bạch Lạc Xuyên đứng ở trên đài, thời điểm kính rượu mừng cũng giống như người khác tổ chức hôn lễ mà tươi cười. Chỉ khi tới lượt Mễ Dương mới trưng ra khuôn mặt hung tợn cùng cậu uống ba ly rượu.

Bạch Lạc Xuyên nói: "Tình nghĩa bạn học nhiều năm như thế, không thể không uống?"

Đợi hắn uống xong ly thứ nhất, lại hỏi: "Chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, có tính là bạn bè tốt?"

Thời điểm mời ba ly rượu, Bạch Lạc Xuyên đã uống nhiều, tay chống trên vai Mễ Dương tì cậu có chút đau, như cũ nhìn chằm chằm Mễ Dương như chim ưng muốn ăn thịt người, ánh mắt sắc bén nói: "Cậu nói xem, cậu có coi tôi là bạn tốt nhất...... hay không?"

Một bàn mọi người cúi đầu uống rượu dùng bữa, không ai dám hé răng.

Mễ Dương chỉ có thể uống ba ly rượu kia, rượu trắng xuống bụng, cậu vốn bị cảm, giờ càng nặng thêm một ít, cảm thấy cực kỳ đau đầu. Mơ mơ màng màng, Bạch Lạc Xuyên nói với cậu cái gì đều không nhớ rõ, mơ hồ thấy Bạch Lạc Xuyên cùng người xung quanh nói "Hắn say", sau đó đỡ cậu lên lầu.

Hai người một đường đi, Bạch Lạc Xuyên một bên cùng cậu nói chuyện, kể rất nhiều thứ, nghe ra đối với lần đính hôn này rất bất mãn, cùng còn càng nhiều thứ không cam lòng.

"...... Cậu tưởng cô ta là loại người tốt sao? Chẳng qua muốn lấy thứ tốt từ tôi thôi, tôi gọi một cuộc điện thoại cô ta lập tức tới, tôi bảo cô ta đi cô ta liền đi. Mễ Dương, cậu lúc trước tại sao lại thích loại con gái như vậy? Tôi nói cho cậu biết, cậu mơ tưởng cưới cô ta, chính là nằm mơ! Tôi không đoạt được, ai cũng đừng hòng đoạt được."

Mễ Dương nhíu mày: "Cậu có ý gì?"

Bạch Lạc Xuyên nắm chặt cậu, cắn răng nói: "Nhiều năm như thế, cậu mắt mù nhìn không ra sao? Nhìn không ra tôi đây là có ý gì..."

Mễ Dương đau đầu muốn nứt, cơn buồn ngủ dần dần trào ra. Lúc nằm xuống giường bỗng nhiên nghe được Bạch Lạc Xuyên thở dài nói một câu: "Tôi thật muốn trở lại khi còn bé, bắt đầu lại từ đầu, lại gặp lại cậu một lần nữa."

Mễ Dương nghĩ thầm, đại thiếu gia này thế mà còn mơ ước quay về hồi bé? Còn muốn thay đổi cậu? Cậu mới không muốn đâu. Hiện tại không phải rất tốt sao, khổ sở lăn lộn lại làm gì?

Nghĩ như vậy, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Thời điểm tỉnh lại, bên tai Mễ Dương nghe được tiếng vang một trận trống bỏi, "tùng tùng đong đong" thập phần có tiết tấu.

Mễ Dương cau mày, một bên duỗi tay ấn tắt chuông báo, một bên lại nghĩ di động cậu không có tiếng chuông như vậy mới đúng.

Chờ đến lúc sau ra sức mở mắt, mới thấy rõ người đánh thức mình là đôi vợ chồng trẻ ăn mặc trang phục kiểu cũ, trong tay phẩy một cái trống bỏi lắc qua lại trêu đùa cậu, hai người trên mặt đều còn mang nét ngây ngô, còn có một tia ấm áp thỏa mãn của bậc làm cha mẹ.

"Dương Dương, con nhìn này, đây là ba ba đi công tác cố ý mua trống bỏi mang về cho Dương Dương, có thích hay không, vui không?"

Mễ Dương: "......"

Mễ Dương một chút cũng không vui!!

Nhưng cậu kháng nghị đều không thành, cậu giờ bị bó trong một cái tã lót biến thành một em bé, trước mắt là cha mẹ cậu hơn hai mươi năm trước, khuôn mặt tuổi trẻ tinh thần phấn chấn, mà cậu thực sự quay trở về khi còn nhỏ.

Bảo Bảo chắc như này đi.
CHẮC CHẮN!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro