Chương 2: Quả dầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một em bé như Mễ Dương, hoàn toàn không có nửa điểm nhân quyền, cậu muốn giở trò cử động, nhưng bị trói cứng lại, dùng sức lực nhỏ bé giãy giụa cũng mảy may không thoát được, chỉ có thể ngửa mặt nằm kêu "ê ê a a" cả buổi sáng, nỗ lực biểu đạt mình bất mãn.

Hai người mới thăng cấp làm cha mẹ không biết cậu có ý gì. Ba của Mễ Dương - Mễ Trạch Hải gương mặt trẻ tuổi đầy phấn chấn, còn đắc ý nói: "Âm thanh vang dội, giống ba!"

Mẹ Mễ Dương gọi là Trình Thanh, lúc này cũng khoảng hai mươi lăm tuổi. Dáng dấp, tư thái dung mạo đều rất xuất chúng. Khuôn mặt trứng ngỗng thoạt nhìn rất thân thiện, cười rộ lên đôi mắt cong cong, ôn nhu nói: "Mũi cũng giống anh sao."

Mễ Trạch Hải nhìn vợ rồi nhìn con trai, vui cười hớn hở nói: "Cũng thật là, không xem qua con em, miệng này là của em. Mọi người đều nói con trai giống mẹ, con trai ba nhất định rất đẹp trai, sau này tìm vợ cũng không phải lo!"

Trình Thanh đẩy hắn một cái, ngượng ngùng nói: "Nói bậy gì đó!"

Mễ Trạch Hải nói: "Anh chỗ nào nói bậy, hồi cấp hai, rồi cấp ba, em đều là hoa khôi của trường chúng ta, bọn họ ai cũng không nghĩ anh có thể cưới em về nhà đấy, hâm mộ chết bọn họ!"

Vừa nói vừa đắc ý, một chút cũng không có dáng vẻ nghiêm túc chững chạc, ôm lấy Mễ Dương khẽ chà chà lên mặt một chút, hôn một cái nói: "Con trai nhanh lớn lên, cùng ba làm lính!"

Trình Thanh ở phía sau che chở bảo bảo, sẵng giọng: "Dương Dương sau này sẽ thi trường quân đội, anh mới không bằng sao giống nhau!"

Mễ Trạch Hải nói: "Haiz, em hôm qua còn khen anh hoàn hảo đấy!"

Mễ Dương cũng không rầm rì, thẳng thắn nhắm mắt lại không nhìn bọn họ.

Chỗ thức ăn này từng cái từng cái nhét vào miệng, cậu thực sự không ăn được.

Trẻ con thân thể dễ dàng uể oải, ăn ăn ngủ ngủ không có khái niệm thời gian, mỗi ngày ngược lại là nhanh trôi qua.

Mễ Dương đoán mình đại khái mới ba, bốn tháng, vươn mình cũng không được. Mấy ngày trước nằm úp sấp nhấc cái đầu, khiến ba mẹ hoảng sợ chụp thẳng tay. Sẽ trông chừng không cho cậu nằm úp sấp nữa. Phần lớn thời gian nằm ngửa một chỗ, bởi vì là nằm, nơi nhìn thấy cũng có hạn. Lúc tình cờ nhìn thấy lịch treo tường mới biết bây giờ là tháng 12.

Mễ Dương chớp chớp mắt, tháng 12 năm 1988 nha, quay về cũng đủ triệt để, trên căn bản là sống lại làm từ đầu một lần.

Qua mấy ngày, khí trời càng lạnh hơn, sau khi trời tối quân doanh yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng gió gào, quất vào cửa sổ vang lên ào ào.

Mễ Dương được mẹ ôm ghé trước cửa sổ nhìn, trên gương mặt trẻ trung có chút lo lắng. Mễ Dương duỗi tay nhỏ chạm chạm nàng, liền bị Trình Thanh nắm đặt ở bên mép nhẹ nhàng cắn một cái, thở dài nói: "Dương Dương cũng lo lắng à? Ba ba mang quân ra ngoài huấn luyện dã ngoại, giờ vẫn chưa trở về. Con nói xem vạn nhất tuyết lớn núi lở thì làm sao bây giờ..."

Mễ Dương chớp mắt mấy cái, cậu nhớ ba xuất thân là bộ đội dã chiến, sau đó thân thể không tốt mới chuyển tới địa phương. Nhưng giống như trước kiên trì ở trong bộ đội đợi hơn hai mươi năm, lần này sẽ không có việc gì.

Nhưng cậu hiện tại không biết nói chuyện, chỉ có thể dùng tay vỗ vỗ mẹ, biểu thị động viên.

Trình Thanh đùa con trai một hồi tâm tình tốt hơn rất nhiều, rất nhanh liền lên tinh thần đi chuẩn bị canh gừng cùng nước nóng, một lòng chờ chồng trở về.

Lúc Mễ Trạch Hải trở về trên người đều đầy tuyết, trước cửa giẫm chân mấy lần mới đi vào trong phòng. Sau khi vào quả nhiên lỗ tai cùng mặt đều lạnh đến đỏ bừng, chỉ có một đôi mắt là lóe sáng. Nhìn thấy vợ và con trai liền nhếch miệng cười lộ ra một hàm răng trắng: "Thanh nhi, Dương Dương, anh đã trở về!"

Trình Thanh vội vàng đứng dậy nói: "Chờ đã, em mang cho anh bát nước nóng!"

Mễ Trạch Hải cười ha hả nói: "Mang mấy bát đi, vừa lúc có mấy người vừa tới đây."

Mễ Dương tò mò ngẩng đầu lên xem, nhưng cậu quá nhỏ, liều mạng vung đầu lên trên vậy mà chỉ nhìn thấy một cái góc nhỏ. Bên ngoài phòng truyền đến không ít tiếng bước chân đi lại, còn có người cúi chào, cười hì hì hô: "Chị dâu khỏe!"

Người kia theo sát hâm mộ nói: "Đại đội phó sướng thật nha, có vợ đẹp con ngoan, buổi tối trở về còn có nước nóng đây!"

Bên ngoài tiếng nói rất lớn. Bình thường trong quân doanh chỉ có vài gia đình quân nhân. Trong nơi rừng núi sâu thẳm thế này, nhìn nhiều người cũng không nhịn được nhiều lời vài câu, người kia lại nói: "Chị dâu không biết đấy thôi, vốn chúng em đã có thể trở về sớm. Lúc xuống núi tuyết che mất đường đi, vừa vặn gặp chính ủy mới tới không quen đường bị lún trong tuyết. Ôi, may là gặp chúng em. Liền mang xe cấp tốc đào rồi kéo ra! Trên xe kia ngồi là vợ và con trai chính ủy, cùng Dương Dương chúng ta không chêch lệch bao nhiêu, khuôn mặt nhỏ bị đông đến xanh tái, nhìn rất đáng thương!"

Trình Thanh sợ hết hồn, hỏi vội: "Bọn họ đâu rồi, hiện không sao chứ?"

Binh sĩ kia cười ha hả nói: "Không sao rồi, là xe hỏng nửa đường, vẫn là Đại đội phó giúp người đi về, nha đúng rồi, chính ủy còn nói một hồi muốn tự mình tới cảm tạ Đại đội phó đấy!"

Trình Thanh có chút gò bó, Mễ Trạch Hải lúc này mặc dù là Đại đội phó, thế nhưng làm lính nghèo rớt mùng tơi. Gia đình nhỏ của cô tổng cộng có hai cái cốc sứ, lúc này còn không đủ để chiêu đãi khách, khiến cô có chút bó tay bó chân. Nàng nhỏ giọng cùng Mễ Trạch Hải nói một câu, nhưng Mễ Trạch Hải hiển nhiên cũng không để ý. Cầm quyền bộ đội chiến binh lẫm lẫm liệt liệt đã thành thói quen, vung vung tay cười nói: "Không có chuyện gì, Bạch chính ủy làm binh lính so với anh còn lâu hơn, tùy tiện tìm cái bát, anh ta không để ý đâu!"

Mễ Dương nằm ở trong phòng riêng đang cố gắng vươn mình, nghe thấy nhíu đầu mày, Bạch chính ủy? Như thế nào hình như hơi quen tai.

Chờ đến lúc Mễ Dương ra sức vươn mình tới, Bạch chính ủy người cũng đến. Người này không đi một mình, cùng đi còn có phu nhân cùng con trai. Nghe đâu đứa nhỏ bị đông cứng được bao bọc ấm áp bên trong thảm len Casơmia, đỉnh đầu bịt kín mít bởi mũ quả dưa che phần lớn nửa khuôn mặt, nhìn qua bị quấn đến béo ị.

Trình Thanh mời bọn họ uống hai bát canh gừng nóng, nói: "Chính ủy, ngài làm sao còn mang phu nhân cùng con trai đến. Này bị đông lạnh một chút làm sao chịu nổi!"

Bạch phu nhân nhìn so với Trình Thanh lớn hơn vài tuổi, cô kéo tay Trình Thanh cười nói: "Không cần lo lắng, em chính là vợ đại đội trưởng gọi Trình Thanh phải không, trên đường anh ta nhắc em đến mấy lần đấy. Đi thôi, chúng ta vào bên trong nói chuyện, kệ cho bọn họ mấy lão già thô thiển này tự tán gẫu."

Nói xong liền cùng Trình Thanh đi vào phòng riêng, Trình Thanh sau khi đi vào thở phào nhẹ nhõm, nàng xác thực không thạo đối phó mấy trường hợp như thế này. Ngược lại ở đây cùng Bạch phu nhân tán gẫu càng tự tại hơn một ít.

Lúc Mễ Dương ngẩng đầu lên nỗ lực nhìn, thấy mẹ đi tới cùng nữ nhân trẻ tuổi kia thì há hốc mồm. Nghe thấy nàng mang theo ý cười tự giới thiệu trong lòng càng hồi hộp hơn.

"Gọi cái gì mà phu nhân, chị lớn hơn em vài tuổi, tên Lạc Giang Cảnh, em gọi chị một tiếng chị Lạc là được rồi!" Nữ nhân đem mũ cởi xuống, lộ ra một điểm nhấn nhỏ cuốn trên tóc, thoạt nhìn rất trẻ tuổi thời thượng.

Nàng đem đứa bé đang ôm đặt lên giường, tháo xuống mũ quả dưa, liền lộ ra một khuôn mặt nhỏ nghiêm túc đẹp đẽ, nhắm mắt lại bẹp miệng, lông mày nhỏ đều nhíu chặt một chỗ. Cô nở nụ cười nói: "Đây là con trai chị, gọi Bạch Lạc Xuyên, cùng ba nó giống nhau, cả ngày chỉ biết bằng cái mặt, một chút cũng không được như bảo bảo vui vẻ nhà em đây!"

Mễ Dương khô cằn mà nhìn nàng, mắt mở to.

Không phải cậu tưởng tượng đi, Bạch phu nhân từ trong miệng nói ra họ tên, gương mặt đại mỹ nhân kinh diễm, thật sự cùng với Bạch Lạc Xuyên lớn lên có điểm tương đồng. Đại thiếu gia hắn một thân hoàn hảo, bộ dạng sinh khí khiến người cảm thấy ánh lửa bên trong con ngươi nhảy lên, dường như rung động lòng người.

Bạch phu nhân lại gần sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Mễ Dương, thậm chí còn lấy khăn tay nhỏ lau lau ngụm nước miếng bên khóe miệng cho cậu, cười ha hả nói: "Thật đáng yêu ~ "

Mễ Dương: "... Nha?"

Bạch phu nhân kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy học được nói chuyện nha?"

Trình Thanh cười nói: "Không có đâu, là em ở đây nhàn rỗi không việc gì, tìm bản thơ đường mỗi ngày đối con trai đọc, có thể là học em cũng thay đổi thành thằng nhóc lắm lời."

Bạch phu nhân nói: "Như vậy rất tốt, là muốn chú trọng giáo dục thời kỳ đầu."

Trong phòng ấm áp, hai người phụ nữ cười cười nói nói rất nhanh liền quen thuộc. Bạch phu nhân nhìn qua cũng biết là đại gia khuê tú gia đình có điều kiện, nhưng cô không kiêu ngạo. Trình Thanh nói gì cô cũng có thể đáp lại, ý tứ còn mang theo cảm kích. Đối xử với Trình Thanh và bảo bảo đều đặc biệt thêm một phần thân thiết. Không lâu lắm, bên ngoài phòng có người gõ lên cửa gỗ, một giọng nam trầm ổn nói: "Giang Cảnh?"

Bạch phu nhân đứng dậy mở cửa, Mễ Dương được Trình Thanh ôm vừa vặn ngẩng đầu nhìn mặt Bạch chính ủy phía trước. Gương mặt tuấn tú trẻ trung giữa hai hàng lông mày ẩn hiện chữ xuyên biểu hiện nghiêm túc, đến mức này Mễ Dương cũng biết đây rõ ràng là gia đình nhà Bạch Lạc Xuyên. Dáng dấp Bạch chính ủy Bạch Kính Vinh so với hai mươi mấy năm sau không nhiều khác biệt, vẫn là gương mặt nghiêm trang, sau khi đi vào nói với các cô: "Xe đã đến, anh mang đến một ít đồ."

Bạch phu nhân vui vẻ nói: "Thật khéo, mang vào luôn đi."

Nhân viên cảnh vệ nhanh chóng ôm một cái hộp plastic bọt biển lại, rất vuông vắn, mở ra bên trong là một hộp hoa quả tươi mới, có không ít chuối tiêu và cam, còn có mấy quả cà chua đỏ.

Mễ Dương liên tục mấy tháng mùa đông trừ sữa bột ra cái gì cũng chưa từng ăn, đột nhiên ngửi được mùi trái cây tươi, mũi nhỏ không nhịn được giật giật.

Bạch Lạc Xuyên nhỏ bên cạnh nghiêm mặt nhắm mắt ngủ cũng giật giật tay chân, người còn chưa tỉnh, đầu đã quay trước tìm ăn.

Bạch phu nhân nói: "Đây là thức ăn phụ cho em bé, mùa đông nên không tiện mang nhiều, chia một ít của Lạc Xuyên cho bảo bảo nhà em. Khi chị đến có hỏi qua mẹ Đại đội trưởng, ba tháng là có thể ăn một ít hoa quả dầm."

Trình Thanh vội vã xua tay, đỏ mặt nói: "Không không, này sao được, nhiều quá..."

Lúc này lều lớn đều chưa phổ biến, mùa đông phương bắc đại thể vẫn là bắp cải thảo, củ cải khoai tây chiếm đa số. Tình cờ có chút đồ ăn tươi xanh thì rất mới mẻ, hoa quả phía nam lại càng hiếm, một hộp đặc biệt như thế, Trình Thanh không dám nhận.

Bạch phu nhân cười lấy một cái muỗng nhỏ, cắt quả chuối tiêu ra dạy Trình Thanh bón cho bé. Cô là người tỉ mỉ ôn hòa, Trình Thanh thì mới làm mẹ, bên người không có trưởng bối nên dạy nuôi con nhỏ có rất nhiều việc không hiểu. Được cô tay cầm tay bón cho bé ăn quả dầm, tâm trạng không nhịn được nhiều lên mấy phần cảm kích.

Mễ Dương ăn một miếng chuối tiêu dầm, móp mép miệng, thơm ngọt không chịu được.

Bên cạnh một tiểu bá vương khác tuy rằng chênh lệch không quá nửa tuổi, mà đã có thể thuần thục xoay người. Tự mình từ trong thảm len Casơmia thảm bò ra ngoài kêu "A a", tay túm cái muôi, một bộ dạng đòi giành ăn.

Bạch phu nhân chọt chọt chóp mũi hắn, nói: "Con mèo đói háu ăn này, nhường em ăn một miếng thì có làm sao? Con chờ một chút, lát về nhà thì cho con ăn."

Tiểu Bạch Lạc Xuyên không vui, cứ muốn giành ăn. Lúc nhìn cái muôi đưa đến bên mép Mễ Dương liền lao tới. Trong mắt lúc này chỉ có cái muôi, thiếu chút nữa gặm đến miệng Mễ Dương.

Mễ Dương ngửa đầu nhìn ra sau, khuôn mặt nhỏ đỏ lên cũng không chịu ăn tiếp.

Cậu còn ăn cái gì nữa nha, nước miếng của Bạch Lạc Xuyên đều bôi hết lên mặt cậu rồi!

Tiểu thiếu gia được gói trong thảm len

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro