Chương 3: Cà chua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Bạch Lạc Xuyên chấp nhất mà gặm cái muôi, Mễ Dương cũng không muốn ăn cái muỗng chuối tiêu dầm kia nữa.

Y quay đầu sang bên cạnh nhìn phóng bọt biển valy, "A nha" kêu một tiếng, vỗ tay chỉ về hộp, chính là muốn cùng Bạch Lạc Xuyên tách ra ăn.

Trình Thanh ôm y để sát vào một chút, Mễ Dương đưa tay ra, mặc kệ nó là cái gì liền lập tức ôm tới, nếu không ngược lại sẽ bị cho ăn cái muỗng kia!

Mễ Dương lấy ra là một quả cà chua tròn tròn, đã chín, màu sắc đỏ sẫm thoạt nhìn đặc biệt hấp dẫn dụ người, đại khái là mới vừa lấy xuống từ trên xe ở bên ngoài, mặt trên hình như còn có một tầng nhỏ hơi nước.

Trình Thanh do dự nói: "Cái này có chút nguội lạnh đi?"

Bạch phu nhân đưa tay sờ một chút, gật đầu nói: "Có chút nguội lạnh, để ra bên ngoài 1 chút là được."

Sau khi cà chua được lấy ra, Mễ Dương liền không chớp mắt nhìn chằm chằm nó, một bộ dạng: "Ai nha cái này sao lại nhìn ngon như vậy" "Ta cũng chỉ muốn ăn nó thôi", uy cái gì cũng không chịu há mồm, toàn tâm toàn ý chờ ăn cà chua.

Trình Thanh dở khóc dở cười, hống cái gì cũng đều không thể làm Mễ Dương xoay đầu lại.

Bạch phu nhân bị y chọc phát cười, lấy ngón tay nhẹ nhàng đỉnh đỉnh vào đầu nhỏ của hắn nói: "Con nha, cũng là con mèo nhỏ háo ăn!"

Bên cạnh lại có con mèo nhỏ khác đang không chút xấu hổ từng ngụm từng ngụm ăn chuốt tiêu dầm, ăn được hơn 1 nửa quả chuối rồi, mới dừng lại đánh ợ 1 cái.

Lúc này đại khái là đã ngủ túc, ăn no, tiểu Bạch Lạc Xuyên cũng bắt đầu mở to hai mắt đánh giá xung quanh, trong nhà hắn có nhiều đồ chơi, đồ ăn vặt cũng nhiều, ăn no xong liền đối với những thứ này thấy có không hứng thú gì, tiểu thiếu gia liếc mắt nhìn sau cũng không có hứng thú, rất nhanh liền đưa ánh mắt đặt lên trên người bạn nhỏ mới là Mễ Dường, "Nha" một tiếng, duỗi chân đạp.

Thế nhưng hắng đoán sai lực của bản thân, cái bụng nhỏ ưỡn ra ở giữa tứ chi mà giật giật, hoàn toàn không di chuyển được nửa bước.

Tiểu Bạch Lạc Xuyên nhíu nhíu mày lại, cũng chỉ lớn hơn 1 chút mà đã toát ra được tính khí thiếu gia. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại đang lên sức dồn lực của nửa ngày nay mà cố gắng ngồi dậy.. Trình Tranh ngồi bên cạnh đang định giúp bé, bị Bạch phu nhân ngăn cản, Bạch phu nhân cười nói: "Em cứ kệ đi, để nó tự mình" .

Tiểu Bạch Lạc Xuyên rốt cuộc đem sức lực uống sữa mà ngồi dậy, mới vừa rồi còn nhăn đến đỏ mặt, lúc này liền oai phong lẫm liệt, ngồi ở đó ngẩng đầu nhỏ lên dáng vẻ không cần nhiều lời, xong vỗ vỗ bụng mình "Nha" một tiếng, nhìn về phía có người lớn, dường như muốn khoe khoang một trận.

Mễ Dương có chút ước ao, y trong đêm tối đều vụng trộm luyện tập qua, thân thể trưởng thành cùng trí tuệ phát triển không có nửa phần quan hệ, nhưng dù hắn có biết nhiều hơn nữa thì hiện tại hắn cũng chỉ có thể ngẩng đầu mà thôi.

Trình Thanh vui vẻ nói: "Lạc tỷ, bé sẽ tự mình ngồi sao? Thật là lợi hại!"

Bạch phu nhân cười nói: "Cũng là mấy ngày nay mới vừa học được."

Trình Thanh hâm mộ nói: "Dương Dương hoàn không biết."

Bạch phu nhân nói: " Chẳng phải nói ba tháng biết lẫy sáu tháng biết ngồi tám tháng biết bò sao. Lạc Xuyên là cuối tháng bảy sinh nhật, so với Dương Dương lớn hơn, có thể sớm biết ngồi dậy cũng là bình thường. Chờ bọn trẻ một tuổi biết chạy mới đau đầu hơn đây, một khắc đều không thể rời người."

Trình Thanh ước ao một trận, lại cùng nàng tán gẫu đến việc đứa nhỏ lớn lên như nào, hai người vừa nói vừa cười nhỏ giọng trao đổi, Mễ Dưỡng nằm trên gối cũng nhìn sang bên cạnh nhìn tiểu Bạch Lạc Xuyên, hắn thì thật muốn cùng cái tên tiểu thiếu gia này trao đổi một chút, bất quá nhìn hắn ăn dùng muỗng ăn quả chuối tiêu thì liền đắc ý, có thể thấy được dáng vẻ trẻ con, ngược lại cảm thấy được người này không giống như là cùng y trọng sinh.

Nếu như mà cùng là trọng sinh, vậy thì hắn diễn quá giống đi, đến mức có thể đi lấy giải Oscar có hình người tí hon màu vàng rồi

Tiểu Bạch Lạc Xuyên cũng không kiên trì được bao lâu, liên ngả người nằm ềnh về phía sau làm hai chân hướng lên trời như trồng cây chuối, cái bụng hướng lên trời.

Vốn là đang khoe khoang với Mễ Dương, vậy mà lại nằm ra rồi. Chắc chắn đều đã bị nhìn thấy hết, bao nhiêu soái khí một chút cũng chẳng còn. Bạch tiểu thiếu gia lại bắt đầu nín đỏ mặt mang chính mình vươn mình lên, thế nhưng lần này có chút khó khăn. Mễ Dương duỗi tay tới, "Nha" một tiếng, tiểu thiếu gia nín giận một cái đẩy y ra, tiếp tục luyện tập vươn mình, Mễ Dương vui vẻ, thừa dịp hắn mới vừa dậy một chút, liền cầm một góc áo hắn mà kéo xuống làm hắn rầm rì không bò dậy nổi. Góc áo bù xù lên, nhìn hắn cùng với con rùa đen nhỏ lại có phần tương tự.

Tiểu Bạch Lạc Xuyên bĩu môi, bắt đầu nóng nảy liền lấy sức lực bắt đầu khóc, Mễ Dương nhìn thấy không tốt, lập tức buông tay, làm cho hắn thoáng di chuyển một chút. Tiểu thiếu gia phát giác ra lực cản thiếu, lại tiếp tục tại kia vươn mình, vội vàng mà quên mất khóc.

Cảnh này trong mắt người lớn, lại trở thành hai thằng nhóc chơi đùa vui vẻ với nhau. Bạch phu nhân tuy địa vị có cao hơn, nhưng bởi vì Mễ Trạch Hải vừa giúp nhà họ, cho nên khi nhìn Mễ Dương cũng đặc biệt thân thiết, cười nói: "Lạc Xuyên cũng không hay có bạn chơi cùng, ở nhà có anh chị đều đã đi học, có chơi cũng không được nhiều đi."

Trình Thanh tâm tư đơn thuần không nghĩ nhiều như thế, nở nụ cười nói: "Dương Dương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu bằng hữu, nhìn hắn là rất yêu thích Lạc Xuyên."

Bạch phu nhân cười nói: "Ân, hai nhà chúng ta cũng là có duyên phận, chờ qua mấy ngày nữa lão Bạch an bài xong xuôi mọi việc, chị sẽ mang theo Lạc Xuyên lại bên đây, em cũng không được chê phiền nha."

Trình Thanh nói: "Làm sao có thể, em bình thường cũng chỉ có một mình, cầu cũng không được đây!"

Hai người liền tán gẫu sang đám trẻ, nói một hồi mới phát hiện sinh nhật gần nhau, "Nha, Lạc Xuyên là tháng 7 23 sinh nhật, Dương Dương là tháng 9 23 sao? Thật đúng là khéo, liền cách tròn 2 tháng!".

Bạch phu nhân ôm bé con của mình để sát vào Mễ Dương một chút, cười dài mà nói: "Con sau này là anh nha, phải chiếu cố em trai, có biết hay không?"

Trình Thanh nghe cũng cười.

Mễ Dương nằm ở trên giường nỗ lực dùng trốn tránh Bạch Lạc Xuyên, tuy là cũng chỉ có thể là ngửa cái đầu mà trốn, thế nhưng lúc này tiểu Ma vương được mẹ ôm, động tác linh hoạt hơn nhiều,

tóm lấy khuôn mặt trắng mền kia, quan sát một chút liền dán lên nửa bên mặt của Mễ Dương, sau đó cụng nhẹ rồi hôn lên một ngụm

"Nha, thích em bé vậy sao?"

Mễ Dương ra sức trốn tránh, tốt xấu gì cũng phải bảo vệ bên mặt còn lại, chờ Bạch tiểu thiếu gia bị ôm đi thì y cũng đã mệt bở hơi tai.

Bạch phu nhân xem xem lại bé con của mình, còn cười hỏi: "Vậy ngày mai trở lại xem em bé có được hay không?"

Tiểu Bạch Lạc Xuyên "Nha" một tiếng, cũng không hiểu được mẹ nói cái gì, thế nhưng Bạch phu nhân hiển nhiên tự mình cho là đáp án, gật đầu nói: "Hảo, ngày mai chúng ta trở lại."

Mễ Dương nghĩ thầm, Bạch Lạc Xuyên ngươi cũng đừng trở lại, thực sự trốn quá mệt mỏi, nếu không phải còn chưa mọc răng thì chắc chắn y sẽ bị cắn đau mặt.

Bạch phu nhân mang cho bé con mũ đội vào, đem hắn gói kĩ vào trong thảm len, vừa vặn bên ngoài mất người đàn ông kia vẫn đang còn nói chuyện, Trình Thanh đưa nàng đi ra ngoài, lúc này đã kéo tay nhau mà gọi chị em tốt.

Mễ Dương nằm ở trên giường nghỉ ngơi, ngẫm đến mấy ngày nữa Bạch phu nhân muốn mang tiểu thiếu gia sang đây, liền từng trận mệt tâm.

Không có cà chua. Chỉ có tiểu bánh bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro