Chương 4: Tiểu Bạch thiếu gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiễn mọi người về, Mễ Trạch Hải cùng Trình Thanh ở bên ngoài dọn dẹp một lúc, xong mới đi vào.

Mễ Trạch Hải đã rửa qua mặt, cười ôm lấy con trai hôn mấy cái,

"Bé con, có nhớ ba ba hay không?"

Trình Thanh ngồi bên cạnh hắn hỏi nói: "Anh cùng Bạch chính ủy nói cái gì, lại nói lâu như vậy?"

Mễ Trạch Hải nói: "Há, Bạch chính ủy lần này tới có nhiệm vụ, nói chuyện công sự một chút. Hắn còn nói lần này muốn chọn một nhóm người đi thi trường quân đội, bên chúng ta cũng không có nhiều người tích cực báo danh, nhưng lại là sư đoàn trưởng mang theo lão bộ đội, sư đoàn trưởng có tình cảm, nói Bạch chính ủy cố ý lại đây một chuyến làm động viên đây!"

Trình Thanh nói: "Đây là chuyện tốt nha, tại sao không ai báo danh?"

Mễ Trạch Hải nói: "Đúng là cũng tốt, thế nhưng muốn báo danh chí ít phải là học sinh cấp ba, đều là mỗi ngày đều phải huấn luyện, sang năm còn phải làm một diễn tập lớn nữa, ghi danh cũng không chắc sẽ đậu, nên không có ai nguyện ý chịu khổ như vậy.

Trình Thanh nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Nếu không anh đi thi đi?"

Mễ Trạch Hải sợ hết hồn, nói: "Anh? Anh đều làm lính đã nhiều năm như vậy, cấp ba gì đó đều quên mất, để bọn tiểu Triệu đi thôi, bọn họ tuổi trẻ."

Trình Thanh sẵng giọng: " Nghe anh nói như vậy, anh liền so với bọn họ lớn hơn vài tuổi, em nói anh liền lấy mình làm gương, đi đầu học tập mới đúng."

Mễ Trạch Hải có chút do dự, hắn lúc thường trảo huấn luyện cũng đã đủ mệt mỏi, sang năm còn có đại diễn tập, bọn họ mỗi lần dã chiến đều phải lấy cái xếp hạng tốt cái trước mấy hảo thứ tự, thành tích như vậy cũng là do kết quả thể lực của huấn luyện mà ra, lão sư đối với bọn họ ôm kỳ vọng cao, mới tới mấy bài học văn hóa binh một chút còn chưa tính, muốn là hắn cũng rút thời gian đi để học tập, hai bên cùng bắt đồng thời, phỏng chừng là phải cố hết sức.

Trình Thanh khuyên hắn nói: "Anh hay là thử xem, người nhà Bạch chính ủy đều tới"

Nhìn hắn một mặt ngượng nghịu, lập tức liền thay đổi giọng nói:

"Em không quan tâm, thi trường quân đội là chuyện tốt, nếu anh không thi, em liền ôm Dương Dương đi về nhà, mới không ở trong vùng núi thẳm này cùng anh đâu, em mang Dương Dương dậy học chữ sớm, rồi đem con trai đi thi trường quân đội!"

Mễ Trạch Hải nói: "Được được được, anh đi báo danh, anh đi không phải được rồi sao?"

Trình Thanh sắc mặt liền chuyển biến tốt lên, nở nụ cười nói: "Này còn tạm được."

Mễ Trạch Hải thở dài, cũng nghĩ tới đến, hắn và Trình Thanh thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chỉ cần một ánh mặt cũng biết nàng muốn nói gì, rõ ràng cũng là muốn hắn tiến lên, nghĩ như thế, tay ôm con trai cũng nặng trịch lên. Hắn dỗ dỗ con trai, liền hướng vợ mình mà nở nụ cười nói: "Không quan tâm có thể thi đậu hay không.Coi như anh thăm dòi trước, chờ sau này đợi con trai lớn lên thi trường quân đội cũng có thể giúp đỡ, ha ha!"

Trình Thanh cũng lập tức tỏ thái độ nói: "Em ở sau làm hậu phương cho anh, sau này chuyện trong nhà anh không cần lo, tất cả đều giao cho em đi!"

Mễ Trạch Hải rầm rì nói: "Anh còn muốn chăm sóc đặc biệt, không muốn ăn nhà ăn cơm tập thể."

Trình Thanh nở nụ cười nói: "Được được, anh hảo hảo khảo thí, muốn ăn cái gì nói nga, em làm cho anh."

Mễ Dương mơ hồ nhớ tới chuyện này, lúc trước ba hắn trường quân đội thi còn rất thuận lợi, liền lên mấy cấp, tòng quân hơn hai mươi năm mới lui ra đến chuyển nghề đi về địa phương làm một công việc nhà nước nhàn hạ, nhà bọn họ vẫn luôn là ấm no dư dả, tuy không phải là nhà sang phú quý, nhưng như vậy cũng rất tốt đi. Mẹ y về hưu thì ngày ngày chăm hoa, đan áo len, yêu thích nhất chính là đi nhảy quảng trường.

Lại như ba y, thấy mẹ như vậy không yên tâm, nhất nhất quyết quyết là phải cùng đi mới được. Rõ ràng là nhảy không giỏi, nhưng sống chết không chịu buông tay mẹ ra.

Hai người họ là tình cảm tốt như vậy suốt cả đời, Mễ Dương cũng không nhớ rõ là ba mẹ có bao nhiêu ngọt ngào, nhưng so lớn gia đình của tiểu đồng bọn khác, thì có thể nói là hắn là từ hũ mật mà lớn lên.

Mễ Dương vẫn cho là chính mình cũng sẽ như vậy sống hết đời, tìm một người bạn đời chân thành mộc mạc, giống như ba mẹ mình, không cãi nhau, hai người thanh thanh thản thản cùng nhau trải qua mấy chục năm đến già, không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu gia đình êm đẹp, mà làm sao cũng không nghĩ tới ngủ một giấc tỉnh lại đã quay về quá khứ.

Mễ Dương cũng suy nghĩ tại sao trở lại khi còn bé, mà là trừ chuyện cuối cùng còn chút ấn tượng, còn lại cái gì đều không nhớ ra được, cái gì cũng mơ hồ, chuyện trước kia có chút nhớ tới có chút nhớ không rõ, suy nghĩ nhiều liền dễ dàng mệt mỏi, một chút đã ngáp một cái liền đã buồn ngủ.

Mễ Dương suy nghĩ một hồi, cũng lười tiếp tục suy nghĩ, y cũng không bắt buộc, ngược lại đều đã trở về, cũng chỉ có thể từ từ tiếp nhận thôi.

Y tính tình ôn hòa, vẫn luôn không quá lo lắng.

Lúc Mễ Dương sắp ngủ thiếp đi, liền nghe đến ba mẹ hắn tại kia nói chuyện, "... Ai chính là cái kia, đã bớt lạnh hơn rồi?"

Mễ Dương nghĩ thầm, thứ gì bớt lạnh?

Rất nhanh một quả cà chua căng mọng được đưa đến bên mép của Mễ Dương, vỏ ngoài đã bị nhiệt độ trong phòng trở nên ấm áp hơn nhiều. Lớp da mỏng manh bên ngoài bao thành 1 màng, nhẹ nhàng cắn một cái có thể hút tới bên trong nước, Mễ Dương nhìn qua liền biết quả cà chua này chua ngọt ngon miệng, thế nhưng y chưa có mọc, nỗ lực một chút, cũng chỉ để lại dấu ấn cong cong thôi, thèm thực sự.

Trình Thanh muốn học Bạch phu nhân vừa nãy dạy nàng múc một ít quả chuối choMễ Dương ăn, thế nhưng Mễ Trạch Hải nghĩ nghĩ, đề nghị: "Không cần đi, chuối tiêu cần phải dầm ra, cà chua vốn là chính mình mang nước, chọc một chỗ nhỏ cho Dương Dương tư mình gặm là được."

Trình Thanh do dự nói: "Có thể được không? Làm sao nha?"

Mễ Trạch Hải cũng là lần đầu làm cha, mà là phi thường có sáng tạo làm một cha nhiệt tình, rất nhanh liền dùng cái muôi nhỏ ở trên quả cà chua khoét một cái xuống dưới tạo thành hình vừa tròn vừa lớn, cà chua chín nhìn thịt dày, mùi vị sa ngọt, nước mọng lại mang hơi chua ngọt, tại mùa đông đêm tuyết bên trong ăn một quả đến đầy miệng hạnh phúc đến khỏi phải nói.

Mễ Trạch Hải đem múc xuống dưới kia một khối đút cho vợ mình, vui vẻ mà ôm con trai, thả quả cà chua lên miệng bé, nói: "Đến, bé con, tự ăn đi!"

Mễ Dương nằm ở trong tay,không chống đỡ làm quả nửa quả cà chua thiếu chút nữa chui vào bên trong.

Y ăn hai cái liền ngẩng mặt ngửa đầu, "Nha nha" mà kêu, cấp thiết muốn bảo cha mẹ ôm mình lên, thế nhưng hai vị phụ huynh trẻ tuổi còn không hiểu được, nhìn con trai ăn say sưa ngon lành liền bộ dạng đắc ý rung đùi!

Mễ Trạch Hải đắc ý nói: "Nhìn, chính con tự ăn, giỏi lắm nha!"

Trình Thanh nhìn Mễ Dương không có dấu hiệu sặc, gật đầu nói: "Là rất tốt."

Mễ Dương này là không biết nói chuyện, nếu là y có thể mở miệng nói chuyện nhất định hô to lên tiếng: Cha mẹ hai người ngược lại đang quan tâm con sao? Thật không sợ con sặc sao. Đặc biệt là đồng chí Mễ Trạch Hải, sao đồng chí lại to gan đối đứa con một này mà áp dụng hình thứ nuôi thả?

Mễ Dương nỗ lực chống đỡ cái cổ nhỏ, cúi đầu liền bị sức hút của trái đất làm y một mặt đầy nước cà chua, quả thực oan ức muốn khóc lên.

Cha mẹ là không trông cậy nổi, y có thể làm sao?

Mễ Dương chỉ có thể đem mình chăm sóc cẩn thận hơn, nỗ lực dựa vào chính mình chống đỡ.

Gặm gần phân nửa hắn liền không gặm nữa, cũng may Trình Thanh cũng biết không thể để cho trẻ con ăn quá nhiều, rất nhanh liền lấy đi, lau mặt cùng tay Mễ Dương đến khô ráo, liền đút chút nước ấm, bắt đầu hống y ngủ.

Mễ Dương buổi tối ngày đó quá quá mệt mỏi, không chờ Trình Thanh hát ru xong liền ngủ thiếp đi.

Ở trong mơ lại thấy được chính mình đời trước, vẫn là ngày đó bị cảm, y cưỡi xe đạp đi đưa cho Bạch Lạc Xuyên tiền mừng, lục tung tìm được cái bao lì xì liền nhét tiền mừng vào, vậy mà lúc đưa cho hắn lại bị hắn không chút lưu tình châm chọc khiêu khích.

Cũng không biết duyên cớ gì mà ở trong mơ, Mễ Dương thấy chính mình tránh ra, cũng không có thái độ nổi giận hay uất ức, nhìn cô gái là vị tân nương sắp đính hôn của Bạch Lạc Xuyên. Cũng không có phản ứng gì lớn, thậm chí so với lúc nghe Bạch Lạc Xuyên châm chọc còn kém rất xa

Bạch Lạc Xuyên đứng trên khách đài sắc mặt cũng không có nửa điểm hảo khí, cô gái kia một tiếng cũng không dám mở miệng. Có người tiến lại gần, cô trái lại muốn làm ra một bộ khuôn mặt tươi cười nghênh tiếp, nỗ lực giữ lại cái gọi là thể diện cho mình.

Mễ Dương nhìn hắn, y từ sớm đã biết Bạch Lạc Xuyên nhìn ai cũng không lọt, người này mãi mãi cũng chỉ coi chính mình làm trung tâm, theo tâm ý của chính mình, tùy hứng làm bậy quen rồi. Bất quá hắn đúng là có tư cách đó, bản thân Bạch Lạc Xuyên chính là điểm sáng trong mắt người khác, từ nhỏ đã được mọi người ngưỡng mộ.

Ánh mắt Mễ Dương có chút xa xăm, nói thật y cũng không chán ghét Bạch Lạc Xuyên. Bạch Lạc Xuyên đối xử với cũng y, đều là thái độ gió xuân mộc mưa, nên cũng rất khó mà lạnh lùng lại với hắn.

Mễ Dương lại lười nghĩ tiếp, nhìn bộ dạng giả bộ cười của Bạch Lạc Xuyên hiện giờ, liền có một ý nghĩ... Muốn chạy về nhà giúp me y trồng hoa.

Y là từ gia đình nhỏ lớn lên, cũng yêu thích bầu không khí đơn giản thanh tĩnh, mà người đến chúc phúc cho Bạch Lạc Xuyên nhiều như thế, thiếu đi hắn cũng không sao đi. Nghĩ nghĩ chậm rãi đi ra

Hình ảnh cho chút lay động, Mễ Dương cảm thấy được có chút choáng váng đầu.

Y ở trong mơ muốn vịn vào vách tường mà không được, giống như say cố gắng di chuyển lại không có cách nào, bên tai nghe thấy tiếng Bạch Lạc Xuyên nói chuyện với y.

"Tôi thật muốn trở lại khi còn bé, bắt đầu lại từ đầu, lại gặp lại cậu một lần." Bạch Lạc Xuyên đứng rất gần, cơ hồ thở dốc mà phun nhiệt khí vào bên tai Mễ Dương, ngón tay trỏ dùng sức ấn vào lồng ngực y mà cắn răng nói ra một câu: "Đem tim cậu ra nhìn xem, rốt cuộc là loại tâm địa sắt đá gì, nhiều năm như vậy cũng không nhìn ra. Trái tim sao lại băng lãnh như thế."

Hắn nói nghiêm túc, Mễ Dương lại bị doạ chảy đến mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Y mở mắt ra chớp chớp mắt, trong phòng một mảnh đen nhánh, có thể nghe bên tiếng gió cuốn theo bông tuyết rơi trên thành cửa sổ. Trong đêm đen, bên ngoài tuyết ngược lại nổi bật sáng lên một ít.

Bên cạnh cha mẹ đã ngủ rồi, cha y một thân cả ngày dài huấn luyện uể oải mà ngáy tiếng nổ lớn, nhưng tạo ra bộ dạng nằm nghiêng mà ôm mẹ y trong lòng mà bảo vệ.

Mễ Dương hơi động đậy, không phát ra một chút âm thanh, lại qua một lúc lâu sau mới ngủ được.

Ước chừng là suy nghĩ quá nhiều về Bạch Lạc Xuyên, lần này trong mộng, dĩ nhiên lại mơ tới hắn, bất quá là cảnh tiểu Bạch thiếu gia mới vừa học được vươn mình, ăn quả chuối tiêu dầm, ưỡn bụng, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vừa ngạo kiều vừa đáng yêu.

Tiểu thiếu gia ở trong mơ hướng y cựa quậy, Mễ Dương thoáng do dự một chút, khuôn mặt nhỏ của hắn liền biến đổi bày ra bộ dạng muốn khóc nháo. Mễ Dương chỉ có thể cúi người ôm lấy hắn vỗ vỗ sau lưng hắn, bên tai liền nghe thấy tiếng hắn cười khanh khách thanh.

Tiếng cười quá rõ ràng đi, Mễ Dương lúc tỉnh lại cảm thấy thật giống với tiếng đang vọng bên tai mình.

"Khanh khách... Ha ha ha!"

Mễ Dương nghiêng đầu nhìn nhìn, thế nào mà tiểu Bạch thiếu gia đang ở trong mộng, đã bị ôm đến đây thật rồi? !


Tiểu Bạch Thiếu Gia: Ta đến rồi đây

Tiểu Bạch Tiếu Gia mới 6, 7 tháng thôi nhé. Chưa lớn như Natra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro