Chương 5: Bình sữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu Bạch Lạc Xuyên hôm nay mặc một thân bộ đồ mới, trên đầu đeo mũ thêu chỉ, đỉnh mũ còn có một quả cầu nhỏ, lúc hắn quay quay đầu quả cầu nhỏ cũng theo đó là lắc lư, ngồi cầm quả quýt mà khanh khách cười, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, đặc biệt vui vẻ.

Mễ Dương nằm ở đó giật giật tay nhỏ liền bị Trình Thanh bế lên, đặt một chỗ cạnh Bạch Lạc Xuyên, nở nụ cười nói: "Dương Dương cũng tỉnh rồi, đến, cùng tiểu ca ca chơi đùa, ca ca liền tới thăm con, có vui hay không?"

Mễ Dương nháy mắt mấy cái, hướng phía mẹ đưa tay ra muốn ôm ôm, thế nhưng cũng không được toại nguyện ôm đi, trái lại trong tay nhỏ dỗi ra được nhét vào một quả quýt to.

Bạch phu nhân cười ha hả nói: "Cũng cho Dương Dương một quả, ca ca cũng một quả, có được hay không?"

Mễ Dương cúi đầu nhìn quả quýt kia, trong mũi đều là mùi trái cây, y giật giật cái mũi nhỏ nghĩ thầm cũng được đi.

Mễ Dương nằm yên cầm quả quýt, khi ôm lên ngửi một cái quá đã thèm rồi, mùi quýt thơm ngát, lúc đầu ngón tay chạm vào có hơi lạnh, Mễ Dương nhớ đến mùi vị chua ngọt của thịt quýt, chép miệng một chút.

Bạch phu nhân nhìn hai cái đứa nhỏ, càng đem tầm mắt nhìn Mễ Dương nhiều hơn, tán dương: "Mắt Dương Dương trông như nho đen vậy, lông mi cũng dài, chị vừa mới nhìn còn tưởng rằng là con gái đấy, chẳng trách mọi người nói con trai giống mẹ, lớn lên chắc chắn giống như em đẹp mắt."

Trình Thanh có chút ngượng ngùng, cũng vội vã khen: "Chỗ nào nha, Lạc Xuyên lớn lên mới đẹp mắt này, da dẻ trắng trẻo, giống như chị."

Mễ Dương cũng quay đầu liếc mắt nhìn Bạch tiểu thiếu gia một cái. Đúng là, người này thật là từ nhỏ đến lớn đều trắng, dù có đi phơi nắng thì cũng chỉ nhiều lắm là hồng hồng da một chút, còn vẫn luôn là trắng nõn. Y nhớ tới có hồi bọn họ đi ra ngoài cắm trại, Bạch Lạc Xuyên không chịu được khô nóng trong núi, lôi kéo y đi đến sông bơi lội, lúc cời áo T shirt trên người ra quat thực trắng đến muốn phát sáng, trên người ẩn ẩn có một chút cơ bắp. làm cho y nhìn đến ao ước.

Đại khái là cảm giác được ánh mắt của Mễ Dương, tiểu Bạch Lạc Xuyên cũng nghiêng đầu lại nhìn về phía hắn, thế nhưng lại mất cân bằng, thân thể liền lảo đảo thiếu chút nữa ngã lên người Mễ Dương, Mễ Dương tự cứu lấy bản thân mình, liều mạng ngửa đầu về phía sau trốn —— từ hôm qua đã có kinh nghiệm, tiểu Bạch thiếu gia chính là muốn cắn mặt của y!

Mễ Dương đoán không lầm, tuy kịp nhận ra ý đồ, động tác nhanh nhưng không có nghĩa sẽ chạy trốn thành công, rất nhanh liền bị tiểu Bạch thiếu gia cười khanh khách túm lấy mà cắn lên một bên khuôn mặt nhỏ, lưu lại ngụm nước cùng dấu cong cong.

Mễ Dương bị đặt nằm đó không thể nào thoát được, trong miệng "Nha nha" hai tiếng đi gọi cứu viện!

Thế nhưng hai người mẹ trẻ lúc này đứng ở bên giường đầy ý cười nhìn bọn họ. Trình Thanh cười cong đôi mắt, Bạch phu nhân thậm chí còn muốn cho nhân viên cảnh vệ trở lại lấy máy ảnh đến chụp vài tấm về lưu niệm.

Mễ Dương không thoát được, bộ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa mà nằm ở kia cho tiểu Bạch Lạc Xuyên cắn mặt.

Tiểu Bạch thiếu gia coi y là đồ chơi mà chơi đùa nửa ngày, đại khái là trẻ con yêu thích cái gì cũng đều làm hai việc, trước là dùng lực mà ôm một cái, sau đó sẽ cắn yêu một ngụm coi như đánh dấu. Nói xong tiếng lòng lại bắt đầu cầm quýt lăn lăn chơi, cùng Mễ Dương "Nha" một tiếng.

Mễ Dương: "..."

Mễ Dương quay đầu nhìn về phía Trình Thanh, cố gắng biểu hiện, mau cho bảo bảo rửa mặt a! Trên mặt tất cả đều là nước bọt của Bạch Lạc Xuyên rồi! Cũng quá thảm.

Cũng may Trình Thanh đã làm mẹ mấy tháng, cũng biết y có thói quen nhỏ sạch sẽ, cầm khăn mùi soa cho lau khô ráo khuôn mặt nhỏ, liền biến thành một bảo bảo thơm ngát rồi. Lần thứ hai đem hai cái đứa nhỏ đặt ở cùng một chỗ. Lần này Mễ Dương phối hợp nhiều hơn, vừa đặt xuống liền cực lực phối hợp cùng tiểu Bạch thiếu gia chơi đùa mà lăn lăn quả quýt, đem luôn quả quýt của mình cho hắn chơi đùa, nỗ lực bảo trì an toàn mặt của mình.

Trình Thanh xem hai người bọn họ chơi đùa vui vẻ, nở nụ cười nói: "Lúc trước em đều lo lắng Dương Dương không có bạn nhỏ k, nghĩ hắn nhóm bao lâu có thể chơi đến cùng đi, lúc này mới mấy phút cứ như vậy thân thiết rồi đây!"

Bạch phu nhân cũng rất vui vẻ, nàng đi theo chồng mình đến địa phương này mấy tháng, ở đây cùng mọi người chịu khổ cũng không tính là gì. Thế nhưng nàng mang theo con trai nhỏ, lại hiếm thấy có nhiều trẻ con để con trai chơi cùng. Giờ nhìn con trai đang đùa nghịch trên giường, ánh mắt nhìn Mễ Dương cũng đầy sủng nịch.

Bạch phu nhân buổi trưa có chút việc, vốn là muốn ôm hài tử trở lại, Trình Thanh làm người thực sự, khuyên nói: "Lạc tỷ, chị bây giờ ôm về cũng là Tiểu Triệu giúp trông chừng, chị muốn là yên tâm thì đem Lạc Xuyên để ở nơi này, nhờ Tiểu Triệu cũng lưu lại giúp đỡ, ta mang Dương Dương cũng là mang, mang nhiều một người cũng không tính là gì !"

Tiểu Triệu là nhân viên cảnh vệ do Bạch Kính Vinh sắp xếp, tuy rằng bình thường cũng hay nhờ giúp đỡ, nhưng dù gì cũng là một đại nam nhân, trông trẻ con vẫn có chút không an tâm. Bạch phu nhân nghe thấy Trình Thanh nói như vậy cũng rất vui vẻ, hỏi: "Không làm lỡ việc của em chứ?"

Trình Thanh cười ha hả nói: "Em thì có chuyện gì nha, chính là cha của Mễ Dương làm cơm, không có làm lỡ!"

Bạch phu nhân hé miệng nở nụ cười, nói: "Vậy thì làm phiền em."

Bạch phu nhân để lại nhân viên cảnh vệ tại đây cùng Trình Thanh hỗ trợ chăm nom đám trẻ, chính mình đi trước, còn cẩn thận nói buổi chiều sẽ trở lại.

Trình Thanh lấy ra một cái thảm nhỏ cho hai đứa nhóc, sau đó dùng gối vây quanh một vòng phòng ngừa té ngã, xong xuôi liền bắt đầu đan áo len, nàng thần thái thoải mái, thỉnh thoảng lại quay sang trêu đùa đám trẻ một chút, ngược lại là nhân viên cảnh vệ tiểu Triệu hơi sốt sắng một bên cạnh nhấc theo một cái tay nải, hỏi: "Chị dâu, bọn nhỏ có phải hay không nên ăn chút quả bùn (ăn chút hoa quả) ?"

*Quả bùn chính xác là quả gì nha?!!!

Cho là hoa quả đi nha.

Mễ Dương cũng có chút đói bụng, ngẩng đầu mắt chớp chớp nhìn mẹ mình.

Trình Thanh gật gật đầu, nói: "Được, chị đi chuẩn bị."

Nhân viên cảnh vệ nói: "Tôi mang theo đây, lúc xuất môn đều mang điểm đồ ăn vặt, hôm nay là táo tây."

Trình Thanh nói: "Tốt lắm, cậu chăm sóc đám trẻ một chút, chị vừa vặn đi pha sữa bột cho Dương Dương."

Tiểu Triệu đáp ứng một tiếng, lại từ bên trong tay nải lấy ra một túi nhỏ màu vàng nhạt, tiểu thiếu gia phỏng chừng cũng biết trong túi có đồ vật ăn, bé ngoan ngồi ở đó, đem hai tay nhỏ đầy thịt mà đặt ở trên bụng mình vỗ vỗ lên, mắt tròn tròn mà nhìn Tiểu Triệu, lại nhìn cái hộp đồ ăn có in hình phim hoạt hình được lấy ra, đôi mắt liền sáng mấy phần, duỗi duỗi tay, lại vỗ vỗ bụng mình: "Ê a!"

Đồ ăn trong hộp nhỏ là táo tây, có kèm cả muỗng nhỏ, nhân viên cảnh vệ cắt ra một nửa muốn cho Mễ Dương ăn một ít, thế nhưng Trình Thanh cười cự tuyệt, quơ quơ trong tay bình sữa nói: "Không cần, Dương Dương không thể ăn quá nhiều, nó ăn cái này."

Nhân viên cảnh vệ liền bắt đầu uy tiểu Bạch thiếu gia ăn, một muỗng đưa tới, ngay lập tức liền há mồm chờ ăn. Bạch Lạc Xuyên ăn đến là ngon lành, đôi mắt đều nheo nheo lại. Trong tay lại cầm một khối táo tây gặm đến say sưa.

Một bên khác Mễ Dương cũng đang đợi đồ ăn của mình.

Y đang thời uống sữa bột, lúc này chờ Trình Thanh đổ sữa lên mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ xong, liền tiếp lấy từ từ uống. Mễ Dương uống vài ngụm liền bớt đói, hơi mất tập trung vừa uống vừa nhìn xem bên ngoài cửa sổ. Đêm hôm qua tuyết đã ngừng, thế nhưng bên ngoài bao phủ trong làn áo bạc, duy nhất có màu xanh lục khả năng chính là cành cây thông, chỉ nhìn liền cảm thấy lạnh.

Trẻ con dễ dàng mệt mỏi, ăn ăn rồi ngủ rất bình thường.

Mễ Dương hút bình sữa, nhắm mắt lại không bao lâu liền ngủ, mơ màng thấy mẹ y chỉnh chỉnh lại bình. Mễ Dương giật giật liền duỗi ra cánh tay nhỏ vòng đến ôm bình sữa, mắt vẫn nhắm uống từng ngụm lớn, mãi đến khi ợ lên một tiếng no nê.

Bạch Lạc Xuyên thấy được, liền đưa người mò về phía bình sữa của y, "Nha?"

Mễ Dương nổi giận, cái tật xấu gì đây! Y trước đây yêu thích cái gì Bạch Lạc Xuyên đều cướp, từ lúc đi học đã như vậy, thấy y nhìn chăm chú đồ vật cũng muốn cướp, nhìn thư tình y viết cho hoa khôi trường cũng cướp, hiện giờ đến cả bình sữa cũng muốn cướp là sao !

Mễ Dương phun núm vú cao su ra, lông mày nhỏ đã dựng thẳng lên, hướng tiểu Bạch Lạc Xuyên "Phốc" một cái mà nhổ một bãi nước miếng —— NÀY THÌ CƯỚP!

Tiểu Bạch thiếu gia rất kiên nhẫn, kẻ cướp này tinh thần cực kì ngoan cố, lôi bình sữa của Mễ Dương rồi tự nhiên mà bỏ vào trong mình, ực ực mà uống hai hớp lớn.

Chờ đến khi Mễ Dương đem bình sữa kia lấy trở lại, đã ít đi rất nhiều, y cúi đầu liếc mắt nhìn, khá lắm, núm vú cao su cũng bị hắn phá rách một cái miệng nhỏ, chẳng trách vừa nãy uống nhanh như vậy!

Trình Thanh kinh ngạc nói: "Ai nha, Lạc Xuyên răng dài rồi!"

Mễ Dương nguyên bản đang ôm bình sữa hướng lồng ngực mẹ mà trốn, nghe thấy cũng quay đầu lại xem, thấy tiểu Bạch Lạc Xuyên nhếch miệng vui mừng, lộ ra hai điểm răng sữa như hạt gạo, trong lòng y lại một trận ước ao, tuy rằng sinh nhật còn kém hai tháng, mà cảm giác phát dục kém rất xa.

Mễ Dương nhớ tới Bạch Lạc Xuyên sau này đại khái có thể cao đến một mét tám mấy, y so với Bạch Lạc Xuyên thấp hơn nửa cái đầu, 1 mét bảy sáu cái, tại phương bắc đã thuộc về thiên về lùn, bất quá bây giờ cũng không muộn, ăn nhiều cơm nhiều uống sữa tươi, cả canh xương hầm nữa, cần phải kéo dài thêm vài centimet đi? Y không cầu nhiều, 1 mét tám liền thoả mãn.

Tiểu Bạch Lạc Xuyên còn muốn cướp bình sữa, Mễ Dương lần này không cho hắn chút cơ hội, há mồm ngậm lấy uống đến đầy cả miệng mà ực ực.

Trình Thanh chọc chọc chán y, trêu trọc nói: "Quỷ hẹp hòi, cho ca ca uống một chút thì làm sao?"

Tiểu Bạch Lạc Xuyên ngồi ở bên cạnh bộ dạng tha thiết mong chờ, đại khái là cảm thấy được Mễ Dương uống xong sẽ còn cho hắn một phần đi, tay cầm miếng táo tây gặm gặm nhưng mắt vẫn tròn nhìn Mễ Dương uống sữa.

Mễ Dương quay đầu đi không cho hắn nhìn, rầm rì một tiếng.

Trình Thanh bị bọn họ chọc cười không nổi, liền tìm ra cái bình sữa khác đi pha sữa bột rồi đưa cho tiểu Bạch Lạc Xuyên uống, hai thằng nhóc mỗi người ôm một cái bình sữa rầm rầm mà uống sữa, coi như là đang thi đua.

Nhân viên cảnh vệ ở bên cạnh cảm khái nói: "Vẫn là hai đứa nhỏ cùng chỗ dễ nuôi hơn."

Đám trẻ ăn no liền mệt mỏi, Bạch Lạc Xuyên so với Mễ Dương cường hơn một chút, nhưng cũng chỉ là trẻ con, uống hơn nửa bình sữa đã rất nhanh liền bắt đầu dụi mắt. Trình Thanh cầm chăn nhỏ đến, chăn bông mới làm đặc biệt mềm, nàng ôm hai thằng nhóc đặt xuống, cho bọn họ ngủ trưa, Mễ Dương ngáp một cái, tay nhỏ đặt ở bên mặt cọ cọ, rất nhanh liền nhắm mắt đang ngủ. Bên cạnh tiểu Bạch Lạc Xuyên tư thế cũng rất ngoan, thân thể hơi dịch dịch một chút liền yên lặng, hai má trắng nộn nộn cà cà lên chăn nhỏ mềm mại, như là đang xác định mùi của nó, đôi mắt đóng đóng mở mở mấy lần, lúc này mới chậm rãi ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro