CHƯƠNG 1: TRỌNG SINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- " Khốn nạn! Lão tử không nên nhất thời nhẹ dạ đi mua nhãi con chạy nhanh như thỏ kia." La Huân tức giận thấp giọng mắng một câu, rẽ phải trong ngõ hẻm chạy theo thân ảnh gầy nhỏ trơn trợt như cá phía trước.

Một cái chạy, một cái đuổi khiến các quán nhỏ ven đường chỉ trỏ xem trò vui, nhìn bé trai phía trước mặc bao tải không che hết bắp đùi, mọi người liền biết nam nhân phía sau xui xẻo làm mất " hàng hóa" của mình. Chà chà, thời buổi này có tiền mua bé trai cũng là một khoản lớn, nào giống như bọn họ, muốn giải quyết vấn đề sinh lý phải cam lòng bỏ ra mấy viên tinh thạch cấp một đi Hoa phố tùy tiện tìm cái chỗ không trở ngại là được.

Rẽ trái, rẽ phải, quẹo qua phía trước đường, cảnh tượng hỗn loạn làm La Huân sững sờ... một đám nam nhân cao lớn vạm vỡ đang ác chiến.

-" Đáng chết! Là Liệt Diễm cùng Hỗn Độn!". Không biết hôm nay là cái gì vận may? Rõ ràng chỉ muốn lấy tinh thạch cất giữ mấy năm qua đi mua chút gì khao sinh nhật 32 tuổi, lại ngay đầu phố gặp gỡ con buôn, nhìn đứa bé kia đôi mắt đen bóng mà quật cường, trên người đầy vết thương dữ tợn, để cho mình sinh ra kích động khó giải thích muốn mua nó. Nhưng vừa mới thanh toán xong, đứa bé kia lại xoay người chạy mất, bây giờ còn gặp phải bang phái ác chiến.( Bạch Ái)

La Huân lúc phát hiện hài tử chạy trốn liền đoán bản thân chín phần mười là gặp tên lừa đảo, hài tử dù sao cũng không phải hàng hóa, cầm vào tay miễn sao không bị cướp cũng là của mình. Những hài tử này đa số cùng con buôn là một phe, chỉ cần họ lấy được tiền, hài tử liền chạy trốn sau đó chờ người mua tay trắng trở về, lại chạy về cùng con buôn làm vòng mua bán kế tiếp.

Trước đây La Huân chỉ nghe nói qua, chưa gặp qua... bởi vì hắn xưa nay không có mua bán qua, làm sao gặp phải? Hiếm thấy hôm nay là sinh nhật hắn, lại cảm thấy ánh mắt đứa bé kia khiến hắn cảm thấy muốn có đứa con trai làm bạn với mình nửa đời sau so với bất luận vật gì càng làm cho hắn động tâm... Quả nhiên, trên đời này làm gì có chuyện người tốt được báo đáp.

Đột nhiêm xông vào trong hỗn chiến, đứa bé ngây ngẩn cả người, ngay ngốc đứng tại chỗ không biết né tránh,không biết là dị năng giả nào phát ra một quả cầu lửa thật lớn hướng nó đập tới, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, nó chịu đủ những ngày bị người coi là hàng hóa làm nhục cho nên mới liều mạng chạy trốn chủ mới, nhưng bây giờ nó phải chịu chết sao ?

Lực đẩy mạnh từ phía sau truyền đến, nam hài mắt to sững sờ nhìn người đẩy mình kia, một nam nhân gầy yếu nhưng sức mạnh của hắn tựa như không nhỏ, tiếng rên rỉ phát ra khi hỏa cầu thật lớn đụng vào thân thể nam nhân, đôi mắt màu trà lập tức mất đi ánh sáng lộng lẫy.
_____________________________

-" Ta chết, ta không chết, ta chết, ta không chết...." Trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, La Huân hai mắt vô thần nhìn trần nhà miệng lẩm bẩm, câu nói lập lại hơn hai mươi lần rốt cuộc đình chỉ, La Huân cấp tốc ngồi dậy, chạy đến trước tủ quần áo trong phòng ngủ.

Trên tủ quần áo có gắn một tấm gương to, đây là gia cụ cũ do cha mẹ để lại, lúc này chức năng trực tiếp của nó cho La Huân một đáp án rõ ràng, giơ tay sờ lên gò má của chính mình, không có vẻ mệt mỏi do bôn ba trong mạt thế tích lũy, không có nhăn nheo khô rát do lao động mang đến, không vì không đủ dinh dưỡng mà khô vàng gầy gò... khuôn mặt này trẻ ra mười tuổi.( Bạch Ái)

-" Ta thật sự ... đã sống lại." Cúi đầu nhìn đôi tay hơi run, tuy rằng không trắng nộn nhưng sạch sẽ thon dài, so với đôi tay vì lao động quá độ mà biến hình, móng tay đen thui giống như không phải là cùng một người.

Hai tay che mặt, La Huân ngã ngồi xuống đất, nước mắt yên lặng chảy ra.
Hắn không biết bây giờ là thời điểm nào, cũng không biết bản thân là xảy ra chuyện gì, mà hắn lại cảm giác được không khí , hoàn cảnh bản thân với chỗ hắn ngồi là không giống.Nơi này là F thị quê của chính mình, nơi cha mẹ để lại di sản duy nhất cho chính mình sinh sống hai mươi năm trước khi mạt thế ____ nhà.

Ngồi trên sàn nhà đến khi trời mờ tối, La Huân mới cử động thân thể cứng ngắc, vào nhà bếp nấu một gói mì khang sư phụ... mùi vị cỡ nào làm người ta hoài niệm a! Ban đầu tận thế mọi người còn tìm được trong siêu thị một ít, chờ tới lúc sau thứ này liền triệt để tuyệt chủng. Sau này vì thực vật biến dị trong căn cứ cũng có bán ra, nhưng cũng không có mùi vị như lúc đầu.

Mì ăn liền lúc này tuy rằng mùi vị không ngon nhưng đối với người trọng sinh như La Huân thì vẫn là nhân gian mỹ vị, một bát mì ăn  liền vào bụng khiến khẩu vị đại khai. La Huân mới hai mươi, sức ăn vốn không nhỏ huống chi vừa từ mạt thế trở lại , một gói mì ăn liền căn bản không đủ no.

Luôn mãi xác nhận hôm nay là ngày mùng 8 tháng 9, La Huân mới cầm lấy bóp tiền đi ra cửa lớn, do dự đứng sau cửa một phút, hít sâu một hơi đẩy cửa đi ra ngoài.

Giấu con dao gọt hoa quả bên hông, La Huân cẩn thận chậm rãi xuống lầu,  tận khi đi đến cổng lớn thấy người đến người đi trong tiểu khu, đáy lòng chấn động... ta thật sự đã sống lại, thế giới này không phảu là mạt thế khiến người tuyệt vọng.

Ngồi trong quán mì ngoài tiểu khu, tay trái cầm bánh thịt nướng, tay phải cầm đũa cắn một ngụm bánh thịt nướng lại ăn một đũa mì sợi nồng vị thịt bò, La Huân suýt nữa rơi lệ đầy mặt.( Bạch Ái)

Dù cho sau này đến căn cứ A thị, La Huân cũng rất ít nhìn thấy bột mì , đừng nói đến mì thịt bò trước đây thường ăn. Những đồ ăn này căn bản không phải loại người ở tầng chót kiếm sống như hắn có thể tiêu phí nổi. Hoặc nói đúng hơn, cho dù hắn có tinh thạch mua bột mì, cũng không ai sẽ bán ra, những lương thực thực phẩm này trong mạt thế đều là đặc biệt thực phẩm, ít khả năng cho phép lén lút bán ra.

-" Đây không phải La Huân à? Ngày hôm nay không đi làm a". Thanh âm vang lên bên người, La Huân kinh ngạc ngẩng đầu một vị đại thúc quen mặt, trong tay cầm túi nhựa màu đen chứa thủy sản, mặt mang tò mò nhìn chính mình.

-" Hic, a... ngày hôm nay không có việc." Mười năm trước vào lúc này chắc mình còn đang làm công đi.

-" Không có việc?" Đại thúc nghi hoặc mà suy nghĩ một chút, sau lại vỗ vỗ vai hắn.

-" Không có việc cũng không có chuyện gì, công việc này không tốt lại đi tìm, ngươi còn trẻ còn rất nhiều cơ hội...." Thao thao bất tuyệt nói một tràng, mãi đến tận lúc đại thúc rời đi La Huân vẫn không nhớ được tên, chỉ biết hình như là hàng xóm, mà rốt cuộc là ở cùng lầu hay chỉ là sơ giao trong tiểu khu cũng không nhớ ra được.

Đi làm? Công tác?

Chậm rãi uống hết muỗng nước súp cuối cùng, La Huân thở ra một hơi thật dài, nhìn xe cộ cùng người đi đường không dứt, còn hơn hai tháng nữa trước khi mạt thế đến, hắn không có khả năng đi làm.

Đứng dậy trả tiền La Huân đi đến đại lý giao dịch phòng ở, tuy rằng có thể trên mạng bán ra đỡ một phần phí giao dịch, mà thời gian với La Huân bay giờ rất gấp, hắn nhất định phải mau chóng bán ra bất động sản duy nhất trong tay chạy tới A thị. Đúng, hắn muốn đi A thị, nơi chống đỡ được mười năm sau cũng là nơi hắn sống tám năm.

Mấy người mua phế phẩm vui vẻ lôi kéo gia cụ nhà rời đi, già trẻ trong tiểu khu trên căn bản là trang trí, cổng lớn luôn mở rộng cho dù lá buổi tối cũng không ai trông, do đó khi mạt thế đến tang thi ra vào vô cùng dễ dàng.

Treo biển ngày thứ hai đã có người tới cửa xem phòng, giá tiền mà La Huân rao bán tiến hành đàm phán hai lần. Tuy rằng La Huân muốn mau chóng bán đi phòng ở mà ra giá thấp hơn giá thị trường, nhưng hắn không có dự định làm đại gia, ba mươi vạn là ranh giới cuối của hắn, hắn có rất nhiều chỗ cần tiêu tiền không thể thấp hơn.

Quả nhiên, đợi đến lần thứ ba đàm phán song phương rốt cuộc định ra hợp đồng, sang tên trả tiền. Mua bán nhà vô cùng tốn thời gian, La Huân làm thủ tục chừng hai mươi ngày, cầm toàn bộ khoản tiền lên xe đến A thị.

Nhìn thành thị xa lạ mà quen thuộc ngoài cửa xe, La Huân trong lòng bỗng thấy tang thương. Kiếp trước ngoại trừ thời gian đi học cùng cha mẹ đến A thị du lịch qua một lần, mãi đến mạt thế bùng phát ở lại M thị bị tang thi công phá sau, hắn mới một đường đào mạng tới nơi này lần nữa.

La Huân tự nhận mình là người cẩn thận nhưng có những lúc cũng là người mạo hiểm phấn đấu. Nếu không là một người nửa điểm dị năng cũng không có, lại không có thân thích là đầu lĩnh căn cứ, hắn làm sao có khả năng trốn thoát một lần rồi lại một lần nguy hiểm sống mười năm tại mạt thế.

Cho dù là tử vong, cũng là hắn chủ động lao ra cản công kích cho đứa bé kia mới trọng sinh trở về, bằng không La Huân tự tin có thể tại căn cứ A thị sống thêm mười năm.

Mà hiện giờ hắn trọng sinh, tuy rằng vẫn không có dị năng cũng không muốn đi ôm cái đùi lớn cường giả nào, hắn vẫn có lòng tin sinh tồn ở mạt thế.

Cho nên, bước đầu hắn bán đi phòng ở cùng với những thứ  không thể mang tới A thị khu Tây Nam. Đi tìm một nhà lại một nhà giao dịch, cuối cùng cũng coi như tìm được mục tiêu của chính mình.

-" Trong tiểu khu mới đắp kính, căn hộ này trước khi trùng tu cũng không ai ở qua. Căn hộ nằm ở tầng cao nhất, tầm nhìn tốt , không khí cũng hảo, tuy rằng giá cao chút nhưng tuyệt đối có giá trị..." Người giao dịch thao thao bất tuyệt giới thiệu, La Huân nhìn kỹ tư liệu cơ bản của căn hộ này, phán đoán.... này chính là căn phòng mình muốn tìm kia.

-" Mang ta qua xem một chút đi."

-" Được! Mời đi theo ta"

________________

Hơn 2000 từ, tui edit bằng điện thoại , khổ ơi là khổ mà.  TT.TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro