CHƯƠNG 2: CHỖ TRÁNH NẠN TỐT NHẤT TRONG MẠT THẾ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đại lý vội vàng đứng lên, mang theo La Huân đi ra khỏi cửa, chỉ vào mấy tòa cao tầng phía xa giới thiệu.

-" Tây Nam tiểu khu bọn họ còn một số kiến trúc chưa triệt để xây xong, một phần trong đó là cho các gia đình trong nội thành dọn vào, đa phần còn lại là phòng thương phẩm. Ngài xem toàn bộ phòng này nằm không gần đường, yên tĩnh, tầm nhìn tốt hơn nữa lại còn mới lắp đặt , ngài đừng xem khu vực này có chút vắng vẻ, tuy người không nhiều nhưng sau này nhất định là khu trung tâm thương nghiệp, nhìn xem kiến trúc không cao bên cạnh chính là sắp làm thành đại siêu thị..."

La Huân im lặng nghe rồi cười cũng không nói lời nào.Hắn biết rõ còn dư lại tân khu sau đó chỉ đắp kính hai tòa, còn siêu thị trong truyền thuyết vẫn mãi là truyền thuyết, ngược lại khu vực bên này ngày sau xác thực là khu phồn hoa, bởi vì bộ đội A thị cách rất gần với lại khu pháo binh còn lại cách nơi này cũng không xa, vừa lúc nằm trong khu Tây Nam. (Bạch Ái)

Lúc đầu mạt thế khi tang thi bùng phát, ở A thị thành lập hai căn cứ, một cái chính là do hai bên bộ đội bảo vê cấp tốc dọn dẹp ra căn cứ Tây Nam , cái còn lại là căn cứ phía Đông.

Hắn năm đó khi căn cứ M thị bị công phá, một đường chạy lên phía bắc trốn tới căn cứ Tây Nam, mà căn cứ phía Đông sau năm thứ hai khi hắn chạy tới A thị cũng bị tang thi cùng biến dị động vật công phá.

Cùng người đại lý tiến vào trong tiểu khu, La Huân hoài niệm nhìn vào tầng hầm số ba, nơi hắn dừng chân khi đến A thị cũng là " nhà" mà hắn sống đủ tám năm.Mà kiếp này có lựa chọn tốt hơn, hắn tất nhiên sẽ không trở lại tầng hầm kia, huống chi tầng hầm tiểu khu bây giờ chỉ cho thuê gửi hàng hóa.

Hành lang mới tinh bị viết đầy các số điện thoại quảng cáo trang trí, lắp đặt máy điều hòa.... ngay cả cửa thang máy cũng có, khi hai người tiến vào trong thang máy cũng tràn đầy các loại quảng cáo này nọ.

Người đại lý thấy La Huân một mặt tò mò nhìn những quảng cáo này, cười khổ nói: " Những bất động sản tiểu khu còn chưa có người mua nên không ai quản lý, những người này liền sớm tới. "

-" Đây mới là có đầu óc buôn bán". Nhìn " bệnh nấm da trâu" với " hình xăm hàng hiên" vừa thân thiết lại xa lạ, La Huân không khỏi có chút cảm thán.

Lúc trước khi hắn đến nơi này, vách tường từ lâu đã dơ bẩn đến không ra hình thù, có óc tang thi chết bẩn thỉu, có máu tươi dính khi người chết, mặt tường căn bản không nhìn ra có quảng cáo. ( Bạch Ái)

Hai người đi đến tầng mười sáu mới dừng lại, người đại lý lấy ra chìa khóa mở cửa, không sai chính là phòng này...

-" Lầu một là phòng khách, ban công, nhà bếp, phòng vệ sinh, phòng chứa đồ, lầu hai là một lớn một nhỏ hai phòng ngủ, sân thượng, phòng vệ sinh, buồng tắm ". Người đại lý một bên giới thiệu một bên dẫn hắn đi vào .

-" Nhà bọn họ đã dọn dẹp, cửa chống trộm cũng lắp xong vốn là chuẩn bị ở, sau đó hình như là chuyển đổi công tác, địa điểm công tác cách khu Tây Nam quá xa không thể không cho thuê, cho nên chưa lắp đặt điện xong..."

La Huân khẽ gật đầu, trong lòng lại biết rõ không phải nguyên nhân này, bộ phòng này bởi vì có sân thượng cùng ban công, vị trí lại vắng vẻ vốn là nhi nữ chuẩn bị để cho lão nhân trong nhà ở, kết quả vừa mới mang phòng ở sắp xếp xong, còn chưa lắp thiết bị điện, lão nhân lại bệnh tật qua đời, cho nên phòng ở dĩ nhiên là không ai ở. Người đại lý có lẽ sợ hắn không thuê nên mới nói lập lờ.

Nhìn ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khung cửa sổ thủy tinh trong suốt, La Huân càng thêm hài lòng, liền đi lên lầu hai, không nhìn kỹ phòng ngủ trống rỗng mà là trực tiếp đi tới sân thượng, quả nhiên cũng dùng thủy tinh trực tiếp che kín, là vì an toàn của lão nhân cũng vì tầng cao nhất gió quá lớn.

Càng làm cho La Huân than thở chính là, người nhà này tất cả toàn sử dụng thủy tinh công nghiệp, thủy tinh này cho dù một tháng ba ngàn rưỡi tại khu biên giới A thị thuê La Huân cũng thấy rất đáng.

-" Được! phòng ở không sai."

-" Vậy ngài?"

-" Thuê, khi nào chủ nhà có thể lại đây ký hợp đồng."

Người đại lý vui vẻ, vội vã gọi điện thoại cho chủ nhà.

Ba ngàn năm trăm nguyên một tháng, đặt cọc ba tháng, lại cho người đại lý ba ngàn năm trăm nguyên tiền hoa hồng.( Bạch Ái)

Sáng ngày một tháng mười hai bên ký tên thỏa thuận, La Huân lấy được chìa khóa phòng tha thiết mơ ước, đứng trong gian phòng trống rỗng, La Huân cảm thấy  hưng phấn trước nay chưa từng có.

Căn phòng này ở kiếp trước là chỗ ở hắn phi thường hâm mộ, khi hắn đi đến căn cứ Tây Nam ở A thị, trog căn cứ đại thể đã phổ cập phương pháp trồng trọt thích hợp cho gia đình, cùng với cách đơn giản làm sạch nguồn nước.

Sau, liền có đội thăm dò lục tục tìm được hạt giống biến dị trong đồng ruộng phụ cận A thị, trải qua nghiên cứu phân tích giám định, trong đó có một phần chu kỳ trồng trọt ngắn mà sản lượng nhiều, thu hoạch có thể cung cấp năng lượng cho cơ thể được phổ cập ra.

Lúc đó bản thân chỉ có một gian tầng hầm không tới mười thước vuông, cửa sổ chỉ có một đường còn thường xuyên bị nhà cao tầng hai bên che mất ánh nắng, lại không như cư dân thời kì đầu, ở trên mái nhà có được một mảng nhỏ bắt bảng năng lượng mặt trời cho bản thân sử dụng, khi hắn cần điện nhất định phải đi mua ở gia đình khác với giá cao.

Nhưng cho dù như vậy, trong gian tầng hầm nho nhỏ hắn cũng trồng không ít thứ thu hoạch mà không cần ánh nắng mặt trời, như mầm đậu, hẹ vàng, lá tỏi vàng này đó, cùng với ít thứ có thể nuôi dưỡng ở địa phương âm u, thu hoạch được đại sản lượng biến dị, cuối cùng còn góp được không ít tiền.

La Huân đầu óc tốt, năng lực tay chân cũng rất mạnh, cho dù điều kiện bên ngoài rất kém cỏi, hắn cũng có thể sinh tồn huống chi bây giờ hắn còn sống lại một đời?

Ban dằu tiểu khu chỉ làm tám tòa, một phần dùng cho phía trung bắc nội thành dọn lại, còn lại là phòng thương phẩm chuẩn bị bán ra.

Tiểu khu này vừa xây hơn ba tháng, căn phòng này cũng mới vừa trùng tu
không tới một tháng.( Bạch Ái)

Mãi đến khi mạt thế đến, phòng ở chỉ xây lên bốn tòa, có hai tòa mới vừa mức cao nhất, còn hai tòa cửa sổ còn không có gắn. Sau mạt thế nơi này trở thành khu an toàn, hai tòa nhà trong sự giám sát của bộ đội mới triệt để làm xong. Còn lại các phòng đã xây xong chưa kịp bán ra mạt thế đã đến, rốt cuộc cũng không ai biết nguyên chủ ở đâu, tự nhiên cũng bị những người may mắn còn sống chiếm hết.

Căn nhà mà hắn thuê bây giờ,  kiếp trước là của một nhà ba người thuê ở trước lúc mạt thế đến nửa tháng. Tuy  nhà trang trí tốt nhưng tất cả phòng trống, điện cũng không có, trong đô thị đa số người đều chọn xách đồ vào ở,  ai quản ngươi trang trí dùng vật liệu gì, lại tốn bao nhiêu tiền?

Bởi vậy, trong một khu toàn cho thuê với giá ba ngàn nguyên thì căn nhà này vẫn luôn không ai thuê, mà chủ nhà trọ vì vấn đề di chúc của lão nhân, mấy anh chị em luôn tranh cãi nên vẫn luôn không lắp điện, thẳng đến khi khách đến thuê.

Chủ nhân của nhà này lúc sau La Huân có biết, họ Ngô, bởi vì nhà hắn chiếm trọn hai tầng phòng ở hướng rất tốt, sau này khi có thể mua bảng năng lượng mặt trời, cơ hồ tất cả đều được treo đầy, nhưng trừ phi thật sự không mua được điện, La Huân căn bản không muốn mua điện nhà hắn.

Nữ nhân được gọi là Ngô tỷ tính cách vô cùng hung mãnh, thích chiếm tiện nghi, thường khi mua điện ở nhà khác nhiều lần, ít nhiều cũng có chút ưu đãi. Nhưng nhà hắn không cho ưu đãi không nói, pin nạp điện La Huân mới mua khi mua điện nhà hắn lại bị đổi pin cũ.

Lúc đó hai bên suýt đánh nhau, nhưng nhà hắn ba người cao lớn vạm vỡ đứng ở cửa, mắt thấy hắn còn dám nhiều lời họ liền muốn ném hắn từ tầng mười sáu xuống, cơn giận này đành phải nuốt xuống.

Mà nhà hắn, ỷ vào phòng ốc địa điểm tốt, mỗi ngày chỉ dựa vào bán điện có thể rất thoải mái nuôi sống người một nhà, không cần như người khác nuôi trồng thu hoạch, nhi tử so với La Huân còn lớn hơn mấy tuổi nhưng khu an toàn còn không ra một lần, đánh chết cũng không chịu ra ngoài tham gia đội thám hiểm, mẹ hắn cũng không nỡ.

Chủ nhà trọ sau mạt thế còn ở đó hay không, có đến căn cứ Tây Nam hay không? La Huân không biết, e rằng đã chết trong thiên tai. Coi như bọn họ có trở lại, ấn theo quy tắc chấp hành của căn cứ, họ cũng không thể trở về nguyên bản phòng ốc, theo căn cứ phân phối nơi khác.( Bạch Ái)

La Huân không phải là thánh mẫu cứu khổ cứu nạn, kiếp trước hắn là dân chúng phổ thông ở tầng chót, kiếp này cũng không nghĩ phải làm đại nhân vật gì ghê ghớm.

Bây giờ, có phòng ở là hắn có ổ nhỏ sống an thân qua ngày, hắn muốn rèn đúc một cái pháo đài, có thể cho hắn cuộc sống tốt hơn kiếp trước một chút, để cho hắn an tâm vượt qua mạt thế dài dằng dặc mà đáng sợ.

Hiện tại, khoảng cách đến mạt thế còn 57 ngày.
________________

Hẹ vàng:


Tôi lười edit lời tác giả nên để nguyên, mọi người thông cảm nha.

Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, quyển sách này sáng tạo là tới từ trong ———— không dị năng người bình thường tại tận thế không thể sống sao? ! Không có chỗ người bình thường tại tận thế liền đáng đời bị tươi sống chết đói sao? ! Coi như chính mình lão công khác thường có thể có vẻ như rất đáng gờm, có thể dị năng giả cũng là dựa vào ta người bình thường trồng rau làm cơm nuôi sống cộc! !

Phải biết, nước ta nhân dân là thập phần cường đại! Lúc trước đại hàng hải thời kì, các nước Âu châu hàng hải trên đường uy hiếp lớn nhất chi nhất chính là hỏng huyết bệnh, sinh thành nguyên nhân chính là khuyết thiếu thuốc vitamin. Nhưng năm đó nước ta trịnh cùng hạ Tây Dương thời điểm nhưng không có cái vấn đề này, nguyên nhân à... Nước ta nhân dân đều là chủng điền tiểu tay thiện nghệ a! Theo thuyền mang theo một đống hạt đậu, khoái thiếu món ăn thời điểm tiện tay phát một cái mầm đậu, thuốc vitamin liền có. Muốn là trên biển gió êm sóng lặng thời điểm còn có thể nhượng tiểu đậu nha nhóm bao dài trường, như vậy một bàn đồ ăn liền có! Muốn là tái mang tới chút bùn đất đem mầm đậu nhóm trực tiếp trồng xuống, nói không chuẩn thời gian lâu dài còn có thể "Gieo trồng vào mùa xuân một hạt túc, thu hoạch vụ thu vạn viên tử", liền lương thực đều trực tiếp loại thô tới rồi ~~

Khụ khụ, nói chung, các loại nhân tố kết hợp chung một chỗ, nhượng tác giả khuẩn não động mở ra, vì vậy liền có hiện tại thiên văn này.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro