Chương 1: Lão Công Yandere Luôn Mộng Tưởng Lung Tung Với Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Sa điêu tiểu điềm văn Yandere công gặp gỡ sợ xã hội thụ.

Không dài, viết chơi, vui vui một chút.

----- Chính văn -----

Mặt Trời chói chang trên cao, nắng vàng góc phố.

Đây là lần đầu tiên Xà Khổng đi ra ngoài trong tháng này.

Nếu không phải thẻ căn cước quá thời hạn, không thể không đi ra ngoài thì Xà Khổng cậu tuyệt đối không ra ngoài.

Trời rõ ràng rất nóng, nóng đến mức ngay cả chó cũng không muốn đi ra ngoài, Xà Khổng đi trên đường tay đút vào túi, hung hăng chôn đầu dưới cổ áo.

Một gương mặt rõ ràng trắng nõn thanh tú bị cậu làm lãng phí, giảm mạnh xác suất bị nữ sinh xin Wechat.

Đến ngã rẽ, cậu đột nhiên ngừng lại.

Thân là người sợ xã hội lâu năm, cậu vô cùng mẫn cảm với ánh mắt của người khác, bây giờ cậu có thể khẳng định, mình đã bị người khác theo dõi.

Nếu người bình thường gặp phải tình huống này, e rằng trong lòng rất hoảng loạn, sợ là ăn cướp hay biến thái.

Nhưng Xà Khổng không giống.

Đầu tiên cậu cảm thấy không tự nhiên, sau đó là xấu hổ.

Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm với người sợ xã hội mà nói, thật sự là một loại cực hình.

Nhưng người theo dõi cậu hết sức giảo hoạt, bất kể Xà Khổng thăm dò ra sao cũng không thể khiến hắn xuất hiện.

Cứ như vậy, hai người đi một chút lại dừng một chút, mãi đến khi Xà Khổng hoàn toàn không chịu được nữa, đến da đầu cũng run lên, không còn cách nào khác từ bỏ, đến khi cậu trở về tiểu khu, ánh mắt như sói như hổ kia mới dừng lại.

*

Lúc về đến nhà, người mở cửa cho Xà Khổng là trúc mã kiêm bạn trai vừa mới quen một tháng —— Bân Tiêu.

Lúc đó trên mặt Bân Tiêu tủi thân uất ức, nhìn chằm chằm Xà Khổng, sau đó kéo cậu vào, mạnh bạo đặt cậu lên trên tủ giày.

"Em đã đi đâu?" Bân Tiêu từ trên cao nhìn xuống chất vấn, giọng điệu không tốt.

Khoảng cách đối mắt gần như vậy, Xà Khổng thật sự như đang trên chiến trường, chỉ chốc lát sau đã thua trận, nghiêng đầu sang một bên.

Lại là như này......

Bân Tiêu hơi híp mắt.

Kể từ sau khi gặp lại rồi tái hợp với Xà Khổng, Xà Khổng biến thành thế này.

Cậu không muốn đối mặt với mình, cũng không thích quá gần gũi với mình, ngay cả lúc ân ái, cũng là nhắm mắt khinh bỉ không nhìn mình cho dù là một cái.

Chẳng lẽ cậu không còn yêu mình nữa sao?

Vậy lúc trước vì sao lại đồng ý với mình?

Chẳng cần biết cậu có còn yêu hay không......

Nếu đã đồng ý, vậy liều chết cũng không buông tay.

Bân Tiêu lập tức hạ quyết tâm, vội vàng ôm lấy Xà Khổng toàn thân cứng ngắc, sau đó bế vào trong phòng ngủ, đè lên giường lớn.

Vừa mới mới sáng sớm, Xà Khổng bị người ta lột sạch không mảnh vải che thân, run lẩy bẩy trên giường, bị người khống chế không thể cử động.

Một ngón tay lạnh buốt tiến vào ℓỗ нậυ vừa bị chinh phạt tối hôm qua, Xà Khổng lạnh run nhắm nghiền mắt.

Bân Tiêu không thể nhịn được nữa, hấp tấp nói, "Em mở to mắt ra nhìn anh đi!"

Sau đó là ngón thứ hai.

"Có phải em không còn yêu anh nữa không? Vì sao lúc làm tình em không nhìn anh hả?"

Tiếp theo là ngón thứ ba.

"Anh cầu xin em nhìn anh được không? Em không thể không yêu anh, anh không thể mất đi em!"

Bân Tiêu sụp đổ khóc lóc, ngón tay ở bên trong khuấy đảo, ở bên chất vấn Xà Khổng vấn đề có yêu mình hay không.

"Em nói chuyện đi, em đừng như thế mà, trước đây em không phải như vậy..."

Ngay tại lúc này Xà Khổng cũng sụp đổ.

Cậu không thể chịu được ánh mắt Bân Tiêu nhìn chằm chằm mãnh liệt như vậy, cũng không chịu được khoảng cách gần Bân Tiêu như thế...

Không được thoải mái, rất xấu hổ, rất khó chịu, rất muốn khóc!

Ngay lúc quy đầu Bân Tiêu tiến vào, Xà Khổng cũng bắt đầu kìm nén khóc huhu, hai người vừa khóc vừa làm tình.

Bân Tiêu còn đang khóc hỏi Xà Khổng, Xà Khổng vẫn luôn tuyệt vọng lặp đi lặp lại trong lòng ——

"Đừng nhìn em chằm chằm, xin anh!"

"Đừng hỏi em quá nhiều câu hỏi, xin anh!"

"Đừng tiếp xúc cơ thể với em quá lâu, xin anh!"

......

Xà Khổng chỉ nói trong nội tâm, trong miệng chỉ hu hu không ngừng.

Trận tình ái này kết thúc trong tiếng khóc của hai người.

Hai bên chảy mồ hôi đầm đìa, nước mắt chảy còn nhiều hơn mồ hôi, bắn xong cũng không ngừng được, vẫn còn tiếp tục khóc.

*

Sau khi tắm rửa, hai người ôm nhau ngủ.

Xà Khổng bị Bân Tiêu gắt gao giam cầm trong lòng ngực, làm sao cũng không nhúc nhích được.

Cậu ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông đang ngủ nhưng vẫn còn nhíu mày mím môi, trong lòng cũng xót xa.

Cậu và Bân Tiêu lớn lên cùng nhau, cấp ba bắt đầu giấu giếm cha mẹ hẹn hò, bây giờ đã qua năm năm.

Khi đó cậu không sợ xã hội, thậm chí còn cực kỳ xán lạn như ánh mặt trời.

Chỉ là đáng tiếc sau chuyện tình bị bại lộ, hai người họ bị ép tách nhau ra, bị ép dọn nhà, bị ép chia tay.

Mãi đến về sau, cậu tương tư thành bệnh, sau khi rời xa Bân Tiêu sầu não không vui, không chỉ mắc bệnh trầm cảm, còn không dám kết bạn với người khác, thành bộ dạng hiện tại.

Sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ trùng phùng, một tháng trước mới tái hợp lần nữa.

Nhưng cậu vẫn không dám nói cho Bân Tiêu những chuyện này, cũng không dám nói với Bân Tiêu, đối tượng cậu sợ xã hội cũng bao gồm hắn bên trong, cho nên mới chậm chạp không cho biết chân tướng.

Thật ra cậu cũng đã nhận ra Bân Tiêu cũng có thay đổi so với trước kia.

Không biết có phải ảo giác của cậu không, cậu luôn cảm thấy đôi khi Bân Tiêu nhìn về phía mình bằng ánh mắt rất khủng bố, rất ham muốn chiếm hữu, rất bệnh hoạn...

Nhưng Bân Tiêu lúc trước không phải thế này, Xà khổng luôn cảm thấy, có phải Bân Tiêu cũng có bí mật gì đó không dám nói ra như mình hay không, có cùng lo lắng như cậu.

Xà Lỗ thầm than một tiếng, dựa vào ý chí của mình từ từ dựa sát vào Bân Tiêu.

Dù cho tâm lý cơ thể vô cùng khó chịu, cũng không có cách nào ngăn cản bản năng em yêu anh.

*

Niềm vui phóng túng của người trưởng thành cuối tuần thoáng trôi qua, cuộc sống cuối cùng mới đi vào quỹ đạo.

Công việc của Xà Khổng kỳ thật rất trạch, nói cho màu mèlà truyền bá văn học Trung Hoa gây tiếng vang, thực ra gọi tắt là viết H văn.

Hơn nữa cậu chính là loại điển hình ban ngày viết truyện, ban đên thực hành, hiệu quả còn rất khá.

Cậu thường thường đợi sau khi Bân Tiêu ra khỏi cửa mới bắt đầu viết.

Mới đầu cậu cũng không hiểu vì sao Bân Tiêu ra ngoài muốn khóa cửa lại, về sau nghĩ lại, mình thật sự cũng không muốn ra ngoài, cũng không mảy may để ý.

Chỉ là hôm nay không biết vì nguyên nhân gì, Bân Tiêu lại xin nghỉ một ngày, đặc biệt đến trông coi cậu, thời thời khắc khắc không rời.

Nhưng cái này khiến Xà Khổng không khỏi dựng tóc gáy.

Cũng không thể không viết truyện, độc giả cứ hối thúc, công việc không thể dừng lại...

Nghĩ đi nghĩ lại, Xà Khổng đành phải mở laptop ngay trước mặt Bân Tiêu.

Xà Khổng vừa mới nghĩ Bân Tiêu sẽ không nhàm chán đến đọc mấy loại tiểu thuyết như này, kết quả chỉ một giây sau, Bân Tiêu lập tức bu lại, cướp đi laptop, đem tiểu thuyết Xà Khổng mới viết được một nữa đọc hết.

Bởi vì tiểu thuyết của Xà Khổng là ngôi thứ nhất, một câu "tôi bị ∂ươиɢ νậт to bự của Trần tổng đ* rất sướng!" lập trước lọt vào trong mắt Bân Tiêu, khiến hắn giây tiếp theo đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm muốn rách cả mí mắt, trong mắt như sắp nôn ra máu.

"Trần tổng? Trần tổng là ai?!"

Bân Tiêu hướng về phía Xà Khổng ngồi rống to, lại ý thức được mình không nên phát cáu với Xà Khổng, lập tức buông laptop xuống xoay người ôm lấy Xà Khổng vẻ mặt ngốc nghếch, khóc đỏ cả mắt.

"Có phải vì Trần tổng này nên mới không yêu anh? Có phải vì anh không đủ lớn, không đủ thỏa mãn em, cho nên em mới bội tình bạc nghĩa với anh phải không?"

Xà Khổng: "......"

Bân Tiêu khóc lóc, căm hận trong ánh mắt càng sâu.

"Anh muốn giết nó! Làm sao nó dám đụng đến em?! Anh muốn thiến nó! Anh muốn để nó chết không được yên lành! Đoạn tử tuyệt tôn!"

Xà Khổng cảm thấy mình cần phải giải thích một chút, ấp úng nói: "Không phải... Như anh nghĩ..."

"Còn có thể thế nào?! Em còn thích đến mức muốn viết nhật ký nhớ cho kỹ, còn muốn gạt anh bao lâu?!"

"Quả nhiên là anh quá nhân từ với em, anh không nên rộng lượng với em như vậy, anh không nên kiêng kỵ tâm tình của anh..."

Bân Tiêu hít sâu một hơi, cắn răng, siết chặt cổ tay Xà Khổng, mặt mũi tràn ngập nước mắt, thẹn quá hóa giận.

"Anh muốn giam em lại! Khóa trong nhà! Anh xem em làm sao ra ngoài, anh xem em làm sao ra ngoài tìm Trần tổng của em cầu được đ*!"

Xà Khổng chớp mắt, lại bắt đầu bị nhìn chằm chằm đến mức toàn thân không được tự nhiên.

Cậu nhịn xuống nổi da gà toàn thân, ráng chống đỡ bình thản nói, "Ồ... Anh, anh vui là được rồi, vui là được rồi..."

Lần này, lại đến lượt Bân Tiêu sụp đổ khóc lớn.

Quả nhiên...

Xà Khổng không yêu mình.

Sự việc bại lộ, cậu ngay cả một lời giải thích cũng không thèm nói.

Ngay cả bị mình giam cầm cũng có thể yên tâm thoải mái như thể không có gì xảy ra, không phải bởi vì không có tình cảm sao?

May mà mình trước đó còn kiêng kỵ cảm giác của cậu không dám giam cậu lại...

Đây là cậu tự tìm.

Nghĩ đến cái này, Bân Tiêu nước mắt chảy ròng ròng, vồ về phía Xà Khổng áp đảo cậu, hắn bắt đầu không kiêng nể gì cả.

Lại nữa...

Xà Khổng thừa nhận sự tấn công và cái nhìn chằm chằm của hắn, nhắm hai mắt lại, tùy ý cảm giác trong cơ thể cuồng quấy, âm thanh bạch bạch không dứt bên tai, cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.

Làm người thật sự quá mệt mỏi.

*

Trong phòng khách yên tĩnh, chỉ vang lên âm thanh lạch cạch đánh chữ.

Xà Khổng vừa kiên trì, vừa đánh chữ bên cạnh Bân Tiêu, ngay cả chữ cái cũng phải tìm cả buổi, càng đừng nói hôm nay phải viết ngàn chữ.

"Dừng lại làm gì? Tiếp tục viết!"

Vẻ mặt Bân Tiêu âm trầm khẽ quát, hắn ngược lại muốn xem xem, Xà Khổng cuối cùng đối với trình độ kỹ thuật của Trần tổng có bao nhiêu khó quên, hôm nay hắn nhất định phải học được chút gì đó, để cho con tim của Xà Khổng lần nữa trở về bên mình.

Đối với cái nhìn chằm chằm của Bân Tiêu và sự trống rỗng khi vừa mới phóng thích, Xà Khổng hoàn toàn không chịu nổi, vội vàng kết thúc chương, còn chưa công bố, lại bị Bân Tiêu đoạt đi.

Bân Tiêu cẩn thận đọc thầm vài đoạn văn ——

【Trần tổng câm lấy roi da, vẻ mặt cười gian tà, gấp roi da lại làm ba, từng cái từng cái quất xuống người tôi, lần này càng đau hơn lần kia. Thật sướng ~ Mẹ nó thật sảng кнσáι ~】

Bân Tiêu không đọc nổi nữa.

Phản ứng đầu tiên của hắn là cái tên chó Trần tổng dám đánh Xà Khổng?

Sau đó, Bân Tiêu mới ý thức được, chẳng lẽ Xà Khổng có thể chất M? Thích bị người khác đối xử thô bạo?

Nhưng vậy phải làm sao đây?

Muốn mình cầm roi động thủ với Xà Khổng, cái này không đau lòng chết hay sao? Làm sao hạ thủ được?

Nhưng nếu không làm vừa lòng khuynh hướng ngược đãi, trái tim Xà Khổng cũng sẽ không trở lại bên cạnh mình...

Hơn nữa nếu chính mình không động thủ, Xà Khổng còn có thể lén lút tự mình ra tay, nếu cậu ra tay không đúng mực, hậu quả khó mà lường được.

Vậy vẫn tự mình làm, chí ít mình có thể biết chừng mực, không làm đến mức cậu bị thương.

Trong lúc Bân Tiêu buồn bực, Xà Khổng đã đem laptop trở về, nhấn công bố, cuối cùng mới đăng chương mới ra ngoài.

Điều này khiến Bân Tiêu rất tức giận,

"Em làm gì? Em còn đăng nhật ký lên để cho người khác xem?!"

Lỗ tai Xà Khổng sắp bị điếc, nói thầm, "Nhật ký cái gì? Là tiểu thuyết mà thôi, có gì đâu kinh ngạc."

Bân Tiêu: "A... Cái gì?"

Cuối cùng sau khi biết được chân tướng, Bân Tiêu lần nữa bị Xà Khổng làm cho tức phát khóc, "Mẹ kiếp anh nghĩ em không cần anh nữa!"

"Vậy tại sao em không nói chuyện với anh, không nhìn anh lúc làm tình chứ? Anh còn tưởng rằng em không thích anh!"

Xà Khổng tránh né ánh mắt Bân Tiêu, trầm mặc không nói.

Vẻ mặt tiếp theo của Bân Tiêu đen lại, "Cho nên... Em vẫn không không thích anh?"

Xà Khổng: "......"

Làm người thật mệt mỏi.

[...]

Editor: Mới đầu quyết định edit vì đọc văn án thấy hợp gu. Lại ngắn nữa. Nhưng nào ngờ kết hẫng quá. Khóc théttttttt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro