Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Hành từng ở trong một tiết mục nói qua hắn có thể ăn một chút cay, không kén ăn, nếu hiện tại hắn cự tuyệt chén mì này, một là lãng phí đồ ăn, hai là mọi người sẽ nói hắn là dối trá, lừa gạt fans, sau đó liền sẽ lên hot search, từ hình tượng ảnh đế hoàn mỹ trực tiếp ngã xuống vực thẳm, hắn còn có thể tưởng tượng được hot search sẽ dùng tiêu đề gì, còn có những anti sẽ mắng hắn như thế nào.

Vì tránh cho mọi việc trở lên phiền toái, cái chén mì thịt bò toàn màu đỏ này, phải ăn hết!

Hắn không biết Lý Quân là cố ý lấy lòng hắn nên mới làm như vậy hay là thuần túy chỉ là trò đùa dai.

Hắn rất là kén ăn, việc này chỉ cần là người thân cận hắn đều biết, nếu Lý Quân thật sự là bạn trai hắn, cậu cũng biết.

Không, sẽ không, hắn không có khả năng nhìn trúng Lý Quân.

Lý Quân biết Khương Hành suy nghĩ rối rắm cái gì, nhưng lúc này cậu cá là Khương Hành sẽ không trước máy quay kiếm chuyện với cậu. Đương nhiên, nếu Khương Hành quạo, cậu liền nói mình không cố ý, diễn bạch liên hoa, chuyện nhỏ!

Khương Hành đem ớt cùng hành gạt sang một bên, ăn mấy sợi mì không quá cay ở bên dưới, động tác này thật đúng là giống đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, hắn trước nay chưa bao giờ ăn mì như thế này!

Hiện tại Khương Hành trong lòng sinh ra nội thương, nhưng lại không dám nói, làm một nam minh tinh, hắn trước mặt người ngoài vẫn cần mặt mũi.

Lý Quân biết Khương Hành như vậy, nhìn hắn ăn cẩn thận cẩn thận, sợ khiến chính mình cay thành miệng lạp xưởng, nghẹn cười hỏi hắn: “Ăn ngon chứ.”

Khương Hành dính cay, miệng bắt đầu đỏ lên, hơn nữa trong quán chỉ có quạt không có điều hòa, trên trán hắn liền bốc lên tầng tầng mồ hôi, nên hắn không muốn nói chuyện với Lý Quân.

Nói thật, Lý Quân cho cũng không nhiều tương ớt, vẫn là trong phạm vi Khương Hành có thể chấp nhận, nếu nói là hắn thật sự không thể ăn ớt? Đương nhiên không phải, chỉ là người này có cái thói hư tật xấu, chỉ cần là nếm thử qua không thích là nhất định sẽ không ăn lại, tục xưng là bệnh công chúa.

Vì ở trong tiết mục phải bảo trì hình tượng ảnh đế lãnh khốc, Khương Hành một bên dùng giấy ăn ấn xuống mũi, một bên cầm nước uống, hắn đã đem chén mì thịt bò ăn hết bảy tám phần, còn lại nước canh thì khẳng định là không uống, uống nữa thì hôm nay liền bỏ mạng tại đây.

Lý Quân nhìn bộ dạng hắn chật vật, trong lòng sảng khoái, nửa tháng qua tâm tình buồn bực, hiện tại có chút giảm bớt.

Mưa cũng đã tạnh, đường phố ở nông thôn không sạch như thành phố. Ngoại trừ xi măng trên đường chính, tất cả những nơi khác đều là ổ gà, cách một đoạn lại có một hố nhỏ, dẫm vào là giày liền ướt.

Hai người đi ngang qua chợ thức ăn, Lý Quân có xúc động muốn mua đồ ăn, nhưng suy xét đến việc trước mắt chính mình chưa vào phòng bếp, liền bỏ qua một bên.

Hai người trở lại điểm bus và lên xe, tài xế như cũ vẫn là Khương Hành, Khương Hành mua bữa sáng còn khá phong phú, cùng hai bữa cơm ngày hôm qua hoàn toàn đối lập, này đã thực phong phú.

Cũng không biết tổ tiết mục có phải cố ý tìm Lương Chỉ Duyên để cho bọn họ nhấm nháp gian khổ của nhân gian hay không.

Lý Quân một bụng đầy tâm trạng, một đường không nói chuyện, Khương Hành miệng bị cay đến mức tê tê, lại càng không thèm nói chuyện.

Xe chạy vài phút, nháy mắt đã trở lại nhà trọ, Lý Quân xuống xe, vào nhà thay dép lê, sau đó mới đưa bữa sáng xách đến bàn ăn, phòng khách cùng phòng bếp đều có vẻ an tĩnh, nghĩ đến ba người kia bọn họ còn chưa ra.

Lý Quân đang chuẩn bị về phòng rửa mặt, Hà Uyển Tinh liền ra tới nơi.

“Quân ca, sớm.”

“Sớm, trên bàn cơm có bữa sáng ông chủ vừa mới mua, mọi người có thể qua ăn bổ sung năng lượng.”

“Ông chủ đi mua? Tối hôm qua không phải Lâm Lập Thư nói muốn đi sao?”

“Có khả năng ông chủ lớn tuổi hơn so với chúng ta, ngủ ít, dậy sớm.”

Ông chủ đang cầm cốc nước đi ngang qua – Khương Hành: “……” Tôi già, già!? Tôi tuy so với mấy người lớn tuổi hơi một chút, nhưng mà tôi cũng mới đầu 3 thôi! Hắn nhịn nguyên một buổi sáng rồi, có chút nghẹn, “Ai già cơ?”

Lý Quân chậm rãi bóc ra sự thật trầm trọng của tuổi tác: “Em năm nay 27, Hà Uyển Tinh sinh năm 1998, Lập Thư 1997, Chỉ Duyên 1994, ông chủ, anh mới vừa qua sinh nhật 32 tuổi, còn so với em lớn hơn năm tuổi.”

Khương Hành: Tôi rất là tức giận, nhưng lại không có cách nào phản bác. Bởi vì những lời Lý Quân nói đều là sự thật!

Hà Uyển Tinh đứng ở một bên xem, nghĩ thầm Khương ảnh đế trong mắt đều sắp bốc hỏa rồi, có thể hay không đem Lý Quân không danh không khí này chỉnh một trận, nhưng mà, cô nàng thất vọng rồi, bởi vì Khương Hành lạnh lùng đưa mắt hướng Lý Quân liếc mắt một cái, sau đó xoay người rời đi.

Không thấy trò hay nên Hà Uyển Tinh có chút thất vọng, cô ở sau lưng Khương Hành, hướng về Lý Quân giơ ngón tay cái: Quân ca, anh giỏi quá! Trực tiếp khiêu chiến quyền uy của lão đại!

Đột nhiên, Khương Hành xoay người, ngón tay cái của Hà Uyển Tinh chưa kịp thu hồi.

Khương Hành kìm nén tức giận nói: “Nửa tiếng sau bắt đầu họp buổi sáng!”

Hà Uyển Tinh nghiêm túc đứng vững: “Vâng, ông chủ!”

Lý Quân kéo dài giọng: “Được rồi, ông chủ.”

Khương Hành xoay người nhanh chóng rời đi, nhẹ nhàng xoa xoa ngực, một người hai người đều không bớt lo, hắn muốn xin nghỉ việc!

Lâm Lập Thư cùng Lương Chỉ Duyên một trước một sau xuất hiện ở nhà ăn. Lâm Lập Thư đối với việc chính mình tối hôm qua cuồng ngôn cảm thấy hổ thẹn, bởi vì đồng hồ báo thức đối với hắn buổi sáng đều không có tác dụng. Hắn vẫn là người cuối cùng rời giường, muốn hỏi Lý Quân vì cái gì không gọi hắn rời giường, nhưng mà hắn hình như còn chưa dặn qua đối phương gọi mình dậy, hắn cảm giác ấn tượng của mình ở trong mắt ông chủ rớt hết rồi.

Lương Chỉ Duyên cảm thấy vẫn ổn, hôm nay cô thay chiếc váy thần tiên với một chiếc quần short denim và thắt lưng cao, để lộ hai đôi chân thon dài, hy vọng có thể đạt được sự chú ý của Khương Hành.

Nửa giờ sau, mọi người lại lần nữa trở lại phòng khách, bắt đầu họp.

Khương Hành đã ăn hai lần thiệt thòi từ Lý Quân, nhưng đều là việc nhỏ, không ảnh hưởng toàn cục, hắn không cần thiết làm khó cậu trước mặt người khác, hắn là một người bao dung rộng lượng!

Dừng vấn đề ngoài lề lại, Khương Hành quay lại chủ đề chính: “Hôm nay có khách tới, chúng ta bắt đầu phân chia công tác. Căn cứ vào am hiểu của mọi người để tiến hành sắp xếp công việc, hiện tại phục vụ phòng cho khách chia làm hai tổ, Lâm Lập Thư cùng Lương Chỉ Duyên một tổ, Lý Quân cùng Hà Uyển Tinh một tổ, thay phiên phụ trách, công việc khác thì tùy tình hình mọi người tự linh động.”

Nghe tin cùng làm việc với Lương Chỉ Duyên, Lâm Lập Thư tâm tình cũng không tệ lắm.

Hà Uyển Tinh cũng rất cao hứng cùng Lý Quân trở thành cộng sự, đối với việc xảy ra hồi sáng, cô đối với Lý Quân ngập tràn hảo cảm, cảm thấy cậu còn rất hài hước, đại khái là “nhân viên” duy nhất không e ngại Khương đại boss, “nhân viên” bọn họ đều là mấy người tên tuổi nhỏ, đối với Khương Hành hoặc nhiều hoặc ít vẫn có phần sợ hãi, Khương Hành cũng có khoảng cách xa với bọn họ. Giờ có người hòa giải ở giữa, có thể đem Khương Hành từ trên cao kéo xuống nhân gian.

Hiện tại, có rất ít khách, phục vụ phòng cho khách không tốn thời gian lắm, đã thu thập xong một phòng đơn.

Thấy mọi người đều không có ý kiến, Khương Hành lại tiếp tục sắp xếp công việc: “Sân sau còn thiếu chút hoa, Lập Thư, việc này cậu phụ trách, ngày hôm qua cậu cũng đề cập qua.”

Lâm Lập Thư nghiêm túc gật đầu: “Tôi không thành vấn đề.”

Khương Hành: “Đợi lát nữa chìa khóa xe tôi sẽ để cho cậu, cậu cùng Lương Chỉ Duyên đi mua chút hoa rồi trở về, giá cả vừa phải, có tính trang trí là được, ngoài ra khách của chúng ta đại khái 11 giờ đến, hai ngươi mau chóng trở về trước 10 giờ. Lý Quân, Hà Uyển Tinh cùng tôi tiếp tục sửa sang lại sân sau, còn có, chúng ta cần đem mấy cục đá rửa sạch một chút, không thể để khách nhìn nhà trọ của chúng ta dơ bẩn lộn xộn.”

Đối với sắp xếp của ông chủ mọi người đều không có gì ý kiến, sau khi mở họp kết thúc lập tức bắt đầu đầu làm việc.

Lâm Lập Thư lấy chìa khóa xe, chỉ thấy trên mặt hắn có chút hưng phấn, Lương Chỉ Duyên đi theo lên xe.
Chỉ là, khi vừa mới quay xe, đuôi xe liền va vào thân cây bên cạnh, phát ra động lớn.

Vừa lúc Khương Hành đứng ở cửa, khẽ cau mày đi về phía xe.

Lâm Lập Thư nhảy xuống xe để kiểm tra tình huống, Lương Chỉ Duyên bị dọa rồi, cũng đi theo xuống xe.

Khương Hành cũng nhìn thấy chỗ lõm vào phía sau xe, hỏi Lâm Lập Thư: “Lập Thư, cậu ngày thường thật sự thường xuyên lái xe à?”

Lâm Lập Thư lúc này cũng không cậy mạnh, hơi rén, nói: “Tương đối ít đi.”

Khương Hành nghe hắn nói lời này xong, liền phi thường yên tâm, may mà chưa ra phiền toái lớn, Lâm Lập Thư tiểu tử này thật không đáng tin cậy, còn nói dối.

Khương Hành có chút bực việc hắn không thành thật: “Đây là hoàn toàn không quen thuộc, vậy thì, để Lý Quân lái xe đi, hai ngươi ở lại sửa sang vườn.”

Lâm Lập Thư ủ rũ cụp đuôi gục vai, hắn thật sự cầm bằng lái hai năm, cũng có lái xe, chỉ là ngày thường ít cơ hội đi, nói không quen thuộc cũng là sự thật, mới vừa động tay vào đã làm hỏng việc, hắn cũng chẳng trách ai được. Khương Hành không đổi hắn, đạo diễn của tổ tiết mục cũng không dám để hắn lái xe, quá dọa người, trên xe còn có Lương Chỉ Duyên, xảy ra chuyện ai phụ trách.

Lý Quân mới vừa cùng Hà Uyển Tinh tới phòng dụng cụ lấy cuốc với thùng rác, lúc này mới vừa ra tới, liền nhìn thấy Khương Hành, phía sau là Lâm Lập Thư cùng Lương Chỉ Duyên.

Hà Uyển Tinh không có gánh nặng thần tượng, khiêng cái cuốc nhỏ hỏi hắn: “Hai người không phải muốn đi ra ngoài mua hoa non à? Sao mà đã trở lại rồi.”

Không ai trả lời cô, Khương Hành trực tiếp nhìn phía Lý Quân, tuy rằng hắn cùng Lý Quân có cảm xúc riêng tư, nhưng từ khách quan hiện thực, hiện tại không có ai so với cậu thích hợp hơn.

“Lý Quân, cậu có thường xuyên lái xe không?”

Lý Quân không có tâm địa gian giảo gì, nói: “Cũng được 6 năm rồi, sao thế?”

Khương Hành đem chìa khóa xe cho hắn: “Cậu cùng Uyển Tinh đi mua hoa non đi? Lâm Lập Thư cùng Lương Chỉ Duyên hôm nay phụ trách quét tước phòng cho khách và ở lại nhà trọ hỗ trợ.”

Thông qua câu hỏi của Khương Hành cùng trạng thái của Lâm Lập Thư, Lý Quân đại khái có thể đoán được chuyện gì, cậu không nói gì, đem công cụ trong tay giao cho hai người bọn họ, nhận chìa khóa. Bất quá cậu không lập tức đi lái xe, mà là bỗng nhiên hướng phía Khương Hành vươn tay.

Khương Hành trong lòng lộp bộp nhảy dựng, Lý Quân lại muốn làm gì!

Lý Quân hướng hắn chớp chớp mắt: “Ông chủ à, vẫn còn thiếu chút đồ.”

Khương Hành lạnh mặt như cũ, nhưng có thể nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ nhúc nhích: “Thứ gì?”

Lý Quân cười nhìn hắn: “Anh chưa đưa cho em tiền mua hoa, em cũng không mang ví tiền.” Nói đến đúng tình hợp lý.

Khương Hành xoay người ra quầy lễ tân để lấy phong bì, đưa cho Lý Quân: “Đây, dùng tiết kiệm chút.”

Lý Quân: “Vậy tiết kiệm tiền xong có được thưởng cái gì không?”

Khương Hành có điểm sợ cậu sẽ nói ra cái gì làm người ta không hiểu, vội vàng nói: “Có thể dùng tiền đó mua đồ ăn vặt mời mọi người.”

Lý Quân nhún vai: “Được rồi a.”

Khương Hành cảm thấy biểu tình của cậu tràn ngập thất vọng, trong lòng bực mình.

Để tránh sự việc giống như Lâm Lập Thư hồi nãy, hắn nhìn theo Lý Quân cùng Hà Uyển Tinh lên xe.

Lúc xuất phát Lý Quân còn hướng Khương Hành vẫy vẫy tay: “Chúng em sẽ mau trở về.”

Khương Hành cứng đờ giơ tay: “Được rồi, trên đường cẩn thận.” Nếu không phải do tiết mục thu hình, lại có Lâm Lập Thư không đáng tin cậy, hắn mới không nói loại lời buồn nôn này, khó cỏ thể giải thích được có tưởng tượng đến hình ảnh người vợ tiễn chồng đi xa.

Khương Hành chà chà cánh tay, ảo giác, ảo giác, đều là ảo giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro