Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm người ban ngày đều bận rộn chân tay không ngừng, thường ngày ai cũng không phải làm mấy việc chân tay như này, cho nên buổi tối ai cũng đều có vẻ hơi uể oải.

Lương Chỉ Duyên bày tỏ hi vọng muốn mọi người lại cho cô một cơ hội nữa để biểu diễn trù nghệ, buổi trưa chẳng qua là bởi vì do lâu rồi không làm cơm nên hơi ngượng tay thôi.

Lương Chỉ Duyên vào nhà bếp bận rộn, Lâm Lập Thư cùng Hà Uyển Tinh cũng đi vào hỗ trợ, nhà bếp thì không gian có hạn, Lý Quân cũng không vào xem náo nhiệt, ngày thường trong đoàn phim, cơm hộp khó ăn như nào cậu cũng đều đã ăn qua, ngược lại còn có 2 3 món giống nhau, vừa vặn Lương Chỉ Duyên còn muốn rửa nhục, cứu vãn hình tượng dịu dàng hiền lành.

Lý Quân cũng không biết là cô nàng tính cách thiết lập ban đầu là như vậy hay là bản thân cô như vậy, nói chung, để Khương Hành nếm thử vị đắng cũng tốt.

Nhà bếp lại lần nữa bận rộn, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đến nhà trọ, cũng là lần đầu tiên gặp nhau, khó tránh khỏi có ý muốn kéo chút quan hệ, Lâm Lập Thư cũng biểu diễn sở trường của mình, gọt đi mấy củ khoai tây, chuẩn bị làm khoai tây nghiền.

Lương Chỉ Duyên thật sự là cố gắng đem sở trường của bản thân phô ra hết, cô chuẩn bị mấy món ăn: Trứng sốt cà chua, trứng xào rau hẹ, trứng hấp cách thủy, trứng cuộn hành lá, ngoại trừ trứng, đồ ăn khác cũng không có, Lý Quân nhìn trên bàn bàn ăn liền nhớ tới tủ lạnh nhét đầy rau dưa, nhưng trước mắt trên bàn ăn ngoại trừ trứng, cái gì cũng không thấy, Lương Chỉ Duyên thật sự là bình thường ở nhà hay nấu cơm?

Lâm Lập Thư mặc dù đối với Lương Chỉ Duyên có hảo cảm, nhưng giờ cũng có chút nhìn không nổi, bữa tối đầu tiên bọn họ gặp nhau lại ăn một bữa tiệc trứng, không phải có chút đơn điệu à, hắn cảm thấy chính mình cần đến bộc lộ tài năng.

"Tôi cảm thấy đồ ăn hơi ít, hay là để tôi đi làm 1 ít salad a?" Ít nhất có còn tí màu xanh lục.

Hà Uyển Tinh: "Có thể có thể, tôi cũng thích ăn salad." Thật ra, là một nữ diễn viên, cô phải ăn salad và ăn các thực phẩm tiết kiệm năng lượng để giảm cân, mà vì hiệu quả của chương trình nên Hà Uyển Tinh liền nói vậy.

Lúc này, tất cả mọi người không ai nhớ tới rằng Lý Quân cũng đã từng đề cập tới cậu cũng hay nấu ăn, Lý Quân cũng khá hài lòng về điều này.

Bữa ăn tối hôm nay cũng coi như là Trung với Tây kết hợp, mọi người đều chọn cách bỏ qua tất cả các loại trứng và salad giống như cỏ. Khi đối diện với máy quay, còn phải giả vờ ăn rất ngon, nhưng trong nội tâm lại đặc biệt thống khổ.

Khương Hành mặt không cảm xúc lựa chọn ăn cơm không, hắn lúc thường số lần tiến vào nhà bếp có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho dù lúc này có khó ăn hơn nữa cũng không thể ý kiến.

Lý Quân mỗi món đều nếm thử 1 lần, trình độ nấu ăn của Lương Chỉ Duyên thật đúng là một lời khó nói hết, mặn mặn, nhạt nhạt, trứng hấp cách thủy bên trong còn ăn được vỏ trứng, duy nhất món ăn có chút tạm được là trứng sốt cà chua, đại khái là do Lý Quân rất thích ăn cà chua, hơn nữa so với mấy món kia thì món này cũng coi như là xếp số một .

Miễn cưỡng ăn xong một bát cơm với mấy quả trứng, Lý Quân nhớ tới ngày đầu tiên Cao Tín có nói mấy vị tiểu thư công tử này đều là người mười ngón không dính nước, cậu lúc bắt đầu còn không coi đó là vấn đề, nhưng trải qua một ngày quan sát, cũng xem như là rõ ràng mười ngón không dính nước đến trình độ nào, cậu còn không nhận ra sự xuất hiện của 3 chữ "biết nấu ăn" này.

Quá trình ăn cơm tối so với trong tưởng tượng còn yên tĩnh hơn, bản thân Lương Chỉ Duyên cũng không quá muốn ăn, bình thường ở bên ngoài ăn chính là bữa tiệc lớn, ở nhà lại có người nhà nấu cơm, sống như một nàng công chúa. Lúc thường ở nhà tình cờ xào một món ăn, bố mẹ ông bà cũng ăn rất vui vẻ, còn khen cô nấu rất ngon, bản thân còn cảm thấy không đủ ăn cho nên không có nếm thử qua, nhìn thấy chiến tích tối nay của năm người, cô xào mấy món ăn, mỗi một món đều chỉ hết một phần ba, này một phần ba vẫn là còn nói quá. Lương Chỉ Duyên đối với khả năng nấu ăn của mình vẫn có lòng tin nên cũng không dám nhiều lời, sự thực chứng minh tất cả, cô vẫn luôn bị thiện ý của người nhà lừa dối, còn chính mình tự phụ.

Bữa tối này hơi tệ, nhưng cũng không ai nói ra, sau khi ăn xong, Lý Quân chủ động dọn chén đĩa, Hà Uyển Tinh cũng phụ trách dọn một phần bát đũa.

Trải qua hai bữa cơm trưa cùng tối, cô nàng đối với khả năng nấu ăn của Lương Chỉ Duyên cũng không ôm hy vọng gì nữa, còn không bằng tự mình tự úp mì ăn.

Đối với chuyện ăn uống, mỗi người đều có chút tâm tư.

Đêm nay năm người, phỏng chừng ai cũng đều không ăn no, Lâm Lập Thư lúc nhìn thấy nhân viên công tác ăn đồ ăn vặt cũng lên xin một ít.

Mọi người mệt mỏi một ngày, Khương Hành thả cho bọn họ đi nghỉ, và thay đổi cuộc họp nhỏ đáng ra tổ chức vào tối nay đổi thành ngày mai.

Khương Hành hướng bọn họ nói rằng: "Mọi người đêm nay nghỉ sớm một chút, ngày mai có thể sẽ so với hôm nay còn bận hơn. Thấy mọi người hôm nay có vẻ đều rất mệt, cho nên mai tôi sẽ mua bữa sáng, mọi người có thể ngủ thêm một lát." Dù thân thể có làm bằng sắt thì một ngày không ăn cái gì cũng không trụ được.

Lý Quân ngược lại là trong lòng tiếc nuối, cảm thấy chính mình thất sách, Khương Hành rất là kén ăn, mà giờ còn có thể đi ra ngoài mua đồ ăn a.

Hà Uyển Tinh là người đầu tiên nhảy ra, thập phần cảm kích nói: "Cám ơn ông chủ."

Lâm Lập Thư ánh mắt sáng lên, cũng tích cực: "Ông chủ, ngày mai tôi muốn dậy sớm, tôi có thể đi mua đồ ăn."

Lương Chỉ Duyên miễn cưỡng nở nụ cười, nghĩ đến sau này có quay lại nhà bếp cũng sẽ không động đến nấu cơm, nhìn bộ dáng của bọn họ ghét bỏ như vậy, nhưng vẫn là tự trách mình không nhận khả năng nấu ăn của mình có bao nhiêu phân lượng, đem mặt mũi vất đi sạch.

Khương Hành nói: "Đều được, tôi sẽ đem tiền cùng chìa khóa đặt lên bàn, ai muốn đi mua cũng được."

Ngày mai hẳn là một ngày tràn ngập hi vọng, mọi người mang tâm tình vui sướng trở về phòng nghỉ ngơi.

Ba gian phòng đều là liền nhau, hai cô gái ở một gian phòng gần vừa hoa, phòng của Lý Quân và Lâm Lập Thư kẹp ở giữa Khương Hành cùng hai cô gái, bọn họ cũng không đến hai gian phòng kia nên cũng không biết có cùng một kiểu phòng không.

Khương Hành đem tắt đèn phòng khách, để lại đèn hành lang xong mới trở về phòng, lúc mở cửa còn nghe thấy cách vách truyền đến hoan hô của Lâm Lập Thư, ngay sau đó liền yên tĩnh lại, có chút muốn biết bọn họ đang làm gì.

Lâm Lập Thư lúc này căn bản không có tâm tư khác, hắn nhìn thấy Lý Quân mở ra một trong những cái vali, cả người liền vui đến điên luôn, trải qua một ngày dằn vặt, hắn cảm thấy tự trách mình đã phớt lờ Lý Quân.

"Quân ca, anh thật đúng là anh trai yêu quý của em, yêu anh chết mất, anh quá chu đáo rồi!" Hắn thay đổi cách nói, để tránh sau khi chương trình phát sóng, đối với Lương Chỉ Duyên tạo thành ảnh hưởng, "Thật nhiều đồ ăn vặt, em tiêu hóa nhanh, buổi tối rất dễ dàng đói bụng, em có thể mở gói mực khô này không?"

Lý Quân nói: "Đương nhiên có thể, muốn ăn cái nào thì lấy cái đấy, không cần khách khí." Đây là tối qua cậu ra siêu thị xách về một túi, chính cậu cũng không ăn đồ ăn vặt, ngược lại do nhớ lời Cao Tín trước kia nói, nên đã chuẩn bị trước. Vali nhỏ hơn có một nửa là đồ ăn vặt, hạt dưa, quả làm, cánh gà, sô cô la, chỗ này có thể đủ để mở một tiệc trà, nửa kia vali là cậu lúc ở nhà chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn, có thể dùng nấu canh, cũng không biết tại tổ tiết mục có thể dùng được hay không, là một người Nam Thị, cậu thói quen ăn canh, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cũng không có vấn đề gì.

Lâm Lập Thư đối với Lý Quân hảo cảm thẳng tắp tăng lên, đây chính là tình hữu nghị vĩ đại của đồ ăn vặt.

Lúc này tất cả mọi người tại tắm rửa nghỉ ngơi, Lâm Lập Thư cũng không đi quấy rối Hà Uyển Tinh, miễn cho Lương Chỉ Duyên suy nghĩ nhiều, không tốt, tốt hơn hết vẫn là nên ăn một mình lặng lẽ.

Lâm Lập Thư thoải mái mà ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu quyết xong một bao mực khô, sau đó liền cầm một hộp sô cô la mở ra, ăn được là quả thực không dừng được, mãi đến tận khi Lý Quân tắm xong đi ra, hắn mới dừng miệng lại, trên mặt bàn đã xếp một đống túi đồ ăn vặt, hắn là thật sự không khách khí với Lý Quân.

Lâm Lập Thư phát ra tiếng thở dài thỏa mãn: "Quân ca, anh làm sao lại không ăn, xưa nay em chưa từng ăn qua quả hồ trăn( aka dẻ cười) ngon như vậy." Hắn chính là kiểu người trẻ tuổi có tâm tình gì đều viết lên mặt, muốn nói là tâm cơ thâm trầm, vậy hẳn là không có.

"Tôi trước khi ngủ không ăn đồ ăn." Lý Quân dừng lại một chút, lại nói, "Đều là mua từ trong siêu thị." Đại khái đứa nhỏ này là đói bụng lắm, ăn cái gì cũng đều cảm thấy ngon.

Lâm Lập Thư: "Quả thực ăn rất ngon."

Lý Quân: "Vậy cậu ăn nhiều một chút."

Lâm Lập Thư ăn được tám túi rồi, kiềm chế việc tiếp tục bóc gói nữa, "Được rồi, đủ rồi, để dành mai ăn." Chỉ sợ ngày mai Lương Chỉ Duyên lại muốn tiếp tục biểu diễn tài nấu nướng, mặc dù có chút hảo cảm, nhưng qua hai bữa ăn liền muốn hết sạch.

Lý Quân: "Nếu như cậu thích, tôi đem những thứ này để phía dưới bàn trà, cậu có thể ăn bất cứ lúc nào thì đều có thể lấy."

"Uh huh." Nhân sinh quả nhiên khắp nơi tràn ngập bất ngờ cùng hi vọng a, may là hắn không đối với Lý Quân nói lời gì quá đáng, "Em đi tắm, đi ngủ sớm một chút, ngày mai em đi giúp mọi người mua bữa sáng."

Bọn họ dùng mũ đem camera che lại sau đó nên giường nghỉ ngơi, suốt đêm không nói chuyện.

Buổi sáng bảy giờ, Lý Quân bị tiếng mưa đánh thức.

Cậu rời giường, mở ra một chút rèm cửa sổ để nhìn ra phía ngoài, trời mưa. Liếc mắt nhìn Lâm Lập Thư trên giường đang ngủ say như chết, Lý Quân nghĩ thầm hắn hẳn là không mua nổi bữa sáng, liền lặng lẽ rời giường rửa mặt, toàn bộ hành trình rất yên tĩnh, hoàn toàn không quấy rầy bạn cùng phòng đánh cờ với Chu Công. Ngày hôm nay Lý Quân ăn mặc so với hôm qua tùy ý hơn, Nam Thị mùa hè oi bức, mặc dù là trời mưa xuống nhiệt độ cũng không thấp, cậu mặc một bộ T shirt với khuôn mặt trừu tượng vẽ trên ngực, bên dưới là một cái quần 7 tấc, nhìn trang phục đơn giản hoàn toàn không giống một người nghệ sĩ, nhưng loại quần áo này vẫn rất hữu dụng trong nhà trọ, nếu như mặc quần bò cạp thấp, cúi một chút liền lộ eo rồi cả nội y, rồi sẽ bị phô bày trước máy quay, gây chướng tai gai mắt.

So với cậu thức dậy càng sớm hơn còn có tổ tiết mục quay phim, thấy cậu đi ra liền theo sát phía sau, Lý Quân cười cười, xem như là cùng họ đi dạo sớm.

Trong đại sảnh rất yên tĩnh, hai cô gái còn chưa dậy.

Dựa theo thói quen ở nhà, Lý Quân lúc này hẳn là đang trong bếp chuẩn bị bữa sáng hai người, một tiếng sau, cậu sẽ vào đánh thức Khương Hành- cái con người sáng nào cũng không muốn rời khỏi ổ chăn.

Rót cho mình chén nước ấm, cậu đối diện với người quay phim nói: "Tôi trước tiên chờ thêm năm phút, nếu không ai đi ra thì tôi đi mua bữa sáng, đỡ cho mọi người mất công đi một chuyến nữa."

Vừa dứt lời, một bóng người quen thuộc từ hành lang quay người đi vào đại sảnh.

Là Khương Hành, ngày hôm qua hắn mặc quần áo rất là tỉ mỉ, bây giờ đã thay đổi thành cái kiểu khác, đúng, bộ đồ của hắn đổi cùng với Lý Quân chỉ khác nhau mỗi màu sắc.

Lý Quân quay đầu xuống, bộ quần áo này là hai người tại cùng một cửa hàng mua, bởi mỗi màu chỉ có một bộ, cho nên liền thay màu là biến thành một đồ đôi.

Lý Quân chủ động chào hỏi: "Sớm a, ông chủ."
Khương Hành cũng ý thức được hai người bọn họ mặc đồ giống nhau, buồn bực: "Ừm, sớm." Hắn lấy chìa khóa và tiền trên bàn trước, chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng, thầm nghĩ ba người kia thật không đáng tin cậy.

Lý Quân tiến lên một bước: "Em đi cùng với anh."

Khương Hành không có từ chối, bởi vì Lý Quân đem cái ô duy nhất cầm ở trên tay rồi, nếu hắn không muốn là phải chịu nắng ra ngoài.

Vô hình trung hình thành uy hiếp, Khương Hành chỉ có thể đáp ứng: "Được."

Từ nhà trọ của bọn họ muốn đi bộ đến trung tâm thị trấn phải mất mười phút, mà nếu lái xe thì chỉ cần mấy phút đã đến. Trời mưa xuống mặt đất ẩm ướt, ai cũng không muốn đem quần áo giày làm ẩm ướt.

Trong trung tâm thị trấn có một con đường lớn, có tiệm tạp hóa, hàng thịt, cửa hàng bánh bao, cách đó không xa còn có chợ thực phẩm đơn giản .

Thời gian tới, bọn họ nếu muốn mua đồ ăn thì mua ở đây là được rồi.

Các cửa hàng đồ ăn sáng thi nhau truyền đến mùi thơm, hai người tối hôm qua đều không ăn mấy, hiện tại bụng đói đến mức sôi lên rồi.

Khương Hành quyết định trước tiên ăn tô mì trước rồi mới trở về, Lý Quân cũng không ý kiến gì.

Mì thịt bò là đặc sản của cửa hàng này, hai người mỗi người một bát.

Khương Hành đến cửa hàng bánh bao bên cạnh mua bánh bao hấp, sữa đậu nành, bánh quẩy, tuy rằng không tình nguyện lắm, mà vì tổ tiết mục, không thể không mang đồ ăn về cho ba người kia.

Phía dưới ông chủ đem hai bát mì cùng tiêu bưng đến, để khách tự mình cho thêm. Lý Quân nhìn bát mì thịt bò trước mặt gia vị đặc sắc, cậu hướng trong bát bỏ thêm vài muỗng dấm chua, tương ớt, cảm thấy được còn chưa đủ, liền bỏ thêm một muỗng hành khô.

Lúc Khương Hành quay lại, liền thấy trước mặt hắn bày ra một bát mì thịt bò đủ mọi màu sắc.

Lý Quân trước khi hắn kịp mở miệng đã trưng ra 1 bộ biểu tình cầu khen ngợi, nói: "Khương lão sư, em trước đây xem phim của anh, nghe nói anh thích vị đậm đà một chút, anh xem hợp khẩu vị hay không, nơi này nhiều người, sợ anh bị chen nên em giúp anh bỏ thêm chút gia vị trước."

Khương Hành còn chưa ăn liền cảm thấy đau dạ dày, hắn nhìn phía Lý Quân ánh mắt thập phần vi diệu: "..." Hắn không ăn cay, không ăn hành, không ăn dấm!

Lý Quân cho hắn một nụ cười "em hiểu mà", sau đó nhẹ nhàng cầm đũa bắt đầu ăn.

Đầu óc va đập hỏng là nhân tố khách quan, không nhận thức bạn trai là nhân tố chủ quan, phải trả giá một chút .

Cậu bất quá là muốn nói cho Khương Hành biết: Em biết anh thích cái gì, biết anh ghét cái gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro