Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Huấn luyện nhân viên Chu Lâm là quản lý của 1 khách sạn, anh đem đám người Lý Quân đi tiến hành huấn luyện. Anh cũng chỉ đào tạo họ từ 2h chiều nay đến 5h chiều mai, sau đó về sau là do chính bọn họ tự nghiền ngẫm.

Khương Hành đã nói họ nhất định phải học tất cả kỹ năng, mỗi thứ hai hàng tuần đều sẽ có hai nhân viên đến đây luyện tập, nếu như bọn họ trong vòng một tuần lễ họ nhận được lời khen và điểm cao hơn bốn nhân viên trước đó, như vậy chế độ đào thải người hạn hạng chót bắt đầu có hiệu lực, có nghĩa là vị trí của họ đều có thể bị thay thế.

Xem ra hiện tại làm minh tinh cũng không dễ dàng gì, Lý Quân tâm lý vô cùng tốt, cậu không tiếng tăm không fan hâm mộ nên cũng không sợ bị mắng, khi bắt đầu trọng tâm của cậu còn tập trung vào chương trình, sau đó nghĩ có Khương Hành ở đây, cậu chỉ phải cố gắng lưu lại chương trình là được, mục tiêu của cậu là Khương Hành, ngoại trừ xếp hạng ra thì không có gì phải lo lắng. Còn với hợp đồng người đại diện với Cao Tín, bọn họ thậm chí còn chưa lập phòng làm việc, tạm thời không cần nghĩ nhiều.

Chu Lâm khoảng 40 tuổi, thời điểm khi anh hướng dẫn, ngôn ngữ còn rất là dí dỏm hài hước, giải thích cho họ cách dọn dẹp phòng, từ chải nhà vệ sinh đến dọn giường, cách sử dụng khăn tắm để gấp những hình dạng khác nhau. Sau đó nói cho họ về một số loại phòng khác nhau và cách sắp xếp các chủ đề khác nhau, trong quá trình đào đào tạo họ được dạy những kĩ năng mà trước giờ thậm chí họ còn không nghĩ tới.

Sau khi Chu Lâm làm mẫu xong xuôi, liền để cho bọn họ luyện tập, tay dắt tay chỉ đạo họ động tác bọc chăn cùng gối tiêu chuẩn.

Lâm Lập Thư cùng hai cô gái tương đối tích cực, tranh nhau chen lấn học tập, chủ yếu là nỗ lực biểu hiện trước máy quay, Lý Quân ngược lại không quan tâm lắm, cậu lúc thường ít khi đi diễn, hầu như thời gian đều ở nhà, mấy việc giặt giũ và trải giường đã sớm thành thục, cho nên bây giờ cậu nhìn qua Chu Lâm làm mẫu liền đại khái đã biết phải làm sao.

Chu Lâm cũng biết không thể 1 bên trọng 1 bên khinh được, cho nên chờ Lâm Lập Thư và 2 người kia tư thế đều coi như hoàn chỉnh, hắn mới hỏi Lý Quân có muốn hay không thử một lần.

Lý Quân không tranh không đoạt, rất yên tĩnh, nếu không phải đứng bên cạnh cậu chính là Khương Hành, Chu Lâm còn suýt chút nữa quên mất rằng hắn đang hướng bốn người trẻ tuổi chứ không phải ba.

Chu Lâm nhìn phía Lý Quân: "Đến thử xem sao?"

Có cơ hội biểu hiện, Lý Quân cũng sẽ không bỏ qua: "Được."

Lâm Lập Thư nhường chỗ Lý Quân, hắn cũng ý thức được mình và Lương Chỉ Duyên hai người chiếm screen time quá lâu, nhưng cũng chỉ là 1 ý nghĩ thoáng qua thôi, có thể ở lại trước máy quay hơn 1 giây thì chính là hơn 1 giây, điều này mới là quan trọng.

Lý Quân đứng ở cuối giường, nhận tấm ga trải giường , dựa theo huống dẫn của Chu Lâm, cậu làm hai động tác là cái ga trải giường đã quy củ ở trên giường, chỉ cần duỗi thẳng ra chút nữa là được.

Biểu hiện khá như này, Chu Lâm hơi kinh ngạc, nói đùa: "Lý Quân, cậu có phải là ở nhà lén lút luyện tập rồi không."

Lý Quân khom lưng ấn ga trải giường, tư thế rất chuẩn mực, không cản trở máy thu hình, người quay phim vừa vặn có thể quay tới mặt của cậu, cậu đúng lúc ngẩng đầu lên, giải thích: "Lúc trước tôi từng diễn qua 1 nhân vật, diễn vai 1 nhân viên khách sạn, cho nên học qua một chút, bây giờ còn nhớ một ít."

"Rất tốt rất tốt, rất tiêu chuẩn." Chu Lâm trong lòng nói ,đây cũng không phải là học qua một chút, nhưng anh cũng không nhắc lại, trước đã khen Lâm Lập Thư học nhanh, hiện tại lại khen Lý Quân là qua rồi, có câu nói là không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, vẫn là ít nói tuyệt vời hơn.

Lý Quân không giống mấy người trẻ tuổi thích chơi đùa, sau khi gọn gàng kết thúc cảnh trải giường cậu liền đứng bên cạnh chờ học mục tiếp, Chu Lâm giảng giải cho bọn họ quy trình phục vụ tiêu chuẩn của phòng khách, mỗi một bước đi đều nói được phi thường tỉ mỉ, nói cho bọn họ biết muốn làm tốt thì phải nhớ đến " 3 điều nhẹ", nói nhẹ, di chuyển nhẹ và đi nhẹ.

Bất tri bất giác, đã đến buổi học chiều, nội dung nhiều mà phức tạp, kỳ thực Lý Quân biết chỉ cần lên mạng tra cũng có tra được không ít lý thuyết, nhưng chủ yếu nhất chính là thực tế áp dụng, còn lại bọn họ có thể từ từ đoán cùng thích ứng là có thể làm được.

Lượn một vòng quanh khách sạn, mất hẳn 2 giờ, cho nên tất cả mọi người đều hơi mệt.

Đến 4 giờ chiều, Khương Hành để mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, uống nước ăn chút trà bánh bổ sung năng lượng.

Ngay lúc đó, điện thoại di động trên người Lý Quân vang lên, là một số điện thoại lạ.

Những nguời đang uống nước nghỉ ngơi đem mọi ánh mắt đều tụ tập trên người Lý Quân.

Lương Chỉ Duyên hỏi: "Có phải là có khách muốn đặt phòng không?"

Lý Quân nói: "Hẳn là vậy."

Lương Chỉ Duyên kỳ thực có chút hiếu kì điện thoại di động vì sao lại ở trên tay Lý Quân, loại công việc nhận điện thoại này không phải là nữ thì thích hợp hơn à, trong lòng cô có chút oán trách, cảm thấy Lý Quân là người có tâm cơ, hẳn là thừa dịp bọn họ không ở đây đã đem nhận việc đi.

Điện thoại di động kêu ba hồi chuông, Lý Quân nhận điện thoại.

Lý Quân lễ độ nói: "Chào ngài, nơi này là nhà trọ, tôi có thể giúp gì cho ngài không."

Đối phương: "Xin chào, tôi muốn đặt một gian phòng, đến vào sáng mai, ở lại một đêm."

Là một người phụ nữ, Lý Quân liền biết nên xưng hô như thế nào với đối phương: " Được rồi, cô muốn đặt một phòng tiêu chuẩn hay một phòng ngủ đôi?"

Đối phương: "Một người, giường đôi."

Lý Quân: "Xin hỏi quý danh của cô là gì?"

Đối phương: "Tôi họ Hoàng."

Lý Quân: "Được rồi, cô Hoàng, một phòng giường lớn, xin hỏi cô còn nhu cầu gì nữa không?"

Đối phương: "Không còn."

Đối phương cúp điện thoại, Lý Quân sau khi cúp điện thoại, tất cả mọi người nhìn cậu chằm chằm, cậu sờ sờ mặt của mình: "Không ổn sao?"

Chu Lâm là dân chuyên, anh hướng Lý Quân giải thích nghi hoặc: "Cậu vừa nãy rất chuyên nghiệp."

Là một diễn viên, Lý Quân cảm thấy được chính mình diễn ai phải giống người đấy, cậu cười nói: " Vào lúc tôi đặt khách sạn, ở quầy lễ tân cũng là nói như vậy, nên tôi liền nói vậy thôi."

Chu Lâm dựng thẳng ngón cái: "Rất tuyệt." Lý Quân phản ứng rất nhanh.

Ngay cả Khương Hành cũng cảm thấy rất là bất ngờ, trước khi Lý Quân trải ga giường, trong đầu hắn vẫn là hình ảnh Lý Quân khóc lóc om sòm cùng giận dữ. Không sai, ngày đó tại bệnh viện, Lý Quân đánh hắn một quyền, khóe mắt đều nổi lên máu ứ đọng, lúc đó hắn cảm thấy là Lý Quân cố ý gây sự, nếu không hắn cũng sẽ không nói bảo tiêu đem cậu đuổi ra khỏi bệnh viện.

Lý Quân nghe khen ngợi xong cũng không có cảm giác gì, cậu cũng không phải trẻ con, sẽ không bởi vì một câu nói một ánh mắt mà cảm thấy bi thương hay vui sướng, trừ phi đối phương là Khương Hành, cậu quay đầu nhìn về phía Khương Hành, phát hiện đối phương mới vừa quay đầu sang chỗ khác.

Lý Quân quay lại giải quyết việc chung: "Ông chủ, khách vào sáng mai sẽ đến, muốn một phòng giường lớn , chúng ta xếp phòng nào? "

Khương Hành liền đem đầu xoay trở về, đột nhiên cảm thấy hành động vừa nãy có chút hơi thừa, dịch ra khỏi tầm mắt của Lý Quân, hướng ba người kia nói: "Lấy tầng 1 đi, có thể hướng ra vườn hoa, 103, đợi lát nữa hết nắng chúng ta đem vườn hoa nhỏ dọn dẹp lại một chút."

Mọi người cùng nhau phụ họa, kỳ thực chẳng hề quá muốn làm lắm.

Lúc này Lý Quân không tập trung, ngón tay gẩy cái quần bò, quãng thời gian trước suốt ngày dính một chỗ với bạn trai, đột nhiên trở mặt không nhận người, tâm tình của cậu cũng không phải một chốc là có thể bình tĩnh lại.

Nghỉ ngơi không tới một giờ, mọi người bởi vì muốn tiếp khách vào mai nên bắt đầu bận việc, Chu Lâm không phải nhân viên nơi này, cho nên không cần tham dự, có thể về phòng nghỉ ngơi, Lâm Lập Thư nhìn rất là ước ao, hoàn toàn mất hết trạng thái hưng phấn, hoạt bát, mong chờ lúc sáng sớm, cùng sương sớm đậu trên quả cà ngoài kia có chút giống nhau a, đều ủ rũ.

Vườn hoa nhỏ dường như bị bỏ hoang một quãng thời gian, chậu hoa bày bên cạnh hàng rào mọc đầy cỏ dại, những bông hoa được trồng đều đã chết, chỉ còn chút cỏ so với cây còn cao hơn, đều không phân biệt được cái nào là cây cái nào là cỏ.

Nếu là người có kinh nghiệm làm vườn, liếc mắt một cái có thể phân biệt ra được, đều là thực vật thông thường, không khó phân biệt.

Nhưng mà, hiện tại đối mặt với những chậu hoa nhỏ và lớn này đều là những người trẻ tuổi ở độ tuổi hai mươi không có nhiều kinh nghiệm sống, hầu hết sống ở các thành phố , khả năng mùi đất còn chưa ngửi qua.

Lâm Lập Thư gia cảnh khá tốt, từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, nhìn thấy mấy cái này đã bắt đầu mê mang.

Lương Chỉ Duyên cùng Hà Uyển Tinh ngược lại còn có thể nhận ra cây, Lương Chỉ Duyên cố ý đứng bên người Khương Hành, hỏi: "Ông chủ, đây là hoa nguyệt quý phải không?"

Tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ, bên cạnh còn có mấy chậu hoa nguyệt quý hồng nhạt, Lý Quân có thể tưởng tượng được bên hậu kỳ sẽ cho bong bóng tim hường phấn ra sao, tâm lý chua xót, cậu nhặt một cái cuốc nhỏ để nhổ cỏ dại trong chậu hoa, sau đó rút rễ cây và ném nó vào thùng rác, một bên vứt một bên ở trong lòng mắng chết Khương Hành.

Khương Hành khốn kiếp, có người nào làm bạn trai như anh không? Quay mặt là không nhận người. Ngốc X, cặn bã, tra nam, hận anh, hận anh, hận anh!

Bất tri bất giác cậu đã một hơi giải quyết đi hai, ba chậu cỏ dại, Lý Quân trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Lâm Lập Thư đứng cạnh nhìn thấy Lý Quân xử lý cỏ chuyên nghiệp như vậy liền cảm khái nói: "Quân ca, anh làm như thế nào mà giải quyết được vài chậu hoa cùng một lúc vậy."

Lý Quân nói đùa: "Chỉ cần trong lòng có niềm tin liền có thể làm được."

Lâm Lập Thư thuận miệng vừa hỏi: "Vậy trong lòng anh là dạng niềm tin thế nào mà chống đỡ được?"

Lý Quân ném một cây cỏ gai tới thùng rác, nói: "Đương nhiên là yêu."

Lâm Lập Thư nhìn cỏ dại được nhổ tận gốc trong thùng: "..." Đây chắc không phải là yêu nhỉ?

Lúc này, vì bị hai cô gái vây quanh hỏi Đông hỏi Tây nên Khương Hành cảm thấy cực kỳ buồn bực, kỳ thực hắn không thích nói chuyện, mà Lương Chỉ Duyên cùng Hà Uyển Tinh còn không ngừng hỏi hắn cái này cái kia, đề tài vĩnh viễn không dứt.

Năm người cùng làm việc, tốc độ coi như là nhanh, Lý Quân cùng Lâm Lập Thư một tổ, hai người tốc độ so với tổ ba người kia nhanh hơn rất nhiều, thanh lý xong xuôi còn muốn giúp bọn họ xử lý ở góc khuất camera.

Lương Chỉ Duyên có thể đã quen với việc mọi người vờn quanh đem cô trở thành một công chúa mà đối đãi, thấy hai người bọn họ lại đây, liền bắt đầu nghịch hoa, cũng không biết là đem mình hóa thành ong hay bướm, tiện tay cắt mấy cành chuẩn bị mang về phòng để cắm, xong còn hỏi Khương Hành nhìn có được hay không.

Khương Hành vốn định đáp lại hai câu, nhìn thấy Lý Quân đến giúp đỡ, liền ném cho đối phương ánh mắt lạnh lùng, theo bản năng ngậm miệng không nói.

Lại qua nửa giờ, sân sau đã được dọn sạch, cỏ dại trong chậu hoa đã biến mất, nhìn những chậu hoa cũng sáng hẳn ra, lao động của năm người đã có kết quả, trước lúc trời tối, bọn họ thậm chí còn tưới hoa. Lâm Lập Thư đề nghị ngày mai có thể mua vài cây hoa giống gieo vào.

Khương Hành: " Ý tưởng này của Lập Thư không tệ, nhiệm vụ này liền giao cho cậu."

Lâm Lập Thư miễn cưỡng cười cười đồng ý: "Được rồi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Chính mình tìm chết thì không thể sống mà.

Sau khi tạm thời sửa chữa sân sau, mọi người thu thập công cụ trở về nhà.

Lương Chỉ Duyên cầm hoa, ngân nga hát đi vào trong, Hà Uyển Tinh mệt đến nói không ra lời, Lâm Lập Thư xoắn xuýt việc mua hoa giống ngày mai, Lý Quân đi theo Lâm Lập Thư, nhấc theo một thùng nhỏ cỏ dại, Khương Hành đi ở cuối cùng.

Ngay lúc băng qua cửa sau, trước mặt hắn Lý Quân đột nhiên quay người, nếu không phải Khương Hành ổn định thân hình, phỏng chừng liền va phải .

Lý Quân thừa dịp hắn choáng váng, đem một đóa hoa hồng đỏ diễm lệ nhét vào bên trong cái túi nhỏ trang trí trước trước ngực hắn: "Ông chủ, hoa này trông rất là đẹp."

Nhìn Lý Quân mặt không hề cảm xúc, Khương Hành lẩm bẩm nói: "... Đẹp."

Lý Quân lập tức cười yếu ớt: "Vậy thì tốt."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro