Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

"Còn có một việc chuyện vô cùng quan trọng phải nói cho mọi người, trong công việc sắp tới, tôi sẽ căn cứ vào biểu hiện của mọi người để tiến hành chấm điểm đánh giá cấp bậc, nhà trọ chúng ta được chia thành nhân viên cấp trên và nhân viên cấp dưới, điểm ban đầu của mỗi người là 100 điểm. Nếu có khiếu nại hoặc khen ngợi của khách hàng, thì điểm sẽ bị giảm hoặc thêm theo chất lượng của tình huống. Ngoài ra, nhân viên có đóng góp đặc biệt cho nhà trọ sẽ có thêm điểm thưởng. Mỗi khách đến trước khi rời khỏi sẽ điền vào mẫu đánh giá dịch vụ, chấm điểm hiệu suất dịch vụ của mọi người và 3 ngày sẽ đánh giá kết quả một lần. Nhân viên có đánh giá thấp nhất sẽ có các hình phạt tương ứng. Nhân viên dưới 60 điểm sẽ trực tiếp rời khỏi tổ chương trình. Hi vọng mọi người tranh thủ làm việc chăm chỉ để đạt điểm cao và lưu lại cái nhà trọ này."

Ngay cả một cái nhà trọ không ai quan tâm cũng phải có một chút cạnh tranh, nếu không mọi người chỉ muốn chơi và không làm việc. Đây là do tổ tiết mục đặt ra quy tắc này. Tất cả bốn người đã biết trước, khi họ ký hợp đồng bên trong cũng đã đề cập rằng họ sẽ bị loại nếu không đáp ứng tiêu chuẩn (đảm bảo ba giai đoạn), chẳng ai nghĩ tới là tổ tiết mục chơi thật, ban đầu họ còn mang tâm lý là tới làm qua loa là được.

Ba người trẻ tuổi không khỏi nghĩ đến, nếu như bị tổ tiết mục đá ra, đây chẳng phải là rất mất mặt à.

Cuộc thảo luận diễn ra trong nửa giờ. Dù sao hiện tại còn chưa có bắt đầu kinh doanh, có vấn đề nào tiềm ẩn họ cũng không lường trước được, Khương Hành trưa nay trước tiên để mọi người nghỉ ngơi một chút.

Khuôn mặt của ba người trẻ tuổi bắt đầu ngưng trọng.

Khương Hành làm kẻ đầu sỏ gây áp lực, nhìn thấy biểu cảm trên mặt họ, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, liền nói tan họp để bọn tiêu hóa lời hắn vừa nói một chút, hắn liếc mắt một cái Lý Quân, đối phương thần sắc nhàn nhạt, tựa hồ không quan tâm quá nhiều đến các quy tắc.

Để có ấn tượng ban đầu tốt, Lương Chỉ Duyên lập tức nói: "Chúng ta cũng chưa ăn cơm trưa, bữa trưa này để em làm đi, giờ em đi xem tủ lạnh có cái gì có thể ăn không."

Lâm Lập Thư đối với Lương Chỉ Duyên còn rất có hảo cảm, cùng nói: "Tôi giúp cậu."

Hà Uyển Tinh cùng Lâm Lập Thư khá quen thuộc: "Tôi cũng đi."

Ba người rời đi, trong phòng khách chỉ còn dư lại Lý Quân cùng Khương Hành.

Lý Quân hướng Khương Hành cười cười: "Ông chủ, anh có cần em giúp gì không?"

Khương Hành cảm giác không thể giải thích được khi nhìn thấy nụ cười của Lý Quân, hắn đem cái cảm giác này phân loại là không thoải mái, vì vậy ném một chiếc điện thoại di động trong tay cho cậu.

Khương Hành nói: "Tương lai có thể sẽ có khách gọi điện thoại đặt trước phòng, cậu tới nhận."

Lý Quân: "Xem ra là nhiệm vụ gian khổ." Cậu hoài nghi Khương Hành là cố ý, ai mà biết khách sẽ gọi điện lúc nào, cậu nhất định lúc nào cũng phải mang theo điện thoại di động bên người đúng chứ?

Khương Hành liếc cậu một cái, lạnh nhạt nói: "Cùng tôi đi ra chuyển đồ."

Lý Quân để điện thoại di động vào túi quần: "Chuyển gì thế?"

Khương Hành không để ý tới Lý Quân, thẳng ra cửa, lấy một chiếc mũ rơm bên cạnh, dù sao lúc này ngoài trời cũng đang rất nắng.

Không có mũ rơm Lý Quân ngược lại cũng không sợ, khi cậu quay một chương trình nhóm, cậu thường chờ diễn viên chính dưới ánh mặt trời gay gắt, sớm đã quen.

Đi tới lối vào của nhà trọ, mới biết Khương Hành muốn chuyển cái gì.

Một cái bình bị bỏ lại bên ngoài trong một thời gian dài, một cây phát tài có hình dạng uể oải, cao hơn một mét, trông như có thể đem lại vận may, chủ trọ trước đem nó vứt ở chỗ này, cũng hơi quá tùy ý.

Lý Quân nói: "Chuyển chậu này hử?"

Khương Hành: "Đúng, phòng khách không có cây trang trí."

Lý Quân nhìn Khương Hành nói: "Ông chủ, nếu muốn trồng cây, phải thêm một cái bệ dưới chậu hoa. Nếu không, khi tưới cây, đất bên trong sẽ thấm ra, rất bẩn."

Không có kinh nghiệm làm vườn -Khương Hành: "..."

Lý Quân nói: "Chúng ta trước tiên tìm xem có thể đặt cái chậu này chỗ nào đi."

Khương Hành một mặt bình tĩnh: "Ừm." Quay đầu đối người quay phim nói, "Đạo diễn, đoạn này có thể cắt đi không?"

Người quay phim thay đạo diễn lắc lắc ống kính: Không thể.

Lý Quân mặt đều là ý cười, người đàn ông lạnh lùng và âm trầm trước mặt mọi người đột nhiên có một mặt trẻ con, là Khương Hành mà cậu biết, không nghĩ tới hôm nay lại có thể thấy , xem ra bạn trai vẫn không thay đổi, vẫn là bạn trai của cậu, tiếp theo có thể tìm cách khai phá ký ức.

Lý Quân tâm tình chuyển biến tốt hỏi Khương Hành: "Phòng lưu trữ của nhà trọ ở đâu, em đi tìm một chút."

Khương Hành: "Phòng thứ hai ở góc bên phải của hành lang."

Lý Quân dựa theo chỉ thị của Khương Hành để tìm phòng dụng cụ, bên trong có rất nhiều mảnh vụn, cuốc hay liềm đều có, bất quá cậu hiện tại không muốn mấy cái này, mà là một cái có thể sử dụng để làm chậu, cuối cùng trên kệ cậu tìm được một chậu gốm nông có thể được sử dụng làm đế của chậu hoa.

Lý Quân cầm chậu gốm, phát hiện ra Khương Hành vẫn mang mũ rơm đứng tại chỗ, theo bản năng mở miệng: "Anh làm sao mà không vào nhà? Bên ngoài phơi nắng làm gì?"

Đột nhiên bị quan tâm, Khương Hành sững sờ nói: "Có mũ rồi, không sợ nắng."

Lý Quân chỉ chỉ chậu gốm: "Vậy chờ em một chút, em rửa xong cái này rồi vào, nếu không anh đi vào trước đi."

Khương Hành nhìn mặt trời, nói: "Không cần để ý đến tôi, cậu cứ rửa đi."

Lý Quân ngồi xổm xuống nhặt mấy cái viên sỏi, bưng chậu đi ra bên ngoài bồn rửa tay để rửa, lúc này, mặt trời phơi ống nước nóng lên, phun ra nước đều là nước ấm, phơi một chốc Lý Quân trán đều toát mồ hôi.

Rửa xong sỏi cùng chậu gốm, Lý Quân mang nó vào góc phòng khách đặt gọn gàng chỉnh tề rồi sau đó ra ngoài giúp Khương Hành chuyển chậu hoa, nhìn hắn chờ đến mặt đều đen, nhưng hắn khẳng định không dám nhiều lời, camera còn ở bên cạnh đây.

Lý Quân thầm nghĩ, cái con người này sao lại ngốc như vậy, không gọi Lâm Lập Thư ra giúp, đến chết vẫn sĩ diện.

Ngẫm lại cũng chỉ có mình biết nhược điểm của hắn, nhìn bằng góc độ khác cũng rất thú vị.

Hai người hợp lực nhấc lên chậu hoa đi vào, thực ra cũng không nặng lắm, nhưng cái chậu hoa này không có quy tắc, một người không dễ dàng bê được, dễ mang chậu hoa ném vỡ, cái được không đủ bù cái mất.

Sau khi mang chậu hoa vào trong nhà, Khương Hành an vị dưới điều hòa hong tóc, Lý Quân thấy hắn chỉ là đem chậu hoa dời vào, không còn động tác tiếp theo, đành không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh đi tìm một bình tưới nước, mang theo một chậu nước và một miếng giẻ để lau sạch lá của cây phát tài.

Khi vào liền thấy Khương Hành đang cầm một ca nước, muốn đổ vào trong chậu hoa!

"Chờ đã!" Lý Quân lập tức đè lại cái tay đang rục rịch muốn đổ nước của hắn, "Cây phát tài không thể tưới nhiều nước, nó rễ cạn, tưới nhiều nước sẽ chết a."

Khương Hành: "..."

Lý Quân nói cho hắn biết: "Chỉ có thể đổ một chút, làm ướt đất là được, lúc thường chỉ phun ít nước lên lá là đủ rồi, nếu lá không bị mềm thì không cần tưới nước, dựa theo cái lượng nước anh tưới này, hai ngày nữa có thể ra nhặt xác cho nó."

Khương Hành: "..." Đột nhiên không muốn làm ông chủ nữa!

Đột nhiên, Hà Uyển Tinh xuất hiện phá vỡ cảnh mặt đối mặt của hai người.

"Ông chủ, Quân ca, có thể rửa tay ăn cơm rồi, chúng ta trưa nay ăn mì, được chứ?"

Lý Quân lúc này mới buông tay Khương Hành ra, Khương Hành vì che giấu bối rối của mình, quay đầu hướng Hà Uyển Tinh nói: "Có thể."

Lý Quân cũng trở về nói: "Tôi không thành vấn đề."

Khương Hành cảm thấy rằng hành vi của mình hơi ngu ngốc, không muốn đối mặt với Lý Quân, cầm ca múc nước trực tiếp đi tới phòng ăn.

Lâm Lập Thư hờ hững hỏi hắn: "Ông chủ, anh lấy cái ca múc nước vào làm cái gì?"

Khương Hành: "Tưới cây."

Lâm Lập Thư: "Vậy đã tưới xong chưa?"

Khương Hành muốn làm ngơ hắn, làm bộ không nghe thấy.

Lý Quân xử lý xong lá cây phát tài, đóng gói các công cụ, sau đó theo đến nhà ăn để dùng cơm, cậu là người cuối cùng ngồi xuống.

Bề ngoài trông khá đẹp, mì của mọi người được phủ một quả trứng rán.

Lâm Lập Thư nói: "Thoạt nhìn có vẻ rất ngon."

Hà Uyển Tinh nói: "Trứng là em rán, mì sợi là Chỉ Duyên làm."

Lương Chỉ Duyên một mặt khiêm tốn nói: "Làm không tốt lắm, mọi người bao dung chút nhé."

Khương Hành: "Vậy thì bắt đầu ăn đi, mọi người đều đói bụng."

Sau đó tất cả mọi người bắt đầu động đũa.

Lý Quân ăn không nhanh, cậu đầu tiên là cắn một miếng trứng, có chút nhạt, mùi vị không đều, đúng là Hà Uyển Tinh rán đi, cô trước có nói qua không biết làm cơm. Sau đó bắt đầu ăn mì, vẫn còn nóng, miếng đầu tiên cắn tương đối nhỏ, chủ yếu là thử hương vị, đó là thói quen của Lý Quân. Ngay sau đó, cậu đại khái cảm thấy được chính mình thật sự rất là bao dung Lương Chỉ Duyên , bởi vì mì này không chỉ mềm, mà còn mặn, rất rất mặn.

Cậu thích ăn mì dai một chút , người răng kém và lớn tuổi có thể sẽ thích kiểu mềm mềm này.

Lương Chỉ Duyên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mặt hơi đỏ lên, dù sao cô nàng cũng chủ động yêu cầu làm cơm trưa.

Cô có chút xấu hổ nói: "Hình như có hơi mặn."

Khương Hành thập phần không nể mặt nói: "Là rất mặn." Hắn trực tiếp đứng dậy đi lấy một cốc nước đá.

Lương Chỉ Duyên lúng túng chết rồi: "Thật ngại quá, em đã lâu không làm cơm, nêm muối không chính xác lắm."

Lý Quân không biết làm khó người khác, nói: "Không sao, chúng ta có thể thêm một ít nước nóng để pha loãng , không phải vấn đề lớn."

Nói xong Lý Quân lấy nước nóng và đổ nó vào mì, kiên trì đem mì sợi ăn xong, Lâm Lập Thư cùng Hà Uyển Tinh hai người cũng làm theo, mạnh mẽ đem mì sợi ăn hết, mọi người đến cùng vẫn là cho tổ tiết mục mặt mũi, thậm chí Khương Hành người rất kén chọn cũng cố ăn xong.

Lương Chỉ Duyên nguyên bản không quá thích Lý Quân, lúc này lại rất cảm kích vì cậu đã giải vây, vừa cảm kích vừa lúng túng đem mì khó nuốt ăn hết.

Lý Quân buổi trưa không gia nhập hàng ngũ làm cơm, liền chủ động thu bát đũa, Khương Hành thì lại rót nước pha trà, cầm điện thoại di động trước đưa cho Lý Quân để liên lạc với các huấn luyện viên sắp tới.

Lương Chỉ Duyên tiến vào nhà bếp giúp Lý Quân lau nước trên bát: "Cám ơn anh a, Quân ca."

Lý Quân nói: "Không cần khách khí. Đã là bỏ ra sức lao động, vô luận kết quả như nào cũng đều đáng tôn trọng, đây là lời bà ngoại tôi dạy."

Lương Chỉ Duyên lòng ấm áp, cảm thấy Lý Quân rất biết an ủi người khác: "Bà ngoại anh nhất định là 1 người đáng yêu."

Lý Quân không nhiều lời, chỉ cười cười. Cùng Lương Chỉ Duyên dọn xong nhà bếp, ngẫu nhiên quan sát tủ lạnh, lại phát hiện bên trong nguyên liệu nấu ăn còn rất nhiều.

Nghĩ đến Lương Chỉ Duyên muốn làm đầu bếp hẳn là cũng có ý tứ. Tối nay cậu vào bếp hẳn mọi người sẽ có một bữa tối bình thường.

Sau khi đóng cửa tủ lạnh, Lý Quân lại thay đổi chủ ý, những thứ quá dễ dàng có được đều không được trân trọng, phải để Khương Hành nếm thử tay nghề của Lương Chỉ Duyên, bình thường hắn khẳng định không ăn loại thức ăn trình độ này, nhưng mà ăn hai bữa nhiều muối một chút cũng sẽ không trúng độc được, cùng lắm là uống nhiều nước ăn ít cơm đi, bỏ đói hai bữa. Sau khi quyết định, tâm lý của Lý Quân liền bình tĩnh lại, chúng ta vẫn là tiếp tục để Lương Chỉ Duyên làm đầu bếp đi.

Khương Hành dám quên cậu, trước đây hắn đã quá thoải mái, giờ ăn một chút khổ không sao.

Khương Hành, người đang mang theo Lâm Lập Thư đến ga đường sắt cao tốc để đón các huấn luyện viên, sống lưng lạnh toát, miệng cảm thấy hơi đắng, nhất định là di chứng do buổi trưa ăn đồ quá dở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro