chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9


Thể chất Đường Tăng- Khương Hành tích cực đối mặt với thực tại, chuẩn bị cơm trưa với Hoàng Tâm Nhuế- nội tâm tràn ngập cự tuyệt, còn không bằng ở cùng Lý Quân, đối phương chỉ biết dỗi hắn một hai câu, còn lại đều là mịt mờ một chút, nhưng với Hoàng Tâm Nhuế thì không giống, cô có chút bệnh nghề nghiệp, nói cực kì nhiều. Khi ở trên xe Khương Hành còn đáp lại vài câu, hiện tại miệng hắn đã giống cái vỏ trai, không thể cậy, cũng cậy không ra chữ.

Lâm Lập Thư thấy ông chủ ở phòng bếp, không dám đi vào quấy rầy, trực tiếp đi trồng hoa với Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh, còn nói cho họ biết là khách mời mang cho rất nhiều đồ ăn vặt, hai cô gái khuôn mặt miễn cưỡng cười cười.

Lương Chỉ Duyên dối trá cười: "A, tốt quá nha." Nữ minh tinh muốn giảm béo, ăn đồ ăn vặt cái gì, rõ ràng không có ý tốt, làm màu.

Hà Uyển Tinh nhìn mặt trời: "A, có đồ ăn vặt ăn." Hè nắng nóng như vậy, ăn đồ ăn vặt, là muốn cho cô khát chết à.

Lý Quân xem thành quả của hai người bọn cô, phân loại vài cọng hoa cũng có thể loại lâu như vậy, cũng rất lợi hại.

"Còn có bao nhiêu loại, để tôi tới giúp."

Lý Quân trước kia đi theo ông ngoại bà ngoại ở nông thôn, thường xuyên bị mang theo đi leo núi, trên đường về, sẽ đi qua một vườn hoa nguyệt quý lớn, bên trong là là các loại hoa nguyệt quý màu sắc bất đồng, kỳ thật cũng không cần đào hố sâu quá, chỉ cần nhìn như mấy khối đất trồng rau là được, đại khái hoa nguyệt quý cũng dễ trồng, để ý chút là sống tốt.

Có Lý Quân cùng Lâm Lập Thư gia nhập, những chậu cây trong vườn và gần hàng rào lại một lần nữa được trồng. Những viên đá nhỏ xinh đẹp được rửa trước đó cũng được rải trên rìa cạnh hàng rào và rải trên chậu cây, hiệu quả thị giác lộ rõ.

Tuy rằng quá trình thực vất vả, nhưng tràn đầy cảm giác thành tựu.

Bọn họ bốn người còn nhường một chút ra cho người quay phim chụp ảnh, thời gian và hình ảnh đã được dừng lại vào buổi trưa đầy ánh sáng mặt trời.

Từng người trở về phòng thay quần áo ướt đẫm mồ hôi, sau đó đi ra.

Lương Chỉ Duyên cùng Hà Uyển Tinh không biết như thế nào đột nhiên thành hảo tỷ muội, tay khoác tay tiến vào phòng bếp xem Khương Hành cùng Hoàng Tâm Nhuế nấu cơm, Lâm Lập Thư theo sát tới, Lý Quân lấy một cây lau nhà lau chút bùn đất ở cửa.

Khương Hành kỳ thật cái gì cũng chưa làm, hắn đứng ở một bên thập phần thân sĩ nghe Hoàng Tâm Nhuế nói nói nói, hai mươi phút thì có mười bảy phút hắn tìm cớ chuồn ra khỏi phòng bếp, hắn cũng không quá muốn cùng Hoàng Tâm Nhuế ở cùng một chỗ, khi hắn quay lại, nhân viên nhà hắn cuối cùng cũng tới, giải quyết khốn cảnh của hắn.

Tích cực nhất phải kể tới Lâm Lập Thư, Khương Hành thấy thế lập tức lùi ra, để chỗ này cho cậu, hắn rất thích kiểu trợ thủ như thế này, sau đó hắn lấy thân phận ông chủ đi ra ngoài tuần tra.

Lương Chỉ Duyên cùng Hà Uyển Tinh vốn dĩ chỉ là nghĩ sẽ vào xem trò vui, không nghĩ tới ông chủ lại giảo hoạt như vậy, thấy bọn họ liền chạy, họ cũng không kịp tìm cớ giữ hắn lại, nơi nơi đều là cameras, các nàng đành phải lưu lại hỗ trợ.

Nghe nói Hoàng Tâm Nhuế trước kia chủ trì show thực tế về nấu ăn, không biết trù nghệ như thế nào.

Khương Hành chuồn ra ngoài, đầu tiên nhìn thấy chính là Lý Quân cầm cây lau nhà đang lau đất trên sàn, nghĩ cậu thật đúng là biết tìm việc làm, còn hơn là cùng mấy người kia xung đột trong phòng bếp.

Khương Hành không muốn quay lại phòng bếp, quyết định tự mình tìm việc: "Muốn tôi hỗ trợ không?"

Lý Quân bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng cũng biết hắn ở phòng bếp căn bản không giúp được cái gì: "Đương nhiên, dù sao anh cũng giỏi lau nhà."

Khương Hành trong lòng không cân bằng, cái gì mà tôi giỏi lau nhà!

Giây tiếp theo hắn mới suy nghĩ cẩn thận, nếu bọn họ là quan hệ người yêu, còn không phải là đang nói hắn là ở nhà hay lau nhà? Địa vị sao có thể hèn mọn như vậy!

Chính mình miệng tiện, hỏi nhiều như vậy để làm gì.

Dưới ảnh hưởng của Lý Quân trong hai ngày qua, Khương Hành vô thức bắt đầu đảm nhận vai diễn Lý Quân đã hình dung, không được, hắn tuy rằng là diễn viên, nhưng cũng không thể nghe nói mấy câu liền nhập diễn như vậy, đây là sinh hoạt chân thật, không phải quay phim.

Bất quá, có một điều mà Khương Hành xác thật cũng không lừa người khác, hắn là trời sinh thích con trai, đối với nữ giới không có cảm giác, cho nên lúc Hoàng Tâm Nhuế không ngừng hướng hắn để triển lãm dáng người, hắn từ đầu đến chân đều chỉ có bối rối cùng cự tuyệt.

Lý Quân đem cây chổi đưa cho Khương Hành, tự mình mang một cái xô kéo đến bồn rửa bên ngoài để thay nước.

Khương Hành đối với Lý Quân trong lòng có ý kiến nho nhỏ, nhưng không thể không nói, cậu là người cần mẫn nhất, tối hôm qua cậu không nói sẽ ra ngoài để mua bữa sáng, nhưng lại là người đầu tiên hắn nhìn thấy vào buổi sáng, ngược lại, Lâm Lập Thư cho người ta ấn tượng rất là không tốt, cà lơ phất phơ, làm việc không có trật tự, không có quan niệm thời gian.

Nếu ở bệnh viện không bị Lý Quân quậy, ấn tượng của hắn đối với Lý Quân hẳn là cũng không tệ lắm, ít nói làm nhiều, làm việc cẩn thận, cùng cậu ở chung sẽ phát hiện cậu thập phần đáng tin cậy.

Khương Hành không nghĩ tới chính mình lau nhà còn có thể kéo ra chút ý nghĩ nhỏ với Lý Quân, khi Lý Quân quay lại, cậu mang theo một xô nước sạch vừa thay.

Lý Quân liếc mắt nhìn vào mép ghế sofa, nói với Khương Hành: "Ông chủ, kéo phía dưới sô pha ra chút ."

Khương Hành thuận miệng liền nói: "Cậu đây là đang chỉ huy ông chủ làm việc hử?"

Lý Quân ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Khương Hành một cái: "Không, em là đang kiến nghị."

Từ sau khi mất trí nhớ, Khương Hành ở trước mặt cậu đều là dáng vẻ thả lỏng, chẳng lẽ ngày thường cùng cậu ở bên nhau quá mức áp lực?

Cẩn thận nghĩ lại, hai người bọn họ quen nhau được gần hai năm, chân chính ở bên nhau còn chưa tới nửa năm, ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, có đôi khi, hai người đóng phim cùng một nơi cũng không nhất định có thể gặp nhau, chủ yếu vẫn là Khương Hành bận, còn cậu thì, phim nào hấp dẫn thì diễn, không diễn thì ở nhà làm con cá mặn. Khi hết công tác, Khương Hành trở về cũng ở được vài ngày sau đó lại tiếp tục đi ra ngoài đóng phim, nói cậu mang áp lực đến cho Khương Hành? Thật đúng là không thể nào, thứ nhất tiền tiết kiệm của cậu không nhiều bằng Khương Hành, thứ hai cậu cũng không có danh khí bằng Khương Hành.

Theo đề nghị của Lý Quân, Khương Hành vẫn là khom lưng kéo phía dưới sô pha ra, lại ngẩng đầu, không biết Lý Quân từ chỗ nào lấy ra giẻ lau, bắt đầu lau bàn trà, trên bàn còn có đồ ăn vặt Hoàng Tâm Nhuế mang đến, không có một cái gì Khương Hành thích ăn, hắn thích nhất chính là......

Ngay lúc Khương Hành cúi đầu xuống, đầu hắn đột nhiên nhói lên, trước mắt tối sầm, hắn vội vàng đỡ lấy sô pha, cùng lúc đó, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một số hình ảnh.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc.

Từng mảnh vỏ hạt dưa bị vô tình ném vào thùng rác, còn có một ít rơi trên mặt đất, vỏ hạt dưa than thở cho vận mệnh bi thảm của chúng. Người kia vừa đem nhân hạt dưa ăn vừa một tay lật kịch bản, trong miệng còn lải nhải ngôn ngữ chúng nó nghe không hiểu.

Không tới một phút sau, vỏ hạt dưa rơi rụng trên mặt đất bị một cây chổi gom thành một đống, đầu tiên là hất vào xẻng rác, sau đó lại mang đổ vào thùng rác, đây là một người đàn ông khác.

Chỉ thấy hắn bất đắc dĩ liếc nhìn người cắn hạt dưa một cái, sau đó xoay người mang xẻng rác và chổi rời đi, sau khi trở lại, người đàn ông đó nói với người cắn hạt dưa:

"Khương Hành, anh nếu lại đem vỏ hạt dưa ném xuống mặt đất, anh đừng mong tiếp tục nhìn thấy chúng nó trong nhà."

Hạt dưa chua xót nhảy nhót.

Cho nên, đồ ăn vặt ở nhà Khương Hành thích nhất là đại khái là hạt dưa, còn phải là vị hồ đào.

Khương Hành muốn biết chính mình trả lời cái gì, nhưng mà hình ảnh trong đầu lại biến mất, hắn mở hai mắt.

Lý Quân đỡ cánh tay hắn, lo lắng nói: "Chỗ nào không thoải mái?"

Khương Hành lắc lắc đầu, vừa rồi hình ảnh đó lướt qua giây lát rồi biến mất, hắn lại không nhớ lại được.

Khương Hành vừa rồi vì để ổn định thân thể không không ngã xuống đất, một tay đỡ sô pha, một tay chống cây lau nhà.

"Không có việc gì, chắc là tuột huyết áp."

Lý Quân lo lắng, nhưng thấy hắn cũng không có gì vấn đề lớn, nên không hỏi nhiều, cậu đem cây lau nhà trong tay Khương Hành lấy đi, dìu hắn ngồi trên sô pha.

"Trước tiên ngồi xuống."

Khương Hành cũng không cậy mạnh, ngoan ngoãn ngồi.

Lý Quân ở một đống đồ ăn vặt tìm ra một túi kẹo sữa thỏ trắng, bóc giấy gói kẹo, đưa đến trước mặt Khương Hành: "Tuy rằng kẹo này ngọt, nhưng ăn vào có thể đỡ hơn một chút."

Khương Hành ăn kẹo trong tay cậu, hắn cũng không thích ăn đồ ngọt, kẹo sữa tiến vào trong miệng, vị ngọt tan ra, hương vị ngọt ngào kích thích vị giác, mới chú ý tới hắn vừa rồi cư nhiên liền như vậy há mồm, cũng không nghĩ tới việc duỗi tay ra cầm.

Lý Quân tựa hồ cũng không để ý chi tiết này, nói với hắn: "Anh ở chỗ này nghỉ ngơi đi, phòng khách để em quét."

Khương Hành muốn nói rằng không sao, nhưng ánh mắt Lý Quân không cho hắn cự tuyệt, hắn nuốt lời chuẩn bị cự tuyệt xuống.

Trong miệng là kẹo, thật sự quá ngọt.

Sau khi tiếp nhận cây lau nhà Lý Quân thành thạo lau xong, trước khi Hoàng Tâm Nhuế và những người khác ra kêu bọn họ ăn cơm, Lý Quân đem bàn trước cùng bàn trà đều lau sạch sẽ, đồ ăn vặt còn bị cậu sắp xếp thành hàng chỉnh tề để ở trong ngăn tủ, phòng khách thoạt nhìn rất sạch sẽ.

Khương Hành từ đầu tới đuôi đều ngồi ở sô pha phát ngốc, kẹo sữa ngọt đến mức răng hắn khó chịu, và hắn cảm thấy chính mình nên mở túi hạt dưa ra, nhưng vào lúc sau khi hắn rối rắm ba lần, quyết định vươn tay ra, Lý Quân đã đem túi hạt dưa duy nhất cầm đi, tay hắn xấu hổ giơ giữa không trung, cuối cùng vẫn là thu trở về.

Nhịn xuống, không thể cắn hạt dưa, ở trước màn ảnh không thể cắn hạt dưa!

Còn có chính là, hắn cảm thấy Lý Quân là cố ý không cho hắn cắn hạt dưa!

Hai người ở phòng khách không khí còn rất hài hòa, Lâm Lập Thư làm đại biểu tới kêu hai người bọn họ đi vào ăn cơm, Lâm Lập Thư mắt mù cũng phát hiện phòng khách ban đầu hỏng bét hiện tại trở nên sáng sủa sạch sẽ, nơi nơi đều bị cọ đến bóng lưỡng.

"Oa, Quân ca anh cũng quá lợi hại rồi."

Khương Hành ngồi ở trên sô pha hỏi hắn: "Vì cái gì chỉ là Quân ca lợi hại?"

Lâm Lập Thư đột nhiên bị ông chủ hỏi, ngây người: "A?" Này không phải theo bản năng cảm thấy ông chủ ngồi ở trên sô pha căn bản không phải làm việc sao, nhưng hiện tại là muốn hắn phải trả lời như thế nào, làm không tốt một cái là sẽ bị rất nhiều fans mắng nha!

Lý Quân làm bộ không nghe thấy Khương Hành nói, cũng không tính toán giúp Lâm Lập Thư.

Một bên người quay phim nội tâm phun tào: Khương lão sư, ngài đến kẹo sữa còn không tự mình lột!

Lâm Lập Thư ngơ một lúc lâu, linh cơ vừa động: "Ông chủ, Quân ca, ăn cơm!"

Khương Hành hướng Lâm Lập Thư hừ một tiếng, cũng không tiếp tục bắt nạt trẻ con, hắn nhìn phía Lý Quân: "Ăn cơm.".

Hắn ngồi nhìn một hồi lâu, phát hiện Lý Quân thật sự là hiền huệ, làm việc gọn gàng ngăn nắp.

Ba người cùng đi tới nhà ăn, bàn ăn chứa đầy các loại thịt xông khói vừa được hấp, trừ món đó ra, còn có hai bàn rau xanh được xào mềm.

Nhà ăn ánh sáng tốt, lại giữa trưa ánh nắng sung túc, nếu là ở mùa khác, những món thịt xông khói này có lẽ là một bữa ăn tuyệt vời, nhưng bây giờ, nhìn cái là khiến cổ cổ họng người ta phát khô.

Hoàng Tâm Nhuế đảo khách thành chủ, nhiệt tình tiếp đón bọn họ ngồi xuống.

Động đũa, ăn cơm.

Hoàng Tâm Nhuế tự tin hỏi Khương Hành, người cắn miếng thịt xông khói tiếp theo: "Khương lão sư, cảm thấy thế nào?"

Khương lão sư cảm thấy rất là mặn!!!

Hắn theo bản năng nhìn người ngồi ở phía đối diện hắn, Lý Quân, đối phương mặt không đổi sắc đem thịt xông khói trộn nước thêm nhiều cơm nuốt xuống.

Khương Hành chân thành nói: "Có vẻ hơi mặn."

Hoàng Tâm Nhuế: "......"

Lý Quân khóe miệng cong lên gần như không thể phát hiện.

Thành thật chính là ưu điểm của Khương lão sư a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro