Chương 12: Chả còn sau đó nữa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xú tiểu tử, uổng công ta lo lắng cho ngươi biết bao nhiêu, ngươi thấy ta lại không nhận người thân.

Vong Ngạn hít sâu đè nén tâm tình, khụ khụ hai tiếng thanh cuống họng, nhưng giọng hắn vẫn khàn khàn: "Hồng lão, không biết mấy bụi hoa trà này sao lại tỏa mùi hương thơm như vậy. Mùi hương này rất giống nơi ta sống trước kia, cũng có người thân của ta thích trồng loại Nguyệt trà này. Ta lần theo mùi hương thì đến đây."

Bà lão cười hiền từ, trên mặt hiện ra vẻ tiếc nuối: "Người mà từng gọi ta Hồng tỷ tỷ, hắn là sư đệ của ta. Mỗi lần đến chỗ ta cọ điểm tâm, đều khen mùi hương này khiến cả người thả lỏng, bao nhiêu bực bội uất ức đều bị hương thơm này làm cho quên đi."

Bà lão dừng đôi chút, hai mắt nhìn vào một khoảng không vô định: "Rất nhiều năm về trước, ta đã mất hoàn toàn tin tức của hắn. Dù nhờ người tìm kiếm khắp nơi, vẫn không thấy tăm hơi. Ta chọn nơi thôn dã, trồng thật nhiều mấy loại hoa này, hy vọng một ngày hắn có thể ngửi thấy mùi hương mà đến gặp ta. Cho dù chỉ là báo bình an, ta cũng đã rất thỏa mãn."

Vong Ngạn không thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh, nước mắt hiếm hoi ướt đẫm hai gò má của hắn.

Bà lão dùng hai cánh tay gầy gò, ôm hắn vào lòng, vỗ vỗ lưng hắn: "Thứ cho lão bà ta kể chuyện thương tâm ngày xưa khiến ngươi đau lòng. Ta biết là tiểu cô nương ngươi rất nhớ nhà cũ của mình. Ngươi cũng nên trở về đó mà nhìn một cái, thuận tiện thăm lại người nhà đi. Tuy hiện giờ nơi đó có lẽ chỉ là một mảnh cảnh còn người mất, nhưng nơi đó vẫn có cố nhân của ngươi a. Quý trọng hiện tại, đừng như lão bà ta đến lúc gần đất xa trời, chỉ có thể tiếc hận quá khứ."

"Đa tạ Hồng lão. Người sư đệ của lão ta đã từng gặp qua, hiện giờ hắn sống rất tốt, người không cần bận tâm cho hắn nữa. Hắn nhờ ta nhắn với người, hắn đã biết tự chăm sóc chính mình, không để ai ăn hiếp hắn nữa."

"Như thế thật tốt, thật tốt. Lão bà ta đa tạ ngươi đã đem tin tốt đến đây. Cái này..." Hồng lão với tay cầm lấy hộp gỗ trên bàn: "Coi như ta hậu tạ ngươi đã báo bình an giùm hắn."

Vong Ngạn cũng không dây dưa nữa, chắp tay cảm tạ mà lững thững ra về.

Trước khi hình bóng của hắn khuất dần sau những mái nhà nho nhỏ, Hồng Diễn thì thầm: "Coi như tiểu tử ngươi cũng có chút lương tâm, vẫn còn nhớ đến người tỷ tỷ là ta. Sau này, nhớ tự hảo hảo chăm sóc chính mình..." Nói rồi, hai hàng lão lệ không thể kìm giữ ào ào tuôn ra, thấm ướt đám Nguyệt trà đang bung hoa, từng cụm tỏa hương thơm ngát.

Một lão nhân trong nhà từ từ bước ra, nắm lấy tay Hồng lão vỗ vỗ: "Diễn nhi kiên cường của ta đâu rồi? Sướt mướt yếu đuối như thế này không phải là Hồng Diễn ta biết. Không phải nàng đã hoàn thành tâm nguyện của mình rồi sao, sao lại khóc thành thế này?"

Nói rồi, lão nhân cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Hồng lão.

"Ngươi mới không biết! Cái này gọi là hỉ lệ, ta quá vui mừng khi gặp lại Tiểu Ngạn, nên mới như thế này thôi. Hoàn toàn không giống như ngươi nghĩ!" Hồng lão tạc mao trừng mắt nhìn lão nhân.

Lão nhân ân cần thuận mao cho Hồng lão: "Được rồi được rồi. Thế bây giờ nàng muốn đi đâu?"

Hồng lão suy tính một lát: "Giang Nam đi, ta còn muốn du ngoạn trên hồ."

"Vậy chúng ta đi Giang Nam. Ngay lập tức hay muốn ở lại thêm vài ngày nữa?"

"Dĩ nhiên là vài ngày nữa, ta còn chưa thấy được dung mạo của Tiểu Ngạn, còn ngắm chưa đã mắt ta." Hồng lão kiêu ngạo ra quyết định.

"Nàng không sợ ta ghen sao?" Lão nhân tươi cười, thuận tay lấy cốc nước cho Hồng lão.

"Hừ, ngươi cứ ghen. Ta đợi đến giờ mới gặp lại được Tiểu Ngạn, há chỉ nói chuyện vài ba câu là xong."

Lão nhân rõ ràng tính khí của Hồng lão, biết bà chỉ quan tâm Vong Ngạn như đệ đệ ruột thịt, ngẩng đầu nhìn về hướng Vong Ngạn biến mất.

...

Vong Ngạn vừa bước đi vừa mở hộp gỗ bà lão đưa cho, hai mắt kìm không được lệ nóng doanh tròng.

Trong chiếc hộp, chứa đầy những loại điểm tâm yêu thích trước kia của hắn.

Run rẩy cầm lên, nhẹ nhàng cắn một miếng, hương vị quen thuộc tràn vào khoang mũi, thấm đẫm linh hồn hắn.

Đã bao lâu, hắn mới cảm nhận được hương vị ấm áp này. Hương vị thuộc về Minh Thần phái, nơi từng được hắn gọi là nhà.

...

Một ngàn không trăm mười lăm năm trước.

"Đây là...?" Giản Bằng nhìn vào cái bọc nhỏ sư phụ mang về, không khỏi thắc mắc.

"Từ nay về sau nó chính là sư đệ con, tên của nó là Vong Ngạn, tự Thanh Dật. Nó chỉ là một cô nhi bị người ta vứt bỏ, sư phụ vô tình nhặt được. Cảm thấy cùng nó hữu duyên nên ta nhận làm đệ tử." Thiên Nhân lão tổ một hơi làm rõ nghi vấn, đồng thời cấp đứa nhỏ trong ngực một danh phận.

Sư phụ ngao du nay đây mai đó, không rõ tung tích. Một hôm, người mang về một tiểu oa nhi hơi gầy yếu, nhưng ngũ quan đặc biệt xinh đẹp.

Đây không biết là phúc hay họa nữa, ta chỉ có thể làm được chừng đó. Về sau, ngươi sống hay chết, tùy duyên đi. Thiên Nhân lão tổ thầm nghĩ.

Đồ đệ, ngươi gây nghiệp chướng, sư phụ sẽ gánh giùm ngươi.

Nếu không danh dự của Thiên Nhân lão tổ ta đành phải đem cho chó ăn!

Lão tốc hành trở về Minh Thần phái, nửa ngày ngự kiếm nghìn dặm như chó đạp lửa, chính là sợ oa nhi trong lòng có chuyện. Nếu đã giao nó cho Giản Bằng, coi như cũng yên tâm.

Vong Ngạn, ngươi ngàn vạn lần đừng dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.

Cơ hội tái sinh này, nhất định phải trân trọng.

Giao phó đứa nhỏ xong xuôi, lão mặc kệ một thân chật vật, nằm phịch xuống giường trúc quen thuộc, đánh một giấc dài.

Từ đó, Vong Ngạn trở thành một phần trong Minh Thần phái.

...

Càng lớn, dung mạo của hắn càng trở nên tầm thường.

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng Vong Ngạn cũng chịu không ít khổ cực. Những sư đệ nhỏ tuổi không nói. Chúng cơ bản được phụ mẫu mang lên học tập, người nhà ít nhiều cũng gửi thêm sinh hoạt phí. Còn những sư huynh lão làng trong phái không ít thì nhiều xem hắn như chân chạy vặt, khinh thường hắn cô nhi không nơi nương tựa.

Được sư phụ mang về đã là phước ba đời nhà hắn, đừng mong có thể ngồi mát ăn bát vàng!

Hắn một thân một mình, nếu không phải được Hồng Diễn sư tỷ chiếu cố, ngay cả cái sinh thần mười tuổi cũng đừng mong qua được.

Lúc hắn được mang về, cơ thể đã nhiễm một chút hàn khí. Tuy không ảnh hưởng nguy cấp đến tính mạng hắn, nhưng vẫn làm hắn ốm yếu không thôi, bệnh vặt quanh năm.

Ngay thời điểm Thiên Nhân lão tổ cùng Giản Bằng có việc rời sư môn, cố tình hắn lại nhiễm phong hàn.

Tối hôm trước, Vong Ngạn hái thuốc, vô tình trượt chân xuống hồ Nhược Thủy dưới vách núi. Tuy không bị ngoại thương, nhưng hắn căn bản không biết bơi.

Cố gắng quẫy đạp nửa ngày, Vong Ngạn may mắn nắm được nhánh cây lan ra sát mặt nước, cứu về mạng nhỏ của hắn.

Hắn cả người ướt sũng, tứ chi tê liệt nằm thở dốc, nhưng đại sự không nằm ở đó.

Tốn cả nửa canh giờ uống mấy ngụm nước, hắn cư nhiên còn chưa hái xong thảo dược yêu cầu.

Vãn thiện trở nên ra vời tầm tay của hắn.

Không hái xong, đừng mong còn miếng bánh màn thầu nào!

Hắn mặc kệ bản thân ướt nhẹp, lò dò leo lên vách núi ban nãy, ra sức hái dược.

Tai làm hàm nhai, quả thật không sai.

...

Hái xong trời cũng tối mịt, Vong Ngạn nhanh chóng trở về tông môn.

Hồng Diễn cả người lo lắng đi đi lại lại trong sân, không biết tên tiểu tử kia giờ này sao vẫn chưa trở về.

Vong Ngạn vừa bước vào sân, hàng chục ánh mắt sắc bén phóng về phía hắn, khiến hắn nổi một thân da gà.

Dám để Hồng sư muội lo lắng như vậy, quả thật coi ai không ra gì!

Hừ, bọn ta cũng không có ghen tỵ ngươi được Hồng sư muội quan tâm đâu, nhất định là không!

"Tiểu Ngạn, đệ trốn ở đâu mà giờ mới về hả?"

Vong Ngạn thầm thở dài, phen này lại tốn không ít công phu ngồi nghe Hồng tỷ tỷ giáo huấn.

Rất ít người gọi hắn là Tiểu Ngạn, thậm chí nhiều người trong Minh Thần phái không hề biết tên của hắn, chỉ gọi hắn là Thanh Dật sư đệ. Dù là người quen biết, cũng không ai mở mởi miệng kêu tên hắn. Đơn giản bởi tên hắn chính là điềm xấu.

Vong trong vong xuyên, Ngạn trong bỉ ngạn. Hắn chính là loài hoa nở trong địa ngục, sinh trưởng trong bóng tối, đời đời chịu nguyền rủa. Hắn xinh đẹp đến yêu mị, nhưng chạm vào được hắn, chỉ có người chết.

Không biết vì sao lão ngoan đồng kia lại đặt tên này cho hắn.

Ta cũng không phải vừa mới sinh ra là yêu nghiệt a!

Nhiều lần, Vong Ngạn cố ý đề xuất việc lão đầu đổi một cái tên khác có vẻ may mắn hơn, tỷ như Ninh An, Hồng Thiên (trong Hồng phúc tề thiên), Giản Hi,... nhưng kháng nghị của hắn vô hiệu trước vũ lực tuyệt đối của lão ngoan đồng.

Đòi đổi một lần đánh một trận!

Thế nên, hắn đành tới chỗ Hồng tỷ tỷ làm nũng một phen, nhận mệnh đời này đừng mong đổi cái tên khác!

Lão thiên gia người thật bất công!

Coi như lão đầu cũng còn chút tình nghĩa, đặt tên tự cho hắn là Thanh Dật, ý nghĩa cả đời yên bình trong sạch, an ủi đôi chút cho linh hồn nhỏ bé mong manh của hắn.

Lại nói đến việc Vong Ngạn ướt sũng một thân không kịp thay y phục, cố chấp tiếp tục hái cho được thảo dược. Đến tối, hắn lại tắm trong sương đêm một chặp. Thế nên Vong Ngạn đường đường chính chính nhiễm phong hàn, không cần làm việc nữa.

"Ngươi ngại mệnh mình quá dài?" Hồng Diễn sau khi nghe hắn kể lại, nổi giận mắng một trận.

"Ngươi được sư phụ mang về thân mình yếu ớt, còn nhiễm hàn khí, lớn lên lại là một bộ gió lay sẽ ngã, ngươi không nghĩ Hồng tỷ tỷ sẽ lo lắng cho ngươi sao?"

Vong Ngạn nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, sốt cao không đổi đã ba ngày: "Khụ khụ, Hồng tỷ tỷ, không sao... đệ có thể chịu được... Chính là Hồng tỷ tỷ không cần quá lo lắng."

Nói được vài câu như rút hết sức lực, cả người hắn thoát lực, sắc mặt càng trắng bệch hơn.

"Không cần nói nhiều, dưỡng bệnh cho ổn đi. Chờ sư phụ về ta sẽ nhờ người xem cho ngươi." Hồng Diễn tuy nói vậy an ủi tiểu sư đệ, nhưng trong lòng lo lắng không thôi.

Sư phụ cùng Giản sư huynh đến khi nào mới trở lại, không ai có thể chắc chắn. Không biết... Tiểu Ngạn có thể cầm cự đến lúc đó không nữa.

Tuy đã uống thuốc do mấy sư huynh bên Dược đường sắc cho, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Vong Ngạn cũng hay bệnh vặt, nhưng không đến mức cứu không nổi như hiện tại. Hồng Diễn biết, lần này không chỉ là phong hàn bình thường.

Hắn lần này bệnh đến mức mệnh cũng chỉ còn một nửa, nằm thoi thóp như cá sắp chết trên giường cố gắng hít thở.

Không lẽ cuộc đời lão tử đành chấm dứt từ đây?

Mạng nhỏ này được sư phụ nhặt về. Bây giờ hắn lại lãng phí công giáo dưỡng mười năm của ngài, thật là bất hiếu.

Kiếp này không thể trả hết ân nghĩa, kiếp sau đành làm trâu làm chó trả lại cho người.

Sư phụ, người có linh mau về cứu Vong Ngạn đi!

"Cái tên tiểu tử nhà ngươi, làm chân sai vặt mà còn oán lên oán xuống, muốn ngươi làm trâu làm chó, nghĩ mơ đi. Vả lại, chỗ ta cũng không thiếu chân chó!" Thiên Nhân lão tổ chỉ ra tâm tư nhóc con đang nằm trên giường, gõ đầu hắn một cái.

Vong Ngạn cả người mơ màng, mơ hồ thấy được bóng dáng sư phụ. Hắn lên tiếng, nhưng giọng lại khàn đến mức kì lạ: "Sư phụ, là người đến đưa tiễn đệ tử lần cuối đúng không? Đệ tử phụ ân tình của người, xin được khuất nợ sang kiếp sau vậy."

Thiên Nhân lão tổ tức đến muốn cười to, day day huyệt thái dương: "Có ta ở đây, quỷ sai muốn lấy mạng ngươi còn không dám đến đâu! Ngươi cái tên xú tiểu tử bệnh đến hồ đồ còn muốn nói bậy nói bạ!"

Tuy Thiên Nhân lão tổ hơi hơi tức giận, nhưng lão biết tình trạng của Vong Ngạn quả thật không tốt, kiên trì đến lúc này đã là kỳ tích. Hắn nhận được cấp tín của Hồng Diễn, liền ba chân bốn cẳng nhanh chóng xử lí hậu quả bên Thanh Diệp, trở về tông môn xem tình hình Vong Ngạn.

Hồng Diễn thấy hắn sốt cao ba ngày không khỏi, nói với các sư huynh trong môn muốn dùng Phong Diệc gửi tín khẩn cấp cho sư phụ nhưng bị từ chối. Phong Diệc chỉ được dùng khi trong tông môn thật sự rơi vào tình trạng khẩn cấp mới được dùng, còn bây giờ chỉ đơn giản là một sư đệ trong môn bị bệnh, cũng không đến mức cần dùng đến. Hồng Diễn biết mình đuối lý, kiên nhẫn chờ thêm ba ngày.

Ba ngày, thấy tính mạng Vong Ngạn không thể chống đỡ thêm nữa, nàng liều lĩnh lấy trộm Phong Diệc gửi tin cho sư tôn.

Theo về cùng Thiên Nhân lão tổ, là Thanh Diệp tôn giả, người tinh thông y lí nhất trong toàn chúng đệ tử.

Lúc Thanh Diệp nhìn thấy người trên giường bệnh, đồng tử hai mắt hắn co rút cực độ, lông mày nhăn thành một đoàn. Nếu không cẩn thận chú ý, không ai nhận ra hơi thở của hắn có phần bất ổn.

"Sư tôn, người này là..." Kinh ngạc qua đi, Thanh Diệp lập tức muốn biết rõ tường tận.

"Thanh Diệp, đây chỉ là đứa nhỏ được ta nhặt được trên đường, thấy nó đáng thương nên đưa về nhận làm đệ tử. Tên của nó là Vong Ngạn, tiểu tử ốm yếu nhưng quật cường này đang bệnh, con tới xem giùm nó."

"Nhưng sư tôn, đôi mắt này..." Thanh Diệp tin vào mắt mình, rõ ràng...

"Lời ta nói chính là chân tướng, ngươi đừng thắc mắc thêm nhiều." Thiên Nhân lão tổ khàn giọng quyết đoán chặt đứt suy nghĩ của Thanh Diệp.

"Đã biết hắn là ai thì đừng hỏi nhiều. Tốt nhất là xem bệnh cho hắn thật tốt, bồi thường những gì ngươi nợ hắn đi." Lão âm thầm dùng linh lực truyền âm vào tai Thanh Diệp, nhắc nhở hắn nên tận lực ra sức.

Thanh Diệp rũ mắt trả lời: "Vâng, sư tôn."

Thanh Diệp lật qua lật lại Vong Ngạn một hồi, mới phán rằng: "Thanh Dật sư đệ một phần thân thể nhiễm hàn khí từ bé, một phần nhiễm phong hàn do rơi xuống nước. Tuy mắc bệnh nhiều lần, nhưng cũng không đến mức thần trí không rõ, khí huyết cả người hư hao như hiện giờ. Phần lớn là do..."

"Ngươi còn ngập ngừng cái gì?" Thiên Nhân lão tổ sốt ruột muốn chết. Ban nãy hắn dùng linh khí thăm dò cơ thể Vong Ngạn, phát hiện tiểu tử này chỉ còn chống cự tối đa thêm hai canh giờ nữa.

Thanh Diệp biểu tình trầm trọng nhìn Thiên Nhân lão tổ, hai người vào phòng thương lượng một hồi.

Sau đó...

Chả còn sau đó nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro