Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Anh biết? Nói thử xem.” Tiêu Cù Lâm rất có hứng thú.

“Sợ là Nghiêm Chấn cho rằng chủ nhân không thích hắn, cho nên âm thầm khó chịu.” Mục Tê chuyên tâm ấn chân cho chủ nhân, cũng không quên trả lời. Làm nô, nên thay chủ nhân bài ưu giải nạn.

Quả nhiên là bởi vì mình, nhưng cũng chỉ là bởi vì cái này thôi sao?

“Làm gia nô, đâu còn gì đáng để ý hơn chủ nhân ngài.”

Không thể không nói, Tiêu Cù Lâm bị những lời này của Mục Tê lấy lòng.

“Nếu chủ nhân muốn đi làm, thật ra nô cảm thấy có một công việc rất hợp với chủ nhân.” Mục Tê ngẩng đầu, nhìn Tiêu Cù Lâm, xác nhận chủ nhân không có không vui mới dám tiếp tục nói.

“Nói thử xem là cái gì.” Tiêu Cù Lâm cách quần áo dùng chân kẹp thù du trước ngực Mục Tê đùa bỡn.

“Điều giáo sư.” Nói xong, Mục Tê cảm giác sức lực dưới chân chủ nhân nặng hơn một chút, không dám động đậy, thả lỏng thân mình làm chủ nhân chơi thư thái hơn một chút.

“Đây là ghét bỏ tôi, còn muốn cho tôi đi học kỹ thuật chuyên nghiệp.” Tiêu Cù Lâm vừa cười nói, vừa ý bảo Mục Tê cởi bỏ áo trên.

“Nô không dám.” Mục Tê cởi quần áo, nhưng không có thỉnh tội, hắn biết chủ nhân không tức giận, nếu hiện tại thỉnh tội chắc chắn sẽ làm chủ nhân mất hứng.

“Nếu tôi không nhớ lầm, anh đối ngoại cũng là điều giáo sư.” Tiêu Cù Lâm đột nhiên tò mò lên, vì sao lại là thân phận này, không giống với ba người kia. Có lẽ chính là bởi vì như vậy, hắn mới có thể càng hiểu suy nghĩ của nô lệ, cũng càng biết lấy lòng chủ nhân.

“Đúng vậy, nô là chủ của Ly Ngạn.” Ly Ngạn là câu lạc bộ SM, rất có danh tiếng trong giới thượng lưu. Những người tiến vào Ly Ngạn, trên cơ bản đều là không giàu thì cũng phú quý.

“Sao lại muốn thành lập Ly Ngạn?”

“Nô chủ yếu phụ trách bồi dưỡng thế lực và thu thập tình báo bên hắc đạo. Ly Ngạn dễ dàng tiếp xúc với nhiều loại người, càng dễ kết bạn với những người cần thiết.”

“Vậy Duy Thượng? Mở khách sạn là vì cái gì?” Khách sạn Duy Thượng hầu như có mặt trên khắp cả nước, lúc ấy biết Mục Tê 23 tuổi là ông trùm đứng sau, Tiêu Cù Lâm còn kinh ngạc một phen.

“Tiền hắc đạo kiếm ra, dù sao cũng cần phải có vài cách tẩy trắng, huống chi, Duy Thượng cũng tiện thu thập tình báo ở các địa phương khác.” Mục Tê lấy lòng liếm liếm chân chủ nhân.

“Làm gia nô thật là nhân tài không được trọng dụng.” Tiêu Cù Lâm có chút cảm khái, Mục Tê đúng là cực kỳ ưu tú.

“Có thể hầu hạ chủ nhân, là phúc khí của nô.” Đúng vậy, chủ nhân ôn hòa thiện lương, có thể hầu hạ trước mặt chủ nhân là phúc khí của gia nô.

“Được, tôi nhận công việc này, còn kỹ xảo dạy dỗ gì đó, anh dạy tôi.” Không thể không nói, Tiêu Cù Lâm cũng rất có hứng thú với cái này.

“Nô tuân mệnh.”

Nhìn Mục Tê nửa thân trần, Tiêu Cù Lâm nuốt nuốt nước miếng. Tên này đúng là cái đồ yêu tinh.

Cảm nhận được ánh mắt nhiệt liệt của chủ nhân, mặt Mục Tê dần đỏ bừng lên. Bò đến trước mặt chủ nhân, tới gần chủ nhân một chút.

“Chủ nhân có cần nô hầu hạ?” Mục Tê cúi đầu, trong mắt toát ra một tia sợ hãi cùng kháng cự, nhưng chỉ lướt qua giây lát.

Nếu là trước kia, Tiêu Cù Lâm nhất định cự tuyệt. Hôm nay không biết là vì cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng nên thể xác và tinh thần thoải mái, hay là bởi vì tối nay Mục Tê quá mức mê người.

Tiêu Cù Lâm không cự tuyệt.

Mục Tê hơi chần chờ một chút, dùng răng cắn lưng quần của chủ nhân.

Ban đêm, Tiêu Cù Lâm mặc đồ ngủ, quần không khó cởi.

Mục Tê kéo phía trước quần của chủ nhân trễ xuống một chút, đến khi tiểu chủ nhân lộ ra ngoài.

Hơi thở ướt nóng của Mục Tê kích thích Tiểu Lâm, Mục Tê hé miệng, ngậm tiểu chủ nhân vào.

Tiêu Cù Lâm thoải mái hừ một tiếng. Nhấn đầu Mục Tê xuống.

Mục Tê theo lực độ của chủ nhân mà ngậm tiểu chủ nhân càng sâu hơn, chậm rãi phun ra nuốt vào, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi cọ xát đằng trước tiểu chủ nhân.

Cảm nhận được tiểu chủ nhân trở nên lớn hơn trong miệng mình, Mục Tê càng thêm nỗ lực hầu hạ.

Đây là chủ nhân lần đầu tiên cho phép mình khẩu hầu, như thế nào cũng không thể làm chủ nhân bất mãn.

Tiêu Cù Lâm được Mục Tê hầu hạ cực thoải mái, Tiểu Lâm giật lên vài cái, bắn vào trong miệng Mục Tê.

Mục Tê lui lại, há miệng làm chủ nhân kiểm tra.

Tinh dịch của chủ nhân đối với nô lệ là ban thưởng, không có cho phép là không thể nuốt xuống, bình thường sau khi hầu hạ chủ nhân vừa lòng, chủ nhân mới có thể thưởng cho nô lệ.

“Nhả ra đi.” Tiêu Cù Lâm không biết mấy quy củ đó, đây là đơn thuần cảm thấy dơ, không muốn để Mục Tê nuốt vào.

Mục Tê nhả tinh dịch trong miệng ra, lại bò qua, liếm sạch tiểu chủ nhân.

Thấy chủ nhân không muốn cho mình tiếp tục hầu hạ, Mục Tê quỳ an xong, liền rời khỏi phòng.

Mục Tê rời khỏi phòng, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngày thứ hai Mục Tê không đi làm, ở biệt thự dạy chủ nhân kỹ xảo dạy dỗ.

Tiêu Cù Lâm rất có hứng thú, học cực nhanh.

Thỉnh thoảng đùa giỡn Mục Tê, rất là thư thái.

Mục Tê vừa làm mẫu kỹ xảo dùng roi cho chủ nhân xem, vừa kẹp chặt lấy sau huyệt.

Chủ nhân nổi hứng, nhét một cái trứng rung ở sau huyệt của Mục Tê, thỉnh thoảng thay đổi độ rung, kích thích Mục Tê.

Mục Tê vừa mới quăng roi, liền cảm thấy trứng rung sau huyệt bị chạy đến mức lớn nhất.

“Ưm ~” Mục Tê khắc chế bản thân, hoàn mỹ quất roi xuống.

“Tối nay đến Ly Ngạn đi dạo đi.” Tiêu Cù Lâm vừa đùa giỡn Mục Tê, vừa nói. Đôi tay xoa cặp mông căng tròn của Mục Tê.

“Ưm ~... Vâng.” Mục Tê không ức chế tiếng rên rỉ.

Buổi tối, sau khi Tiêu Cù Lâm và Mục Tê cùng nhau đến Ly Ngạn, Tiêu Cù Lâm không cho Mục Tê đi theo.

Nhìn thẻ đen trong tay, Tiêu Cù Lâm cười cười, theo lời Mục Tê thì Ly Ngạn chỉ có một chiếc thẻ đen này, đại diện cho quyền hạn tối cao.

Tiêu Cù Lâm đeo mặt nạ, ngồi ở đại sảnh.

Vì bảo mật, người đến Ly Ngạn đều đeo mặt nạ.

Tiêu Cù Lâm uống rượu, quan sát xung quanh.

Mục Tê đứng ở cách đó không xa, ngày thường Mục Tê rất ít tới Ly Ngạn, tới thì cũng chỉ ngồi ở trên lầu, cho nên tuy Mục Tê là ông chủ, nhưng rất ít có người gặp qua.

Hôm nay chủ nhân ngồi ở đại sảnh, hắn đương nhiên không thể lên lầu được.

Không ít tiểu M đi đến chỗ Mục Tê, ý đồ thông đồng.

Thấy một đám người bên cạnh nhìn Mục Tê, mặt Tiêu Cù Lâm dần đen lại.

Tiêu Cù Lâm nhấc chân đi lên lầu 3, Mục Tê vội vàng đi theo. Người khác không được lên lầu 3, chỉ có chủ nhân và hắn có thể đi lên.

Nơi này vốn chính là chuẩn bị vì chủ nhân. Không có chủ nhân cho phép, Mục Tê ngoài việc quét tước ra, sẽ không tự mình đặt chân lên đây.

Lầu 3 có phòng dạy dỗ, phòng sách và phòng nghỉ ngơi.

Tiêu Cù Lâm đi tới phòng dạy dỗ, Mục Tê đi vào bằng đầu gối, tự giác cởi quần áo và mặt nạ.

“Nhìn không ra, anh cũng rất được hoan nghênh.” Tiêu Cù Lâm sờ sờ mặt Mục Tê.

“Nô biết sai.” Tiêu Cù Lâm không biết, ngày thường Mục Tê ở ly ngạn đều là người sống chớ gần, không có ai dám tới bắt chuyện. Nhưng hôm nay có chủ nhân ở đây, hắn đương nhiên phải thu liễm khí thế của bản thân, nên hấp dẫn không ít người.

Nhưng chủ nhân không bao giờ sai, chọc chủ nhân không vui chính là bản thân hắn sai.

Mục Tê cũng không cảm thấy ấm ức, chủ nhân đây là để ý mình nên mới không vui, tuy rằng sắp bị phạt, nhưng trong lòng lại là rất vui vẻ.



+++++++++++++++++++++++++++


G: Mọi người có muốn đọc một lèo từ chương 32 đến 97 hong? (phải trả phí mở khoá pass vip, mong mọi người hiểu cho thời gian và công sức mà mình bỏ ra).
Tui ngứa mắt mấy web reup tự động bản dịch lắm rồi, cho nên sẽ chỉ up trên này đến chương 32 thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro