Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày bắt đầu concert, Khâu Lịch nhét gậy mát xa vào cả hậu huyệt và niệu đạo của mình, đầu vú cũng bị kẹp loại có thể điều khiển phóng điện từ xa.

Khâu Lịch ở hậu trường lén đưa cho Vân Phù một thứ, đỏ mặt thì thầm: “Anh Vân, lát nữa anh đưa cho chủ nhân nha.”

Vân Phù nhìn đồ vật trong lòng bàn tay, là một cái điều khiển từ xa.

Khâu Lịch càng đỏ mặt hơn. “Em thấy chủ nhân dạo này tâm trạng không tốt, cho nên muốn dỗ chủ nhân vui vẻ.”

Vân Phù gật đầu. “ Được, đợi lát nữa anh đưa.” Đúng là chủ nhân tâm trạng không tốt, nếu Khâu Lịch có thể làm chủ nhân vui được thì là tốt nhất.

Khâu Lịch thẹn thùng, chuẩn bị bắt đầu buổi biểu diễn.

Vừa lên sân khấu liền tìm kiếm bóng dáng của chủ nhân ở phía dưới, thấy chủ nhân ngồi ở hàng đầu tiên, đang nhìn mình.

Khâu Lịch ổn định lại cảm xúc kích động của bản thân, chuẩn bị mở màn.

Vân Phù lấy điều khiển từ xa trình cho chủ nhân.

“Đây là cái gì?” Đang yên đang lành sao tự nhiên lại đưa điều khiển từ xa cho mình?

“Khâu Lịch mang ít đồ chơi ở trên người, muốn làm chủ nhân vui vẻ, đây là điều khiển khống chế chốt mở.”

Mang ít đồ chơi? Tiêu Cù Lâm nhận lấy điều khiển từ xa, nhìn các fans xung quanh kích động điên cuồng.

Không cần nghĩ cũng biết mấy thứ này là cái gì.

Làm cho mình chơi trong một buổi concert mấy chục ngàn người sao? Thật là không uổng giá tiền mà fans của cậu ta mua vé!

Tiêu Cù Lâm bỏ điều khiển từ xa vào túi, cười lạnh nhìn người trên sân khấu.

Buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi, người trên sân khấu nhảy múa hát ca, các fans phía dưới đồng thanh hát theo hoặc thét chói tai.

Không ai có thể nhìn ra được Khâu Lịch đã nhét bao nhiêu thứ ở trên người mình.

Tiêu Cù Lâm lẳng lặng nhìn, không hoà hợp với đám người ầm ĩ xung quanh.

Khâu Lịch vẫn luôn chú ý tới chủ nhân, thấy chủ nhân hình như có chút bất mãn, là do mình nhảy không đẹp sao?

Khâu Lịch càng thêm ra sức diễn xuất, nhưng thấy chủ nhân vẫn không có biểu hiện vui vẻ, không khỏi hoảng hốt.

Không tập trung được cộng thêm hoảng loạn, động tác của Khâu Lịch dần dần bắt đầu xuất hiện sai lầm, tiết tấu cũng rối loạn.

Vũ công và ban nhạc cũng ngơ ra, Khâu Lịch ở trên sân khấu chưa bao giờ mắc lỗi lớn như vậy. Cho dù là năm đó lần đầu tiên lên sân khấu cũng chưa từng xuất hiện loại tình huống này.

Tiêu Cù Lâm nhìn Khâu Lịch, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài.

Thấy chủ nhân rời đi, Khâu Lịch có chút ấm ức, nhưng cũng dần trấn định lại, về sau cũng không mắc lỗi nữa.

Kết thúc buổi biểu diễn, Khâu Lịch từ chối phỏng vấn và đồng nghiệp cùng nhau chúc mừng, đi đến hậu trường xem chủ nhân có còn ở đó không.

Đẩy cửa ra, phát hiện bên trong không có một bóng người.

Khâu Lịch càng thêm luống cuống, vội vàng lái xe trở về.

Vừa vào nhà liền nhìn thấy chủ nhân ngồi ở trên sô pha, Nghiêm Chấn quỳ gối bên cạnh hầu hạ chủ nhân, còn Vân Phù quỳ gối trong một góc.

Khâu Lịch đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống bò tới.

“Chủ nhân, nô đã trở về.” Khâu Lịch quỳ gối cách chủ nhân một bước, sợ hãi nói. Cậu rất sợ chủ nhân khi tức giận.

Tiêu Cù Lâm nhìn Khâu Lịch đang quỳ, không nói gì, mặc kệ cậu quỳ.

Khâu Lịch cực kỳ sợ hãi dáng vẻ lạnh lùng không nói lời nào của chủ nhân.

Quỳ hơn nửa giờ, chủ nhân vẫn không để ý đến mình, cũng chưa từng nói một câu, Khâu Lịch tình nguyện chủ nhân phạt mình một trận thật nặng.

Chủ nhân không nói gì, hai người kia đương nhiên cũng không dám nói chuyện.

Tiêu Cù Lâm cũng ngồi mệt mỏi, đứng dậy trở về phòng.

Khâu Lịch ngẩng đầu nhìn chủ nhân rời đi, trong mắt có chút hơi nước. Chủ nhân không bảo bọn hắn đứng dậy, nên chỉ có thể quỳ.

Khâu Lịch cúi đầu nghĩ lại xem bản thân đã làm gì sai, chọc chủ nhân tức giận.

Nghiêm Chấn đi theo chủ nhân lên lầu hầu hạ, đến khi chủ nhân nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi, Nghiêm Chấn nhìn chủ nhân, muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là nói:

“Chủ nhân, Khâu Lịch và Vân Phù vẫn đang quỳ ở đại sảnh.” Trước kia bọn họ phạm sai lầm đều là chủ nhân trực tiếp phạt, chưa từng bị mặc kệ như vậy.

“Ừ, Làm sao, anh định cầu xin cho bọn họ?” Tiêu Cù Lâm lạnh lùng liếc Nghiêm Chấn một cái.

“Nô không dám.” Nghiêm Chấn cúi đầu nhận sai, hắn lại dám mưu toan can thiệp vào quyết định của chủ nhân.

“Đi xuống nghỉ ngơi đi.” Vết thương trên người Nghiêm Chấn mới khỏi không lâu, Tiêu Cù Lâm cũng không định phạt hắn.

Khâu Lịch và Vân Phù ở phía dưới quỳ một đêm, Vân Phù còn may chịu hình tốt hơn Khâu Lịch nhiều, Khâu Lịch sắp quỳ không nổi, đồ vật trên người còn chưa gỡ xuống, tuy không khởi động, nhưng nhét vào vẫn sẽ không thoải mái.

Tiêu Cù Lâm ăn cơm sáng, vẫn không để ý đến hai người đang quỳ, ăn xong, cho ba người đi ăn cơm sáng.

Vân Phù và Khâu Lịch đương nhiên là không dám đứng lên, chỉ có thể quỳ ăn.

Nếu bây giờ không ăn cơm, đợi lát nữa chủ nhân trách phạt, không biết bọn họ có chịu được không.

Ba người cơm nước xong, Nghiêm Chấn dọn bàn.

Tiêu Cù Lâm nhìn mấy người.

“Vân Phù đi vào phòng trừng phạt quỳ chờ tôi, Khâu Lịch, quỳ bên ngoài biệt thự đi”

“Dạ vâng.” Hai người dùng đầu gối bò đến vị trí của mình.

Khâu Lịch quỳ gối bên ngoài, bây giờ vẫn là buổi sáng, lát nữa phỏng chừng sẽ hơi nóng.

Khâu Lịch ngoan ngoãn quỳ, nước mắt theo gương mặt chảy xuống dưới, rớt trên mặt đất.

Cậu sợ quá, sợ hơn lúc trước nhiều, trước kia phạm lỗi chọc chủ nhân, chủ nhân cũng chưa từng không để ý đến mình như vậy.

Khâu Lịch quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, nhẹ nhàng nức nở.

Vân Phù quỳ trong phòng trừng phạt, lẳng lặng chờ chủ nhân đến.

Tiêu Cù Lâm đi vào tìm một cái roi cao su có đuôi dẹt. Điểm điểm cái mông của Vân Phù.

Vân Phù nghe lệnh nhếch mông lên, Tiêu Cù Lâm lại không đánh.

Để roi ở kẽ mông của Vân Phù. “Kẹp.”

Vân Phù vội vàng khép chân lại kẹp chặt.

Nhưng làm sao có thể kẹp được, không bao lâu roi liền rơi xuống dưới.

Vân Phù sắc mặt trắng nhợt, nâng roi lên, chờ chủ nhân xử lý.

“Biết vì sao phạt anh không?”

“Nô biết.” Vân Phù quỳ càng thêm quy củ.

Tiêu Cù Lâm cầm lấy roi. “Nói thử xem.”

Thấy chủ nhân nhận lấy, Vân Phù vội vàng quỳ rạp trên mặt đất. “Nô để mặc cho Khâu Lịch làm bậy, còn gạt chủ nhân.”

“100 roi, phục không?”

“Nô cảm ơn chủ nhân phạt.” 100 đúng là không nhiều lắm, Vân Phù ngoan ngoãn nhếch mông lên cao.

Tiêu Cù Lâm cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đánh.

Roi vừa mềm vừa nhẹ, đánh không tốn sức nhưng lại cực đau.

Trơ mắt nhìn mông của Vân Phù dần dần từ trắng thành đỏ, cuối cùng hơi tím xanh.

Đánh xong, Tiêu Cù Lâm đá đá chân Vân Phù. “Đứng lên đi, về nhớ bôi thuốc.”

Vân Phù khấu đầu. “Nô, cảm ơn chủ nhân đã đánh.”

“Về phòng đi.”

Vân Phù nhìn chủ nhân, lại cúi đầu quỳ ngay ngắn. “Chủ nhân, Khâu Lịch cũng chỉ là vì muốn làm chủ nhân vui thôi.” Nói xong, nhìn ngoài cửa sổ.

“Mông của chính mình còn chưa lo được, đã muốn cầu xin cho người khác? Chưa ăn roi đủ đúng không?” Tiêu Cù Lâm giơ tay vỗ một cái vào cặp mông tràn đầy vết thương của Vân Phù.

“Nô không dám.” Khâu Lịch nhỏ tuổi hơn bọn hắn, sau khi sống cùng nhau, bọn họ dần dần coi Khâu Lịch như em trai mà thương yêu, nhìn Khâu Lịch quỳ gối ở bên ngoài một mình, không đoán được tâm tư của chủ nhân như thế nào, hắn chỉ có thể thử cầu xin xem sao.

“Không dám thì trở về bôi thuốc đi, tôi thấy anh cũng không sợ đau, trở về dùng ‘thứ cốt’.” Thứ cốt là một loại thuốc trị thương rất tốt, nhưng lại có thể phóng đại đau đớn gấp mười lần, bị thương ngoài da một chút cũng có thể làm người ta có cảm giác như cả xương cốt đều đau.

“Dạ, nô tuân mệnh chủ nhân.” Vân Phù bò ra khỏi phòng trừng phạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro