Chương 30: Rối loạn đa nhân cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hestia

Cố Văn nhanh chân đuổi theo người đàn ông đang đi phía trước, níu lấy tay anh.

"A Nghiệp..."

Phương Tuấn Nghiệp dừng bước, nhìn đối phương.

"Có việc?"

"Đúng, thực xin lỗi, ngày đó, tôi... " Cố Văn hoảng sợ muốn giải thích, nhưng lời nói phát ra lại đứt quãng, mơ hồ.

"Đủ rồi! Chuyện xảy ra hôm đó chỉ là tai nạn, quên đi, như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai." Phương Tuấn Nghiệp lạnh lùng ngắt lời Cố Văn, tránh khỏi cổ tay của cậu.

"Tôi..." Cố Văn mở miệng, lại không thốt ra được câu nào, cậu thật sự thích người đàn ông này, nhưng cậu có lý do gì để anh tha thứ cho mình, lại có tư cách gì để anh bỏ qua mọi chuyện? Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi càng lúc càng xa, đến dũng khí nhấc chân đuổi theo cũng không có. "Thực sự xin lỗi..."

Đột nhiên, Phương Tuấn Nghiệp dừng lại, cũng không quay đầu, "Cậu cũng chỉ biết có bao nhiêu đó thôi à?" Không ai nhận ra sự run rẩy trong lời nói của anh.

Nghe thấy vậy, Cố Văn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng phút chốc ánh sáng trong mắt lại biến mất.

"Anh, muốn nghe tôi giải thích sao?"

Phương Tuấn Nghiệp quay người, im lặng nhìn Cố Văn.

"Anh có biết, rối loạn đa nhân cách không?"

Đa, nhân, cách?!

Rối loạn đa nhân cách?! Phương Tuấn Nghiệp mở to mắt khó tin, loại tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết này cũng xuất hiện ngoài đời thực sao? Nhưng khi nhớ đến cảnh tượng mà anh đã nhìn thấy trong nhà vệ sinh, một chút bất an vô định lặng lẽ nổi lên trong lòng.

"Ý cậu là?"

"Tôi được chẩn đoán là mắc chứng đa nhân cách khi còn rất nhỏ." Cố Văn chậm rãi nói, đáy lòng gợn lên không ít chua xót. Về căn bệnh rối loạn nhân cách, bạn bè xung quanh cậu không ai biết chuyện này, ngay cả người thân của cậu cũng không, mỗi lần cậu khám bệnh, đều là lén lút đi. Rối loạn nhân cách cũng chính là bí mật lớn nhất bị giấu sâu trong lòng Cố Văn, cũng chính vì điều này mà Cố Văn mang trong mình một nỗi mặc cảm sâu sắc, cậu như vậy, làm sao có tư cách đi thích người khác chứ.

"Tôi, thích anh, từ lần đầu tiên gặp anh trên mạng đã thích anh rồi, không nghĩ tới còn có thể được làm bạn với anh, cùng anh mặt đối mặt, cùng anh... thật xin lỗi, tôi biết tôi đối xử với anh không tốt, tôi, sau này tôi sẽ không quấy rầy anh nữa..."

"Đợi đã! Tôi có thể hỏi một câu không? Cuối cùng cậu là ai? Người tôi biết là ai? Ai đang ở cạnh tôi?" Phương Tuấn Nghiệp lúc này chỉ cảm thấy hoang mang mờ mịt, loại chuyện này đã vượt quá lẽ thường, khiến anh không thể giữ nổi bình tĩnh, rối loạn đa nhân cách? Vậy có bao nhiêu nhân cách? Vừa nghĩ tới bản thân có thể đã yêu đương với không biết bao nhiêu người, anh đã cảm thấy kinh hãi, mặc dù anh biết rõ những tính cách đó về cơ bản là cùng một người.

"Sao? À không, hắn, hầu như không ra mặt, chỉ có tôi..." 'Hắn' đương nhiên là nói về nhân cách khác trong cơ thể cậu, Cố Văn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Phương Tuấn Nghiệp, cậu càng cảm thấy kinh tởm chính mình, càng cảm thấy khó chịu, "Anh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt anh nữa..."

"Rối loạn đa nhân cách có thể chữa trị được không?" Đột nhiên, Phương Tuấn Nghiệp hỏi.

"Cái gì?" Cố Văn kinh ngạc ngẩng đầu, tựa như không hề nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, có thể trị sao? Chữa trị... điều đó có nghĩa là, "Anh không để tâm sao?"

"Tôi chỉ muốn biết, sáng hôm đó, tại sao cậu lại không nói tiếng nào đã bỏ đi, mấy ngày sau thì biệt tăm biệt tích, cậu có biết, nếu không có quản gia kịp thời phát hiện, có thể tôi đã chết ở trên chiếc giường đó rồi!" Phương Tuấn Nghiệp không trả lời câu hỏi của cậu, mà là nghiến răng nghiến lợi nói ra một chuyện khác, đúng vậy, đây mới chính là lý do khiến anh tức giận với Cố Văn, người này vậy mà ăn xong liền vỗ mông bỏ chạy, còn anh thì bị làm đến phát sốt không cử động nổi, nếu không phải được phát hiện kịp thời, chỉ sợ không phải chết vì bệnh mà là chết vì đói!

Về phần rối loạn đa nhân cách, sau khi kinh ngạc qua đi, anh cố sức kiềm chế lại sự khó tin này mà chấp nhận, anh vốn không phải kiểu người bảo thủ, nếu không thì làm sao có thể buông bỏ cơ nghiệp lớn của gia đình, đi mở một gay bar bên ngoài, mặc cho người trong nhà cản trở bao nhiêu lần, cũng đều vô dụng, anh vẫn nhất quyết đi trên con đường của mình, chỉ cần là chuyện anh tin tưởng, thì sẽ không bao giờ thay đổi, kể cả là tình cảm đối với Cố Văn.

"Không phải, buổi sáng hôm đó, không phải tôi, mà là 'hắn'. Từ trước đến nay 'hắn' rất nhát gan, chuyện xảy ra như vậy đã khiến hắn hoảng sợ, nên liền bỏ chạy, lúc đó tôi còn đang ngủ say, không thể khống chế được thân thể..." Cố Văn cười khổ nói, nhớ lại chuyện đó đến bây giờ vẫn cảm thấy bất lực, sáng sớm tỉnh dậy, đã thấy mình an ổn nằm trên giường, nếu như trên người không để lại chút dấu vết, chỉ sợ cậu đã nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, về lý do tại sao cậu không nhớ gì về chuyện này, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do 'hắn' làm. "Mấy ngày sau đó, người trong nhà phái người tới tìm tôi, phải tốn rất nhiều công sức mới thoát ra khỏi bọn họ, sau đó tôi tới Dạ Sắc tìm anh, anh cũng không ở đó, hỏi nhân viên thì không ai biết tung tích của anh cả."

"Thật sao?" Phương Tuấn Nghiệp lúc này vô cùng sững sờ, tức giận cả buổi, cuối cùng chỉ là do hiểu lầm? Máu nóng nổi dậy khiến anh hô hấp dồn dập mắng: "Cái tên đa nhân cách chết tiệt này, thật muốn chọc tôi tức chết, sau này tôi sẽ tìm giáo sư tâm thần học đến, nhất định phải tìm cách chữa khỏi cho cậu!"

Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Văn tràn đầy chua xót, nếu có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy thì tốt rồi, cậu đã không phải chịu khổ sở nhiều năm như vậy, cậu hỏi bác sĩ tâm lý về tình trạng của mình, bệnh của cậu, rất khó để trị tận gốc, hơn nữa cậu đã mắc bệnh từ nhỏ, đến giờ nó đã ăn sâu khó diệt trừ, nói theo góc độ nào đó, bây giờ cậu mới thực sự phân liệt ra nhân cách thứ hai, tuy nhân cách chính đang có quyền làm chủ cơ thể, nhưng để xóa bỏ hoàn toàn nhân cách thứ hai thì không hề dễ dàng.

"Người nhà của anh sẽ không đồng ý chuyện chúng ta, tôi còn là..."

"Cậu muốn phủi bỏ trách nhiệm sao?" Phương Tuấn Nghiệp nhíu mày, lộ ra vẻ tức giận, "Rốt cuộc là nhà của tôi hay nhà của cậu? Tôi đều mặc kệ, cậu còn sợ cái gì?"

Cố Văn nhìn Phương Tuấn Nghiệp, đây không phải là lần đầu tiên cậu biết Phương Tuấn Nghiệp, hai người đã cùng lăn giường đến quen hơi, nhưng đây là lần đầu tiên, cậu thực sự cảm nhận được tình cảm của anh đối với cậu, trong lòng như có một dòng nước ấm len lỏi qua, cậu thầm hạ quyết tâm.

"A Nghiệp, tôi chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, tôi cam đoan, cả đời này sẽ đối xử tốt với anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro