Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Ngô đồng nhất diệp lạc
Thiên hạ cộng tri thu'

Thu đến – những ngôi nhà trong thành phố đều đóng kín cửa không muốn chào đón ngọn gió thu hanh khô ngoài kia, cũng không hoan nghênh mùa đông giá rét. Tôi đi trên con đường lớn thưa thớt người, gió Tây cuồn cuộn thổi tung những chiếc là vàng dưới nền đất lên. Xoáy tròn tung lên cao rồi lại thả xuống, tiếng lá khô chạm đất nghe vỡ vụn đến cô độc. Tôi lại bước tiếp hướng đến tầng năm của bệnh viện trung ương.

Mẹ tôi nằm bệnh viện đã mấy tuần, mỗi ngày tôi đều phải đến đây, đấu tranh cùng không khí u ám trắng xoá của bệnh viện. Đẩy cửa phòng đi vào, ánh sáng đột nhiên bao phủ lấy tôi. Tuy mỗi ngày đều đến nhưng nhìn mẹ yếu ớt nằm trên giường bệnh, cắm đầy ống, dây dẫn và dụng cụ, lòng tôi vẫn chậm rãi run rẩy. Bước đến nắm lấy đôi bàn tay gầy yếu, tôi nói: "Mẹ con đến rồi."

Nước mắt lại đong đầy trong đôi mắt, mẹ dùng chất giọng khàn khàn gọi tôi đến gần. Mẹ từng là đoá hoa đôi mươi xinh đẹp rực rỡ, vậy mà đến cuối cùng năm tháng vô tình cũng không buông tha bất kì ai.

Tôi đột nhiên muốn khóc, mỗi ngày cứ thế này khiến tôi sinh ra cảm giác sợ hãi với sinh mệnh. Một năm nay mẹ ra vào bệnh viện bao nhiêu lần, tôi không ngại chăm sóc mẹ, tôi chỉ sợ đột nhiên một ngày mẹ vĩnh viễn không ra nữa. Mẹ giống như hiểu được nỗi bất an của tôi, mỗi lần gặp tôi đều cố gắng nói nhiều hơn. Tuy có hơi lộn xộn, nhưng tôi vẫn có thể chậm rãi lí giải từng câu chuyện. Không biết hôm nay mẹ chuẩn bị kể câu chuyện nào đây.

Tôi lẳng lặng chờ mẹ nhưng mẹ lại chẳng nói câu nào, chỉ thở dài. Rất lâu sau, mẹ mới run run đặt vào tay tôi một cuốn sổ, mặt trên in mấy chữ thật lớn: "Bệnh viện Hạnh Phúc" phía dưới là dòng địa chỉ đã phai mờ. Tôi không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn mẹ, lại thấy trên gương mặt già nua của mẹ phủ đầy nước mắt. Mẹ khó khắn nói thật chậm: "Con yêu đến chỗ này ... giúp mẹ ... tìm một người tên Lý Đông Hải ..."

Trong lòng tôi đột nhiên nặng nề, nhiều năm qua chưa từng thấy mẹ yếu ớt và đau khổ như thế, tựa hồ chuyện này vô cùng quan trọng.

Mẹ tôi có một cái tên rất đẹp, Mộ Ngôn Ca. Mẹ cũng không phải mẹ ruột của tôi, lúc mẹ trở thành mẹ tôi là lúc mẹ ruột đã mất rất lâu. Mẹ luôn là người phụ nữ hiền hậu và ấm áp nhưng tôi luôn cảm nhận mẹ mang trên người rất nhiều nỗi buồn. Trong mắt tôi, mẹ luôn có một thứ nặng nề đè nén, khắc thật sâu trong trái tim của mẹ. Tôi có cảm giác, ký ức phủ bụi này rốt cuộc đã được vén màn sau nhiều năm. Tôi vuốt ve mái tóc bạc thưa thớt của mẹ nói:

"Mẹ, Lý Đông Hải là ai vậy?"

Nước mắt của mẹ dường như không có điểm dừng, tinh thần kích động nói:

"Không biết có thể tìm được không, đã rất lâu rồi ... Có lẽ người đó cũng già rồi ... Nếu Hách Tể biết mẹ không chăm sóc tốt cho người đó, nhất định sẽ không tha thứ cho mẹ."

Mẹ nhắc đến những cái tên thật xa lạ trong kí ức, tôi lo lắng ôm lấy mẹ nhẹ nhàng an ủi. Rất lâu sau mới có thể làm mẹ bình tĩnh lại. Sau đó mẹ nhìn ra cửa sổ thật lâu , nhìn cơn gió cuồn cuộn cuốn lấy chiếc lá khô. Trong mắt chứa đựng sự thảng thốt của năm tháng, mẹ hỏi tôi:

"Con yêu, con có muốn nghe mẹ kể chuyện không?"

Tôi nắm chặt lấy bàn tay của mẹ, nói"

"Mẹ kể con sẽ nghe."

.

.

.

Năm 80, thời điểm náo loạn cuối thập kỉ.

Tuy nói một mảng điều hiêu chẳng thể làm hỏng toàn bộ mỹ cảnh, nhưng con đường toàn là vết gạch đá va đập, những căn nhà rách nát, chuông xe đạp leng keng giòn giã vang lên, hai bên đường là phố chợ ồn ào. Những cụ già mệt mỏi đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh, xuyên qua lớp bụi đường là những chiếc mũ con con lố nhố. Trong ngõ hẻm là nhà cửa chằng chịt nép vào nhau, có đứa trẻ bán báo nhanh chóng rút ra tờ báo mới, thuần thục phết hồ dán lên vách tường của căn nhà nát bươm. Sau đó hô to "Mọi người đến xem, tiêu đề báo hôm nay 'Mỗi người dân có được một ngày bình yên là phúc trăm họ, mỗi công dân là một chiến sĩ, đất nước có hưng thịnh hay không đều nhờ công của các chiến sĩ ...' ..."

Mộ Ngôn Ca mệt mỏi dắt chiếc xe đạp ra khỏi tòa soạn, guồng chân tăng tốc, tay liên tục kéo chuông phát ra tiếng leng keng loạn xạ, xuyên qua phố phường huyên náo. Mười chín tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái, cô tựa như một đóa hoa e ấp diễm kiều. Những tia nắng hoàng hôn xuyên qua phiến lá tạo thành một thứ ánh sáng lấp lánh kỳ diệu chiếu rọi cả người cô. Xe chạy băng băng qua phố, bốn phía là những tòa nhà bị hư hỏng do bạo loạn còn chưa được tu sửa. Mọi người xung quanh cũng đã dọn dẹp gánh hàng của mình, khung cảnh nay lại càng thêm vắng vẻ.

Xe dừng trước một quầy hàng rong, cô xuống khỏi yên, từ từ dắt chiếc xe vào khu nhà với bức tường xám xịt. Phòng ở do đơn vị cấp cho, diện tích không lớn nhưng có được một chỗ để đặt chân là tốt rồi. Trên hành lang, có nhà đang nấu cơm. Hỗn loạn và lộn xộn, tường bếp lem nhem những vệt sơn, trên bàn đầy rau xanh, tiếng chén dĩa va chạm nghe như trống bỏi trong không gia bé nhỏ, tưởng chừng như không khí cũng đang sục sôi theo âm thanh của nước dùng sôi ì ạch trong nồi.

Mộ Ngôn Ca từ hành lang đi qua, chào hỏi hàng xóm xung quanh cuối cùng dừng chân trước một cánh cửa. Cúi đầu lục tìm chìa khóa nhà thì đột nhiên cánh cửa đối diện mở ra. Cô ngẩng đầu, chìa khóa trong tay rơi lạch cạch trên nền đất. Trong đáy mắt cô chỉ còn hình ảnh người đàn ông trẻ tuổi ở cánh cửa đối diện. Cô có thể khẳng định đây là người anh tuấn nhất cô từng gặp. Tây trang đen thẫm được cắt may khéo léo từ cổ áo đến ống tay, từng đường kim mũi chỉ cẩn thận tỉ mẩn. Dáng người cao gầy, đường cong cơ bắp ẩn hiện trong từng nếp gấp vải. Ánh nắng chiều hắt lên khuôn mặt, đôi con ngươi hẹp dài tối đen như mực, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng khép mở. Cả thân người toát ra mị lực vô hạn, vậy mà biểu tình lại đạm bạc xa cách, khí chất lạnh lùng bao trùm thân thể tựa như chiến tranh loạn lạc mưa bom cũng chẳng hề ảnh hưởng đến anh.

Cô cũng tự thấy mình vô ý, nhanh chóng nhặt chìa khóa lên đứng dậy. Mà đồng thời người đàn ông đó cũng nhẹ nhàng khép cửa. Khoảnh khắc cánh cửa đang đóng lại, cô kinh ngạc thấy trong phòng có một người con trai xinh đẹp xấp xỉ tuổi người khi nãy, nở nụ cười nhào vào lồng ngực người kia. Mà người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng đó, trong nháy mắt lại mỉm cười, đôi mắt tràn ngập sự ôn nhu vô hạn.

Mộ Ngôn Ca chạy nhanh đến cánh cửa bên cạnh, vội vã đập cửa kêu lên: "Chị Vân! Chị Vân! Chị có nhà không? Em có chuyện muốn gặp chị!"

Trong phòng phát ra hàng loạt âm thanh rồi lại im lặng, cửa phòng đột nhiên mở ra. Người phụ nữ tóc dài xõa tung xuất hiện trước cửa, thân hình gợi cảm khuất sau chiếc sường xảm mỏng tang, khuôn mặt xinh đẹp giận dữ: "Mộ Mộ em có mắt không vậy? Không thấy chị Vân của em đang có khách sao? Chọn giờ thật chuẩn!"

Mộ Ngôn Ca xua tay, mắt lại nhìn đến cánh cửa kia hỏi: "Hai người phòng bên đó, chị có biết không?"

Chị Vân cầm điếu thuốc trong tay rít một hơi, phả khói lên mặt Mộ Ngôn Ca khiến cô ho khan, rồi nói: "Hai người đó có gì đặc sắc mà xui xẻo bị em nhìn trúng vậy? Nghe nói gia đình họ trước kia là quan lớn, mười năm trước cha mẹ bị hãm hại chỉ còn dư lại hai anh em phải nương tựa vào nhau mà sống. Bất quá anh chàng đẹp trai nọ hình như không có hứng thú, nếu không chị Vân của em mà ra tay thì ..."

Mộ Ngôn Ca lườm chị Vân một cái: "Chị tỉnh lại một chút, anh ấy không phải loại người như vậy." Sau đó ánh mắt lại dán chặt lên cánh cửa đóng kín, than thở: "Thì ra là em trai à ..."

Chị Vân đột nhiên hưng phấn nắm chặt hai vai cô: "Em gặp được người em? Chị đây chỉ mới liếc được mấy lần, thật con bà nó xinh đẹp, so với anh trai còn đáng yêu hơn gấp vạn lần, nhìn cưng chết được."

Mộ Ngôn Ca trầm mặc nhớ lại khuôn mặt mơ hồ phía sau cánh cửa. Tuy không tõ ràng nhưng có cảm giác rất thanh tú, đôi mắt trong suốt như thủy tinh.

"Ai, thật là đáng tiếc" Chị Vân đột nhiên lắc đầu thở dài

"Chuyện gì đáng tiếc?"

"Em không thấy sao? Đứa trẻ đó tuy chỉ nhỏ hơn anh trai một tuổi nhưng là một người vô tri, trí não còn thua kém cả một thằng nhóc sáu tuổi. Nghe nói vì mười năm trước khi gia đình gặp chuyện, lại xảy ra xô xát nên bị lũ chó cảnh đánh ..."


Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro