Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay lúc Mộ Ngôn Ca còn đang ngây ngẩn nhìn cánh cửa đang đóng chặt thì người kia từ trong bước ra, cô lắng nghe nhịp đập con tim mình, lần đầu tiên hiểu được hai chữ 'tình yêu'.

Đôi đồng tử tăm tối đạm mạc của anh, khí chất lạnh lùng toát ra từ anh, từng chút hủy diệt cô. Thế nên khi cô phát hiện ra văn phòng của Lý Hách Tể cách cơ quan của cô chưa đến 100 mét, cô hạnh phúc đến mức nào. Nhưng chính cô cũng không biết bước vào cuộc sống của người kia khó khăn đến thế. Anh tựa như một khối băng luôn trầm tĩnh tỏa khí lạnh, vĩnh viễn không hiểu được thế nào là ôn nhu. Cô đã thử rất nhiều, thử vô tình gặp được anh, thử cùng anh bắt chuyện, thử và thử. Nhưng đều vô vọng, anh đều dùng cách thông minh nhất và trực tiếp nhất đẩy cô xa ngàn dặm.

Vì thế rốt cuộc cô lấy hết dũng khí. Chạng vạng hôm đó, tiếng gõ cửa bang bang như đập từng nhịp lên lồng ngực cô, trái tim vang vọng những bất an của người thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu. Cô cố cười thật tươi mà sao nhìn thật miễn cưỡng, kéo theo chị Vân trở thành người khách không tình nguyện thứ hai.

"Anh ... Chào anh, chúng tôi là hàng xóm của anh. Ở đây lâu như vậy mà tới giờ chưa chào hỏi lần nào, tối ... tối nay anh có rảnh không? Tôi ... tôi có chuẩn bị chút đồ ăn, có thể ... chúng ta có thể cùng nhau ... "

Người đàn ông anh tuấn đứng trước cánh cửa có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh lại khôi phục trầm tĩnh ban đầu, nhếch nhẹ khóe môi nói:

"Vào nhà ngồi đi."

Sàn gỗ mộc mạc mang hơi thở cổ xưa, dây phong linh trước cửa sổ không ngừng kêu đinh đang, át cả tiếng mưa ầm ầm bên ngoài. Thởi điểm cánh cửa bị gió đêm đưa đẩy phát ra âm thanh kẽo kẹt, tấm màn trắng trong suốt cuốn thốc lên che khuất chiếc ghế đặt trước cửa sổ. Mộ Ngôn Ca rốt cuộc thấy được cậu, đứa trẻ không bao giờ lớn lên của Lý Hách Tể.

Nhưng cậu ấy có chỗ nào giống người bệnh? Áo sơmi trắng bao lấy thân thể gầy gò, cuộn mình ngồi bên cửa sổ ngước đầu nhìn bầu trời đang trút mưa, tấm màn trắng bên người phất phơ bay lên như ẩn hiện đôi cánh thiên thần sau lưng. Làn da trắng đến gần như trong suốt, sau lưng là bóng đêm vây lấy thân người. Giống như chỉ cần không cẩn thận cậu ấy sẽ từ cửa sổ bay đi, vĩnh viễn chẳng thể gặp lại. Ngũ quan thanh thoát, đôi môi hồng nhợt nhạt cùng cánh mũi nhỏ bé, từng sợi mi bao lấy con ngươi trong trẻo. Hô hấp đều đặn yên tĩnh không hề phát ra tiếng động, giống như chú mèo nhỏ cuộn tròn trong góc nhà. Đôi mắt đang ngước nhìn bầu trời kia, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt. Cậu ấy đơn thuần và thanh khiết biết bao, làm cho người ta không tự giác mà sinh ra cảm giác thương yêu.

Lý Hách Tể mời hai người vào nhà, nhặt những món đồ lung tung trên sàn lên bỏ vào rổ, cười cười nói:

"Xin lỗi, hai người cứ ngồi đi."

Thật ra không cần thu dọn thì nhà cửa cũng quá mức sạch sẽ rồi. Tỉ mỉ pha ấm trà đặt xuống trước mặt hai vị khách, bây giờ hai người mới quay đầu lại không nhìn chằm chằm vào chàng trai ngồi bên cửa sổ nữa. Thấy vậy Lý Hách Tể liền nhẹ giọng giới thiệu:

"Cậu ấy là em trai tôi, tên Lý Đông Hải. Em tôi cơ thể không được tốt nên cần người khác chăm sóc, thật ngại quá, nhưng hai người cứ tự nhiên Đông Hải không sợ người lạ."

Cách màn hơi nước lượn lờ, không khí tỏa mùi trà xanh nhàn nhạt dễ chịu, cô thấy được ánh mắt Lý Hách Tể mang theo trầm mặc, kiên định cùng ôn nhu vô hạn, nhưng chỉ có duy độc hình ảnh của Lý Đông Hải trong ánh mắt ấy.

Mỗi người một câu tiếp một câu, Mộ Ngôn Ca phát hiện được người đàn ông thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng này thật chất không phải một khối băng như cô nghĩ, bởi vì thói quen cô độc nên luôn tách biệt với mọi người. Chị Vân ở trước mặt anh cũng trở nên hiền thục trang trọng, có thể thấy được người này và "những vị khách" quen thuộc kia bất đồng cỡ nào.

Mộ Ngôn Ca đem hộp cơm mình mang đến mở ra, đó là thành quả của cô và chị Vân suốt một ngày tỉ mỉ chuẩn bị, đều là những món ăn sở trường. May mắn chưa đến mức nguội lạnh, lúc mở hộp còn có làn khói ngào ngạt hương thức ăn lan toả vào không khí. Cô lấy chén đĩa muốn chọn cho Đông Hải vài món trông ngon mắt, thì cánh tay đột nhiên nóng lên, Lý Hách Tể vươn người ngăn tay cô lại nói:

"Cảm ơn cô nhưng em ấy chỉ ăn thức ăn tôi nấu."

Mộ Ngôn Ca trong lòng giật thót, cô buông chén đĩa trong tay xuống ngượng ngùng cười, hơi ấm ở cánh tay truyền đến trái tim khiến nó đập loạn nhịp.

Chỉ sau khi nhìn thấy, cô mới hiểu tại sao Lý Đông Hải lại không sợ người lạ. Bởi dù làm bất cứ việc gì thì ánh mắt của Lý Hách Tể đều một mực không rời khỏi cậu. Vừa hàn huyên trong lúc ăn cơm thì anh đột nhiên buông đũa đứng dậy nói:

"Xin lỗi em trai tôi cũng nên ăn cơm rồi, tôi ra ngoài chuẩn bị thức ăn một lát sẽ về, hai người cứ tự nhiên."

Anh ra cửa, sau đó đã quay lại, trong tay là hai đĩa thức ăn và một chén cháo còn đang sôi sục, rót thêm một ly nước ấm đặt lên khay mang đến trước mặt Lý Đông Hải. Nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cậu:

"Đông Hải, ăn cơm thôi"

Đứa bé kia xoay đầu lại, động tác thong thả nhưng kém đi vài phần linh hoạt, thấy được Lý Hách Tể liền nhếch môi cười, nụ cười đó có bao nhiêu tốt đẹp, ngây thơ khiến người khác run rẩy. Cậu chớp động con ngươi trong suốt chưa từng biết đến hai chữ 'thế sự' , cong môi gọi một tiếng anh hai. Giọng nói giống như tiếng nước chảy từ khe suối trong rừng sâu, mát lạnh ngọt ngào. Mộ Ngôn Ca nhìn người con trai đó, trái tim bỗng chốc bị bóp nghẹt, cả người mềm nhũn. Đứa trẻ đó đáng yêu như vậy, làm người khác muốn ôm trong ngực, ủ trong tay vậy mà ...

Lý Hách Tể cũng cong môi, đem thức ăn từng muỗng từng muỗng đút cho cậu, tay trái thỉnh thoảng vươn lên xoa nhẹ khóa miệng dính thức ăn của Lý Đông Hải, lại cùng cậu nói chuyện giống như dỗ dành một đứa trẻ, ngữ khí sủng nịch vô tận.

"Đông Hải của chúng ta hôm nay có thể đem cơm ăn hết không nào?"

"Ôi, cà tím thơm quá, Đông Hải ngoan há miệng."

"Hạt cơm rơi xuống đất không được nhặt lên có biết không? Nghe lời nếu không anh hai sẽ giận Đông Hải."

"Đông Hải phải ăn nhiều hơn, lớn nhanh mập mập như vậy anh hai mới thích, ôm Đông Hải mới thoải mái."

Lý Hách Tể câu có câu không nói chuyện, Đông Hải cũng yên lặng hé ra khuôn miệng nhỏ nhắn, dịu ngoan ngậm lấy từng muỗng cơm vậy mà chưa từng đáp lại nửa lời. Mộ Ngôn Ca đau lòng phát hiện ra, Đông Hải căn bản không thể hiểu được ý nghĩa từng câu nói của anh trai mình. Nụ cười đáng yêu như vậy, lại mê mang không chút cảm xúc, lộ ra chút biểu hiện của người bệnh.

Cảm thấy no rồi, Đông Hải đột nhiên mím chặt miệng, lại phát ra tiếng cười khe khẽ. Lý Hách Tể cười vuốt mái tóc cậu:

"Đông Hải no rồi? Sao lại ăn ít như vậy? Ăn thêm một chút được không?" Nói xong lại đưa qua một muỗng thức ăn.

Đứa bé đó vô cùng kinh ngạc, tránh trái né phải cuộn mình lại trên ghế giống như con thú non bị thương, cuối cùng tránh không khỏi chiếc thìa đang đưa đến bên miệng. Vì thế cậu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ầng ậc nước biểu hiện sự bất mãn, khiến người ta chua xót. Lý Hách Tể luống cuống, nhanh chóng đặt chén qua một bên, vuốt ve hai má của Lý Đông Hải, đáy mắt tràn ngập đau lòng và tự trách, nhẹ nhàng ôm lấy cậu an ủi:

"Đông Hải ngoan, không khóc, không khóc. Là anh hai sai, không ăn nữa là không ăn nữa, anh hai ngốc quá đúng không? Đừng khóc, Đông Hải khóc anh sẽ đau lòng, lần sau sẽ nấu cho Đông Hải món khác ngon hơn được không ..."

Đông Hải nhìn về phía Hách Tể gật gật đầu, nước mắt biến mất trên đôi mắt vô tội, sau đó lại quay đầu tiếp tục nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Lý Hách Tể rốt cuộc an tâm cười cười, cầm lấy bát, thời điểm xoay người lại thì nhíu chặt mày thì thầm, sao lại ăn ít như vậy ...

Mộ Ngôn Ca và chị Vân ngồi trong phòng khách giống như người vô hình, nhìn hai người đó, các cô đều cảm thấy bản thân thật dư thừa. Hai người cuối cùng muốn đứng lên đi về, Lý Hách Tể khách sáo nói mấy câu mong hai người thường xuyên đến, nhà cửa luôn vắng khách buồn tẻ nên anh không biết làm sao vân vân. Mộ Ngôn Ca chỉ cười buồn nói:

"Không sao, chăm sóc cậu ấy nhiều năm như vậy, chắc anh vất vả lắm."

Lý Hách Tể đang đóng cửa đột nhiên ngừng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên trầm thấp nguy hiểm, cuối cùng nói:

"Không có gì vất vả cả, chỉ mười năm mà thôi. Về sau còn là cả đời."


Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro