Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Hai người trở về căn phòng bừa bộn của chị Vân, chị cũng không nể tình, cả buổi đều liếc nhìn đầy ẩn ý về phía Mộ Ngôn Ca nói:

"Em vừa rời khỏi mấy phút, giờ đã nhớ nhung rồi sao, người ta nói muốn chăm sóc em trai cả đời, chị Vân nói em phải nghe. Không thể cùng người đó kết hôn rồi mang theo một gánh nặng lớn như vậy."

Mộ Ngôn Ca quay đầu cầm lấy chìa khóa muốn về nhà, không một lần quay đầu lại cô nói:

"Chăm sóc cả đời sao? Vậy em cùng anh ấy sẻ chia cả đời."

Chị Vân sửng sốt, sau đó nở nụ cười:

"Thật sao? Vậy phải để chị Vân của em uống rượu bà mối đó, dù sao cũng nhờ công ơn chị giới thiệu rồi chủ động tác hợp hai đứa mới đến được với nhau. Nhớ kĩ tới ngày đó không được thiếu rượu mừng chị Vân của em đâu đấy."

Trong những cuộc hôn nhân ở Trung Quốc thì bà mối cũng được xem là vai vế giống như bậc trưởng bối, nhờ có bà mối chứng thực cho quá trình yêu nhau, đi đến hôn nhân và sống bến nhau cùng quây quần với con cháu được xem là truyền thống tập tục. Mà với chị Vân tự lấy thân phận trưởng bối để suy nghĩ cho hai người, thì nếu có người san sẻ cùng chăm sóc em trai với Lý Hách Tể thì sẽ dễ dàng chấp nhận hơn. Cũng có thể nói bởi vì Mộ Ngôn Ca cho Lý Hách Tể một cái ân huệ thì chắc hẳn đoạn tình duyên này sẽ kéo dài hơn mong đợi.

Theo những tin tức Mộ Ngôn Ca thăm dò được thì số cô gái công khai theo đuổi hay thầm thích Lý Hách Tể thực sự không ít. Nhưng hoàn cảnh của anh, gia đình của anh, tình cảm thật sự trong lòng anh thì có mấy ai biết? Nên cô tin chắc bản thân sẽ là người phụ nữ bước vào trái tim anh. Sau lần viếng thăm đó, mỗi ngày tan làm trở vể, khi bầu trời chập choạng chuẩn bị tắt những tia sáng cuối cùng cô đều quen thuộc gõ lên cánh cửa đối diện, cười thật ngọt ngào mang theo hộp thức ăn tự tay nấu. Tuy Lý Hách Tể kể từ đó cũng chưa lần nào mời cô vào nhà nữa, nhưng không phải ở cái thời đại này vẫn còn rất bảo thủ đó sao? Cô có niềm tin mình sẽ chinh phục được anh.

Hôm ấy cô như thường lệ gõ cửa. Lý Hách Tể với nụ cười ngượng ngùng, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết trên khuôn mặt anh tuấn, mở cửa cho cô. Nhận lấy thức ăn cô cầu kì chuẩn bị, nói câu cảm ơn, ngay lúc đóng cửa lại thì Mộ Ngôn Ca đột nhiên kiễng chân ấn lên môi anh một nụ hôn. Lý Hách Tể giật mình, bất động nhìn cô mang theo gò má ửng hồng xoay người biến mất sau cánh cửa phòng.

Bên ngoài hành lang tĩnh lặng đến mức âm trầm, giờ này có lẽ mọi người đều tắt đèn lên giường cả rồi. Một lúc lâu sau Lý Hách Tể mới cứng ngắc xoay người đối diện với ánh mắt trong suốt vô tội của Lý Đông Hải . Bóng đêm tiến vào bên cửa sổ, bàn gỗ bị ánh trăng bạc phủ, trông thê lương khó tả. Đứa bé đó ngồi bên cửa sổ nhìn anh hai, biểu tình ngây ngô mang theo sự mê mang nói không thành lời. Hách Tể kéo lê thân mình mà không sao tiến gần được, cả người bất động trên nền nhà. Bị Đông Hải nhìn thấy cảnh tượng khi nãy, anh không biết làm sao để đối mặt với ánh mắt trong suốt đó. Cậu đột nhiên bước xuống khỏi ghế, đôi chân trần dẫm lên sàn gỗ cũ kỷ, nhỏ giọng nói:

"Anh hai, ôm, vì sao, ôm?"

Hách Tể đột nhiên siết chặt nắm tay, trong tim dâng lên sự đau đớn giống như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Anh hiểu Đông Hải muốn hỏi anh vì sao lại hôn môi cô gái đó. Nhưng cậu không biết đó gọi là hôn, chỉ có thể dùng vốn từ ngữ ít ỏi của bản thân để tự mình lý giải, ôm chính là từ ngữ biểu thị cho hành động thân mật nhất giữa hai người. Chỉ có Hách Tể hiểu được, đứa bé này tuy không thể trưởng thành, không thể hiểu hết thế giới ngoài kia, nhưng có thể dùng bản năng của con người mà yêu anh. Cậu thấy người cậu yêu nhất ôm lấy người khác, một đứa trẻ mẫn cảm còn non nớt thì làm sao hiểu được cảm giác ghen tuông, đau đớn giống như vô số hạt cát trên sa mạc lặng lẽ tích trữ trong lòng, làm sao hiểu được đó gọi là buồn đau. Cậu không thể biểu đạt bằng câu chữ, chỉ có thể mấp máy đôi môi, dùng ánh mắt bi thương mang theo sự bất lực của bản thân nhìn về phía người cậu cả đời tin tưởng. Hách Tể bị ánh mắt đó chăm chú nhìn mình, cảm thấy đau đớn siết chặt con tim khiến anh muốn khóc thật lớn. Anh đến tận bây giờ đều nâng niu đứa bé này, sợ rằng chỉ cần con kiến bò dưới chân cậu cũng có thể khiến cậu sợ hãi, nhưng tuyệt đối không phải vì hai từ thương hại hay trách nhiệm đáng sợ kia. Vì thế anh bước đến cạnh Đông Hải siết chặt lấy cậu trong lồng ngực:

"Đông Hải, anh hai chỉ ôm một mình em, đừng sợ, đừng buồn có được không? Anh hai hứa sẽ không bao giờ rời xa em."

Có lẽ Đông Hải hiểu được ý nghĩa lời hứa của anh, tiếng cười khanh khách thanh thúy ngọt ngào vươn ngón tay mềm mại vân vê đôi môi Hách Tể, giống như muốn lau sạch nó. Hách Tể trong lòng tràn ngập ngọt ngào nở nụ cười ngốc nghếch, chờ ngón tay của cậu rời khỏi khóe môi liền tiến đến, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại sau đó nhìn thật sâu vào con ngươi thủy tinh đen láy nói:

"Đông Hải, đây gọi là hôn, là biểu thị cho tình yêu, hiểu không? Anh hai yêu em, yêu Đông Hải rất nhiều, rất nhiều. Nhớ kỹ điều này."

Đôi mắt ngập ngước của Đông Hải vụt sáng, cũng đến gần học theo động tác vừa rồi khe khẽ hôn lên môi anh sau đó nghiêng đầu nhìn anh hai nỉ non:

"Hôn?"

Hách Tể nhẹ nhàng gật đầu, trong tim giống như có dòng nước ấm áp chảy qua. Đông Hải chớp chớp mắt rồi cũng cười khanh khách nói:

"Yêu."

Ánh trăng tựa như làn nước ấm áp tràn vào căn phòng rộng mở cửa, tiếng leng keng của chiếc phong linh trên khung cửa nô đùa với làn gió thấp thoáng xen lẫn tiếng "yêu" êm diệu.

.

.

.

Ngày đó tiểu Hách Tể mười tuổi, vệ binh đột nhiên đập mạnh khung cửa sắt xông vào nhà, lôi kéo cha đang xem sách và mẹ đang nấu cơm ra ngoài, xé rách bức thư pháp treo trong phòng khách của ông nội, đạp đổ tất cả mọi thứ trong nhà. Trong tay bọn họ là côn sắt và sổ vàng lớn tiếng quát tháo, hai anh em được bảo vệ trong vòng tay cha mẹ, một chữ cũng không hiểu. Sau đó là âm thanh gậy sắt nện trên nền đất vang vọng từng tiếng nặng nề, cả thế giới bỗng chốc biến thành màu đỏ. Hai người bị cha mẹ kéo xuống dưới thân, tiếng kêu thảm thiết đâm vào màng nhĩ, máu đỏ tươi ào ạt chảy xuống dính lên người rồi tràn trên nền đất cứng ngắc. tiểu Đông Hải quơ quào đôi tay muốn nắm lấy cánh tay anh hai, muốn bắt lấy ống tay áo quen thuộc của mẹ, từng giọt nước thật to rơi đầy trên khuôn mặt nhỏ bé. Bé thấy anh hai cắn rách đôi môi, cố gắng nhịn xuống nước mắt đong đầy trong đôi mắt, áp chế nỗi tuyệt vọng sợ hãi trong lòng mà trấn an em trai bằng ánh mắt kiên định. Nhưng côn sắt làm sao có mắt, cây gậy thật lớn giáng thẳng lên gáy tiểu Đông Hải. Máu của bé hòa cùng cha mẹ lặng lẽ rơi xuống. tiểu Hách Tể ngồi bên thi thể lạnh ngắt của cha mẹ, đôi tay nhỏ bé ôm lấy thân thể bất động của em trai, khóc đến trời cùng đất tuyệt, gào thét đến khàn cả giọng.

Gió lạnh vù vù thổi giống như muốn hất đổ thân hình bé nhỏ đơn độc của đứa trẻ năm đó. Nó gào khóc thảm thiết nhưng nào có ai nghe thấy. Cha mẹ không trả lời nó, em trai không trả lời nó, mà ngay cả ông trời cũng không nghe thấy. Sau đó nó bị bắt đến một cô nhi viện còn Đông Hải bị đưa vào bệnh viện, khi tỉnh lại bé ngay cả anh hai mình cũng không nhận ra. Tiểu Hách Tể mất rất nhiều thời gian mới có thể ở bên cạnh tiểu Đông Hải mà không làm bé sợ hãi, nó ôm lấy em trai trong lồng ngực:

"Đừng sợ, em không thể lớn lên vậy để anh hai trưởng thành thay em. Anh hai sẽ bảo vệ em, vậy thì chúng ta không cần phải sợ nữa."

Anh em họ chính là nỗi trăn trở lớn nhất với họ hàng trong nhà. Một đứa trẻ còn chưa rõ thế giới tròn méo thế nào lại phải gánh vác trên vai đứa em trai không thể lớn lên. Mười tuổi, cái tuổi đáng ra phải được cha mẹ nuông chiều nhõng nhẽo, thì tiểu Hách Tể lại phải trở nên trầm ổn, cố gắng mưu sinh lo bữa cơm manh áo của hai anh em. Ăn nhờ ở đậu thật sự không phải chuyện tốt, gia đình khó khăn mà thức ăn cũng có giới hạn. Vì vậy Tiểu Hách Tể mỗi bữa cơm chỉ ăn một nửa, còn lại đều đút cho em trai. Nó mỗi ngày mang theo em trai ra ngoài, dạy cho bé cái gì gọi là cây, cái gì gọi là hoa. Dạy cho bé nhớ không được đi theo người lạ, đi trên đường luôn phải chú ý, sông hồ nguy hiểm không được đến gần. Mỗi ngày nó đều lặp đi lặp lại, nhưng đáng tiếc Tiểu Đông Hải không thể nhớ bất cứ lời nào. Nó mỗi ngày tắm rửa, chải đầu, lau mặt cho em trai, vuốt ve xoa bóp từng cơ bắp đông cứng, thổi kèn harmonica cho bé nghe, cuối cùng hai đứa trẻ ôm lấy nhau nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, kể đi kể lại một chuyện cổ tích cho đến khi bé con ngủ say. Điều khiến tiểu Hách Tể vui nhất đó là tiểu Đông Hải rất thích nghe nó thổi harmonica, rất thích nghe nó kể những câu chuyện ngắt ngứ chẳng đầu đuôi. Bởi vì tuổi thơ của tiểu Hách Tể chưa từng nghe qua một câu chuyện cổ tích nào, cho nên nó luôn cố gắng nghĩ ra một câu chuyện nội dung êm đềm hạnh phúc để mỗi tối đều kể cho em trai nghe. Đương nhiên cũng có khi tiểu Hách Tể khóc, bởi vì cho dù cố gắng kiên cường đến đâu, thì nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Có một ngày khi hai đứa trẻ ở trên con đường lớn, tiểu Hách Tể quay đầu lại phát hiện không thấy em trai mình, nó hoảng sợ khóc đến kinh thiên động địa, trái tim như muốn vỡ nát. Nó cho rằng nó đã quên mất em trai, cho rằng đã vĩnh viễn mất đi Đông Hải của nó. Nỗi bi thương kinh hoàng tựa như mất đi cả thế giới.

Lại một lần khác, tiểu Hách Tể cầm tay tiểu Đông Hải ra khỏi nhà cùng nhau đi trên đường phố. Hai đứa bé nắm tay nhau đi ngang qua một cửa hang bán rất nhiều kẹo, mỗi viên kẹo đều màu sắc rực rỡ bọc trong giấy gói xinh đẹp. Khi đó bé con chỉ đứng bên ngoài chăm chú nhìn kẹo đường đầy màu sắc mà không chịu đi, đôi mắt mở to mang theo sự vô vọng khó hình dung. Tiểu Hách Tể trong lòng đau xót, lặng lẽ sờ túi quần lấy ra tờ năm đồng nhàu nát, mà kẹo đường trong cửa hàng kia mệnh giá hai mươi đồng.

Nó cúi đầu, đem tiền giấy chôn thật sâu vào túi áo, giương mắt nhìn em trai ánh mắt đầy mong chờ dán mắt vào cửa kính, nó nghe tiếng vỡ nát thật to trong lòng. Sau đó tiểu Hách Tể quần áo nhồi đầy kẹo từ trong cửa hàng lao ra, phía sau là mấy người đàn ông cao to vừa thét vừa đuổi theo. Nó điên cuồng nắm lấy cánh tay em trai, cố chạy thật nhanh nhưng vẫn chẳng thể trốn khỏi. Vì thế khi sắp bị bắt nó đột nhiên ngậm lấy một viên kẹo vào miệng, đẩy tiểu Đông Hải vào một ngõ nhỏ gần đó. Sau đó thân thể bé nhỏ trúng một cú đá mà ngã nhào trên mặt đất. Nó điên cuồng giãy dụa, cả người đều là máu đỏ, cuối cùng kẹo đường bị người ta lấy đi chỉ còn lại thân hình co quắp thoi thóp nằm trên mặt đất.

Đợi đến khi những người đó bỏ đi rồi, nó mới gắng gượng đứng dậy tìm em trai, cố mở thật lớn đôi mắt sưng húp đầy máu, lê lết đôi chân vào con hẻm tối như mực, lại nghe thấy tiếng khóc của tiểu Đông Hải. Tiểu Hách Tể đến gần nâng bé dậy, kéo khuôn mặt em trai lên đẩy viên kẹo qua làn môi mềm mại ôn nhuận. Vị ngọt êm ái tan trên đầu lưỡi, tiểu Đông Hải nước mắt ngừng rơi, đột nhiên nở nụ cười sáng lạn. Tiểu Hách Tể xoa xoa gò má, trong miệng còn lại dư vị ngọt tan của kẹo đường và sự mềm mại trên đôi môi bé con. Cảm giác đau đớn phút chốc tan biến, trái tim thình thịch run rẩn làm nó tự nhiên cũng cười rộ lên theo. Nhưng là khi bé con ngẩng đầu lên thì thì nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của tiểu Hách Tể, tươi cười trên mặt đều đông cứng. Có thể vì hình ảnh cha mẹ ngã xuống vũng máu làm cho bé bi thương quá mức, cho dù trí não bị hủy diệt toàn bộ cũng không thể khống chếđược sự sợ hãi màu sắc đỏ tươi kinh dị của máu. Đôi mắt ngây thơ kia phút chốc chảy xuống rất nhiều nước mắt, bé nhả viên kẹo trong miệng ra, quơ quào đôi tay ôm lấy anh hai của bé, vừa khóc vừa đứt quãng nói:

"Anh hai, anh hai, Đông Hải không cần ngọt ngọt, muốn anh hai."

Tiểu Hách Tể nhìn viên kẹo dính đầy bùn đất trên mặt đường, lại nghe em trai nỉ non khóc trong lồng ngực. Đau xót và ủy khuất giống như nước lũ cuồn cuộn dâng trào trong lòng, rốt cuộc chẳng thể chịu đựng được nữa mà ôm lấy bé con nghẹn ngào bật khóc.

Cuộc sống nương tựa lẫn nhau lớn lên của hai người cứ như vậy mà bắt đầu. Lý Hách Tể luôn cố gắng làm việc, chăm sóc thật tốt cho em trai. Năm tháng như thoi đưa chẳng mấy chốc đã qua mười năm, mà với anh mười năm đó chỉ tựa như một ngày. Anh trở thành kỹ sư công trình, mỗi ngày chỉ cần vẽ bản thiết kế lại không cần rời khỏi nhà quá lâu, cố ý tìm một chỗ ở gần với nơi làm việc để thuận tiện chăm sóc cậu. Từ sáng đến tối, đổ đầy một bồn nước ấm dùng khăn lông mềm mại tắm cho cậu, bế cậu lên ghế nhỏ đặt trước cửa sổ lại bế lên giường tỉ mỉ xoa nắn từng đốt ngón tay cứng ngắc, nhẹ nhàng nói chuyện với cậu.

"Đông Hải, hôm nay lúc anh hai đi làm nhìn thấy bụi hoa xinh đẹp trong công viên, cuối tuần có thời gian anh hai sẽ dắt em đi xem nhé ..."

"Đông Hải, hôm nay anh hai bị trưởng phòng mắng đó, trưởng phòng muốn anh hai tăng ca làm thêm giờ, anh hai nói vẽ thôi mà vẽ ở nhà cũng được thôi, nếu tăng ca không về nhà thì Đông Hải bảo bối biết làm thế nào bây giờ ..."

"Đông Hải, ngày mai có lẽ trời sẽ mưa, lúc ở nhà không được chạy ra bên ngoài chơi biết không? Em xem nè chân sao lại bẩn như vậy ..."

"Đông Hải, hôm nay dự án của anh hai càng ngày càng nhiều, nhưng thiết kế càng nhiều thì càng có tiền đúng không. Chờ chúng ta có đủ tiền, anh hai sẽ mang bảo bối đến một ngôi nhà tốt hơn, em có muốn không Đông Hải ..."

Mỗi ngày anh đều vui vẻ kể cho cậu nghe về sinh hoạt một ngày của mình, dặn dò cậu từng chút, cùng cậu nói chuyện linh tinh. Tuy trả lời anh vĩnh viễn chỉ có bóng đêm tĩnh lặng.


Hết chương 3

Quá mệt huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro