Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày qua ngày như bình lặng trôi qua. Lý Hách Tể đôi khi cũng cảm thấy kỳ quái, bản thân chăm sóc cho em trai nhiều năm qua, vất vả chắc chắn không thiếu nhưng lại chẳng có một lần oán trách. Ở tuổi này người ta đều nghĩ đến chuyện hôn nhân gia đình, có biết bao thiếu nữ thầm theo đuổi hoặc thậm chí là ngỏ lời với anh, nhưng anh luôn mỉm cười nói xin lỗi. Anh biết bản thân luyến tiếc chẳng bao giờ buông tay Đông Hải ra được, không phải là thương hại, càng không phải là bốc đồng chốc lát mà là cả đời này chỉ cần một người.

Cho nên khi Mộ Ngôn Ca xuất hiện, với Hách Tể cô cũng chẳng hề khác những cô gái trước kia chút nào. Nhưng cô gái này lại có thừa kiên nhẫn, nói sẽ không buông tay thì nhất định sẽ không buông tay, mặc kệ ánh mắt người khác thế nào, cô thẳng thắn dám yêu thì dám hận. Thật sự làm Lý Hách Tể không biết phải làm thế nào, nhưng cũng chỉ là một cô gái, một thời gian sau sẽ rõ ràng rồi bỏ đi tình cảm cố chấp này.

Gần đây thời tiếc biến động, mùa đông giá rét gần kề khiến cho nhiệt độ cứ theo đà giảm xuống. Lý Hách Tể thân thể luôn khỏe mạnh chẳng biết vì sao mấy hôm nay lại hay ho khan, vì thế sợ mình lây bệnh cho Lý Đông Hải mà tan sở liền nhanh chóng mua thuốc uống. Cơm tối thật phong phú, anh kiên trì nghiên cứu xem em trai bình thường thích ăn gì liền làm cho cậu ăn. Đông Hải của anh tuy ngày thường thân thể vẫn tốt nhưng ôm trong ngực lại gầy quá khiến anh không vui, đứa bé kia chẳng có tí thịt nào cả. Trong nồi là cá chưng, trong tay anh là mấy củ thiết từ đều là thực phẩm bồi bổ cho thân thể. Vậy mà chỉ trong chốc lát ngẩn người lại bị dao nhỏ cắt vào ngón tay, máu đỏ từ từ uốn lượn chảy xuống từng giọt từng giọt. Anh đau đớn rên khẽ một tiếng, vội vã buông dao trong tay vào phòng khách tìm băng keo cá nhân.

Lý Đông Hải lúc này đang ngồi chơi một mình trong phòng, thấy anh hai hấp tấp lao đến, trên tay toàn là máu, cậu lập tức đứng nhảy xuống khỏi giường chạy tới đằng sau anh. Lý Hách Tể sau khi tìm được băng keo cá nhân, quay đầu lại phát hiện em trai ở phía sau. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Hải trắng bệch, tay không ngừng xoắn lấy góc áo, trong đôi mắt ướt át toàn là nước. Hách Tể bước nhanh đến ôm lấy cậu, đau đớn trong nháy mắt đều tan biến, yêu thương an ủi:

"Không sao không sao, ngoan, anh hai dùng cái này dán lên một chút sẽ ổn thôi."

Sau đó nhanh chóng xé băng, không dám để Đông Hải nhìn thấy miệng vết thương vô cùng nghiêm trọng. Hách Tể đau đớn nhíu mày, bên cạnh Đông Hải vẫn bình tĩnh nhìn theo sau đó vươn tay xoa xoa nếp nhăn giữa trán. Anh nở nụ cười, ngẫm lại trước giờ trước mặt chưa bao giờ nhíu mày chỉ có khuôn mặt ôn nhu mỉm cười, đối với người ngoài anh mới lạnh lùng như thế. Vì thế Hách Tể bắt lấy ngón tay ấm áp của Đông Hải nói:

"Bởi vì đau nên mới nhíu mày, chảy máu sẽ rất đau, vì không cẩn thận bị thương sẽ chảy máu nên sẽ đau lắm."

Đông Hải cái hiểu cái không chớp mắt. Hách Tể sủng nịch vuốt tóc cậu, cầm lấy băng keo cá nhân đung đưa trước mặt cậu nói:

"Nếu Đông Hải không cẩn thận bị thương sẽ chảy máu, lúc đó chỉ cần dán cái này lên vết thương, nó sẽ giúp mình không đau nữa, biết không?"

Đông Hải cụp mắt xuống nhìn chằm chằm miếng băng cá nhân thật lâu. Đêm đó, Hách Tể như thường lệ tắm rửa cho Đông Hải. Khăn bông nhẹ nhàng từng chút từng chút ma sát trên làn da mềm mại trắng trẻo. Lại thay một chậu nước ấm bưng đến bên giường, nâng bàn chân lạnh lẽo của cậu thong thả xoa bóp trong làn nước ấm áp, Đông Hải phát ra tiếng "ưm" khẽ khàng giống như thoải mái làm cho anh cười nhẹ. Dọn dẹp xong xuôi, thấy người trên giường đã ngủ trước, Hách Tể nhẹ nhàng nằm xuống, vòng hai tay Đông Hải qua thắt lưng mình để cậu ngả đầu vào khuôn ngực vững chải. Mở ngăn kéo dưới tủ đầu giường lấy ra cây harmonica quen thuộc đặt lên môi. Giai điệu du dương trầm vang trong bóng đêm tĩnh lặng, Đông Hải ôm lấy thắt lưng anh hai nhẹ nhàng ngâm nga theo điệu nhạc. Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh hai của cậu, Hách Tể rất thích khi cậu dùng ánh mắt đó nhìn anh, cảm giác như anh chính là người hùng trong thế giới nhỏ bé của cậu vậy.

Đây là khoảnh khắc Hách Tể cảm thấy hạnh phúc nhất, hai người họ ôm lấy nhau nằm trên giường. Hách Tể cúi đầu nhìn Đông Hải trong lồng ngực chầm chậm khép mắt lại, lông mi cong dài hạ xuống, khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt, sau lưng là bóng đêm tĩnh mịch cùng màn cửa trắng xóa lay động dưới ánh trăng bàn bạc. Đầu óc tựa như đình chỉ hoạt động, nhẹ giọng kêu lên:

"Đông Hải."

Đông Hải quả nhiên chưa ngủ, lông mi run rẩy mở ra đôi mắt hồ thu, đồng tử đen láy thuần khiết. Hách Tể siết chặt lấy cậu vào ngực, nói:

"Đông Hải, lâu rồi anh hai không kể chuyện cổ tích cho em nghe, hôm nay đột nhiên nhớ ra, anh hai kể cho em nghe một câu chuyện được không?"

Đông Hải tựa hồ hiểu được ý của anh, khóe miệng cong lên đôi mắt lấp lánh chờ mong. Hách Tể mỉm cười, trên khuôn mặt anh tuấn nay chỉ còn hơi ấm ôn nhu dịu dàng, anh chậm rãi cất lời:

"Xưa kia xuất hiện một vương quốc xinh đẹp mà ai cũng muốn được đặt chân đến, ở đó có biển xanh bạt ngàn khi hè về biển xanh hóa thành mưa phùn rơi xuống ..."

Đông Hải ngước mắt lên: "Biển ...?"

"Ừm đúng rồi, biển xanh và bầu trời hòa cùng với nhau, một màu xanh biếc kéo dài thật to ơi là to ..."

"Oa ... " Chớp chớp mắt.

"Anh kể tiếp, ở vương quốc đó có rất nhiều đám mây mềm mềm ..."

"Kẹo bông? " Ánh mắt hấp háy

"Không phải, là đám mây. Khối màu trắng thật to có thật nhiều hình dạng trôi trên trời. Hôm qua Đông Hải có nói với anh hai nhìn thấy con vịt trên bầu trời, đó chính là mây."

"A" Há miệng.

"Chúng ta tiếp tục kể chuyện nha. Ở đây có đám mây, có thể hái xuống chỉ cần dùng quốc ... Khụ, à không chỉ có quốc vương mới có thể hái xuống, quốc vương là người lợi hại nhất trong vương quốc ... Ưm, quốc vương có thể cho em phép thuật bay cao ..."

"Phép thuật bay ..." Cắn cắn môi.

"À ... ừm, Đông Hải, phép thuật bay là nhờ vào cây đũa phép thần kì." Hách Tể cười trừ, bản thân anh cũng tự cảm thấy mình giải thích rất buồn cười nữa là.

"A" gật gật đầu.

"Chỉ cần bay lên, dùng đũa phép là có thể biến đám mây thành kẹo bông gòn thật lớn..."

"Kẹooo." Cái này bảo bối có thể hiểu đó, mắt long lanh chớp chớp lóe sáng

"Ừ" Hách Tể cưng chiều xoa đầu cậu cười "Ở đó có rất nhiều màu sắc rực rỡ, chỉ cần thổi nhẹ chúng sẽ đổi màu. Ngôi nhà có màu tím, bầu trời màu phấn hồng, con đường trải dài màu xanh ngọc bích ... Giống như cầu vồng vậy."

"Ưm" Đôi mắt mở to, nghiêm túc lắng nghe.

"Khi mưa xuống em có thể trèo lên cầu vồng trên cao kia, Hải Hải có biết cầu vồng không? Rôi khi tạnh mưa bầu trời biến thành những màu sắc kì ảo ..."

"Ừm." Cọ cọ lên cánh tay anh trai gật gật đầu.

"Đông Hải em biết không, ở đó ta có thể leo lên cầu vồng giống như cầu trượt ở công viên. Cầu trượt cầu vồng thay đổi rất nhiều màu sắc, băng qua bên kia cầu vồng chạm đến bầu trời hồng phấn, với lấy mây kẹo bông. Lại có thể bay lên cùng hải âu trên biển xanh ngút ngàn, cúi đầu nhìn về phía khu vườn đẹp nhất của vương quốc thần kỳ này ..."

"Oa ... " Đôi mắt long lanh nước luôn tĩnhh lặng nay lại xuất thần tựa như vương quốc trong mơ kia đang ở ngay trước mắt cậu. Hách Tể trong lòng ấm áp, trước kia khi anh kể chuyện cổ tích cho Đông Hải nghe, cậu cái hiểu cái không ngơ ngác, nhưng lần này có vẻ cậu thật sự rất thích vương quốc trong câu chuyện. Lý Đông Hải giống như chưa hoàn hồn lại đột nhiên ôm lấy cổ anh hai, trong mắt chỉ toàn là vui sướng và mong chờ, cố gắng nói:

"Anh hai ... anh hai .. cùng Đông Hải, đi ..."

Hách Tề mở to mắt, ngực giống như nơ ra hàng ngàn đoá hoa toả hương thơm ngọt ngào. Anh giữ chặt lấy cậu trong lòng giống như bảo bối, nói: "Ừ, anh hai cùng em đi đến đó, chắc chắn sẽ mang Đông Hải theo, hai người chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau... vĩnh viễn..."

Đông Hải vì thế cười khanh khách, âm thanh thanh thuý như phong linh trên cửa sỗ nô đùa với gió xuân. Hách Tề rốt cuộc hiểu được mình bao năm qua chưa bao giờ mất kiên nhẫn, chưa bao giờ nổi giận. Bởi vì anh luôn được đứa bé này yêu thương, đem trái tim ấm áp và nhớ thương của cậu cố gắng biểu hiện với anh. Anh không thể không yêu thương cậu. Hai người ôm lấy nhau ngủ, đêm khuya không khí lạnh, anh bao chặt lấy hai người trong chăn bông, cùng nhau chìm vào giấc mộng đẹp đẽ.

Đêm càng ngày càng lạnh. Hách Tề cố gắng đứng lên bước ra khỏi chăn rồi bao kĩ Đông Hải lại, đôi chân trần đứng trên mặt đất lạnh lẽo khiến anh rùng mình, ho khan bước đi. Cả đêm Hách Tề chôn chặt trong chăn cố gắng không phát ra tiếng ồn, nhưng thật sự nhịn không được, ho đến mức cả ngực đều đau đến nỗi không thể nhắm mắt. Nhưng chỉ cần nhìn đến đứa bé ở trong lồng ngực anh, lại cảm nhận được một loại hạnh phúc bất tận, gian nan thống khổ chẳng đáng là gì.

Lý Đông Hải mấy năm qua bị Lý Hách Tề cưng chiều hết mực, tựa hồ tất cả mọi chuyện đều không chạm tay vào. Có một lần Mộ Ngôn Ca đến nhà chơi, thấy Đông Hải cực kì ỷ lại vào Hách Tề mà anh cũng chăm cậu như một lẽ tất nhiên, cô bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Anh phải dạy cậu ấy tự chăm sóc bản thân chứ, anh cứ như vậy cả đời cậu ấy cũng không học được cái gì."

Hách Tề đang mặc áo khoác vào cho Đông Hải, hôm nay anh nhận lời của Mộ Ngôn mang theo Đông Hải ra ngoài dạo phố, nghe thấy cô nói như vậy, đôi tay run nhẹ sau đó cười nói: "Tôi có dạy em ấy rất nhiều, cũng đã cố gắng nói đi nói lại hướng dẫn nhiều lần, nhưng em ấy không thể tiếp thu. Thật ra không học được cũng không sao, chẳng phải em ấy đã có tôi rồi sao."

Mộ Ngôn Ca bật cười: "Anh đâu thể chăm sóc cậu ấy cả đời, không dạy cậu ấy thì sinh hoạt cá nhân phải làm sao?"

Hách Tề cài cúc áo khoác cho Đông Hải, thì thào nho nhỏ: "Trời bắt đầu lạnh, nên mua cho bảo bối thêm vài cái áo ấm." sau đó quay đầu nói với Mộ Ngôn Ca "Vì sao không thể ở bên em ấy cả đời, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa em ấy."

Mộ Ngôn Ca im lặng, muốn nói mà không được.

Ba người cùng nhau ra khỏi nhà, theo kế hoạch cô sẽ tạo ra cảm giác gia đình ba người, chắc chắn sẽ khiến Lý Hách Tề luôn đóng băng cảm nhận được sự ấm áp. Nhưng Mộ Ngôn Ca không biết trước được, tuy cả ngày vui vẻ nhưng Lý Hách Tề trong mắt trừ Lý Đông Hải cái gì cũng không thấy, thậm chí kể cả cô. Anh mua quần áo mới cho cậu, cô ở bên cạnh liên tục đề xuất ý kiến đều bị bác bỏ. Im lặng nhìn anh đưa quần áo cho Lý Đông Hải rồi khoa tay múa chân, dùng từ ngữ đơn giản có chút ấu trĩ nói chuyện với cậu. Lý Đông Hải chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, vẻ mặt không đổi nhu thuận cười, sau đó Lý Hách Tề lại hoàn toàn hiểu ý cậu mà lựa chọn.

Buổi tối trở về nhà. Lý Hách Tề cẩn thận dẫn Lý Đông Hải vào nhà sau đó đứng dưới ánh đèn mời nhạt của hành lang nói với Mộ Ngôn Ca: "Xin lỗi cô, dạo phố với hai anh em chúng tôi thật sự rất nhàm chán phải không."

Trong lòng Mộ Ngôn Ca cực kì khó chịu nhưng không thể nói nên lời. Lý Hách Tề lại tiếp tục nói: "Ngôn Ca, chắc hẳn cô cũng hiểu cảm giác này, tôi nghĩ dù người con gái đó có mạnh mẽ thế nào cũng không thể chịu đựng cảm giác không được quan tâm. Cô là một cô gái tốt, tôi không xứng với cô. Tôi đã nói tôi sẽ không bao giờ rời xa Đông Hải, cô cũng hiểu tôi không thể hứa hẹn điều gì với bất kì cô gái nào. Tôi chỉ mong cô hiểu."

Mộ Ngôn Ca hiển nhiên vô cùng tổn thương, ánh mắt đỏ lên, nắm chặt vạt áo Hách Tề: "Em không cần hứa hẹn gì cả! Em cũng không quan tâm anh chăm sóc, yêu thương em trai anh thế nào! Hai ta cùng nhau chăm sóc cậu ấy không phải tốt hơn sao! Em không bắt buộc anh phải rời xa cậu ấy! Anh... anh một chút... cũng... cũng không..."

Cô rất muốn hỏi anh, chẳng lẽ một chút dù chỉ một chút cũng không thích cô hay sao, vậy mà cô chẳng còn cơ hội để hỏi nữa vì Hách Tề đã nhanh chóng xin lỗi rồi gỡ tay cô khỏi vạt áo. Mộ Ngôn Ca nở nụ cười ảm đạm, xoay người trở về nhà. Lý Hách Tề cũng trở về phòng, trong đầu đều là hình ảnh đau khổ của cô, trong lòng cảm thấy có lỗi. Nhưng nhìn đến đôi mắt của đứa bé đang ngây ngô nhìn mình, anh cảm thấy hết thảy mọi chuyện chỉ vì anh quá yêu thương bảo bối của anh, mà tình yêu thì chẳng bao giờ sai cả.

Anh lấy ra hai bộ quần áo khi nãy mua cho cậu, nâng em trai từ trên giường đứng lên: "Ngoan, đứng yên đừng nhúc nhích, bảo bối thay quần áo mới cho anh hai xem nào."

Sau đó ôm lấy thắt lưng cậu, cởi chiếc áo cũ ra, tỉ mỉ mặc áo mới vào. Lý Đông Hải mặc áo len trắng, làn da trắng như tuyết khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, ánh mắt trong suốt thuần khiết giống như thiên thần vô tình lạc xuống thế gian.

Cửa sổ tối đen như mực, gió đêm lạnh lẽo tràn vào, Hách Tề rùng mình bắt đầu ho khan. Mấy ngày trước gió lớn chỉ làm anh khó chịu một chút, hôm nay tình trạng càng tệ hơn. Anh buông Đông Hải ra, cố gắng dừng cơn ho mà không được, hô hấp khó khăn khiến phổi đau đớn vô cùng. Đông Hải nhìn thấy anh hai đau đớn như vậy tựa hồ rất lo sợ, chạy nhanh đến trước mặt anh xoa nhẹ lên chân mày đang nhíu chặt hỏi: "Đau?"

Hách Tề kinh ngạc run rẩy, không tin được cậu có thể ghi nhớ lời nói trước đây của anh, sau đó gật đầu cười: "Ừ, nhưng không sao nữa rồi."

Đông Hải đột nhiên chạy đến tủ quần áo bên cạnh, hỗn loạn tìm kiếm, Hách Tề ở đằng sau nghi hoặc nhưng cũng không ngăn cản cậu. Sau đó thấy được cậu lạch bạch chạy đến, trong tay là vài miếng băng keo cá nhân, trong mắt ánh lên sự lo lắng hỏi: "Anh hai, vết thương ở đâu? Dán cái này lên liền, liền lập tức hết đau, anh hai, nói."

Hách Tề ngẩn người, sau đó cầm lấy tay Đông Hải đặt lên trái tim mình, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.

Hoá ra Đông Hải của anh có thể hiểu được. Hoá ra ông trời lấy đi tất cả của Đông Hải nhưng không thể cướp lấy bản năng con người của cậu. Yêu thương chính là bản năng vĩnh viễn không thể lãng quên.


Hết chương 4

Đăng một chương trong tết cho mọi người đọc ^^ Thật ra bộ này mình làm từ năm 2016, hoàn lâu rồi nhưng lúc post lại trên này cũng phải sửa đôi chỗ nên thành ra mình không thể nhắm mắt đăng hết lên được. Mọi người ráng đợi mình chút nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro