Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó Lý Hách Tể ở hành lang gặp được chị Vân, chị ngọt ngào cười hỏi: "Sao hôm nay cậu đi làm sớm vậy? Đông Hải dậy chưa?"

Hách Tể vuốt thẳng áo sơmi nói: "Hai ngày nay bị bệnh, sáng nay đến bệnh viện kiểm tra một chút rồi đi làm. Đông Hải ăn xong được tôi dỗ ngủ rồi, em ấy tối qua đã ngủ trễ lại còn chưa tắm."

Chị Vân nhìn anh từ trên xuống dưới nói: "Dạo này thấy tinh thần cậu không tệ lắm sao lại càng ngày càng gầy thế này."

Hách Tể cười: "Tôi ngày nào cũng cưng chiều Đông Hải, nuôi em ấy càng ngày càng béo thì làm sao không gầy đi cho được."

"Chậc chậc" chị Vân hơi nhíu mày, thâm sâu nói: "Mấy ngày nay sao không thấy cậu đi với Tiểu Ca. Con bé tới giờ vẫn chưa từ bỏ đâu, mà cậu cũng thật quá cố chấp. Thêm một người giúp cậu chăm sóc em trai không phải tốt hơn sao?"

Lý Hách Tể xấu hổ sờ cằm, cười khổ: "Chị Vân, thật ra tôi thấy cô ấy rất tốt. Chị lớn hơn cô ấy, cũng là người từng trải, tôi tin chị có thể hiểu được."

Chị Vân đảo tròng mắt, đột nhiên nở nụ cười: "Nói cũng phải, nhưng tôi vẫn khuyên cậu nên suy nghĩ lại, cơ hội tốt như vậy chỉ sợ cả đời không có lần thứ hai."

Lý Hách Tể băng qua cửa lớn, quay đầu cười xua tay với chị Vân, bóng hình ngập trong ánh ban mai nhạt nhòa.

Kỳ thật vận mệnh mỗi người đều giống nhau, mỗi ngày đều đặn trôi qua. Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc quay đầu lại, một ánh mắt chạm nhau, một phút bỏ lỡ cũng sẽ thay đổi vòng xoay vận mệnh luôn bị ông trời trêu đùa. Để rồi vòng quay cuộc sống đổi chiều.

Ngày đó khi cả thành phố tắt đèn trong đêm khuya câm lặng, Lý Hách Tể trở về nhà, cả hành lang mịt mù trong ngọn đèn chợp tắt, bóng tối bao trùm căn phòng nhỏ, Lý Đông Hải ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.Trên đùi xuất hiện vết thương không rõ, máu còn chưa khô lại, cậu ngồi trong đêm tối, ánh trăng bàn bạc ngoài kia chiếu sáng cặp mắt mê mang, trên khuôn mặt còn loang lỗ nước mắt.

Lý Hách Tể cảm thấy trái tim như bị người xẻo đi từng khối thịt đau đớn không tự chủ được tiến đến ôm lấy cậu, nghe tiếng gọi "anh hai" mang theo sự ấm ức nghẹn ngào mà ỷ lại.

Bật đèn mới phát hiện thật ra vết thương trên đùi tuy không sâu lắm nhưng vì Đông Hải không cẩn thận làm rách ra thật nhiều máu, mà đứa bé đó cũng không biết tìm thứ gì đó đề băng vết thương lại.

Hách Tể đột nhiên nhớ đến lời Mộ Ngôn Ca nói với anh ngày đó.

Cô nói 'cứ ỷ vào anh, cậu ấy sẽ chẳng học được gì'.

Cô nói 'anh không thể chăm sóc cậu ấy cả đời.'

Đáy lòng run lên, tất thảy đau buồn tuyệt vọng bỗng dâng lên khiến trán Hách Tể rịn mồ hôi lạnh.

Anh giúp Đông Hải băng bó vết thương, sau đó trầm giọng hỏi vì sao không biết lấy băng keo cá nhân băng lại.

Cậu giống như trước mờ mịt ngẩng đầu cười ngốc nghếch nói: "Có anh hai, em có anh hai."

Chưa bao giờ bị lửa giận đốt sạch lí trí, anh lần đầu tiên đối với bảo bối của mình nổi giận mà quát cậu: "Tôi cũng chỉ là người bình thường! Tại sao tôi cứ phải chăm sóc hầu hạ cậu từng chút?! Tôi không phải đi làm sao?! Không cần có bạn gái để đi hẹn hò sao?! Không cần lấy vợ sinh con sao?! Cậu chỉ có mỗi việc băng vết thương lại cũng phải dựa vào tôi! Tôi là cái máy sao?! Rời khỏi tôi thì cậu không sống được sao?!"

Hách Tể gào to, hô hấp dồn dập, lồng ngực theo hơi thở phập phồng dữ dội. Đông Hải mở to đôi mắt vô tội, nhìn anh hai luôn đối với mình ôn nhu bỗng chốc trở nên xa lạ, rồi từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cậu lui người vào trong góc tường thật nhanh, nơi đáy mắt trong suốt không hiểu thế sự xuất hiện từng tia kinh hoảng. Rốt cuộc Hách Tể vẫn không đành lòng mà nhịn xuống đau đớn trong tim. Anh không lên tiếng, hung bạo kéo Lý Đông Hải đi, không để ý tới sự phản kháng giãy dụa của cậu, thả người lên giường rồi kéo chăn đắp lên. Động tác không một chút nhẹ nhàng.

Cả một đêm Lý Hách Tể không lên giường ôm Lý Đông Hải cùng nhau tiến vào mộng đẹp như thường lệ. Anh ngồi bên cạnh, nương nhờ ánh trăng nhìn bóng dáng Đông Hải trong chăn co người lại. Hách Tể rất hiếm khi hút thuốc nhưng hôm nay anh lại lẳng lặng đốt từng điếu một hút.

Gió đêm len lỏi từ cửa sổ, cơn ho lại kéo đến khiến anh luống cuống, vội vã che miệng lại, sợ bản thân phát ra tiếng động ảnh hưởng đến người đang ngủ say trong chăn.

Lồng ngực đau đớn như thể móc cả tim phổi, nhưng đau đớn này sao bì được với vết thương đang rỉ máu trong tim. Anh ho đến mức cổ họng bỏng rát, nước mắt câm lặng rơi, rồi như kẻ điên mà gào khóc giữa bóng đêm, từng giọt nước mắt thấm sâu vào lòng ngực, chảy vào từng nơi sâu thẳm nhất trong tim. Trong bóng đêm trầm tĩnh, ánh trăng hắc lên khuôn mặt trắng bệch anh tuấn mà bất lực.

Lý Hách Tể cả một đêm không ngủ sáng sớm hôm sau vẫn ngoan cố đi làm. Đến gần giường vỗ vỗ Lý Đông Hải trong chăn, cảm giác được người phía dưới run lên, giống như anh cả đêm không chợp mắt, lấy bi thương bao bọc cuộn tròn thân mình. Trái tim Lý Hách Tể xẹt qua một tia đau đớn, đáy lòng hận không thể ôm lấy đứa bé của mình. Nhưng vẫn chỉ có thể chậm rãi vén chăn thản nhiên nói, thức dậy ăn sáng. Sau đó đứng lên vào bếp chuẩn bị điểm tâm, rồi về phòng lôi Đông Hải ra ngồi ngay ngắn trên ghế. Đáy mắt không hàm chứa chút yêu thương, thanh âm lạnh lẽo mang theo sự đạm mạc xa cách:

"Tự ăn, không nấu cơm được đã không nói, lớn như vậy còn phải đút cơm sao?"

Lý Đông Hải ngồi trước bàn ăn, ánh mắt bất lực đau buồn ngây ngẩn nhìn về phía người anh trai quen thuộc, lại lập tức cúi đầu trước đôi mắt lạnh băng xa lạ. Nước mắt nháy mắt ào ạt rơi xuống, chậm rãi vươn tay vào trong bát như muốn đem cháo bỏ vào miệng.

Nôn nóng trong lòng Hách Tể xông thẳng vào đại não. Anh thô bạo nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu, đem muỗng trên bàn nhét vào bàn tay kéo đến gần bát cháo. Đông Hải tay cầm muỗng run rẩy, cậu học theo anh hai trước đây thường đút cho cậu ăn, múc cháo đưa đến bên miệng. Nhưng chiếc muỗng lại không nghe lời, cháo không đưa vào dạ dày mà đổ đầy lên quần áo. Hách Tể quan sát cậu sau đó cứng ngắt kéo lấy tay Đông Hải đẩy muỗng cháo đến trước mặt cậu. Đông Hải lặp lại động tác, nước mắt lấm lem đầy khuôn mặt, rơi vào trong bát. Lý Hách Tể đứng phía sau, rốt cuộc không thể nhìn nữa, chật vật xoay người ra cửa.

Xin lỗi em Đông Hải, nhưng anh không còn cách nào khác.

Nếu như không thể lớn lên, ít nhất em có thể tự mình chăm sóc bản thân. Chỉ có như vậy bảo bối của anh mới chậm rãi độc lập bước đi, rời xa khỏi lòng bàn tay của anh, để anh an tâm ở phía sau nhìn theo em.

Hách Tể đứng trước cửa phòng, nghiêng đầu nói: "Ngoan ngoãn ở nhà, đừng để mình bị thương. Nếu không thì cũng tự biết băng bó cho mình đi. Tối nay tôi về."

Đóng lại cánh cửa ngăn cách hai người thành hai thế giới, ngăn cách ánh mắt bi thương vô vọng của Lý Đông Hải.

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro